Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 67
Chương 67: Tranh giành
*
Ngô Thường kể với Lâm Tại Đường chuyện Nguyễn Xuân Quế muốn họ kết hôn thật: “Lạ ghê, mẹ anh trước giờ sợ em thật sự bước vô cửa nhà anh biết bao nhiêu, giờ tự nhiên chủ động nói muốn em cưới anh. Bà ấy nói chuyện cứ như thể có thể toàn quyền quyết định thay anh vậy đó.”
“Vậy em nói sao?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Em nói không được.” Ngô Thường hỏi lại: “Còn anh nghĩ sao?”
“Anh không cưới.” Lâm Tại Đường nói: “Lúc còn khoẻ anh còn không cưới em, giờ không được nữa rồi lại cưới? Dùng kiểu cách này để trói một người phụ nữ, thật sự rất tệ và rất đê tiện.”
“Anh cho rằng sau này mình cũng không được nữa luôn sao?” Ngô Thường cố tình chọc anh. Trước kia cô từng quen một người bạn trai khả năng giường chiếu cũng không có gì đặc biệt, cô thấy khó chịu nên chia tay. Thật ra mỗi một người bạn trai cô từng quen, lý do chia tay đều muôn hình vạn trạng. Cô cảm thấy bản thân mình rất kỳ lạ, hình như cô lại không hề để tâm chuyện Lâm Tại Đường “không được”.
Cho dù biết bây giờ Lâm Tại Đường “không được”, cô vẫn sẵn lòng chọc ghẹo anh.
Ban đêm tắt đèn rồi, tay cô cứ mò mẫm, thay đổi đủ kiểu để chạm vào Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường thì cứ né tránh, có lúc dứt khoát nhảy xuống giường luôn.
Ngô Thường cái gì cũng kể với Tống Cảnh, Tống Cảnh nghe chuyện này thì ngạc nhiên không để đâu cho hết, cô ấy nói: “Không ngờ cái tính tình của Lâm Tại Đường lại cao thượng đến mức đó luôn hả?”
“Ừ đó.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường là người kỳ lạ lắm.”
“Vậy để mình bày cho cậu một chiêu.” Tống Cảnh đẩy gọng kính, nói: “Bữa trước không phải mình từng làm thêm ngoài giờ sao… Có người bán loại… thuốc đó…”
Tống Cảnh hơi phấn khích nói tiếp: “Mình cứ tò mò hoài không biết hiệu quả ra sao… nghe nói có thể sung huyết tới hai tiếng đồng hồ luôn đó…”
“Cậu kêu mình cho Lâm Tại Đường uống thuốc hả?”
“Hi hi.”
“Hi cái gì mà hi.” Ngô Thường nói: “Cậu đừng cái gì cũng đi làm thêm hết… cái này là bán thuốc hả?”
“Không phải, mình chỉ làm hình ảnh cho họ thôi.”
“Vậy thì được.” Ngô Thường nói.
Cô không dám, cũng không muốn cho Lâm Tại Đường uống thuốc.
Lòng tự trọng của Lâm Tại Đường vốn đã rất cao, nếu cô thực sự cho anh uống thuốc, chắc chắn anh sẽ sụp đổ mất.
Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên thôi.
Ngô Thường nghĩ vậy.
Chuyện này cuối cùng cũng thành ra ầm ĩ, mỗi ngày ở công ty, Ngô Thường đều cảm nhận được ánh mắt khác thường từ mọi người.
Là kiểu ánh nhìn mang theo tò mò nhưng lại buộc phải kiềm chế sự tò mò ấy.
Đến cả Quách Lệnh Tiên cũng mấy lần định nói gì đó mà rồi lại thôi.
Ngô Thường thật sự chịu hết nổi kiểu đó của chị ta, liền bảo chị ta có gì thì cứ nói thẳng, đừng giấu giấu giếm giếm nữa.
Quách Lệnh Tiên mới nói: “Giờ ngoài kia đang đồn, nói hôm đó tổng giám đốc Lâm báo cảnh sát là do bị bạo hành t*nh d*c, nói cậu ấy… có sở thích kiểu đó, là hai bên tự hẹn hò với nhau.”
Quách Lệnh Tiên nhún vai: “Đồn ghê lắm.”
Hồi quán mì xảy ra chuyện, Ngô Thường đã từng tận mắt thấy sức mạnh của tin đồn. Giờ đây, những lời đồn về Lâm Tại Đường đã đến mức xúc phạm nhân cách anh. Và cô biết rõ, dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, vẫn sẽ có người tin sái cổ, rồi đem chuyện đó ra kể đi kể lại đầy thích thú.
Lâm Tại Đường cũng biết chuyện, nhưng anh không bận tâm.
Anh đi dự sự kiện, ánh mắt người ta từ mặt anh nhìn xuống phần th*n d***, ánh nhìn ấy mang theo mấy phần bỉ ổi.
Nếu anh bắt gặp ánh mắt như vậy khi không có người khác, anh sẽ nói: “Muốn thì anh cởi ra cho mày coi thử nhé?”
Đối phương bị dọa sợ liền xua tay: “Thôi thôi, không có ý đó đâu.”
Lâm Tại Đường đã tìm được cách đối phó với hạng người đó, chính là không che giấu gì trong lời nói.
Anh mà lùi bước thì người ta lại tưởng anh chột dạ. Anh tấn công trước, người ta mới thấy sợ. Anh bắt đầu cảm thấy cái thú vị của việc “không cần làm người tốt”.
Hôm đó là ngày cuối cùng của năm 2012.
Hải Châu bắt đầu đổ cơn mưa đông.
Trước khi tới nhà xưởng, Lâm Tại Đường đạp ga đến Thiên Khê, đến thăm ông nội và Diệp Mạn Văn một chút.
Lúc anh đến thì chú hai và thím hai cũng đang ở đó, nhưng bị chặn bên ngoài cổng sân. Vừa thấy Lâm Tại Đường, hai người họ liền khó chịu nói: “Nhà cửa kiểu này, đúng là xui tận mạng.”
“Làm sao vậy? Nhà chú xảy ra chuyện hả?” Lâm Tại Đường hỏi: “Con trai chú lại chơi đồ nữa hả?”
Con trai của chú hai học đâu ra cái thói hư, cứ hay kéo bè kéo lũ đi bar, uống đến say khướt rồi kéo nhau vô khách sạn, cả đám trong đó làm loạn không biết trời trăng gì, khách phòng bên báo công an. Cảnh sát đến, bắt cả phòng toàn người chơi “đồ”.
Nam nữ gì cũng chẳng còn hình người.
Chuyện này truyền ra khiến Lâm Hiển Tổ tức giận đến phát bệnh nằm liệt ba ngày.
Ông hai Lâm không ngờ giờ đây Lâm Tại Đường ăn nói chẳng nể nang gì, không chừa mặt mũi nào cho trưởng bối, trong phút chốc quên luôn là mình tới đây để lên mặt dạy đời.
“Ông nội mày giờ sức khỏe không tốt, không thể ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.” Ông hai Lâm nói: “Sống ở đây, dễ gặp chuyện xui.”
“Gặp chuyện gì?” Lâm Tại Đường nói: “Không sống ở đây thì về nhà giúp em trai cai nghiện hay sao? Nếu là vì chuyện cổ phần xưởng sản xuất đồ dùng ăn uống, tôi khuyên chú hai đừng mở miệng nữa.”
“Cái phần cổ phần đó kiếm một người đứng tên giúp là được rồi mà…” Ông hai Lâm nói. Ông ta cứ tưởng Lâm Hiển Tổ chỉ muốn dùng cổ phiếu rửa một vòng tiền, cuối cùng biến thành tiền sạch bỏ túi riêng. Ông ta không hiểu vì sao lại phải chuyển cổ phần sang tên Diệp Mạn Văn.
Chắc tám chín phần là bị Ngô Thường giăng bẫy nữa rồi.
Giờ cứ hễ có chuyện gì, ông hai Lâm cũng đổ hết lên đầu Ngô Thường. Trước đó ông ta từng bị cô gài một vố đau, ông ta nghĩ bụng con nhỏ này tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Mặt mũi thì vô hại, mà tính toán tài sản nhà họ Lâm. Đúng là hồ ly tinh!
Lâm Tại Đường không thèm để ý tới ông ta, giơ tay gõ cửa. Lúc này Tí Vàng nghe tiếng động, vụt một cái từ dưới cổng chạy ra, vừa thấy ông hai Lâm liền phát điên sủa lên, cổ họng gầm gừ, xông tới cắn ngay vào chân ông ta. Ông hai Lâm nhấc chân định đá nó ra, vừa rủa vừa đá, nhưng Tí Vàng nào chịu nhả, lại “ẳng” một tiếng, cắn thêm một phát nữa.
Thím hai thấy vậy hoảng hốt lùi mấy bước, la lớn: “Cái con chó chết ở đâu vậy trời! Làm người ta hết hồn hết vía!”
Lâm Tại Đường đứng nhìn lạnh tanh, cửa hé ra một khe, một bàn tay thò ra kéo anh vào nhanh như chớp, rồi đóng cửa lại ngay. Vào trong, anh thấy ông nội đang ngồi dưới hiên uống trà, trước mặt là một bàn cờ, tự bày tự chơi. Diệp Mạn Văn thì đang ngồi thêu thùa bên cạnh.
“Chú hai bị Tí Vàng cắn rồi.” Lâm Tại Đường nói.
“Cắn vào cái lòng tham của nó cũng tốt.” Lâm Hiển Tổ nói.
“Chú muốn lấy cổ phần xưởng sản xuất đồ dùng ăn uống.”
“Muốn thì tự đi mà kiếm.” Lâm Hiển Tổ đáp. Ông gõ nhẹ lên bàn cờ, bảo Lâm Tại Đường ngồi xuống. Ánh mắt đảo qua mặt anh, thấy tinh thần có vẻ ổn hơn, bèn hỏi: “Tiền tới chưa?”
“Dạ rồi.”
“Không định kiện mấy người đó nữa hả?” Lâm Hiển Tổ lại hỏi.
“Dạ không.” Lâm Tại Đường đáp: “Để đó còn dùng được.”
“Tiền bồi thường định dùng sao?”
“Con muốn giao cho Ngô Thường quản lý.” Lâm Tại Đường nói, “Cô ấy có đầu óc, có mắt nhìn, lại chịu học hỏi. Con thấy thay vì đem tiền đó đi mua nhà mua vàng, chi bằng để cô ấy xem có cách nào đầu tư khác hiệu quả hơn.”
Lâm Hiển Tổ ngước mắt nhìn anh, đó là một khoản không nhỏ, vậy mà Lâm Tại Đường lại dám đưa hết cho Ngô Thường, thật ngoài sức tưởng tượng của ông.
“Thường Thường không phải là mấy phu nhân ở Hải Châu, chơi với họ cũng không thân. Tuy nói ‘mấy bà Hải Châu’ nghe không hay, nhưng thật ra họ cũng có bản lĩnh lắm. Mấy người đó, ở đâu kiếm tiền nhanh là họ nhào vô ngay, mẫn cảm dữ lắm. Thường Thường có thể học hỏi theo họ.” Lâm Hiển Tổ gợi ý.
“Chuyện bên mẹ con cũng phải sắp xếp ổn thỏa, trước giờ nó vẫn quản tiền giúp con, giờ đột ngột không để nó quản nữa, chắc chắn nó sẽ khó chịu. Mẹ con thế nào, con biết rõ, cái gì cũng tranh trước, tranh không được thì lại quậy đục nước lên.”
“Dạ.”
Lúc này, Diệp Mạn Văn nói xen vào: “Đừng nói Xuân Quế như vậy, con bé từ nhỏ đã khổ sở, nếu nó không biết tranh, biết giành, thì làm sao có thể sống được đến hôm nay? Nó cũng có nỗi khổ riêng, mấy người đừng nói nó như thế.”
Diệp Mạn Văn là người thương xót cho Nguyễn Xuân Quế.
Thỉnh thoảng Xuân Quế có tới thăm bà, vừa bước vào cửa đã hầm hầm gọi bà là dì Diệp, rồi ngồi phịch xuống không nói gì. Diệp Mạn Văn hỏi con bé muốn ăn gì, nó chỉ đáp gọn lỏn: “Gì cũng được.” Diệp Mạn Văn nhớ hồi nhỏ con bé ấy thích ăn mì, thích ăn mấy món vặt bà làm nên lại đổi món nấu cho nó ăn.
Con bé ấy thì sao, bưng bát lên là ăn, ăn xong buông một câu “Cảm ơn” rồi bỏ đi.
Con bé ở Hải Châu bao nhiêu năm, không có nổi một người bạn thật lòng, quan hệ với ai cũng toàn dựa trên lợi ích, lâu dần ngay cả chính nó cũng quên mất bộ dạng khi mình chân thành là thế nào.
Sau khi Lâm Tại Đường gặp chuyện, Nguyễn Xuân Quế có đến tìm Diệp Mạn Văn một lần.
Vào nhà vẫn chẳng nói năng gì, chỉ ngồi đó mà giận dỗi. Diệp Mạn Văn nấu đồ ăn cho con bé, trong lúc ấy nhìn nó qua cửa sổ, thấy nó ngồi đó khóc.
Diệp Mạn Văn bưng khăn giấy ra cho, Nguyễn Xuân Quế cầm lấy rồi lập tức òa khóc: “Dì Diệp à, mẹ con chúng con số khổ quá. Tại Đường nó bị người ta làm nhục cái kiểu mà cả đời này nó không chịu nổi nhất, lòng con đau như cắt dì à.
“Bọn người đó, sớm muộn gì con cũng chặt từng đứa một. Từng đứa đều là đồ dơ bẩn, đánh không lại Lâm Tại Đường trên thương trường thì lại chơi mấy cái trò bẩn thỉu. Từng đứa một, còn thua cả lũ chuột nữa!”
“Vậy con định trả thù họ thế nào?” Diệp Mạn Văn hỏi.
“Cứ chờ đi!” Nguyễn Xuân Quế đáp.
Không phải muốn chơi bẩn à? Nguyễn Xuân Quế này cũng là từ trong bùn mà bò lên đấy. Chỉ là giăng bẫy thôi mà? Để coi bà bày cho tụi mày một cái bẫy thật lớn!
Nguyễn Xuân Quế hằn học nghĩ.
“Đừng làm gì phạm pháp.” Diệp Mạn Văn dặn dò Nguyễn Xuân Quế: “Lâm Tại Đường khó khăn lắm mới thoát được cục diện rối ren ở công ty, tuyệt đối đừng gây thêm rắc rối. Thương con thì được, nhưng cũng phải biết phân rõ nặng nhẹ.”
Diệp Mạn Văn dỗ Nguyễn Xuân Quế một hồi lâu, Nguyễn Xuân Quế khóc xong rồi, thấy nhẹ lòng hơn rồi lại đi mất.
Diệp Mạn Văn hiểu tính cách của Nguyễn Xuân Quế, người như con bé ấy, nếu không biết tranh giành thì làm sao mà sống nổi?
Bà thở dài một tiếng.
Nguyễn Xuân Quế từng hỏi bà chuyện cổ phần xưởng sản xuất đồ dùng ăn uống, Diệp Mạn Văn nói: “Dì chỉ là nhận lời nhờ người khác. Số tiền đó dì không có quyền quyết định.”
“Có bắt dì ký hợp đồng không?” Nguyễn Xuân Quế hỏi, “Không bắt ký thì tiền đó là của dì rồi.”
“Không bắt ký, nhưng tiền cũng không phải của dì.” Diệp Mạn Văn nói, “Mệnh dì không có lộc từ trên trời rơi xuống, con biết mà. Năm đó đi xem bói, ông hòa thượng già đã nói, cả đời này dì chỉ có thể kiếm tiền nhờ cực khổ. Nếu mà có tiền từ trên trời rơi xuống, thì hoặc là tiền sẽ mất, hoặc là dì chết.”
“Con biết.” Nguyễn Xuân Quế nói, “Con nghe Nguyễn Hương Ngọc nói rồi.”
“Đúng vậy.” Diệp Mạn Văn nói, “Nên dù có ký hay không thì số tiền đó cũng là của cậu út, không phải của dì.”
Lúc này, chú chó Tí Vàng đã cắn đến mệt, chui ngược vào trong nhà. Lâm Hiển Tổ lúc này mới bảo Lâm Tại Đường ra mở cửa cho ôn hai Lâm vào.
Vợ chồng ông hai Lâm trông vô cùng thảm hại, nhưng trước mặt Lâm Hiển Tổ vẫn cố gắng giữ thể diện. Họ bắt đầu vừa lau nước mắt vừa kể khổ với ông.
Ban đầu là kể chuyện lúc chia cổ phần, họ được phần tài sản tệ nhất trong nhà họ Lâm, giờ làm ăn không suôn sẻ, sổ sách nhìn vô cùng xấu xí; rồi lại kể đến chuyện con trai mình không có chí khí, sức khỏe yếu, thường xuyên phải vào viện, không làm việc đàng hoàng được, làm cha mẹ cũng phải lo để dành chút tiền cho nó. Cuối cùng thì nói muốn đem mấy trăm triệu còn lại đầu tư vào Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Lúc họ nói mấy chuyện phía trước, Lâm Tại Đường không nói tiếng nào. Nhưng đến khi nghe tới đoạn cuối cùng, anh bật cười khẩy.
Cười khinh như vậy, trước đây chàng công tử như ngọc Lâm Tại Đường sẽ không làm ra. Nhưng giờ anh lại thích cái cảm giác “điên điên” này, nên cười cũng rất tự nhiên.
“Trừ khi tôi chết rồi, nếu không thì đừng hòng bước chân vào Đèn Trang Trí Tinh Quang.” Lâm Tại Đường nói: “Muốn vào cũng được thôi, trả lại gấp đôi phần đã tách ra trước đó đi.”
Anh nói: “Lúc đầu có chuyện tốt là các người vơ hết, giờ lại quay sang nói phần cổ phần chia cho chú hai là tệ nhất? Nếu tôi nhớ không lầm thì hồi đó phần chia cho chú hai là khoản lời nhiều nhất. Một phần làm ăn dễ như vậy mà chú còn làm cho lỗ, thì giờ tôi dám dính vào cái xui của chú sao?”
“Sao mày lại nói với chú hai như vậy hả?” Ông hai Lâm bắt đầu châm chọc, “Ông nội dạy mày uổng rồi!”
“Ông nội dạy cả tôi lẫn em trai tôi mà, em trai tôi giờ đang làm gì? Tôi đây cũng muốn làm em trai lắm chứ, ngày ngày yên tâm làm con nhà giàu Hải Châu, chẳng thèm quan tâm chuyện ngoài đời, chỉ biết tiêu tiền thỏa thích!”
Lúc Lâm Tại Đường nói những lời này, cả người vẫn lạnh nhạt, thản nhiên. Anh đã quen với chuyện trong ngoài đều loạn, ban đầu còn cố giữ thể diện, giờ thì không cần nữa. Anh biết tình thân gần hay xa, thật ra chẳng liên quan gì tới máu mủ. Hôm nay chú hai tìm đến Thiên Khê, mục đích cuối cùng cũng là nhắm vào Diệp Mạn Văn, Lâm Tại Đường không cho phép ông ta mặt dày như vậy!
Những lời anh nói khiến ông hai Lâm tức đến hoa mắt, chỉ vào anh nói: “Mày! Mày! Tao thấy mày bị con hồ ly tinh đó mê hoặc tới mụ mị đầu óc rồi!”
“Người chú gọi là hồ ly tinh chính là vợ tôi.” Lâm Tại Đường nhìn thoáng qua thím mình, rồi nói tiếp: “Còn mấy người bên ngoài của chú hai mới đúng là hồ ly tinh!”
Lúc này, Lâm Hiển Tổ lên tiếng, ông nói với chú hai của Lâm Tại Đường: “Anh mãi vẫn không hiểu vì sao tiền lại chảy về phía người khác, e là sau này cũng chẳng hiểu được đâu. Con người ta chỉ trao tài sản cho người mà họ tin tưởng, dù chỉ là qua tay một lần thì cũng phải cảnh giác kẻ khác ra tay cướp mất. Anh không hiểu đạo lý này, nên làm ăn mới không khá lên được.” Lâm Hiển Tổ phẩy tay ra hiệu cho ông ta đi: “Về học lại đi!”
Lâm Tại Đường tiễn chú hai ra cửa, lúc này nhận được tin nhắn của Ngô Thường, cô vô cùng kinh ngạc hỏi: “Lâm Tại Đường, sao anh chuyển cho em nhiều tiền như vậy? Anh vì cảm thấy mình không trụ được nữa nên muốn trói chặt em lại hả?”
Lâm Tại Đường trả lời cô: “Quà năm mới, để tiền sinh ra tiền, sau này em nuôi anh.”
Ngô Thường bị anh làm cho ngơ ngác, trong lòng đầy hoang mang, cô nói: “Anh biết là em chưa từng thấy qua nhiều tiền thật bao giờ đúng không?”
“Anh biết. Giờ thì em thấy rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Tối nay mình cùng nhau đón năm mới nhé!”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc