Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 73
Chương 73: Ngông cuồng
*
Ngô Thường lần đầu tiên bị người ta nói là ngông cuồng, là trong một buổi hội nghị mua bán.
Cô chạy tới chạy lui suốt mười tiếng đồng hồ, đến một hạt cơm cũng chưa ăn, ký được hơn mười bản hợp đồng ý định. Mang đi báo cáo với Quách Lệnh Tiên thì nghe thấy người bên Thịnh Đường ở gian hàng kế bên nói: “Nhìn cô ta ngông kìa, rồi cũng sẽ có ngày cô ta khổ sở thôi.”
Người Thịnh Đường ghét Ngô Thường cũng phải, vì cô cướp không ít khách hàng từ tay họ. Nhưng cô cướp khách, cũng là cướp một cách đường đường chính chính.
Chất lượng sản phẩm của Thịnh Đường không tốt là chuyện ai ai cũng thấy, chuyên canh me thiết kế của Đèn Trang Trí Tinh Quang rồi nhái theo, nhưng lại không nỡ bỏ tiền ra để nâng cao chất lượng. Nhìn bên ngoài thì y chang, nhưng bảo hành có một năm, mới hết một ngày đã bắt đầu trục trặc.
Suốt cả năm 2013, Lâm Tại Đường vẫn luôn giám sát chặt chất lượng sản phẩm, đồng thời lần đầu tiên nâng thời hạn bảo hành đèn của Tinh Quang từ hai năm lên ba năm, bước đi này khiến các đối thủ trong ngành trở tay không kịp. Ngô Thường dựa vào làn gió này, cướp được vài khách hàng lớn của Thịnh Đường.
Người Thịnh Đường đi đến đâu cũng chửi Ngô Thường và Lâm Tại Đường, nói hai người là cặp vợ chồng thổ phỉ, không để ai sống nổi, sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé.
Hôm đó, khi nghe họ nói cô ngông cuồng, Ngô Thường cũng chỉ mỉm cười với họ. Cô chỉ đang cố gắng làm việc, thật sự không tính là ngông cuồng. Nhưng cô không hiểu, trong mắt nhiều người, vượt trội hơn người lại chính là biểu hiện lớn nhất của sự ngông cuồng.
Ngô Thường khẽ cười, người Thịnh Đường tưởng cô đang khiêu khích, vì trước đó Ngô Thường đã ký được một khách hàng của họ, nên hôm đó không kìm được nữa, đứng sau lưng cô mắng lớn: “Cái thứ bán thân như cô đó mà đắc ý cái gì? Đừng tưởng người ta không biết cô làm gì! Cô chỉ là một con đ* thôi, con nhỏ đê tiện…”
Lời lẽ thực sự quá khó nghe, Ngô Thường nhìn quanh một vòng mới phát hiện là họ đang mắng cô.
Hội nghị mua bán người ra người vào, sau lưng cô là hai vị khách hàng, còn trước mặt là Quách Lệnh Tiên. Tất cả đều đang nhìn cô.
Lúc ấy Ngô Thường còn trẻ, chưa thể xem thường được những lời lăng mạ như vậy. Cô chỉ cảm thấy những câu nói khó nghe ấy như đổ vào tai, rồi bắt đầu nóng lên, khiến cả người cô cũng đỏ rần.
Quách Lệnh Tiên không chịu nổi nữa, chị ta đứng chắn trước mặt Ngô Thường, chỉ vào người Thịnh Đường nói: “Mấy người làm gì vậy? Có văn hóa không?”
“Cô ta có văn hóa không? Cô ta cướp khách của tụi tôi mà gọi là có văn hóa à?”
“Khách hàng ở đó, ai có bản lĩnh thì người đó lấy! Lúc tụi tôi ký hợp đồng, cô ấy có giành bút của mấy người không? Hay là cản khách không cho nói chuyện với mấy người? Khách từ chỗ mấy người đi qua chỗ tụi tôi, rồi ở lại, vậy thì có gì sai?” Quách Lệnh Tiên cố gắng nói lý với họ, chị ta không tin là đám người ấy dám ăn h**p tới đầu họ thật.
Người Thịnh Đường biết thân phận của Quách Lệnh Tiên, ít nhiều gì cũng hơi e dè. Họ bực chính là cái con nhỏ Ngô Thường cứ nhảy tới nhảy lui kia, cả hội trường như thể chỉ có cô ta là giỏi, là có năng lực. Cô ta ký hết khách, bọn họ sống sao nổi? Mới nãy ông chủ còn đang mắng bọn họ trong nhóm chat là một lũ vô dụng, hai đội cùng đứng ở đó, vậy mà lại bị Đèn Trang Trí Tinh Quang đè bẹp.
Bọn họ tiếp tục đuổi theo Ngô Thường mà mắng, lần này giở giọng mỉa mai bóng gió: “Vậy mai mốt tụi mình cũng kêu sếp đi KTV tuyển người đi, tuyển mấy em tiếp viên ấy, dễ bán hàng biết bao nhiêu…”
Quách Lệnh Tiên vừa định lên tiếng quát thì Ngô Thường đã xông ra rồi. Cô lấy tập hồ sơ trong tay ném thẳng vào mặt một gã đàn ông trong đám đó, tiếp theo là một cái tát nảy lửa, miệng còn chửi bằng tiếng Hải Châu: “Thằng đầu óc bã đậu!”
Xã hội này quá hiểm độc, lòng người thì bẩn thỉu và thực dụng, bọn họ chỉ dựa vào mấy câu nói xàm là có thể bịa ra cho cô một cái thân phận, như thể chỉ cần kéo được cô xuống là bọn họ thắng cuộc vậy!
Ngô Thường không chịu, cô túm lấy gã đó đánh. Gã kia cũng đánh lại cô.
Lúc này, Quách Lệnh Tiên không chịu nổi nữa, nhào tới túm mặt gã đàn ông kia. Đám người Thịnh Đường còn lại cũng xông tới vây lấy hai người họ, đẩy tới đẩy lui, bên này một cái, bên kia một cái.
Người của Đèn Trang Trí Tinh Quang hoàn toàn nổi giận.
Mấy đơn hàng mà Ngô Thường chạy được hôm nay đều được tính vào phần chia thưởng theo nhóm. Bọn họ chuyển khách hàng tiềm năng cho cô, để cô ép chốt đơn vào phút cuối, toàn bộ thành tích tính cho cả đội rồi chia hoa hồng đều nhau. Bây giờ Ngô Thường bị ức h**p thì chẳng ai đứng ngoài được.
Vương Năng Nhân – người đang chỉ huy quy trình vận hành bên dây chuyền là người lao lên đầu tiên. Ông ấy ở nhà quen rồi, chẳng biết đánh nhau là gì, vừa mới nhào lên đã bị đám lưu manh thiếu giáo dục kia đè xuống, vậy mà ông vẫn còn la: “Có giỏi thì ăn h**p tôi này!”
Ban tổ chức hội chợ chạy tới can ngăn, ai nấy đều được kéo ra, chỉ có Ngô Thường với Quách Lệnh Tiên là không tách ra được. Hai người họ cưỡi lên người gã đàn ông kia, liên tục tát tới tấp: “Còn dám chửi nữa không hả! Dám đánh nữa không!”
Lâm Tại Đường nghe tin chạy tới, anh vừa vào đến phòng họp tạm thời trong hội trường đã thấy người của hai công ty ngồi mỗi bên một hàng, ai nấy đều trừng trừng nhìn đối phương như muốn xé xác nhau.
Thịnh Đường muốn xoa dịu không khí, anh ta bước lên nói với Lâm Tại Đường: “Tổng giám đốc Lâm à, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, anh đừng giận nha.”
Lâm Tại Đường chỉ liếc anh ta một cái rồi lạnh nhạt quay đầu nhìn sang Ngô Thường. Khóe môi cô rách ra, đầu tóc rối bù, hai tay khoanh trước ngực, trông như lúc nào cũng có thể nhào tới đánh người tiếp.
Lúc này, khí chất người Hải Châu của cô bộc phát hoàn toàn: kiểu người dù biển lớn hay sóng to cỡ nào cũng không sợ, tôi cứ phải ra khơi một chuyến đã.
“Tổng giám đốc Đường nuốt cả thể diện vô bụng luôn rồi ha.” Lâm Tại Đường nói: “Chỉ tay vào mặt vợ tôi mà chửi, chắc cũng chẳng coi tôi ra gì. Ai là người mở miệng chửi trước?”
Lúc này nét mặt anh không chút biểu cảm, nhưng khi xem lại đoạn camera và nghe được những câu mắng chửi thô bỉ đó, cơn giận trong anh đã không thể nào kìm được nữa. Thật quá nhục nhã. May mà Ngô Thường là người mạnh mẽ, dám kéo miệng người ta ra mà đánh, chuyện đó khiến anh hạ hỏa được đôi chút.
“Ai mở miệng chửi trước cũng tính lên đầu tôi.” Đường Thịnh đứng chắn trước mặt Lâm Tại Đường, lúc này phải bảo vệ người của mình, nếu không sau này còn ai dám hết lòng vì anh ta nữa?
“Tổng giám đốc Lâm, anh nể mặt tôi chút đi, giờ cũng khuya rồi, tôi mời anh chị em bên Đèn Trang Trí Tinh Quang một bữa coi như xin lỗi.”
Lâm Tại Đường nhìn chằm chằm Đường Thịnh hồi lâu, sau đó lạnh lùng, chậm rãi nói: “Anh là con c*c gì.”
Mọi người đều sửng sốt, bởi vì thương nhân nho nhã như Lâm Tại Đường xưa nay chưa từng chửi tục, lúc nào gặp người cũng cười ba phần, lễ độ nhã nhặn.
Tuy rằng Đường Thịnh từng đôi lần đấu khẩu với Lâm Tại Đường trên diễn đàn, nhưng chưa từng nghe anh nói lời nào th* t*c như thế. Anh ta dụi tai, hỏi bằng giọng không thể tin nổi: “Anh nói cái gì?”
Lâm Tại Đường lại lạnh nhạt lặp lại: “Tôi nói anh là con c*c gì. Anh xứng để xin lỗi tôi sao? Bây giờ bắt mấy thằng miệng mồm thối tha vừa nãy xin lỗi cô Ngô Thường và cô Quách Lệnh Tiên ngay.”
Lần này anh cố ý nhắc tới Quách Lệnh Tiên, cũng là để Đường Thịnh biết điều. Chồng của Quách Lệnh Tiên có quan hệ rộng rãi khắp vùng Giang – Chiết – Hỗ, Đường Thịnh chẳng phải không biết điều đó.
Lâm Tại Đường kéo một cái ghế ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Đường Thịnh. Anh thừa biết Đường Thịnh không phải người tốt, quen chơi mấy trò ti tiện, nhưng anh chẳng hề ngán anh ta. Thậm chí dù đã ngồi xuống, khí thế vẫn lấn át hẳn đối phương.
“Anh quá đáng rồi đó đó.” Đường Thịnh nói.
“Quá đáng chỗ nào?” Quách Lệnh Tiên lên tiếng, “Tổng giám đốc Đường, tôi khuyên anh nên biết dừng đúng lúc. Mọi người đều lăn lộn thương trường lâu năm rồi, hôm nay người của anh gây chuyện kiểu này mà truyền ra ngoài thì khó nghe lắm. Vài thằng đàn ông vây đánh hai người phụ nữ chúng tôi, video bên tôi có hết. Muốn làm lớn chuyện rồi không thèm làm ăn nữa hả?”
Quách Lệnh Tiên lại quay đầu nhìn Ngô Thường, rồi nhìn sang Đường Thịnh: “Cũng không ngờ đội ngũ mà Tổng giám đốc Đường dẫn dắt lại hèn tới mức không chịu nổi thua như vậy.”
Đường Thịnh bị nói mất mặt, anh ta cũng biết mình sai, nhưng bản tính lưu manh đã quen, hôm nay chuyện đã ầm tới mức này rồi thì anh ta cũng bất chấp. Lúc này bản chất côn đồ lòi ra, anh ta trợn mắt quát: “Tưởng hay lắm hả? Các cô làm được còn không cho người khác nói?”
Một câu đó chọc thẳng cơn giận của Lâm Tại Đường: “Tổng giám đốc Đường, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, mà anh đã tự dâng lên tận cửa.”
Anh rút điện thoại ra gọi về Hàng Châu: “Hồi trước anh nói về chuyện của Tổng giám đốc Đường…”
Đường Thịnh vừa nghe cách xưng hô là biết không ổn, liền bước tới giật lấy điện thoại của Lâm Tại Đường. Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ, rõ ràng chẳng giao thiệp nhiều, vậy mà chuyện gì cũng có thể tra ra.
Người mà anh đang gọi chính là phía từng muốn ký hợp đồng với Thịnh Đường nhưng sau bị Ngô Thường giành lại, giữa họ có lợi ích dây dưa, Ngô Thường nắm bằng chứng trong tay.
Người bên Thịnh Đường cũng không ngu, thấy tình hình như vậy thì chủ động bước tới trước mặt Ngô Thường: “Xin lỗi nha, không nên chửi cô.”
Nhưng cái thái độ xin lỗi đó chẳng hề thành tâm, cổ thì ưỡn ra như muốn nghênh mặt lên trời.
Ngô Thường ngồi đó không nói gì, cũng chẳng buồn nhìn người kia. Sau trận đánh nhau hôm nay, cô hiểu ra một đạo lý: có một số người, thật sự không đáng để thương hại. Một khi cô không còn lòng thương hại nữa, lại cảm thấy gương mặt người đó càng thêm đáng ghét.
Ngô Thường không muốn cho loại người như vậy một bậc thang để bước xuống. Cô chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, cứ như thể hắn đã chết rồi.
Tên kia thấy Ngô Thường không phản ứng gì, bèn quay đầu nhìn Đường Thịnh. Đường Thịnh ra hiệu bằng mắt, bảo gã tiếp tục. Tên đó cắn răng, định quỳ xuống, nhưng đầu gối còn chưa chạm đất thì Ngô Thường đã đứng dậy bước qua ngồi lên cái ghế khác, cô nói: “Không nhận nổi.”
“Vậy cô muốn sao?” Đường Thịnh hỏi.
Lúc này Ngô Thường mới mở miệng:
“Hôm nay bị chửi bị đánh là tôi, vậy để tôi nói vài câu. Đã mắng tôi chỗ nào thì xin lỗi tôi chỗ đó. Ban tổ chức có loa phát thanh đúng không? Cầm loa mà xin lỗi tôi. Những chuyện khác, tuỳ.”
“Vậy không hay lắm đâu nhỉ?” Đường Thịnh bắt đầu mặc cả.
“Có gan mắng người trước mặt mà không có gan xin lỗi trước mặt hả?” Ngô Thường bật cười vì tức: “Sao vậy Tổng giám đốc Đường, quý công ty của anh chỉ có chút khí độ vậy thôi sao? Dám gây chuyện mà không biết cách giải quyết, trách gì cả đời làm hạng nhì!”
“Không xin lỗi trước mặt cũng được.” Quách Lệnh Tiên nói: “Sau này những hoạt động kiểu này, bọn tôi né Thịnh Đường là xong. Thịnh Đường tham gia thì Tinh Quang tụi tôi không tham gia.”
Ý của Quách Lệnh Tiên đã quá rõ: ai cũng biết Đèn Trang Trí Tinh Quang chi nhiều tiền cho triển lãm, nếu Thịnh Đường đi mà Đèn Trang Trí Tinh Quang không đi, ban tổ chức sẽ phải cân nhắc. Trừ khi Thịnh Đường chịu chi tiền nhiều hơn, bằng không họ sẽ bị bỏ rơi. Điều này dẫn tới hai kết quả: một là Thịnh Đường từ nay bỏ ý định tham gia các hội nghị mua bán, hai là bắt buộc phải chi nhiều hơn.
Đường Thịnh là người làm ăn, lập tức cân nhắc được lợi hại, anh ta nói: “Được rồi, tụi tôi xin lỗi. Tôi chịu trách nhiệm xin lỗi.”
“Để tôi làm đi, tổng giám đốc Đường, chuyện do tôi gây ra.” Tên kia nói chen vào.
“Đó là chuyện nội bộ của mấy người.” Lâm Tại Đường đứng dậy, bước tới trước mặt người kia, anh dùng ngón tay chọc mạnh vào ngực gã mấy cái, ánh mắt sắc như dao. Sau đó, anh quay người bước tới chỗ Ngô Thường, cúi xuống nắm lấy tay cô: “Đi thôi, mệt rồi.”
Cả nhóm người cùng nhau đi ra ngoài, Ngô Thường nhớ tới Quách Lệnh Tiên, liền quay đầu nói với chị ta: “Sếp Quách, hôm nay chị đứng ra giúp em, em mang ơn chị. Sau này chị có cần em làm gì thì cứ nói, em nhất định sẽ giúp.”
Quách Lệnh Tiên cười nói: “Đừng khách sáo, đều là người một nhà cả. Hôm nay vất vả rồi, về nghỉ sớm đi.”
Ngô Thường nhìn người khác tốt hay xấu, chủ yếu là nhìn thái độ của người đó với chuyện nguyên tắc. Với Lâm Tại Đường là vậy, với Quách Lệnh Tiên cũng vậy. Cách mà Quách Lệnh Tiên đối đãi cô hôm nay khiến cô rất cảm động. Trong lòng cô âm thầm ghi nhớ, sau này nhất định phải báo đáp cho xứng.
Về tới khách sạn, Lâm Tại Đường giúp Ngô Thường bôi thuốc đỏ, cô nhăn mặt r*n r*: “Đau quá, đau muốn chết luôn á!”
“Lúc đánh lộn sao không thấy đau?” Lâm Tại Đường nói: “Tuy anh ủng hộ em đánh cho tụi nó một trận, nhưng cũng lo em bị thiệt.”
“Lúc đó đông người quá mà, em sợ gì?”
“Em chắc chắn họ sẽ ra mặt giúp em sao?”
Ngô Thường nói, đúng mà: “Lần này họ không giúp em, lần sau em cũng không giúp họ kiếm tiền. Chỉ có điều người bên Đèn Trang Trí Tinh Quang văn minh quá trời. Nói thật nha Lâm Tại Đường, anh chưa từng nghĩ tới chuyện tuyển mấy người…” Cô vừa nói vừa cong tay giả bộ ra vẻ lực lưỡng, “Loại như vậy á? Tuyển vài người kiểu đầu trâu mặt ngựa! Thật luôn, cái môi trường làm ăn kiểu này em nghi có ngày anh bị ám sát luôn ấy chứ… Anh ra đường sao không có vệ sĩ theo vậy? Là tại anh thấy mình chưa giàu đủ hay sao? Nhưng mà anh mà cản đường người ta, người ta đâu có quan tâm anh giàu cỡ nào…”
Sau vụ hôm nay, Ngô Thường mới thật sự nhìn thấy sự độc ác trong lòng người.
Lúc còn đi học, cô cũng như bao người khác, nghe theo thầy cô bạn bè ca ngợi chân thiện mỹ. Nhưng bước chân ra xã hội rồi, cô mới phát hiện lòng người giống như giấu trong cống rãnh, đen tối vô cùng. Gần như không có ai hoàn toàn tươi sáng cả, ai cũng có mặt tối, kể cả chính cô.
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Không đến mức vậy đâu. Ngược lại, anh thấy em mới là người nên có vệ sĩ.”
“Sao kỳ vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Vì em luôn dễ bị ghen tỵ.” Lâm Tại Đường phân tích một cách nghiêm túc: “Em biết không? Người ta hay ghen tỵ với những người mà họ cho là ngang hàng với mình. Giống như tụi sale bên Thịnh Đường, họ ghen tỵ với em, ghét em, và họ tự hỏi: ‘Cô ta có gì hơn mình?’ Họ muốn kéo em xuống bằng cấp với họ. Nhưng họ lại không ghen tỵ với Đường Thịnh hay Quách Lệnh Tiên, vì họ cho rằng hai người đó vốn khác đẳng cấp rồi.”
Thấy Ngô Thường im lặng lắng nghe, anh nói tiếp: “Vậy nên em mới là người cần bảo vệ hơn anh.”
“Vậy theo lý lẽ của anh, anh cũng cần. Đường Thịnh ghen tỵ với anh, mà anh ta còn đen tối, nguy hiểm hơn nhiều.” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường cười gật đầu: “Cũng đúng.”
Hồi mới tiếp quản Tinh Quang Đèn Trang Trí, vì phải cắt giảm nhân sự nhà xưởng mà anh từng bị người ta ném trứng thúi, cà chua hư, lúc đó anh không thấy nguy hiểm, chỉ thấy giận dữ của con người rất dễ biến thành công kích. Anh cũng từng bị chặn xe giữa đường, có người gõ cửa kính liên tục, mà anh thì cứ ngồi im trong xe. Sau này nghĩ lại, anh tự hỏi, nếu hôm đó có ai đó đập vỡ kính, kéo anh ra đánh thì có khi anh đã mất mạng rồi.
Cơn giận dữ sẽ nuôi lớn thêm cơn giận dữ.
Anh nói: “Dù sao đi nữa, sau này cũng phải sắp xếp vệ sĩ cho em.”
Ngô Thường khoát tay: “Thôi đi, anh lo cho mình trước đi. Đám như Đường Thịnh chẳng nhằm vào em đâu, chúng muốn giết là giết anh kìa. Cùng lắm là qua miệng em trút giận chút đỉnh thôi.”
Họ thì nói thế, nhưng quay đi quay lại là quên luôn chuyện này. Tận trong xương tủy, họ không thấy có gì nghiêm trọng, chỉ xem như mấy trò vặt vãnh mà thôi.
Hôm sau, vào giờ cao điểm của hội nghị mua bán, người bên Đường Thịnh đứng ra đọc thư xin lỗi trước mặt mọi người. Nhưng Ngô Thường không có mặt, cô lười nghe, bèn chạy đi theo đuổi một khách hàng nước ngoài.
Lâm Tại Đường thì đang nghiên cứu về mảng kinh doanh trên Amazon.
Trước đây công ty họ làm xuất khẩu, hàng hóa đi từ cảng Hải Châu, theo đường biển ra nước ngoài. Sau đó các nhà phân phối nước ngoài sẽ đưa hàng vào các trung tâm thương mại, siêu thị. Nhưng hai năm gần đây do chính sách thương mại thay đổi, thị trường nước ngoài ngày càng gặp khó khăn. Quyền phát ngôn của bên phân phối càng lúc càng lớn, trong khi phần lợi nhuận của họ thì càng lúc càng teo tóp.
Lâm Tại Đường nghĩ: Hay là tự mình làm trên Amazon? Nhiệm vụ này giao cho Vương Năng Nhân, ông ấy đang nghiên cứu hăng say lắm.
Còn khách hàng mà Ngô Thường muốn theo đuổi, thật ra là do tình cờ nghe được ông ấy trò chuyện với người khác. Họ là một siêu thị online, hàng hóa xuất khẩu đến hơn 40 quốc gia. Siêu thị online đó, chính là thương mại điện tử xuyên biên giới đấy! Cô muốn học hỏi một chút.
Khách hàng đã ra đến cửa, chuẩn bị lên xe thì bị cô chặn lại. Cô không thất lễ, cũng rất nhiệt tình, tự giới thiệu: “Tôi vừa tình cờ nghe thấy anh làm siêu thị quốc tế trực tuyến, tôi muốn thảo luận thử xem chúng ta có khả năng hợp tác không. Đây là danh thiếp của tôi, tôi là nhân viên của Đèn Trang Trí Tinh Quang, tôi tên Ngô Thường.”
Người đàn ông nhận lấy danh thiếp, nhìn qua rồi lịch sự gật đầu.
Ngô Thường lại hỏi có thể để lại số điện thoại không? Anh ta nói: “Tôi sẽ gọi cho cô sau, tạm biệt.” Anh ta không ngoảnh đầu lại mà lên xe đi mất.
Hội nghị mua bán chính là như vậy, rồng rắn lẫn lộn, kiểu người nào cũng có, chỉ để kết nối được cũng đã là rất khó rồi. Ngô Thường đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe của anh ta chạy xa dần.
Sau khi hội nghị kết thúc, Ngô Thường cố tình ở lại Hải Châu, không về Thiên Khê. Cô sợ bị phát hiện là mình vừa bị mắng vừa bị đánh, rồi để mẹ và bà ngoại lo lắng. Thế nên cô trốn trong nhà, chăm bón đám hoa cỏ ngoài sân.
Đã mấy ngày rồi cô chưa đụng vào mấy thứ này, đeo găng tay, đội mũ che nắng, thay đồ xong là ra sân.
Lâm Tại Đường cũng bị cô tước quyền uống trà, bị kéo vào vườn cùng cô nhổ cỏ.
Diệp Mạn Văn gọi điện hỏi sao cô không về nhà, cô lấy tay che khóe miệng đang đau, nói: “Ngoại ơi, con phải tăng ca mà, tuần sau con tranh thủ qua một ngày.”
“Con không sao chứ? Sao nghe giọng con lạ lạ vậy?”
“Con không sao đâu ngoại, tăng ca thì có gì đâu mà xảy ra chuyện.”
Cô nói mấy câu với Diệp Mạn Văn xong thì cúp máy, sau đó quay sang hỏi Lâm Tại Đường: “Anh nói xem, đám người Đường Thịnh có khi nào vì vậy mà hận em luôn không? Hôm qua ở hội trường, ánh mắt thằng đó nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.”
“Người ghét em thì nhiều lắm. Ai từng bị em giành khách đều ghét em hết.” Lâm Tại Đường vừa nhổ cỏ vừa nói.
Ngô Thường ngẩng đầu suy nghĩ rồi nói: “Chết rồi, em phát hiện ra ngoài mẹ, ngoại, ông nội với Tống Cảnh ra thì chẳng ai thích em hết. Trong công ty người ta dè chừng em, đối thủ thì ghét em, người nhà anh thì ghét em…”
“Em có quên tính một người không đó?” Lâm Tại Đường nhắc cô.
“Ai?”
“Anh. Anh cũng thích em mà.”
Lâm Tại Đường nói chuyện một cách tự nhiên.
Sao anh lại không thích Ngô Thường được chứ? Mỗi sáng mở mắt ra là được ăn tô mì cô nấu, đến công ty thì có cô đứng ra vì anh mà xông pha, tan làm còn có cô bên cạnh cùng giết thời gian. Anh chưa từng thử ở cạnh ai suốt hai mươi bốn tiếng một ngày như vậy, thế mà lại không hề thấy ngột ngạt chút nào.
Ngô Thường nhe răng cười, đau. Cô “xì ha” một tiếng, đang ngồi xổm thì nhích lại gần phía Lâm Tại Đường vài bước. Cô ôm gối, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của anh, anh liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ. Ngô Thường nhẹ tay gỡ mắt kính của anh xuống, rướn người hôn lên khóe môi anh một cái, cười nói: “Em cũng thích anh mà, Mộc Mộc.”
“Vậy hả? Em thích anh chỗ nào?” Lâm Tại Đường dừng tay lại, nhìn cô.
“Em thích anh có tiền.”
“Đàng hoàng chút coi.” Lâm Tại Đường không hài lòng với câu trả lời của cô, anh mong Ngô Thường có thể bịa vài câu dễ nghe hơn để gạt anh, đừng có lãng phí tiết trời đẹp hiếm có của Hải Châu, và cả những đóa hoa rực rỡ trong vườn nữa.
Ngô Thường hiếm khi nghiêm túc như vậy, cứ nhìn anh mãi. Cô thấy sau khi tháo kính ra, anh trở nên có chút lúng túng, như cởi bỏ lớp ngụy trang của một thương nhân, cả người trở nên hiền hòa, ngơ ngác; thấy trong mắt anh có ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ nắng, từ hoa cỏ lay động trong gió; thấy gương mặt trắng trẻo của anh lấp ló chút mong chờ.
Ngô Thường thật sự rất thích gương mặt của Lâm Tại Đường.
Cô nhớ lần đầu gặp anh, cô cảm thấy anh trông giống Bộc Quân Dương.
Nhưng hôm nay nhìn lại, anh với Bộc Quân Dương thật ra chẳng giống chút nào. Ngô Thường cũng không nhớ nổi tại sao năm đó nhìn anh một cái, lại cảm thấy giống như thế.
Đầu ngón tay cô lướt từ trán anh, qua sống mũi, trượt xuống môi, người cô cúi xuống hôn nhẹ anh một cái, cuối cùng vẫn không nói được mấy câu ngọt ngào. Nhưng ánh mắt cô long lanh, như thế cũng đủ khiến anh mãn nguyện.
Lúc này Lâm Tại Đường hỏi: “Trước giờ em không muốn ở lại Hải Châu, vậy em muốn đi đâu?”
Ngô Thường đáp: “Em không biết nữa. Có lúc cảm thấy đi đâu cũng được, chỉ cần có thể sống tùy tâm, có quyền tự do lựa chọn, như vậy là đủ rồi.”
“Không ai có thể sở hữu sự tự do tuyệt đối.”
“Vậy thì tự do tương đối.”
Ngô Thường đứng dậy, cầm bình tưới hoa.
Chỗ giữa vườn, nơi trước kia từng đặt tượng cậu bé đứng tè, bây giờ bị lún xuống một khoảng. Ngô Thường bỗng nhiên hỏi Lâm Tại Đường có còn nhớ Mạnh Nhược Tinh không. Lâm Tại Đường không hề do dự mà lắc đầu.
“Vậy nếu gặp lại chị ta, anh còn thấy gì không?” Ngô Thường hỏi. “Có nhớ những ngày hai người từng bên nhau không?”
Lâm Tại Đường lại lắc đầu.
“Lạnh nhạt thật.” Ngô Thường nói.
Chiều tối, hai người nắm tay nhau ra ngoài dạo, họ không biết đi đâu, thế là bèn ghé đến chỗ chị Hứa. Chị Hứa thấy Lâm Tại Đường liền đứng dậy chào, còn Ngô Thường thì không trò chuyện gì, bởi vì cô vừa nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc ngồi bên trong, ánh mắt lập tức sáng rỡ lên.
Cô chợt nhớ đến một câu nói: Khi bạn thật lòng muốn có được một điều gì đó, sẽ có người mở đường, có người nhường đường, cả thế giới đều đang giúp bạn.
Ngay khoảnh khắc ấy, cô thật sự có cảm giác đó.
Cô huých huých cánh tay Lâm Tại Đường, nói: “Người nước ngoài đó, em gặp ở hội nghị mua bán rồi. Anh ta phụ trách khâu thu mua khu vực Trung Hoa của một siêu thị toàn cầu trực tuyến. Giờ là lúc em phải bước lên rồi.”
Chị Hứa nhìn người đàn ông ngoại quốc đó: “Em nói Daniel hả?”
“Chị quen anh ta hả?”
“Quen chứ.” Chị Hứa nói: “Anh ta đến đây là để gặp chị mà.”
Ngô Thường suýt chút nữa hét lên vì kích động, cô phấn khích huých mạnh cánh tay Lâm Tại Đường: “Đi đi! Cái mảng thương mại điện tử xuyên biên giới của anh đó! Mau lên!”
Lâm Tại Đường thật ra chỉ nghiêm túc nhắc đến chuyện cần thúc đẩy mảng này trong cuộc họp, đâu ngờ Ngô Thường lại để tâm đến vậy. Anh bị cô truyền cảm hứng, cảm thấy dáng vẻ cô tràn đầy tinh thần làm ăn lúc này thật sự quyến rũ không chịu nổi. Anh cố ý lui về sau một bước, nói với Ngô Thường: “Em tự mình lo đi.”
Chuyện này vốn dĩ anh chỉ là người hỗ trợ, người cô nhắm tới là Daniel, mối quan hệ cũng là của cô. Nếu anh chen vào, lại sẽ có người nói: Có chỗ dựa thì làm gì cũng dễ.
Ngô Thường chỉ duy nhất một lần nhờ đến Lâm Tại Đường, là khi anh đưa cô vào làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang. Còn lại tất cả những gì cô có, đều do cô tự tay giành lấy.
Lâm Tại Đường ngồi bên ngoài, vừa uống cà phê vừa hứng làn gió nóng ẩm của buổi tối. Thỉnh thoảng nhìn vào qua ô cửa kính, thấy thân người Ngô Thường hơi nghiêng về phía trước, đang rất nghiêm túc diễn đạt và giao tiếp. Anh biết, chuyện này không mang lại lợi ích trực tiếp gì cho cô cả, nhưng cô lại dốc hết sức vì Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Ngô Thường là một nhân viên siêu cấp. Cô có tinh thần tập thể, có mục tiêu rõ ràng, lại có năng lực. Lâm Tại Đường thậm chí có thể hình dung ra dáng vẻ cô tự mình khởi nghiệp trong tương lai — đó chắc chắn sẽ là mùa xuân thật sự trong đời cô.
Lâm Tại Đường chợt nhớ đến cuộc trò chuyện với ông nội, Lâm Hiển Tổ đã nói với anh: “Đừng cố buộc chặt đôi cánh của người khác. Nếu nó muốn bay thì hãy gắn thêm cánh quạt cho nó. Bầu trời mà nó bay qua sẽ có dấu vết những nỗ lực của con.”
Lâm Tại Đường không hiểu sao ông nội lại có thể nói ra lời lãng mạn đến vậy, nhưng đem áp vào mối quan hệ giữa anh và Ngô Thường thì lại thấy thích hợp vô cùng.
Ngô Thường vẫn còn đang trò chuyện bên trong, Lâm Tại Đường ngồi lâu cũng mỏi, bèn đứng dậy đi lại cho giãn gân cốt. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh — một chiếc xe máy từ bên đường bất ngờ lao thẳng tới đâm vào anh, anh không kịp tránh, bị hất văng té lăn hai vòng trên đất.
Ngô Thường bên trong nghe thấy một tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng la hét bên ngoài. Ban đầu cô không nhìn rõ là ai, cho đến khi thấy Lâm Tại Đường ngã xuống đất, cô mới bật người đứng dậy.
Thế giới bỗng chốc lặng đi.
Ngô Thường chợt thấy sợ hãi tột cùng.
Cô lao nhanh đến bên cạnh Lâm Tại Đường, kiểm tra vết thương của anh.
Trên người anh bị kính đâm rách, máu loang đầy mặt đất. Ngô Thường một tay đỡ đầu anh, một tay gọi cấp cứu 120, còn chị Hứa đã chạy ra ngoài giữ chặt người lái xe máy kia lại.
Người kia toàn thân nồng nặc mùi rượu, đến lúc này vẫn còn mê man chưa tỉnh, như thể hoàn toàn không ý thức được tai họa mình vừa gây ra.
“Em đưa Lâm Tại Đường đến bệnh viện đi, chỗ này để chị lo.” Chị Hứa nói.
“Chắc chắn có vấn đề, nhất định có vấn đề.” Ngô Thường chưa bao giờ hoảng loạn đến thế, cô siết chặt tay Lâm Tại Đường, sau đó dặn dò chị Hứa: “Chuyện này nhất định là có người đứng sau. Dạo gần đây em đắc tội với người ta rồi.”
Lâm Tại Đường trong cơn mê man yếu ớt an ủi cô: “Không sao… không sao…” rồi lập tức hôn mê.
Đây là lần Lâm Tại Đường gần với cái chết nhất trong đời mình.
Anh cảm giác như vẫn nghe rõ mọi thứ, nhưng lại không còn chút sức lực nào để phản ứng. Trên mặt anh có thứ gì đó ướt lạnh, anh nghĩ: không lẽ là Ngô Thường khóc rồi? Anh lại nghe thấy xung quanh vang lên những âm thanh hỗn loạn, anh cố gắng lắng nghe, như thể nghe thấy Ngô Thường đang nói: “Tôi… tôi gọi người nhà anh ấy đến rồi… tôi có thể chịu trách nhiệm, tôi có thể ký tên, nhưng mà… chúng tôi… không có quan hệ pháp lý… tôi…”
Lâm Tại Đường cảm nhận được cơn đau khắp cơ thể, và lý trí cuối cùng của anh mách bảo: đây chắc chắn là một vụ cố ý mưu hại.
Từ nhỏ ông nội Lâm Hiển Tổ đã dạy anh: cho dù làm kinh doanh hay làm chính trị thì cũng phải giữ vững đạo đức. Quân tử có điều nên làm, có điều không nên làm. Thà phá sản cũng không được mất hết nhân cách. Lâm Tại Đường vẫn luôn làm theo như thế. Anh cố gắng trở thành một doanh nhân chính trực, phát triển và cạnh tranh trong một môi trường thương mại có trật tự. Nhưng rõ ràng người khác không nghĩ vậy. Họ tin vào việc loại trừ đối thủ, liên tục dùng những thủ đoạn bẩn thỉu và đáng sợ để hãm hại anh. Điều đó khiến Lâm Tại Đường cảm thấy lạnh người.
Sau đó, anh không còn biết gì nữa.
Ngày hôm đó cũng là cơn ác mộng của Ngô Thường.
Khi cô nhìn thấy người bị đâm ngã xuống đất là Lâm Tại Đường, tim cô như vỡ nát. Ngô Thường hoàn toàn hoảng loạn. Cô tự cho rằng bản thân đã trải qua nhiều sóng gió: nghèo đói, cái chết, tai nạn; nhưng vào khoảnh khắc này, cô vẫn thấy sợ hãi vô cùng.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nghĩ: Nếu Lâm Tại Đường chết rồi, liệu mình có đau lòng không? Câu hỏi đó không nên nghĩ đến, nhưng cô đã nghĩ, bởi vì cô đã bắt đầu đau lòng rồi.
Nước mắt cô rơi lộp độp không ngừng, cô nói với chị Hứa: “Chị Hứa… bọn em đắc tội người ta rồi. Em biết mà.” Cô chỉ có thể lặp đi lặp lại câu đó, trong lòng đầy cảm giác tự trách, cho rằng chính mình đã liên lụy Lâm Tại Đường.
Ông nội từng nói với cô, đừng để lộ quá nhiều tài năng, quá sắc sảo. Cô không hiểu lời ông, vẫn cứ thích xông pha không e dè. Lâm Tại Đường cũng vậy, cũng chỉ biết lao về phía trước. Cả hai đều còn trẻ, hiếu thắng, muốn giành phần hơn, sớm đã không biết đã đắc tội với bao nhiêu người.
Khi Nguyễn Xuân Quế chạy tới bệnh viện, bà lại không làm ầm lên.
Bà ngồi trên ghế, cả người lặng im. Cô hỏi Ngô Thường: “Là uống say rồi chạy xe máy đâm người hả?”
“Hiện tại được biết là như vậy.”
“Không phải có người sai khiến sao?”
“Người đó nói không phải, một mực khăng khăng là anh ta uống nhiều rồi lái xe khi say.”
Nguyễn Xuân Quế uể oải nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tôi biết mà… tôi biết mà…”
Nguyễn Xuân Quế hiểu rõ cái lý “cây to đón gió”. Đèn Trang Trí Tinh Quang trước kia còn chao đảo, giờ đã trở thành một cái cây nổi bật, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm. Nhưng cái cây đó vẫn chưa đủ lớn, rễ vẫn chưa đủ sâu nên mới có kẻ dám dễ dàng lay động nó.
Lẽ đó, Nguyễn Xuân Quế hiểu.
Lúc này bà chợt nhận ra một điều: Đèn Trang Trí Tinh Quang nhất định phải lớn mạnh nhanh hơn nữa, có một cánh tay đắc lực sẽ giúp Lâm Tại Đường đạt được mục tiêu đó. Bà đưa ánh mắt nhìn sang Ngô Thường.
Nguyễn Xuân Quế biết: Ngô Thường là một người rất có năng lực, quan trọng hơn là cô ấy có tham vọng. Chỉ có người có tham vọng mới là lựa chọn đúng đắn nhất của Lâm Tại Đường lúc này. Nghĩ đến đó, trong lòng bà bỗng chấp nhận Ngô Thường.
Lúc này bà gạt bỏ hết hiềm khích cũ, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ, cũng là điều mà suốt năm mươi năm qua bà không ngừng gào thét trong thâm tâm: trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ, và mạnh mẽ hơn nữa.
Ngô Thường không biết được sự thay đổi trong lòng Nguyễn Xuân Quế, cô lúc này chỉ quan tâm đến Lâm Tại Đường.
Trong lòng cô đang cháy lên ngọn lửa giận dữ, còn có nỗi buồn không cách nào kìm nén được. Cô nhận ra trong tim mình, Lâm Tại Đường từ lâu đã không còn là một người đồng đội hay đối tác bình thường, anh như người thân, như người yêu.
Vì vậy khi Lâm Tại Đường tỉnh lại, anh phát hiện trên ngón áp út của mình đã được thay một chiếc nhẫn khác. Chiếc nhẫn đó rộng hơn cái anh từng đeo một chút.
Anh ngơ ngác nhìn tay mình, rồi lại nhìn sang Ngô Thường.
Cô như đang khoe bảo vật, mở tay ra cho anh xem: “Anh coi nè, em cũng có nữa.”
Lâm Tại Đường vẫn còn rất hoang mang.
Ngô Thường nói tiếp: “Một trăm tệ đó, nhẫn bạc Tạng đôi chính hiệu. Sao? Đẹp không?”
Lâm Tại Đường nằm đó, yên lặng nhìn Ngô Thường. Anh biết chắc cô vẫn còn điều gì đó muốn nói với anh.
Quả nhiên, Ngô Thường ghé sát miệng vào tai anh, như thể đang thì thầm một bí mật: “Lâm Tại Đường, em muốn lấy anh. Thật sự kết hôn với anh.”
Nói rồi, cô hơi nghiêng đầu ra xa, mỉm cười nhìn anh.
“Kết hôn?” Lâm Tại Đường khó nhọc hỏi.
Ngô Thường gật đầu thật mạnh: “Đúng, kết hôn.”
“Ai với ai?”
“Em với anh.”
Lâm Tại Đường vẫn còn đắm chìm trong xúc động và kinh ngạc.
Anh tự hiểu rõ, anh thật sự rất muốn cưới Ngô Thường, rất muốn có một mái nhà với cô, một chốn đi về yên ổn, bình lặng, không bị bụi trần làm vấy bẩn.
Thế là anh khẽ gật đầu.
Ngô Thường đứng dậy, cúi xuống nâng mặt anh lên, hôn nhẹ lên chóp mũi anh, nói: “Anh đừng lo, em là tự nguyện mà. Không phải vì mưu cầu lợi ích đâu.”
“Vì lợi ích cũng không sao.” Lâm Tại Đường nói, “Chứng tỏ anh là lựa chọn tối ưu sau khi em cân nhắc mọi thứ, điều đó cũng chứng minh anh rất lợi hại rồi.”
Ngô Thường bị anh chọc cười, làm bộ gõ lên đầu anh một cái, như thể muốn đánh cho anh ngất. Lâm Tại Đường nắm lấy tay cô, nhìn cô sâu thẳm: “Nói thật đó, Ngô Thường, anh biết vì sao em muốn lấy anh.”
“Vì sao?”
“Vì em thích anh.” Lâm Tại Đường nói: “Anh biết mà.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc