Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 76
Chương 76: Không liên quan
*
Nguyễn Hương Ngọc đến tuổi xế chiều, vẫn sống trong cơn giông bão.
Cả đời bà chưa từng yên ổn, mỗi khi gặp chuyện đều phải đau lòng một thời gian. Giờ đây cuối cùng bà cũng đã học được cách buông bỏ.
Bà an ủi Ngô Thường: “Thường Thường, con đừng lo, quán mì sẽ không bán đâu, có chuyện gì thì hai mẹ con mình cùng nghĩ cách. Nhà họ Lâm có ác tới đâu cũng không thể khống chế được miệng thực khách. Cùng lắm thì mình kiếm ít tiền lại, cứ vậy mà gồng lên. Để coi cuối cùng ai thắng.”
Ngô Thường tuổi trẻ khí nóng, nói: “Không được. Con nuốt không trôi cục tức này.”
Cô tìm đến ông hai Lâm, điều khiến cô kinh ngạc là, cô lại thấy Lâm Chử Súc trong nhà ông hai Lâm. Lâm Chử Súc vì biểu hiện tốt mà được ra tù sớm, mà chuyện này, Nguyễn Xuân Quế là người thân trực hệ đương nhiên biết, nhưng bà không hề nói với Lâm Tại Đường và Ngô Thường.
Lâm Chử Súc thấy Ngô Thường tất nhiên chẳng có vẻ gì thân thiện, ông ta chỉ tay vào mặt cô mà mắng không biết điều, gà rừng mà muốn hóa phượng hoàng, dám tính toán lên đầu ông ta!
Ngô Thường hiểu ra rồi: đây là màn kịch do Lâm Chử Súc và ông hai Lâm bày ra, vừa để xả giận, vừa để đòi tiền. Cô không nói gì thêm, xoay người bước ra khỏi nhà ông hai Lâm.
Cô trở về nhà.
Lâm Tại Đường vừa bước vào cửa, thấy nhà cửa lạnh tanh, trong lòng buồn bực. Mấy ngày nay anh và Ngô Thường không nói chuyện đàng hoàng được mấy câu, ban đầu tính đợi mọi chuyện xong xuôi sẽ nói chuyện với cô, nhưng lại bị chuyện quán mì xen vào.
Ngô Thường bước vào, sắc mặt rất tệ, vừa thấy Lâm Tại Đường liền lao tới đấm anh. Trước đây cô không như vậy, chẳng biết sao giờ lại không giấu nổi cảm xúc trước mặt Lâm Tại Đường, yếu đuối, khó coi, đau khổ thế nào thì cứ thế mà bộc lộ. Lâm Tại Đường cứ đứng đó, im lặng chịu đựng cơn giận của Ngô Thường, cô vừa đánh vừa khóc. Trông tủi thân vô cùng.
Mũi nghẹt cứng, cô nghẹn ngào nói: “Họ chỉ biết bắt nạt em. Chuyện của chú hai là vì anh, chuyện của ba anh thì anh cũng có phần, nhưng bọn họ không ghét anh, chỉ ghét em thôi. Họ thấy em dễ bị bắt nạt nên cứ nhắm vào em.
“Mẹ em đã cực khổ cả đời, đến già mới mở được quán mì để sống qua ngày, dễ dàng gì chứ? Sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy?”
Ngô Thường vừa khóc vừa nói, đánh mệt rồi thì rũ người ngừng lại. Lâm Tại Đường đặt tay lên vai cô, cô hất ra, mấy lần qua lại, cuối cùng anh mới ôm được cô vào lòng.
“Anh sẽ đi nói chuyện với họ.” Lâm Tại Đường nói: “Em không nói anh còn không biết ba anh ra tù rồi. Ngày mai anh sẽ tới gặp họ, em đừng gấp.”
“Ba anh ra tù mà mẹ anh có thể không biết sao?” Ngô Thường nói, “Bà ấy biết mà vẫn làm ngơ, rốt cuộc là muốn gì chứ? Có phải bà ấy là kẻ đứng sau giật dây không?!”
Tuy cảm xúc của Ngô Thường đang lên cao, nhưng lý trí vẫn còn rõ ràng. Lúc này cô cảm thấy Lâm Tại Đường là chồng của mình, hai người vừa mới thề hẹn trăm năm, cô tin tưởng anh, nên cái gì cũng nói hết cho anh biết.
Lâm Tại Đường lặng lẽ lắng nghe, đợi cô nói xong mới đáp: “Được, mai anh sẽ đi tìm họ.”
Anh lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, Ngô Thường ngửa mặt để mặc cho anh lau. Anh lau mũi cho cô, nói: “Xì mạnh vô.” Cô liền xì mạnh một cái.
“Khăn tay dơ rồi.” Cô nói.
“Vậy em thêu cho anh cái khác đi.” Lâm Tại Đường nói, “Trước kia em chẳng phải từng học thêu với bà Tiêu và ngoại em sao?”
“Vậy em thêu cho anh.” Ngô Thường nói, “Anh còn giận không? Chuyện hôm đó em nói ấy.”
“Hết giận rồi.” Lâm Tại Đường nói.
“Vậy thì anh xin lỗi em đi.” Ngô Thường nắm lấy cổ tay anh, nói: “Anh xin lỗi em đi, nói là anh không nên lén xem đồ của em. Anh muốn xem gì có thể nói với em, em sẽ cho anh xem; anh muốn biết gì cứ hỏi em, em sẽ kể cho anh. Nhưng anh không được lén nhìn.
“Anh xin lỗi em.”
“Thật lòng không đó?”
“Thật lòng.” Lâm Tại Đường nói: “Là anh không đàng hoàng, không tôn trọng em. Anh xin lỗi.”
Ngô Thường thấy nhẹ nhõm hơn một chút, cô nhảy lên người Lâm Tại Đường, đòi anh bế cô. Lâm Tại Đường bèn bế cô đi vòng quanh trong phòng, như thể đang dỗ một đứa trẻ.
“Ra vườn đi dạo chút đi anh.” Ngô Thường nói, “Cho em nhìn vườn hoa sắp tàn.”
Lâm Tại Đường lại bế cô ra vườn. Đèn đêm rọi sáng, hắt bóng hoa mờ mờ ảo ảo. Bóng hai người họ ôm nhau đong đưa trong vườn, mặt Ngô Thường dụi vào hõm cổ Lâm Tại Đường, thỉnh thoảng còn cạ mũi vào anh.
“Cũng may.” Cô nói.
“Sao cơ?” Anh hỏi.
“Cũng may là mùa đông ở Hải Châu, hoa không tàn hết.”
Lâm Tại Đường nghiêng người nhìn cô, nhìn một hồi liền bật cười: “Em bắt đầu đa sầu đa cảm rồi đấy.”
“Tại ai khiến hôm nay em buồn.”
“Dạ rồi, cô Ngô.”
Lâm Tại Đường ôm lấy cô, tính cả việc đi công tác và hai người không nói chuyện với nhau, cộng lại cũng hơn mười ngày. Hôm nay Lâm Tại Đường đặc biệt quyến luyến, không ngừng hỏi Ngô Thường: “Vậy em thích không?” “Còn thế này thì sao?”
Anh chỉ thiếu nước lấy đèn pha ra mà soi cô, anh muốn hiểu thật tường tận cơ thể cô, anh muốn biết làm cách nào thì cô mới thấy dễ chịu.
Ngô Thường cảm nhận được sự khám phá của anh, liền thành thật đáp lại anh.
Trái tim rỗng tuếch của Lâm Tại Đường cuối cùng cũng được lấp đầy phần nào, anh không ngừng tự nhủ với bản thân: đừng để tâm đến sự tồn tại của Bộc Quân Dương, Bộc Quân Dương sớm đã tan vào gió rồi. Anh ta rất có khả năng cả đời này sẽ không còn xuất hiện trong cuộc sống của họ nữa. Bắc Kinh xa đến vậy, mà Ngô Thường thì đã là vợ anh rồi. Cảnh vật vẫn còn, nhưng người xưa đã đổi.
Anh cứ tự an ủi mình như thế, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Sáng hôm sau anh khôi phục lại cảm giác thèm ăn và ăn rất nhiều. Ngô Thường hỏi anh mấy hôm trước có phải không ăn uống tử tế không, anh không trả lời.
Lâm Tại Đường cảm thấy, việc thừa nhận bản thân vì giận nhau với Ngô Thường mà không nuốt nổi cơm là điều rất mất mặt.
Sau khi ăn xong anh đi tìm Nguyễn Xuân Quế trước.
Trong lòng anh không muốn tin mẹ mình lại cùng với chú hai và ba bày trò để chiếm lấy quán mì, trong lòng anh, mẹ là người rất biết điều.
Lúc anh đến, Nguyễn Xuân Quế đã dậy, bà vừa tập yoga xong. Thấy Lâm Tại Đường rất vui, còn khoe với anh thành tích đầu tư của mình. Không biết bà nghe được tin nội bộ từ đâu, đầu tư cổ phiếu mà kiếm được không ít tiền.
Lâm Tại Đường khen bà mấy câu, rồi hỏi: “Mẹ có biết chuyện Lâm Chử Súc ra tù không?”
Nguyễn Xuân Quế bấm điện thoại, khẽ hừ một tiếng gần như không nghe thấy: “Mẹ biết ngay con không đơn thuần là đến thăm mẹ. Mẹ biết, thì sao?”
“Chuyện ông ta với chú hai muốn mua lại quán mì, mẹ có biết không?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Cái quán mì đó, họ không mua thì người khác cũng sẽ để mắt tới thôi. Mấy chuỗi nhà hàng ở Hải Châu làm ăn không thuận, tất nhiên sẽ động lòng với quán mì.”
“Ý mẹ là mẹ biết.” Lâm Tại Đường kết luận.
“Mẹ biết chứ.” Nguyễn Xuân Quế nhướng mày: “Cạnh tranh công bằng mà.”
“Họ spam đánh giá xấu, vậy mà gọi là cạnh tranh công bằng sao?”
“Đó cũng là một thủ đoạn cạnh tranh mà.” Nguyễn Xuân Quế nói.
Lâm Tại Đường bắt đầu thấy bực, mà một khi anh giận thì sẽ im lặng không nói. Nguyễn Xuân Quế nhìn ra, bèn nói: “Con đừng lúc nào cũng che chở cho nó, nó cũng không phải loại dễ bị bắt nạt đâu, nó cũng sẽ phản công. Chẳng lẽ người ta cạnh tranh với nó mà nó sẽ ngồi yên à? Không đâu. Con là người làm ăn, chẳng lẽ lại không hiểu đạo lý này sao?”
“Con và Ngô Thường vừa mới kết hôn, tụi con sẽ sống với nhau cả đời. Người ngoài cạnh tranh với cô ấy, cô ấy không sợ, con cũng không sợ. Vấn đề là người trong nhà lại đấu đá lẫn nhau.” Lâm Tại Đường nói: “Phải đến mức sống không nổi nữa hay sao? Đến nỗi phải rình mò chuyện làm ăn của người nhà à?”
“Đó là người nhà của con, không phải của ba con, cũng không phải của chú hai con.” Nguyễn Xuân Quế nói xong lại bổ sung thêm: “Càng không phải của mẹ. Mẹ để nó bước chân vào nhà họ Lâm là vì con, nhưng mẹ chưa từng xem nó là người nhà.”
“Đừng nói là vì con nữa được không!” Lâm Tại Đường nói: “Nếu mẹ thật sự vì con thì nghe thử suy nghĩ của con đi: đừng gây ra hiểu lầm và phiền phức giữa tụi con nữa được không hả mẹ?”
“Mẹ không quản nổi.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Có bản lĩnh thì tự con đi nói với ba con đi.”
“Con đang nói với mẹ đó, mẹ à. Đừng gây rắc rối giữa con và Ngô Thường nữa, con biết mẹ với mẹ Hương Ngọc từng có mâu thuẫn, nhưng bây giờ con đã cưới Ngô Thường, hai đứa con đồng lòng cố gắng cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, bên ngoài vốn đã nhiều sóng gió rồi, đừng để còn có thêm nội chiến nữa.”
Lâm Tại Đường cố gắng nói lý với Nguyễn Xuân Quế, nhưng khi thấy vẻ mặt của bà, anh biết mọi lời lẽ đều uổng công. Anh hiểu chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều liền xoay người ra khỏi cửa.
Sau đó anh tiếp tục bị ông hai Lâm và Lâm Chử Súc từ chối tiếp chuyện. Lâm Tại Đường biết chuyện này phải để ông nội ra mặt.
Lâm Hiển Tổ ở tận Thâm Quyến nghe anh nói xong thì trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Chú hai con với ba con lòng dạ không ngay thẳng, dù có đồng ý ngoài mặt thì sau lưng cũng sẽ giở trò khác. Đó là bản chất của thương nhân, luôn chạy theo lợi nhuận.”
Lâm Hiển Tổ khuyên Lâm Tại Đường đừng nghĩ nhiều ai là người đứng sau gây chuyện lần này, cứ xem như một vấn đề trong kinh doanh để mà giải quyết.
“Dạ, ông nội.” Lâm Tại Đường nói.
Lúc này Ngô Thường hỏi anh tình hình ra sao, anh đáp: tạm thời chưa có cách, để anh nghĩ thêm đã. Ngô Thường đối với cái gia đình rách nát đó của Lâm Tại Đường cũng đã có hiểu biết sơ bộ nên không làm khó anh nữa.
Nguyễn Hương Ngọc khuyên cô: Lâm Tại Đường tuy đang điều hành Đèn Trang Trí Tinh Quang, nhưng trong nhà họ Lâm thì vẫn chỉ là con cháu. Mà người nhà thằng bé như vậy, sao có thể nghe lời thằng bé được? Đây là một thử thách đối với hai mẹ con mình. Thường Thường, nếu muốn làm chuyện lớn thì chút chuyện này tụi mình phải tự giải quyết. Huống hồ cho dù không bị nhà họ Lâm phá thì cũng sẽ có người khác, làm ăn là vậy đó.
Ngô Thường biết chuyện đã đến nước này nên quyết định tạm thời án binh bất động.
Cô muốn lên một kế hoạch thật chu toàn.
Vài hôm sau, có vài người trông như thương nhân đến phố cổ xem nhà, nói là muốn mua liền một lúc năm căn sát nhau, để xây một nhà hàng lớn. Những người đó đi ngang qua quán mì Hương Ngọc còn cố ý ghé vào hỏi Nguyễn Hương Ngọc làm ăn có tốt không, Nguyễn Hương Ngọc nói: cũng tàm tạm thôi, sống dở chết dở vậy đó.
“Vậy bà chủ ơi, quán mì của bà có bán không?”
“Không bán đâu. Sống đủ là được rồi.”
“Bà chủ không khôn rồi, bây giờ làm ăn xuống dốc thì khó mà vực dậy nổi, nên bán đi.”
“Ai thích bán thì bán, quán nhà tôi thì không bán.” Nguyễn Hương Ngọc nói xong liền đuổi khách:
“Trong quán giờ đang đông nghẹt, mấy vị nếu không ăn thì làm ơn ra ngoài đợi chút nha.”
Bà tiếp tục bận rộn bên trong, trong khi nhóm người kia đứng ngoài quan sát bà. Những người này tốn bao công sức để chiếm được quán mì, ngược lại lại khiến Nguyễn Hương Ngọc chợt tỉnh ngộ: thứ càng có giá trị thì càng bị nhắm đến. Họ ép bà bán quán mì, là vì quán mì thật sự có giá trị lớn.
Trước đây bà chỉ một lòng nấu món cho ngon, chưa từng nghĩ đến vị thế của quán mì trong giới ẩm thực ở Hải Châu là như thế nào. Mãi đến hôm nay bà mới bắt đầu so sánh, và lúc đó bà mới phát hiện: Quán mì Hương Ngọc là một cái tên riêng biệt, độc nhất vô nhị.
Nguyễn Hương Ngọc vì phát hiện này mà hơi kích động.
Bà nhớ lại cuộc đời gập ghềnh của mình, chưa từng có lần nào được người ta chú ý như vậy. Cả đời bà nỗ lực, cả đời bình bình chẳng nên trò trống gì. Thế mà khi về già, dựa vào tay nghề gia truyền và sự chăm chỉ cần cù, bà lại làm nên một quán mì khiến người ta phải nhòm ngó.
Bà nói với Ngô Thường: “Thường Thường, mẹ cảm thấy mình sắp thành công rồi đó.”
Ngô Thường lúc đó đang cùng Tống Cảnh nghiên cứu cách phản công, nghe vậy ngẩng đầu lên nói: “Mẹ, chưa đánh đã đòi thành công rồi sao?”
Nguyễn Hương Ngọc bất lực cười khẽ, rồi xoay người đi tiếp tục bận rộn.
Ngô Thường và Tống Cảnh lại cúi đầu, lúc này hai người đang rà soát phần đánh giá ẩm thực online của các nhà hàng ở những thành phố tuyến ba, tuyến tư trên toàn quốc, cố tìm ra một quy luật nào đó. Rồi họ phát hiện: ở nhiều nơi, các nhà hàng kiểu cũ gần như không có phục vụ gì cả. Điểm đánh giá dịch vụ đều không cao, nhưng vẫn có rất nhiều người kéo đến check-in.
Ngô Thường chợt hiểu ra.
Quán mì Hương Ngọc vốn thắng ở hương vị, không cần phải để tâm đến mấy đánh giá xấu đó. Giống như mẹ nói: cứ gắng gượng, gắng qua là được. Đồ ngon thì không bao giờ bị chôn vùi.
Nhưng để gắng gượng thì cần có tiền.
Ngô Thường đại khái nắm được chi tiêu của quán mì, tính theo mức lỗ cao nhất thì có thể trụ được bao lâu. Cô rút toàn bộ tiền của mình ra, giữ lại một trăm nghìn, đưa cho Nguyễn Hương Ngọc; mười trăm nghìn còn lại, Ngô Thường quyết định đem đi quảng cáo.
Quảng cáo ở đâu? Đã là cạnh tranh trên mạng thì cô cũng phải đánh trên mạng. Diễn đàn cộng đồng, cổng thông tin địa phương, cô còn mời cả nhà báo ẩm thực đến ăn thử. Trong vòng ba ngày, tin tức về quán mì tràn ngập khắp nơi trên mạng. Những người từng tiếp xúc với quán mì bắt đầu lên tiếng với đủ loại ý kiến khác nhau.
Đây là lần đầu tiên Ngô Thường dùng mạng để “làm marketing”.
Ngày cuối cùng của năm 2013, vì tổ chức hoạt động check-in mừng năm mới, phía trước quán mì lại xếp hàng dài dằng dặc. Mỗi bàn khách sau khi tính tiền đều được tặng một hộp quà bánh điểm tâm. Hộp quà làm bằng giấy kraft, cột thêm sợi dây thừng nhỏ, bên trên buộc một tấm thẻ giấy trắng in logo “Quán Mì Hương Ngọc” — nhìn đẹp, đơn giản và mang chút cảm giác thời gian. Bên trong hộp có một miếng bánh mochi làm từ gạo nếp đen, một miếng bánh ba màu, một miếng bánh rong biển.
Ngô Thường đến quán lúc bốn giờ chiều sau khi tan ca để giúp Nguyễn Hương Ngọc làm việc.
Nguyễn Hương Ngọc cũng không rảnh rang gì, đang nói chuyện với khách: Bà bảo, tôi mở một tài khoản trên mạng, chuyên dạy người ta nấu món ăn. Nếu mọi người thèm món Hải Châu mà không có thời gian đến quán thì có thể coi video của tôi để tự làm ở nhà cũng được.
Ngô Thường kinh ngạc đến mức há hốc miệng: “Mẹ… mẹ…”
“Con tưởng mẹ học mấy khóa marketing kia chỉ để chơi à?” Nguyễn Hương Ngọc cười: “Mẹ cũng thử một lần, coi có theo kịp thế giới này không.”
Ngô Thường vội vàng mở điện thoại ra xem tài khoản của mẹ, đã có hơn năm mươi người theo dõi. Mới chỉ có một video duy nhất, chắc là quay suốt mấy đêm liền nên ánh sáng thay đổi liên tục. Phần dựng phim cũng không mượt mà, không có phụ đề, chỉ có tiếng mẹ nói tiếng phổ thông còn lơ lớ, cứng cứng.
Tống Cảnh cũng ghé lại xem, xem xong thì nói: “Quay gì mà dạy nấu ăn? Phải quay phim điện ảnh mới đúng chứ. Đẹp như vầy.”
Ngoài quán có người lấm lét ngó nghiêng, Ngô Thường chạy ra nói: “Đi nói với sếp mấy người đi, mau mau xây cái nhà hàng lớn bên cạnh đi. Nhớ làm cái nhà vệ sinh đàng hoàng đó, bên quán tụi tôi không đủ nhà vệ sinh cho khách đâu.”
Nguyễn Hương Ngọc kéo cô lại: “Con đừng có hung hăng như vậy.”
Ngô Thường đáp: “Mẹ ơi, con có kiêu căng hay không thì tụi nó cũng không ưa con đâu. Vậy thì thà chọc cho tụi nó tức chết còn hơn.”
Lâm Tại Đường đến, Tống Cảnh nói với anh: “Hai mẹ con cậu ấy có sách vở cứu mình rồi, anh không giúp được gì thì cũng đừng lo quá, họ không chết nổi đâu.”
Tuy Tống Cảnh “nghiện” nhan sắc của Lâm Tại Đường và hay khen ngợi anh trước mặt Ngô Thường, nhưng việc nhà họ Lâm làm khó Ngô Thường khiến cô ấy tức giận. Cô ấy cũng nghi ngờ việc Lâm Tại Đường không thể giải quyết nổi người nhà mình, nên lúc nói chuyện với anh thì giọng điệu khá mỉa mai.
Lâm Tại Đường không giận Tống Cảnh, anh hiểu lập trường của cô ấy là đúng. Tối về nhà, anh hỏi Ngô Thường: “Em còn giận anh không?”
Ngô Thường nghĩ một chút rồi nói: “Lâm Tại Đường, lần sau… lần sau nếu có chuyện gì xảy ra nữa, anh nhất định phải bất chấp tất cả mà giúp em. Được không anh?”
Lâm Tại Đường đồng ý với cô.
Ngô Thường liền vui vẻ trở lại, cô đang xem thiết bị trên mạng, Lâm Tại Đường hỏi cô định làm gì, cô nói: “Mấy cái thiết bị của mẹ em cũ quá rồi phải không? Chất lượng hình ảnh không rõ, góc quay cũng gắt, em muốn mua cho mẹ một cái máy quay tốt, để mẹ quay được mấy video đẹp. Như vậy sau này coi lại cũng thấy hay mà!”
Lâm Tại Đường liền nói: “Lấy đồ của anh mà dùng đi.” Trước kia lúc anh đi du lịch với Mạnh Nhược Tinh, đã mua rất nhiều thiết bị. Giờ thì đều để bụi trong kho chứa.
“Đồ của anh mắc quá à?” Ngô Thường nói: “Mẹ em không dám xài đâu.”
“Anh giữ lại mới là uổng phí, nếu mẹ Hương Ngọc có thể dùng mấy món đó quay được video hay ho, vậy mới đáng giá.”
Vừa nói anh vừa dắt Ngô Thường tới phòng chứa đồ.
Lâm Tại Đường là người nếu đã thích cái gì thì phải chơi đến cùng. Thiết bị của anh cũng vậy. Bày ngay ngắn trên kệ trong phòng chứa là một thân máy đắt tiền, mười mấy ống kính lớn nhỏ đủ loại. Còn có đủ thứ linh tinh khác.
Ngô Thường đứng trước cửa sổ lục lọi cái máy quay đó, cô đâu có nghĩ gì nhiều, vừa mở ra thì thấy một đoạn video. Trong video, đầu mũi của Mạnh Nhược Tinh đỏ ửng, đang ngắm mặt trời mọc. Cô ta cười rất rạng rỡ, nói: “Đây là tia sáng đầu tiên của năm 2005, năm mới vui vẻ nha. Mong là mỗi năm vào ngày hôm nay, tụi mình đều thật vui vẻ nha!”
Ngô Thường vốn không phải người hay suy diễn.
Nhưng cô lại nhớ đến ngày đầu tiên của năm 2013, Lâm Tại Đường lúc đó “không nổi nữa” mà nửa đêm thức dậy, một mình lặng lẽ hành động, như thể ăn mừng ngày đầu năm. Ngô Thường hình như ngay khoảnh khắc ấy liền hiểu được động lực hôm đó của anh bắt nguồn từ đâu.
“Em đang coi gì vậy?” Lâm Tại Đường ghé lại gần.
Ngô Thường lập tức tắt máy quay, nói: “Xem tia sáng đầu tiên năm mới của anh.”
Cô không muốn, cũng không định thảo luận chuyện này với Lâm Tại Đường, bởi vì trùng hợp thay, bình minh đầu tiên của năm 2014 sắp đến rồi.
Lâm Tại Đường cầm chiếc máy ảnh đã lắp sẵn ống kính, muốn chụp cho Ngô Thường một bức chân dung. Ngô Thường không cự được anh, đành đứng trước cửa sổ.
Lâm Tại Đường giơ máy ảnh lên, thấy Ngô Thường đứng nơi khung cửa sổ mang phong cách trung cổ, trên mặt chẳng có nụ cười nào.
“Em không vui sao?” Anh hỏi cô.
“Em hơi mệt rồi.”
“Vậy để anh chụp đại một tấm thử ống kính.” Anh nói xong liền bấm nút chụp.
Một lần nhấn ấy, năm 2013 cứ vậy mà trôi qua.
Trong lòng Ngô Thường hoang mang bất an, nửa đêm ngủ giật mình tỉnh giấc, tranh thủ lúc trời còn tối liếc sang thấy Lâm Tại Đường đang yên giấc, cô lại nhắm mắt thiếp đi. Không biết là mấy giờ, cô cảm thấy có thứ gì đó ẩm ướt, mềm mại, đang lướt qua da thịt mình, từng chút từng chút một.
Lâm Tại Đường biến mất trong chăn.
Ngô Thường chợt nhớ đến “tia sáng đầu tiên của năm mới”, liền đẩy đầu của Lâm Tại Đường ra. Nhưng Lâm Tại Đường lại giữ chặt lấy tay cô. Ngô Thường thấy bực bội, liền một cước đạp anh ra.
Lâm Tại Đường lăn xuống đất, có chút ngơ ngác, hỏi Ngô Thường: “Em bị gì vậy?”
Ngô Thường nói: “Anh không ngủ à?”
“Trời sáng rồi. Ngày đầu tiên của năm mới.”
“Ngày đầu năm mới với mấy ngày khác thì có gì khác nhau?” Ngô Thường nói: “Khác chỗ nào chứ?”
Câu hỏi đó làm Lâm Tại Đường nghẹn họng.
Lâm Tại Đường cũng không biết phải trả lời sao, chỉ giận dỗi nằm nghiêng người trên giường. Ngô Thường vẫn còn đang giận, bèn nói: “Ngày đầu năm mới là thói quen của anh hả?”
“Anh không hiểu em đang nói gì.” Lâm Tại Đường đáp.
“Em mặc kệ trong lòng anh yêu ai, nhưng khi ở với em mà trong đầu nghĩ đến người khác, anh sẽ gặp báo ứng đó.”
Ngô Thường nói xong thì xoay người lại, quay lưng về phía Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường bị cô chọc giận, giọng trầm xuống: “Em cũng biết cái lý đó hả. Vậy lúc em lên giường với anh mà xem anh như kẻ thay thế của người khác, anh có nói gì không?”
“Anh tốt nhất đừng có vô duyên như vậy.” Ngô Thường trừng mắt nhìn anh.
“Em tốt nhất nên dám làm dám chịu.”
Lâm Tại Đường nói xong thì bước xuống giường mặc đồ.
Anh đang h*m m**n mà không được thỏa mãn, lại bị Ngô Thường khơi lên tâm trạng khó hiểu, bèn nín thinh đi xuống lầu uống trà.
Lúc anh giận, thật sự không biết phải làm gì, chỉ có thể hết ly này tới ly khác uống trà, lật từng trang sách một. Anh uống trà rất khẽ, mắt hơi cụp xuống, trà nóng vào bụng, có lẽ sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng hiệu quả chẳng mấy gì.
Ngô Thường sẽ không xuống lầu tìm anh. Lâm Tại Đường biết điều đó.
Ngô Thường là người rất cố chấp, lại không thật sự quan tâm đến anh, đối với anh thì cứ để anh muốn sao cũng được, mặc kệ anh tự sinh tự diệt.
Lâm Tại Đường bụng rỗng uống trà hơn hai tiếng đồng hồ, trời sáng rồi, trên lầu có tiếng động, Ngô Thường thức dậy xuống lầu.
Cô thấy Lâm Tại Đường nhưng chẳng thèm để ý tới anh, tự mình nướng bánh mì, làm trứng tráng, hâm sữa nóng.
Cô cũng đang giận. Cách để cô điều chỉnh tâm trạng chính là ăn uống. Miếng bánh mì hôm nay bị nướng khét, trứng tráng thì chiên quá lửa, vậy mà cô vẫn kiên quyết ăn hết. Cảm thấy chưa đủ, cô lại nướng thêm hai lát bánh mì nữa, phết bơ và sốt hạt dẻ rồi ăn tiếp.
Lúc ấy cô nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn bên phía bàn trà, quay đầu nhìn lại thì thấy tay của Lâm Tại Đường đang run rẩy, chiếc ấm trà quý bị vỡ rồi.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi.
“Uống trà nhiều quá.” Lâm Tại Đường nói: “Em có thể cho anh miếng gì ăn không?”
Anh trông rất đáng thương, Ngô Thường không thể ngó lơ, cô liền đưa miếng bánh mì của mình cho anh.
Lâm Tại Đường run run tay đón lấy lát bánh, đưa lên miệng ăn, chẳng còn vẻ thâm trầm thong thả gì nữa, mà lại có phần tội nghiệp.
“Em chưa từng thấy ai vừa mở mắt ra đã uống trà liền hai tiếng. Doanh nhân các anh ai cũng vậy hả?”
“Anh cũng chưa từng thấy bà xã nào cứ hễ tức giận là đạp chồng văng khỏi giường.”
Lâm Tại Đường hơi tủi thân: “Vào ngày đầu tiên của năm mới nữa chứ.”
Ngày đầu tiên của năm mới, vốn dĩ nên có chuyện tốt xảy ra.
Nhưng sau này Ngô Thường nghĩ lại: năm 2014 đối với cô mà nói, thật sự không phải là một năm tốt lành. Đến nỗi mỗi lần nhớ lại năm đó, cô đều cảm thấy như số phận đang đùa giỡn với mình.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc