Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 64
Chương 64: Ác
*
Ngô Thường thật sự đi xem một căn nhà.
Căn nhà nằm ngay gần khu phố cổ Hải Châu, ra khỏi phố cổ rẽ phải, băng qua hai con đường là tới. Đó là một khu dân cư rất bình thường, nhưng được cái là gần bệnh viện, các tiện ích khác cũng đầy đủ. Điều Ngô Thường thích nhất là môi trường trong khu, vì xây từ sớm nên khoảng cách giữa các tòa nhà rất rộng, dù cô mua tầng một cũng không cần lo lắng về ánh sáng.
Căn nhà đã được sửa sang ba năm nay, nhưng chủ cũ chưa ở một ngày nào, vì con cái làm việc ở Quảng Châu, cha mẹ cũng theo sang đó. Ngô Thường cảm thấy căn nhà này giống như là số phận sắp đặt cho mình vậy.
Căn nhà nhỏ 65 mét vuông, tiền đặt cọc chưa tới mười lăm vạn. Ngô Thường còn có hơn năm vạn tiền tiết kiệm, cô tính toán sơ sơ, tháng sau tiền lương và hoa hồng vừa đúng đủ để kịp đóng tiền cọc.
Cô dứt khoát ký hợp đồng đặt cọc, rồi mới hào hứng đi tìm Nguyễn Hương Ngọc. Quán mì Hương Ngọc đã hoàn toàn phục hồi kinh doanh, sau mười giờ tối khách mới bắt đầu thưa dần. Lúc đó Nguyễn Hương Ngọc sẽ đứng trước quầy, đầu không ngẩng lên, lách cách tính sổ sách trong ngày.
Ngô Thường vừa tới đã thần thần bí bí nói: “Mẹ à, hôm nay con làm một chuyện lớn.”
“Chuyện gì lớn vậy…” Nguyễn Hương Ngọc hỏi: “Con ký được đơn hàng lớn rồi hả?”
Ngô Thường lắc đầu.
“Vậy thì…”
Trong mắt Ngô Thường là nụ cười không giấu nổi, cô hạ giọng, như dâng báu vật mà nói: “Mẹ à, nhà của tụi mình có nhà lầu rồi!”
“Nhà lầu?” Nguyễn Hương Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Ngô Thường, cô nàng thì vui vẻ gật đầu: “Đúng rồi! Nhà lầu! Sau này mẹ với bà ngoại già rồi, ở quê bất tiện, tụi mình có thể dọn lên nhà lầu ở. Tuy nhà không lớn, nhưng đủ cho tụi mình ở là được rồi!”
Nguyễn Hương Ngọc bị niềm vui của Ngô Thường truyền sang, tâm trạng cũng phấn khởi theo: “Ở đâu vậy! Con kể cho mẹ nghe kỹ chút coi!”
Ngô Thường gần như nhảy cẫng lên kéo mẹ ra khỏi quán mì, tìm một chỗ yên tĩnh kể rõ ràng từng chút. Niềm vui trong cô thật sự không thể kìm lại, lúc nói chuyện tay chân cứ múa may, Nguyễn Hương Ngọc nhìn con gái mình vui như vậy, vui đến mức sắp rưng rưng nước mắt luôn rồi.
Lâm Tại Đường đến thì tình cờ thấy cảnh đó, trong mắt Ngô Thường như có những vì sao đang sáng lấp lánh, nụ cười như bay lên tận trời. Điều đó khiến anh như quay lại mùa hè năm 2006, khi thiếu nữ Ngô Thường đang dạo chân trần dưới biển.
Anh bước lại hỏi: “Chuyện vui gì mà em vui dữ vậy?”
Mẹ Hương Ngọc đẩy tay Ngô Thường nói: “Con nói đi, nói lại với Tại Đường một lần nữa.”
Ngô Thường bèn làm bộ kiêu kỳ mà nói: “Bây giờ người đang đứng trước mặt anh đây, cô Ngô Thường, đã có căn! nhà! nhỏ! của riêng mình rồi đó nha!”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tại Đường là hỏi: “Bao nhiêu mét vuông vậy?”
Ngô Thường nói: “Tới sáu mươi lăm mét vuông lận đó.”
Lâm Tại Đường khen: “Giỏi quá trời! Chúc mừng em nha!”
Anh vốn không phải kiểu người sẽ lập tức biểu lộ niềm vui, niềm vui của anh cũng phải thấm dần. Năm phút sau, khi Ngô Thường đã nói sang chuyện khác, anh mới kéo khóe miệng cười cười, lại nói thêm một lần nữa: “Ghê thật luôn đó, vậy mà mua nhà lẹ vậy luôn.”
Ngô Thường khựng lại một chút, rồi nói: “Tổng giám đốc Lâm à, tháng sau tiền thưởng của em đừng có mà trục trặc gì nha? Dù công ty anh có phá sản thì cũng phải phát tiền thưởng cho em trước đó nghe chưa!”
“Vậy tức là em chưa đủ tiền để trả cọc mà vẫn dám mua trước hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Là vì em tin tưởng anh đó.” Ngô Thường nghiêm túc nói.
Trước khi ký hợp đồng cô cũng đã suy tính rồi, lỡ như Đèn Trang Trí Tinh Quang mà đóng cửa hay có chuyện gì, cô không gom đủ tiền cọc thì tiền đặt cọc cũng chẳng đòi lại được, đến lúc đó thì thảm. Kết quả sau cùng cô đưa ra là: Lâm Tại Đường là một người đáng tin cậy.
Vì sự tin tưởng của Ngô Thường mà lòng Lâm Tại Đường vui không ít, trên đường về nhà còn không ngớt khen Ngô Thường có mắt nhìn người, nói cô thật thông minh, biết ai là người đáng tin.
Vì đã mua được căn nhà này mà Ngô Thường tràn đầy hăng hái, sáng hôm sau cô dậy sớm tới công ty, nghiền ngẫm lại danh sách khách hàng, xem coi còn có thể moi thêm tiền từ ai nữa.
Cô gọi từng cuộc, hỏi từng người kế hoạch gần đây ra sao.
Cô bận rộn kiếm tiền, còn Lâm Tại Đường thì bận rộn tiệc tùng dịp cuối năm. Mấy lúc này anh khó mà tránh khỏi, nào là tiệc của chính quyền, hội doanh nghiệp, khách lớn, rồi cả những mối quan hệ cá nhân.
Anh thật sự không ưa gì mấy buổi tiệc này, nhưng lại không né được, điều khiến anh chán ghét nhất là cái gọi là “văn hóa rượu sắc”. Nếu anh là ông chủ, người ta sẽ dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp; nếu anh là bà chủ, người ta lại đưa mấy cậu trai bảnh bao tới. Người được đưa tới mấy tiệc rượu này ngoài việc có ngoại hình bắt mắt, điều quan trọng nhất là phải biết uống và biết chuốc.
Vì Lâm Tại Đường trẻ tuổi, có năng lực, ngoại hình lại đàng hoàng, nên luôn là đối tượng được săn đón ở mấy buổi tiệc đó. Dù bên kia là ai, đi mấy người, người được dắt theo kiểu gì cũng nhắm vào Lâm Tại Đường mà mời rượu.
Lâm Tại Đường tránh được thì tránh, tránh không nổi thì dùng chiêu quen thuộc mà câu giờ. Anh hay hỏi Ngô Thường có muốn đi cùng không, Ngô Thường nói: “Em không đi đâu, thà em tranh thủ ngủ giấc dưỡng nhan sắc còn hơn chớ!”
Dù Ngô Thường xử lý những tình huống kiểu đó chẳng chút khó khăn, nhưng thật ra cô không thích tới. Cô ghét nhất là cái vẻ mặt giả tạo của mấy người trong tiệc, nói lời sáo rỗng, cười kiểu không có chút thật lòng nào.
Mỗi lần Lâm Tại Đường đi xã giao, Ngô Thường thường sẽ cùng Tống Cảnh đi tìm chị Hứa chơi. Ngô Thường rất thích đến quán cà phê của chị Hứa, mỗi lần đến đó là cô sẽ mặc tạp dề, đội nón vào, bắt đầu pha cà phê, làm bánh mì.
Sau một hồi bận rộn, lúc khách vắng bớt, ba người họ sẽ kiếm một chỗ ngồi nghỉ chân.
Vì từng mượn tiền chị Hứa, mà chị Hứa thì chẳng hỏi han gì đã cho mượn, nên tình cảm giữa Ngô Thường và chị Hứa càng thêm thân thiết. Về sau mỗi khi chị Hứa nhờ cô nghiên cứu công thức nào đó, cô đều không nhận một đồng nào.
Thông thường ba người ra ngoài ngồi chơi là lúc Ngô Thường vui vẻ nhất.
Cuộc sống của cô bị lấp đầy bởi doanh số, khách hàng, và những cuộc đấu đá toan tính, chỉ có mấy lần “ngồi chơi” thế này là vùng đất trong sạch duy nhất. Cô không cần lo lắng mình nói sai lời, cũng chẳng mang chút toan tính nào, chỉ đơn thuần là sự thư giãn khi ở bên bạn bè thân thiết.
Hôm đó họ ngồi chơi đến rất khuya.
Thông thường khoảng mười một giờ đêm, Lâm Tại Đường sẽ nhắn một tin hỏi: “Khi nào em về nhà?”
Ngô Thường nhận được thì sẽ nán lại chút nữa, rồi mới thu dọn đồ đạc về. Thế nhưng hôm nay đã mười hai giờ rưỡi rồi mà vẫn không thấy anh nhắn.
Hôm nay anh có tiệc xã giao.
Sau khi chia tay chị Hứa và Tống Cảnh để về nhà, Ngô Thường phát hiện Lâm Tại Đường không có ở nhà, cả căn phòng tối om, yên tĩnh đến lạ.
Cô gọi điện cho anh, nhưng bị anh từ chối cuộc gọi.
Lâm Tại Đường bình thường sẽ không bao giờ từ chối cuộc gọi của cô, trừ phi đang bận chuyện. Mà dù có từ chối thì cũng sẽ gửi tin nhắn nói rõ anh đang ở đâu, làm gì, sẽ gọi lại sau. Nhưng hôm nay lại kỳ lạ, Lâm Tại Đường không hề nhắn lại.
Ngô Thường cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói rõ được.
Cô tắm rửa xong leo lên giường nằm, Lâm Tại Đường vẫn chưa có động tĩnh gì. Thế là cô lại bò dậy thay đồ, chạy đến nhà hàng nơi anh đang tiệc tùng. Lâm Tại Đường có điểm này tốt, là hôm nào ăn ở đâu, với ai, anh đều nói trước với cô.
Ngô Thường đến nhà hàng, phát hiện phòng riêng của họ đã trống từ lâu. Cô hỏi nhân viên phục vụ họ đi từ lúc nào, nhân viên nói đã đi từ ba bốn tiếng trước rồi.
Ngô Thường tìm quanh khu vực đó, vừa đi vừa gọi điện cho Lâm Tại Đường. Ban đầu còn bị từ chối cuộc gọi, sau đó thì chẳng ai bắt máy nữa.
Lâm Tại Đường đã uống đến mức mất ý thức.
Hôm đó là buổi tiệc tất niên với hội thương mại. Ngay khi tới nơi, anh đã cảm giác không khí bữa tiệc này có gì đó sai sai, vì tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào anh.
Mọi người thay phiên nhau mời rượu anh, ngay cả lúc anh muốn đi vệ sinh họ cũng không cho, nói phải uống xong rồi mới được đi.
Lâm Tại Đường tức giận, hội trưởng Lương của hội doanh thương mới lên tiếng: “Tại Đường à, giờ làm ăn lớn rồi, không chừa chút mặt mũi cho mấy chú nữa hả? Mấy ly của người khác không uống, nhưng của chú thì phải uống chứ?”
Hội trưởng Lương của hội doanh thương là người kế nhiệm của Lâm Hiển Tổ, mấy năm trước từng cùng ông nội anh bôn ba gây dựng sự nghiệp, tạo nên môi trường kinh doanh ở Hải Châu rất tốt. Vì nể tình ông với ông nội có giao tình, Lâm Tại Đường cũng đành uống với ông mấy ly.
Nhưng rượu hôm đó lại rất lạ, theo lý thì Lâm Tại Đường không dễ say đến thế, vậy mà càng uống càng thấy mắt mở không nổi. Anh còn đi vệ sinh nôn một lần, lúc quay về thì cố chống đỡ tỉnh táo để gọi điện cho Ngô Thường.
Lúc này trong tiềm thức của Lâm Tại Đường là muốn Ngô Thường đến cứu anh, giúp anh thoát ra khỏi tình cảnh này, anh cảm thấy hôm nay dường như mình đã rơi vào một cái bẫy. Đầu óc anh vẫn còn chút tỉnh táo, nhưng cơ thể thì đã bắt đầu không nghe theo chỉ huy nữa.
Ngón tay anh bắt đầu run rẩy, vừa mới mở điện thoại ra thì đã bị người khác giật lấy, nói: “Tổng giám đốc Lâm, nhanh lên nào! Uống tiếp đi!”
Lâm Tại Đường đứng dậy định lấy lại điện thoại, nhưng chỉ chớp mắt đã ngã xuống đất, sau đó dường như ngất lịm.
Lúc mở mắt ra, anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng đau đến mức không thở nổi, mà trên người lại không một mảnh vải.
Lúc này có một giọng nữ vang lên bên tai anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh tỉnh rồi à?”
Lâm Tại Đường bật dậy ngồi dậy, một cơn buồn nôn dữ dội ập đến, anh định mặc quần áo, nhưng cô gái kia lại nhào tới quấn lấy cổ anh: “Tổng giám đốc Lâm, sao vậy mà? Gấp gì chứ? Ngủ thêm chút đi mà.”
Lâm Tại Đường quay người nhào lên thành giường, nôn thốc nôn tháo.
Lần đầu tiên anh mới biết con người có thể nôn tới mức như vậy, những thứ nhơ nhớp đó phụt ra ngoài, văng đầy trên sàn nhà.
Lúc này anh run rẩy với tay tìm mắt kính đeo lên, cuối cùng cũng nhìn rõ được cô gái kia là ai: là người được một doanh nhân mang theo trong bữa tiệc tối hôm qua.
Cô gái cười tít mắt, nhưng nụ cười đó lại mang theo vẻ khiêu khích, nhẹ nhàng mà trơ tráo rút mấy tờ khăn giấy ra lau miệng cho Lâm Tại Đường, vừa lau vừa nói: “Tổng giám đốc Lâm, sau này có gì cần anh cứ gọi em nha. Mình giữ liên lạc thường xuyên nhé.”
Lâm Tại Đường thở dần ổn định lại, sau đó lấy điện thoại lên, nhìn thấy nhật ký cuộc gọi — Ngô Thường gọi tới rất nhiều cuộc, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Một trận đau lòng không cách nào nói nên lời ập tới, nhưng anh bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Lúc đó đã là bốn giờ sáng, Ngô Thường vẫn còn đang khắp nơi tìm anh.
Ngô Thường không hề có chút nghi ngờ nào rằng Lâm Tại Đường đã làm chuyện xằng bậy, cô hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng anh đột nhiên mất liên lạc, khiến cô lo lắng vô cùng.
Cô đứng trên con phố ở Hải Châu, đêm cuối tháng Mười Hai, hơi ẩm và cái lạnh len lỏi từng chút một thấm vào áo quần cô, khiến cô lạnh đến tê tái.
Ngay khoảnh khắc chuông điện thoại reo lên, cô gần như theo phản xạ mà bắt máy. Tiếp đó là tiếng nói run rẩy, như đang kìm nén điều gì đó của Lâm Tại Đường, vang lên bên tai cô. Anh hỏi: “Ngô Thường, em có tin anh không?”
Ngô Thường không cần suy nghĩ đã trả lời ngay: “Em tin anh. Anh sao vậy? Anh đang ở đâu?”
Lâm Tại Đường thở phào một hơi thật dài, nói: “Anh đang ở khách sạn Hải Châu, phòng 1808.”
“…”
“Ngô Thường, em tới nhanh đi.”
Lâm Tại Đường nói xong thì cúp máy.
Tim anh đau nhói, người phụ nữ kia vẫn còn đang nhìn anh. Lâm Tại Đường biết cô ta cũng chỉ là đang mưu sinh, nhất định là có người sai khiến. Trong đầu anh nhanh chóng lướt qua tất cả khả năng: ảnh hưởng đến công việc, dư luận dậy sóng, chiến tranh gia đình… Cuối cùng, Lâm Tại Đường quay sang nói với cô gái kia: “Cô đừng đi. Tôi sẽ gọi báo cảnh sát ngay bây giờ.”
Cô gái kinh ngạc nhìn anh, đây hoàn toàn không giống như lời người ta nói với cô ta. Người ta nói gì? Đàn ông đều như nhau, nhất là mấy người có tiền, càng thích có vài cuộc tình ngoài luồng để chứng tỏ sức hút của bản thân. Huống gì là người như Lâm Tại Đường, quanh anh toàn là phụ nữ, chỉ cần cô nhân cơ hội chen vào, trở thành một trong muôn ngàn bông hoa bên cạnh anh, thì về sau sống sung sướng chẳng cần lo nghĩ gì.
Cô ta tin mấy lời đó, không tin Lâm Tại Đường sẽ thực sự báo cảnh sát.
Cho đến khi anh thực sự gọi được cho cảnh sát, giọng nói khàn khàn, khó nhọc vang lên: “Chào đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án… tôi có thể đã bị người khác… xâm hại t*nh d*c.”
Anh ngừng lại một chút, rồi càng khó khăn hơn nói tiếp: “Hoặc là… bị cưỡng h**p, tôi không rõ nữa… tôi cảm thấy rất tệ.”
Vỏ não anh như muốn nổ tung, đủ loại âm thanh lấn át toàn bộ suy nghĩ.
Lúc đó, điều anh nghĩ đến là: Ngô Thường sao còn chưa tới? Ngô Thường đâu rồi?
Anh nằm bất động ở đó.
Anh biết, một khi Ngô Thường bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, cô sẽ thấy kinh tởm.
Nhưng anh không thể động đậy, anh muốn giữ nguyên hiện trường như thế.
Vì anh hoàn toàn không nhớ được chuyện gì xảy ra sau khi say, nên giờ anh lựa chọn tin vào pháp luật. Nếu thật sự anh có làm chuyện đó, thì anh sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm.
Nhưng… tại sao chứ?
Lâm Tại Đường nghĩ: Sao mình lại không thở nổi thế này?
Khi Ngô Thường bước vào phòng 1808 của khách sạn Hải Châu, nhìn thấy cảnh sát đứng ngay trước cửa phòng, chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ.
Cảnh sát hỏi cô là ai.
Cô nói: “Tôi là vợ của Lâm Tại Đường… chúng tôi đã tổ chức đám cưới rồi. Xin hỏi…”
Giọng cô run run, nghẹn lại: “Xin hỏi, Lâm Tại Đường… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc