Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 62
Chương 62: Màn kịch hài hước
*
Đúng là một màn kịch hài hước.
Lâm Hiển Tổ nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra, nhìn thấy một đám người đuổi theo Lâm Tại Đường như một cơn gió lướt qua.
Cảnh tượng con cháu lộ mặt xấu xí khiến ông cụ lạnh lòng, thậm chí chẳng buồn thừa nhận đây là người thân của mình, là gia đình do chính tay ông dựng nên.
Ông nghĩ: Cả đời tôi sống thiện lương, làm người chính trực, chưa từng lơi là trong việc dạy dỗ con cái. Vậy mà tụi nó đứa nào đứa nấy đều lệch lạc hết cả. Quả nhiên, tiền bạc cuối cùng sẽ khiến con người thay đổi, có người đổi tốt hơn, nhưng phần lớn là đổi xấu đi.
Một chiếc xe vừa dừng lại ở đầu làng, Lâm Tại Đường nhận ra đó là xe của Nguyễn Xuân Quế. Mẹ anh bước xuống từ xe, chắn ngay đường đi của đám người kia. Lâm Tại Đường cũng không chạy nữa.
“Tôi coi thử ai dám đụng tới Lâm Tại Đường! Mấy người đúng là thứ dơ dáy!” Nguyễn Xuân Quế chịu không nổi cảnh người ta bắt nạt Lâm Tại Đường. Trong lòng bà, bà có thể gây với anh thế nào cũng được, nhưng không tới lượt người khác thay bà dạy dỗ con mình! Huống gì chuyện này còn liên quan đến gia sản, bà lại càng không thể đứng nhìn!
Người ta định đẩy bà ra, bà lập tức ôm ngực ngồi bệt xuống đất. Dạo gần đây sức khỏe bà yếu hẳn đi, người khác sợ có chuyện, nhất thời đều dừng tay lại. Nguyễn Xuân Quế khó nhọc nói: “Mấy người… ức h**p chúng tôi quen rồi… giờ còn muốn ra tay đánh Tại Đường nữa… mấy người còn muốn buôn bán làm ăn gì nữa không?”
Lâm Tại Đường vịn vào thân xe th* d*c, chú hai nhà họ Lâm chỉ vào anh mà mắng: “Mày dám đánh cả chú hai mày! Đồ súc sinh!”
“Tôi đánh ông đó!” Lâm Tại Đường vỗ một cái lên thân xe, lại định lao lên đánh tiếp, Nguyễn Xuân Quế vội vàng bò dậy ngăn anh lại, lúc này thấy Lâm Tại Đường quay lưng về phía bà nháy mắt ra hiệu, Nguyễn Xuân Quế liền hiểu ra, sau đó buông tay.
Lâm Tại Đường thế cô sức yếu, vừa lao vào đã bị các chú bác và anh em vây lấy, lúc đầu chỉ là xô đẩy, không biết ai buông một câu: “Tiền của ba đều để lại cho nó hết!” Câu này khiến ai nấy đều nổi giận, có người vung tay đấm thẳng vào mặt anh.
Lâm Tại Đường bị chú bác anh em đánh cho một trận, mặt mày nhanh chóng sưng tím, cánh tay cũng trương phồng thấy rõ. Anh không đánh trả, chỉ nằm dưới đất ôm đầu. Lúc này, Lâm Hiển Tổ chắp tay sau lưng đi đến, khẽ ho một tiếng, mọi người lập tức không dám manh động nữa.
Cảnh sát đến nơi, Lâm Tại Đường vẫn nằm trên đất không dậy, yếu ớt nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi hình như bị đánh bị thương rồi, tôi không nhúc nhích nổi nữa…”
Nguyễn Xuân Quế nhào tới, lớn tiếng nói: “Mấy kẻ đó đánh người đấy!”
Lâm Tại Đường lúc này lại nói tiếp: “Tới bệnh viện… giám định thương tích… đi…” Anh nói xong thì nhắm mắt lại.
Nguyễn Xuân Quế vừa đau lòng vì màn khổ nhục kế của anh, vừa hung dữ trừng mắt nhìn đám người kia. Cảnh sát ở Hải Châu cũng không phải chưa từng thấy chuyện đời, tranh gia sản mà đánh nhau vốn chẳng lạ gì, chỉ là không ngờ lần này người bị đánh lại là ngôi sao thương mại của Hải Châu.
Lâm Tại Đường biết mấy chuyện như vầy thì không thể giấu được. Đám chú bác anh không biết sẽ bịa ra phiên bản gì để bôi nhọ ông nội và bà ngoại. Một khi để bọn họ nắm thế chủ động thì mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát. Bây giờ anh bị đánh, là “đương sự chính hiệu”, anh phải chiếm lĩnh vị trí cao trong dư luận trước đã.
Khi đang làm kiểm tra trong bệnh viện, phóng viên do anh mời đã nhanh chóng tới nơi.
Lúc chờ kết quả, phóng viên phỏng vấn anh về vấn đề phân chia tài sản, hỏi anh lần này mâu thuẫn chính là gì. Lâm Tại Đường nói là ông nội anh, ông Lâm Hiển Tổ, để cảm ơn ân nhân năm xưa nên đã để lại một phần tài sản cho bà ấy, điều đó khiến người thân trong nhà bất mãn.
Lâm Tại Đường nghĩ: Dù thế nào đi nữa, tình cảm giữa ông nội và bà ngoại không thể để người ta bôi nhọ. Anh phải là người kể ra câu chuyện này trước, và phải để cả thiên hạ đều biết.
Lúc này phía nhà đầu tư gọi điện tới ngăn cản anh, anh nói: “Tôi cứ muốn làm vậy đó, mấy người cứ coi như tôi điên đi.”
Phía đầu tư đe dọa anh: “Gần đây anh liên tục làm mấy chuyện kỳ cục, rủi ro quá lớn, nếu cứ vậy nữa chúng tôi phải cân nhắc rút vốn rồi.”
“Tôi tôn trọng.”
Cúp máy xong, phóng viên lại hỏi: “Có thể chụp một tấm ảnh của anh để đăng lên các nền tảng truyền thông mới của chúng tôi được không?”
Lâm Tại Đường nói: “Đừng chỉ chụp ảnh, quay video luôn đi, quay toàn diện luôn.” Anh chỉ vào mặt mình: “Tập trung quay cái mặt tôi nè.”
Gương mặt anh bầm dập tím bầm, chẳng còn chút dáng vẻ của một thương nhân nho nhã nào nữa. Phóng viên vừa quay vừa hỏi: “Vậy anh nghĩ sao về việc ông Lâm Hiển Tổ để lại một phần tài sản cho ân nhân?”
“Có ân thì phải báo. Làm đại trượng phu là vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi biết bên ngoài chắc chắn sẽ bàn ra tán vào, bịa ra đủ thứ lời lẽ khó nghe để bôi nhọ người trong cuộc. Nhưng tôi muốn nói một điều: người trong cuộc đều đã tuổi cao sức yếu, sớm không còn mấy cái suy nghĩ dơ bẩn đó nữa rồi. Chúng ta cần phải lan tỏa những điều chân thật, thiện lành và đẹp đẽ.”
“Chuyện này có ảnh hưởng gì đến Đèn Trang Trí Tinh Quang không?”
Lông mày đang sưng đỏ của Lâm Tại Đường nhướng lên: “Tất nhiên là có, phía đầu tư hồi nãy còn nói sẽ rút vốn nữa kìa.”
Nói vậy lại đẩy áp lực dư luận về phía nhà đầu tư.
Anh cố chống chọi cơn choáng váng, gắng gượng hoàn tất cuộc phỏng vấn rồi tựa người vào băng ghế dài, không nhúc nhích nữa, gắng nhịn cơn buồn nôn nói: “Mẹ ơi, mẹ kiếm giùm con cái giường đẩy được không?”
“Con sao vậy?”
“Con choáng đầu quá.”
Bây giờ thế giới của Lâm Tại Đường đang quay cuồng dữ dội, thật sự không chịu nổi nữa, không màng thể diện gì cả, anh gập người mạnh một cái, miệng phồng to lên, mãi đến khi mò được tới thùng rác mới “ọe” một tiếng mà nôn ra.
“Giờ tới nước này rồi mà còn phải kiếm thùng rác nữa hả!” Nguyễn Xuân Quế đau lòng muốn chết, mắt rơm rớm nước, bà quay đi tìm bác sĩ. Lúc này y tá chạy tới nhìn, nói: “Chấn động não rồi còn gì! Xuống tay thật quá ác!”
Phóng viên lúc này cũng chẳng quản được gì nữa, màn kịch lớn phân chia tài sản của nhà sáng lập Đèn Trang Trí Tinh Quang đâu phải ngày nào cũng có, máy quay vẫn không ngừng hoạt động, mãi đến khi Lâm Tại Đường được đẩy vào phòng bệnh, những người không phận sự bị mời ra khỏi khu điều trị, máy quay mới được nghỉ.
Lâm Tại Đường mệt đến mức mở mắt không nổi nữa, câu cuối cùng anh nói là: “Mẹ, con xin mẹ, đừng tính toán gì tới khoản tiền của bà ngoại hết. Mẹ à, con xin mẹ, lần này mẹ đứng ngoài mọi chuyện được không?”
Bên kia, làng Thiên Khê rất yên tĩnh, như thể màn kịch hài hước sáng nay chưa từng xảy ra. Giờ thính lực và trí nhớ của Diệp Mạn Văn đều kém, chuyện đó ngược lại lại giúp được cho bà.
Lâm Hiển Tổ dắt bà ra biển đi dạo, bà thấy sắc mặt ông không ổn, bèn hỏi: “Cậu út không vui rồi hả?”
Lâm Hiển Tổ biết giờ bà đã quên hết chuyện, bèn cố ý thở dài: “Ai da, bị đánh rồi.”
“Đâu?” Diệp Mạn Văn ghé sát lại nhìn, Lâm Hiển Tổ nói: “Bầm dập hết mặt mày rồi.”
Diệp Mạn Văn lại khuyên ông: “Đừng cãi lời nữa, nói mấy câu ngọt chút đi. Không là người ta bán cậu đó. Ai cũng tưởng là con nuôi, hôm đó tôi nghe bà hai nói sẽ bán ra biển làm hải tặc, hoặc đem bán qua… Mã Lai. Mà làm hải tặc đâu có dễ, đó là đường chết chắc luôn đó cậu…”
Lâm Hiển Tổ nhớ tới dáng vẻ của mình khi còn nhỏ nghe thấy tin đó. Khi ấy ông rất yếu đuối, cả người bị lễ giáo vô nghĩa trói chặt, nghĩ rằng nhà là nhà, dù thế nào ông cũng phải chịu đựng. Ông tưởng rằng chỉ cần mình lớn lên, có được nghề nghiệp thì cuộc sống sẽ tốt hơn. Ông không ngờ, người ta căn bản không muốn để ông trưởng thành. Họ ép chết mẹ ông, còn định moi được gì từ ông thì moi, rồi đem xương ông nghiền thành tro.
Khi ấy ông rất sợ. Ông vừa khóc vừa nói: “A An, tôi sợ lắm.”
A An tuy còn nhỏ nhưng số khổ, trôi dạt đủ đường. Trong nhà chỉ có một người mẹ thương cô, nhưng mẹ cô lại bệnh triền miên, nhân lúc mẹ cô hôn mê, người ta bắt cô lên thuyền đem bán. A An từng trải cảnh đó, cô nói với cậu út: “Cậu út, cậu đừng khóc nữa. Cậu nghe tôi nói, cậu chạy đi.”
“Nhưng mà A An, tôi không còn sức.”
“Vậy cậu ăn nhiều một chút, tích sức lại rồi chạy.”
“Họ sẽ bắt tôi lại mất thôi…”
“Không, sẽ không đâu. Cậu chạy tới nơi không ai quen biết cậu, ra khỏi đây rồi thì lên thuyền ngay.”
Thiếu nữ A An thông minh lanh lợi, lại dũng cảm vô cùng. Cô đã hứa sẽ giúp cậu út trốn thoát, nên bắt đầu lên kế hoạch mỗi ngày. Cái viện lớn và sâu như thế, cô cứ đi tới đi lui, chỗ nào ít người, chỗ nào có chó, sau khi ra ngoài thì nên đi đường nào, đâu là nơi có thể lên thuyền nhanh nhất… A An cứ nghĩ đi nghĩ lại như thế.
A An rất tốt bụng, không chịu nổi khi thấy người khác chịu khổ. Nhưng cô cũng không muốn hy sinh một cách mù quáng.
Có một ngày, cô theo tiểu thư ra chợ, tiểu thư chỉ vào một cậu học việc mặt trắng trẻo nói: “Nhìn cậu ta đi, nhà làm nghề chài lưới, nhưng biết đọc biết viết. Sau này đổi cậu ta tới nhà mình giao cua.”
A An là người ngoài tỉnh, đến từ Ôn Châu, cô không quen biết cậu học việc đó. Học việc cũng thấy cô lạ mặt, nhưng lại có cảm giác cô gái này không giống người thường.
Cứ như vậy, A An quen người chồng cả đời của cô. Cô nghĩ: Xe của người này, có thể… mượn một lần không?
Hồi ức của Diệp Mạn Văn dừng lại ở đó, giờ thì bà lại trở về dáng vẻ thường ngày, lẩm bẩm bảo phải đi gói hoành thánh nhỏ cho Lâm Tại Đường. Bà nói: “Thằng bé Tại Đường, cái tính ít nói, như hũ nút vậy đó. Nhưng có một điểm tốt, giống cậu, bản tính nó thiện lương.”
“Vậy hả? Em nghĩ vậy sao?” Lâm Hiển Tổ hỏi.
“Ừ.” Diệp Mạn Văn nói: “Chỉ tiếc là, với con bé Thường Thường của bọn tôi, duyên phận nông quá.”
Thật ra Diệp Mạn Văn hiểu hết mọi chuyện.
Ngô Thường từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà, chỉ cần một nét mặt rất khẽ thôi, bà đã biết cô đang nghĩ gì. Nhưng Ngô Thường là đứa trẻ luôn báo vui không báo buồn. Có lúc cô không nói, Diệp Mạn Văn liền nghĩ: Con bé không muốn nói, chắc là sợ làm ai tổn thương.
“A An à, cậu út muốn nói với em một chuyện.” Lâm Hiển Tổ dè dặt gọi bà.
“Cậu nói đi.” Diệp Mạn Văn nói: “Tôi đang nghe đây.”
Ở đằng xa, Tống Cảnh nói với Ngô Thường: “Cậu nói xem, bà ngoại và ông nội của Lâm Tại Đường, tình cảm của họ là kiểu gì vậy? Hai người đứng ở bên bờ biển như vậy, cứ như thể đã cùng nhau đi qua cả một đời. Giống như mấy cặp vợ chồng già sống nương tựa lẫn nhau, như ông bà nội của mình vậy đó.”
“Mình không biết.” Ngô Thường nói: “Nhưng mình cảm thấy, tình cảm đó nhất định là rất trong sáng, rất sâu đậm.”
“Ừ ha.”
Điện thoại của Tống Cảnh hiện thông báo tin tức mới, dạo gần đây tin nào cũng bị giải trí hóa, cô ấy lần nào cũng chẳng thèm xem, tiện tay bấm dấu x. Nhưng hôm nay vừa mới định tắt, cô ấy đã buột miệng chửi một câu: “Má nó!”
“Sao vậy?”
Tống Cảnh đưa điện thoại ra trước mặt Ngô Thường: “Chiến tranh tranh giành tài sản!”
Ngô Thường nhận lấy điện thoại, nhìn thấy Lâm Tại Đường mặt mũi bầm dập sưng đỏ, cùng với nội dung phía dưới, lúc này cô mới biết sau khi anh chạy đi thì đã xảy ra chuyện gì, ra là thảm tới mức đó.
“Mình thấy não của Lâm Tại Đường đúng là không giống người thường, người bình thường gặp chuyện kiểu này đều muốn che giấu, dù sao cũng là việc xấu trong nhà mà. Nhưng anh ấy thì không, đúng là đánh trống khua chiêng, sợ thiên hạ không biết ấy chứ.” Tống Cảnh tặc lưỡi: “Bảo sao mà tổng giám đốc Lâm luôn làm chuyện lớn!”
Ngô Thường hiểu Lâm Tại Đường.
Nhiều năm nay, anh luôn muốn cắt đứt với cái đại gia tộc đó. Năm đó lúc tách cổ phần, để khỏi phải dính dáng làm ăn với họ, anh thà chịu thiệt lớn, cũng phải chia tách rõ ràng. Sự thật chứng minh quyết định khi đó của anh cực kỳ sáng suốt. Mấy năm nay, đám chú bác anh đã gây ra biết bao phiền phức, thỉnh thoảng còn phải nhờ Lâm Tại Đường ra tay giúp đỡ. Nếu khi ấy không tách thì giờ đây Đèn Trang Trí Tinh Quang đã ra sao, thật sự khó mà nói được.
Giờ đây là cơ hội để cắt đứt triệt để, càng làm to chuyện thì cắt càng sạch sẽ. Hơn nữa, anh đã chiếm được thế thượng phong trong dư luận, tiếp theo phải xem anh phát huy ra sao.
Ngô Thường cũng biết, anh làm vậy là để bà ngoại và ông nội không bị bôi nhọ. Lâm Tại Đường là người rất coi trọng tình thân, anh muốn bảo vệ phần tình cảm ít ỏi còn lại trên đời này của mình.
Chu Ngọc Đình vừa thở dài vừa bước lại, Tống Cảnh hỏi anh sao vậy? Anh nói: “Vừa gọi cho Lâm Tại Đường, là mẹ cậu ấy bắt máy. Hình như cậu ấy bị đánh nặng lắm.”
“Đừng nói gì với bà ngoại và ông nội trước, để em tới bệnh viện coi thử đã.”
Ngô Thường cởi tạp dề và đôi ủng mưa, gỡ mũ và ống tay, quăng hết vào thùng rồi rời đi. Xe chạy lên tuyến đường ven biển, một bên là núi, một bên là biển, gió biển mùa hè oi bức táp vào cửa kính xe cô. Gió lớn, trời có vẻ sắp mưa nữa. Điện thoại cô bắt đầu reo liên tục, Ngô Thường không cần nhìn cũng biết, chắc chắn là phóng viên hoặc khách hàng gọi tới, có lẽ là muốn hỏi chuyện chia tài sản của Lâm Hiển Tổ. Xã hội internet mà, không cần bước ra khỏi nhà, tin tức đã truyền khắp thế giới.
Ngô Thường vốn đã có phương án ứng phó khẩn cấp, giữa cô và Lâm Tại Đường cũng có đủ ăn ý. Lúc này thậm chí không cần sắp xếp trước với anh, vừa bắt máy, đối phương mới nói được một câu, cô đã nghẹn ngào nói: “Bọn họ quá đáng lắm rồi! Di sản của người già là chuyện của người già, làm ăn thì không chịu làm cho tử tế, năm nào cũng lỗ, giờ lại nhắm vào tiền của người già! Mà người ta còn đang sống sờ sờ ra đó!”
Đối phương bị cô nói cho sững lại, vội vàng an ủi: “Gặp chuyện như vậy ai mà không rối…”
“Không chỉ là rối đâu, chồng tôi giờ đang nằm trong bệnh viện, bị đánh không ra hình thù gì nữa rồi! Là người một nhà sao mà ra tay nặng như vậy được chứ!”
Ngô Thường nói xong lại cố tình làm ra tiếng hỉ mũi, rồi nói tiếp: “Chuyện này chưa xong đâu! Tưởng chúng tôi dễ bắt nạt lắm hả!”
Cô cúp máy, phát hiện đầu mũi mình thật sự ươn ướt, chắc là do xúc động quá, rơi mất một giọt nước mắt.
Tới bệnh viện, trên đường đi vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Nguyễn Xuân Quế chỉ trong một ngày mà như già đi mười tuổi.
Cô hỏi: “Lâm Tại Đường đâu rồi?”
Nguyễn Xuân Quế nói: “Nhập viện rồi.”
“Sao vậy?”
“Sao vậy à?” Nguyễn Xuân Quế lập tức bật dậy: “Phải để tôi hỏi cô sao lại như vậy đó! Cô là người chết hả? Nó bị người ta rượt đánh nguyên đám ở Thiên Khê, còn cô ở đâu hả? Ngô Thường, tôi thấy cô đúng là…”
“Đây là bệnh viện.” Ngô Thường nhắc nhở bà: “Nói nhiều sai nhiều, bà đừng nói nữa.”
“Bây giờ…”
“Tôi nói bà đừng nói nữa.” Ngô Thường nói tiếp: “Bà thông minh cả đời thì nên biết giờ có bao nhiêu người đang dòm ngó bà, chú ý lời nói và hành động đi.” Nói xong cô bước lên, vỗ vỗ vai Nguyễn Xuân Quế, làm bộ thân mật như đang an ủi, bảo bà về nghỉ ngơi trước.
Nguyễn Xuân Quế sao chịu đi, lại ngồi phịch xuống ghế. Bà rối rắm trong lòng, lúc này cảm thấy đường huyết lên xuống thất thường liền với tay tìm túi, phát hiện mình không mang theo insulin. Vừa đứng dậy đi tìm y tá, mắt bà đã tối sầm, ngã lăn ra đất.
Với Nguyễn Xuân Quế mà nói, đầu óc bà vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể không còn nghe lời mình nữa. Y tá chạy đến, lo lắng đánh giá tình trạng, đưa cho bà một viên kẹo đường.
“Người một nhà này, thật đúng là tới ngày rồi.” Y tá nói: “Giàu có mà cũng chẳng được yên thân.”
Ngô Thường còn chưa kịp ngồi xuống bên giường Lâm Tại Đường thì nghe động tĩnh, lại chạy ra ngoài, thấy Nguyễn Xuân Quế được người đỡ sang một bên, cô liền hỏi: “Không sao chứ? Bà sao vậy? Hạ đường huyết hả? Sáng bà chưa ăn gì à?”
Dù cô căm ghét Nguyễn Xuân Quế, nhưng cũng sợ bà xảy ra chuyện. Lạ lùng thật, cô căm ghét một người, vậy mà lại không ghét đến mức mong bà ta chết. Căm ghét chưa tới cùng.
Nguyễn Xuân Quế xua tay, ra hiệu bảo Ngô Thường vào xem Lâm Tại Đường.
Ngô Thường lục túi bà, tìm được giấy tờ, đi đăng ký khám rồi kê đơn insulin, loay hoay gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng dúi thuốc vào tay bà, bảo bà mau về nhà.
“Tôi sẽ không làm gì Lâm Tại Đường đâu.” Ngô Thường nói: “Bà chết rồi thì còn canh chừng tôi kiểu gì nữa? Về đi.”
Nguyễn Xuân Quế nói: “Tôi chỉ là đau lòng cho con trai tôi thôi.”
“Hay là để tôi tát cho con trai bà tỉnh lại, rồi để anh ấy dậy chăm bà nha?”
Nghe vậy, Nguyễn Xuân Quế từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Thường một lúc lâu rồi mới đứng dậy rời đi. Ngô Thường lúc này mới quay về phòng bệnh của Lâm Tại Đường.
Chắc đây là lần thứ hai Lâm Tại Đường bị chấn động não.
Mạng anh đúng là lớn, người nhà anh thì đúng là ra tay độc ác. Bác sĩ nói may mà không có xuất huyết nội sọ, nếu không thì nguy rồi.
Lâm Tại Đường thật sự quá nhẫn với chính mình.
Ngô Thường không biết lúc anh chắn trước cửa, trong đầu anh đang nghĩ gì. Vào thời khắc then chốt như vậy, anh lại nghĩ ra được một kế hoạch logic kín kẽ đến thế, đủ thấy anh lợi hại cỡ nào. Đó là điểm đáng nể của anh, cũng là điểm khiến người ta phải sợ.
Khoảng hơn tám giờ tối, Lâm Tại Đường mở mắt.
Anh đeo kính vào, mặt sưng vêu trông rất khôi hài, giả vờ ngơ ngác hỏi Ngô Thường: “Cô là ai vậy?”
“Bớt diễn đi.” Ngô Thường nói: “Anh coi phim nhiều quá rồi hả, bày đặt giả vờ mất trí nhớ với em làm gì?” Ngón tay cô cố tình ấn lên mặt anh, anh khẽ rên lên: “Đau đó.”
“Giờ tổng giám đốc Lâm biết đau rồi ha.” Ngô Thường nói: “Chiêu này cũng hiệu quả đó, đám kia đang ở đồn công an hết rồi, cảnh sát nói phải coi tình trạng của anh.”
“Cứ để họ ở đó đi.” Lâm Tại Đường nói: “Họ không tới tìm bà ngoại nữa chứ?”
“Còn ai dám nữa. Các đồng chí cảnh sát dạy dỗ xong hết rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Lâm Tại Đường định ngồi dậy ăn chút gì đó, hình như đã lâu lắm rồi anh và Ngô Thường không được ở bên nhau một cách yên bình như thế này, còn Ngô Thường cũng đã lâu chưa từng nói chuyện với anh trong tâm trạng bình tĩnh như bây giờ.
“Đói chưa?” Ngô Thường hỏi: “Mua cho anh bát cháo nhé?”
“Mì gà đi, anh muốn ăn mì gà.” Lâm Tại Đường nói: “Em thấy anh hôm nay liều mạng vì bà ngoại như vậy, nấu cho anh tô mì gà đi mà.”
“Em gọi quán mang tới.”
“Nhưng mà mì người ta nấu không có vị như em nấu.” Lâm Tại Đường thở dài sau câu đó: “Thôi được rồi, tới nước này thì em chắc không bao giờ đích thân nấu mì gà cho anh nữa đâu. Quán mang tới cũng được, gọi thêm bánh dày, thịt ốc sên… rồi…”
Anh đang nói thì bị ánh mắt của Ngô Thường chặn lại, đành ngậm miệng. Lúc đó bên ngoài có động tĩnh, y tá nói không phải giờ thăm bệnh nên không cho vào, Ngô Thường bước ra xem thử, thấy mấy nhân viên trong công ty tới thăm Lâm Tại Đường. Họ thấy Ngô Thường liền nói: “Phu nhân tổng giám đốc, tụi em vô thăm một chút được không ạ?”
Ngô Thường nghĩ một lát, lắc đầu, miệng chúm xuống tỏ vẻ buồn bã, ngón tay vẽ vòng vòng bên thái dương mình: “Anh ấy đập đầu rồi, giờ mất trí nhớ rồi, không nhận ra ai hết. Mọi người về đi.”
Mọi người nghe vậy, thấy nghiêm trọng quá, đành phải rút lui.
Ngô Thường quay người lại, đóng cửa phòng bệnh.
“Tiếp theo làm gì?” Cô hỏi Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường nói với cô: “Em về Thiên Khê hỏi ông anh có chịu nhận phỏng vấn không, kể lại chuyện năm xưa bà ngoại cứu ông. Với lại, chuyện chia thừa kế đó, nhanh chóng làm công chứng đi, kẻo đêm dài lắm mộng. Có chuyện gì, anh chịu trách nhiệm.”
“Mẹ anh không phản đối à?” Ngô Thường hỏi.
“Đây là tài sản ông nội anh để lại, bà phản đối thì có ích gì?” Lâm Tại Đường nói: “Ông nội cũng để phần cho bà rồi, bà đâu lo được hết.”
“Nhưng bà ngoại em chưa chắc muốn nhận.” Ngô Thường nói.
“Em hỏi bà chưa? Đừng tự mình suy đoán, Ngô Thường.” Anh nói: “Bà ngoại có thể sẽ có tính toán của riêng bà.”
Sau khi nói xong, anh lại hỏi tiếp: “Mì của anh tới chưa? Anh vừa đói vừa chóng mặt luôn rồi.”
Ngô Thường cũng không chắc bà ngoại nghĩ gì. Cô nghĩ mình nên nói chuyện với bà. Lời Lâm Tại Đường nói là đúng: bà ngoại có thể có ý định riêng của mình.
“Em về nói chuyện với bà trước đi.” Lâm Tại Đường nói: “Về ngay đi.”
“Anh ở đây một mình được không?”
“Nói như này cho dễ hiểu, nếu anh nói anh cần người chăm sóc, thì người chịu chăm anh xếp hàng từ đây ra tới cổng bệnh viện luôn ấy chứ.”
“… Anh nói chuyện nghe y chang ông chú hai của anh…”
Ngô Thường buông một câu rồi quay người bỏ đi.
Con đường ven biển mưa rơi lất phất, trời tối mờ mờ, tiếng mưa gõ trên cửa kính xe như đang kể lể điều gì. Trên đường về, Ngô Thường cứ nghĩ mãi nên mở lời với bà ngoại ra sao. Về đến Thiên Khê, vừa bước qua cổng, đã thấy bà ngoại đang chải lông cho con Lão Vàng.
Thấy Ngô Thường về, bà liền nói thẳng: “Thường Thường, bà ngoại đồng ý nhận phần thừa kế đó.”
Nói xong bà dừng lại một lát, rồi tiếp: “Ngoại cũng biết con muốn ly hôn, ngoại đồng ý cho con ly hôn.”
Nỗi tủi thân trong lòng Ngô Thường bỗng chốc cuồn cuộn dâng lên. Đúng lúc ấy, mưa bất ngờ lớn hơn.
Diệp Mạn Văn gọi cô: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây với ngoại nè.”
Ngô Thường vừa khóc vừa chạy vài bước, nhào vào lòng Diệp Mạn Văn, nghẹn ngào nói: “Ngoại ơi, ngoại ơi…”
“Bà ngoại cái gì cũng biết hết.” Diệp Mạn Văn nói: “Mẹ con mất rồi, ngoại cứ nghĩ hoài: là bà và mẹ con làm liên lụy tới con, chứ không thì con đâu có chịu ấm ức hết lần này tới lần khác. Ngoại không nói gì, nhưng ngoại cái gì cũng biết.”
“Con có lỗi với mẹ.” Ngô Thường vừa khóc vừa nói: “Tại con hồi đó hồ đồ mới lấy Lâm Tại Đường… mẹ con chịu biết bao nhiêu ấm ức… con có lỗi với mẹ… con không muốn bà ngoại buồn…”
Diệp Mạn Văn lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: “Con bé ngốc, đừng nghĩ vậy, con không vui thì ngoại mới buồn. Con mà vui vẻ thì ngoại hết buồn rồi. Con là đứa mà ngoại thương nhất mà…”
Ngô Thường nức nở không thành tiếng.
Cô cảm thấy hòn đá chắn trước mặt mình cuối cùng cũng được dời đi rồi, cô không còn phải lo trước lo sau nữa, chỉ cần bước từng bước lớn về phía trước.
“Ngoại ơi…”
“Thường Thường…” Diệp Mạn Văn nâng mặt cô lên, trìu mến nói: “Con của bà ngoại, lâu lắm rồi chưa được vui vẻ…”
“Con nhớ mẹ con.”
“Ngoại cũng nhớ.” Bà nói: “Chỉ là bà ngoại may mắn hơn con một chút, được gặp mẹ con sớm hơn con…”
“Ngoại ơi, con không muốn nghe ngoại nói như vậy…”
Diệp Mạn Văn áp trán mình vào trán cô, người tựa vào lưng ghế, nói với Ngô Thường: “Nngoại biết con thắc mắc tại sao ngoại lại nhận khoản tiền đó… Bởi vì năm xưa ngoại chỉ đơn giản là cứu một mạng người, nhưng cậu út lại xem đó là ân tình, mà cái ân tình đó trói buộc cậu cả đời… Ngoại cái gì cũng biết…”
“Còn mấy người kia, con đừng sợ họ!” Diệp Mạn Văn bỗng nhiên kích động, dậm mạnh một cái, mắt bà trợn to, bà lớn tiếng nói: “Đừng có sợ họ! Họ ăn h**p con thì con phản kháng, con trả đũa! Đừng có sợ họ bôi nhọ bà ngoại! Danh tiếng thì sao? Danh tiếng là thứ ngoài thân thôi!”
Sau khi nói xong, Diệp Mạn Văn ngồi yên lặng, như thể vừa dốc hết hơi mà giữ lấy mình, rồi lại chầm chậm tựa ra sau lưng ghế, thì thào: “Thường Thường, ly hôn đi; Thường Thường, đừng sợ họ…”
Ngô Thường nhào vào lòng bà ngoại, òa khóc nức nở!
Editor có lời muốn nói:
Do dòng thời gian hơi lộn xộn nên mình không chắc nên để xưng hô giữa Ngô Thường và Nguyễn Xuân Quế là gì. Nhưng với tình hình hiện tại thì để xưng hô như trên là hợp lý. Mình xin chân thành xin lỗi những bạn đang theo dõi bộ truyện Bờ Biển Ánh Sao vì trải nghiệm hơi không được mượt mà lắm, khi nào end truyện mình sẽ sửa lại tất cả một thể nhé ~
Còn mẹ của ông Lâm Hiển Tổ, mình sẽ sửa lại thành bà cả nhé, vì mợ là dùng cho hàng lứa con cháu. Hôm qua mình bị nhầm lẫn một chút
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc