Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 72
Chương 72: Cùng mơ
*
Ngô Thường cũng từng mơ một giấc mơ như vậy, trong mơ cô là một lữ khách bị thương, cùng đồng đội bị kẹt lại trên núi tuyết. Tất cả vật dụng tiếp tế đều đã cạn sạch, ba lô trống rỗng chẳng còn gì. Cô đề nghị mọi người đừng nhúc nhích, cứ chờ cứu hộ thêm chút nữa, những người khác cũng gật đầu đồng ý.
Tới đêm, khi đang ngủ, cô mở mắt ra, thấy mấy đôi mắt xanh lè sáng rực đang nhìn chằm chằm vào mình, cô tưởng đó là một bầy sói.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã có người lao tới đè cô xuống. Cứ như vậy, cô bị từng miếng, từng miếng một ăn tươi nuốt sống.
Bị người ta ăn mất.
Cô giật mình tỉnh dậy, thấy Lâm Tại Đường đang nằm ngủ bên cạnh, trong lòng vừa giận vừa sợ, cô vung tay tát thẳng vào mặt anh.
Lâm Tại Đường bị đánh đến choáng váng, bật người ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, cuối cùng quay sang nhìn cô, hỏi: “Gì vậy trời?”
Ngô Thường tức đến phát điên, lật người ngồi lên người anh, hai tay đấm loạn xạ lên ngực anh. Lâm Tại Đường vội nắm lấy cổ tay cô, vừa giữ vừa nói: “Em khùng hả!”
Cô không nói một lời, chỉ cúi đầu cắn mạnh vào vai anh. Lâm Tại Đường đau đến nghiến răng, tay bóp lấy cổ cô: “Anh b*p ch*t em bây giờ.”
Nhưng anh chỉ dám dùng chút lực, thấy cô vẫn ngoan cố cắn không buông, anh liền lật người đè cô xuống, sau đó cúi đầu, tay lần mò phía dưới, rồi đâm thẳng vào.
Ngô Thường “ưm” một tiếng, miệng buông lỏng, hai tay nắm chặt cổ tay đang chuyển động của anh, trong bóng tối nhìn anh chăm chăm.
Đôi mắt anh dừng lại trên ngực cô, hơi thở nặng nề, rõ ràng là vẫn còn giận.
“Anh vừa rồi trong mơ… cùng người ta… ăn em…” Cô ngắt ngứ nói: “Sao anh có thể… làm vậy với em chứ?”
“Không chỉ trong mơ anh ăn em, bây giờ anh cũng muốn ăn em.”
Anh cúi đầu, cắn vào lồng ngực đang run rẩy của cô.
Bên trái một miếng, bên phải một miếng, cắn đến bật máu.
Cùng với nhịp chuyển động của đầu ngón tay anh, Ngô Thường đạt tới cao trào.
Cơn oán khí trong mơ tan đi quá nửa, nhưng cảm giác lạnh buốt khủng khiếp vẫn còn, cô lại giơ tay định đánh Lâm Tại Đường, nhưng bị anh giữ lấy, đè hai tay cô xuống sát bên đầu.
Anh hung hăng đâm vào, rồi đột nhiên dừng lại không nhúc nhích, cảm nhận được sự khát khao trong cô, anh cúi xuống hỏi khẽ: “Lần sau còn dám đánh anh nữa không?”
“Đánh.”
Cô không chịu thua, Lâm Tại Đường cũng không nhúc nhích. Cô cố tự mình động, anh lại giữ chặt lấy cô, chỉ khẽ hẩy nhẹ, cố tình trêu chọc khiến cô khó chịu.
Ngô Thường vừa uất ức vừa tức giận, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào trách móc: “Anh đúng là con sói đói, anh đâu có phải người.”
Lâm Tại Đường thấy cô tội nghiệp nên không trêu chọc nữa.
Vận động lớn nhất thường ngày của anh chính là đi bộ và bứt tốc.
Đi bộ là tranh thủ lúc làm việc, từ công trình này qua công trình khác, lấy chân thay xe.
Bứt tốc là vào ban đêm, trên giường, không kiệt sức thì không dừng.
Ngô Thường cảm thấy sắp bị anh siết đến ngộp thở, liền đưa hai tay đẩy cổ anh ra. Cằm anh bị cô đẩy ngửa lên, trái cổ lăn tròn trong lòng bàn tay cô, mồ hôi chảy qua kẽ tay cô.
Phát tiết một trận xong, tâm trạng cũng khá hơn đôi chút, Ngô Thường nằm yên không nói gì.
Lâm Tại Đường nằm nghiêng nhìn cô, thấy cô không giống mọi khi, bèn hỏi: “Vẫn còn sợ hả?”
“Ừm.”
“Là giấc mơ vừa rồi, hay chuyện mẹ Hương Ngọc bị mẹ anh làm cho phát bệnh?”
“Không biết nữa.”
Thật ra Lâm Tại Đường đều hiểu cả.
Về bản chất, anh và cha mình – Lâm Chử Súc, đã cắt đứt quan hệ.
Sau khi Lâm Chử Súc ra tù nhất định sẽ không ngừng quấy nhiễu anh, hoặc muốn đòi thêm tiền từ anh và Nguyễn Xuân Quế.
Nguyễn Xuân Quế nếu không chịu nổi cảnh ầm ĩ đó, sẽ lại đưa tiền, đổi lấy chút yên ổn ngắn ngày.
Mà giao tiền cho Ngô Thường giữ là an toàn nhất.
Ngô Thường không giống mẹ, không có nghĩa vụ pháp lý gì với Lâm Chử Súc, cô hoàn toàn không có ràng buộc.
Cô cũng không giống mẹ, dễ bị ông ta thao túng.
Anh đưa số tiền bồi thường đó cho Ngô Thường, là vì tin tưởng, cũng là một dạng ủy thác.
Anh muốn thay đổi mô hình gia đình của mình từ gốc rễ, khiến Lâm Chử Súc không thể tiếp tục là con đỉa hút máu trong nhà, hoặc tốt hơn là không còn giọt máu nào để hút.
Cho nên bản thân anh cũng có chút tư tâm.
Nhưng anh không ngờ phản ứng của Nguyễn Xuân Quế lại gay gắt đến vậy.
Lâm Tại Đường muốn nói chuyện với bà, nhưng phát hiện bà đã uống thuốc.
Anh đưa bà đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói may mà đưa đến sớm, nếu chậm thêm chút nữa, có thể để lại tổn thương tâm thần nghiêm trọng không thể hồi phục.
Nguyễn Xuân Quế vừa mở mắt ra, câu đầu tiên nói chính là: “Đừng nói cho Nguyễn Hương Ngọc và Ngô Thường biết.”
Khóe mắt bà còn vương nước mắt chưa khô, có lẽ là đã chấp nhận số phận cả đời này, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là thất vọng về con trai.
Lâm Tại Đường giải thích với bà, nhưng bà cũng chẳng muốn nghe, chỉ nói: “Tại Đường à, tim con ở đâu thì tiền sẽ ở đó mà… Mẹ không phải muốn giữ lấy lòng con, mẹ chỉ mong con đừng tay trắng mà thôi. Trên đời này vốn dĩ không có người tốt nào vô điều kiện đâu con…”
“Ngô Thường sẽ không vậy đâu mẹ.”
“Vậy thì con cứ chờ xem.” Nguyễn Xuân Quế nhắm mắt lại: “Tùy con. Mẹ hứa với con, sau này mẹ không đụng vào tiền của con nữa. Muốn cho ai thì cho. Nhưng nếu sau này nó làm con thất vọng, thì đừng trách mẹ nhiều chuyện.”
“Ngô Thường sẽ không.”
Lâm Tại Đường luôn tin chắc, Ngô Thường sẽ không phụ anh.
Ngô Thường là người trong suốt, rõ ràng đến thế, cô yêu tiền nhưng lấy nó một cách đường hoàng, yêu người thì thẳng thắn chân thành, sao có thể phụ anh được chứ?
Lâm Tại Đường đã đồng ý với mẹ sẽ không nói chuyện bà uống thuốc cho ai biết, anh hiểu mẹ mình.
Con người bà là vậy, quần áo có rách cũng phải gắng gượng giữ thể diện; mệt đến không đứng nổi cũng phải ưỡn lưng cho thẳng.
Bà sợ bị người ta chê cười.
Cũng vì vậy mà anh thấy áy náy với mẹ Hương Ngọc.
Mẹ Hương Ngọc không làm gì sai cả, hôm đó hai người họ ra ngoài đã nói những gì, không ai hé răng nửa lời.
Nhưng sau khi trở về, một người đổ bệnh, một người uống thuốc, chắc chắn đó là một trận đối đầu kịch liệt đầy tổn thương.
Anh nghĩ: Những điều tốt đẹp trên đời vốn dĩ chẳng dễ gì có được, hạnh phúc viên mãn trong truyện cổ tích chẳng thể rơi trúng đầu anh.
Nếu ông trời muốn cho anh một chút ngọt ngào, thì nhất định cũng phải để anh chịu ít nhiều thương tổn.
Với anh, hạnh phúc và khổ đau luôn là sự cân bằng.
Anh im lặng quá lâu nên Ngô Thường cũng xoay người lại, hai người họ nhìn nhau trong bóng tối.
Lâm Tại Đường khi không đeo kính, ánh mắt sẽ trở nên dịu dàng hơn.
Cũng có thể ánh mắt anh vốn đã như vậy, chỉ là bị cặp kính che mất đi sự chân thật.
“Ban ngày hôm nay anh đi ngang Thiên Khê, ghé nhìn mẹ Hương Ngọc một cái.”
Lâm Tại Đường nói: “Phố cổ được chỉnh trang lại là chuyện tốt, mẹ Hương Ngọc cũng được nghỉ ngơi. Anh đã thuê cho mẹ một bác sĩ trị liệu, cách ngày sẽ tới nhà châm cứu, giúp mẹ đỡ đau lưng.”
“Hôm nay mẹ gọi điện kể với em rồi.”
Ngô Thường rúc vào gần, hai tay ôm lấy mặt anh, “Chút xíu thôi nè, cảm ơn anh nha, Tiểu Đường Đường, Tiểu Mộc Mộc.”
“Anh thấy mẹ lại xem mấy tin tức về mấy chuyến thám hiểm ngoài đảo, nghĩ chắc phải tìm cách đưa mẹ đi một chuyến.”
“Thuê một chiếc thuyền có giấy phép ra khơi là được. Chờ hôm nào thời tiết đẹp, em đi với mẹ và ngoại một chuyến.”
Lâm Tại Đường nghĩ ngợi rồi nói tiếp: “Thật ra anh nghĩ mẹ anh chắc cũng muốn về. Dù mỗi lần nhắc tới làng Xa là mẹ lại giậm chân, nhổ nước bọt, nguyền rủa. Nhưng nếu nghe ai nói họ cũng từ đó ra, mẹ thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi thêm vài câu.”
Ngô Thường gật đầu: “Đi riêng đi, em sợ hai người họ mà lên cùng một chiếc thuyền, chắc sẽ giật tóc nhau rồi đẩy nhau xuống biển luôn.”
Nói rồi cô che miệng cười khúc khích.
Lâm Tại Đường vỗ vỗ mặt cô, nói: “Anh cũng nghĩ vậy. Đến lúc đó em sẽ hỏi anh câu quen thuộc: cứu mẹ em trước hay cứu mẹ anh trước? Kết quả là anh vừa nhảy xuống thì phát hiện ra, hai người họ bơi còn giỏi hơn anh.”
Ngô Thường nghe xong lại phá lên cười.
Những đêm trò chuyện sâu sắc với Lâm Tại Đường luôn rất tuyệt.
Lâm Tại Đường là người rất hiểu lòng người, anh luôn biết mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, chuyện gì có thể giải quyết ngay, chuyện gì cần thêm thời gian.
Anh may mắn vì mẹ Hương Ngọc là người rộng lượng, không vì anh là con trai của Nguyễn Xuân Quế mà tức giận, trút giận lên anh, ngược lại còn đối xử với anh tốt hơn.
Sự tốt lành đó khiến Lâm Tại Đường hoang mang.
Anh sợ mình quen với sự tốt lành ấy, sẽ sinh ra thói quen, rồi đến lúc nó đột ngột biến mất, anh sẽ phải vật vã để cai cơn nghiện ngọt ngào.
“Mộc Mộc, anh đúng là một người phức tạp ghê gớm.” Ngô Thường nói: “Tất nhiên, em cũng rất phức tạp.”
Cô bẻ từng ngón tay ra đếm cho Lâm Tại Đường xem: “Em có một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… bảy cái tâm cơ.”
“Vậy cái nào muốn hại anh?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Không có cái nào hết.” Ngô Thường thu mấy ngón tay về: “Không có, em chắc chắn.”
Thật sự không có sao?
Ngô Thường tự hỏi lòng mình – đúng là không có.
Dù mẹ cô vì Nguyễn Xuân Quế mà sinh bệnh, cô chỉ trách Lâm Tại Đường không xử lý được mẹ anh chứ chưa từng có ý nghĩ muốn hại anh.
Hai người họ đã bị trói chung vào nhau rồi, chỉ cần cùng một mục tiêu là có thể tiến lên hết tốc lực.
Ngô Thường tin vào năng lực của Lâm Tại Đường, cũng tin vào chính mình.
Cô cho rằng họ là kiểu “trời sinh một cặp” theo một tầng nghĩa nào đó.
Cùng với sự phát triển không ngừng của Internet, ngày càng có nhiều người nhìn thấy cơ hội kinh doanh online.
Lâm Tại Đường đã đi trước một bước, người khác rất khó mà đuổi kịp.
Tới mùa hè năm 2013, trung tâm marketing online của anh đã có hơn 40 nhân viên.
Việc kinh doanh offline thì anh không mấy quan tâm nữa, vì đã có Quách Lệnh Tiên trông coi, còn có cả Ngô Thường.
Quách Lệnh Tiên phụ trách xây dựng và quản lý hệ thống kênh phân phối, còn Ngô Thường toàn tâm toàn ý đi chinh phục khách hàng lớn.
Hai người họ phối hợp ăn ý vô cùng.
Hơn một năm qua, một nửa sức lực của Lâm Tại Đường đều dồn hết vào mảng marketing online.
Ở trung tâm marketing online, anh lại chia nhỏ các phòng ban ra để phù hợp với nhu cầu từng loại khách hàng.
Thiết lập các bộ phận tìm kiếm, thương mại điện tử, truyền thông mới, v.v…
Có cổ đông không hiểu truyền thông mới, mắng Lâm Tại Đường đang hoang phí tiền của mọi người.
Lâm Tại Đường công khai đáp trả:
“Thứ nhất, nếu thật sự là lãng phí, thì người bị lãng phí nhiều nhất là tôi với ông nội tôi.
Thứ hai, không hiểu thì học, chứ đừng lấy lý do tuổi tác ra để nằm im chờ tiền từ trên trời rơi xuống.
Thứ ba, không đồng ý thì giơ tay biểu quyết đi.”
Một khi đã nhắc đến biểu quyết, mấy ông cổ đông lâu năm không hề quan tâm chuyện công ty bỗng nhiên im bặt.
Biểu quyết cái gì nữa, số còn lại đều là người của anh ta cả.
Sau khi phân chia bộ phận rõ ràng thì chức năng công việc cũng phải rành mạch: trước bán, sau bán, quảng cáo mạng, tất cả vị trí đều phải sắp xếp cho đâu vào đấy.
Để hiểu được điểm đau của khách hàng, anh thậm chí còn làm nhân viên chăm sóc khách hàng hai ngày liền.
Đối mặt với khách hàng, anh gọi: “Anh/Chị ơi~” rồi còn nũng nịu: “Anh/Chị thấy vậy có được hông nè~”
Ngồi ở đó mà anh lại tìm thấy niềm vui, thậm chí còn nghĩ, sau này nếu hết tiền, đi làm bạn trò chuyện online cũng được, dù sao thì anh gọi “anh/chị ơi” cũng rất thành thạo rồi.
Ngô Thường tới trung tâm marketing online chơi, vừa đúng lúc thấy Lâm Tại Đường đang xin lỗi với khách: “Xin lỗi chị, em đã kiểm tra giúp chị rồi, đúng là hàng bị kẹt ở khâu vận chuyển. Em sẽ lập tức gửi lại cho chị cái mới nha, đừng giận nữa, em gửi chị một trái tim nhỏ nè.”
Ngô Thường đứng bên cạnh cười muốn gập cả lưng, Lâm Tại Đường ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn cô một cái, nói: “Em không hiểu đâu, hiểu rõ từng vị trí là sứ mệnh của người làm quản lý.”
Ngô Thường vừa cười vừa gật đầu: “Ừ ừ, đúng đúng.”
Cô thường xuyên đến trung tâm marketing online, vì bên này cập nhật lời thoại rất nhanh.
Lâm Tại Đường đã mời một cao thủ họ Vương từ Hàng Châu về, chuyên phụ trách trung tâm này. Cao thủ đó là một trong những người đầu tiên làm thương mại điện tử trong nước, từ sớm đã nổi danh trên 1688 (*). Vừa vào làm, ông ấy đã bắt tay chuẩn hóa toàn bộ quy trình bán hàng online: mua phần mềm nhúng, thiết kế quy trình lời thoại, mỗi ngày kéo nhân viên ra huấn luyện thực chiến.
Tháng đầu tiên chưa thấy kết quả rõ ràng, sang tháng thứ hai, hiệu suất và đơn hàng của trung tâm bắt đầu tăng vọt, không ai không phục. Ngô Thường nhanh chóng nhìn ra giá trị mà trung tâm này có thể mang lại cho mình, đó chính là: nâng cấp lời thoại và khai thác khách hàng lớn.
Cô nói với Quách Lệnh Tiên: “Cái lời thoại đó mình khỏi cần viết nữa, lời thoại của cao thủ họ Vương bên kia xài rất được. Quan trọng nhất là, mình phải nhờ ông ấy đẩy mấy khách hàng lớn online qua bên mình, vì bên ông ấy chủ yếu là mảng bán hàng nhanh.”
Quách Lệnh Tiên khen cô đầu óc linh hoạt, trong ngày liền đi tìm Lâm Tại Đường bàn chuyện này.
Lâm Tại Đường khỏi cần hỏi cũng biết là chủ ý của Ngô Thường.
Khi họp, có người phản đối: “Làm vậy không lo rối loạn à?”
Ngô Thường đáp: “Gì mà rối loạn chứ? Gọi là phá bỏ ranh giới phòng ban mới đúng.”
Rồi cô nói tiếp: “Hiệu suất có gì mà khó tính? Không phải có phần mềm văn phòng đó sao? Bên bán online cung cấp đầu mối khách hàng cho tụi mình, nếu chốt được đơn thì chia phần trăm theo đầu mối. Vậy là công bằng rồi chứ? Ít ra tôi biết ở mấy công ty lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến, người ta đều làm như vậy cả.”
Cái miệng của cô thật quá lợi hại. Hơn nữa, ý tưởng này vừa khéo lấp được lỗ hổng quy trình công việc mà Lâm Tại Đường vẫn thấy chưa khép kín.
Vậy là “vợ chồng” hai người ăn ý tung hứng, chuyện này lập tức được thông qua.
Cuối tuần, Ngô Thường về Thiên Khê, kể chuyện này với Nguyễn Hương Ngọc, còn khen Lâm Tại Đường: “Mẹ ơi, Lâm Tại Đường đầu óc linh hoạt lắm, hợp tác với anh ấy, con cảm thấy mình có thể bay cao hơn nữa.”
Cô dùng từ “hợp tác” chứ không phải “làm việc cho anh ấy”, là vì Ngô Thường cảm thấy cô với Lâm Tại Đường là ngang hàng nhau.
Dù trong công ty họ là cấp trên – cấp dưới, nhưng thực tế họ là “đối tác”.
Điều cô muốn làm thì thông qua Lâm Tại Đường có thể thực hiện.
Còn những điều Lâm Tại Đường muốn nói mà không thể nói, cô sẽ nói thay anh.
Nguyễn Hương Ngọc thật lòng đồng tình: “Tại Đường đúng là thông minh, lại có bản lĩnh, có sức bền. Có người ở Lâm Hải tới quán ăn, cứ nhắc chuyện khu công nghiệp, nói Lâm Tại Đường đang làm việc với bên chính phủ về vấn đề thuế, còn nói cái gì mà cùng xây dựng…”
“Cùng xây dựng khu công nghiệp.” Ngô Thường nói.
“Ờ đúng, cùng xây dựng khu công nghiệp đó.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Mấy công nhân đều khen Tại Đường giỏi. Vậy nên con làm việc với thằng bé, thấy có thu hoạch hả?”
Ngô Thường suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu.
Đúng vậy, cô cảm thấy làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang là công việc đem lại lợi ích lớn nhất cho cô vào thời điểm hiện tại.
Đổi việc không phải là không thể, nhưng luôn có chi phí chìm: thời gian, các mối quan hệ, cơ hội… tất cả đều cần cân nhắc.
Mà hiện giờ, rõ ràng cô đã bước vào tầng lõi của ngành này.
Ít nhất, về mặt chuyên môn trong mảng giải pháp quang điện, cô có thể tự tin xếp vào hàng có tiếng nói.
Thậm chí, cô còn dám bước sang mảng đèn công nghiệp để “so găng” một chút.
“Vậy thì ráng làm việc cho tốt, mẹ ủng hộ con.” Nguyễn Hương Ngọc vừa nói vừa xoa lưng: “Cái người trị liệu do Tại Đường mời tới giỏi ghê, làm cho mẹ có hai lần mà thấy lưng nhẹ hẳn ra.”
“Vậy thì cứ làm đều đặn đi.” Ngô Thường cười nói: “Anh ấy hiếu thảo với mẹ đó, mẹ cứ việc hưởng thụ.”
Lâm Tại Đường từ ngoài bước vào, tiếp lời ngay: “Đúng rồi, cứ hưởng thụ thôi.”
Anh vừa từ khu công nghiệp về sau cuộc họp cuối tuần.
Hôm đó, phía chính quyền đề xuất thành lập Ban quản lý khu công nghiệp để thống nhất điều phối mọi công việc, đồng thời nghiên cứu việc lấy Lâm Hải làm trung tâm, lan tỏa ra vùng lân cận, cuối cùng hình thành một vành đai công nghiệp ven biển hoàn chỉnh.
Lâm Tại Đường cảm thấy đó là tín hiệu rất tích cực cho doanh nghiệp, nên khi lãnh đạo đề nghị anh làm đầu mối phối hợp cùng các chuyên gia kinh tế trong việc khảo sát và lập quy hoạch, anh vui vẻ nhận lời.
Bởi vậy hôm đó anh về nhà với tâm trạng rất phấn khởi, vừa vào cửa là gương mặt đã rạng rỡ như mùa xuân.
“Anh vui vậy luôn đó hả?” Ngô Thường nhận ra ngay tâm trạng của anh.
Lâm Tại Đường bèn kể lại sơ bộ quy hoạch của chính quyền.
Ngô Thường nghe xong cũng thấy mừng, cô hỏi: “Vậy có thể mở rộng tới Thiên Khê không?”
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Chưa biết.”
Lúc này, bà ngoại Diệp Mạn Văn xen vào: “Tội lỗi quá, đừng có phá Thiên Khê đi nha. Không thể chỗ nào cũng là làm ăn buôn bán hết trơn, cũng phải chừa lại cho người ta nơi để sống chứ? Phá cái gì mà phá?”
Bà cụ rất không thích chuyện quy hoạch Thiên Khê.
Giờ đây ở những nơi như Hải Châu, Ôn Châu, ba chục năm qua phát triển như gió cuốn, đi đâu cũng là chuyện làm ăn. Người nào, kể cả người quét đường, cũng nói chuyện đầu tư – kinh doanh.
Diệp Mạn Văn cảm thấy như vậy rất đáng sợ: Lòng người mà chỉ còn biết đến chuyện kiếm tiền mà không biết sống, vậy chẳng phải là quá kinh khủng sao?
Ngô Thường nói: “Phá Thiên Khê thì tụi con mới có tiền chứ ngoại! Ngoại coi mấy người ở làng Lâm Hải đó, người ta đều dọn vô thành phố sống rồi! Còn ở đây nè, mỗi lần bão về là sửa nhà cả tháng… Xe buýt thì chỉ tới đầu làng, muốn mở rộng thêm vô trong làng thì kẹt vì nhà cửa chen chút…”
“Ngoại không cần biết, ngoại chỉ cần biết ngoại thích Thiên Khê.” Bà cụ phe phẩy cái quạt nan, ngồi xuống nói tiếp: “Tụi con đừng có suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, mà quên mất phải dừng lại ngó quanh xem. Bông trong sân nở đẹp biết bao, con Tí Vàng dễ thương như vậy… Những thứ đó, tụi con đừng có quên đấy.”
Diệp Mạn Văn có triết lý sống riêng của bà.
Cả đời bà túng thiếu, nhưng vẫn sống vui được tới giờ, là nhờ mấy cái “niềm vui nhỏ nhỏ” đó: hoa, cỏ, sóng biển, cún con… Những thứ đó thật là dễ thương. Khi con người buồn, chỉ cần nghĩ đến mấy điều nhỏ bé này là có thể nhẹ lòng ngay.
“Được được được, không phá.” Lâm Tại Đường dỗ dành Diệp Mạn Văn: “Ngoại ơi, cũng đâu phải tụi con muốn phá là phá được đâu.”
Anh cầm cây bút lên, vẽ trên giấy cho bà ngoại xem, kiên nhẫn giải thích: “Ngoại xem nè, quy hoạch mà lấy làng Lâm Hải làm trung tâm thì phải tính đủ thứ: đường sá, hàng không, khí hậu, chỗ ở tái định cư… đâu phải chuyện một hai ngày là làm được. Với lại, con cũng đồng ý với ngoại: có nơi thì nên phát triển kinh tế, nhưng cũng có nơi nên giữ lại để chữa bệnh, nghỉ dưỡng. Như Thiên Khê mình nè, bãi biển sạch, nước biển trong xanh, nhà cửa đẹp, người dân hiền lành… vốn dĩ chỗ này là hợp để an dưỡng lắm luôn đó…”
Diệp Mạn Văn gật gù: “Đúng đó!”
Ngô Thường nhìn Lâm Tại Đường cười cười, quay sang Nguyễn Hương Ngọc nói nhỏ: “Chỉ có anh ấy là biết nịnh ngoại thôi á!”
Nguyễn Hương Ngọc gõ nhẹ lên đầu cô: “Con đừng có làm mặt quỷ!”
Ngô Thường khúc khích cười.
Trên bàn ăn, Ngô Thường kể cho mẹ và bà ngoại nghe về tiến độ sửa nhà, cô định dẫn họ đi coi thử căn nhà tương lai.
Ai nấy đều hưởng ứng, nói “Đi chứ, đi chứ”, nói là đi, ăn xong là đi liền.
Lâm Tại Đường cũng đi cùng, lại đến cái túp lều mà anh chẳng mấy thích, nhìn Ngô Thường vui vẻ giới thiệu cho người nhà về bản thiết kế: chỗ này là chỗ ngoại trồng hoa, chỗ kia là chỗ mẹ ngồi tính sổ sách và viết lách, còn bên kia là góc ăn cơm của ba người.
Cô giống như một con chim non vui vẻ, ríu rít bay qua bay lại, không che giấu được niềm vui trong lòng.
Lâm Tại Đường ra ngoài đi một vòng, cố gắng tìm điểm hay của khu dân cư này.
Mà thật lòng nói, anh chẳng thấy có điểm nào tốt hết.
Nhưng anh biết, là chính mình đang mang cái tâm thế trịch thượng, đứng trên cao mà nhìn xuống Ngô Thường, nên mới không cảm nhận được niềm vui của cô.
Nếu như anh cũng không có gì trong tay, vậy thì chắc chắn anh cũng sẽ khát khao có một tổ ấm như thế này.
Ngay khoảnh khắc đó, Lâm Tại Đường đã hiểu được Ngô Thường.
Một tháng sau, Ngô Thường quay lại túp để mở cửa thông gió, thấy cửa căn nhà đối diện mở toang, bên trong có tiếng máy khoan điện.
Cô gõ cửa hỏi thăm, mới biết căn nhà đối diện đã bán rồi, đang bắt đầu sửa sang.
Ngô Thường thầm nghĩ: “Anh ấy còn nói nhà kiểu này không ai mua, vậy cái này là gì? Chẳng phải là sắp có hàng xóm mới rồi sao?”
Cho đến một tối nọ, cô ghé qua để đo kích thước chỗ để tủ lạnh, nghe thấy bên kia có tiếng cửa mở, bèn tò mò mở cửa ra xem thử có phải là hàng xóm mới không.
Cửa vừa hé ra, cô nhìn thấy Lâm Tại Đường đang đứng đó. Cửa chỉ mở nửa chừng, bên trong bừa bộn khắp nơi. Vì cửa mở, bụi bám trên sàn nhanh chóng bị gió thổi tung lên, còn đang lơ lửng trong không khí.
Ngô Thường sững sờ, chỉ tay vào căn nhà hỏi: “Anh mua hả?”
Lâm Tại Đường gật đầu, “Ừ hử.”
“Tiền đâu anh mua?” Ngô Thường hỏi tiếp.
Lâm Tại Đường biết thừa phản ứng đầu tiên của cô sẽ không phải là cảm động, nên đáp trước:
“Anh giữ lại một ít tiền thưởng giữa năm.”
“Anh mua nó làm gì?”
“Để làm hàng xóm với em.”
“Anh bị gì vậy?”
Trong lòng Ngô Thường rối bời, cảm giác lẫn lộn, không biết gọi tên là gì. Vừa ngạc nhiên vừa xúc động, vừa khó tin lại vừa vui mừng.
Lâm Tại Đường vẫy tay: “Lại đây tham quan nhà hàng xóm của em nè.”
Thấy cô chưa nhúc nhích, anh bước tới nắm tay cô, dắt vài bước đến cửa căn nhà đối diện: “Bên trong hơi bừa, sau này em có kinh nghiệm sửa sang gì thì chia sẻ cho anh với.”
Ngô Thường trêu: “Sao vậy? Biết sửa biệt thự mà không biết sửa nhà hả?”
Lâm Tại Đường véo nhẹ miệng cô: “Không được nói nữa.”
Ngô Thường bật cười khúc khích dưới ngón tay anh, đôi mắt long lanh láu lỉnh.
Căn nhà của Lâm Tại Đường có cấu trúc giống hệt căn của cô nhưng theo kiểu gương đối xứng, bên trong còn đầy rác xây dựng. Ngô Thường đi một vòng rồi dẫn anh quay lại căn nhà của mình.
Hai người cùng ngồi trên bậu cửa sổ, nhìn ngắm không gian ấm cúng bên trong.
Ngô Thường lấy trong túi ra một viên kẹo, vừa bỏ vào miệng vừa đưa cho Lâm Tại Đường một viên.
Cô hỏi: “Tại sao vậy? Anh đâu thiếu nhà cửa, sao lại mua chỗ này?”
Lâm Tại Đường chậm rãi, chắc nịch nói: “Nói ra em không tin đâu, nhưng anh hiểu được cảm giác của em. Anh cũng muốn sau này mình có một góc nhỏ, không ai biết. Nếu được làm hàng xóm với em thì càng tuyệt.”
Ngô Thường quay đầu lại nhìn anh, hơi nghiêng người ra sau để ngắm kỹ mặt anh.
Anh cũng nhìn cô, và trong ánh mắt cô, anh thấy ánh sáng loé lên – anh tạm gọi đó là “thích”.
“Ý anh là… sau này, dù em vui hay buồn, anh cũng sẽ ở cạnh em. Vui thì ở bên nhà anh, hai đứa đối diện ngồi chơi với nhau. Buồn thì về nhà em, đối diện cửa, cũng có anh kề bên. Đúng không?” Ngô Thường khẽ hỏi.
“Ừ.” Lâm Tại Đường gật đầu.
Ngô Thường không chờ anh nói thêm lời nào, cô bất ngờ hôn anh. Trong miệng anh có vị kẹo ngọt, ngọt đến mức làm cô khẽ nhắm mắt lại. Cô để mặc anh ôm lấy mình, đẩy nhẹ về phía sau, để lưng cô tựa vào tường.
Viên kẹo tan chảy giữa đầu lưỡi hai người, từng đợt ngọt ngào lan khắp khoang miệng. Anh cắn lấy đầu lưỡi cô, quấn quít m*t lấy, rồi lại đưa trả về trong miệng cô. Môi cô khẽ run, cảm giác tê dại từ não lan truyền xuống toàn thân. Cô ôm chặt lấy cổ Lâm Tại Đường, mặc cho anh bế cô ngồi lên đùi mình.
Cô rất muốn.
Nhưng anh lại dần bình tĩnh lại, giọng khàn khàn nói: “Anh không thể làm một con chó đực đ*ng d*c bất kể giờ giấc, nhất là vừa mới tỏ tình với em xong.”
“Anh vừa tỏ tình với em đó hả?” Ngô Thường nắm lấy khuy áo sơ mi của anh, khẽ hỏi.
“Chứ không phải sao hả, Ngô Thường?” Lâm Tại Đường nói: “Vậy chính là đang tỏ tình rồi đó.”
“Em nghe không hiểu.”
Ngô Thường thích những lời yêu nồng nhiệt, rõ ràng.
Cô muốn nghe Lâm Tại Đường nói ra.
Dù cô biết điều đó có vẻ không dễ xảy ra.
“Anh muốn được ở bên em càng nhiều càng lâu càng tốt, Ngô Thường à. Anh biết anh không phải thánh nhân, cũng có những chuyện anh không giải quyết nổi, có những người anh không xử lý được.
Anh biết cuộc sống sẽ chẳng bao giờ như ý mình muốn, nó sẽ luôn không ngừng đặt ra khó khăn cho tụi mình. Nhưng mà Ngô Thường, anh đang cố gắng rồi.”
“Anh quen em, ở bên em, giả giả thật thật, thật thật giả giả, rốt cuộc cũng thành thật. Đó chính là thứ tình cảm và quan hệ kỳ lạ, phức tạp giữa tụi mình. Mà anh lại mong đoạn tình cảm này kéo dài thêm chút nữa.”
Ngô Thường yên lặng nhìn anh, lắng nghe anh nói, cô đã nghe thấu rồi.
Lúc này, cô như chợt hiểu được Lâm Tại Đường.
Cô nói: “Vậy thì bắt đầu từ tình hàng xóm đi, để tụi mình có thể ở bên nhau lâu thêm chút. Làm chiến hữu, làm bạn đồng hành, rồi nếu có thể, làm một cặp vợ chồng nhỏ hạnh phúc.”
Cô thật sự nghĩ như vậy.
Ngô Thường rất hiểu rõ bản thân là người thế nào. Tình yêu giống như ảo ảnh giữa biển khơi, cô không muốn theo đuổi. Cô chỉ muốn nắm lấy cuộc sống trước mắt mình. Một người nói chuyện hợp, tử tế, có thể cùng cô thay đổi cuộc đời, vậy là đủ rồi.
Cô siết chặt lấy Lâm Tại Đường, thì thầm: “Mộc Mộc à, anh chẳng khô khan chút nào hết.”
Lâm Tại Đường cũng ôm chặt lấy cô: “Thường Thường à, sau này anh sẽ cố gắng hết sức không để em bị tổn thương. Nếu anh làm chưa tốt, em đừng đập anh một gậy chết luôn nha, em dạy anh, anh sẽ từ từ sửa.”
Ngô Thường nói được. Vậy thì giờ anh có thể làm một con chó đực không? Cái bệ cửa sổ này thích hợp lắm đó.
Lâm Tại Đường nói không được đâu, anh không có mang bao.
Thế là cả hai cùng bật cười.
Họ đều quyết định tạm gác lại chuyện đã qua, gom góp lại chuyện trước mắt.
Trong quá trình chỉnh trang phố cổ, bảng hiệu của quán mì Hương Ngọc cũng phải nâng cấp cải tạo.
Nguyễn Hương Ngọc giao việc này cho Ngô Thường.
Lâm Tại Đường thì bắt đầu phối hợp với các chuyên gia kinh tế nghiên cứu việc nâng cấp và quy hoạch vành đai công nghiệp Lâm Hải.
Cả hai người đều bận bịu như chong chóng, mỗi đêm gặp nhau ở nhà, sáng lại chia tay ở nhà. Lâm Tại Đường vì tin tưởng Quách Lệnh Tiên, nên phần lớn công việc trong công ty đều ủy quyền cho chị ta.
Mà Quách Lệnh Tiên lại rất rõ vì sao Lâm Tại Đường dám mạnh tay ủy quyền như vậy: Bởi vì Ngô Thường đang làm việc dưới trướng chị ta.
Ngô Thường là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của chính chị ta. Quách Lệnh Tiên đã không dưới một lần nhắc đến Ngô Thường với chồng mình, anh ta đều nói: “Cô Ngô Thường này dạo này nổi tiếng lắm, dám nghĩ dám làm, phá vỡ định kiến người ta từng có về các phu nhân ở Hải Châu. Mai mốt chúng ta cũng hẹn ăn bữa cơm chung đi, rồi cùng làm ăn luôn.”
Chồng của Quách Lệnh Tiên cũng có tiếng trong ngành, từng giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang khai thông không ít mối quan hệ, Lâm Tại Đường cũng rất kính trọng anh ta.
Còn bản thân Quách Lệnh Tiên thì cũng rất lợi hại, nhờ vào sự bình tĩnh và khả năng phán đoán, chị ta không ngừng nâng cấp, cải tổ hệ thống kênh phân phối của Đèn Trang Trí Tinh Quang. Đến nay hệ thống kênh đã rất hoàn chỉnh.
Quách Lệnh Tiên cho rằng chính những lý do đó khiến Lâm Tại Đường sẵn sàng trao quyền cho chị ta. Anh trao quyền, chị ta nhận lấy. Đó đã thành một kiểu ăn ý giữa hai người họ.
Vì vậy Quách Lệnh Tiên có chút dè chừng với Ngô Thường, bởi vì cô quá giỏi, chỉ có mỗi một điểm yếu: không có hậu thuẫn. Mà một người như vậy, một khi có được chỗ dựa, nhất định sẽ bay cao.
Việc đầu tiên mà Quách Lệnh Tiên làm sau khi có quyền là giúp Ngô Thường nhanh chóng khai thông luồng công việc trực tuyến với Trung tâm Marketing Online, đồng thời chị ta cũng đang bắt tay vào thiết lập luồng công việc cho mảng phát triển khách hàng lớn.
Ngô Thường hiểu rõ ý của Quách Lệnh Tiên: một khi công việc được quy trình hóa, các điểm nút chuyên môn hóa thì khả năng thay thế của cô cũng sẽ tăng lên. Những người có thể đi đến vị trí cao, đều có lý do và tư duy của họ, thật sự rất đáng nể.
Ngô Thường không phản đối, trái lại còn rất phối hợp. Bởi vì cô biết: những người dễ bị thay thế, phần lớn sẽ không kiếm được đồng tiền lớn. Cô muốn trở thành người không thể thay thế.
Ngô Thường biết chắc chắn có ai đó đã nói gì đó trước mặt Lâm Hiển Tổ, nhưng cô không nghĩ nhiều.
Chú thích:
1688.com là một nền tảng thương mại điện tử nội địa Trung Quốc do tập đoàn Alibaba vận hành (khác với Taobao là cho người tiêu dùng, còn 1688 chuyên phục vụ bán sỉ, B2B). Đây là chợ bán buôn online, giống như “chợ đầu mối trên mạng”, rất phổ biến với các nhà bán hàng, xưởng sản xuất, doanh nghiệp vừa và nhỏ ở Trung Quốc.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc