Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 77
Chương 77: Khó khăn
*
Ngô Thường giận dỗi Lâm Tại Đường mấy ngày, nhưng cũng chỉ kéo dài được mấy ngày thôi. Cô thật sự không giỏi chiến tranh lạnh, cô thấy kiểu giận nhau im lặng đó chẳng khác gì con nít chơi đồ hàng, chả có ý nghĩa gì. Thật ra thì vẫn là do cô không nhịn nổi.
Ở nhà thì còn đỡ, nấu cơm xong cô sẽ để riêng phần của Lâm Tại Đường qua một bên, anh nói cảm ơn rồi sẽ ngồi xuống ăn, suốt bữa chẳng nói câu nào, ăn xong thì dọn dẹp chén bát giao cho dì giúp việc, rồi hai người mạnh ai nấy làm việc của mình. Ngô Thường sẽ quay lại túp lều của mình để ngủ.
Nhưng ở công ty thì khác. Ở công ty, Lâm Tại Đường là Tổng giám đốc Lâm, cô không thể nào tỏ thái độ với Tổng giám đốc Lâm được, để người khác nhìn thấy sẽ thấy không ổn.
Vì vậy, Ngô Thường quyết định phải nói chuyện với Lâm Tại Đường một lần. Cô cố ý chọn buổi sáng cuối tuần, nấu cho Lâm Tại Đường một bữa sáng thịnh soạn, nhưng vừa mới ngồi vào bàn ăn thì đã có người gọi điện cho anh.
Ngô Thường nghe giọng bên kia có vẻ gấp gáp nói mấy câu, Lâm Tại Đường vẻ mặt không thể tin nổi hỏi lại: “Kho hàng bị trộm? Sao lại như vậy? Là kho hàng à?”
Kho hàng mà anh nói nằm cạnh nhà xưởng ở làng Lâm Hải. Trước đây, Đèn Trang Trí Tinh Quang có quy hoạch kho riêng, nhưng sau này khu công nghiệp yêu cầu quản lý thống nhất nên kho của các nhà xưởng đều được gom lại quản lý chung. Đèn Trang Trí Tinh Quang có sáu container siêu lớn, dùng để chứa hàng hóa sẽ phân phối đi khắp các kênh trong nước vào tháng Tư năm đó, mỗi ngày đều có bảo vệ canh giữ.
Lần này bị trộm là container số một và số hai.
Chuyện này không nhỏ chút nào. Ban quản lý khu công nghiệp lập tức báo cảnh sát, bây giờ mới thông báo cho Lâm Tại Đường, yêu cầu anh lập tức đến xử lý các việc tiếp theo.
“Xác định là container số một và số hai?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Vâng, đúng vậy.”
Lông mày Lâm Tại Đường nhíu chặt lại.
Container số một là hàng dự trữ cho Hoa Bắc (*), container số hai là hàng dự trữ cho Hoa Nam. Hai khu vực này là thị trường tiêu thụ trọng điểm của Đèn Trang Trí Tinh Quang, giờ thì hàng dự trữ lại bị trộm.
Lâm Tại Đường đặt đũa xuống rồi bước ra ngoài, Ngô Thường hấp tấp đi theo sau anh.
“Anh không nghỉ ngơi à?”
Lâm Tại Đường nói: “Bận suốt cả tuần rồi.”
Anh trông rất bình tĩnh, dù sao cũng là người từng trải qua không ít chuyện lớn.
“Trong đó có rất nhiều hàng của em. Em phải biết bị mất những gì chứ?” Ngô Thường hỏi, “Bị lấy sạch rồi à?”
“Bây giờ vẫn chưa rõ, cần chúng ta đến kiểm tra lại sổ nhập kho trước đó. Ban quản lý khu công nghiệp chỉ nói sáng sớm nay bảo vệ phát hiện ổ khóa container bị mở, bên trong đồ đạc bị xáo tung cả lên. Nhưng chắc chắn là có mất hàng.”
“Vậy là chưa bị lấy sạch đúng không?” Ngô Thường giờ đang lo cho mấy khách hàng của mình.
Đơn hàng từ các doanh nghiệp nhà nước lớn không dễ gì mà giành được, năm ngoái cô vất vả lắm mới ký được, năm nay vừa đặt xong đơn thì kho đã bị trộm. Ngô Thường thấy chuyện này đúng là quá đỗi kỳ lạ.
Hai người họ chạy xe thẳng đến làng Lâm Hải, vừa đến đầu làng thì đã thấy cảnh sát giăng dây phong tỏa, bắt đầu kiểm tra những người ra vào.
Họ đi thẳng tới chỗ các container.
Lúc này mới phát hiện chỉ có kho của Đèn Trang Trí Tinh Quang bị trộm, các kho của những nhà xưởng khác vẫn bình an vô sự. Ban quản lý khu công nghiệp vô cùng sốt ruột, ngay lúc đầu năm mà xảy ra chuyện thế này đúng là như rơi vào hiểm cảnh.
Vấn đề là chỗ hàng này không phải con số nhỏ, người bình thường không thể nào lấy đi được, trừ phi là một nhóm có tổ chức chuyên nghiệp.
“Ăn trộm xong thì bán đi đâu chứ?” Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường.
“Cạo mác rồi đem bán đến mấy thành phố tuyến bốn, tuyến năm hoặc các vùng còn nhỏ hơn nữa. Cũng có thể đem vào các kênh giao dịch không chính thống khác.” Lâm Tại Đường đáp. “Bán kiểu gì cũng được. Tất nhiên, cũng có khả năng không phải để bán, mà là cố tình chơi khăm anh.”
Lâm Tại Đường đang ở thời kỳ đỉnh cao, có người tìm cách chơi anh cũng là chuyện bình thường. Anh từng trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, chuyện nào cũng là muốn đẩy anh vào đường cùng. Nếu lô hàng lần này thật sự bị mất, thì chi phí tái sản xuất và phí vi phạm hợp đồng mà họ phải trả sẽ là một con số khổng lồ. Mới đầu năm đã gặp chuyện như vậy, rõ ràng là sẽ phá vỡ hoàn toàn nhịp độ cả năm của Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Ngô Thường cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô quyết định gọi cho vài khách hàng trước.
Cô nói với Lâm Tại Đường: “Em gọi trước xem phản ứng của họ ra sao, coi tiến độ từng dự án thế nào với thái độ của khách, rồi mình hãy tính tiếp chuyện sắp xếp sản xuất.”
“Ừ, cảm ơn em.”
“Em có cần gọi cho chị Quách Lệnh Tiên trước không? Mảng phân phối cũng bị ảnh hưởng nhiều.”
“Chị ấy đang trên đường tới rồi.” Lâm Tại Đường trả lời.
Ngô Thường gật đầu, rồi bước sang một bên gọi điện.
Cô không nói thẳng sự việc, chỉ giả vờ như đang trò chuyện dạo dạo, nhưng tay kia cầm bút thì vẫn ghi liên tục vào sổ tay. Ngô Thường chưa từng xử lý tình huống đột ngột nghiêm trọng đến vậy, lúc đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Cố gắng hết sức để giảm thiểu tổn thất, giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Vì quá căng thẳng, lòng bàn tay cô toát đầy mồ hôi. Khách hàng hỏi sao cuối tuần lại gọi điện? Cô cười nói: “Vừa mở mắt ra là em nghĩ đến anh liền đó ạ.”
Cô vừa gọi điện vừa nhìn về phía Lâm Tại Đường.
Anh cũng đang đứng cách đó không xa nghe điện thoại, một tay tự nhiên chống lên hông, đầu hơi cúi xuống. Ngô Thường đoán, giờ này anh chắc đang gọi cho ba nhóm người: lãnh đạo chính quyền, ông nội, và nhà đầu tư.
Gọi cho lãnh đạo chính quyền là để gây áp lực và tìm cách xử lý sự việc, dù sao kho bị trộm cũng là do khu công nghiệp quản lý lỏng lẻo, chính quyền phải đứng ra chủ trì việc bồi thường cho doanh nghiệp. Hơn nữa hiện tại đang trong giai đoạn quy hoạch và phát triển vành đai kinh tế, xảy ra chuyện thế này sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Gọi cho ông nội là để nhờ viện trợ, Lâm Hiển Tổ quen biết rộng, có lẽ có thể dò ra ai đang muốn giở trò.
Còn gọi cho nhà đầu tư là để bàn chuyện tiền bạc.
Lâm Tại Đường nhìn qua có vẻ thoải mái hơn cô.
Khi Quách Lệnh Tiên tới nơi thì Ngô Thường đã gọi xong hết cho các khách hàng. Cô tóm tắt lại tình hình cho Quách Lệnh Tiên, Quách Lệnh Tiên quyết định cầm theo danh sách hàng bị mất để mở ngay một cuộc họp khẩn cấp với các đại lý phân phối. Chị ta nhờ Ngô Thường hỗ trợ chuẩn bị cuộc họp, còn mình thì muốn bàn bạc đối sách với Lâm Tại Đường.
Đại lý không dễ kiểm soát.
Bình thường trông thì có vẻ tôn trọng bên sản xuất, vì họ còn cần các chính sách chiết khấu hay thưởng doanh số. Nhưng một khi có biến cố hoặc đụng chạm đến lợi ích của họ, người gây áp lực mạnh nhất cũng chính là họ.
Quách Lệnh Tiên bàn với Lâm Tại Đường một chút, thấy chuyện này chắc chắn không thể giấu được.
Nếu thật sự có người muốn chơi Đèn Trang Trí Tinh Quang thì lúc này tin kho bị trộm chắc hẳn đã rò rỉ ra ngoài rồi.
Điện thoại của Quách Lệnh Tiên vang lên, chị mở ra xem, thấy đại lý cấp một ở Hoa Bắc nhắn tin: “Sếp Quách à, hàng của bọn tôi bao giờ mới giao vậy?”
Không nhắc gì đến chuyện mất hàng, từng chữ đều dò xét.
Chị ta đưa tin nhắn đó cho Lâm Tại Đường xem. Lâm Tại Đường nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện này sếp Quách toàn quyền quyết định.”
Anh hiểu rằng mình không thể chuyện gì cũng đích thân ra mặt. Nếu Đèn Trang Trí Tinh Quang đã muốn vận hành theo hướng chính quy và thị trường hóa, từ bỏ thói quen cũ của doanh nghiệp gia tộc thì bản thân anh phải học cách trao quyền. Lúc này cũng là cơ hội để kiểm nghiệm năng lực của cả đội ngũ.
Quách Lệnh Tiên nhận lệnh giữa lúc khẩn cấp, kéo Ngô Thường đi họp ngay.
Cuộc họp này không hề bình thường.
Trước đây Ngô Thường từng nghĩ Quách Lệnh Tiên ngồi được vào vị trí này chủ yếu là do thâm niên, năng lực chưa chắc đã nổi bật. Nhưng hôm nay, cô đã thật sự được chứng kiến một nữ cường nhân thực thụ.
Ngay đầu buổi họp, Quách Lệnh Tiên không nói thẳng chủ đề, mà hỏi mọi người về tình hình tiêu thụ quý 1.
Lúc đầu các đại lý cấp một vẫn còn trò chuyện với cô khá hòa nhã. Nhưng rồi có người không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Sếp Quách à, chị đừng vòng vo với bọn tôi nữa, giờ cả thế giới đều biết hàng của bọn tôi không còn rồi.”
“Vậy mấy người nghe từ đâu vậy?” Quách Lệnh Tiên hỏi lại, “Tôi cũng đang thắc mắc đây, tôi vừa mới biết, tưởng tin tức vẫn còn nằm trong khu công nghiệp của mình, không ngờ đã bay vèo đến tận Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông rồi.”
Đối phương nói: “Vậy thì chị khỏi lo nữa, bây giờ bọn tôi chỉ sợ không có hàng sẽ ảnh hưởng đến doanh số, vậy giờ phải làm sao đây?”
“Phải làm sao thì làm vậy thôi.” Quách Lệnh Tiên cười nhạt một tiếng, “Đánh giá thế nào thì cứ làm theo thế ấy, hàng của mấy người vốn cũng chưa đến hạn giao. Hôm nay tôi nói thẳng: bình thường mọi người làm anh em với nhau, anh tốt tôi tốt, cùng nhau kiếm tiền. Nhưng vào lúc mấu chốt như hôm nay, ai dám đá thêm một cú xuống giếng thì khỏi làm ăn gì nữa.”
“Sếp Quách, chị nói vậy không đúng lắm đâu ha?”
“Vậy để coi tôi có quyền quyết định không?” Quách Lệnh Tiên nói,
“Đèn Trang Trí Tinh Quang từ trước tới giờ chưa bao giờ thiếu đại lý, có bao nhiêu người xếp hàng chờ xin làm đại lý cho tụi tôi. Đại lý cấp một mà không có thì đại lý cấp hai vẫn nhào vô. Tôi chỉ nói tới đây thôi, còn kết cục thế nào thì phải xem thái độ của các anh. Giải tán!”
Sau khi nói xong, chị ta đứng dậy rời khỏi phòng họp trước, để lại cho bọn họ tự suy ngẫm.
Vào lúc này, càng phải cứng rắn, nếu không sẽ bị người khác chèn ép đến cùng đường.
Ngô Thường không ngờ Quách Lệnh Tiên lại mạnh mẽ đến vậy. Trước đây, chị ta luôn là một người phụ nữ hiểu chuyện và lý trí, nhưng hôm nay lại mang phong thái của một… kẻ cầm đầu dữ dằn.
“Thấy sao?” Quách Lệnh Tiên hỏi Ngô Thường, “Chiêu này có tác dụng không?”
Ngô Thường gật đầu: “Có tác dụng.”
“Vậy là được rồi.”
Ngô Thường bắt đầu khâm phục Quách Lệnh Tiên.
Cô cũng nhận ra một điều: người được Lâm Tại Đường chọn chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Tuy bản thân cô là best seller của Đèn Trang Trí Tinh Quang, mang hào quang nổi bật, nhưng Quách Lệnh Tiên với tư cách một người quản lý luôn giữ mình khiêm tốn mới thật sự là người không thể thay thế.
Sự cứng rắn của Quách Lệnh Tiên trong cuộc họp hôm nay chỉ là phần rất nhỏ trong cách chị ta điều hành mọi thứ. Chị ta đúng là người nắm giữ cục diện tốt hơn bất kỳ ai.
Ngô Thường thật lòng khâm phục Quách Lệnh Tiên.
Còn suốt hai tiếng qua, Lâm Tại Đường vẫn luôn tất bật xử lý vụ việc. Ban quản lý khu công nghiệp cho rằng phải bắt được kẻ trộm trước đã, rồi mới bàn cách giải quyết dần. Đây là quy trình xử lý theo đúng quy định của chính quyền, Lâm Tại Đường cũng đành bất lực. Anh rất tức giận, thậm chí còn nói với Lâm Hiển Tổ: “Có khi nào là có kẻ vừa ăn cướp vừa la làng không?”
Lâm Hiển Tổ lập tức quát anh phải dẹp ngay suy nghĩ đó đi. Ông nói: “Cái kiểu hành vi lưu manh như vậy, con thấy khả thi hả? Nhất là trong tình huống con luôn tích cực phối hợp với chính quyền? Con nghĩ lại coi, có lý không? Đừng bao giờ nói ra mấy lời như vậy nữa.”
Lâm Tại Đường nghe ông nội mắng, đành tạm gác chuyện truy cứu lại.
Còn bên phía nhà đầu tư, lúc này bắt đầu đẩy đưa né tránh: “Đúng lúc đang ở giai đoạn chuẩn bị rót vốn quan trọng như vậy, các anh lại gặp chuyện, đúng là trùng hợp quá. Chúng tôi sẽ họp nội bộ xem xét thêm.”
Mỗi lần đến thời điểm như thế này, Lâm Tại Đường đều hiểu rõ: khởi nghiệp lần hai có nghĩa là phải liên tục vét cạn ví tiền của thế hệ khởi nghiệp trước đó, vì vấn đề luôn nhiều hơn lợi nhuận. Chỉ cần gượng qua được là ổn rồi.
Anh hỏi Ngô Thường có thể tạm thời điều khoản tiền mà anh đã đưa cô quản lý trước đây để sử dụng không, sang quý sau sẽ trả lại. Ngô Thường đồng ý.
Cô là người rất hiểu chuyện. Với tình hình rối ren như bây giờ, cô không thể cứ khư khư giữ khoản tiền đó mà không cho Lâm Tại Đường dùng. Cô lập tức liên hệ để rút tiền, thậm chí còn đưa luôn cả số tiền mà cô đã chắt chiu dành dụm được để cho Lâm Tại Đường mượn.
Lâm Tại Đường vô cùng cảm kích.
Nhưng Ngô Thường chỉ nói: “Tiền đó vốn cũng là của anh mà.”
“Anh sẽ đi vay thêm.” Lâm Tại Đường thật sự đi vay tiền, vay ông nội, vay mẹ, vay người bạn duy nhất. Ai mà anh có thể nghĩ đến, anh đều đã đi vay một vòng.
Đến tối, lịch trình sản xuất mới đã được đưa ra, nhà xưởng lại bắt đầu tăng ca làm việc hết công suất, máy móc chạy suốt 24 giờ không nghỉ.
Ngô Thường, Lâm Tại Đường, Quách Lệnh Tiên đứng trước cửa xưởng, lắng nghe tiếng máy móc ầm ầm, trong khoảnh khắc đó, cả ba đều cảm thấy như cơ thể bị rút cạn sức lực.
“Mệt quá trời luôn.” Ngô Thường nói, “Sao lại vậy chứ? Tự nhiên mệt rã rời luôn á?”
“Bình thường thôi, tụi mình vừa đánh xong một trận lớn mà.” Quách Lệnh Tiên nói: “Ba đứa mình có hơi giống kiểu ‘tam giác sắt’ ha.”
“Không không.” Ngô Thường vội xua tay, “Tam giác sắt là ba người các anh với chú Vương Năng Nhân mới đúng, em không đáng nhắc đến đâu.”
“Sao nay lại khiêm tốn vậy?” Lâm Tại Đường cốc nhẹ lên đầu cô.
Ngô Thường cảm thấy thật kỳ diệu. Cô cảm thấy không cần phải nói chuyện gì với Lâm Tại Đường nữa. Mặc dù sáng nay cô vẫn còn nghĩ phải ngồi lại nói rõ ràng với anh, nhưng sau một ngày gian khó như thế, những khúc mắc giữa họ như bỗng nhiên tan biến. Họ lại trở về làm những người thân thiết như ban đầu.
Tối về lại nhà ở Thiên Khê, thấy Nguyễn Hương Ngọc cũng đã về.
Ngô Thường hỏi bà: “Cái nhà hàng lớn kia thật sự sẽ xây thật hả mẹ?”
Nguyễn Hương Ngọc đáp: “Gọi là nhà hàng lớn, nhưng đã bị phường từ chối rồi. Phố cổ có đơn vị bảo tồn di tích văn hóa, lại còn nằm trong quy hoạch du lịch của chính phủ. Cho nên, họ không được xây cao, chỉ có thể thiết kế cải tạo trên nền móng của ngôi nhà cũ thôi. Mặt tiền với phong cách bên ngoài cũng không được thay đổi. Vậy nên không biết có còn được gọi là nhà hàng không nữa.”
Ngô Thường biết cửa ải của quán mì là nhất định phải vượt qua được. Đối thủ không hẳn là vì tư thù, mà đơn thuần là muốn hạ bệ quán mì, giành lấy danh hiệu “Hương vị Hải Châu” đầu tiên. Nhưng “Hương vị Hải Châu” không phải của Quán Mì Hương Ngọc, mà là của Hải Châu.
“Tài khoản của mẹ có hơn năm trăm người theo dõi rồi đó nha.” Ngô Thường nói: “Mẹ sắp thành người nổi tiếng luôn rồi đó.”
Nguyễn Hương Ngọc nhéo nhẹ má cô, rồi nhìn Lâm Tại Đường đang trầm mặc, sau đó hỏi anh: “Chuyện hôm nay làm gấp quá phải không con?”
Lâm Tại Đường khẽ gật đầu.
Trước mặt mẹ Hương Ngọc, anh không cố tỏ ra mạnh mẽ. Trong lòng anh thực sự rất lo lắng. Lúc ăn cơm cũng chỉ ăn được vài miếng.
Đêm hôm đó, Lâm Tại Đường trằn trọc mãi không ngủ được trên giường.
Anh không biết có phải ai làm doanh nghiệp cũng đều phải trải qua những chuyện thế này không. Anh vẫn chưa đủ mạnh mẽ để không gì phá vỡ nổi. Mỗi lần gặp chuyện, trong lòng anh lại như bị khoá lại một lần nữa.
Anh vốn là người ôn hoà, dịu dàng, nhưng trải qua nhiều rồi, anh cảm thấy những phần mềm mại trong cơ thể mình cứ dần dần ít đi. Anh thậm chí còn nhận ra bản thân không còn quá cảm tính như trước nữa.
Ngô Thường nhận ra sự lo âu của anh, bèn từ phía sau ôm chầm lấy anh.
“Lâm Tại Đường, có phải anh đang thấy không vui không? Anh có thể nói với em mà.” Cô nói: “Đừng giấu, có gì thì mình cùng nhau đối mặt.”
“Anh không biết nữa.” Lâm Tại Đường nói, “Trong lòng anh cứ nghẹn nghẹn.”
Anh xoay người lại nhìn Ngô Thường.
Ngô Thường hiểu được cảm giác của Lâm Tại Đường. Trong ký ức của cô, bà ngoại và mẹ khi làm ăn cũng luôn như vậy, luôn có đủ thứ rắc rối. Cô không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ đành đưa tay v**t v* lồng ngực anh.
“Đỡ tức hơn chút nào chưa?” Cô hỏi.
Lâm Tại Đường cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đỡ hơn rồi. Anh ôm em một lát được không?”
“Được chứ.”
Ngô Thường liền rúc vào lòng anh, hai người siết chặt lấy nhau trên chiếc giường nhỏ chật chội của cô. Lạ thật, chẳng hề có dục niệm gì, chỉ muốn ôm nhau như vậy thôi.
Lâm Tại Đường muốn trò chuyện với Ngô Thường một chút, bèn kể lại chuyện mà ban ngày ông nội đã nói với anh: Năm đó cải tổ, ông nội là người tiếp quản nhà xưởng Tinh Quang. Khi đó còn khó hơn bây giờ, vì thật sự là trắng tay, không có gì cả. Ông nội bảo anh hãy cố gắng, cố gắng thêm chút nữa, nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày được bình thản đối diện mọi thứ.
Đúng vậy đó, Ngô Thường, anh còn thiếu sự bình thản đó. Em biết không, lúc sáng vừa nghe điện thoại xong, việc đầu tiên anh nghĩ là: chết rồi, lại tiêu nữa rồi. Trong lòng anh lúc đó rất sợ, sợ rằng nếu một ngày nào đó gặp phải chuyện quá lớn, anh sẽ không trụ nổi. Nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu thật sự không trụ nổi, thì anh còn có thể làm gì nữa? Anh đã xem Đèn Trang Trí Tinh Quang là chính ngôi nhà của mình rồi.
Nói thật lòng, anh thật sự không biết nếu không còn Đèn Trang Trí Tinh Quang thì anh sẽ ra sao nữa.
Nội tâm của Lâm Tại Đường không hề kiên định như vẻ ngoài anh thể hiện. Anh cũng hoang mang, cũng sợ hãi, anh là một con người bình thường, bằng xương bằng thịt. Hai người ôm nhau suốt đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, dường như đã khá hơn đôi chút.
Ảnh hưởng của chuyện này vẫn tiếp tục kéo dài, họ bận rộn ứng phó đủ thứ. Ngô Thường đến Bắc Kinh gặp mấy khách hàng kia, Tống Cảnh cũng đi cùng. Cô ấy ở nhờ phòng của Ngô Thường, ban ngày Ngô Thường đi làm, cô ấy thì đi chơi.
Khó khăn lắm Tống Cảnh mới có dịp ra ngoài một chuyến, nên ngày nào cũng hăng hái hẹn gặp bạn bè, bạn học các kiểu. Tối hôm nọ trở về, trông cô ấy có vẻ lơ đễnh.
Ngô Thường hỏi cô ấy sao vậy? Tống Cảnh thế nào cũng không chịu nói.
Cuối cùng Ngô Thường sốt ruột, cô ấy mới nói: “Hôm nay mình nghe người ta bảo… Bộc Quân Dương… bệnh rồi…”
Bộc Quân Dương.
Bộc Quân Dương.
Ngô Thường đã rất lâu rồi không chủ động nghĩ đến cái tên này nữa. Cô vẫn nghĩ Bộc Quân Dương đã kết hôn ở Bắc Kinh, mua một căn nhà nhỏ cho riêng mình, từ đó sống một cuộc sống hạnh phúc.
“Sao lại bệnh? Bệnh gì vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Mình đâu có biết, người kia cũng không nói rõ. Chỉ bảo có hôm đi trên phố gặp Bộc Quân Dương, trông anh ấy gầy lắm, gầy đến mức không còn ra hình người nữa.”
Gầy lắm. Không còn ra hình người nữa.
Ngô Thường biết, dù chuyện giữa cô và Bộc Quân Dương đã qua từ lâu, dù hai người giờ đây chẳng còn liên quan gì nhau, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng cho anh ấy. Cô không thể hoàn toàn coi anh là người xa lạ, nhất là khi anh gặp chuyện.
“Hay là để mình thử hỏi thăm một chút?” Tống Cảnh nói: “Dù sao mình cũng lớn lên cùng nhau, dù sao… cũng từng là bạn rất thân.”
Nói đến đây, Tống Cảnh cảm xúc ngổn ngang, cũng nghẹn lời một chút.
Ngô Thường gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Đêm hôm đó, cô mơ thấy Bộc Quân Dương. Cô mơ thấy ngày họ chia tay, Bộc Quân Dương không chịu đi. Anh nói với Ngô Thường: “Em không phải gánh nặng của anh, anh cũng không phải gánh nắng của em. Ngô Thường, mình cố gắng thêm một lần nữa được không em?”
Ngô Thường nói: “Không được đâu, Bộc Quân Dương. Chúng ta đều phải cố gắng vươn lên. Nếu hai đứa mình cứ bên nhau mãi như vậy thì phải mất bao lâu mới thoát khỏi cuộc sống thế này chứ?”
Giấc mơ đó quá thật, đến mức sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngô Thường vẫn còn thấy hoang mang. Tống Cảnh thấy cô có vẻ buồn bã, liền hỏi: “Chẳng lẽ cậu vẫn còn yêu Bộc Quân Dương à?”
Ngô Thường lập tức lắc đầu: “Không, mình không còn yêu anh ấy nữa. Mình biết tình cảm giữa hai đứa mình đã kết thúc từ lâu rồi. Nhưng mình cũng không thể phủ nhận, Bộc Quân Dương là một người rất đặc biệt đối với mình. Bởi vì hai đứa đã cùng nhau đi qua một quãng thời gian rất rất dài.”
“Chắc chắn là không còn yêu chút nào nữa hả?” Tống Cảnh lại hỏi.
“Không còn nữa.”
“Vậy còn Lâm Tại Đường? Cậu yêu anh ấy không?”
Tống Cảnh từ lâu đã tò mò về tình cảm của Ngô Thường dành cho Lâm Tại Đường. Hai người họ đến với nhau trong hoàn cảnh như vậy, bất kể lúc nào cũng đều ràng buộc bởi lợi ích. Người Hải Châu khi nhắc đến hai người, đều nói rằng sớm muộn gì cũng sẽ chia tay. Một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, lại chẳng có bao nhiêu tình cảm thì tất nhiên là không thể đi xa.
Nhưng điều Tống Cảnh nhìn thấy lại không giống như thế. Là người đứng ngoài cuộc, cô ấy thấy rõ từng chi tiết trong cách Lâm Tại Đường và Ngô Thường đối đãi với nhau, thấy được sự ăn ý và thấu hiểu hiếm có giữa họ, thấy được họ cùng nhau gánh vác, cùng nhau chiến đấu. Rất khó để tin rằng giữa họ không có tình yêu.
Cuối cùng cô ấy đã hỏi ra được câu đó, như trút được một gánh nặng trong lòng.
Ngô Thường không trả lời ngay, cô nghiêm túc suy nghĩ rất lâu. Ly nước nóng trước mặt đã nguội, không còn bốc hơi nữa, cô mới nói với Tống Cảnh: “Mình yêu Lâm Tại Đường.”
Tống Cảnh kinh ngạc nhìn cô.
Ngô Thường nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, mình yêu Lâm Tại Đường. Nhưng tình yêu này không giống như tình yêu mình từng dành cho Bộc Quân Dương. Mình không nói rõ được, nhưng không thể phủ nhận rằng mình yêu anh ấy.”
“Không mãnh liệt đúng không?” Tống Cảnh hỏi.
“Ừ, không mãnh liệt.” Ngô Thường thành thật nói: “Mình không phải kiểu đùng một cái là yêu anh ấy ngay. Tình cảm mình dành cho anh ấy rất phức tạp, lúc thì thất vọng, lúc thì lại thích…”
“Mình hiểu.” Tống Cảnh nói: “Vậy thì mình yên tâm rồi.”
“Ý cậu là sao?”
“Mình sợ cậu vẫn còn yêu Bộc Quân Dương. Nếu đúng như vậy, mình sẽ không đi hỏi thăm tin tức của anh ấy đâu. Còn nếu cậu không yêu anh ấy nữa thì mình mới có thể đi hỏi.”
“Vậy cậu đi đi.” Ngô Thường nói: “Tiếc là hôm nay tụi mình phải về Hải Châu rồi.”
“Về đi, đi gặp ông xã của cậu đi.” Tống Cảnh nói: “Dạo này anh ấy thảm lắm, máy móc bên chỗ các cậu bị hư rồi.”
“Cái gì cơ?” Ngô Thường vô cùng kinh ngạc: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
“Mười phút trước.” Tống Cảnh đưa điện thoại cho Ngô Thường xem: “Đèn Trang Trí Tinh Quang nhờ ba mình giúp mở một bộ khuôn.”
Ngô Thường hiểu ra thế nào là họa vô đơn chí.
Cô vội vàng quay về Hải Châu, lập tức đến nhà xưởng.
Nhà xưởng đã tạm dừng hoạt động, xưởng sản xuất trống trơn, có người đang sửa máy.
Ngô Thường đi vào văn phòng tìm Lâm Tại Đường, anh đang gọi điện cho hãng sản xuất máy, yêu cầu họ nhanh chóng cử kỹ sư đến. Bên kia có lẽ đang đưa ra điều kiện rất khắt khe, Ngô Thường thấy trán anh nổi gân xanh, nhưng vẫn nghiến răng đồng ý.
Cúp máy xong, anh tháo kính xuống, dùng hai tay che mắt lại.
Anh mệt quá rồi.
Ngô Thường bước đến, đặt tay lên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lâm Tại Đường nhắm mắt lại nói: “Ngô Thường, bọn họ gian xảo quá. Họ biết rõ tuổi thọ của máy móc, biết lúc nào thì khả năng sẽ xảy ra sự cố. Anh quá sơ suất rồi.”
“Vậy giờ phải làm sao?” Ngô Thường hỏi.
“Đợi đến đợt nâng cấp máy lần tới, anh nhất định phải tìm được một kỹ sư cơ khí giỏi. Dù gặp phải vấn đề gì, cũng có thể dễ dàng xử lý.”
Lâm Tại Đường nói: “Mỗi lần bị thiệt, anh lại học được cách đối phó. Giờ thì anh thấy hưng phấn lắm, anh mong là trong năm nay anh ăn hết mọi cú lỗ luôn cho rồi!”
Ngô Thường lập tức đưa tay bịt miệng anh lại: “Đừng nói nữa Lâm Tại Đường, nghe sợ quá. Chừng này chưa đủ khổ hay sao? Anh không cần nghỉ ngơi chút à?”
“Anh không cần.” Lâm Tại Đường trông vô cùng phấn khích: “Anh không cần, giờ anh cần chịu khổ nhiều hơn nữa.”
Anh gỡ tay Ngô Thường ra, rồi lại đưa lòng bàn tay cô đặt lên môi mình, khẽ hôn từng chút một.
Ngô Thường nhìn thấy bên tóc mai của anh có một sợi tóc bạc, cô liền dùng ngón tay kẹp lấy, hỏi anh: “Tóc bạc rồi nè, nhổ không?”
“Sớm như vậy mà đã bạc tóc rồi sao?” Lâm Tại Đường tự lẩm bẩm, rồi đi soi gương. Anh nhìn thấy mình trong gương trông rất tiều tụy, ở bên thái dương có một sợi tóc bạc nổi bật.
“Tuổi trẻ bạc đầu rồi ha.” Anh lẩm bẩm như thế, rồi quay đầu sang Ngô Thường: “Giúp anh nhổ đi.”
Khoảnh khắc sợi tóc bạc bị nhổ ra, da đầu anh bị giật một cái, đau nhói, nhưng rất nhanh là qua.
“Em nói xem, có khi nào vài năm nữa tóc anh sẽ bạc hết không?” Lâm Tại Đường hỏi, nhưng hình như anh cũng chẳng cần câu trả lời, vì anh nói tiếp: “Khả năng cao lắm đó. Anh cảm giác hai năm nay mình như già đi cả chục tuổi rồi.”
Ngô Thường thấy xót xa trong lòng. Gần như trong khoảnh khắc đó, cô liền nhớ đến lần đầu tiên gặp anh vào năm 2006, khi ấy anh vẫn mang dáng vẻ một chàng trai trẻ. Dù ít nói, nhưng nụ cười lại rất sảng khoái. Khi đó họ đã cùng nhau đi khắp mọi ngóc ngách xa gần ở Thiên Khê, trò chuyện rất nhiều, nhưng chẳng ai ngờ được, tám năm sau, trên đầu Lâm Tại Đường lại có sợi tóc bạc đầu tiên.
Vì vậy mà Ngô Thường cảm thấy sợ, cô xõa tóc ra, nhờ Lâm Tại Đường xem giúp xem trên đầu cô có tóc bạc không. Ngón tay của anh luồn vào tóc cô.
Tóc Ngô Thường dày, đen bóng, chất tóc rất đẹp. Anh tỉ mỉ vạch tóc ra xem, may mắn là, cô vẫn chưa có sợi bạc nào.
“Không sao đâu, rồi cũng sẽ có sớm thôi.” Ngô Thường nói để an ủi anh.
“Em có bạc tóc cũng chẳng an ủi được anh đâu.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, chỉ khi nào em mãi vui vẻ, mọi sự suôn sẻ thì mới khiến anh thấy được an ủi.”
Nghe anh nói vậy, mắt Ngô Thường bất chợt cay xè. Cô nói: “Lâm Tại Đường, em vội vội vàng vàng từ Bắc Kinh quay về, thật ra là vì lo cho anh. Em thật sự không chịu nổi nếu anh gặp chuyện gì đâu.”
“Anh cũng hy vọng em luôn vui vẻ, Ngô Thường à.”
Chú thích:
Hoa Bắc là vùng phía Bắc Trung Quốc, gồm Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Tây, Nội Mông. Hoa Nam là vùng phía Nam Trung Quốc, gồm Quảng Đông, Quảng Tây, Hải Nam, Phúc Kiến… Người ta thường dùng Hoa Bắc và Hoa Nam để phân chia khu vực địa lý, khí hậu, văn hóa và kinh tế của Trung Quốc, đồng thời thể hiện sự khác biệt vùng miền trong đời sống, cách nói năng, thói quen sinh hoạt và mức độ phát triển.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc