Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 74
Chương 74: Kết hôn
*
Lâm Hiển Tổ đến thăm Lâm Tại Đường một lần.
Tuy ông cụ rất xót cho cháu mình, nhưng lại chẳng hề ngạc nhiên trước những gì anh đã gặp phải. Cả đời ông làm ăn buôn bán, gặp qua không ít người bẩn thỉu chuyện dơ dáy, tất nhiên cũng từng thấy có người vì tranh đoạt lợi ích mà mất mạng. Lâm Tại Đường giữ được mạng đã là may lắm rồi.
Ông dịu dàng hỏi Lâm Tại Đường: “Đau không?”
Lâm Tại Đường lắc đầu, lại gật đầu. Anh không muốn gạt ông nội, cánh tay trái gãy xương, chân trái thì bị tổn thương mô mềm nghiêm trọng, thực sự rất đau, đau đến mức mỗi ngày đều không ngủ nổi.
“Có sợ không?” Lâm Hiển Tổ lại hỏi: “Sợ cũng không sao, đổi lại là ai cũng sẽ sợ thôi.”
Lần này, Lâm Tại Đường kiên quyết lắc đầu: “Không sợ ạ.”
Điểm này của Lâm Tại Đường rất giống ông nội: chưa từng biết sợ thế lực, là một khúc xương cứng đầu, cứng cỏi đến tận cùng. Anh nói: “Ông nội, bọn họ càng làm vậy, càng chứng tỏ là con giỏi. Cho nên con không sợ, là họ sợ rồi.”
Lâm Hiển Tổ bật cười.
Lúc này, Ngô Thường một tay xách ấm nước, một tay ôm chậu nước bước vào, khó mà đóng cửa được, cô liền nhẹ nhàng nhấc một chân lên khẽ đẩy, cánh cửa liền khép lại. Thấy Lâm Hiển Tổ đang ở đây, cô liền cười chào: “Ông nội! Ông đến rồi ạ?”
“Không thuê hộ lý hả?” Lâm Hiển Tổ hỏi: “Một mình con chăm không thấy mệt sao?”
Ngô Thường bĩu môi, mách chuyện của Lâm Tại Đường với ông: “Ông nội không biết đâu, Lâm Tại Đường là cái đồ rắc rối, không cho hộ lý lau người cho anh ấy, nói cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng mà con cũng là con gái mà, sao lại cho con lau được chứ…”
Cô cố tình ra vẻ than phiền, trông vừa đáng yêu một chút, khiến Lâm Tại Đường nhìn cô không nhịn được mà bật cười, anh thấy cơn đau dường như cũng dịu đi phần nào.
Lâm Hiển Tổ hiểu rõ Lâm Tại Đường, quả thật anh có rất nhiều thói quen kiểu đó. Ông quay sang nói với Ngô Thường: “Thường Thường à, vất vả cho con rồi.”
Ngô Thường vỗ ngực nói: “Ông nội nhìn thân thể con coi nè, khỏe mạnh cỡ này, cực một chút thì có là gì đâu!”
Cô nói đùa thôi, chứ cô có khỏe gì cho cam? Chẳng qua là vóc dáng đầy đặn, khỏe mạnh một chút thôi. Mấy ngày nay vừa chăm Lâm Tại Đường, vừa phải làm việc từ xa, người cũng sụt mất hai ba ký, vậy còn không nhanh hơn cả nhịn ăn giảm cân sao? Cô thậm chí còn muốn lên mạng chia sẻ bí quyết giảm cân: đầu tiên là trong nhà bạn phải có một người đàn ông bị tai nạn xe…
Lúc yên tĩnh lại, Lâm Hiển Tổ kể cho họ nghe chuyện hồi xưa của ông.
Đại khái là năm 1983, khi đó Xưởng Tinh Quang vẫn chưa tiến hành cải cách lần đầu, ông đang làm giám đốc. Vị trí trong xưởng khi ấy vẫn theo chế độ “kế thừa”, tức là cha mẹ nghỉ hưu thì con cái vào xưởng làm thay. Vốn dĩ đó là một chuyện tốt, nhưng có một người công nhân lại có đứa con trai hư đốn không chịu nổi, có tiền án tiền sự, ăn bám lười biếng, lại lén lút vụng trộm, thế là cuộc họp trong xưởng quyết định: suất đó sẽ để lại cho người khác. Đáng ra chỉ là chuyện nhỏ, ai dè có một hôm ông đi làm, đi ngang qua một con hẻm vắng, bỗng có mấy người lao ra, dùng bao bố trùm đầu ông lại, rồi lấy gậy đánh túi bụi. Lâm Hiển Tổ không hề có cơ hội phản kháng hay tự cứu, may mà có người đi đường bất ngờ xuất hiện, dọa cho đám kia bỏ chạy.
Ngô Thường nghe đến đây, tim cô thắt lại, sau đó liền hỏi: “Rồi sao nữa ạ?”
Lâm Hiển Tổ khẽ hất cằm về phía Lâm Tại Đường: “Thì đó, cũng giống vậy thôi. Bị thương, thê thảm lắm, dưỡng thương rất lâu mới hồi phục.”
“Thật quá đáng!” Ngô Thường nói, “Sao lại có người như vậy chứ? Chỉ vì người ta không làm theo ý mình liền muốn hủy hoại cả đời người ta!”
“Bản tính con người mà…” Lâm Hiển Tổ nói tiếp: “Sau đó còn xảy ra ba lần nữa, có một lần, ông suýt nữa bị bắt cóc.”
Lâm Hiển Tổ nói xong, Lâm Tại Đường tiếp lời: “Chuyện đó con biết. Là mẹ con đã cứu ông.”
Lâm Hiển Tổ gật đầu: “Đúng vậy.” Rồi ông thở dài: “Ông có nhiều con cái như vậy, nhưng đến lúc nguy cấp lại là mẹ con đứng ra. Đó cũng là lý do vì sao ông thương và bao dung mẹ con hơn người khác. Ông không thể phụ tấm lòng của mẹ con, dù sau này ông có ra đi thì cũng sẽ để lại cho mẹ con rất nhiều đường lui.”
Ngô Thường ở bên cạnh hỏi: “Bà ấy cứu kiểu gì vậy ông?”
Trong lòng cô, Nguyễn Xuân Quế là kiểu người gặp chuyện thì lùi, luôn đặt bản thân lên trước. Cả đời bà chỉ sống vì chính mình và Lâm Tại Đường, thật sự rất khó tưởng tượng bà từng có lúc dũng cảm không sợ chết như vậy.
“Chắc là vào khoảng năm 1995, lúc đó ông đưa chú hai của con, ba của Tại Đường và mẹ Tại Đường cùng đi xe đến Hàng Châu. Khi đó đường sá đâu có tốt như bây giờ, đường ven biển thì đầy ổ gà, khúc đó còn là chỗ hoang vu chẳng có nhà dân nào, trên đường bị rải đầy đinh lớn, còn có một tảng đá chặn giữa đường, bánh xe nổ, tụi ông phải xuống xem.”
“Bất ngờ từ bên đường nhảy ra năm sáu gã lực lưỡng, kéo ông đi định bắt cóc.”
“Chú hai và ba của Tại Đường sợ đến chết đứng. Lúc này, không biết Xuân Quế từ đâu móc ra một con dao, đâm thẳng vào tụi nó, ông cũng nhờ vậy mới thoát thân, lên xe tông vào bọn chúng. Hôm đó Xuân Quế bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, thương tích nặng lắm, nhưng nó vẫn cứ gào lên: ‘Muốn giết thì giết tao đi, chứ đừng hòng mang ai đi được!’”
Ngô Thường lúc này không nhịn được, cảm thán: “Trời ơi, y như phim Hồng Kông.”
“Nghệ thuật vốn dĩ bắt nguồn từ đời sống mà.” Lâm Hiển Tổ nói: “Hồi đó thịnh hành mấy vụ bắt cóc ông chủ, đòi tiền chuộc, xong rồi giết người diệt khẩu. Tin tức trên báo tụi con chắc cũng không ít lần thấy. Ngay tại Hải Châu cũng có ông chủ bị g**t ch*t vì vậy.”
“Vậy sao tụi nó biết ông đi con đường đó?” Ngô Thường hỏi.
“Nhà mình lúc đó không sạch sẽ gì đâu.” Lâm Hiển Tổ đáp: “Về sau báo cảnh sát điều tra, mới phát hiện ra là con nhỏ giúp việc nấu cơm trong nhà, em trai của cô ta là đầu gấu.”
“Dù sao thì, thương trường cũng như chiến trường. Con tưởng mình qua được một ải, thật ra là cửa nào cũng khó qua, mà cửa nào cũng phải qua cho bằng được.” Lâm Hiển Tổ nói: “Lâm Tại Đường giờ mới chỉ là bắt đầu. Bắt đầu mà đã trải qua sóng to gió lớn như vậy cũng tốt, thấy nhiều rồi, sau này sẽ không còn sợ nữa.”
“Ông nội là đến đây để dạy con bài học đó mà.” Lâm Tại Đường nói: “Ông sợ con sợ hãi, sợ con lùi bước, nên hôm nay tới đây dạy con một bài, coi như tiêm phòng trước luôn.”
“Biết vậy là tốt đó!” Ngô Thường nói: “Xương mềm thì làm ăn lớn sao nổi!”
Lâm Hiển Tổ nghe vậy bật cười, nói: “Thường Thường cũng giỏi đó chứ, người khác gặp chuyện kiểu này thì khóc ré lên rồi, nhẹ thì rút tay rụt chân, nặng thì buông bỏ hết. Mà ông nhìn con, giống như càng bị đè ép thì càng bật lên mạnh hơn vậy. Thường Thường là người có thể làm nên chuyện lớn.”
Ngô Thường được khen thì có hơi ngại, tự mình cắn táo ăn.
Lúc này Lâm Tại Đường lên tiếng: “Ông nội, con với Thường Thường quyết định kết hôn thật rồi.”
“Ồ?” Ánh mắt Lâm Hiển Tổ rạng rỡ: “Khi nào? Có muốn tổ chức không? Đã là kết hôn thật thì lễ nghi không thể thiếu, những thứ cần tặng không chỉ phải có, mà còn phải tặng thật nhiều.”
“Thôi khỏi tổ chức nữa đi ạ?” Ngô Thường nói: “Tổ chức thêm lần nữa, người ta lại biết lần trước là giả mất. Bọn con làm lén thôi, không bắn pháo!”
Trong lòng Ngô Thường, chuyện kết hôn này rất đơn giản. Cô không thích mấy quy trình rườm rà. Lần kết hôn giả với Lâm Tại Đường, cô đứng trên sân khấu, nhìn xuống phía dưới là một biển người, chỉ thấy hoang mang. Nghi thức lê thê khiến cô phiền não. Khi đó cô đã nghĩ: nếu cả đời này có cơ hội thật sự kết hôn, nhất định cô sẽ không làm theo kiểu đó. Cô ngược lại thích kiểu tùy ý, tự do hơn.
“Chuyện kết hôn này, để ông bàn với mẹ và ngoại con đã.”
“Đừng mà.” Ngô Thường xua tay nói: “Đừng. Không thì mẹ với ngoại lại biết lần trước là giả mất.”
Lâm Hiển Tổ nhìn cô ngây thơ như vậy thì bật cười. Mẹ với bà ngoại cô thông minh như thế, sao lại không biết rõ chuyện lần trước là giả chứ? Trên đời này người thông minh không thiếu, nhưng vừa thông minh lại vừa thấu tình đạt lý thì hiếm. Mà ba người phụ nữ trong nhà Ngô Thường đều thuộc loại hiếm đó.
“Vậy thì để tụi con tự quyết đi.” Lâm Hiển Tổ nói: “Ông sẽ bao một món quà lớn, tài trợ cho tụi con đi tuần trăng mật chịu không?”
“Đi tuần trăng mật thì được đó!” Ngô Thường nhảy cẫng lên: “Đi chơi nửa tháng! Con chưa từng đi chơi lâu vậy bao giờ.”
Mừng xong thì cô lại tỉnh táo lại: “Nhưng mà giờ chắc chắn chưa đi được, Lâm Tại Đường còn đang bị thương, phải đợi ảnh lành hẳn, rồi còn mấy việc nữa, nào là sản phẩm tiết kiệm năng lượng thế hệ hai lên kệ, thương mại điện tử nước ngoài liên kết, tiếp xúc nhà đầu tư… nhiều chuyện lắm đó.”
“Con cũng rành mạch chiến lược của Đèn Trang Trí Tinh Quang ghê đó.” Lâm Hiển Tổ nói: “Sắp xếp công việc tương lai của Tại Đường đâu vào đó cả. Tiền đi tuần trăng mật thì để ông lo, còn đi hay không, đi lúc nào, tùy tụi con.”
Sau khi nói xong, Lâm Hiển Tổ đứng dậy đi ra ngoài, Ngô Thường tiễn ông xuống. Xuống tới tầng trệt, Lâm Hiển Tổ dừng bước, nghiêm túc nhìn Ngô Thường.
“Sao vậy ông nội?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Hiển Tổ trầm giọng dặn dò: “Thường Thường, lấy một người làm ăn, có mặt tốt mà cũng có mặt không tốt, trong đó thế nào, con tự mình cảm nhận. Ông chỉ mong tụi con đừng quên cái tâm ban đầu, đừng để vì lợi ích mà sau cùng chia đôi ngả.”
Người già từng trải quá nhiều rồi.
Nhìn khắp giới trâm anh thế phiệt ở Hải Châu, có ai mà hôn nhân không dính dáng đến lợi ích, chẳng mấy ai có tình cảm thuần túy. Cuối cùng ly tán, tuyệt giao, cũng là bởi vì tranh lợi.
Lâm Hiển Tổ đã thấy quá nhiều rồi.
“Dạ, ông nội, con hứa với ông.” Ngô Thường đáp.
“Ông biết, có nhiều chuyện không phải muốn là được.”
Ông lắc đầu bước đi.
Ngô Thường cảm thấy ông nội nói chuyện cứ như mang theo ẩn ý vậy, có lẽ vì cô còn trẻ, tầm mắt còn hạn chế, nên nhiều lời cô nghe không hiểu hết, mà cô cũng không muốn ép bản thân phải hiểu bằng được.
Ngô Thường tuy chưa trải đời, nhưng cô biết đạo lý “binh đến thì tướng chặn, nước tràn thì đắp đê”, gặp núi thì mở đường, gặp sông thì bắc cầu. Cô không muốn phiền lòng vì những chuyện còn lâu lắm mới xảy ra.
Lâm Tại Đường cảm thấy mình gặp họa mà được phúc. Khoảng thời gian dưỡng thương này có lẽ lại là lúc hiếm hoi anh thấy vui vẻ. Xuất viện rồi, tay anh vẫn chưa lành, chân vẫn phải dùng nạng. Không biết học đâu cái kiểu làm nũng, cứ hay “ái da ái da”, chỗ này đau chỗ kia đau. Cái bộ dạng đó hoàn toàn khác với vẻ nghiêm túc cứng nhắc thường ngày, đến mức có lúc Ngô Thường nghi ngờ không biết anh có bị cái gì nhập không.
Lúc đầu Ngô Thường còn tin anh. Anh vừa rên một cái, cô đã chạy lại xem, lo lắng hỏi: “Đau chỗ nào vậy? Ở đây hả? Để em xoa cho.”
Cô chăm sóc anh như trẻ con, sợ anh bị di chứng, ảnh hưởng tới cuộc sống sau này. Nhưng sau nhiều lần bị gạt, cô biết là anh đang làm nũng, có lúc cũng mặc kệ luôn.
Hôm đó cô mặc một chiếc váy hai dây trắng mỏng, in hoa li ti, bên trong không mặc gì. Đứng trong bếp hầm canh gà, hơi nóng bốc lên nghi ngút, cô thấy nóng, vặn nhỏ lửa rồi vào tủ lạnh tìm nước lạnh. Lúc đi ngang qua, phần ngực hơi rung nhẹ, Lâm Tại Đường đang uống trà nhìn thấy, liền cảm thấy trà này uống cũng chẳng mát gì.
Anh diễn đạt lên tầm cao mới, kêu “ái da” một tiếng, Ngô Thường lập tức chạy lại hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tại Đường cong người lại như đau đến sắp chết.
Ngô Thường đưa tay sờ vào: “Đau ở đâu?”
Lâm Tại Đường nắm lấy tay cô ép xuống chỗ thằng nhỏ bướng bỉnh của anh, nói: “Chỗ này đau.”
Tay Ngô Thường bị phỏng, theo phản xạ liền đánh anh một cái, lại bị cánh tay không bị thương của anh quàng qua ôm lấy, cô đành phải ngồi vắt ngang lên người anh.
Lưng cô đập vào bàn trà phía sau, cái bàn trà gỗ thịt nặng trịch không hề nhúc nhích, tay cô theo bản năng đi tìm điểm tựa, lại bị Lâm Tại Đường nắm được cơ hội, anh cúi đầu, cách lớp áo khẽ ngậm một cái.
“Lâm Tại Đường, anh đừng có lên cơn điên nữa!” Ngô Thường lo đụng đến cánh tay bị thương của anh, không dám cựa quậy: “Anh thành ra cái dạng gì rồi mà còn ở đây không biết điều… ưm~”
Cô vừa dứt lời đã bật ra một tiếng “ưm”, miệng thì nói không chịu, nhưng người lại chủ động đưa sát đến bên môi anh.
Lâm Tại Đường hiếm khi như thế này, có lẽ do ngày thường bận rộn quen rồi, từ nhỏ đã học quá nhiều lễ nghĩa liêm sỉ, người lúc nào cũng gò bó. Một trận bệnh này, lại sinh ra chút nhàn rỗi.
Không vội không vàng, không kiêu không nóng, chỉ kiên nhẫn m*t lấy, cắn lấy.
Bộ đồ ngủ nhanh chóng bị thấm ướt một mảng, hơi thở của Ngô Thường trở nên hỗn loạn, tay chống lên bàn đã mỏi, cô rút về, nâng lấy mặt anh, gỡ kính anh ra, đẩy anh tựa vào lưng ghế, rồi chủ động hôn lên.
Tay bị thương của Lâm Tại Đường động đậy một cái, anh khẽ rên lên một tiếng “xì—”, rồi dùng tay còn lại ôm chặt Ngô Thường, kéo cô vào lòng.
Họ chưa từng có nụ hôn nào dài lâu như vậy.
Có những khi ân ái vào đêm, vì nghĩ đến hôm sau phải đi làm, nên hôn nhau thường gấp gáp, vụng về. Nhưng hôm nay thì không. Ngô Thường như quay lại cảm giác của lần đầu yêu, chậm rãi hôn anh.
Đầu lưỡi cô vẽ lại dáng môi anh, hôn cho đôi môi anh ướt nhẹp. Tay đỡ lấy cằm anh, cô nhẹ nhàng cọ sát, hai môi ngậm lấy môi anh, khẽ nghiêng đầu.
Ánh mắt dần trở nên mơ màng, cả người đều đang quyến luyến anh.
Tình yêu của Lâm Tại Đường dâng lên đến đỉnh điểm, anh dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ muốn tiếp tục hôn cô như vậy. Dù cơ thể đã trỗi dậy mạnh mẽ như chẻ tre, nhưng anh vẫn cố dằn nén d*c v*ng, tận hưởng trọn vẹn sự dịu dàng này.
Ngô Thường dần sốt ruột, cô nắm lấy tay anh định dẫn dắt, vừa chạm vào rìa một chút thì tiếng chuông hẹn giờ trong bếp vang lên. Cô vội vàng đứng bật dậy, áo quần ướt lạnh dán vào da, gương mặt vì đ*ng t*nh mà ửng đỏ, xinh xắn lườm Lâm Tại Đường một cái, trách móc anh: “Đồ dâm tà, không xài được gì hết!”
Cô lon ton chạy vào bếp.
Lâm Tại Đường ở phía sau khẽ bật cười khúc khích, sau đó đeo kính lên, l**m môi mình — hình như trên đó vẫn còn vương vị môi của cô.
Anh cảm thấy khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm hoi thế này thật tốt, tạm gác lại bao tranh đấu ngoài kia, cùng người trước mặt thân mật kề bên. Ngày tháng bình dị, mà trong sân hoa nở rực rỡ, trong bếp khói bốc nghi ngút, Ngô Thường chạy qua chạy lại như một con bướm xinh bay lượn, chén trà trước mặt anh thanh ngọt dễ uống. Anh moi hết ký ức cũng không nghĩ ra trước đây liệu có từng trải qua một hạnh phúc bình dị thật đến vậy chưa. Đối với anh, quả là vô cùng hiếm có. Anh rất trân quý.
Lúc này, điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Nguyễn Xuân Quế, bà nói tên kia một mực khăng khăng là mình say rượu lái xe, không ai sai khiến, cũng không tìm được bất cứ đầu mối nào chứng minh bị người khác xúi giục, nên giờ chỉ có thể xem như là gây tai nạn do say rượu. Chiếc xe máy gã lái là mua trả góp, nói nhà không có tiền, chuyện bồi thường đang do luật sư thương lượng.
Chuyện làm kín kẽ đến không chê vào đâu được.
Lâm Tại Đường không muốn oan cho ai, tuy anh biết rõ chuyện không đơn giản như vậy, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể làm thế.
Nguyễn Xuân Quế bên kia bắt đầu chửi rủa, mắng đến tám đời nhà gã không được yên ổn, Lâm Tại Đường chỉ lặng lẽ nghe. Anh biết bà xót cho anh, sự việc lại chẳng có manh mối gì, mẹ mắng người cũng là để trút giận thôi. Đợi bà chửi xong, Lâm Tại Đường mới nói: “Vậy thì tạm gác lại đi, sau này có manh mối rồi tính. May mà con không sao, sau này vẫn còn cơ hội. Mẹ à, không phải không báo, mà là chưa tới lúc thôi.”
“Ừ ha.” Nguyễn Xuân Quế lầm bầm một câu: “Con sao rồi?”
“Con đang dưỡng thương ở nhà, Ngô Thường chăm sóc con.”
“Vậy thì cứ dưỡng đi.” Nguyễn Xuân Quế cúp máy.
Giờ bà đã biết tự kiềm chế, tuy trong lòng vẫn có khúc mắc với Ngô Thường và Nguyễn Hương Ngọc, nhưng vì Đèn Trang Trí Tinh Quang, bà đành nhịn.
Ngô Thường nấu vài món đơn giản, chăm sóc Lâm Tại Đường ăn cơm.
Lâm Tại Đường nói tay đau không ăn được, há miệng chờ cô đút. Ngô Thường bèn nói: “Cái miệng của anh đúng là còn xài tốt ghê ha, cách lớp áo mà cũng ăn ra đủ thứ chiêu trò. Trước đây em đâu có thấy anh giỏi vậy đâu.”
Lâm Tại Đường bị cô nói đến đỏ cả mặt, ho nhẹ một tiếng.
“Giờ biết mắc cỡ rồi hả.” Ngô Thường lại nói.
Cứ thế, họ một câu qua lại, lúc thì làm việc, lúc thì trò chuyện vẩn vơ, bình bình an an sống qua bốn năm ngày yên ả.
Ban đêm tắt đèn rồi, Lâm Tại Đường lại không yên phận. Anh đang độ tuổi sung sức, dù tay chân bị thương, nhưng “thằng nhỏ” thì chẳng sao. Ngô Thường thơm thơm, “mềm mềm”, nằm cạnh anh, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp chăn khiến anh không tài nào bình tĩnh được.
Tay anh mò vào trong chăn, lần tìm một hồi cuối cùng cũng chạm tới, khẽ rên lên một tiếng đầy thoải mái.
Ngô Thường nhắm mắt mặc anh s* s**ng, ban ngày anh cứ chọc ghẹo cô hoài, nhưng cô lại lo đè trúng tay chân anh, nên luôn dè dặt. Dè dặt là thế, nhưng lòng đã sớm loạn, chỉ cảm thấy cơ thể lúc nào cũng ẩm ướt, trống trải.
Lúc này bị anh chọc giận, cô ngồi dậy định tránh, lại bị cánh tay lành lặn của Lâm Tại Đường kéo lại. Anh dẫn cô nhìn, cây “trụ trời” kia quả thực khiến người ta khiếp vía.
“Đau quá.” Anh nói, “Ngô Thường, em giúp anh đi.”
“Em giúp sao được? Ngay cả em còn chẳng giúp nổi chính em.”
“Chẳng phải em biết cách mà?”
“Lâm Tại Đường, anh…”
Ngô Thường không đấu lại được anh, mà bản thân cô cũng muốn nên chầm chậm ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, liền vang lên một âm thanh kinh thiên động địa.
Lâm Tại Đường hiếm hoi bật ra một tiếng th* d*c, một tiếng ấy khiến Ngô Thường rụng rời tay chân. Cô hỏi: “Vậy hả? Vậy anh thích sao?”
Lâm Tại Đường run rẩy “ừ” một tiếng.
Ngô Thường nhờ thế mà hiểu ra, cứ vậy mà lắc lư uốn éo, đến cuối cùng cô rã rời cả người, nhưng lại như được sống lại lần nữa.
Vài hôm sau, cô theo Lâm Tại Đường đến công ty làm việc.
Trước đây vì tránh điều tiếng, họ gần như không xuất hiện cùng lúc ở công ty, dù có thì cũng một trước một sau. Giờ Lâm Tại Đường cần người chăm sóc, Ngô Thường đành phải khoác tay anh.
Thành ra lại có chút tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực. Bởi vì trong công ty có người nói: Ai bảo sếp không để ý vợ sếp? Chẳng phải đang sống với nhau tốt lành đấy sao? Ai bảo vợ sếp vì trèo cao mà phải hạ mình? Chẳng phải địa vị cũng cao lắm sao?
Lúc họ nói những lời đó, Ngô Thường chỉ nghe, không phản ứng gì. Bởi vì cô đang bận.
Bên chỗ Vương Năng Nhân đã bắt đầu triển khai quy trình, mỗi ngày người bên trung tâm Marketing Online đều đẩy đầu mối khách hàng lớn sang cho cô, cô cần theo dõi, sàng lọc, cuối cùng là thúc đẩy chốt đơn. Trước kia mỗi ngày phải chạy ngoài đường, giờ thì mỗi ngày ngồi trước máy tính không ngừng trò chuyện, gọi điện. Ngô Thường biết sự thay đổi trong cách làm việc này là thuận theo sự phát triển của thời đại, cô không thấy mất mát gì, ngược lại còn cảm thấy rất hay.
Cô chủ động đề xuất với Quách Lệnh Tiên và Vương Năng Nhân rằng sẽ theo dõi dữ liệu các đầu mối khách hàng lớn do trung tâm Marketing Online phân ra, xem tỷ lệ chuyển đổi ở từng khâu để hỗ trợ điều chỉnh về sau.
Vương Năng Nhân nói: “Nghe nói trước đây cô từng nhận được offer của công ty hàng đầu với mức lương khởi điểm hai trăm ngàn một năm, quả nhiên là người mà công ty lớn chọn không sai.”
“Xí, chuyện cũ rồi!” Ngô Thường phẩy tay: “Giờ tôi chỉ muốn chạy thông cái quy trình này, nhanh chóng đo lường được ROI, như vậy mới giúp ích được cho công việc tiếp theo chứ.”
“Đừng vội, cứ từ từ mà làm.” Quách Lệnh Tiên nói. Chị ta nhận ra Ngô Thường đã khác xưa rồi. Trước đây trong đầu cô ấy chỉ toàn hoa hồng, tiền bạc, giờ thì dường như không còn đặt nặng những thứ đó nữa, cô ấy quan tâm đến Đèn Trang Trí Tinh Quang hơn rồi.
Thế là Quách Lệnh Tiên thử hỏi cô có muốn nhận phần công việc xuất khẩu sản phẩm không, vì công việc này ngắn hạn thì không có lợi nhuận nhiều. Ngô Thường nói muốn chứ. Ngày hôm đó em ngồi ở quán cà phê nói chuyện với người nước ngoài về vụ này đó, lúc đó Lâm Tại Đường bị đụng xe bên ngoài.
Quách Lệnh Tiên vỗ nhẹ lên đầu cô: “Vất vả rồi.”
Hành động này Quách Lệnh Tiên chưa từng làm với ai. Ban đầu ấn tượng của chị ta với Ngô Thường không tốt, có phần dè chừng, thấy người này quá ham thành tích. Nhưng giờ Quách Lệnh Tiên không nghĩ thế nữa. Chị ta cảm thấy Ngô Thường không phải người như vậy. Cô ấy là một người rất chân thành.
Lúc này, Lâm Tại Đường nhắn tin cho Ngô Thường: “Cầu cứu.”
“Gì nữa?”
“Đi tè.”
Ngô Thường đảo mắt một cái.
Lâm Tại Đường kiên quyết không chịu học cách tự mình đi vệ sinh và cài nút bằng một tay, mỗi lần đi tiểu đều bắt Ngô Thường giúp cài nút và thắt lưng lại.
Có lúc anh còn hiếm hoi pha trò, hỏi cô có muốn giúp anh giữ thằng nhỏ không. Ngô Thường đáp: Không lẽ em còn phải hứng cho anh uống luôn hả?
Sau khi nói chuyện công việc xong, Ngô Thường lại qua giúp Lâm Tại Đường đi vệ sinh, thấy trên bàn làm việc của anh có đặt một cuốn lịch giấy, bèn hỏi anh định làm gì. Anh nói: Anh đang tính ngày.
“Tính ngày gì?”
“Ngày đi đăng ký kết hôn.”
“Ngày đi đăng ký kết hôn chẳng phải cứ chọn đại là được sao?”
Lâm Tại Đường nói: “Em không hiểu đâu.”
Thương nhân ở Hải Châu mỗi khi gặp việc lớn đều phải xem ngày, trong lòng họ, con người cần phải có sự kính sợ – kính sợ trời đất, thần linh. Lâm Tại Đường từ nhỏ đã thấm nhuần điều đó, cũng hình thành thói quen này. Còn việc xem ngày có linh hay không lại là chuyện khác, nhưng quy trình này phải có.
“Vậy anh tính kỹ vào.” Ngô Thường nói: “Chỉ là em thấy lạ, anh lại xem chuyện đăng ký kết hôn là việc lớn.”
“Đăng ký kết hôn mà không phải việc lớn thì còn gì mới là việc lớn?”
“Anh nói đúng.”
Lâm Tại Đường thật sự tìm người xem ngày. Trước đây Ngô Thường cũng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng gì, giờ thì không thể không coi trọng. Bởi vì ở Hải Châu, có nhiều người tổ chức đám cưới trước, sinh con rồi mới đăng ký kết hôn, không biết tục lệ đó từ đâu mà có. Cô nói với mẹ và bà ngoại là muốn cùng Lâm Tại Đường bổ sung giấy đăng ký kết hôn, mẹ và bà ngoại cũng không lấy làm kinh ngạc.
Điều khiến Ngô Thường bất ngờ là một ngày nọ, luật sư tìm đến cô.
Luật sư nói anh ta được bà Nguyễn Xuân Quế ủy thác, đến mời Ngô Thường ký một số giấy tờ. Trong những giấy tờ đó, có cái là sau khi Đèn Trang Trí Tinh Quang lên sàn, vợ/chồng hợp pháp của người đại diện pháp nhân sẽ từ bỏ mọi quyền lợi tài chính; cũng có văn bản quy định rõ quyền sở hữu tài sản trước hôn nhân của đôi bên.
Cô hỏi: “Những cái này Lâm Tại Đường biết không?”
Luật sư nói: “Không biết.”
“Nhưng cũng phải có chữ ký của anh ấy chứ?”
“Đúng vậy.”
Ngô Thường vốn không tham tài sản của Lâm Tại Đường, cô có năng lực, có thể tự kiếm tiền, nhưng cũng thấy không thoải mái với sự phòng bị của Nguyễn Xuân Quế. Dù vậy, cô là kiểu người một khi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi, vì thế cô vung tay ký tên.
Cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Tối hôm đó cô gặp Lâm Tại Đường, hỏi anh: “Anh ký chưa?”
“Ký gì cơ?”
“Thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân đó, anh ký chưa?”
Lâm Tại Đường rõ ràng có chút sững sờ, anh nói: “Anh đồng ý ký, vốn dưới tên anh cũng chẳng có tài sản gì đâu, chỉ có nợ thôi. Em có thấy trong điều khoản có mục miễn trừ nợ không?”
“Có.”
“Được rồi.”
Lâm Tại Đường đi ra ngoài gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế, anh hỏi bà: “Tại sao mẹ lại làm vậy?”
Nguyễn Xuân Quế nói: “Đây là để bảo vệ cho cả hai đứa. Mẹ cố ý bảo luật sư thêm điều khoản về khoản nợ, những khoản nợ phát sinh trong tiêu dùng hay hoạt động sản xuất kinh doanh sau khi kết hôn thì ai nấy tự chịu.”
“Con hỏi là tại sao cơ mà?” Lâm Tại Đường hỏi lại.
“Vì tụi con còn trẻ. Mẹ nói lại lần nữa, đây là để bảo vệ cho tụi con.”
“Vậy thì quy trình cho đúng đi, ngày mai kêu luật sư đến, trước mặt tụi con đọc lại từng điều khoản một.”
Việc ký thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân trong giới thương nhân ở Hải Châu không phải chuyện lạ, gần như ai cũng phải ký. Lâm Tại Đường tuy trong lòng có cảm giác lạ lạ, nhưng cũng cho rằng việc này đúng là để bảo vệ Ngô Thường.
Anh hỏi cô có thấy khó chịu không. Ngô Thường thẳng thắn: “Có. Nhưng không sao.”
“Em cảm thấy bị xúc phạm à?”
“Có.” Ngô Thường nói: “Người ta vẫn hay nói đừng giở trò với tư bản, em thấy đúng. Nhưng em nghĩ vẫn chưa đủ: đừng giở trò với tư bản và người nhà của tư bản.”
Ngô Thường rất hiếm khi đưa ra quyết định thiếu lý trí. Nếu như là nửa tháng trước, khi Nguyễn Xuân Quế đưa ra mấy bản thỏa thuận đó, cô chắc chắn sẽ thấy cực kỳ phản cảm và từ bỏ chuyện kết hôn với Lâm Tại Đường. Nhưng bây giờ, cô lại bị một cảm giác gần như hạnh phúc che mờ, hoặc cũng có thể là kỳ vọng vào tương lai của Đèn Trang Trí Tinh Quang khiến cô cảm thấy, chuyện này đúng là không đáng kể.
Ngô Thường vỗ vỗ mặt Lâm Tại Đường: “Vậy đại sư tính ngày nào thế hả?”
“Ngày 29 tháng 10.”
“Nghe cũng có vẻ là ngày tốt.”
Họ cũng từng bàn đến chuyện đi du lịch trăng mật, nhưng Ngô Thường đã từ chối. Lý do là vì Lâm Tại Đường đúng là bận nhiều việc, đến mùa đông thì quán mì của mẹ sẽ rất đông khách, lưng bà lại hay đau. Còn bà ngoại thì cũng cần được chăm sóc. Cô không dám đi xa hay đi lâu.
Lâm Tại Đường nói: “Tương lai còn dài mà.”
Tương lai còn dài.
Ngô Thường nhấm nháp bốn chữ ấy, nhấm ra cái ý là “chưa vội” và “hiện tại chưa làm được”, rồi bật cười.
Cô mỗi ngày đều hừng hực chí khí, chuyên tâm làm sự nghiệp của mình; còn Lâm Tại Đường thì bận tối mắt tối mũi suốt ngày, đến một ngày nọ, họ cùng nhau đi đăng ký kết hôn.
Thật ra sau này qua rất lâu rồi, Lâm Tại Đường vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của ngày hôm đó. Đêm trước hôm đi đăng ký, cả hai gần như không ngủ, thức tới tận khuya, đôi mắt mở trừng trừng như phát sáng. Họ hỏi nhau sao chưa ngủ, câu trả lời đều là: “Không hiểu sao, không ngủ được.”
Họ thử hình dung cuộc sống tương lai trong đêm hôm đó, Ngô Thường nói: “Em hy vọng sau này anh đừng gặp tai nạn xe hay bị người ta hại nữa, em hy vọng mọi chuyện với anh suôn sẻ hơn.”
Lâm Tại Đường nói: “Anh hy vọng em kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, sau này nếu anh hết tiền thì em nuôi anh. Anh cũng hy vọng em có thể cảm nhận được hạnh phúc, dù thật ra em chẳng thiếu cảm giác hạnh phúc.”
“Vậy lý tưởng của anh thì sao?” Ngô Thường hỏi, “Đèn Trang Trí Tinh Quang sẽ niêm yết sao? Anh còn kế hoạch gì cho cuộc đời mình không?”
“Đèn Trang Trí Tinh Quang chắc sẽ là sự nghiệp cả đời của anh.” Lâm Tại Đường trả lời cô: “Những kế hoạch khác trong đời anh chưa từng nghĩ tới. Còn em thì sao?”
“Em á, em hy vọng em có thật nhiều tiền, hy vọng ngoại với mẹ khỏe mạnh, còn hy vọng em mãi mãi toả sáng như sao trời.”
Cứ vậy, họ trò chuyện suốt cả đêm, hôm sau hai người với cặp mắt thâm quầng đi đăng ký kết hôn. Khi ra khỏi cục dân chính, Ngô Thường cảm thấy như vừa bước qua một thế giới khác. Trước đó không thấy gì, nhưng sau đó lại cảm thấy bản thân chỉ trong chớp mắt đã bước vào một cuộc sống xa lạ chưa từng biết.
“Sao vậy em?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Em chóng mặt.” Ngô Thường tựa đầu lên vai anh, tạm thời dựa vào anh một chút.
Nhưng rất nhanh, họ đã bị một cuộc điện thoại cắt ngang.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc