Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 75
Chương 75: Tình cũ
*
Ngô Thường thường cảm thấy cuộc sống giống như một người mắc chứng rối loạn cảm xúc, lúc thì vui vẻ, lúc lại u sầu.
Cô cũng hay cảm thấy bản thân mình bị mất trí nhớ. Giấy đăng ký kết hôn vẫn nằm trong túi xách, nhưng nếu trên đường về không cố tình nghĩ tới, cô thậm chí còn quên mất chuyện mình đã kết hôn. Cô cứ nghĩ là mình vẫn đang sống một mình.
Cảm giác tách biệt kỳ lạ ấy khiến cô nghi ngờ liệu mình có bình thường hay không. Vì vậy, cô cứ liên tục xác nhận với Lâm Tại Đường:
“Lúc nãy bên cục dân chính có đóng dấu rồi phải không?”
“Tụi mình đúng là đã kết hôn rồi hả?”
“Sau này tụi mình phải gọi nhau sao đây? Anh Lâm, cô Ngô?”
“Còn nữa, em có phải gọi mẹ anh là mẹ luôn không?”
Lâm Tại Đường nhận ra sự lo lắng của Ngô Thường, anh đưa tay đặt l*n đ*nh đầu cô, nói: “Em ngưng suy nghĩ lung tung đi, em muốn sao thì cứ vậy đi.”
“Ờ. Vậy em muốn ghé quán mì thăm mẹ em một chút, rồi về Thiên Khê thăm bà ngoại em.”
Phố cổ sau khi chỉnh trang trông “mới mẻ hẳn ra”, thật ra nhà cửa vẫn là những căn nhà cũ đó, chỉ là được sơn phết, tu sửa lại, hệ thống thoát nước cũng đã được cải thiện, sau này trời mưa sẽ không còn mùi hôi khó chịu nữa. Bảng hiệu của quán mì Hương Ngọc là do Ngô Thường thiết kế lại, cô nhờ Lâm Hiển Tổ viết chữ, rồi thuê người khắc lên. Dưới gốc cây có dựng một tấm bảng đứng, ghi dòng chữ “Hải Châu trăm năm”, cạnh bảng là một chiếc ghế tre, khách du lịch có thể chụp một tấm ảnh kỷ niệm dưới tán cây rợp bóng.
Hôm ấy trùng đúng lúc quán mì tổ chức sự kiện, mỗi người đến ăn đều có thể chụp một tấm ảnh chụp liền bên cạnh bảng “Hải Châu trăm năm” để làm kỷ niệm.
Vì vậy trước quán mì xếp một hàng dài, khách du lịch ai cũng muốn lưu lại khoảnh khắc ấm áp của Hải Châu. Cái cây và chiếc ghế tre ấy khiến Lâm Tại Đường có cảm giác thời gian như quay ngược, đưa anh trở về mùa hè năm 2006, khi Ngô Thường dắt anh lên trấn nhỏ, ăn tô mì ngoài trời.
“Ai nghĩ ra vụ này vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
Ngô Thường giơ ngón tay chỉ vào mũi mình: “Tất nhiên là em với bạn thân của em, Tống Cảnh chứ ai!”
Ngô Thường với Tống Cảnh lúc nào cũng lắm ý tưởng độc lạ, lúc nào cũng muốn bày ra mấy trò mới mẻ.
“Có câu chuyện, có cảm xúc, lại còn thú vị. Cũng chịu chi nữa.” Lâm Tại Đường nói.
“Tại vì Hải Châu không hẳn là Hải Châu của tụi em, nhưng câu chuyện thì là của riêng mình.”
Mùa thu năm 2013, Ngô Thường vẫn là một người rất dịu dàng. Cô biết thời gian trôi qua không hỏi ý ai, chỉ có ký ức là sẽ lắng lại trong dòng sông thời gian, hóa thành muôn hình vạn trạng: có thể là vỏ sò dưới đáy biển, cát ven bờ, cũng có thể là những đóa hoa hay chiếc chai thủy tinh trôi nổi trên mặt biển. Nếu quán mì Hương Ngọc là thu nhỏ của câu chuyện Hải Châu, thì cô mong những ai đến đây đều có thể lưu lại khoảnh khắc Hải Châu thuộc về riêng họ.
Lúc này, Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường: “Hồi đó em phỏng vấn công ty ở Thượng Hải, là vị trí gì vậy?”
“Về nội dung.” Ngô Thường đáp.
Lâm Tại Đường gật gật đầu.
Anh từng gặp những thiên tài kinh doanh, cũng quen vài nhà văn, nhà báo, mỗi người đều có khí chất riêng. Còn Ngô Thường, cô có sự nhạy bén với nội dung, lại còn là một thiên tài bán hàng. Nếu hai điểm này kết hợp lại với nhau, Lâm Tại Đường thật sự không dám tưởng tượng, cô sẽ tạo ra được thứ gì kinh khủng đến cỡ nào.
Có lẽ ngay lúc đó, số phận đã âm thầm đánh một dấu chấm lên người Ngô Thường, nhắc nhở cô rằng: nếu sau này lạc đường, hãy quay lại chỗ này, rồi bắt đầu lại từ đầu.
Mùa thu năm đó, Nguyễn Hương Ngọc thường mặc một chiếc váy đầm trung dài bằng vải gai trắng, bên trong là chiếc quần cùng chất liệu. Trông bà như một cơn gió biển dịu dàng.
Thấy Lâm Tại Đường và Ngô Thường đến, bà bước ra đón, đưa tay ra với Ngô Thường: “Lại đây, để mẹ xem giấy kết hôn coi.”
Ngô Thường bèn lấy từ trong túi ra đưa cho bà.
Nguyễn Hương Ngọc nhìn tấm hình chụp đôi vợ chồng trong giấy chứng nhận: hai người hơi nghiêng đầu sát vào nhau, ánh mắt sáng rỡ, gương mặt tràn đầy niềm vui. Bà yên tâm, trả lại giấy kết hôn cho Ngô Thường, xoay người vào quầy, lấy ra phong bì lì xì đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Quán mì trải qua bao sóng gió, cuối cùng cũng trả hết nợ cũ, bắt đầu có lãi trở lại. Nguyễn Hương Ngọc lại có thể bắt đầu để dành tiền, cuộc sống đang dần quay lại đường ray tốt đẹp. Ngày hôm đó, bà chuẩn bị hai phong bao lì xì lớn, mỗi phong có mười ngàn tệ, một cái cho Ngô Thường, một cái cho Lâm Tại Đường. Bà cảm thấy trong lòng còn nhiều áy náy, nói: “Mẹ không có nhiều tiền, nhưng sau này mẹ có đồng nào thì sẽ đưa hết cho tụi con.”
“Con là con nhà giàu đó nha!” Ngô Thường cẩn thận cất bao lì xì vào túi, rồi nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ ơi, mới nãy con nhận được một cuộc gọi, hỏi con có muốn bán quán mì không. Thật kỳ cục, sao lại gọi cho con chứ? Mẹ có tính bán quán không vậy?”
“Mẹ không bán đâu. Nhưng dạo gần đây cũng có người gọi điện hỏi mẹ có muốn bán không đó.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Chắc tám chín phần là thấy quán làm ăn tốt, nghĩ mua lại thì kiếm lời được chứ gì.”
“Cũng có lý ha.”
Hai người đang nói chuyện, quay đầu lại đã thấy Lâm Tại Đường đang xếp hàng, thì ra anh cũng muốn ra cây chụp hình. Giữa đám đông, dáng người cao gầy ấy nổi bật thấy rõ, lại còn mặc áo sơ mi quần tây, trông không khác gì đặc vụ, gây chú ý vô cùng.
Nguyễn Hương Ngọc nhìn Lâm Tại Đường, cười nói: “Cái thằng nhóc này ngộ thật, không có ai thì chụp cho nó một tấm là xong, tự dưng đi xếp hàng làm gì?”
“Chắc là anh ấy thích xếp hàng đó.” Ngô Thường kiếm một cây kem que, đứng dưới mái hiên vừa ăn vừa ngắm Lâm Tại Đường.
Khó khăn lắm mới tới lượt anh, Lâm Tại Đường quay đầu lại vẫy tay với Ngô Thường: “Lại đây em.”
“Làm gì vậy?”
“Chụp hình Hải Châu trăm năm.”
Trong lòng Lâm Tại Đường, “Hải Châu trăm năm” đại khái có thể xem như tương đương với “trăm năm hạnh phúc”. Trong ngày hai người kết hôn, hai chữ “trăm năm” ấy quá hợp với tâm trạng của anh. Toàn thân anh đều rộn ràng vui vẻ, đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi có một “mái nhà”.
Ngô Thường miễn cưỡng bước lại gần, bị anh vòng tay ôm lấy vai. Hai người đứng dưới gốc cây đó, đứng cạnh tấm bảng “Hải Châu trăm năm” chụp một tấm ảnh.
“Coi như ảnh cưới hả?” Ngô Thường nói.
“Cũng được.”
Đúng lúc ấy có người nhận ra Lâm Tại Đường, nói: “Ủa, đây không phải ông chủ Đèn Trang Trí Tinh Quang sao? Người lên báo đó, doanh nhân trẻ đó mà.” Ngô Thường vừa nghe thấy liền lập tức né sang một bên, rời khỏi trung tâm của ánh đèn sân khấu, nhìn Lâm Tại Đường bị đám thanh niên vây quanh, hỏi anh mấy câu chuyện việc làm. Ví dụ như giờ bên Đèn Trang Trí Tinh Quang còn tuyển người không? Chế độ đãi ngộ thế nào? Dễ vô không? Có cơ hội phát triển không?… đủ thứ câu hỏi. Lâm Tại Đường đều trả lời hết.
Rồi lại có người không biết từ đâu móc ra được bản sơ yếu lý lịch, nói: “Tổng giám đốc Lâm, phỏng vấn tôi đi.”
Ngô Thường nhìn cảnh đó, bật cười thành tiếng.
Cô bỗng nghĩ: nếu là năm 2011, chắc chắn Lâm Tại Đường sẽ không có đãi ngộ như vậy. Hồi đó chẳng ai biết anh là ai, mà anh giống như con chuột chạy trên đường, bị đuổi bắt khắp nơi. Mới hơn một năm ngắn ngủi mà anh đã vực dậy được rồi.
Lâm Tại Đường đúng là một người rất bản lĩnh.
Sau đó hai người lại quay về Thiên Khê một chuyến, Diệp Mạn Văn cũng lì xì cho họ, bà ngoại nói: “Thường Thường, Đường Đường, mãi mãi về sau nha.”
Khi kết hôn ai cũng mong sẽ dài lâu, hoặc ít nhất đều hướng đến chuyện dài lâu. Tâm trạng như vậy không ai biết sẽ giữ được bao lâu, nhưng ít ra lúc đó họ đều lạc quan tin vào điều đó.
Cuộc sống sau hôn nhân cũng xem như là khoảng thời gian ít ỏi mà Ngô Thường thấy hạnh phúc. Cô không cần lo chuyện tiền bạc, vì cô cũng có một ít tiền; mẹ và bà ngoại cô đều khỏe mạnh; người nằm cạnh gối là một người đàn ông tốt. Lúc ấy cô không nghĩ ra cuộc sống còn có gì đáng phải phiền lòng, nếu có thì cũng nhanh chóng bị cảm giác dễ chịu này xóa nhòa.
Mỗi sáng cô mở mắt ra, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: vì Đèn Trang Trí Tinh Quang, xông lên nào. Loại niềm tin này của cô không thua kém gì Lâm Tại Đường, thậm chí còn cực đoan hơn cả anh.
Hai người họ cứ như con vụ mà xoay không ngừng, nhưng vẫn cảm thấy thời gian là không đủ. Vì sản phẩm tiết kiệm điện phiên bản 2.0 sắp ra mắt, mỗi ngày đều phải đến nhà xưởng nên hai người dọn về Thiên Khê ở luôn.
Hôm đó Ngô Thường cùng Quách Lệnh đi công tác ở Quảng Châu, Lâm Tại Đường một mình ở lại trong căn phòng nhỏ của cô.
Diệp Mạn Văn nhờ anh giúp tìm một quyển sổ tay trên tủ của Ngô Thường, bà muốn dùng để ghi công thức nấu ăn. Lâm Tại Đường trèo lên lấy xuống một chiếc hộp nhỏ trên tủ áo của Ngô Thường để tìm sổ.
Kế đó, anh thấy bên trong có rất nhiều thư từ, quà tặng, cả những chiếc điện thoại cũ. Phản ứng đầu tiên của anh là định đặt hết mọi thứ trở lại vào hộp, sự giáo dưỡng của anh không cho phép mình làm những chuyện đó. Thế nhưng, sự tò mò quá lớn lại thôi thúc anh, khiến anh ôm luôn cả cái hộp xuống.
Lâm Tại Đường đối với mọi thứ về Ngô Thường đều tràn đầy tò mò — hồi nhỏ cô là người như thế nào? Ngoài Tống Cảnh ra, cô còn có bạn thân nào khác không? Khi gặp chuyện không vui, cô sẽ tự giải tỏa thế nào?… Lâm Tại Đường nghĩ: cô là vợ của anh, anh chỉ là muốn hiểu cô hơn một chút.
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Tại Đường buông bỏ thể diện gọi là “đàng hoàng”, mà đi lén nhìn vào sự riêng tư của Ngô Thường.
Anh mở ra những lá thư của cô, thấy được những mảnh giấy cô chuyền tay với Tống Cảnh hồi còn đi học, lời lẽ trên đó vô cùng dễ thương, hình bóng của cô gái nhỏ hiện lên sống động trên trang giấy; anh còn thấy những đĩa CD cô sưu tầm, cùng một cái máy CD cũ kỹ, anh thử bật lên nghe, nhưng đáng tiếc nguồn điện bị lỏng, không thể phát nhạc. Anh khẽ thở dài.
Bên trong còn có một chiếc điện thoại, là loại điện thoại nghe nhạc cách đây gần mười năm, kiểu dáng rất cũ. Lâm Tại Đường có ấn tượng với chiếc điện thoại này — mùa hè năm 2006, Ngô Thường đã có chiếc điện thoại đó.
Trước khi nhấn nút khởi động, trong đầu anh như đang giằng co giữa hai bên chính – tà, hết buông xuống rồi lại cầm lên, lặp đi lặp lại vài lần. Cuối cùng, như bị ma xui quỷ khiến, anh nhấn nút mở máy.
Trong máy gần như không còn gì, chỉ có phần tin nhắn là vẫn còn dữ liệu. Mẹ, bà ngoại, Tống Cảnh, Bộc Quân Dương.
Cái tên Bộc Quân Dương đối với Lâm Tại Đường là chuyện xưa lắm rồi, giờ đột ngột nhảy ra trước mắt, khiến tim anh cũng đập loạn lên. Lâm Tại Đường nhấn mở ra.
Anh thấy được một Ngô Thường hoàn toàn khác.
Cô làm nũng với Bộc Quân Dương trong từng dòng tin nhắn.
Em nhớ anh quá à
Bộc Quân Dương, em yêu anh lắm luôn đó
Còn mười ngày nữa mình gặp nhau, mà từ hôm nay em đã bắt đầu vui rồi nè
Cảm ơn anh đã mua đồ mới cho em, đừng có xài tiền nữa, em xót
Bộc Quân Dương… Bộc Quân Dương….
Trong những tin nhắn là nỗi nhớ nhung và tình yêu thao thao bất tuyệt của một cô gái nhỏ, thứ tình yêu đó cuồn cuộn dâng trào, xuyên qua cả dòng sông thời gian, tràn thẳng đến trước mắt Lâm Tại Đường.
Anh bỗng nhớ lại mùa hè năm đó, trong tiếng sóng biển rì rào, phía sau cửa hàng tiện lợi bên bờ biển, là tiếng nức nở của Ngô Thường, tiếng thở gấp gáp, và những lời yêu cô thì thầm trong miệng.
Đầu ngón tay của Lâm Tại Đường lạnh buốt.
Anh biết mình không nên xem đồ của Ngô Thường, không nên cố gắng đi dò xét quá khứ và những cảm xúc chân thật sâu thẳm nhất trong lòng cô. Anh biết, anh không nên làm vậy — nhưng anh vẫn làm rồi.
Lâm Tại Đường hiểu rõ, tình cảm Ngô Thường dành cho anh không giống như tình cảm cô dành cho Bộc Quân Dương. Không, thậm chí Ngô Thường với anh còn chưa hình thành được cái gọi là “tình yêu”.
Trong lòng anh bỗng trào lên nỗi ghen tị sâu sắc với Bộc Quân Dương. Ý nghĩ kế tiếp lóe lên là: Ngô Thường, cô ấy… còn yêu anh ta không?
Một cơn đau đớn đột ngột dâng lên trong lòng Lâm Tại Đường.
Anh nhận ra hình như chưa từng có ai yêu mình sâu đậm như vậy cả. Nhiều năm bên nhau với Mạnh Nhược Tinh, cô ta giống như một con chim nhỏ muốn bay đi đâu thì bay đi đó, cô ta gần như chưa từng thể hiện sự lệ thuộc, nỗi nhớ nhung hay một tình cảm sâu nặng đến định mệnh như thế.
Dù anh biết mình là người có lý tưởng, muốn làm nên chuyện lớn, nhưng từ lúc thấy được tình yêu sâu sắc mà Ngô Thường từng có, anh lại nhận ra: đời mình hình như vẫn thiếu mất một mảnh ghép.
Yêu sâu đậm và được yêu sâu đậm, đó mới là một con người trọn vẹn. Dù tình yêu có phần tầm thường, nhưng nó là thứ không thể thiếu.
Lâm Tại Đường trằn trọc không yên, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh Ngô Thường yêu Bộc Quân Dương — cô trong tưởng tượng của anh, từng lời từng chữ đều không giấu giếm, tha thiết bày tỏ tình yêu với người kia.
Vậy thì… họ đã chia tay như thế nào?
Lâm Tại Đường lại bắt đầu tò mò, nhưng anh không thể hỏi ai hết. Vì những câu trả lời từ người khác đều phiến diện, chỉ có Ngô Thường mới có thể nói ra được sự thật.
Anh biết mình đã rơi vào một trạng thái cảm xúc bị động, và tất cả đều bắt nguồn từ việc anh lén nhìn vào quá khứ của Ngô Thường. Đây có lẽ chính là quả báo mà anh phải gánh.
Vì chuyện đó, cả đêm anh không sao ngủ được.
Ba ngày sau, Ngô Thường từ Quảng Châu quay về, trong căn nhà ở Thiên Khê cô nhìn thấy Lâm Tại Đường. Cô bước tới trước mặt anh, dùng giọng Quảng Đông ngọng nghịu nói:
“Lei hou a~” (Chào anh nha~)
Lâm Tại Đường đáp lại: “Lei hou.”
Ánh mắt anh nhìn cô rất sâu, nhìn đến mức cô bắt đầu cúi đầu xem lại quần áo của mình, rồi soi gương xem mặt có gì kỳ không, cố tìm ra chỗ nào không ổn. Lúc này, Lâm Tại Đường nói: “Em không ôm anh một cái sao? Mình mấy ngày không gặp nhau rồi đó.”
“Muốn ôm thì ôm thôi!” Ngô Thường dang hai tay, nhảy phắt lên người anh. Anh vòng một tay ôm chặt lấy cô, để mặc cô quàng tay ôm lấy cổ mình, rồi hôn loạn xạ lên mặt anh.
“Có nhớ anh không?” Anh lại hỏi.
“Nhớ muốn chết luôn á!” Ngô Thường cười híp mắt rồi lại hôn anh một cái. Thấy anh cứ như khúc gỗ đứng im re, cô không hài lòng, liền bắt anh phải có phản ứng.
“Anh hôn em đi mà.” Cô nói: “Hôn ngay chỗ này nè.” Rồi dúi mũi mình tới trước, Lâm Tại Đường thuận theo mà hôn nhẹ một cái.
Ngô Thường chẳng nhận ra Lâm Tại Đường có gì bất thường, cô không để ý đến cảm xúc của anh, vì lúc đó cô đang quá đói. Bà ngoại làm cả một bàn đầy đồ ăn, cô chỉ muốn đi ăn cơm.
Cô kéo tay Lâm Tại Đường chạy xuống lầu, vui vẻ ăn uống.
Cuối cùng là Diệp Mạn Văn phát hiện ra Lâm Tại Đường không ổn, bà hỏi: “Tại Đường à, mấy hôm nay con thấy không vui gì hết, con sao vậy? Ngủ không ngon hả? Hay để ngoại đổi cho con cái nệm khác nha?”
Ngô Thường lúc này mới đặt chén đũa xuống, nhìn kỹ Lâm Tại Đường. Cái nhìn đó khiến cô phát hiện ra điều gì đó không ổn: anh vẫn đang cười, nhưng nụ cười đó… không chạm tới ánh mắt.
“Anh sao vậy? Có phải hệ tiết kiệm điện thế hệ hai có vấn đề không?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Tại Đường đưa tay đẩy nhẹ trán cô, nói: “Không sao đâu.”
“Ừm.” Ngô Thường vừa gặm đùi vịt kho vừa liếc mắt nhìn anh — Lâm Tại Đường đang giận.
Hôm đó, cô hỏi anh mấy lần: “Anh giận em hả?” Lâm Tại Đường đều trả lời là không. Đến tối, hai người đóng cửa phòng lại, Lâm Tại Đường vào nhà vệ sinh tắm. Anh đã quen với cái nhà tắm nhỏ hẹp chật chội này rồi, giờ vào đó sẽ không bị đụng đầu đụng vai nữa.
Tiếng nước rào rào vang ra từ trong nhà tắm. Ngô Thường tựa vào đầu giường nghỉ ngơi.
Từ góc nằm của cô có thể nhìn thấy cái thùng nhỏ trên tủ, cô phát hiện ra nó không được đặt đúng như mọi khi. Ngô Thường khựng lại một chút, rồi xuống lầu hỏi Diệp Mạn Văn có động vào đồ cô không, bà nói không có, chỉ nhờ Tại Đường tìm giúp một quyển sổ trắng để ghi lại công thức nấu ăn.
Ngô Thường lại chạy lên lầu, chật vật khiêng cái thùng xuống. Dù người động vào đã cố gắng sắp xếp lại như cũ, nhưng cô vẫn nhận ra — có người đã đụng vào rồi.
Ngô Thường rất giận.
Cái kiểu giận đó giống hệt như hồi dậy thì bị mẹ phát hiện mình thầm thích Bộc Quân Dương, rồi bắt mình trước kỳ thi không được chơi với anh nữa, mà là giận đến nghẹn họng.
Lâm Tại Đường vừa ra khỏi phòng tắm, cô đã khoanh tay đứng đó nhìn anh.
Cô hỏi thẳng: “Anh có phải đã xem đồ của em không?”
Lâm Tại Đường hơi sững người, theo phản xạ hỏi lại: “Gì cơ?”
Ngô Thường chỉ tay về cái thùng trên tủ: “Anh có phải đã xem cái đó rồi không? Dựa vào đâu mà anh xem chứ? Cái đó là chuyện riêng của em đó anh biết không? Sao anh lại đi xem đồ riêng của em vậy? Anh có biết làm vậy là sai lắm không?”
Cô vì quá tức giận, cả gương mặt đỏ bừng lên.
Lâm Tại Đường vốn đã thấy mình sai, lại thêm cảm giác khó chịu trong lòng, bị cô chất vấn như vậy liền nói: “Đúng, anh đã xem rồi. Anh xin lỗi.”
“Anh đã xem cái gì?” Ngô Thường ép hỏi, cô thật sự không thể hiểu nổi, hành vi của Lâm Tại Đường chẳng khác nào l*t s*ch quần áo cô ra mà soi mói!
“Anh xem hết rồi.”
“Rồi sao?”
“Rồi anh nhận ra… em căn bản không hề yêu anh.” Lâm Tại Đường nói, “Toàn bộ tình yêu của em đều dành hết cho Bộc Quân Dương. Đến khi tới lượt anh thì chỉ còn lại đống tàn tro.”
Ngô Thường sớm đã chẳng còn hứng thú gì với chuyện yêu đương, cũng đã buông bỏ Bộc Quân Dương từ lâu. Nhưng những lời Lâm Tại Đường nói dường như không sai. Đúng là tình yêu trong cô giờ chỉ còn lại “tàn tro”.
Tất cả tinh lực của cô giờ đây đều dồn cho sự nghiệp, tiền bạc, sức khoẻ của người thân. Tình yêu đã dần dần rút lui khỏi ý thức của cô.
Vì vậy lúc này cô im lặng. Bởi cô không thể phản bác lại anh.
Lâm Tại Đường cứ thế nhìn cô lặng lẽ, một lúc sau mới nói: “Anh hiểu mà, không sao. Ông chủ Hải Châu với bà chủ Hải Châu xưa nay hiếm khi có tình yêu, chỉ có môn đăng hộ đối hoặc lợi dụng lẫn nhau thôi. Tình yêu sớm đã chết ngay từ thuở đầu đời của họ rồi.”
“Ngủ đi.” Lâm Tại Đường nói.
Anh nằm xuống, xoay lưng về phía Ngô Thường.
Ngô Thường trong lòng nghẹn lại, cảm thấy cả hai đều có chút đáng thương. Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Lâm Tại Đường từ phía sau.
“Lâm Tại Đường, tụi mình là vợ chồng. Nếu hoàn toàn không có tình cảm gì thì tụi mình đã không kết hôn rồi. Mặc dù cả hai đều luôn miệng nói chỉ quan tâm đến lợi ích, nhưng chuyện kết hôn ấy à, nếu không có chút cảm tình nào thì sao mà cưới được, đúng không anh?”
Cô vừa nói vừa thấy tủi thân: “Em đâu có bắt anh phải yêu em giống như hồi xưa anh yêu Mạnh Nhược Tinh đâu đúng không? Em đâu có yêu cầu trong cuộc sống của anh chỉ có mình em đúng không? Em thậm chí cũng chưa từng đòi hỏi anh phải yêu em. Em chỉ hy vọng tụi mình sống với nhau cho đàng hoàng thôi mà…”
“Nhưng sự thật là vậy mà. Mình không gặp nhau vào thời điểm trong đời mà tụi mình cần tình yêu nhất.”
“Nhưng mình vẫn còn tương lai mà.” Ngô Thường nói, “Lâm Tại Đường, anh quay lại đi, ôm em một cái được không?”
Lâm Tại Đường xoay người lại, ôm lấy cô.
“Nhưng mà anh thật sự không nên lục đồ của em đâu, sau này cũng đừng làm vậy nữa, được không?” Ngô Thường nói.
“Ý em là, cho dù tụi mình là vợ chồng, thì giữa hai người cũng nhất định phải có một khoảng riêng tư, không được cho đối phương bước vào, đúng không?” Lâm Tại Đường hỏi: “Vậy thì kết hôn để làm gì?”
“Anh không nhận ra lỗi của mình à?” Ngô Thường lại nổi giận: “Em đã nói là không được lục thì chính là không được lục!”
Lâm Tại Đường gật đầu, nói được rồi, sau đó đứng dậy mặc đồ, trong đêm liền rời đi.
Ngô Thường cảm thấy Lâm Tại Đường thật vô lý. Cô không hiểu tại sao anh lại so đo với quá khứ của cô như vậy. Chuyện đã qua rồi, chẳng lẽ cô phải sống lại một lần nữa sao? Nhưng mà, cô chưa từng hối hận về quá khứ của mình!
Ngô Thường không muốn bị kéo vào cái cảm xúc mù mờ khó hiểu của Lâm Tại Đường. Sáng hôm sau, cô lên thành phố đi làm, Lâm Tại Đường thì đến xưởng, hai người không gặp mặt, cũng không nói chuyện.
Hôm đó xảy ra một chuyện rất kỳ lạ: quán mì Hương Ngọc bỗng nhiên bị dính hơn chục bình luận tiêu cực. Trong mấy đánh giá đó nói rằng vệ sinh quán rất kém, còn có người lôi chuyện cũ ra nói rằng từng có người ăn ở đó rồi bị đau bụng. Có người lại bảo thái độ phục vụ tệ bạc.
Thật ra ở Hải Châu, những quán ăn lâu năm thường không chú trọng mấy đến phục vụ, nhưng quán Hương Ngọc chưa bao giờ như vậy. Thế mà có người lên mạng nói như vậy, rồi người khác cũng tin theo. Những người tới ăn bắt đầu để ý thái độ phục vụ. Chỉ cần nhân viên không cười khi mang món ra, thì trên mạng liền có bình luận nói quán “bày sắc mặt” cho khách coi.
Rồi có người gọi điện cho Nguyễn Hương Ngọc, hỏi quán có bán lại không. Nguyễn Hương Ngọc nói không bán đâu, tôi đang làm ăn tốt mà. Sau đó lại có người gọi đến cho Ngô Thường, cũng hỏi có bán quán không. Ngô Thường nói không bán.
Đầu dây bên kia không nói gì thêm.
Sáng hôm sau nữa, lại xuất hiện thêm rất nhiều bình luận tiêu cực, quán mì đột nhiên vắng khách hẳn. Du khách từ nơi khác đến cũng không chịu ghé lại ăn đặc sản Hải Châu ở đây nữa, vì sợ “trúng mìn”.
Ngô Thường cuối cùng cũng nhận ra: quán mì Hương Ngọc đã rơi vào cạnh tranh ác ý.
Cuối năm 2013, quán mì Hương Ngọc trở thành nạn nhân đầu tiên bị lôi vào cuộc chiến cạnh tranh trên mạng. Thời đại này đã khác trước rất nhiều. Nguyễn Hương Ngọc bắt đầu tích cực học hỏi, bà nói với Ngô Thường: “Nhân lúc buôn bán chậm, mẹ đi đăng ký học một khoá, mẹ phải xem thử cái mạng này nó chơi kiểu gì!”
Ngô Thường khuyến khích Nguyễn Hương Ngọc đi học, còn bản thân thì chủ động gánh hết mọi rắc rối đang xảy ra. Việc đầu tiên cô muốn làm là tìm ra kẻ đứng sau việc mua các đánh giá tiêu cực.
Cô thử liên hệ với những người đó trên trang web dưới danh nghĩa người lạ. Cuối cùng cũng có người phản hồi. Cô trò chuyện với đối phương suốt hai ngày, dần dần làm quen. Đến khi thân thiết, người kia nói có thể giới thiệu công việc như vậy cho cô, với điều kiện phải được ông chủ đồng ý. Ông chủ nhận đơn hàng từ Bắc Kinh, còn họ chỉ nhận nhiệm vụ và chia hoa hồng qua mạng.
Ngô Thường mất không ít công sức mới làm thân được với ông chủ. Cuối cùng cô cũng biết được, người bỏ tiền thuê họ viết đánh giá xấu là một ông chủ ở Hải Châu.
“Họ tên ông ta là gì?” Ngô Thường hỏi.
“Chỉ biết họ Lâm.”
Ngô Thường chuyển cho đối phương năm trăm tệ, cuối cùng lấy được số điện thoại.
Người họ Lâm đó chính là chú hai của Lâm Tại Đường.
Ngô Thường lập tức hiểu ra: Ông hai Lâm đang trả thù cô. Trả thù việc năm xưa cô từng ly gián vợ chồng ông ta, trả thù việc cô góp mưu giúp Lâm Tại Đường đưa Lâm Chử Súc vào tù.
Cô giận đến mức run rẩy.
Ông hai Lâm quá giỏi việc “ngồi không hưởng lợi”. Ông ta đã nhắm vào miếng mồi béo bở là quán mì, rồi dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để hạ gục họ. Bởi vì ông ta biết gia cảnh của họ vốn đã yếu kém.
Ngô Thường gọi điện cho Lâm Tại Đường báo chuyện, lúc ấy anh đang họp với các lãnh đạo chính phủ, điện thoại đã giao cho thư ký giữ. Thư ký bắt máy thay anh.
Ngô Thường nói: “Làm phiền anh nói với Lâm Tại Đường, chút nữa bảo anh ấy gọi lại cho tôi, tôi có việc gấp.”
Thư ký đồng ý sẽ nhắn lại sau cuộc họp.
Nhưng sau khi họp xong, khi thư ký định báo lại thì Lâm Tại Đường lại bị người khác gọi đi. Hết lần này đến lần khác, cứ thế kéo dài tới tận tối.
Trong khoảng thời gian ấy, Ngô Thường từng định đến tìm Lâm Hiển Tổ để tố cáo, nhưng đúng lúc ông được mời đi thăm quan ở Thâm Quyến, không có mặt ở Hải Châu.
Chờ đợi cuộc gọi lại của Lâm Tại Đường, Ngô Thường như muốn nổ tung. Sự tham lam và bỉ ổi của ông hai Lâm khiến cô thấy buồn nôn.
Lâm Tại Đường gọi lại cho cô vào lúc nửa đêm. Cô lập tức ngắt máy. Anh lại gọi thêm lần nữa, lần này cô mới bắt máy.
Ngay khoảnh khắc nghe máy, nỗi uất ức trong lòng Ngô Thường vỡ òa. Giọng cô nghèn nghẹn như sắp khóc: “Lúc em cần anh thì anh không có mặt! Vậy em cần anh để làm gì hả?!”
“Em đừng nóng, nói rõ cho anh nghe trước đã, được không em?” Lâm Tại Đường nhẹ giọng trấn an.
“Là chú hai của anh! Ông ta ức h**p đến tận trên đầu em rồi! Em hỏi anh: anh có định nhúng tay vào không?!”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc