Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 71
Băng dày ba thước, mọi việc đều xong
Chương 71: Túp lều
*
Tôi nói chuyện của tôi
Anh nói chuyện của anh
Ai nấy nói việc mình
Đều chẳng quan trọng
— Tháng 7 năm 2013, “Những lời không quan trọng” của Ngô Thường
–
Mùa hè năm 2013, Ngô Thường muốn sửa sang lại nhà ở Thiên Khê một chút.
Cô bàn với Diệp Mạn Văn, Diệp Mạn Văn lắc đầu; bàn với Nguyễn Hương Ngọc, Nguyễn Hương Ngọc cũng không đồng ý. Nguyễn Hương Ngọc nói: “Trên thành phố con đã có nhà rồi, sau này nếu thấy chỗ này xuống cấp quá, thì cứ dọn đến nhà con mua mà ở. Nhà Thiên Khê này thì cứ sống sao cho thoải mái là được rồi.”
Ngô Thường nghĩ lại thấy cũng đúng. Người lớn tuổi mà, ở đâu cũng chỉ quan tâm đến sự tiện lợi: đồ vật đặt đâu thuận tay thì lấy được, thứ gì hỏng thì nhắm mắt cũng biết cách sửa — đối với họ, như vậy có lẽ là đủ rồi.
Căn nhà mới ở Hải Châu thì đang được sửa chữa.
Tuy chỉ vỏn vẹn sáu bảy chục mét vuông, nhưng Ngô Thường lại bỏ vào đó rất nhiều tâm huyết, gần như chuyện gì cô cũng tự mình lo. Ngày ngày lên mạng học cách tận dụng không gian, nghiên cứu đủ loại phong cách, cuối cùng còn tự tay vẽ bản thiết kế.
Hôm đó cô theo Lâm Tại Đường về nhà họ Lâm ăn cơm. Nguyễn Xuân Quế nói: “Cái tổ kiến bé xíu đó thì có gì đáng để sửa chứ? Cô cứ sắm vài món nội thất đơn giản, cho người ta thuê là được rồi, dù gì cô cũng đâu có ở.”
“Nhỡ đâu ngày nào đó mọi người đuổi con ra khỏi nhà, thì con còn có đường lui chứ!” Ngô Thường vừa thái bánh gạo vừa nói đùa: “Dù nhỏ cách mấy thì cũng là nhà của con mà.”
Lâm Tại Đường đi ngang qua bếp, nghe thấy họ nói chuyện liền bước vào, anh đẩy Nguyễn Xuân Quế ra ngoài, nói: “Thiếu một người chơi, có ba người rồi.”
“Mẹ không chơi.”
“Chơi đi, gọi mẹ đó.”
Nguyễn Xuân Quế hất vỏ hạt dưa trong tay vào thùng rác, chỉ tay đe dọa Lâm Tại Đường rồi đi ra.
Lâm Tại Đường ở lại giúp Ngô Thường nấu ăn, hỏi: “Hôm nay sao lại chịu khoe tay nghề vậy?”
“Bọn họ nói toàn chuyện em không hiểu.” Ngô Thường nói. “Ngồi nghe mà thấy chán chết.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói chuyện thuần phục chồng.”
“Thuần phục kiểu gì?”
“Em có nghe kỹ đâu, ai cũng líu ríu nói, lúc thì ồn ào, lúc thì thì thào, một chặp lại ghé sát tai người khác nói nhỏ, em nghe không nổi, toàn phải tự đoán thôi.” Ngô Thường hừ một tiếng: “Có gì mà phải né em? Nếu mấy chiêu giữ chồng của mấy người đó thật sự hữu dụng, thì chú hai anh còn ra ngoài tìm người khác sao?”
Lâm Tại Đường đồng tình: “Đừng học, vô ích.”
“Chi bằng học mấy sản phẩm tiết kiệm năng lượng của anh còn hơn.” Ngô Thường nói: “Đèn tiết kiệm điện bán chạy lắm, mẫu mới vừa tung ra là các kênh phân phối đặt hàng sạch trơn. Em đến nhà xưởng coi thử, máy móc chạy ầm ầm, làm không kịp luôn.”
Dầu nóng rồi, Ngô Thường bỏ bánh gạo vào chảo.
Món bánh gạo xào của cô không giống người khác. Cô chỉ dùng một chút đường để nêm, chỉ một chút là đủ. Rất nhiều món bánh gạo xào ở Hải Châu bỏ vào miệng là thấy ngọt, cô lại không thích kiểu đó. Món của cô thiên về hương vị bản địa, nhìn thì sẫm màu óng ánh, từng miếng bánh gạo đều thấm đều, nhưng ăn vào không ngấy, rất thơm.
Hôm nay cô mở tiệc đãi khách, nghe nói cô là hậu duệ của ngự trù, khách đến liền muốn nếm thử vài món trứ danh của quán mì Hương Ngọc. Bình thường thì Ngô Thường chẳng bao giờ nhận những lời nhờ vả kiểu vậy. Cô tuy thích nấu ăn, nhưng là để tìm niềm vui. Nấu cho mấy người đó thì có gì vui? Món bưng lên bàn, họ toàn bình giả bộ khách sáo, miệng thì khen ngon khen ngon, nhưng rốt cuộc mỗi món chỉ gắp đúng một đũa. Cứ như ăn thêm miếng nữa là mất mạng vậy.
“Sản phẩm tiết kiệm năng lượng của anh ổn hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Rất giỏi luôn á.” Ngô Thường nói: “Rất nhiều ông chủ ở Hải Châu chỉ biết chơi quan hệ, chẳng biết gì về sản phẩm hay nghiệp vụ, thuê giám đốc chuyên nghiệp rồi làm ông chủ rảnh tay. Còn anh thì mỗi ngày đều nghiên cứu sản phẩm mới, chạy còn nhanh hơn cả mấy anh thiết kế nữa.”
Lâm Tại Đường yên lặng lắng nghe cô nói chuyện.
Ngô Thường cũng đã lâu rồi chưa nói nhiều như vậy.
Sau Tết, mẹ Hương Ngọc bị bệnh một trận triền miên. Lâm Tại Đường thừa biết là do anh chuyển tiền cho Ngô Thường để nhờ cô quản lý giùm khiến mẹ mình giận, rồi đổ hết tức giận lên đầu mẹ Hương Ngọc. Từ đó trở đi, Ngô Thường nói chuyện ít hẳn.
Cô bận rộn nấu một bàn món ăn mang phong vị Hải Châu để đãi khách, đang ngồi vào bàn thì Nguyễn Xuân Quế bỗng nói: “Thường Thường nhà mình là hậu duệ ngự trù đó, được ăn một bữa do chính tay nó nấu không phải chuyện dễ đâu nha. Hay là để Thường Thường giới thiệu mấy món này cho mọi người đi?”
Mọi người đều nhìn về phía Ngô Thường.
Cô bị đẩy lên sân khấu, trong lòng chửi thầm Nguyễn Xuân Quế ác thật, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, làm bộ ngại ngùng xua tay.
“Cái này có gì đâu mà giới thiệu?”
Lâm Tại Đường lúc này lên tiếng: “Chẳng lẽ coi mấy cô chú ở đây là người chưa từng thấy qua món gì? Bánh gạo xào mực thì nhà nào chả có, cá tráp chiên giòn cũng vậy, còn cua xanh thì nấu kiểu gì cũng ngon. Toàn là món thường ngày, quan trọng là hương vị, ăn kỹ là thấy. Chẳng lẽ còn đòi Thường Thường của chúng tôi viết cả công thức ra nữa sao?”
Anh đứng dậy định chia món, muốn giúp Ngô Thường gỡ tình huống khó xử. Nhưng khách khứa toàn là chỗ quen cũ của Nguyễn Xuân Quế, thấy vậy liền bênh bà, nói: “Dù là món Hải Châu, nhưng ở đây cũng có người ngoài tỉnh mà, giới thiệu một chút đi.”
Ngô Thường không né được, đành đứng lên một cách dứt khoát. Dù sao ngồi đây toàn là đối tác làm ăn của Lâm Tại Đường, cô không muốn làm mất mặt ai.
Qua được bữa tiệc ngập tràn vẻ hào nhoáng giả tạo, cuối cùng cũng chịu đựng tới lúc về nhà, vậy mà cô lại kéo Lâm Tại Đường về căn nhà nhỏ. Cô gọi căn nhà nhỏ cô tự mua đó là “túp lều”.
Tuy đang sống trong căn biệt thự lớn của Lâm Tại Đường, nhưng trong lòng cô chỉ có túp lều của mình. Túp lều đó giờ cũng thành hình rồi, vì bà ngoại thích hoa, mẹ thì thích gỗ, nên cô phối gam màu gỗ tự nhiên với trắng, trong nhà chừa nhiều không gian để trồng hoa.
“Thấy sao?” Ngô Thường khoe với Lâm Tại Đường: “Một mình em, vừa đi làm, vừa chạy công tác, vẫn sửa xong căn này rồi đó! Trước khi dọn vào ở, mua thêm đệm với đồ điện là xong.”
“Ghê thật.” Lâm Tại Đường nói: “Mà sao em gấp vậy? Cũng tốn bộn tiền lắm chứ.”
Ngô Thường nghĩ nghĩ rồi đáp: “Vì em thích. Em thấy trên đời này, có một góc thuộc về riêng mình, vậy không tốt sao?”
Lâm Tại Đường nhìn cô, lại nhớ tới đêm đầu tiên cô dọn đến nhà anh, cô đã chọn căn phòng nằm khuất nhất ở cuối hành lang. Thỉnh thoảng cô vẫn về đó ngủ, vì cảm thấy dễ chịu.
Có lẽ chỗ này cũng là kiểu tự tại mà cô thích.
Lâm Tại Đường đi một vòng quanh túp lều của Ngô Thường.
Trần nhà hơi thấp, khiến anh cứ có cảm giác đầu mình sẽ đụng phải. Cửa sổ không lớn, nhưng nhìn ra được tán cây đong đưa trong gió đêm. Anh không thích nơi này cho lắm, nói không rõ tại sao. Nhưng Ngô Thường lại yêu nơi này tha thiết. Điều đó khiến anh thấy khó hiểu.
Anh hỏi: “Sau này nếu tụi mình cưới nhau rồi cãi nhau, em tính trốn qua đây hả?”
“Cãi nhau mắc gì em phải trốn? Cãi nhau là anh phải cút đi mới đúng!” Ngô Thường cố ý lảng tránh hai chữ “cưới nhau” anh vừa nói.
Cô vẫn nhớ đêm cuối cùng của năm 2012, hai người mơ mơ hồ hồ nói về chuyện sau này kết hôn. Là anh nói trước, cô thuận miệng đáp lại. Chuyện đó vốn nên là lẽ đương nhiên.
Nhưng vào buổi chiều ngày đầu tiên của năm 2013, khi thấy mẹ cố gắng nở nụ cười bước vào nhà, cô lại bắt đầu dao động với ý định đó.
Từ sau đó, thỉnh thoảng Lâm Tại Đường nhắc lại chuyện cưới xin, cô liền nói: “Chờ thêm chút nữa đi, gấp gì chứ?”
Hoặc thậm chí nói thẳng: “Kết hôn phiền lắm, thôi khỏi cưới nữa. Chỉ là một tờ giấy, với em và anh cũng đâu có ý nghĩa gì.”
Lâm Tại Đường nhận ra cô lại đang lảng tránh, bèn vỗ nhẹ sau đầu cô, nói: “Đi thôi, sắp có bão rồi.”
“Nói tới bão…” Ngô Thường nói, “Mẹ em bảo ngoại xem trên mạng, thấy có nhắc đến làng Xa.”
“Làng Xa?” Lâm Tại Đường nhíu mày. “Không phải biến mất rồi sao?”
“Không có biến mất. Nó vẫn còn, chỉ là… giống như một ngôi làng ma.”
Mùa hè năm nay, phố cổ Hải Châu bị quy hoạch, tất cả cửa tiệm đều phải đóng cửa.
Quán mì tạm nghỉ nửa tháng, Nguyễn Hương Ngọc bỗng rảnh rỗi, bắt đầu học cách dùng điện thoại lên mạng. Trước đây điện thoại với bà chỉ dùng để nghe gọi, nhắn tin, giờ bà mới phát hiện ra điện thoại còn dùng được nhiều thứ khác, ví dụ như đọc tin tức.
Một hôm bà vô tình thấy một bài viết nói rằng Hải Châu có dự án du lịch “khám phá đảo hoang”. Trong đó có đăng vài bức ảnh khiến bà sững người: bà nhận ra làng Xa trong ký ức.
Dù mấy ngôi nhà trong ảnh đã bị dây leo xanh um phủ kín, môi trường ẩm thấp sinh ra đủ loại côn trùng, đường đá thì đầy rêu trơn, mọi thứ đều nhuốm màu thời gian, nhưng bà vẫn nhận ra được: đó chính là làng Xa.
Bà kể lại chuyện này cho Ngô Thường nghe.
“Lâm Tại Đường, em muốn dẫn mẹ với ngoại em đi tham gia chuyến khám phá đảo hoang đó.” Ngô Thường nắm tay anh, cùng anh sóng bước. Ngón tay Lâm Tại Đường vô thức vuốt nhẹ mu bàn tay cô. Tay cô giờ đã đỡ hơn trước, mùa đông năm rồi tay cô bị cước, mùa hè thì lại khô ráp.
“Em muốn dẫn họ về đó làm gì?” Lâm Tại Đường hỏi. “Họ cũng muốn đi sao?”
“Em không biết, để em hỏi thử đã.” Ngô Thường nói.
“Ngô Thường, em thật sự rất thích túp lều đó sao?” Lâm Tại Đường rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng: “Là vì em thật sự thích nó, hay là vì em không muốn kết hôn với anh nên mới cố tìm một đường lui?”
Ngô Thường không ngờ anh lại hỏi vậy. Cô nghiêng đầu nghĩ rất lâu rồi mới đáp: “Lâm Tại Đường, nói thật nha, em rất sợ cưới anh. Người nhà anh, ai nấy đều có bộ dạng như muốn ăn thịt người. Mới vậy thôi mà đã như vậy rồi, nếu sau này cưới nhau thật, chẳng phải em còn phải đề phòng họ dữ nữa sao? Đề phòng em thì cũng đành đi, em sợ là họ sẽ hại em. Nhà anh… thật sự không có một ai là người tốt hết.”
“Vậy em coi anh như người chết à?” Lâm Tại Đường nói. “Anh chẳng lẽ không có lập TSo? Nếu họ hại em, anh chẳng lẽ không ra tay giúp?”
“Anh giúp em thì cũng phải tùy chuyện chứ, mấy chuyện lặt vặt trong ngày thì anh còn lo được. Còn nếu dính tới Đèn Trang Trí Tinh Quang, anh có giúp không? Em thấy chưa chắc.”
“Vậy ngoài lý do đó ra còn gì nữa không?” Lâm Tại Đường hỏi. “Em không muốn cưới anh chỉ vì vậy thôi à? Ngô Thường, bây giờ em có thích anh hơn trước không?”
“Hôm nay anh sao vậy?” Ngô Thường bị anh hỏi đến bực bội, cô giật tay ra rồi đi nhanh mấy bước, nói: “Sắp mưa rồi đó! Lên xe mau đi!”
Lâm Tại Đường cũng sải bước đuổi theo, mở cửa xe cho cô trước. Lên xe rồi, anh không nổ máy ngay, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Ngô Thường giơ tay che mắt anh: “Anh đừng nhìn em kiểu đó, rợn da gà luôn nè! Lâm Tại Đường!”
“Anh biết rõ nhà anh là kiểu người gì. Nếu em lấy anh, anh tuyệt đối sẽ không để em sa lầy trong cái gia đình đó. Anh sẽ bảo vệ em, hai ta sẽ có mái nhà của riêng mình. Mái nhà đó là do anh và em cùng nhau tạo nên, không ai khác quyết định được.”
Lâm Tại Đường đôi khi cũng tự thấy mình cố chấp quá mức. Anh không hiểu tại sao bản thân lại khao khát có một mái ấm đến vậy.
“Chỉ riêng mẹ anh thôi…” Ngô Thường định nói: Chỉ riêng mẹ anh thôi anh cũng không xử nổi, mẹ anh mới là người đáng sợ nhất ấy chứ. Nhưng rồi cô ngưng lại.
Cô không muốn làm tổn thương Lâm Tại Đường.
Anh thật sự là một người tốt, cũng rất tốt với cô. Bản thân anh cũng không mong muốn mẹ mình như vậy.
Ngô Thường nhận ra sự quyết tâm của Lâm Tại Đường trong việc xây dựng một gia đình.
Điều đầu tiên anh thay đổi chính là hướng dòng tiền. Anh không đưa tiền cho Nguyễn Xuân Quế quản lý nữa, mà chuyển thẳng cho Ngô Thường. Chỉ cần có thu nhập, anh đều chuyển cho cô.
Tuy thu nhập hiện tại của anh không nhiều, nhưng nửa năm qua cũng được hơn hai ba trăm triệu. Đó là bước đầu tiên anh dám bước ra. Ngô Thường vì vậy mà cảm động.
Cô vòng tay ôm cánh tay anh qua hộp điều khiển trung tâm, áp má vào, khẽ nói: “Nhưng mà Lâm Tại Đường, em thật sự sợ lắm… Em có linh cảm không lành, em thấy mình mà cưới nhau sẽ rất tệ…”
“Linh cảm của em tệ tới mức nào?”
“Em không biết nữa… Có khi từng người, từng người một, cắn một miếng, rồi nuốt chửng em sạch sẽ luôn!”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc