Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 69
Lời đã hết, chỉ còn lại oán hận
Chương 69: Kể từ đây
*
Món mì gà hầm nhừ
Nước trào ra ngoài,
Làm lấm lem cả bếp lò.
—— Tháng 8 năm 2019, “Đốt Cháy Xương Cốt Cuối Cùng” của Ngô Thường
–
Tối hôm ấy, Ngô Thường nghe chị Hứa kể một câu chuyện ly hôn.
Lúc đó là giữa mùa hè năm 2019, cái nóng oi bức ở Hải Châu đã bước vào giai đoạn cao trào. Gió biển từ Thiên Khê thổi đến từng đợt, mang theo hơi nóng hầm hập, như muốn thiêu rụi cả da thịt. Chỉ cần bước chân ra khỏi nhà là thấy mình như miếng thịt bị quẳng vào chảo dầu, vừa bị hấp vừa bị chiên, chẳng mấy chốc là nhũn ra.
Cô và chị Hứa đã hẹn nhau từ lâu, mãi đến lúc ấy mới sắp xếp được để gặp. Nhưng hôm đó cả hai đều mỏi mệt, tâm trạng rệu rã, chọn đi chọn lại cũng chẳng quyết nổi ăn gì, thế là rủ nhau đến quán cà phê của chị Hứa, vừa uống chút rượu, vừa nói chuyện phiếm.
Quán đã được tân trang lại, có thêm mấy bàn ngoài trời đặt trước cửa, ghế bàn kiểu cắm trại, quạt máy thổi ra làn hơi mát rượi — trong cái đêm mùa hè như vậy, được ngồi đây là một đặc ân hiếm có.
Ba người ngồi ngoài sân, vừa uống rượu vừa gắp món nướng. Người Hải Châu chẳng mấy khi mê món nướng, lâu lâu ăn một bữa chỉ để thỏa cơn thèm.
Chị Hứa vừa từ miền Nam nước Pháp trở về, trên người như vẫn còn vương nắng gắt của vùng Địa Trung Hải. Chị dẫn theo một chàng trai người Nam nước Pháp, lúc này đang bị một nhóm trẻ trong quán vây quanh nhìn ngắm như thể là sinh vật lạ.
Ngoài trời treo đèn màu lấp lánh, gió đêm và làn hơi từ quạt đan vào nhau, mát rượi. Ở Hải Châu, chỗ ngồi như vậy đúng là “tài nguyên” quý giá. Nếu không nhờ có chị Hứa đặt sẵn, Ngô Thường làm sao có cơ hội được ngồi đây.
Chị Hứa rám nắng, đeo đôi khuyên tai bạc to bản, tóc ngắn cũn cỡn, mỗi lần gió thổi là tóc rối bay lòa xòa trước trán, nhưng nhìn vẫn đầy khí chất.
“Trời đất ơi, tới chừng gần năm mươi em có được phong độ như vậy không?” Tống Cảnh cảm thán. “Đẹp gì đâu, ngay cả mấy nếp nhăn cũng đẹp nữa chị ơi.” Cô ấy và Ngô Thường thường thầm ngưỡng mộ chị Hứa, thấy đời chị thật tự do, phóng khoáng, như thể chưa từng phải đau lòng vì chuyện gì.
Chị Hứa cười kiểu tiểu thư, phất tóc ra sau vai, chỉ tay về phía chàng trai người miền Nam nước Pháp đang ngồi trong quán: “Thấy sao? Trẻ, lãng mạn, ngày nào cũng chu môi đòi hôn, hôn chỗ này, hôn chỗ kia. Có bữa thấy vui thì hôn đại cho xong, có bữa bực mình quá phải đuổi đi cho khuất mắt…”
“Quá đỉnh ạ.” Ngô Thường bật cười. “Đàn ông Pháp đúng là có cái gì đó khó tả thật.”
“Anh chàng đó còn đòi cưới chị nữa cơ.” Chị Hứa kể, vừa cười vừa nhấp ngụm rượu: “Chị sợ quá, thu dọn hành lý bỏ chạy ngay trong ngày. Ấy vậy mà cậu chàng còn đuổi theo. Mà cũng tốt thôi, cậu ấy giống Thường Thường lắm, mê cà phê, lại không đòi lương… Làm quần quật từ sáng tới tối như trâu như bò. Chị nghĩ bụng, trên đời kiếm được người lao động miễn phí như vầy đâu dễ.”
Ngô Thường suýt sặc ly cocktail, đưa tay đập nhẹ vào cánh tay chị Hứa, phản đối: “Em làm không công là vì thương chị đó nha. Đổi người khác thử coi, em cho nghỉ ngang từ lâu rồi, chứ đừng nói làm không lương!”
Đúng lúc đó, chị Hứa đột ngột đổi giọng: “Chị có một người bạn bằng tuổi, vừa ly hôn xong, ầm ĩ ghê lắm.”
“Ồn kiểu gì vậy chị?” Tống Cảnh tò mò đặt ly rượu xuống, rướn người về phía trước, ánh mắt chăm chú.
“Là kiểu ly hôn rồi mà vẫn thấy cuộc đời chẳng còn gì đáng sống.” Chị Hứa thở dài: “Tụi em biết không, có người nói khi trải qua một biến cố lớn, như phượng hoàng tắm lửa, người ta sẽ tái sinh. Nhưng bạn chị thì không. Cô ấy bị thiêu trụi luôn cả chút xương cốt cuối cùng.”
Chị ngừng một chút, ánh mắt hơi trầm lại. “Lúc ly hôn, hai người trở mặt, chửi nhau thậm tệ, nói xấu nhau không chừa nước bọt. Tranh giành nhà cửa, tài sản, hai bên gia đình cũng kéo vào, đánh nhau như kẻ thù. Cuối cùng phải ra tòa, để thẩm phán phân xử. Nhưng khi tòa tuyên án, cô ấy chẳng thấy nhẹ nhõm gì hết, cũng chẳng có cảm giác được giải thoát, chỉ thấy trống rỗng. Cô ấy nói, mình không được tái sinh, mà là đã chết luôn rồi.”
“Những năm tháng dài đằng đẵng bỗng hóa vô nghĩa. Tự trách mình ngu dại, mù quáng. Lại hận bản thân yếu đuối, không dám buông tay sớm hơn. Tóm lại, là bắt đầu nghi ngờ chính mình.” Vừa nói, chị vừa nghịch nhẹ đôi khuyên tai bạc, ánh mắt đượm buồn quét qua Ngô Thường, rồi dừng ở Tống Cảnh.
“Rồi sau đó sao? Chị ấy vượt qua kiểu gì?” Tống Cảnh lại hỏi.
Chị Hứa nhún vai: “Cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là từ từ sống tiếp thôi. Nhưng thứ đã mất thì khó mà lấy lại được. Cho nên cô ấy học cách không quan tâm nữa. Chỉ khi không quan tâm thì mới thấy nhẹ nhõm một chút.”
Ngô Thường từ đầu đến cuối vẫn im lặng.
Cô biết, mình hận Lâm Tại Đường. Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ, nếu có một ngày hai người tính sổ với nhau, có ầm ĩ đến mức đó không? Lâm Tại Đường chắc không đâu. Anh là người sĩ diện, sẽ không dây dưa kiểu đó. Nhưng anh cũng là thương nhân, chuyện gì cũng tính toán, miễn có lợi thì chuyện gì cũng có thể làm.
Cô vẫn còn ảo tưởng… rằng anh sẽ nể tình cũ, sẽ không nhẫn tâm đến mức đó.
Anh chàng người miền Nam nước Pháp bên trong quán nhoẻn miệng cười với chị Hứa. Chị đáp lại bằng một ánh nhìn dịu dàng, rồi quay sang bảo: “Nè, tụi em muốn biết người bạn đó là ai không?”
“Ai vậy chị? Tụi em có quen không?” Tống Cảnh hỏi liền.
Chị Hứa bật cười, giơ tay chỉ vào chính mình: “Chị đây! Tụi em thấy chưa, chị gạt tụi em bao lâu rồi đó. Chị không phải sinh ra đã như bây giờ đâu.”
Ngô Thường và Tống Cảnh sững sờ nhìn chị Hứa.
Thật ra, họ từng nghe nhiều “phiên bản” khác nhau về cuộc đời của chị Hứa. Có người nói chị theo chủ nghĩa không kết hôn, bản thân chị cũng từng nói vậy; cũng có người bảo chị từng ly hôn, nhưng họ cho rằng đó chỉ là tin đồn. Họ chưa từng thực sự đào sâu quá khứ của chị, bởi khi họ quen biết chị Hứa, chị đã là người như thế rồi: thông minh, sắc sảo, nhân hậu, và tự do phóng khoáng.
Hôm nay, chính chị Hứa là người tự vén màn bí mật của mình — điều này thật khiến người ta bất ngờ. Lúc ấy, chị ngả người tựa vào lưng ghế, khẽ thở dài rồi nói: “Ôi chao, uống nhiều quá rồi, sao lại lôi mấy chuyện này ra kể thế không biết.”
Tống Cảnh bật cười khúc khích, vỗ vai Ngô Thường, trêu: “Cậu thấy không, cậu với chị Hứa như thể dùng chung một kịch bản vậy đó!”
Ngô Thường gật đầu: “Lúc nãy suýt tưởng người bạn chị nói là em đấy.”
“Vậy cứ chờ mà xem nhé?” Chị Hứa nói: “Trước khi đến thời khắc thật sự, sẽ chẳng ai biết được rốt cuộc giới hạn của đối phương là gì. Cứ chờ xem, giới hạn đó có khiến em thất vọng đến tận cùng không.”
Ngô Thường chỉ khẽ gật đầu, không đáp lại.
Gần đây vì chuyện của khu tổng hợp phức hợp mà cô luôn cảm thấy mệt mỏi. Đến lúc này, cô mới dần hiểu ra: không phải ai khởi nghiệp cũng có thể trở thành huyền thoại. Thứ người ta nhìn thấy là huyền thoại, còn những gì không ai thấy được lại là vô số mảnh vỏ sò và con cua nhỏ bị sóng đánh dạt vào bờ: số phận không đoán được.
Cuộc ly hôn giữa cô và Lâm Tại Đường, vì anh cố tình để bị đánh để bảo vệ bà ngoại, nên trông thì không đến mức căng thẳng kịch liệt. Nhưng cô từng giục anh mấy lần, hỏi sao đã nói là sẽ thanh toán tài sản rõ ràng mà đến giờ vẫn chưa bắt đầu. Lâm Tại Đường nói anh đang kiểm kê lại, nhưng chẳng bao giờ đưa ra thời hạn cụ thể.
Ngô Thường đoán có lẽ Lâm Tại Đường đang âm thầm sắp xếp chuyện chuyển tài sản — vì bản thân cô cũng vậy. Cô cũng đang nghĩ xem khoản tiền nào không rõ ràng, khoản nào rõ ràng, dòng tiền nào hợp lý: cả hai bên đều đang tính toán.
Tính toán đến mức này, có lẽ rồi sẽ đi đến kết cục giống như chị Hứa: cãi vã long trời lở đất, cuối cùng không còn nợ nần gì nhau, cũng chẳng bao giờ qua lại. Nhưng hơn mười năm gắn bó, quan hệ giữa họ đã rối ren như dây leo, nếu thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn… nói dễ, làm mới khó.
Cũng chính trong đêm hè đẹp đẽ ấy, sau khi từ nhà xưởng trở về, Lâm Tại Đường đến nghỉ lại ở Thiên Khê.
Anh đến nhà bà Tiêu trước, đi tắm một cái, rồi vội vàng sang nhà Diệp Mạn Văn.
Hôm ấy Diệp Mạn Văn có vẻ rất ổn, vì khi anh bước vào, bà không gọi anh là “cậu út” như mọi khi, mà gọi bằng tên: “Tại Đường à, sao muộn thế mới về? Tuy còn trẻ, nhưng cũng không thể tiêu hao sức khỏe như vậy được đâu. Nhìn xem, gầy quá rồi đó.”
Lâm Tại Đường tháo kính xuống lau, đeo lại rồi mới mỉm cười với bà. Mỗi lần gặp Diệp Mạn Văn, tâm trạng anh đều tốt hơn. Anh sẵn sàng ngồi lại trò chuyện với bà, còn bà thì luôn sẵn lòng lắng nghe.
Lâm Tại Đường nói: “Ngoại ơi, con có tin vui nè, ngoại có muốn nghe không?”
“Tin vui gì vậy con?”
“Đèn Trang Trí Tinh Quang chắc sắp được niêm yết rồi đó, không phải kiểu niêm yết rửa tiền đâu nghen, mà là niêm yết thật, một công ty sản xuất chân chính đàng hoàng.” Lâm Tại Đường nắm tay Diệp Mạn Văn: “Ngoại khen con đi… bao nhiêu năm nay cực quá trời rồi.”
“Tại Đường à, con giỏi thiệt đó.” Diệp Mạn Văn xoa đầu anh bằng bàn tay đầy yêu thương: “Con muốn ăn gì, để ngoại nấu cho.”
“Ông đâu rồi ạ? Không có ở nhà hả bà?”
“Hôm nay cậu không có nhà,” Diệp Mạn Văn nói, “Cậu ra biển đi dạo rồi.”
Bình thường thì Lâm Hiển Tổ sẽ không để Diệp Mạn Văn ở nhà một mình mà đi dạo đâu, trừ phi ông biết sẽ có người ở nhà với bà. Trước khi về, Lâm Tại Đường có gọi điện cho ông, nên ông mới yên tâm mà ra ngoài.
Lâm Tại Đường cũng không nghĩ gì nhiều, liền nói: “Ngoại ơi, con muốn ăn mì gà nấu với nước súp.”
“Được rồi. Ngoại nấu cho con.”
Diệp Mạn Văn chậm rãi đứng dậy đi vào bếp, Lâm Tại Đường không yên tâm nên đi theo sát phía sau. Dạo gần đây bà đi đứng càng lúc càng chậm, vì sợ làm phiền người khác, dù còn đi được nhưng lúc nào cũng rón rén. Bà sống rất khôn ngoan, không cố tỏ ra mạnh mẽ. Vì bà biết, người lớn tuổi mà không làm phiền ai, đã là giỏi lắm rồi.
Bà mở bếp gas lên, bên trong còn nồi nước súp gà hầm từ trưa. Gần đây Ngô Thường ăn uống không ngon, ngủ cũng không yên, mỗi lần ăn chỉ gắp được vài miếng là buông đũa. Diệp Mạn Văn thấy vậy thì xót ruột, hỏi cô muốn ăn gì. Cô nói: “Ngoại ơi, mỗi ngày nấu cho con một ít mì gà được không? Ngoại chỉ thả chút mì thôi, con húp miếng nước lèo là được.”
“Hồi xưa hè tới là con toàn đòi ăn đồ lạnh, nào là dưa hấu ướp đá, kem cây, nước lạnh, ngậm đá, rồi vẫn cứ than trời nóng.”
“Dạo này bụng con cứ đầy hơi, chẳng ăn uống gì được hết.” Ngô Thường cố ý giậm chân một cái: “Cũng tại mấy người sửa đường đó, không hiểu làm con đường mà cũng bày đặt rối như vậy!”
Diệp Mạn Văn biết, điều khiến Ngô Thường phiền lòng không phải chuyện sửa đường, mà là khu tổng hợp phức hợp và chuyện ly hôn: cả hai đều đã thành tâm bệnh của cô, như hai tảng đá đè lên ngực, nếu không giải quyết xong một cách dứt khoát, cô sẽ chẳng thể buông xuống được.
Nghĩ tới chuyện Ngô Thường đau khổ như vậy, lòng Diệp Mạn Văn cũng se lại. Bà nhìn Lâm Tại Đường đang đứng ngay cửa, những lời muốn nói cứ luẩn quẩn nơi đầu lưỡi ba bốn lần, cuối cùng mới thốt ra: “Tại Đường à, con ly hôn với Thường Thường đi.”
Lâm Tại Đường như bị thứ gì đó chấn động, vô thức đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Mạn Văn.
Nồi nước súp đã bắt đầu sôi, bốc hơi nghi ngút. Hơi nước ấy, dù là trong căn nhà của mình, ở quán mì Hương Ngọc, hay tại làng Thiên Khê, đều là thứ anh thích nhất.
Hơi nước ấy bao trùm lấy Diệp Mạn Văn, khiến dáng bà dần trở nên mờ nhòe.
“Coi như ngoại năn nỉ con, ly hôn cho đàng hoàng nha con.”
“Về sau ngoại vẫn là ngoại của con, trước sao thì sau vậy, được không?”
Lâm Tại Đường thật không ngờ Diệp Mạn Văn sẽ nói ra những lời như vậy. Anh nghĩ bao nhiêu năm qua mình đã thật lòng với từng người trong căn nhà này. Có chuyện gì làm chưa đúng, anh đều muốn sửa chữa. Trong lòng anh, Diệp Mạn Văn thật sự là bà ngoại ruột của mình.
Nỗi buồn như từ tim dâng lên tận cổ, nhưng anh vẫn gượng cười, nói: “Ngoại ơi, sao ngoại không thể là ngoại, còn Thường Thường cứ là Thường Thường được không? Con với Thường Thường ly hôn hay không là chuyện của tụi con mà…”
“Không được đâu, Tại Đường. Thường Thường mấy năm nay không vui, ngoại nhìn mà xót ruột.”
“Nhưng con cũng đâu có vui gì.”
Nghe anh nói vậy, Diệp Mạn Văn quay lại nhìn anh. Lúc này bà quên cả nồi mì trên bếp, chỉ đang nghĩ phải nói sao để an ủi anh. Bà thương Lâm Tại Đường, cũng xem anh như con cháu của mình. Nhưng người mà bà thương nhất, mãi mãi là Ngô Thường, chuyện đó không thay đổi được.
“Không vui, có khi là vì sai ngay từ đầu rồi.” Bà nhẹ giọng nói: “Buông tay nhau đi, cũng là giải thoát.”
Trong lòng bà cũng bắt đầu nặng trĩu. Bà chầm chậm đi ra ngoài, ngang qua người Lâm Tại Đường còn buông một câu: “Cậu út, hôm nay có bị đánh không đó?”
Lúc ấy bà lại trở về là A An.
Nồi mì thì đã mềm nhũn từ lâu, nước súp sôi ùng ục bốc khói nghi ngút. Lâm Tại Đường bước lên tắt bếp, lấy tô vớt mì, múc thêm muỗng nước lèo. Anh quên bỏ muối, cũng không cho ngò, bê thẳng tô mì ra bàn.
Diệp Mạn Văn ngồi đối diện nhìn anh, sợ anh bị phỏng, dặn: “Cậu út, thổi chút rồi hẵng ăn nha.”
Lâm Tại Đường như bỗng hiểu ra một điều: Thiên Khê không phải nhà của anh. Ngoại và mẹ Hương Ngọc đối xử tốt với anh, là vì anh cũng đối tốt với họ, nhưng trên hết, là vì nể mặt Ngô Thường. Sự ấm áp mà anh cảm nhận được ở đây, tất cả đều bắt nguồn từ Ngô Thường. Nếu không có cô thì cũng chẳng còn gì cả. Họ chưa từng thật lòng thương anh.
Mì đã mềm nhão đến mức gắp không lên, rất nhanh đã nở bung ra, biến thành một tô “súp mì” loãng nhạt và xấu xí. Anh bưng lên húp thẳng, kính bị hơi nóng làm mờ, nhưng anh không tháo ra.
Húp xong tô mì, anh đứng dậy rửa chén, lau dọn bếp sạch sẽ. Diệp Mạn Văn lúc này đã nằm ngủ trên ghế dựa, tay phe phẩy cây quạt giấy.
Lâm Tại Đường đắp chăn mỏng cho bà, rồi gọi cho Lâm Hiển Tổ: “Ông ơi, ông về được rồi. Ngoại đã nói hết những gì cần nói rồi. Giờ con về nhà bà Tiêu ngủ.”
Lâm Hiển Tổ nói: “Đời người, suy cho cùng toàn là chuyện nhỏ. Đừng cố phân thắng bại làm gì, buông tay đi con.”
“Dạ.” Lâm Tại Đường đáp.
Nhưng điều anh muốn đâu phải là thắng thua? Ngay cả ông nội cũng tưởng anh đang cố giành phần hơn. Thật ra, anh chỉ cố chấp giữ lấy một mái nhà kiên cố. Vậy mà giờ, căn nhà đó đã nát bươm từng mảnh, còn lòng anh thì như cái rổ bị đâm thủng, không giữ lại nổi gì nữa. Một mái nhà như vậy, anh không cần nữa.
Anh gọi cho Ngô Thường, hẹn sáng mai ra biển.
“Có chuyện gì sao?” Ngô Thường hỏi.
“Bàn chuyện ly hôn.” Lâm Tại Đường đáp, rồi cúp máy ngay.
Cả đêm hôm đó, hai người gần như không ai ngủ được, mỗi người đều nghĩ đến ngày mai sẽ nói gì, làm gì. Sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, họ đã cùng ra biển, nôn nóng đến không thể chờ thêm.
Ngô Thường bật ngọn đèn nhỏ trong chiếc lều tạm cô dựng sẵn cho bà và ông. Ngoài trời bắt đầu lất phất mưa.
Hải Châu này thật kỳ cục, một năm không biết mưa bao nhiêu lần cho đủ.
Lâm Tại Đường lấy từ cặp ra một xấp tài liệu, đưa cho Ngô Thường. Cô nhận lấy, nhìn sơ qua, ngay trang đầu tiên, điều khoản đầu tiên là yêu cầu cô kê khai tình hình đầu tư số tiền bồi thường năm xưa anh bị sỉ nhục.
Ngô Thường đặt tập hồ sơ xuống, nhìn anh, giọng lạnh tanh: “Vậy là anh muốn bắt đầu tính toán từ chỗ đó à?”
“Nếu không thì sao?” Lâm Tại Đường phản bác: “Chẳng lẽ lại bắt đầu từ chuyện em bán căn nhà nhỏ mà anh bỏ năm mươi nghìn đặt cọc, để lấy tiền chữa bệnh cho Bộc Quân Dương?”
“Bốp!” Ngô Thường đập mạnh tập giấy xuống bàn, gắt lên: “Năm mươi nghìn đó em chưa trả anh chắc?”
“Trả rồi thì xong hết hả?” Lâm Tại Đường cũng hét lớn “Xong hả? Xong nổi không?!”
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Ngô Thường vụt hiện ra câu chuyện ly hôn của chị Hứa. Cô nhớ ngọn lửa trong chuyện đó, thứ lửa có thể đốt cho tận cùng xương cốt… Và giờ, thứ lửa ấy đã bắt đầu thiêu cô, thiêu đến mức xương tàn cũng muốn hóa thành tro bụi.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc