Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 65
Chương 65: Bẩn thỉu
*
Ngô Thường trước khi bước vào phòng 1808, đã từng tưởng tượng ra đủ kiểu cảnh tượng: Lâm Tại Đường uống say, nôn mửa, hay bị thương, bị người ta bắt cóc. Nhưng cô không ngờ, trong căn phòng ấy lại có cảnh sát. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sát, cô tưởng Lâm Tại Đường đã chết, hoặc giết người rồi.
Cảnh sát dẫn cô đi vào bên trong, cô liền nhìn thấy Lâm Tại Đường tr*n tr**ng, còn cô gái bên kia thì ngồi trên ghế salon mà khóc. Giường chiếu hỗn độn, đồ lót của Lâm Tại Đường bị vứt dưới đất.
Lâm Tại Đường vừa thấy Ngô Thường là lập tức im bặt, anh nhìn cô, chờ phản ứng của cô. Anh nghĩ: nếu anh nhìn thấy trên mặt Ngô Thường có vẻ khinh miệt, ghê tởm, thì chắc chắn anh sẽ rất đau lòng. Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó thôi, anh đã thấy đau lòng rồi.
Ngô Thường nhớ lại câu anh hỏi trong điện thoại: “Em có tin anh không?”, chớp mắt đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô biết, nhiều phu nhân Hải Châu đều hiểu một đạo lý: chồng lo kiếm tiền bên ngoài, vợ an tâm làm vợ ở nhà. Dù cho chồng có đào hoa ra sao, chỉ cần địa vị trong gia đình không bị lung lay thì cứ mặc kệ anh ta, hai người vẫn là vợ chồng tốt. Nhưng cô không phải là họ, Lâm Tại Đường cũng không phải là chồng họ. Hai người họ không giống vậy.
Cảnh sát nói với Ngô Thường: “Chồng cô báo cảnh sát, nói rằng anh ấy bị xâm hại t*nh d*c sau khi uống rượu, có khả năng là bị cưỡng h**p. Giờ chúng tôi đang lấy lời khai và thu thập chứng cứ, lát nữa phải đến bệnh viện giám định.”
“Dạ được.” Ngô Thường lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, bước lên cầm lấy kính của Lâm Tại Đường, lau sạch tròng kính dính bẩn, rồi nhẹ nhàng đeo lại cho anh. Cô nhìn thấy đôi mắt tràn đầy đau đớn của anh. Cô biết Lâm Tại Đường đang nghĩ gì: nếu trong quá trình ấy anh thực sự từng chủ động, vậy thì anh chẳng khác gì cha mình. Một người kiêu hãnh như Lâm Tại Đường sẽ vì chuyện này mà đánh mất đi tấm lưng từng luôn đứng thẳng.
Lần đầu tiên, Ngô Thường thấy Lâm Tại Đường thật tội nghiệp.
Cô khẽ nói: “Em ngồi bên đây đợi anh, anh cứ bình tĩnh nói với cảnh sát. Lát nữa em sẽ cùng anh tới bệnh viện. Anh yên tâm đi Lâm Tại Đường, em tin anh.”
Dù trong lòng rối bời, dù rất đau lòng vì anh, nhưng Ngô Thường vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại rồi nhanh chóng phân tích tình hình: chuyện này nhất định sẽ lan ra ngoài, chắc chắn Lâm Tại Đường đã bị người ta gài bẫy. Nhà sẽ rối, bên ngoài cũng sẽ rối. Lúc này chỉ có ông nội mới có thể giữ được cục diện.
“Giờ chắc ông nội đã dậy đánh thái cực rồi, em muốn gọi điện báo với ông chuyện này, được không?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Tại Đường gật đầu: “Được, gọi cho ông nội đi.”
Ngô Thường khẽ gật đầu, cô định lùi lại thì Lâm Tại Đường nắm lấy cổ tay cô, nói: “Ngô Thường, cảm ơn em.”
Ngô Thường mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng: “Không có gì.”
Cô lại lùi sang một bên.
Cô quan sát cô gái kia, cô ta đã bị dọa đến ngơ ngác, lúc này đang ngồi đó khóc. Nhưng cô ta khăng khăng nói rằng mình chỉ đưa Lâm Tại Đường về phòng, sau khi vào phòng thì bị anh xâm hại. Cảnh sát hỏi có chứng cứ không, cô ta nói có.
Ngô Thường không nói gì cả.
Cô bước ra ngoài, gọi điện thoại cho Lâm Hiển Tổ. Giọng cô rất bình tĩnh, nói: “Ông ơi, con có chuyện muốn nói với ông, ông đừng lo. Tối qua Lâm Tại Đường dự tiệc của hội doanh thương Hải Châu, anh ấy uống nhiều rượu rồi bị người ta đưa đến khách sạn.”
“Dính tới tin đồn tình ái hả?” Lâm Hiển Tổ hỏi.
Ngô Thường nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ tình hình cụ thể, cảnh sát đang lấy lời khai, video khách sạn sắp được trích xuất, nhưng chỉ có ở khu vực thang máy và hành lang. Chút nữa còn phải đi bệnh viện kiểm tra.”
“Mỗi bên nói một kiểu?” Lâm Hiển Tổ lại hỏi.
“Dạ đúng, ông ơi.” Lúc này mũi Ngô Thường nghẹt lại, không hiểu sao, mắt cô cũng cay xè, suýt chút nữa thì đã bật khóc.
Lâm Hiển Tổ nghe ra sự khác lạ của cô, ông liền nói: “Thường Thường, nếu như chuyện Lâm Tại Đường ngoại tình là sự thật không thể chối cãi, thì ông sẽ ủng hộ con cắt đứt với nó. Nhưng con có biết không, thương trường là chiến trường, chiến trường thì tàn khốc, thương trường lại dơ bẩn. Làm người ở trong đó, khó tránh khỏi chuyện không thể làm chủ chính mình. Con giúp ông một việc, chờ kết quả một lát có được không?”
“Dạ được, ông ơi. Con tin Lâm Tại Đường.”
“Con tin nó, ông cảm động lắm. Con cứ ở bên cạnh nó đi, mấy chuyện còn lại để ông lo.”
Lâm Hiển Tổ cúp máy xong thì đứng đó hít sâu hai lần, rồi mới nhấc điện thoại gọi cho người bạn già của mình, hiện đang là Hội trưởng Hội doanh thương Hải Châu – Hội trưởng Lương.
Hội trưởng Lương vừa mới thức dậy uống trà nóng, nhận được cuộc gọi của Lâm Hiển Tổ thì dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, dậy sớm vậy? Có muốn đi uống trà sáng không?”
Lâm Hiển Tổ khẽ cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Bữa tiệc tối qua ai là người mời, có những ai tham dự?”
Hội trưởng Lương cũng là một thương nhân lanh lợi, trước bữa tiệc hôm qua có người nói với ông ta rằng ông chủ mới của Đèn Trang Trí Tinh Quang đúng là một kẻ ngạo mạn, việc kinh doanh vừa mới xoay chuyển có chút khởi sắc liền càng ngày càng không xem ai ra gì. Đi ra ngoài, người ta còn tưởng anh ta là hội trưởng nữa kìa.
Hội trưởng Lương ghi nhớ điều đó, nên trong bữa tiệc đã ra oai một chút. Hôm qua ông ta cũng nhận ra bầu không khí bữa tiệc có gì đó không ổn, nhưng ông ta không ngăn lại. Ý của ông ta là muốn dạy dỗ lũ trẻ một bài học, đừng quá ngạo mạn, phải biết tôn trọng người lớn.
Về cuối buổi tiệc, ông ta thấy Lâm Tại Đường đã say bí tỉ, trước khi rời đi còn dặn dò người khác chăm sóc anh cho cẩn thận rồi mới đi.
“Tôi hỏi ông, hôm qua trong bữa tiệc có những ai?” Lúc này Lâm Hiển Tổ bất ngờ gằn giọng, thuận tay ném vỡ một tách trà, tiếng tách trà vỡ vang lên chói tai khiến Hội trưởng Lương bỗng rùng mình ớn lạnh.
Ở Hải Châu có rất nhiều lời đồn về xuất thân của Lâm Hiển Tổ, có người nói ông là con cháu dòng dõi danh môn, cũng có người bảo ông tay trắng dựng nghiệp. Nhưng những điều đó không quan trọng, điều quan trọng là: khi Lâm Hiển Tổ nổi giận thì rất đáng sợ.
Hội trưởng Lương từng làm phó cho Lâm Hiển Tổ nhiều năm, ông ta hiểu quá rõ người đàn ông già này: ông ấy tuyệt đối không phải người hiền lành. Không có một ai gây dựng được sự nghiệp vang danh mà lại là kẻ yếu mềm, nhất là người như Lâm Hiển Tổ — thủ đoạn vô vàn, thay đổi khôn lường.
Hội trưởng Lương lúc này cười gượng, nói: “Cựu hội trưởng à, sao lại giận dữ thế ạ? Hôm qua chỉ là một buổi xã giao bình thường thôi mà.”
“Vậy sao?” Lâm Hiển Tổ nói, “Vậy thì bây giờ ông đến bệnh viện Hải Châu chờ tôi đi. Ngoài ra, ông đưa tôi danh sách tất cả những người có mặt trong buổi tiệc hôm qua. Bao gồm cả mấy thứ ‘hoa cỏ ong bướm’ mà các người dẫn tới, cũng đưa hết.”
“Dạ được.” Hội trưởng Lương nghe thấy Lâm Hiển Tổ cúp máy rồi mới dám cúp theo. Ông ta cẩn thận nhớ lại, rồi đột nhiên đập tay lên trán, nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn: sau bữa tiệc xảy ra chuyện rồi!
Lạy trời đừng có chết người!
Hội trưởng Lương biết, đối với Lâm Hiển Tổ mà nói, cháu trai Lâm Tại Đường quan trọng tới mức nào. Nếu Lâm Tại Đường thật sự gặp chuyện thì Lâm Hiển Tổ sẽ khiến cả trời cũng thủng lỗ!
Ông ta lập tức gọi điện hỏi về chuyện tối qua, nhưng phát hiện đám người kia cứ quanh co, né tránh, lập lờ nước đôi, ông ta liền biết ngay: chuyện này rất nghiêm trọng rồi.
Xong đời rồi. Ông ta nghĩ.
Đoạn ghi hình giám sát của Khách sạn Hải Châu đã được trích xuất. Cảnh sát thấy Lâm Tại Đường hoàn toàn mất khả năng hành động, bị ba người đàn ông dìu vào phòng. Anh không còn ý thức, để mặc người khác kéo lê đi. Phía sau họ là một người phụ nữ — chính là cô gái trong phòng kia. Tới cửa phòng, ba người đàn ông vào trước, sau đó ra ngoài dặn dò cô gái mấy câu, rồi cô ta mới bước vào.
Còn trong phòng đã xảy ra chuyện gì, hiện tại vẫn chưa rõ.
Ngô Thường đi cùng Lâm Tại Đường đến bệnh viện kiểm tra. Trên đường đi, Lâm Tại Đường không nói một lời nào. Lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo, và điều đầu tiên anh hiểu ra chính là nguyên nhân: vì sao bọn họ lại làm vậy với anh — bởi vì họ muốn kéo anh xuống bùn.
Từ khi tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang, Lâm Tại Đường luôn bận rộn lo chuyện làm ăn, anh khinh thường mấy thủ đoạn bẩn thỉu trong thương trường, cũng chẳng buồn qua lại với một số người. Chính điều đó khiến anh trông có vẻ khác người, khiến người ta thấy khó chịu vô cùng.
Chỉ cần kéo Lâm Tại Đường xuống khỏi thần đàn, đập nát sự kiêu ngạo và cao ngạo của anh thì bọn họ mới thấy hả dạ.
Đồng thời Lâm Tại Đường cũng hiểu rõ, nếu hôm nay anh không báo cảnh sát, sau này có thể sẽ bị uy h**p, cuối cùng rất có thể thân bại danh liệt. Nhưng nếu báo rồi, cũng có thể vẫn thân bại danh liệt.
Ngô Thường đưa tay qua, ban đầu chỉ nắm lấy một ngón tay của anh.
Ngón tay anh lạnh ngắt, cô siết chặt trong lòng bàn tay mình. Một lát sau, cô phủ cả bàn tay lên mu bàn tay anh. Nhưng Lâm Tại Đường lại rút tay ra.
Anh cảm thấy mình bẩn thỉu.
Lâm Tại Đường đối với tình cảm có yêu cầu gần như là ám ảnh sạch sẽ, không chỉ với người khác, mà còn với chính bản thân anh. Anh không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào trong tình cảm, dù là người khác phản bội anh, hay anh phản bội người khác, anh đều không thể chấp nhận, cho dù kiểu phản bội ấy có thể là bị động.
Ngô Thường kiên quyết nắm lấy tay anh, nói: “Anh đừng né. Đừng để em nổi giận.”
Lâm Tại Đường nhìn ra ngoài cửa kính, nói: “Em giận vì gì? Vì anh ngủ với người khác à?”
“Em giận vì anh đang mù quáng chán ghét chính mình.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, càng lúc thế này, chúng mình càng phải đoàn kết. Chẳng lẽ để người ta ức h**p nữa sao?”
Đoàn kết.
Lâm Tại Đường nhẩm lại từ này, anh cảm thấy giờ phút này mình quá nhạy cảm, anh không thích chữ “đoàn kết” ấy. Thứ anh thích là niềm tin — là sự tin tưởng tuyệt đối không điều kiện.
Bệnh viện Hải Châu người ra kẻ vào tấp nập.
Cuối năm, bệnh viện đang tổ chức chương trình khám sức khỏe miễn phí cho người già, nên khắp nơi toàn là người cao tuổi.
Lâm Tại Đường có vẻ không thích nơi đông người như vậy, theo phản xạ liền nghiêng người sát lại gần Ngô Thường. Ngô Thường chợt nhận ra: Lâm Tại Đường không phải là người không gì không phá được, anh cũng có điểm yếu, cũng sẽ yếu lòng. Ví dụ như giây phút này đây.
Trải nghiệm đêm qua đối với nhiều người đàn ông thì chẳng là gì to tát, thậm chí có thể xem như một cuộc phiêu lưu tình ái. Nhưng Lâm Tại Đường không phải là bọn họ, trái tim cao khiết của anh dường như đã bị bọn họ làm vấy bẩn rồi.
“Anh có phải quá yếu đuối không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Không.” Ngô Thường nói: “Anh không thuận theo dòng chảy.”
Lúc này, họ nhìn thấy Lâm Hiển Tổ đã đến, ông đang đứng ở hành lang. Lâm Tại Đường bước nhanh đến trước mặt ông nội, nói: “Ông ơi…”
Lâm Hiển Tổ vỗ vai anh: “Vào khám trước đi, mấy chuyện khác để sau. Hôm nay ông dạy cho con thêm một bài học, bài này gọi là: Có thù nhất định phải trả.”
Lâm Tại Đường gật đầu, sau đó đi vào.
Toàn bộ quá trình kiểm tra khiến anh căng thẳng tột độ. Từ nay anh hiểu rằng thời khắc đáng sợ nhất trong đời chính là lúc bản thân không còn ý thức. Ở bên ngoài, giữ được sự tỉnh táo mọi lúc là điều quan trọng biết bao nhiêu.
Bác sĩ hỏi anh có rửa sạch cơ thể chưa, anh đáp là chưa. Bác sĩ gật đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn anh.
“Có vấn đề gì không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Đợi có kết quả đã.”
“Bây giờ nói cho tôi biết được không?”
“Không được, phải nghiêm túc, đợi kết quả đi!”
Lâm Tại Đường bước ra ngoài, thấy Ngô Thường đang nhìn thẳng vào mắt anh. Lúc này anh càng hiểu rõ hơn vì sao mình luôn muốn có một gia đình: thế giới bên ngoài hung hiểm như vậy, anh cần một cảng tránh gió, cần một nơi có thể đóng kín cửa lại là an toàn tuyệt đối, là nơi chấp nhận mọi thứ thuộc về anh. Nếu không, anh sẽ kiệt sức mất.
“Lại đây.” Ngô Thường vẫy tay với anh: “Em mua đồ ăn cho anh rồi, ăn chút đi.”
“Anh không đói.”
“Anh ăn cho em.”
Ngô Thường như dâng bảo vật, mở túi đồ ăn ra, bên trong là món bánh hấp do mẹ Hương Ngọc làm bằng tay.
Lâm Tại Đường rất thích đồ mẹ Hương Ngọc làm, bánh gạo dẻo mềm bên trong có nhân đầy đặn, hương vị vừa vặn ngon lành. Vừa cắn một miếng, anh cảm thấy như bản thân đỡ hơn một chút.
“Em đến quán mì rồi à?” Anh hỏi.
“Mẹ em nhờ người mang tới.” Ngô Thường nói: “Em không nói với mẹ là vì sao mình đang ở bệnh viện, em chỉ nói là anh không khỏe nên đến khám. Mẹ tưởng anh phải nhịn đói để lấy máu xét nghiệm nên bảo người đem đồ ăn tới, nói lấy máu xong phải ăn ngay.”
Tình yêu ấm áp đến vậy.
Lâm Tại Đường suýt nữa thì rơi nước mắt. Vừa ăn, anh vừa cảm thấy hồn vía mình như trở lại. Vốn dĩ anh cũng không yếu đuối, nếu yếu đuối thì anh đã không chọn cách báo cảnh sát rồi. Chỉ là anh thấy ghê tởm — con người bị buộc phải quan hệ với người mình không yêu khi không có ý thức tự chủ, chuyện đó thật quá đỗi kinh tởm.
Ngô Thường thấy anh đỡ hơn một chút thì mới lên tiếng: “Lâm Tại Đường, những gì em sắp nói không phải để an ủi anh. Em chỉ nói đúng những gì em nghĩ.”
“Ừm.”
“Thứ nhất, chắc chắn là anh chưa xảy ra quan hệ gì cả. Em đã xem đoạn giám sát rồi, tình trạng của anh như vậy thì chắc chắn là không thể cương được. Thứ hai, dù cho có xảy ra chuyện đi nữa, thì đó cũng là anh bị ép buộc, anh là nạn nhân, anh không cần phải trách mình. Thứ ba, chuyện này sẽ không thay đổi bất cứ điều gì giữa em và anh.”
Ngô Thường nói xong liền thở phào một hơi, nắm lấy tay Lâm Tại Đường.
Nửa tiếng sau, kết quả kiểm tra được trả về. Lâm Tại Đường không có quan hệ t*nh d*c với người khác, nhưng không loại trừ khả năng bị người ta dùng tay xâm phạm.
Lòng thù hận của Lâm Tại Đường lập tức bùng cháy như lửa. Ngô Thường nhận ra điều gì đó bất thường ở anh, vội chắn ngay trước mặt anh. Cô linh cảm được một chuyện: một phần nào đó trong con người Lâm Tại Đường đã bị g**t ch*t rồi.
Anh sẽ hoàn toàn trở thành một người có thù nhất định báo, trở thành một thương nhân đúng nghĩa. Những phần mềm mỏng trong anh sẽ bị sự chìm nổi của thương trường lần lượt bào mòn dần.
Bởi vì lúc này sắc mặt của anh… kinh khủng vô cùng.
Ngô Thường rùng mình một cái.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc