Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 79
Chương 79: Túp lều/Căn nhà
*
Lâm Tại Đường đến căn nhà đối diện túp lều của Ngô Thường vào một buổi tối khi cô đi công tác. Trước khi đi, anh nhắn tin cho cô, nói rằng bên nhà anh sắp sửa lắp thêm vài thiết bị điện, túp lều của Ngô Thường cũng còn thiếu vài món, hỏi cô có muốn anh mua luôn một thể không.
Ngô Thường nhắn lại: “Hiện tại thì chưa cần, đợi em về rồi có chuyện muốn nói với anh.”
Ngô Thường thật sự không nghĩ Lâm Tại Đường sẽ đến đó, bởi vì anh bận rộn vô cùng, bận đến độ gần như quên mất mình còn một căn nhà như vậy.
Lâm Tại Đường đáp: “Ừ, được.”
Tan làm xong là anh chạy thẳng tới đó. Trên đường đi còn nghĩ: mở cửa ra là tới nhà Ngô Thường liền, tiện ghé ăn cơm luôn. Anh ở một mình trong căn nhà lớn, lúc nào cũng thấy trống trải, thật ra chỗ anh hay dùng tới cũng chỉ có vài góc. Bây giờ thì anh đã học được cách tự điều chỉnh tâm lý rồi.
Anh đang đo đạc kích thước trong nhà mình, lại nghĩ: sớm biết vậy thì cầm theo luôn chìa khóa túp lều cho rồi, đo một thể, thiếu gì thì bù đó. Ngô Thường trang trí kiểu này đúng là tính toán kỹ lưỡng, mỗi tháng thêm một ít, chẳng biết tới chừng nào mới làm cho xong.
Đang đo thì anh nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, sau đó là tiếng mở khóa cửa túp lều. Lâm Tại Đường đẩy cửa bước ra, thấy mấy người đang đứng đó. Có một hai người nhìn giống trung gian nhà đất, còn lại chắc là một đôi vợ chồng trẻ.
Anh hỏi: “Mấy người tới đây làm gì? Nhà đối diện mới sửa xong mà, chắc đi nhầm chỗ rồi?”
Người môi giới nhìn địa chỉ, rồi lại nhìn Lâm Tại Đường, ngạc nhiên nói: “Không lộn đâu, đúng nhà này mà.”
Một người môi giới khác tiếp lời: “Không sai đâu, nhà này đang rao bên chỗ tôi, tôi cũng từng dẫn người tới xem rồi.”
“Rao? Là để bán hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Đúng rồi.” Người môi giới nói xong liền mở khóa bước vào, Lâm Tại Đường nghe họ bắt đầu giới thiệu căn nhà, chỗ nào trồng hoa, chỗ nào nấu ăn, vốn dĩ là định để ba thế hệ cùng ở, thiết kế không gian cực kỳ hợp lý, đại loại như vậy.
Lâm Tại Đường lập tức gọi cho Ngô Thường, anh nhận ra cơn giận của mình đã khó mà kiềm lại, bèn dập máy trước, rồi đứng yên tại chỗ hít một hơi thật sâu.
Lúc đó Ngô Thường gọi lại, hỏi anh: “Sao vậy anh? Em còn đang tiếp khách, chưa về khách sạn nữa.”
Lâm Tại Đường im lặng vài giây rồi mới nói: “Em định bán túp lều hả?”
Ngô Thường khựng lại một chút, sau đó trả lời: “Phải, lúc nãy em nói đợi về rồi nói với anh là chuyện này nè.”
“Em biết lúc nào là lúc thích hợp nhất để nói với anh không?” Lâm Tại Đường cố kìm nén cơn giận, giọng nghe như không có chuyện gì xảy ra: “Là trước khi em đem căn nhà ra rao bán.”
Nói xong, anh cúp máy trước, rồi tiện tay chụp lấy cái thước dây mềm, ném thẳng ra ngoài.
Lâm Tại Đường hình như chưa từng tức giận đến mức này bao giờ. Dù từng bị người ta tính kế, bị người nhà ghẻ lạnh, công việc trục trặc đủ điều, cho dù Mạnh Nhược Tinh phản bội anh, anh cũng chưa từng giận đến vậy. Đã có một khoảng thời gian rất dài, anh từng nghĩ có lẽ mình không biết giận, không có khả năng nổi giận.
Chiếc thước dây mềm anh ném ra va vào tường, bộp một tiếng rồi rơi xuống sàn. Kích thước thiết bị điện còn chưa đo xong, anh cũng chẳng muốn đo nữa mà mở cửa đi thẳng. Bên đối diện vừa xem nhà xong, anh nghe đôi vợ chồng trẻ nói: “Dù trang trí có đẹp mấy thì chúng tôi cũng phải sửa lại theo ý mình. Đừng vì sửa đẹp rồi mà đòi thêm tiền nha!”
Lâm Tại Đường không biết Ngô Thường đã gặp chuyện khó khăn gì mà phải vội vã bán căn nhà đó đi. Khi anh xuống tới tầng trệt thì tâm trạng đã bình ổn lại. Anh lại gọi cho Ngô Thường, nhưng cô vẫn còn đang bận tiếp khách, không nghe máy.
Tới khi cô gọi lại thì đã là rạng sáng.
Ngô Thường uống không ít rượu, lúc nói chuyện đầu lưỡi có hơi cứng. Cô hỏi: “Anh tới túp lều hả?”
“Ừ.”
“Em cần tiền nên mới rao bán căn nhà đó.”
“Em gặp chuyện gì rồi? Gặp chuyện sao không nói với anh? Đến mức phải bán cả túp lều luôn à?” Lâm Tại Đường nói tiếp: “Em chẳng phải định để căn nhà đó cho bà ngoại với mẹ Hương Ngọc dưỡng già sao?”
“Trời ơi, nói chung là em cần tiền gấp mà. Lâm Tại Đường, anh đừng hỏi nữa, em tự lo được.”
Ngô Thường vừa nói, vừa có chút muốn kể lý do thật sự vì sao cô bán nhà, nhưng mấy lần lời sắp ra khỏi miệng, cô lại nuốt xuống.
Cô chóng mặt vô cùng, vừa nói chuyện vừa mở cửa phòng tắm, chân vấp vào cánh cửa kính, cô kêu lên một tiếng rồi ngồi sụp xuống sàn.
“Sao vậy em?” Lâm Tại Đường lập tức hoảng hốt.
“Em đá trúng cửa, đau quá trời.” Ngô Thường nói: “Đau muốn tỉnh cả rượu luôn nè. Lâm Tại Đường, khách hàng bên Quảng Châu đồng ý dời lịch giao hàng, không truy cứu trách nhiệm, mình cần ký thêm một phụ lục hợp đồng, vậy được không anh?”
Vì cái công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang này mà Ngô Thường liều mình đến vậy, khiến Lâm Tại Đường không thể nào trách cô, cũng chẳng còn giận cô được nữa. Giọng anh dịu hẳn đi: “Em coi có bị sưng không?”
Ngô Thường đau đến rơi nước mắt, nói: “Hình như sưng rồi đó. Đau quá trời.”
“Có cần đi bệnh viện không?” Lâm Tại Đường hỏi, “Anh gọi xe cho em nha?”
“Không sao, em không đi đâu.”
Ngô Thường nhảy lò cò về lại giường, cơn say bắt đầu tản ra, cả người chẳng còn chút sức lực. Cô thật sự mệt mỏi quá rồi.
“Em còn chưa rửa mặt gì hết.” Cô nói với Lâm Tại Đường: “Giờ cả người em hôi rình luôn á.”
“Ngủ trước đi.” Lâm Tại Đường nói: “Đừng lo nữa, em không có hôi.”
“Vậy anh có thể nói chuyện với em thêm một chút không?” Ngô Thường cũng không hiểu bản thân mình bị gì, trong lòng mơ hồ có một nỗi bất an, nhưng lại chẳng nói nên lời. Cô muốn trò chuyện với Lâm Tại Đường một lát, nhưng mắt đã sắp không mở nổi.
“Em ngủ đi. Anh ở đây với em.”
“Vậy anh đừng cúp máy nha.”
“Không cúp đâu.”
Ngô Thường đặt điện thoại sang một bên, rồi quay người ngủ.
Lâm Tại Đường nghe thấy hơi thở của cô dần nặng nề hơn, sau đó thậm chí còn vang lên tiếng ngáy khe khẽ. Chuyện căn nhà, anh nghĩ tạm gác lại đã. Nhưng anh thật sự muốn biết rốt cuộc Ngô Thường cần tiền gấp như vậy là vì chuyện gì.
Dù bây giờ Lâm Tại Đường đã rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ, nhưng nếu cần, anh vẫn có thể vay bạn bè một ít. Dù sao thì ba, năm trăm nghìn cũng vẫn có thể xoay được.
Sáng hôm sau, anh ghé qua quán mì.
Hôm ấy Hải Châu sương mù kéo tới. Sương dày mùa hè lúc nào cũng ẩm ướt, rất nhiều thứ dường như biến mất trong làn sương. Trên con phố cổ, bóng người như bị thời tiết làm nhòa đi đường nét.
Vài căn nhà bên cạnh quán mì Hương Ngọc đã được che kín lại, bên trong vang lên những tiếng keng keng, chắc là đang sửa sang gì đó. Lâm Tại Đường biết nhị thúc anh có chút tiền, còn ba anh – Lâm Chử Súc thì chẳng có xu nào, mà giờ làm lớn chuyện vậy, chắc là thật sự muốn chen chân vô giới kinh doanh ăn uống rồi.
Từ sau khi Lâm Chử Súc ra tù, Lâm Tại Đường vẫn chưa gặp ông ta lần nào.
Anh từng đến tìm Lâm Chử Súc hai lần đều vì chuyện quán mì, nhưng ông ta không chịu gặp. Lâm Chử Súc hận anh, cho rằng đứa con này lúc nào cũng không đứng về phía mình, sợ ông ta làm ảnh hưởng tới việc làm ăn nên mới giăng bẫy hại ông ta, đưa ông ta vào tù.
Trong lòng Lâm Chử Súc đã chẳng xem Lâm Tại Đường là con nữa rồi. Ông ta đâu có sợ gì, muốn có con trai lúc nào chẳng được. Nguyễn Xuân Quế chỉ biết ông ta thích đàn bà, chứ không biết là ông ta chơi bời tới mức nào. Ông ta một lòng muốn có thêm một đứa con trai nữa, xem thử tới lúc đó mẹ con Nguyễn Xuân Quế sẽ xử lý ông ta ra sao.
Lâm Chử Súc biết rất rõ, muốn lấy tiền từ Lâm Tại Đường giờ đã không dễ, nhưng ông ta không quan tâm. Nếu có thêm một đứa con khác, tới khi cần tranh giành tài sản, nó cũng có thể giúp ông một tay.
Nguyễn Hương Ngọc thấy Lâm Tại Đường thì gọi: “Tại Đường, sao hôm nay con tới vậy?”
Lâm Tại Đường chỉ mấy căn nhà kia, hỏi: “Làm được mấy ngày rồi hả mẹ?”
“Vài hôm rồi.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Kệ đi, phố cổ đâu phải của riêng mình mình, ai làm ăn cũng có lý do riêng hết.”
Lâm Tại Đường gật đầu.
“Sao hôm nay con tới vậy?” Nguyễn Hương Ngọc lại hỏi lần nữa.
Lâm Tại Đường không biết nên mở miệng thế nào để hỏi Nguyễn Hương Ngọc. Nếu nói Ngô Thường bán nhà mà mẹ Hương Ngọc chưa biết, tám phần là bà sẽ lo lắng. Anh suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Gần đây sức khỏe mẹ có ổn không? Quán mì làm ăn có tốt không mẹ? Có gặp chuyện gì khó khăn không?”
“Không có đâu.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Nhà mình mọi thứ đều ổn hết. Con cũng hay tới Thiên Khê rồi, chắc cũng thấy rồi đó, dạo này bà ngoại ngày nào cũng ăn được, ngủ được, uống được, còn đang mày mò thêu thùa, nói là muốn dạy lớp cho mấy người trẻ. Quán mì cũng phục hồi lại rồi, mỗi ngày vừa mở cửa là bắt đầu có người xếp hàng. Nếu nói có khó khăn gì thì… đúng là mẹ Hương Ngọc có gặp một chuyện.”
“Chuyện gì vậy mẹ?”
Nguyễn Hương Ngọc chỉ vào đám người trẻ đang xếp hàng, nói nhỏ: “Trong số họ, có mấy người không biết nghe từ đâu, nói con là con rể của mẹ, rồi muốn vào làm việc ở công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang. Nhưng mà hình như hồ sơ của họ không qua nổi vòng sàng lọc của bên nhân sự chỗ các con, nên cứ gửi hồ sơ về cho mẹ hoài.”
“Mẹ Hương Ngọc thì biết gì đâu, không tiện từ chối người ta. Một bên bán mì, một bên nhận hồ sơ. Đây đúng là chuyện làm mẹ Hương Ngọc thấy khó xử, con giúp mẹ giải quyết đi.”
Nghe vậy, Lâm Tại Đường bật cười, rồi anh nói xin lỗi với Nguyễn Hương Ngọc: “Xin lỗi mẹ Hương Ngọc, đã làm phiền mẹ rồi. Trước giờ con không biết chuyện này lại khiến mẹ vướng bận như vậy.”
“Như thế này đi, mấy cái hồ sơ đó để con mang đi. Mẹ cũng đừng từ chối người ta thẳng quá, con sợ ảnh hưởng tới việc làm ăn của quán. Còn cụ thể nên xử lý sao, để con nghĩ thêm.”
“Cũng đành vậy thôi.” Nguyễn Hương Ngọc mỉm cười rồi vỗ vai Lâm Tại Đường, muốn tự tay xuống bếp nấu cho anh một tô mì.
Lâm Tại Đường thấy vậy, biết chắc bà không gặp khó khăn gì. Vậy thì khả năng lớn là chuyện của Ngô Thường. Anh nghĩ: thôi vậy, nếu thật sự cô cần giúp mà không còn cách nào xoay xở thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến anh. Dù gì họ cũng là vợ chồng.
Lúc này Lâm Tại Đường chợt nhớ tới lời đôi vợ chồng trẻ kia nói lúc xem nhà tối qua, trong lòng thấy thương cho bao công sức Ngô Thường bỏ ra để trang trí căn nhà đó nên nảy ý định muốn mua lại.
Anh gửi tin nhắn cho Ngô Thường: “Căn nhà đó, nếu em cần bán thì bán cho anh đi. Dù sao thì cách em trang trí rất hợp gu anh, anh cũng rất thích. Sau này bà ngoại với mẹ Hương Ngọc cũng có thể ở nữa.”
Ngô Thường không ngờ Lâm Tại Đường lại làm tới mức này, trong lòng cô vô cùng cảm động. Nhưng cô biết, căn nhà này không thể bán cho Lâm Tại Đường được. Bởi vì nếu một ngày nào đó anh biết được sự thật, anh sẽ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.
Cô nghĩ vẫn nên gặp mặt để nói chuyện rõ ràng với anh, bởi vì qua điện thoại thế nào cũng không thể nói cho minh bạch.
Nghĩ như vậy, hôm đó cô liền rút gọn toàn bộ lịch trình, chạy đôn chạy đáo gặp khách hàng, cuối cùng đổi vé bay về trong đêm, lập tức quay về Hải Châu.
Sau khi máy bay hạ cánh, Ngô Thường về thẳng nhà. Lâm Tại Đường vẫn chưa ngủ, anh đang ngồi ngẩn người trong vườn.
Ngô Thường đặt hành lý xuống rồi đi vào vườn, từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh. Lâm Tại Đường vỗ nhẹ mu bàn tay cô, rồi kéo tay cô ra.
“Sao vậy mà!” Ngô Thường không vui: “Anh không nhớ em hả? Em nhớ anh muốn chết luôn á!”
Lâm Tại Đường quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn giống như trước đây, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, hoặc có lẽ trong lòng cô, cho dù có chuyện gì thì cũng chẳng liên quan gì đến anh. Trong tim anh nhói lên một cơn đau sắc lạnh.
Ngô Thường cảm nhận được sự bất thường nơi anh, liền ngồi xổm xuống trước đầu gối anh, nói: “Anh đang không vui hả?”
“Em có chuyện gì muốn nói với anh không?” Lâm Tại Đường hỏi.
Ngô Thường đúng là có chuyện muốn nói với anh, cô muốn kể cho rõ ràng chuyện liên quan đến Bộc Quân Dương. Nhưng Lâm Tại Đường lúc này tâm trạng không ổn, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa, định chờ một dịp khác rồi nói, nên cô lắc đầu.
“Nhưng anh có chuyện muốn hỏi em.” Lâm Tại Đường nói.
“Vậy anh hỏi đi.”
“Anh biết em muốn bán túp lều, anh cũng biết lý do vì sao em muốn bán nó.” Ánh mắt Lâm Tại Đường lạnh dần, như thể bị một màn sương biển dày đặc chắn ngang: “Cho nên… cả đời này em cũng không buông bỏ được Bộc Quân Dương phải không?”
“Anh ta sẽ như một bóng ma, mãi mãi đứng chen giữa anh và em sao?”
“Phải vậy không?”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc