Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 63
Ngàn cánh buồm lướt qua, vạn cây xuân đâm chồi
Chương 63: Nhà cửa, vé máy bay, cuộc sống
*
Tôi đã mua một căn nhà
Mua những bộ đồ tôi thích
Mua vé máy bay đến phương xa.
Tháng 12 năm 2012, “Tôi có chút tiền lẻ” của Ngô Thường
–
Mùa đông năm 2012, Ngô Thường có một chuyến đi tới Bắc Kinh.
Lúc cô bước xuống máy bay, rời khỏi sân bay, khi luồng khí lạnh miền Bắc xộc thẳng vào khoang mũi, cô không nhịn được rùng mình một cái rồi hắt hơi luôn.
Rét buốt.
Ngô Thường nghĩ tới từ đó.
Lâm Tại Đường hỏi cô: “Em thấy mấy khách hàng bên tập đoàn này em xử lý được không? Mấy viện thiết kế của mấy doanh nghiệp nhà nước, trung ương thì sao?”
“Có gì mà không xử lý được chứ?” Ngô Thường lại hắt hơi một cái, cô vẫn chưa quen với cái lạnh hôm nay ở Bắc Kinh. Dự báo thời tiết nói hôm nay là ngày lạnh nhất trong năm ở Bắc Kinh.
“Vậy thì mình chia ra làm việc nhé.” Lâm Tại Đường nói: “Tối nay anh phải đi xã giao. Em thật sự không đi à?”
“Không đi. Gặp nhau ở khách sạn nha?” Ngô Thường nháy mắt tinh nghịch với anh.
Lâm Tại Đường hừ một tiếng: “Không gặp.”
“Không gặp thì thôi.”
Ngô Thường leo lên taxi trước, hạ kính xe xuống, cô vẫy tay tạm biệt Lâm Tại Đường. Lâm Tại Đường thấy thật lạ, mới hồi nãy còn vui vẻ trên máy bay, vậy mà vừa xuống máy bay là đổi sắc mặt liền.
Ngô Thường kéo kính xe lên. Bác tài hỏi cô muốn đi đâu. Cô nói: “Bác chở con đi vòng vòng Thiên An Môn, Vương Phủ Tỉnh, rồi tới Viện Trúc Tím nha.”
“Viện Trúc Tím?”
“Dạ đúng rồi.”
“Lần đầu tiên thấy người ở tỉnh khác mới tới Bắc Kinh mà ngày đầu tiên đã muốn tới Viện Trúc Tím dạo chơi đó.”
“Con chưa từng đi mà.”
Ngô Thường đáp như vậy.
Cô nhớ có lần ngồi uống cà phê, Tống Cảnh bất ngờ nói với cô: “Mình biết Bộc Quân Dương ở đâu bên Bắc Kinh rồi.”
“Ở đâu?”
“Viện Trúc Tím.” Tống Cảnh nói, “Mình cũng không biết đó là nơi như thế nào, chắc là một chỗ trồng đầy trúc. Mấy cái tên địa danh ở Bắc Kinh nghe cứ kỳ kỳ.”
Ngô Thường nhớ lấy cái tên Viện Trúc Tím, ngay khoảnh khắc bước lên xe liền muốn đi xem thử nó ra sao. Bác tài chở cô rời khỏi sân bay Thủ đô, cô thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe dần dần trở nên náo nhiệt, chiếc xe bon bon chạy lên đường vành đai số năm.
Bắc Kinh đúng là rất lớn.
Hải Châu là một thành phố ven biển, dù kinh tế phát triển nhưng vẫn khác Bắc Kinh. Bắc Kinh cũng không giống Thượng Hải. Ngô Thường đã đi qua nhiều thành phố, dần dà nhận ra mỗi thành phố đều có khí chất riêng của nó.
Trước đây cô thích Thượng Hải, giờ thì cô thấy Bắc Kinh cũng rất đặc biệt.
Từ đường vành đai số năm nhìn về Bắc Kinh, cảm giác bầu trời thành phố mờ mịt một màu xám xịt.
Thì ra thành phố mà Bộc Quân Dương đang sống lại là như vậy, Ngô Thường nghĩ.
Cô nhớ năm đó, anh từng đến Hàng Châu thăm cô, hai người cùng nhau bàn về kế hoạch sau khi tốt nghiệp. Ngô Thường nói em muốn đến Thượng Hải, vì Thượng Hải cách Hải Châu không xa, em có thể thường xuyên về thăm mẹ và bà ngoại. Khi ấy đơn vị của Bộc Quân Dương đã giúp anh giải quyết hộ khẩu ở Bắc Kinh, còn ký hợp đồng rồi, trong thời gian ngắn anh không thể rời đi được, nếu không sẽ phải bồi thường. Anh nói: “Vậy thì thôi, vài năm nữa anh sẽ đến Thượng Hải đoàn tụ với em.”
“Anh đừng lo cho em mà.” Ngô Thường nói, “Sau này giao thông sẽ ngày càng thuận tiện, chỉ cần mình có tiền có thời gian thì sẽ gặp được nhau thôi.”
“Ngô Thường, em không biết đâu, đến lúc đi làm rồi, việc có tiền với có thời gian sẽ khó lắm, khó lắm em à.” Công việc của Bộc Quân Dương là kiểu nhìn trước thấy hết, anh tự thấy tương lai mình mù mịt. Cô bạn học Viên Bác Dao từng nói với anh Bắc Kinh là một thành phố công bằng, chỉ cần chịu khó thì sẽ được đền đáp.
Nhưng Bộc Quân Dương lại không nghĩ vậy.
Anh cảm thấy mình như một chú chim non, một cơn gió cũng đủ cuốn bay đi. Anh rất bất an, luôn cảm thấy tiền không đủ xài. Lương mỗi tháng vừa vào tài khoản, chỉ ở lại trong tay một ngày là bắt đầu chật vật rồi.
Thời điểm đó, anh cố giấu áp lực trước mặt Ngô Thường, gắng gượng tỏ ra vui vẻ hơn một chút. Nhưng Ngô Thường vẫn nhận ra anh có gì đó không ổn. Cô hỏi: “Anh gặp chuyện gì hả?”
“Không có.” Bộc Quân Dương lắc đầu. Khi đó anh nghĩ: thời gian hạnh phúc nhất của một con người chắc là khi còn nhỏ, còn sau đó, mỗi ngày trôi qua chỉ càng lúc càng bất hạnh. Anh đã biến thành một kẻ bi quan triệt để, giữa những đêm dài tịch mịch, anh trò chuyện cùng câu chữ của chính mình. Anh cảm thấy may mắn vì mình còn có một sở thích, nếu không thì cuộc đời anh đúng là một vũng nước đọng chết lặng rồi.
Lúc đó, Ngô Thường vẫn chưa hiểu rằng con người ai cũng có lòng tự tôn. Đa số mọi người chỉ chịu cho người khác thấy mặt tốt đẹp, vui vẻ của mình, còn sự yếu đuối và khốn khó thì đều giấu kín. Cô chỉ cảm thấy hình như giữa cô và Bộc Quân Dương đã có khoảng cách.
Cô từng trò chuyện với Bộc Quân Dương về tương lai, cô nói: “Em cảm thấy tương lai của em rất sáng sủa. Nhất định em sẽ có mức lương triệu tệ mỗi năm.” Lúc đó Ngô Thường nghĩ lương năm một triệu đã là điều rất tuyệt vời, một triệu một năm là viễn cảnh tốt nhất mà cô có thể mơ tưởng.
Nhưng Bộc Quân Dương lại nói: “Ngô Thường, em biết không? Trong xã hội này có bao nhiêu người chỉ kiếm được tám trăm tệ một tháng, thậm chí có người cả năm chỉ kiếm được ba bốn nghìn? Em có biết, lương năm hai trăm nghìn thôi là đã hơn khối người rồi không?”
“Nhưng mình không thể nghĩ vậy được.” Ngô Thường nói, “Em muốn nhìn lên trên, muốn trèo lên cao. Bộc Quân Dương, em muốn cùng anh cố gắng, hai đứa mình nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.”
“Anh chỉ làm công ăn lương thôi mà……”
“Không sao hết, vậy thì em cố gắng! Em nuôi anh!”
Ngô Thường ngồi trên đùi Bộc Quân Dương, hai tay xới tung tóc anh, nói: “Nè, vui lên chút đi.”
Bộc Quân Dương khẽ nhếch khóe môi với cô.
Năm 2012, trong một đêm ở Bắc Kinh, Ngô Thường chợt nhớ lại cuộc trò chuyện năm xưa của hai người, lúc này cô mới nhận ra nỗi đau năm đó của Bộc Quân Dương. Khi còn học đại học, Ngô Thường luôn tin rằng cuộc sống sau này sẽ tươi sáng. Nhưng sau khi tốt nghiệp, lần lượt gặp phải những đả kích trong công việc, cô mới hiểu thì ra lúc đó Bộc Quân Dương đã nói đúng. Cuộc sống nào cũng không dễ dàng cả. Cái gọi là vượt Long Môn, đâu phải ai cũng làm được.
Cô không kìm được mà thở dài một hơi.
Bác tài xế nhiệt tình bắt đầu giới thiệu cho cô đủ thứ ăn chơi, nói người ngoài tới Bắc Kinh nhất định phải uống nước đậu xanh, rồi còn phải ăn phá lấu. Ăn phá lấu thì phải tới Bắc Tân Kiều, còn muốn uống đậu xanh thì phải…
Ngô Thường lại nhớ tới cách Bộc Quân Dương từng miêu tả món phá lấu: mùi rất nồng, rất nặng.
Lúc này, Lâm Tại Đường đã tới nơi tiếp khách, vừa bước vào đã thấy trên bàn tròn bày đủ loại rượu danh tiếng, trong lòng liền nghĩ: lại thêm một “trận sinh tử” nữa rồi. Anh thật sự không thích uống rượu, mỗi lần như vậy đều trách bản thân sao không có tửu lượng ngàn chén không say.
Quách Lệnh Tiên đã tới, ngồi bên cạnh Quách Lệnh Tiên chính là Mạnh Nhược Tinh.
Lâm Tại Đường hoàn toàn không ngờ Mạnh Nhược Tinh lại bất ngờ xuất hiện trong buổi tiệc rượu này. Anh khẽ gật đầu với cô ta, rồi để mặc người ta sắp xếp chỗ ngồi, ngồi lên vị trí danh dự.
Lần này anh đến Bắc Kinh là để tham gia khóa đào tạo “Công nhận tiêu chuẩn chất lượng ngành nghề” do chính phủ tổ chức. Khóa đào tạo kiểu này các lãnh đạo từ cơ quan có liên quan đều sẽ có mặt, liên quan đến an toàn sản phẩm, kiểm nghiệm chất lượng cũng như đăng ký bằng sáng chế, nên lần nào anh cũng đích thân tham dự. Tối nay coi như là một buổi gặp mặt thân tình, những người phụ trách doanh nghiệp liên quan cùng ngồi với nhau, tạm gác lại cạnh tranh thương trường, vun đắp chút quan hệ cá nhân.
Vì mô hình kinh doanh Đèn Trang Trí Tinh Quang của Lâm Tại Đường đã hoàn tất việc nâng cấp, anh còn vượt qua được thử thách khó khăn nhất trong nghiệp vụ nên được các doanh nhân khác đánh giá là một nhà lãnh đạo kinh doanh xuất sắc trong tương lai. Thế nên lần này vị trí chủ tọa được tự động nhường cho anh. Mấy chuyện xã giao như vậy, từ nhỏ Lâm Tại Đường đã thấy ông nội Lâm Hiển Tổ xử lý, nên cũng quen rồi. Anh liếc mắt ra hiệu với Quách Lệnh Tiên, ý bảo chị ta lo chuyện thanh toán. Quách Lệnh Tiên hiểu ý, quay lại gật đầu với anh.
Lúc này có người hỏi: “Nghe nói cô Lâm cũng đến Bắc Kinh rồi, sao hôm nay không đi chung vậy?”
Trước đó Lâm Tại Đường từng hỏi Ngô Thường, cô nói muốn đi một mình. Anh biết Bắc Kinh là một thành phố đặc biệt với Ngô Thường nên không ép cô phải đi cùng.
“Hôm nay cô ấy có hẹn gặp khách.” Lâm Tại Đường đáp. Đúng lúc đó anh cảm giác Mạnh Nhược Tinh đang nhìn mình, bèn mỉm cười lịch sự với cô ta một cái.
“Mọi người đều có nghe danh bà xã anh Lâm rồi, cô ấy giỏi thật đó.”
Lúc này, Đường Thịnh nãy giờ vẫn không nói gì bất ngờ chen vào một câu: “Cô Lâm đúng là phượng trong loài người, mà gài bẫy người khác cũng giỏi ghê.”
“Không phải là gỡ bẫy sao?” Lâm Tại Đường đáp, “Tổng giám đốc Đường đúng là giỏi đảo trắng thay đen.”
Vì trước đó từng xảy ra chuyện Lâm Tại Đường “đánh cho Đường Thịnh một trận”, ai nấy đều sợ hai người lại gây sự giữa bàn tiệc nên vội vàng giảng hòa: “Thôi nào, hai anh đúng là thích nói đùa, nào tổng giám đốc Lâm, mời ly đi!”
Mạnh Nhược Tinh vẫn luôn nhìn Lâm Tại Đường.
Cô ta muốn tìm trên nét mặt anh chút dấu vết của tình xưa chưa dứt, nhưng Lâm Tại Đường là kiểu người giỏi che giấu, gần như chẳng nhìn cô ta lần nào. Nếu có chạm mắt cũng chỉ khi thật sự cần thiết, mà ánh nhìn cũng lạnh nhạt, chỉ là phép lịch sự tối thiểu.
Mạnh Nhược Tinh cuối cùng cũng tin: Lâm Tại Đường là một người lạnh lùng. Hai người từng bên nhau nhiều năm, lúc chia tay không êm đẹp gì. Người bình thường ít nhiều sẽ còn vương chút cảm xúc, yêu, hận, hay không cam lòng. Nhưng hình như Lâm Tại Đường chẳng còn gì hết.
Lâm Tại Đường nâng ly lên, nói: “Tôi không giỏi ăn nói, hôm nay có dịp được hội ngộ cùng các đồng nghiệp đến từ khắp mọi miền, thật sự rất vui. Mời cả nhà, cạn hết rượu đấy nha!”
Nói rồi anh ngửa đầu uống cạn chén, rồi cầm khăn tay lau khóe miệng. Anh uống rượu mau đỏ mặt, mới một ly trắng vào bụng mà mặt đã bắt đầu ửng lên, lúc này anh mở to đôi mắt lạnh lùng nhìn người khác, thoáng có chút đáng sợ.
Ánh mắt anh đang nhìn về phía Đường Thịnh.
Bởi vì anh biết gần đây Đường Thịnh đang có mấy chiêu trò mờ ám, anh ta không còn thỏa mãn với việc sao chép nữa, bắt đầu chuẩn bị mời nhà thiết kế, lấy mẫu đèn của Đèn Trang Trí Tinh Quang làm nền rồi chỉnh sửa lại. Nhà thiết kế đó sẽ là ai đây? Anh lại liếc nhìn sang Mạnh Nhược Tinh.
Lâm Tại Đường biết Mạnh Nhược Tinh là người kiêu ngạo, cô ta sẽ không hợp tác với loại người như Đường Thịnh. Nhưng nếu cô ta có mục đích khác, vậy thì cô ta lại là kiểu phụ nữ dám đánh đổi.
“Anh Lâm có gì muốn nói với tôi sao?” Đường Thịnh nửa cười nửa không nhìn anh, nói: “Sao vậy, thấy gần đây doanh số của Thịnh Đường tăng lên, anh Lâm sốt ruột rồi hả?”
Lâm Tại Đường nhếch môi cười nhạt, lắc đầu. Đường Thịnh có chiêu của anh ta, nhưng anh cũng có con bài tẩy của riêng mình. Con bài tẩy hiện tại của Lâm Tại Đường là vùng biển xanh do Ngô Thường phát hiện ra.
Với kinh nghiệm và nền tảng xã hội hiện tại của Ngô Thường, chuyện chen chân vào danh sách nhà cung cấp của những doanh nghiệp kia gần như là không thể. Nhưng cô có anh và Quách Lệnh Tiên. Sau khi cô trình bày suy nghĩ của mình, cả hai liền lập tức phản ứng, quyết tâm giúp Ngô Thường mở được con đường đó.
Cho nên chuyến đi Bắc Kinh lần này, Lâm Tại Đường lo phần “giao tế thượng lưu”, còn Ngô Thường và Quách Lệnh Tiên thì nhận “nhiệm vụ” riêng của họ — chia ra làm hai hướng, để làm nên chuyện lớn.
Lúc này Mạnh Nhược Tinh khẽ hỏi Quách Lệnh Tiên: “Sao Ngô Thường không đến vậy? Biết tôi có mặt nên không đến hả?”
Khi đó Quách Lệnh Tiên với Mạnh Nhược Tinh vẫn là bạn thân, nhưng chị ta biết cái gì nên nói cái gì không, nên lảng sang chuyện khác: “Cô ấy hôm nay hơi mệt.”
“Những dịp như vầy chị với Lâm Tại Đường thể nào cũng bị chuốc tới bến, mấy ông chủ người Sơn Đông, Đông Bắc đó đều uống siêu mạnh. Mấy tay ở Quảng Đông, Phúc Kiến cũng là khách ruột của bàn nhậu. Hai người chịu nổi không?” Mạnh Nhược Tinh nói: “Gặp tình huống như vậy mà không gọi thêm người hỗ trợ.”
Quách Lệnh Tiên chỉ đáp: “Tổng giám đốc Lâm là ai chứ? Em cứ nhìn đi.”
Lâm Tại Đường là kiểu người biết nhún biết cứng trên bàn rượu. Tới ly thứ hai là bắt đầu mềm mỏng, nói: “Tôi uống không nổi nữa rồi, thật là không nổi nữa đâu.” Rồi còn chắp tay trước ngực cầu xin mọi người tha cho, trông rất thành khẩn. Như vậy có thể né được khoảng mười mấy phút.
Tới ly thứ ba, mặt anh càng đỏ hơn, bắt đầu đổ mồ hôi, anh lại nói: “Uống ly này xong tôi phải ra ngoài thở một chút, không là chết thật đấy.” Thế là anh né thêm được hai mươi phút nữa.
Cách anh né rượu không khiến người khác khó chịu, ai cũng nghĩ thật sự là anh uống không nổi. Trong lúc ra ngoài tránh rượu, anh còn tranh thủ gọi mấy cú điện thoại, giúp Ngô Thường hẹn được vài buổi gặp. Ở Bắc Kinh, có rất nhiều doanh nghiệp nhà nước và trung ương, cửa ngõ và quy trình cực kỳ nghiêm ngặt, có thể hẹn gặp đã là bước đầu tiên rồi. Bản thân anh là ông chủ, nhiều khi không tiện trực tiếp can thiệp vào nghiệp vụ, mà dù có làm cũng phải thừa nhận, anh không thể nào ngay lập tức đưa ra phương án tốt như Ngô Thường. Cô hiểu rõ ngành xây dựng hơn anh.
Bữa tiệc rượu dài lê thê đó bị Lâm Tại Đường kéo giãn đến tận nửa sau, nhưng cuối cùng anh vẫn có chút ngà ngà. Khi anh ra ngoài né rượu thêm lần nữa, Mạnh Nhược Tinh cũng đi theo.
Cô ta đứng bên cạnh anh, cười nói: “Sao rồi? Hồi trước còn nói mình sẽ làm một doanh nhân không dính giọt rượu nào mà.”
“Hồi trước là hồi trước.”
“Bây giờ là bây giờ.” Mạnh Nhược Tinh nói: “Tôi biết ngay là anh sẽ nói câu đó. Vợ anh sao không tới uống phụ anh?”
“Cô ấy lát nữa tới.”
Lâm Tại Đường nghĩ một lúc rồi vẫn nhắn cho Ngô Thường một tin: “Cứu anh.”
Ngô Thường biết anh uống hơi nhiều, trả lời lại: “Gửi địa chỉ.”
Lâm Tại Đường liền gửi địa chỉ cho cô. Khoảng cách từ đó đến khách sạn không xa, lúc này Ngô Thường vừa đi thăm Thiên An Môn và Viện Trúc Tím xong, đang trở về khách sạn. Nhận được tin nhắn cầu cứu của Lâm Tại Đường, cô sửa soạn qua loa rồi ra ngoài ngay.
“Mạnh Nhược Tinh cũng có mặt.” Lâm Tại Đường lại nhắn thêm.
“Ai tới thì cứ tới.” Ngô Thường trả lời.
Khi cô đến nơi, mọi người đã ngà ngà bảy phần, thấy Lâm Tại Đường nắm cổ tay kéo cô bước vào thì lập tức reo hò ầm lên, còn bảo cô phải tự phạt ba ly.
Tửu lượng của Ngô Thường thì tầm thường nhưng gan uống rượu lại lớn, cô liền uống liền ba ly. Tính cách mạnh mẽ ẩn sâu trong xương cốt của người phụ nữ Hải Châu lập tức bộc lộ. Cô giả vờ giận dữ nói: “Ai bắt nạt tổng giám đốc Lâm nhà tôi vậy? Tôi tới xem thử đây.” Nói rồi cô quay sang nhìn Đường Thịnh: “Chắc chắn là tổng giám đốc Đường rồi!”
Dưới gầm bàn, Lâm Tại Đường kéo áo cô nhắc ngồi im đừng uống nữa, nhưng Ngô Thường lại cố tình muốn uống thêm, cô còn muốn tranh thủ kết nối vài mối nữa. Cô giỏi quan sát sắc mặt, biết ai sắp chịu không nổi. Người đầu tiên chính là Đường Thịnh, ánh mắt anh ta đã bắt đầu mất tỉnh táo. Ngô Thường bưng ly rượu đến trước mặt anh ta, nói: “Anh Đường, không đánh không quen, tôi kính anh một ly.”
Đường Thịnh đang tính thoái thác, nhưng đúng lúc ấy mọi người hùa theo: “Tổng giám đốc Đường, ly này phải uống đó! Cười một cái cho hết hiềm khích đi!”
Đường Thịnh tránh không nổi, bị Ngô Thường chuốc liền hai ly, rồi lập tức đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn. Ngô Thường liền nói: “Các anh làm chứng giùm tôi nha, tôi chỉ uống với anh Đường một ly thôi, còn lại là anh ta tự uống thêm đấy nhé!”
Cô luôn cười tươi tắn, rất dễ mến, không tạo cảm giác xa cách, mấy lượt qua lại như thế liền có người khen: “Quả nhiên là cô Lâm lợi hại! Hôm nay xem như được mở mang rồi.”
Ngô Thường ung dung đón nhận lời khen, cảm ơn xong vẫn tiếp tục uống, lại đi mời rượu một ông tổng ở Quảng Đông, cố tình bỏ qua ông ở Sơn Đông. Đó là chiến thuật của cô, chuyên chọn “quả hồng mềm” mà bóp.
Bởi vì có cô đến, không khí giành giật rượu chè trên bàn ăn ngược lại lại giảm đi, thay vào đó là sự hòa thuận vui vẻ. Lâm Tại Đường cứ kéo tay áo cô, nhắc cô đừng uống nữa, mấy lần còn đứng dậy định uống thay, đều bị Ngô Thường ấn trở lại. Mọi người thì cứ hùa theo, Ngô Thường thì cứ cười tủm tỉm mà đón nhận.
Đến cuối cùng, Ngô Thường nói: “Lần sau không được bắt nạt chồng tôi nữa nha, bắt nạt nữa là tôi không khách sáo đâu đó!”
Tửu lượng của cô không nhiều, nhưng nhờ có mánh mà trụ được cả buổi. Mạnh Nhược Tinh vẫn luôn dõi theo Ngô Thường. Cô ta chẳng biết gì nhiều về Ngô Thường, hôm nay mới phát hiện ra bản lĩnh thật sự của cô, quả nhiên không phải người tầm thường.
Ngô Thường cũng cảm nhận được ánh nhìn của Mạnh Nhược Tinh, bèn mỉm cười với cô ta. Cô không có ác ý gì với Mạnh Nhược Tinh, bởi vì cô ta đâu phải tình địch của cô. Chỉ cần Mạnh Nhược Tinh không trêu chọc cô, cô thậm chí còn có thể cùng cô ta đi uống cà phê, rồi làm cho cô ta một lát bánh mì nướng. Nếu không lầm thì, Mạnh Nhược Tinh từng rất thích món bánh mì nướng mà cô làm ở quán cà phê của chị Hứa.
Mạnh Nhược Tinh cũng mỉm cười đáp lại, nhưng không chọn uống rượu cùng Ngô Thường. Cô ta cảm thấy mình không giống Ngô Thường. Ngô Thường là người xuất thân từ tầng đáy, khao khát được người khác nhớ mặt ở những dịp như thế này, cho nên vừa xuất hiện đã bắt đầu thể hiện. Còn Mạnh Nhược Tinh vốn dĩ đã có mặt ở bàn tiệc, dù là ông tổng nào ngồi ở đây cũng phải nể cô ta vài phần, cô ta không cần phải thể hiện.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, mọi người bắt đầu chào tạm biệt.
Mạnh Nhược Tinh đi đến trước mặt Ngô Thường, nói: “Cô Lâm tửu lượng cũng khá đó.”
“Cảm ơn.”
“Tham vọng của cô Lâm cũng bày ra rõ rành rành.”
Ngô Thường chẳng hề cố che giấu tham vọng của mình, cô thích tiền, thích làm chủ những dịp như thế này, muốn giành được một chỗ đứng trong thương trường đầy sóng ngầm này. Cô muốn thoát khỏi cảnh đời chật vật. Có gì phải xấu hổ đâu? Vì vậy cô nói: “Đợi đến ngày tôi thành công, mời cô Mạnh uống rượu.”
“Tôi chờ đó.”
“Được.”
Mạnh Nhược Tinh xoay người bước đi. Cô ta lúc nào cũng đầy vẻ tao nhã, vẫn như một con hạc giữa tuyết. Trong mùa đông lạnh buốt của Bắc Kinh, người cũng trở nên bồng bềnh, đẹp đến thế.
Ngô Thường quay đầu lại, thấy Lâm Tại Đường đang nhìn theo bóng lưng của cô ta, liền nhéo eo anh một cái: “Còn nhìn nữa hả! Có chí khí giùm em đi!”
Lâm Tại Đường giải thích: “Anh không nhìn mà.”
“Anh tưởng em mù hay gì?” Ngô Thường nói, “Còn dám bảo là không nhìn!”
Cả hai người đều uống không ít rượu, may mà khách sạn cũng gần, Lâm Tại Đường đề nghị đi bộ một chút cho tỉnh rượu. Ngô Thường đi phía sau anh, không xa cũng chẳng gần.
Sau khi sự náo nhiệt tan đi, cô có phần bực bội, hoặc cũng có thể trước khi đến buổi tiệc rượu đã là như vậy rồi. Công viên Viện Trúc Tím rất đẹp, chập tối còn có mấy ông cụ đang múa con quay. Ngô Thường rất thích xem người ta múa con quay, mỗi lần cái quay được tung lên không trung, tim cô cũng như bay theo, sợ lúc nó rơi xuống lại không bắt kịp.
Lâm Tại Đường đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô, thấy nét mặt cô đầy chán chường, như thể để quên hồn vía ở đâu đó, bèn hỏi: “Em đi gặp Bộc Quân Dương rồi à?”
Ngô Thường ngạc nhiên vì anh lại hỏi vậy, theo phản xạ đáp ngay: “Sao có chuyện đó được!”
“Vậy sao không đi gặp?”
“Anh ấy kết hôn rồi mà.” Ngô Thường nói: “Anh tưởng em là anh chắc? Còn có thể ung dung dự buổi tiệc có cả bạn gái cũ lẫn vợ hiện tại. Không phải ai cũng giỏi xoay sở như anh đâu.”
“Chứ em không xoay sở giỏi sao?” Lâm Tại Đường hỏi ngược lại: “Hôm nay em vừa đến là làm thay đổi cả cục diện trên bàn tiệc. Rõ ràng tới trễ, vậy mà trông chẳng khác gì chủ tiệc.”
Ngô Thường nhún vai: “Còn anh? Anh biết trước là Mạnh Nhược Tinh sẽ tới không?”
“Không biết.”
“Vậy anh có biết là Quách Lệnh Tiên và Mạnh Nhược Tinh là bạn thân không?”
“Biết.”
“Thì anh phải nghĩ đến việc một dịp như vậy, nữ vương Mạnh Nhược Tinh chắc chắn sẽ xuất hiện chứ.” Ngô Thường nói chắc như đinh đóng cột: “Anh chỉ là muốn gặp Mạnh Nhược Tinh một lần thôi, em biết mà.”
Cô cố ý chọc tức Lâm Tại Đường, thấy anh bắt đầu sa sầm mặt liền làm mặt xấu với anh rồi chạy lúp xúp đi trước.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng nhau dậy sớm, rửa mặt chải đầu chỉnh tề, thần thái rạng rỡ bước vào nhà hàng dùng bữa sáng. Quách Lệnh Tiên thật lòng nói rằng lúc họ vừa bước vào nhà hàng, cả gian phòng như sáng bừng lên. Dù sao thì vào buổi sáng lạnh buốt ở phương Bắc, phần lớn khách trong khách sạn đều còn lười biếng, chứ kiểu như hai người họ thì thật sự hiếm thấy.
“Hai người tỉnh rượu rồi hả?” Quách Lệnh Tiên hỏi.
“Tỉnh rồi chứ.” Ngô Thường nói: “Chỉ là mặt còn hơi sưng, lát nữa em làm ly Americano cho hết sưng, buổi sáng tới gặp khách hàng lớn sẽ không bị chậm trễ.”
Nói dứt lời, cô lấy tài liệu trong cặp ra đưa cho Quách Lệnh Tiên, nói: “Đây là thông tin các dự án mà họ chuẩn bị bàn giao năm 2013, 2014, em tra trên mạng được đó. Hôm nay tới nơi em tính bắt đầu từ mấy cái này mà cắt vào.”
“Không chơi quan hệ hả?” Quách Lệnh Tiên hỏi.
“Không ảnh hưởng gì hết. Mình làm song song cả hai.” Ngô Thường nói xong thì cười hì hì.
“Vậy hôm nay Tổng giám đốc Lâm là đi họp học hành đúng không?” Quách Lệnh Tiên hỏi.
“Ừ.” Lâm Tại Đường nói: “Mỗi người một hướng, mong tin tốt từ hai người đó.”
“Bộ ba sắt thống lĩnh giang hồ!” Ngô Thường giơ nắm đấm hô một câu khẩu hiệu, rồi nói tiếp: “Em tự vỗ mông ngựa mình rồi, dám ghép thành bộ ba với hai sếp lớn.”
Quách Lệnh Tiên bị cô chọc đến bật cười.
Chuyến đi Bắc Kinh lần này đối với Ngô Thường và Đèn Trang Trí Tinh Quang đều rất quan trọng. Ngô Thường đã chuẩn bị tinh thần để làm lớn một trận, cô cực kỳ tin tưởng vào bản thân mình.
Trước đây Bộc Quân Dương từng nói, người bình thường muốn vươn lên rất khó, gần như không có hy vọng. Ngô Thường sau khi đi làm cũng dần công nhận lời anh ấy nói, nên lần này công việc ở Tinh Quang Đèn Trang Trí đối với cô mà nói thật sự quá quan trọng. Cô mơ hồ nhìn thấy một khả năng leo lên trên. Đây là cảm giác mà trước giờ chưa từng công việc nào mang lại cho cô.
Phần lớn công việc trước đây đều chỉ để no bụng mà thôi.
Cô cũng biết, bản thân có được cảm giác đó là nhờ có mối quan hệ mật thiết với Lâm Tại Đường. Chính anh là người đã cho cô cơ hội, cũng cho cô nền tảng, nên mọi thứ mới có vẻ dễ dàng hơn chút. Trong lòng cô vẫn luôn biết ơn cái gọi là “ân tri ngộ” của Lâm Tại Đường.
Những ngày ở Bắc Kinh, Ngô Thường làm việc hết sức mình, sáng ra khỏi khách sạn, khuya mới về lại. Do doanh nghiệp nhà nước rất nghiêm ngặt, cô đành tuân theo từng bước mà đi gõ cửa từng nơi. Cô nói với người ta: Trước tiên cứ vào kho dữ liệu đi đã. Sau khi vô kho rồi thì lần nào cũng sẽ nghiêm túc tham gia đấu thầu. Hỗ trợ châu Phi hả? Không sao, chúng tôi chuyên làm đèn phù hợp với châu Phi. Kiểm định chất lượng nghiêm ngặt hả? Tinh Quang Đèn Trang Trí chúng tôi sợ nhất là không được kiểm định đấy. Hợp tác ra phương án đấu thầu? Chuyện nhỏ, tôi giỏi nhất là làm phương án rồi. Không được th*m nh*ng? Chú xem tôi giống người có gan đó không?
Ngô Thường nói giọng Nam mềm mại, nhưng lại mang theo khí chất kiên cường và quyết liệt của con gái Hải Châu, băng băng xông vào môi trường thương nghiệp phương Bắc.
Đến ngày cô rời Bắc Kinh, mang theo bốn giấy thông báo nhập kho trong tay, cô cảm thấy trời Bắc Kinh hôm đó sáng trong một cách hiếm có. Lúc này, Đường Thịnh nghe nói cô tới Bắc Kinh làm gì, tức đến mức đập bàn trong văn phòng, chửi nhân viên là một đám phế vật, làm sale bao năm rồi mà không đấu lại một con nhỏ mới vào nghề. Khứu giác thương mại của Ngô Thường làm Đường Thịnh kinh ngạc tột độ.
Anh ta nói với bạn mình: “Hoặc là đá con nhỏ này ra khỏi ngành, hoặc là kéo nhỏ đó về Đường Thịnh. Nói chung là không thể để nhỏ ở lại Tinh Quang Đèn Trang Trí nữa, con nhỏ này là tai họa đó.”
Cái “tai họa” tên Ngô Thường ấy đang ngồi trên máy bay rời khỏi Bắc Kinh. Khoảnh khắc máy bay cất cánh, cô cố kìm chế cơn chóng mặt, ngó ra ngoài cửa sổ. Cô ước chừng phương hướng của Viện Trúc Tím, tất nhiên cô không thể thấy được, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: Nhà cửa, vé máy bay sẽ có, những tháng ngày rồi cũng sẽ ổn thôi.
“Đừng nhìn nữa.” Lâm Tại Đường nói: “Bộc Quân Dương đã là chuyện quá khứ rồi, bây giờ em đang ở bên anh mà.”
“Sao anh cứ nói vậy hoài vậy?”
“Anh biết em vẫn chưa buông bỏ anh ta.”
“Vậy anh không để tâm sao?”
“Không để tâm.” Lâm Tại Đường nói: “Bởi vì anh biết em thích tiền.”
“Nói đến tiền…” Ngô Thường nói: “Em cũng muốn mua một căn nhà.”
“Sao lại dùng chữ ‘cũng’? Là vì căn biệt thự đó hả?”
Ngô Thường nói: “Không phải, em muốn mua một căn nhà. Mẹ với bà ngoại em già rồi, ở nhà lầu sẽ thoải mái hơn, lại gần bệnh viện nữa.”
“Căn biệt thự đó khiến em thấy khó chịu sao?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Đó là tài sản trước hôn nhân của anh.”
“Nhưng em vẫn canh cánh chuyện cách mẹ anh đối xử với em đúng không?”
Ngô Thường không muốn nói dối, nên trả lời thẳng: “Đúng vậy. Cái cảm giác bị phòng bị như ăn trộm, em thấy không dễ chịu chút nào. Nhưng em hiểu bà ấy, con người đúng là nên tính đường cho riêng mình.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc