Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 78
Chương 78: Chữa lành
*
Đêm ở Thiên Khê yên tĩnh vô cùng.
Lại là một đêm không ngủ của Lâm Tại Đường.
Anh cứ thế mở trừng mắt, nhìn mấy con côn trùng nhỏ trước cửa sổ bay qua bay lại. Máy móc vẫn chưa sửa xong, công nhân đã ngồi không yên. Quản đốc xưởng hỏi anh tháng này có trả lương đúng hạn được không? Lâm Tại Đường nói được.
Nguyễn Xuân Quế chắc cũng chưa ngủ, vì lúc này bà nhắn tin cho Lâm Tại Đường: “5 triệu 700, mai vào tài khoản.”
“Tiền đâu ra vậy?” Lâm Tại Đường hỏi bà.
“Phu nhân Hải Châu lúc nào cũng có mấy khoản để dành mà con không ngờ tới.” Bà nhắn lại: “Con đừng lo nữa, nhớ trả mẹ là được.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Không có gì, mẹ không thể để con nhìn toà nhà mình sập được.” Bà nói: “Mai mẹ lại ra chùa khấn thêm lần nữa, chuyện gì kỳ vậy trời?”
Thật ra Nguyễn Xuân Quế muốn nói là bát tự của Ngô Thường và Lâm Tại Đường không hợp.
Nhưng khi họ đăng ký kết hôn đã nhờ người xem qua bát tự rồi, người ta nói hai người này bát tự rất hợp, đại phú đại quý.
Lâm Tại Đường đặt điện thoại xuống, nỗi lo không vì số tiền lớn năm triệu bảy trăm nghìn mà tan biến. Chỉ cần máy móc vào ban ngày không gầm vang thì lòng anh cả ngày chẳng yên. Nhưng điều khiến anh lo lắng không chỉ có một chuyện, mà là rất nhiều, nhiều đến mức anh không thể đếm xuể.
Dù anh rất yên lặng, nằm đó không nhúc nhích, sợ làm Ngô Thường tỉnh giấc, nhưng Ngô Thường vẫn nhận ra được sự bất an nơi anh. Cô nhẹ nhàng vỗ vai anh, nói: “Lâm Tại Đường, mình ra biển đi dạo không?”
Lâm Tại Đường xoay người nhìn cô: “Anh tưởng em ngủ rồi.”
“Xí, không ngủ nữa đâu.” Ngô Thường nói: “Dù sao mai cũng cuối tuần rồi. Đi đi, ra biển.”
Lâm Tại Đường ngồi dậy đi theo sau Ngô Thường, Tí Vàng nghe thấy tiếng bước chân đi xuống liền chờ sẵn ở cửa, theo họ cùng ra ngoài. Trăng sáng treo cao, soi rọi bóng ba người – hai người một chó, họ nắm tay nhau đi qua làng Thiên Khê tĩnh lặng, cứ thế đi thẳng đến biển.
“Đẹp ghê á.” Ngô Thường nói: “Anh nhìn kìa, ánh trăng chiếu lên mặt biển.”
“Ừ đẹp.” Lâm Tại Đường đáp.
“Em nghe nói nhiều người giàu có mấy cái sở thích kỳ cục, lúc trước em không hiểu sao lại vậy, bây giờ thấy anh hết cửa này tới cửa khác, em hiểu chút chút rồi. Trong lòng ngày nào cũng căng thẳng vậy, mà lại không buông được, lâu dần sẽ tê liệt thôi. Tê liệt rồi thì sẽ tìm k*ch th*ch.” Ngô Thường nói: “Nên mấy người làm tư bản tụi anh đều b**n th** hết.”
“Em sợ anh b**n th** hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Anh có không?”
“Anh có chứ. Anh vốn dĩ là đồ b**n th** mà.” Lâm Tại Đường nói xong cố ý trừng mắt nhìn Ngô Thường. Ngô Thường đẩy anh một cái rồi bật cười.
“Em tính rồi, em còn mấy nghìn, để em đưa anh xài nha.”
“Tiền đâu ra vậy?”
“Tháng trước bị hoãn tiền hoa hồng, chị Quách Lệnh Tiên nói mai phát rồi.”
Ngô Thường thật sự đã hết tiền, lúc mua nhà không đủ tiền đặt cọc, là Lâm Tại Đường giúp cô bù vào. Khi kho hàng bị mất đồ, số tiền mà Lâm Tại Đường đưa cô giữ, cộng thêm tiền dành dụm của cô trước giờ đều đã đưa hết lại cho anh.
“Lần này em đưa anh nữa là em sạch sành sanh luôn đó.” Lâm Tại Đường cười nói.
“Thì đi tới đâu hay tới đó thôi. Lần này khỏi cần trả, lần trước anh cho em mượn mua nhà, em trả lại coi như huề.”
“Vậy là hai đứa mình tay trái chuyền tay phải, ngày nào cũng xoay vòng mấy đồng tiền đó.”
Lâm Tại Đường tìm được cảm giác giữa hai người bọn họ, đúng là vậy, cứ thế đổi qua đổi lại.
“Miễn đừng xoay tới mức mất tiêu tiền luôn là được.” Ngô Thường nói: “Đáng sợ quá trời, em thấy hai đứa mình sắp thành hai đứa rỗng túi thiệt rồi. Tuy em có nhiều kinh nghiệm nghèo, chứ anh thì không, em sợ anh chịu không nổi.”
Lâm Tại Đường xoa mái tóc bị gió biển thổi rối của cô, cố ý trêu: “Anh mà hết tiền rồi, em còn không bỏ chạy hả?”
“Thì còn giãy dụa được chút mà? Để em coi thêm chút nữa.” Ngô Thường cũng đùa theo.
Họ cứ thế chậm rãi đi dọc bờ biển, trên bãi cát là bóng hai người bị kéo dài ra, Tí Vàng lẽo đẽo theo sau, lâu lâu lại sủa một tiếng vì nghe thấy gì đó.
Tất cả sự yên bình này khiến lòng Lâm Tại Đường dịu lại đôi chút, anh kéo Ngô Thường vào lòng ôm lấy. Đúng lúc ấy, điện thoại anh reo liên tục. Trước mặt Ngô Thường, anh mở máy ra xem, không ngờ là Mạnh Nhược Tinh gọi.
Cô ta nói:
“Có phải anh gặp khó khăn rồi không? Em có thể giúp anh.”
“Em góp vốn vào Đèn Trang Trí Tinh Quang nha? Mười triệu, được không?”
“Hoặc anh làm cho em một thương hiệu phái sinh cũng được? Nói chung là em muốn giúp anh.”
Ngô Thường nhìn những lời của Mạnh Nhược Tinh hiện lên từng dòng, cảm thán: “Người yêu cũ có tiền đúng là tốt thật, gặp chuyện rồi còn có thể giúp anh.”
Thấy Lâm Tại Đường không trả lời, cô bèn xúi anh: “Trả lời đi. Em đứng đây bất tiện phải không? Vậy em quay lưng lại.”
Cô cố ý xoay người đi chỗ khác, liền bị Lâm Tại Đường kéo trở lại. Ngô Thường không giận, thậm chí còn hiểu được Mạnh Nhược Tinh.
“Anh không trả lời đâu.”
Lâm Tại Đường cất điện thoại đi, anh thật sự không muốn nhận sự giúp đỡ từ Mạnh Nhược Tinh. Đã chia tay thì là chia tay, chẳng lẽ anh sống không nổi sao?
“Mấy anh… nghĩ vậy thật hả?” Ngô Thường bất chợt hỏi như thế.
“Mấy anh? Anh với ai cơ?”
“Anh với… những người đàn ông khác. Mấy người đều nghĩ vậy hả? Người yêu cũ muốn giúp các anh, mà các anh lại thấy không nuốt trôi cái sĩ diện đó.”
Ngô Thường bất giác nhớ đến Bộc Quân Dương, lúc ấy khi anh ta nhận được chuyển khoản của cô, cũng nghĩ giống vậy sao?
“Anh không đại diện cho ai hết. Anh chỉ cảm thấy đã chia tay rồi thì anh sống hay chết cũng chẳng còn liên quan đến cô ta nữa. Anh không muốn dính líu quá nhiều, đã dứt là phải dứt cho sạch.”
Khi ấy anh chia tay với Mạnh Nhược Tinh rất dứt khoát. Cho dù sau khi chia tay, anh đã buồn suốt một thời gian dài, nhưng trước mặt Mạnh Nhược Tinh, anh chưa bao giờ để lộ quá nhiều sự yếu đuối.
Ngô Thường hít mũi một cái, khẽ thở dài.
Cô phản ứng có chút khác thường, khiến Lâm Tại Đường không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì hả?”
Ngô Thường lắc đầu.
Cô biết Lâm Tại Đường không muốn nghe gì liên quan đến Bộc Quân Dương, anh ghét anh ấy. Nhưng Ngô Thường không rõ vì sao Lâm Tại Đường lại bận tâm và chán ghét Bộc Quân Dương như vậy. Gió biển lúc này thổi vù vù, mang theo tiếng sóng vỗ đến trước mặt họ.
“Em thích biển vào ban đêm không?” Bộc Quân Dương từng hỏi Ngô Thường: “Bên bờ biển đêm hôm có từng xảy ra chuyện gì khiến em khó quên không?”
“Khó quên?” Ngô Thường nhẩm đi nhẩm lại chữ đó, rồi lắc đầu: “Không có mà.”
“Không có ư?”
“Em phải có hả? Em lớn lên bên biển, ngày nào cũng ở biển, từ nhỏ đến lớn biết bao chuyện xảy ra ở đó… não em chỉ chứa được chừng này thôi nè… chuyện xảy ra nhiều quá mà…”
Ngô Thường dùng ngón tay vẽ một vòng tròn, ra dấu cho anh xem, chắc cỡ này nè.
Lâm Tại Đường dường như đồng tình với cô, vì anh khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống bãi cát.
Ngô Thường cũng ngồi xuống bên cạnh anh, Tí Vàng ngồi kế bên cô, ba người họ ngồi thành hàng.
Ngô Thường cảm thấy cuộc trò chuyện khi nãy có gì đó là lạ, bèn quay sang nói với Lâm Tại Đường: “Anh đang thử em cái gì vậy? Em cảm thấy như anh đang dò xét em vậy đó.”
Lâm Tại Đường muốn nói thật với cô về chuyện đêm hè năm 2006 anh từng lén thấy một việc ở bờ biển, nhưng cứ nghĩ nếu nói ra thì chẳng khác nào cả hai đều tr*n tr** đối mặt nhau. Nghĩ vậy nên anh chỉ khẽ lắc đầu.
Đêm chỉ có tiếng sóng biển, yên tĩnh lạ thường.
Ngô Thường chắp tay cầu nguyện cho Đèn Trang Trí Tinh Quang: “Hy vọng sáng mai vừa mở mắt ra, kỹ sư của nhà xưởng sẽ tới sửa máy.”
Ước nguyện này vừa cụ thể vừa thực tế, khiến Lâm Tại Đường bị cô chọc cười.
Kỳ diệu là, sáng hôm sau tỉnh dậy, kỹ sư của nhà xưởng thật sự đến rồi. Họ không hề báo trước cho Lâm Tại Đường, cứ thế tự động đến. Lâm Tại Đường hỏi kỹ sư mấy lần vì sao đột nhiên lại tới, câu trả lời của anh ta lần nào cũng khác nhau. Người nước ngoài mà, tư duy cũng không giống bình thường. Lần cuối cùng, kỹ sư trả lời: “Không phải các anh nói sẽ dẫn tôi đi chơi sao?”
Ngô Thường đứng bên cạnh nghe thấy, kinh ngạc đến mức đưa tay che miệng.
Bởi vì cái email nói sẽ dẫn kỹ sư cơ khí đi chơi, là do cô gửi. Cô cũng rất sốt ruột vì máy móc bị hư, nên có than thở với Tống Cảnh về chuyện nhà xưởng không chịu cử người qua sửa.
Tống Cảnh nói: đầu óc mấy người nước ngoài là vậy đó.
Ngô Thường đập trán một cái rồi nói: mấy người này không vì lợi ích mà động lòng, vậy còn ăn chơi hưởng thụ thì sao? Có động được không?
Thế là cô viết một bức thư đầy tình cảm chân thành, kể hết phong cảnh đẹp đẽ vùng Giang – Chiết – Hỗ, còn đính kèm hình ảnh. Cuối thư cô viết: “Bạn thân mến, mau lên đường đi nhé! Trễ thêm vài hôm nữa là chỗ tụi tôi nóng lên rồi, chơi không vui nữa đâu…”
“Vô tình trúng đích hả?” Lâm Tại Đường hỏi. “Gọi là nắm bắt tâm lý đối tác.” Ngô Thường nói: “Cái này cũng là môn học, anh đâu phải không biết.”
Kỹ sư lúc này dùng tiếng Anh nói với Lâm Tại Đường: “Gọi cảnh sát đi.”
“Sao vậy?”
“Máy của anh không phải hư bình thường.”
Máy móc bị người ta tháo mất linh kiện.
Lần cuối cùng xưởng bị mất linh kiện là hơn ba mươi năm trước.
Khi đó nhà xưởng Tinh Quang sắp phá sản, có công nhân thật sự không còn gì ăn mới động lòng nổi ý, bắt đầu trộm linh kiện trong nhà xưởng.
Mấy linh kiện lấy được đem về tháo ra, rồi bán theo giá đồng sắt.
Lâm Hiển Tổ phát hiện, từng nghĩ tới chuyện báo công an, nhưng cuối cùng lại không làm vậy.
Ông cho người đóng chặt hai cái cổng khác của nhà xưởng, còn mình thì vác ghế ngồi canh trước cổng còn lại ngày đêm không rời. Có người chửi ông điên, chặn đường sống của người ta, nhưng ông vẫn không lay chuyển. Khi đó, ông nội của Mạnh Nhược Tinh, với tư cách là một người môi giới, đã đi một chuyến tới Trung Sơn, Quảng Đông, mang về một đơn hàng, điều kiện duy nhất là sau khi sản xuất xong phải dán mác Trung Sơn.
Lâm Hiển Tổ vì để nhà xưởng gia công mà bị chửi. Người ta nói ông có cái xưởng đàng hoàng làm không được, lại đi làm cái kiểu buôn bán lắt nhắt này, mất hết thể diện của dân Hải Châu. Lâm Hiển Tổ thì chỉ nghĩ: Tinh Quang phải sống trước đã.
Hôm nay, lịch sử như thể lặp lại lần nữa.
Lâm Tại Đường ngồi trên cái ghế nhỏ trước cổng nhà xưởng, bước chân chông chênh.
Anh cho người điều tra camera giám sát, và không ngoài dự đoán, camera ở đây cũng giống như kho hàng — đều đã hỏng.
Anh biết, thứ hỏng không chỉ là camera giám sát, mà còn là lòng người.
Thật sự có người đang mong anh chết.
Anh chết thì cũng chẳng sao. Dù ở đâu, anh cũng có thể xin được một bữa cơm. Chỉ cần không sống xa hoa trụy lạc, cuộc sống của anh vẫn có thể ổn. Vấn đề là nhân viên của Đèn Trang Trí Tinh Quang, nếu anh chết rồi, họ sẽ khổ.
Lâm Tại Đường chọn cách báo cảnh sát. Anh tha thiết nhờ các đồng chí cảnh sát, nếu có manh mối gì, nhất định phải báo cho anh đầu tiên. Anh lo đây là một vụ lạm quyền, tắc trách từ bên trong.
Đúng lúc đó, Mạnh Nhược Tinh lại nhắn cho anh: “Cho anh vay tiền thì anh vì sĩ diện mà không dám nhận. Vậy cơ hội làm ăn anh có nhận không? Em biết nhà xưởng bên anh hiện có một dây chuyền sản xuất đang bị để không.”
Nếu thật sự có lúc một đồng cũng làm khó được kẻ anh hùng thì chắc là bây giờ.
Ngô Thường giật lấy điện thoại của anh, thay anh trả lời: “Nhận. Gấp.”
Trả lời xong, cô nói với anh: “Đã muốn làm chuyện lớn thì phải bỏ đi mấy cái tự tôn vô dụng đó. Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm.”
Cô nghĩ rất rõ ràng: phải sống trước đã. Đèn Trang Trí Tinh Quang đã đạt đến độ cao như bây giờ, mức độ nhận diện thương hiệu cũng rất cao, chỉ cần cố thêm một lần nữa là có thể trở thành một doanh nghiệp thành công. Không thể để chết chìm vì mấy chuyện dơ bẩn thế này.
“Em không để ý à?” Lâm Tại Đường vô cùng chấn động.
“Em không để ý.” Ngô Thường nói: “Nếu bây giờ chị ta cho em hai chục triệu bắt em ly hôn với anh, em không do dự một giây nào.”
Thấy Lâm Tại Đường chợt buồn bã, cô vội vàng nói thêm: “Em đùa đó.”
Lần gặp mặt giữa Ngô Thường và Mạnh Nhược Tinh lần này, đúng là đáng để nghiền ngẫm.
Cô nhận ra Mạnh Nhược Tinh dường như đã có một vài thay đổi. Cô nhớ lần đầu thật sự gặp Mạnh Nhược Tinh, trông cô ta giống như một con hạc tiên nhẹ nhàng bước vào quán cà phê — xinh đẹp, nhưng như thể yếu ớt đến không chịu nổi một cơn gió.
Còn Mạnh Nhược Tinh hôm nay thì lại có vẻ mạnh mẽ hơn.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi kiểu bạn trai, quần jeans bó sát, tóc uốn lọn to, đeo kính râm. Trông cô ta như vừa tắm nắng ở bãi biển xong, mà mùi nắng vẫn chưa kịp tan hết.
Mạnh Nhược Tinh thấy Ngô Thường cũng có mặt, liền nói thẳng: “Tin nhắn vừa rồi là cô thay Lâm Tại Đường trả đúng không?”
“Sao chị biết được hay vậy?”
“Lâm Tại Đường sẽ không hồi âm cho tôi đâu. Lòng tự trọng của anh ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống.” Mạnh Nhược Tinh nói xong thì nhìn sang Lâm Tại Đường.
Cô ta đã có một khoảng thời gian không gặp Lâm Tại Đường rồi. Có một hôm cô ta nằm nghỉ ngơi bên bờ biển Bali, bỗng dưng cảm thấy như thể Lâm Tại Đường vẫn còn hiện hữu trong cơ thể mình vậy. Cô ta mở mắt ra, phát hiện bên cạnh mình là khoảng trống, trong khoảnh khắc ấy, lòng cô ta bỗng dưng hụt hẫng.
Mạnh Nhược Tinh không phải là không buông được Lâm Tại Đường, sau khi chia tay, quả thực cô ta đã sống thoải mái một thời gian. Bên cạnh cô ta lần lượt có vài người đàn ông, tốt có, xấu có, đủ kiểu khác nhau. Những người đàn ông đó đều từng khiến cô ta hứng thú, nhưng hứng thú ấy chẳng bao lâu lại biến mất.
Mỗi khi như vậy, cô ta lại tự hỏi: làm sao ngày trước mình có thể duy trì mối quan hệ với Lâm Tại Đường lâu đến vậy? Cũng gần mười năm chứ ít gì.
Lâm Tại Đường ngồi ở đó, cúi đầu xem tập hồ sơ của Mạnh Nhược Tinh. “Em sẽ không gạt anh đâu,” Mạnh Nhược Tinh nói, “kích máy của anh lên đi, ba tháng, mười lăm triệu hàng. Tuy với anh thì số tiền đó không lớn, nhưng có thể giải quyết được việc gấp.”
“Dán nhãn của ai?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Anh khỏi lo.”
“Thịnh Đường.” Lâm Tại Đường nói xong thì quăng hồ sơ sang một bên, ngẩng đầu nhìn Mạnh Nhược Tinh.
“Thịnh Đường thì sao chứ?” Mạnh Nhược Tinh nói.
“Cô muốn chúng tôi làm gia công cho Thịnh Đường? Cô điên rồi à?” Lâm Tại Đường nói, “Tin này mà lan ra ngoài thì người ta nhìn chúng tôi bằng con mắt gì?”
“Chuỗi vốn của anh đứt rồi thì có ai còn thèm nhìn các anh nữa đâu.” Mạnh Nhược Tinh hừ một tiếng: “Anh tự suy nghĩ đi, anh không nhận thì khối người giành nhận. Hải Châu ở Ôn Châu có bao nhiêu xưởng nhỏ, em tùy tiện gom lại là thành đơn. Giao cho anh là để cứu anh đó.”
Ngô Thường ngồi một bên nghe hai người họ nói chuyện, thật lòng không muốn để vụ đơn hàng này tuột mất, bèn cắt lời họ, nói: “Nhận.”
Mạnh Nhược Tinh kinh ngạc nhìn Ngô Thường.
Lâm Tại Đường cũng nhìn cô.
Ngô Thường nói tiếp: “Nhận. Nhưng không phải chúng tôi sản xuất.”
Cô hỏi Lâm Tại Đường: “Tốc độ tháo lắp máy nhanh nhất của anh là mấy ngày?”
“Một ngày rưỡi.”
“Nhận.”
Cô kéo Lâm Tại Đường ra một góc, nhỏ giọng nói: “Nhất định tụi mình phải nhận đơn này. Anh nghe em đi, đem máy móc chuyển sang xưởng nhà Tống Cảnh. Lấy danh nghĩa nhà Tống Cảnh ký hợp đồng, anh trả họ 5% theo thông lệ trong ngành. Không chỉ đơn này phải nhận, đơn khác cũng phải nhận. Trong nước nhận, nước ngoài cũng nhận. Anh vốn cũng đang dùng máy mới để làm gia công cho nước ngoài còn gì?”
“Nhà Tống Cảnh chịu không?”
“Lão Tống còn mừng không kịp. Bánh từ trên trời rơi xuống, họ chắc chắn đồng ý.”
Mạnh Nhược Tinh đứng một bên nhìn hai người họ bàn bạc đâu ra đó, cô ta đã từng không chỉ một lần chứng kiến bản lĩnh của Ngô Thường, dần dần cũng hiểu ra vì sao Lâm Tại Đường lại lựa chọn cô. Anh đã đúng, Ngô Thường không giống những người phụ nữ khác. Chỉ riêng bản lĩnh và tấm lòng rộng mở ấy thôi, cũng đã là điều hiếm thấy ở cõi nhân gian này rồi.
Thế nhưng cái kiêu ngạo mà Mạnh Nhược Tinh đã nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua thì không dễ gì tan biến. Cô ta cho rằng năng lực của Ngô Thường là nhờ vào ý chí đổi đời, là quyết tâm từ những người đi lên từ tầng lớp dưới đáy.
Ngô Thường không mấy quan tâm đến cách nhìn của Mạnh Nhược Tinh, cô chỉ muốn giải quyết cho xong chuyện. Cô lập tức gọi điện cho Tống Cảnh, bảo cô ấy nói lại với ba mình. Lão Tống làm ăn vốn nổi tiếng linh hoạt, gặp cơ hội như thế này thì tất nhiên không đời nào từ chối, liền đồng ý ngay.
Ngô Thường sợ Mạnh Nhược Tinh đổi ý, liền hỏi cô ta: “Ký hợp đồng khi nào? Chị có mang con dấu theo không?”
Mạnh Nhược Tinh đáp: “Hai ngày nữa ký được không?”
“Không, ký ngay bây giờ.” Ngô Thường nói, “Tôi biết các chị làm nghề trung gian như vầy thì dấu mộc mang ra dùng cũng linh động lắm, muốn lấy lúc nào chẳng được. Nếu chị không mang theo, tôi đi với chị lấy.”
“Lâm Tại Đường không đi cùng được sao?”
“Lâm Tại Đường sẽ không đi.” Ngô Thường nói: “Người khác đi.”
“Người khác đi thì tôi không lấy.”
“Vậy để tôi đi.”
Ngô Thường nói là làm, lập tức lên xe của Mạnh Nhược Tinh.
Cô ngửi thấy mùi nước hoa quyến rũ trong xe của Mạnh Nhược Tinh, bất giác cảm thán đúng là mỗi người một khác. Mạnh Nhược Tinh bỗng nhiên hỏi cô: “Lâm Tại Đường có nhiệt tình với cô không?”
“Chị hỏi mặt nào?”
“Mọi mặt.”
Lâm Tại Đường là người thực sự không thể nói là nhiệt tình, nhưng cũng không thể nói là lãnh đạm, anh chỉ là một người rất đỗi nhạt nhẽo. Chuyện gì đến tay anh cũng thế, chẳng ghét cay ghét đắng, cũng chẳng tha thiết say mê. Ngô Thường không trả lời câu hỏi đó, nhưng Mạnh Nhược Tinh lại tự nói: “Lâm Tại Đường sẽ không bao giờ nhiệt tình đâu.”
“Tại sao?”
“Vì anh ấy không thích cô mà!”
Mạnh Nhược Tinh cười đùa đáp.
“Cái đó thì đúng thật.”
“Cô không để tâm chuyện anh ấy không thích cô à?”
“Không để tâm.”
“Cô nói chuyện chẳng có căn cứ gì hết.” Mạnh Nhược Tinh nói: “Tôi thấy cô chẳng có câu nào là thật lòng cả.”
Ngô Thường lại cười.
Cô thật sự không thể trò chuyện sâu được với Mạnh Nhược Tinh. Mạnh Nhược Tinh giống như những vì sao trên trời, nhìn thì đẹp đẽ đấy, nhưng rơi xuống lại có thể lấy mạng người. Mạnh Nhược Tinh chắc cũng đoán ra được suy nghĩ của Ngô Thường về mình, nhưng cô ta chẳng mấy bận tâm.
Khi Mạnh Nhược Tinh mang con dấu quay về nhà xưởng, ba của Tống Cảnh đã mang sẵn con dấu tới. Dưới sự chứng kiến của Ngô Thường, hai bên đã đóng dấu hoàn tất. Mạnh Nhược Tinh nhìn Lâm Tại Đường một cái đầy ẩn ý rồi rời đi.
Lúc này ba của Tống Cảnh lấy ra một bản hợp đồng khác, nói với Lâm Tại Đường: “Tổng giám đốc Lâm, tới lượt rồi. Chúng ta không thể chỉ hứa miệng, cũng phải có hợp đồng rõ ràng đúng không? Như vậy Tổng giám đốc Lâm cũng yên tâm hơn.”
Ba của Tống Cảnh tuy chỉ làm những mối làm ăn nhỏ, nhưng bản tính không tham lam. Ông là kiểu người làm ăn theo quy củ mà Lâm Tại Đường thích, nên bao nhiêu năm nay, nhà xưởng hợp tác với Đèn Trang Trí Tinh Quang đổi hết đợt này tới đợt khác, nhưng nhà của Tống Cảnh vẫn luôn giữ được chỗ.
Lúc này, Lâm Tại Đường chịu ký hợp đồng.
Trong lòng anh đầy ắp sự biết ơn dành cho Ngô Thường, bởi điều anh không thể làm được, Ngô Thường đã làm thay anh. Từ đầu tới cuối, Ngô Thường đều hiểu rõ khó khăn của anh, hiểu cho lòng tự trọng của anh, và ngay lập tức nghĩ ra cách vẹn toàn cả đôi đường.
Trong lúc khởi nghiệp gian nan như vậy, tất cả mọi người đều từ sau lưng đâm anh, xẻo thịt anh, hút máu anh, nhưng bên cạnh anh vẫn có một người đứng cùng chiến tuyến.
Tình cảm chính là nảy sinh từ những điều nhỏ nhặt như thế, không ồn ào dữ dội, nhưng đủ vững chãi, đủ chân thành.
Đến khi mọi người rời đi, trong văn phòng nhà xưởng chỉ còn lại hai người họ.
Trong xưởng, mấy kỹ sư nước ngoài đang lầu bầu mắng gì đó, Ngô Thường nheo mắt cười: “Vượt thêm một cửa nữa rồi ha.”
Lâm Tại Đường nằm trên chiếc giường đó, cả người như mơ mơ màng màng, cứ như đang nằm mộng.
Ngô Thường lấy ngón tay chọc vào hông anh: “Tổng giám đốc Lâm, tỉnh táo lên nha! Cố gắng lên nha! Đừng có sợ nha! Phía sau còn khó nữa đó!”
Lâm Tại Đường nắm lấy tay cô, cứ thế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rất dữ dội, như muốn nuốt chửng cô. Ngô Thường bị ánh nhìn đó làm cho thấy không tự nhiên, cô bèn quay mặt đi. Lâm Tại Đường liền kéo cô lại.
Nụ hôn ấy hoàn toàn không báo trước, mang theo chút cuồng nhiệt và thô bạo. Bọn họ cứ như vậy, lúc thì gần kề, lúc lại xa cách. Trong những lần gần gần xa xa ấy, tình yêu dần trở nên mờ ảo như làn khói.
Đêm hôm đó, Tống Cảnh nói với Ngô Thường: “Không chỉ Bộc Quân Dương bị bệnh đâu, vợ anh ấy cũng bệnh rồi. Mình nghe người ta nói, vợ anh ấy đã cắt đứt quan hệ với gia đình, giờ thì họ bị cắt nguồn cung, lại còn có con nhỏ nữa. Không ai giúp được họ, khổ lắm.”
Ngô Thường trằn trọc lăn qua lăn lại, suốt đêm không ngủ nổi.
Hôm sau, cô đến túp lều một chuyến, trong lòng đang giằng co dữ dội. Cô biết Bộc Quân Dương cũng giống như Lâm Tại Đường, đều là kiểu người không muốn cầu cứu ai cả. Vào lúc khốn cùng nhất trong đời anh, gần như không có ai có thể giúp được.
Ngoài cô ra.
Túp lều đó là nơi Ngô Thường yêu thích nhất, không có việc gì là cô lại qua ngồi một lát. Khu Utopia (*) của Lâm Tại Đường nằm ngay đối diện túp lều. Ngô Thường biết nó rất đặc biệt.
Cô nghĩ rất lâu, nghĩ đến việc Bộc Quân Dương từng liều mạng cứu cô từ dưới biển lên. “Anh ấy đã cứu mạng mình, mình cũng muốn cứu anh ấy một lần. Việc này không liên quan đến tình yêu.”
Ngô Thường biết rất rõ điều đó.
Cô liên hệ với bên môi giới, đăng căn nhà lên rao bán.
Chú thích:
Utopia là một từ gốc Hy Lạp, nghĩa đen là “không nơi nào cả”, lần đầu được dùng bởi Thomas More trong tác phẩm Utopia (1516) để mô tả một xã hội lý tưởng, hoàn hảo, công bằng, nhưng không có thực trong đời sống. Trong văn học hay lời nói hàng ngày, “Utopia” chỉ một thế giới hoặc nơi chốn lý tưởng đến mức không tưởng: đẹp, yên bình, công bằng, nhưng không thể thực hiện được trong thực tế.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc