Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 68
Chương 68: Tình yêu
*
Về ngày cuối cùng của năm 2012, có lẽ đây là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời Ngô Thường.
Năm nay, gia đình cô đều khỏe mạnh, còn tích góp được chút tiền, lại có thêm những người thân không cùng huyết thống. Bản thân cô cũng có công việc ổn định, thu nhập không tệ, còn có một “quý ngài” tuy tính tình có hơi lạ nhưng không phải người xấu.
Nếu bắt Ngô Thường phải tổng kết năm nay, thì chắc chắn đó là một năm đầy sóng gió, nhưng chiếc thuyền nhỏ của cô vẫn bình an vượt qua biển lớn.
Nguyễn Hương Ngọc vừa ngồi tính sổ sách trong quán mì, vừa nói với cô: “Thường Thường à, mẹ thấy mãn nguyện lắm.” Nguyễn Hương Ngọc cũng cảm thấy năm nay không tồi, tuy bà từng trải qua nỗi đau rất lớn, nhưng theo dòng chảy của thời gian, nỗi đau ấy cũng dần tan biến. Đây cũng là điều bà giỏi nhất – làm mờ đi nỗi đau, cho đến khi nó như chưa từng tồn tại.
“Con cũng vậy.” Ngô Thường vừa ngậm cây kem que vừa nói: “Chỉ cần không có tai họa gì, là con đã thấy mãn nguyện rồi.”
“Nhưng mà đừng có ăn kem giữa mùa đông chứ.”
“Mẹ ơi, con nóng mà. Cuối năm không gặp tai họa, nên trong lòng con nóng hổi luôn đó mẹ.”
Trong ký ức của Ngô Thường, những năm tháng bình an dường như quá ít ỏi, năm nào cũng có ít nhiều chuyện phải lo. Cô than thở với Tống Cảnh: “Ông trời chắc muốn mình thành tài, mà sao cứ phải hành mình cực khổ vậy chứ.”
“Là vì cậu kiên cường bất khuất, nên ông trời thích cậu đó. Người khác mà gặp cảnh giống cậu thì chắc bỏ cuộc từ lâu rồi, làm gì để ông trời có cảm giác thành tựu.” Tống Cảnh lúc nào cũng an ủi cô như vậy. Chẳng hạn như cô ấy, cả đời chưa từng trải qua đau khổ gì cho đáng kể, nhà cũng có chút tiền, ra trường xong thì không phải vô công ty chịu người ta chèn ép, điều duy nhất khiến cô ấy phiền não là bệnh viện khó đặt lịch, bãi đậu xe thì kiếm hoài không thấy chỗ. À, còn một chuyện nữa, ba cô ấy lúc nào cũng ép cô ấy đi xem mắt.
“Cho nên, Ngô Thường à, cả đời này mình chẳng làm nên chuyện gì đâu, tại vì cuộc sống của mình cứ bình lặng như mặt hồ. Còn cậu, cậu nhất định sẽ làm nên chuyện lớn, vì cậu từng vượt qua những con sóng dữ.”
“Cậu học mấy cái lý lẽ tào lao này ở đâu vậy trời?” Ngô Thường nói: “Mình chỉ muốn sống yên ổn thôi mà.”
Cô vừa ngậm cây kem que vừa thầm mong năm tới sẽ sóng yên biển lặng, thì bất chợt nghe Nguyễn Hương Ngọc nói: “Thường Thường, vài năm nữa, con tiếp quản quán mì nha?”
“Con không muốn đâu.” Ngô Thường đáp: “Bà chủ Hương Ngọc làm tốt quá trời rồi, con chen vô làm chi. Giờ quán mì đã nổi tiếng ở Hải Châu, khách du lịch tới đều muốn ghé check in, sau này mở chi nhánh cũng dễ dàng nữa.”
“Chi nhánh thì để con lo đó.” Nguyễn Hương Ngọc cười: “Không hiểu sao dạo này mẹ hay thấy mệt. Mẹ nghĩ thêm hai ba năm nữa, khi mọi chuyện ổn định rồi thì con sẽ tiếp quản.”
“Ồ.” Ngô Thường ậm ừ một tiếng, rồi bước lại gần Nguyễn Hương Ngọc. Cô nhìn bà, khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ ba không?”
“Vậy còn con? Con còn nhớ không?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi ngược lại.
“Con không biết nữa. Con hơi quên mất dáng vẻ của ba rồi.” Ngô Thường nói. “Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này… mẹ của Lâm Tại Đường có phải cũng từng thích ba không? Con thấy bà ấy cứ như có thù với mẹ vậy, con chỉ biết hai người lớn lên chung với nhau, mà hễ nhắc tới ba là bà ấy như phát điên lên.”
“Chuyện của thế hệ trước con đừng hỏi nữa.” Nguyễn Hương Ngọc đáp. “Những người và chuyện ở làng Xa đã xa lắm rồi, mẹ không muốn nhớ lại đâu.”
“Nguyễn Xuân Quế nói mẹ có lỗi với bà ấy.” Ngô Thường nói.
“Đúng vậy.” Nguyễn Hương Ngọc gật đầu. “Mẹ đúng là có lỗi với bà ấy. Hồi đó mẹ từng hứa sẽ dẫn bà ấy đi cùng, nhưng hôm đó xảy ra chuyện bất ngờ, mẹ chỉ có thể đi với ba con trước. Mà thuyền thì đâu có chờ ai.”
Ngô Thường gật đầu, vẻ mặt thoáng chút bâng khuâng.
Giờ cô rất ngại đối đầu với Nguyễn Xuân Quế, bởi vì thắng hay thua, kết cục cũng chỉ là cả hai cùng tổn thương. Mà giờ Lâm Tại Đường lại chuyển cho cô một khoản tiền lớn, mà số tiền đó lại là tiền bồi thường của anh, nếu để Nguyễn Xuân Quế biết, không chừng sẽ làm ầm lên trời.
Ngô Thường có thể tưởng tượng được tâm trạng của Nguyễn Xuân Quế. Bà sẽ nghĩ đứa con trai mà bà thương nhất đã phản bội mình, mà suốt đời này, điều bà ghét nhất chính là phản bội.
Chuyện này, hai mẹ con họ thật ra lại rất giống nhau.
Cô cũng không hiểu Lâm Tại Đường đang bày ra vở kịch gì, chỉ nghĩ lúc gặp thì sẽ hỏi anh cho rõ. Sau khi giúp Nguyễn Hương Ngọc xử lý xong việc ở quán mì, cô lái chiếc xe yêu quý của mẹ về Thiên Khê.
Trên đường đi, đèn hoa rực rỡ, không khí lễ hội tràn ngập, ngay cả hai bên đường ven biển cũng treo đầy đèn màu lấp lánh.
“Đẹp quá trời luôn á.” Ngô Thường nói. “Năm nay sao mà hoành tráng dữ vậy ta? À nhớ rồi, là do công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang của tụi con tài trợ cho chính quyền đó mà!”
Giọng cô đầy tự hào, như thể Đèn Trang Trí Tinh Quang đã trở thành công việc cô yêu quý nhất, sinh ra một tinh thần làm chủ thiệt thụ.
Nguyễn Hương Ngọc nhìn Ngô Thường. Cô đang ở giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời, tuy luôn gặp đủ chuyện này chuyện kia, nhưng cô chẳng bao giờ buồn bã quá lâu. Cô luôn xem những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ, vì cô cảm thấy đời người còn dài, dài lắm.
Nhưng cái vẻ vui tươi như hôm nay của cô lại không thường thấy, nên bà hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui hả con?”
Ngô Thường cười cười bí ẩn: “Mẹ à, từ hôm nay, con chính thức trở thành một bậc thầy quản lý tài chính rồi đó.”
“Sao vậy?”
“Tại vì… Lâm Tại Đường nhờ con quản lý tài sản của anh ây.”
Ngô Thường biết số tiền này không phải của mình, nhưng không hiểu sao, hành động của Lâm Tại Đường lại khiến cô thấy vui. Có lẽ vì điều đó thể hiện sự tin tưởng và phó thác tuyệt đối từ anh.
“Vậy thì nhớ quản lý cho đàng hoàng nha.” Nguyễn Hương Ngọc nói. “Thằng bé tin tưởng con, muốn cùng con tiến bước, chuyện này có ý nghĩa lắm đó.”
“Thật hả mẹ?” Ngô Thường hỏi.
“Thật chứ.”
Lòng Ngô Thường rộn ràng vui sướng.
Cô nghĩ: Mình phải nói chuyện với Lâm Tại Đường mới được, nhiều tiền như vậy mà kêu mình quản lý không công hả trời! Lời thì cũng phải chia chút đỉnh cho mình chứ, còn nếu lỗ… thì mình cũng đâu có tiền mà đền cho anh ấy đâu!
Mang theo tâm trạng ấy, cô trở về Thiên Khê.
Tí Vàng vẫy đuôi mừng rỡ chào đón cô.
Lâm Tại Đường vừa từ xưởng về, tay đã rửa sạch sẽ, còn Lâm Hiển Tổ thì đang phụ bà ngoại làm cơm. Thấy hai mẹ con về tới, ai nấy đều vui vẻ hẳn lên.
Lâm Hiển Tổ nói:“Trễ chút nữa là ăn luôn cơm của năm sau rồi đó nha.”
“Quán mì đông quá, phải đợi đến khuya mới xong.” Nguyễn Hương Ngọc đáp.
Ngô Thường kéo Lâm Tại Đường ra một góc, nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô nói chuyện này là cơ hội thì cũng đi kèm rủi ro, anh thật sự yên tâm đưa một khoản tiền lớn như vậy cho cô quản lý sao? Lỡ mà lỗ thì sao?
Lâm Tại Đường hỏi: “Em biết tại sao anh chuyển tiền cho em không?”
Ngô Thường lắc đầu.
“Là vì chuyện lần này anh gặp phải, em lại trở thành người gánh thay miệng đời. Nếu anh không lo ổn thỏa, em sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều hơn nữa.”
“Vậy là anh vẫn dùng tiền để mua chuộc em đó nha!”
“Không phải vậy. Nghe anh nói hết đã.” Lâm Tại Đường ngắt lời cô. “Ngô Thường, chúng mình đã trải qua với nhau nhiều chuyện như vậy rồi, nên anh không phân biệt tiền đó là của em hay của anh nữa.
Anh mặc định, đó là của chúng mình.”
“Của chung mình?”
“Ừ, của chúng mình.”
Lâm Tại Đường nói: “Em cứ yên tâm quản lý đi. Giờ thì hai đứa mình mới có thể thoải mái đón năm mới được.”
Lúc ăn cơm, Ngô Thường cứ lén nhìn Lâm Tại Đường hoài.
Cô cứ nghĩ là mình hiểu anh rõ lắm rồi, vậy mà Lâm Tại Đường của hôm nay lại khiến cô thấy hơi lạ lẫm.
Nói sao đây? Hôm nay anh dịu dàng, gần gũi với cô hơn hẳn.
Trong bữa ăn, anh cứ cười nhìn cô, gọi mãi không chán: “Thường Thường của chúng ta”, lâu lâu còn khen một câu: “Thường Thường gì cũng biết hết trơn…”
Anh nói ngọt đến thế, cô thật không quen. Cô thầm nghĩ: Quả nhiên, đàn ông mà “phần dưới” không được thì cái miệng lại đặc biệt khéo! Mượn lời Tống Cảnh mà nói: Cái gì đó đó chẳng phải nên có cái khác bù vào sao?
Đến giờ đi ngủ, cô càng cảm thấy lời Tống Cảnh không sai chút nào.
Như mọi khi, cô lại trêu anh, tay múa may như đang làm ảo thuật. Cả đời này, chưa bao giờ cô nỗ lực đến thế chỉ để đùa giỡn một người. Dù chỉ là chọc ghẹo, nhưng trong lòng cô lại ngứa ngáy vô cùng. Khi ăn cơm, rõ ràng cô biết Lâm Tại Đường “không được”, vậy mà vẫn cứ muốn làm gì đó với anh. Lâm Tại Đường càng đứng đắn, cô lại càng muốn trêu anh.
Cô túm lấy anh, bắt chước giọng Tôn Ngộ Không, hét bên tai: “Biến! Biến! Biến!”
Lâm Tại Đường bị chọc cười, hỏi lại: “Biến thế nào?”
Cô nói: “Biến to! Biến dài! Biến…”
Lâm Tại Đường vội đưa tay bịt miệng cô, làm ra vẻ cầu xin: “Ngô Thường, em đừng nói bậy nữa được không?”
“Thôi được.” Ngô Thường hôn lên lòng bàn tay anh, cười rạng rỡ nhìn anh. Dù anh “không được”, nhưng trong mắt cô, anh lại càng thêm thuận mắt. Lâm Tại Đường đón lấy ánh nhìn ấy, lật người hôn lên môi cô rồi chui vào chăn.
Ngô Thường rất thích.
Hơi thở ấm nóng, đôi môi ẩm ướt, đầu lưỡi linh hoạt.
Tống Cảnh nói đúng đến không ngờ: Chỗ này không được, thì chỗ khác lại được đến bất ngờ!
Khi anh rời môi cô, cô không hài lòng r*n r*: “Nhanh lên…” rồi cảm nhận được những ngón tay anh. Lâm Tại Đường có một đôi tay đẹp, các ngón tay thon dài vốn quen với sự tỉ mỉ khi lắp ráp linh kiện, giờ đây lại vô cùng khéo léo khi “thao tác” trên người cô.
Lúc ấy, Ngô Thường nghĩ: Không được thì không được, thế này cũng đáng giá quá rồi. Cô thích cảm giác được Lâm Tại Đường chiều chuộng, phục vụ, cảm giác như thể cô là nữ hoàng của anh vậy.
Cô khe khẽ rên lên, anh không cho cô phát ra tiếng, đưa một tay bịt miệng cô lại. Cô không chịu, chỉ muốn anh hôn mình, thế là anh cúi xuống, áp môi vào môi cô.
Những ngón tay lướt qua người cô như sóng vỗ, cổ Ngô Thường đỏ bừng, đầu óc bắt đầu thiếu dưỡng khí, trong cơn run rẩy, cô đột ngột nắm lấy cổ tay anh.
“Đủ rồi… đủ rồi…” Cô thở gấp.
“Xong rồi hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Xong rồi.”
“Xong rồi… vậy thì chúc ngủ ngon.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường mãn nguyện, ôm chặt lấy anh. Trước đây, mỗi lần làm nũng với người khác, cô ít nhiều vẫn mang theo chút giả tạo, cố ý điệu đà. Nhưng lần này, sự nũng nịu lại đến một cách tự nhiên, không thể kìm được. Nằm trong vòng tay anh, cô nói: “Trời ơi, chuyện gì thế này? Em cảm giác như người mình không còn xương cốt nữa! Lâm Tại Đường, anh giỏi quá đi mất! Hay là… em mua vài món đồ chơi nhỏ nhé? Sau này tụi mình chơi nhiều hơn một chút…”
Lâm Tại Đường dở khóc dở cười, giả vờ nhét gói khăn giấy vào miệng cô. Ngô Thường cười né tránh, bị anh dồn vào góc tường.
Cô lại nhào vào ôm anh, cảm thấy năm nay thực ra cũng không tệ lắm. Trong đêm cuối cùng của năm, cô chỉ muốn được ôm anh mà ngủ.
Rồi cô chìm vào giấc ngủ sâu.
Khoảng hai, ba giờ sáng, Ngô Thường lơ mơ cảm nhận được một đôi tay ấm áp lướt trên làn da, chậm rãi trượt xuống. Sau đó là những nụ hôn mềm nóng đặt lên sau tai và bờ vai. Cơn buồn ngủ dần tan biến, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cô cảm nhận được anh nhẹ nhàng dùng sức, trượt vào trong.
Cảm giác được lấp đầy khiến cô bất giác siết chặt khăn trải giường. Chiếc giường khẽ phát ra tiếng động, Lâm Tại Đường lập tức dừng lại.
“Anh uống thuốc à?” Ngô Thường hỏi, tay đưa ra sau chạm vào phần còn lộ ra của anh.
“Ừ. Hiệu quả kéo dài bốn mươi tám tiếng.” Lâm Tại Đường đùa, khẽ nhún một cái, đẩy cô sát vào tường, má cô áp lên vách lạnh.
“Sao tự nhiên anh lại uống thuốc?”
“Em không nghe ra anh đùa à?” Anh hỏi lại.
“Thế… sao tự nhiên lại được…” Ngô Thường khẽ thở ra, cô thật sự rất thích cảm giác này.
“Anh cũng không biết nữa.” Lâm Tại Đường đáp.
Ban đầu anh đã ngủ rồi, nhưng trong giấc mơ lại toàn là những hình ảnh khiến người ta xấu hổ. Trong mơ, anh quên đi cảm giác nhục nhã. Khi mở mắt ra, anh chợt nhận ra mình đã “sống lại”, và chuyện kia dường như đã trôi xa. Bên cạnh anh là người mà anh tin tưởng, là cô gái mà cơ thể anh không hề bài xích, thậm chí còn rất thích. Cảm giác đó thật tuyệt.
“So với trước đây thì sao?” Anh hỏi.
“Tốt hơn.” Ngô Thường đáp.
Cô biết cái “tốt” ấy không chỉ nằm ở sự gần gũi về thể xác, mà còn vì có điều gì đó sâu sắc hơn, khiến khoảnh khắc này trở nên đặc biệt.
Bên ngoài, trời sắp sáng. Ngày đầu tiên của năm mới, họ đang đắm chìm trong niềm vui và hơi ấm của nhau.
Đến khi ánh sáng đầu tiên le lói qua rèm cửa, Lâm Tại Đường nhìn cô, khẽ nói: “Ngô Thường, hay là… chúng mình cưới nhau đi?”
Ngô Thường khựng lại, nhìn anh dưới ánh sáng mờ nhạt, buột miệng đáp: “Được thôi.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc