Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 61

164@-

Chương 61: Hỗn loạn

*


Hai ngày sau Ngô Thường mới gặp lại Lâm Tại Đường.


Anh vừa từ Bắc Kinh trở về, liền đến ngay Thiên Khê thăm Lâm Hiển Tổ và Diệp Mạn Văn. Trước mặt bà ngoại, Ngô Thường vẫn giữ thái độ thân thiết với Lâm Tại Đường, thậm chí còn hỏi anh:


“Anh đi công tác có nhớ cơm nhà không? Muốn ăn gì nè?”


“Cơm nhà là được rồi.” Lâm Tại Đường liếc nhìn Ngô Thường, rồi mở vali bắt đầu phân phát quà. Anh vẫn chu đáo như mọi khi, quà mang về rất đầy đủ, đến cả Lão Vàng cũng có một chiếc áo mới.


Diệp Mạn Văn sau lần bị cảm nặng thì trở nên yếu ớt, trí nhớ cũng sa sút rõ rệt, thấy Lâm Tại Đường lại gọi anh là “cậu út”. Lâm Tại Đường không đính chính, chỉ ngồi xuống bên đầu gối bà, hỏi: “A An, hôm nay bà muốn ăn gì? Cậu út mời bà nha.”


Lúc ấy, Lâm Hiển Tổ đang bưng bánh hấp bước ra, Diệp Mạn Văn cũng gọi ông là cậu Hai, gọi xong lại ngơ ngác, hỏi: “Nhà mình sao lại có hai cậu út vậy ta?”


Tống Cảnh nghe thấy bèn chạy lại góp vui, chỉ vào mặt mình hỏi: “Bà ngoại, bà nhìn con giống cậu út không?”


Diệp Mạn Văn liền giơ tay vỗ cô một cái: “Con nhỏ chết tiệt, còn chưa giặt xong đồ, coi chừng bị đánh bây giờ.”


Tống Cảnh dậm chân: “Con đúng là số con hầu! Quả nhiên là số con hầu! Cả đời con lo cho mấy người già nhà mình xong, giờ lại lo thêm mấy người già khác, con không phải con hầu thì là gì nữa! Bà ngoại đúng là mắt tinh như đuốc!”


Ngô Thường đứng bên cạnh xem náo nhiệt, bị Tống Cảnh chọc cho cười không dứt.


Lúc đó, điện thoại cô hiện lên một tin nhắn — là luật sư của Lâm Hiển Tổ gửi tới: “Xác nhận chưa? Khi nào tiện để công chứng?”


Cô cất điện thoại, quay sang nói với Lâm Hiển Tổ: “Ông nội, ông có thể đi với con một chút không ạ?”


Lâm Hiển Tổ cố tình nghiêm mặt lại: “Phải gọi là cậu út.”


“Cậu út à, mời cậu vất vả theo con một chút nha.” Ngô Thường nói.


Lâm Hiển Tổ liền đi theo cô vào trong.


Trong lòng Ngô Thường có chút nặng nề, vì hôm nay luật sư đã liên hệ, nói rằng Lâm Hiển Tổ có một bản di chúc cần cô và bà ngoại xác nhận. Cô thấy rất khó hiểu, tại sao Lâm Hiển Tổ lại lập di chúc vào lúc này. Tuy cô biết ở Hải Châu có nhiều doanh nhân lão thành vì lo chuyện phân chia gia sản sau khi qua đời nên đã sớm bàn bạc rõ ràng với con cháu, nhưng điều khiến cô bất ngờ là trong di chúc của Lâm Hiển Tổ lại có cả phần dành cho bà ngoại và cô.


Cô cảm thấy rất buồn, chỉ cần nghe đến hai chữ “di chúc” thôi là lòng đã trĩu nặng, không hiểu vì sao.


Luật sư nói, Lâm Hiển Tổ để lại hai căn nhà đứng tên mình cho Diệp Mạn Văn, thêm một triệu tiền gửi ngân hàng, cùng một số vật dụng cá nhân: một chiếc đồng hồ quả quýt, mười thỏi vàng, một chiếc xe đạp cũ kỹ, và một thùng quần áo cũ. Do hiện tại Diệp Mạn Văn không có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, nên do Ngô Thường đứng ra thay mặt thực hiện.


“Vì sao vậy ông nội, bà ngoại con với ông đâu có quan hệ máu mủ gì. Nếu bản di chúc này để mấy chú biết được, trong nhà thể nào cũng náo loạn cho coi.” Ngô Thường nói: “Ông nội, chuyện này không được đâu ạ.”


“Tiền này đâu phải để cho con, Thường Thường.” Lâm Hiển Tổ nói: “Con người không thể quên con đường mình đã đi qua. Ông nội có được ngày hôm nay là nhờ năm xưa bà ngoại con lấy mạng mình ra đổi. Cô ấy là người phụ nữ rất đáng nể.”


“Bà ngoại con không cần mấy thứ này.” Ngô Thường nói: “Ông nội, tuy con mê tiền, nhưng dù là bà ngoại con hay mẹ con, họ đều có ý chí độc lập của riêng mình, con sẽ không xen vào. Giờ bà ngoại con như vậy, sớm đã không còn ham gì tiền bạc. Điều bà cần là sự ấm áp.”


Lâm Hiển Tổ khẽ lắc đầu, thở dài: “Chuyện này chờ bà ngoại con tỉnh táo lại rồi hẵng tính.”


Nói xong, ông nhìn Ngô Thường, chậm rãi nói đầy chân tình: “Thường Thường à, bao năm nay sống trong nhà ông, con cũng khổ rồi. Trong lòng ông biết, cũng hiểu rõ giữa con và Tại Đường, chắc là duyên phận vợ chồng đã hết. Ông biết con chịu nhiều ấm ức, nếu có thể, hai đứa nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, đừng để đến mức… sống chết cũng chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa.”


Nói rồi ông đưa tay lau khoé mắt, người già rồi, hay hoài niệm, giống như đứa trẻ con. Ông từng trải nhiều, dĩ nhiên nhìn ra Ngô Thường và Lâm Tại Đường đã có vấn đề. Nhưng hai người này, ai cũng mạnh mẽ, hai kẻ mạnh mà đụng nhau, tất nhiên là đấu, là tranh.


“Ông nội ơi, con với Lâm Tại Đường đang tốt mà!” Ngô Thường vừa cười vừa dỗ ông: “Ông đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Chuyện cũ qua hết rồi, ông coi giờ con có còn cãi nhau với ảnh đâu!”


Lâm Hiển Tổ lại lắc đầu.


Bên ngoài, Diệp Mạn Văn tỉnh táo lại, nhận ra Lâm Tại Đường, liền giận dỗi hỏi anh: “Con đi đâu vậy? Mấy ngày nay chẳng đến thăm bà ngoại. Từ nay ngoại không nấu cơm cho con nữa!”


Lâm Tại Đường vội vàng xin lỗi: “Ngoại ơi, con đi làm mới về ạ. Con sai rồi, sau này không dám nữa.”


Dĩ nhiên Ngô Thường biết anh đi Bắc Kinh, vì anh tiện thể đến thăm vài khách hàng của cô. Từ cuối năm 2012 đến giữa năm 2013, Ngô Thường tình cờ phát hiện mô hình mua sỉ căn hộ từ dự án mới mở bán là một cơ hội lớn, bèn tập trung đến gặp các doanh nghiệp bất động sản hàng đầu cùng các doanh nghiệp cấp tỉnh then chốt, ký kết khung hợp tác mua sỉ. Chờ đến khi Thịnh Đường phát hiện ra đây là một “vùng biển xanh”, thì Ngô Thường đã giữ chặt khách hàng tập đoàn trong tay, Thịnh Đường chỉ còn nước chia phần ở các công ty con.


Lâm Tại Đường đi Bắc Kinh thăm những khách hàng ấy, khách hàng vừa gặp xong đã quay về kể hết với Ngô Thường. Cô chỉ cười nói: “Cứ nói chuyện đàng hoàng mà làm ăn, có chính sách mới càng tốt, đôi bên cùng có lợi.”


Lúc này Ngô Thường không nói gì, ngồi một bên vừa ăn dưa hấu.



Chu Ngọc Đình từ ngoài đi vào, trên tay cầm một quyển sổ. Anh ta nói muốn ghi lại hiện tại của Thiên Khê, nghe không giống đùa giỡn, mỗi ngày hễ không làm việc là lại ôm sổ và bút loanh quanh khắp làng.


“Hôm nay ghi gì vậy?” Tống Cảnh trợn trừng mắt hỏi.


“Hôm nay à…” Chu Ngọc Đình đáp: “Hình như ngoài làng bắt đầu đào móng rồi. Anh thấy có người đến đo đạc nên hỏi một câu.”


“Chuyện như vậy mà anh còn phải tự đi quan sát sao?” Tống Cảnh nói: “Hỏi tụi em một tiếng không được hả? Thông báo dán đó bao lâu rồi, hay là mấy cái mắt kính của anh…”


Nói đến đây chợt nhớ Lâm Tại Đường cũng đeo kính, cô bèn sửa lại: “Đám bốn mắt tụi anh đúng là…”


Chu Ngọc Đình nói: “Em cũng đeo kính mà.”


“Em không giống tụi anh.”


“Bản chất vẫn là bốn mắt.” Chu Ngọc Đình cãi lại, Tống Cảnh liền túm lấy đồ đạc đuổi đánh anh ta, hai người chạy vụt ra khỏi cửa.


Diệp Mạn Văn nói mệt, Lâm Hiển Tổ đỡ bà vào phòng nghỉ, trong sân chỉ còn lại Ngô Thường, Lâm Tại Đường và Lão Vàng.


Hôm nay Lão Vàng tâm trạng không tốt, nằm bẹp một chỗ không nhúc nhích. Lâm Tại Đường đến vuốt nó, nó quay đầu sang chỗ khác, cũng chẳng buồn để ý đến anh.


“Sao vậy nè?” Lâm Tại Đường hỏi.


“Hai con sinh cùng ổ với nó, mấy hôm nay đều chết cả rồi.” Ngô Thường trả lời.


Lâm Tại Đường bèn an ủi Lão Vàng: “Không sao đâu, mày còn sống, mày sẽ sống lâu trăm tuổi.”


“Nó buồn không phải vì bản thân sống được bao lâu đâu.” Ngô Thường nói: “Anh đừng an ủi bậy bạ nữa.”


Lâm Tại Đường dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Ngô Thường.


Cô vì quanh năm gió biển nắng gắt, dù vành nón có rộng đến đâu, che chắn kỹ đến mấy thì mặt vẫn bị rám nắng. Nhưng rám nắng rồi, lại càng giống dân Thiên Khê chính gốc. Hồi trẻ, Ngô Thường còn thi thoảng thích da mình trắng trẻo mịn màng, giờ thì cô chẳng bận tâm nữa. Bây giờ cô soi gương chỉ liếc qua một cái rồi xoay người đi làm việc khác.


“Em định giới thiệu mấy khách hàng đó cho ai?” Lâm Tại Đường hỏi: “Anh biết chắc không phải cho Thịnh Đường. Em cầm cổ phần công ty khác rồi hả? Là cổ phần theo hiệu suất đúng không? Ký hợp đồng đánh cược rồi sao?”


Ngô Thường buông chân lên ghế xích đu, thân người lắc qua lắc lại, không trả lời câu hỏi của Lâm Tại Đường.


“Tại sao em không trực tiếp ra điều kiện với anh?” Lâm Tại Đường lại hỏi.


“Cho dù anh không phải là kẻ keo kiệt thì người nhà anh cũng vậy chứ gì nữa.” Ngô Thường nói: “Em mà thương lượng điều kiện với bên anh thì có kết quả gì hay ho đâu? Cả nhà mấy người tám trăm cái tâm cơ, chỉ mong vắt em sạch trơn, sau đó còn nói móc nói méo. Để mấy cây gậy đập thẳng vào người họ thì họ mới biết đau.”


“Đèn Trang Trí Tinh Quang không liên quan gì tới họ.”


“Không liên quan, vậy mấy năm nay họ hút máu ai? Là ông nội anh đó.” Ngô Thường nói: “Miệng thì nói không liên quan, nhưng trong lòng ai cũng rõ ràng cả!”


Lâm Tại Đường không nói nữa, cúi đầu tiếp tục v**t v* Lão Vàng. Lúc này anh nhẹ nhàng nói với nó:
“Người đã khuất thì cũng đã khuất rồi, nén đau thương đi.”


Lão Vàng dường như hiểu được, cọ cọ mặt vào tay anh.


Ngô Thường không nhắc gì đến chuyện di chúc của Lâm Hiển Tổ với Lâm Tại Đường. Hiện giờ cô rõ ràng ranh giới, ít một chuyện thì bớt một chuyện. Nếu ông nội muốn nói với Lâm Tại Đường, tự nhiên ông sẽ nói.


“Vậy rốt cuộc em nắm cổ phần công ty nào?” Lâm Tại Đường hỏi: “Mấy cái công ty nhỏ đó có cái nào lọt vô mắt em à?”


“Công ty có nhỏ, nhưng em vào rồi thì nó không nhỏ nữa.” Ngô Thường nửa thật nửa đùa: “Mấy chuyện này anh khỏi lo. Em biết anh sắp sửa nói chuyện đạo đức nghề nghiệp, nói về sống chết của Đèn Trang Trí Tinh Quang, nhưng khách hàng chịu đi theo em, chính là vì đạo đức nghề nghiệp em đủ tốt. Còn sống chết của Đèn Trang Trí Tinh Quang, em từng lo rồi, sau này không thuộc về em nữa.”


“Anh biết em còn sẽ chơi bài tình cảm với anh, nhắc đến những người quen của anh, có thể sẽ mất việc. Nhưng Lâm Tại Đường à, bây giờ em đứng trên cao rồi, em giúp thương hiệu khác lớn mạnh lên, cũng có thể giải quyết chuyện việc làm như thường.”


Lâm Tại Đường nhíu mày nói: “Bây giờ em thật sự giỏi quá rồi.”


Ngô Thường nhổ ra một hạt dưa hấu, thản nhiên nói: “Học từ anh đó.”


Lâm Tại Đường đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, vắt một chân chắn ngay ghế xích đu khiến cô không lắc lư được nữa. Ngô Thường dứt khoát ngồi yên, ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực. Gió thổi qua, mùi hương theo đó tản ra, tựa như kéo về những khát khao từng rối rắm khó dứt giữa họ năm nào.


“Anh tưởng chuyện năm xưa, lúc đó mình đã dứt hết rồi.” Lâm Tại Đường nói.



“Em đâu phải người thích quay đầu nhìn lại.”


“Vì em quay đầu lại thì mẹ em đã không còn nữa rồi.”


Cô vừa nhắc đến mẹ Hương Ngọc, Lâm Tại Đường liền im bặt. Anh rút chân ra, chiếc ghế xích đu lại đung đưa.


Trong nhà, Lâm Hiển Tổ đã sắp xếp cho Diệp Mạn Văn ổn thỏa, Diệp Văn bất chợt hỏi: “Cậu út ăn cơm chưa?”


“Ăn rồi.” Lâm Hiển Tổ đáp: “Hôm nay bà hai cho cái bánh bao, ăn no rồi.”


Họ đang nhắc chuyện ngày xưa.


Lần đầu tiên Diệp Mạn Văn gặp “cậu út”, cậu vừa bị đánh xong. Đánh cậu là người mà cậu gọi là bà hai. Cậu út vốn là con trai của bà cả, nhưng sau khi sinh cậu được một thời gian, bà cả đột nhiên sùi bọt mép rồi qua đời. Cậu cả và cậu hai đã rời nhà từ lâu, chưa từng gặp mặt cậu út này.


Trong phủ có nhiều mợ, ngoài cậu út ra còn hai cậu nữa. Ông chủ vì không có tình cảm sâu đậm với bà cả nên đối với cậu út cũng thường lạnh nhạt. Người khác bắt nạt cậu út, ông chỉ nói: “Đó là rèn luyện.”


Lần đầu tiên A An gặp cậu út, cô thấy trên cánh tay cậu đầy vết hằn đỏ, là bị roi mây đánh. Các mợ nói roi mây đánh người không đau, chỉ có tác dụng răn dạy thôi, nhưng A An lại nghĩ: roi mây đánh người là đau nhất.


Đêm khuya không có ai, A An cầm trong tay một chiếc chén rượu nhỏ, bên trong là phần rượu còn sót lại lúc ăn tối mà chủ nhân uống dở. Cô băng qua hành lang dài vắng lặng, bước vào căn nhà kho nơi cậu út ở.


Phòng cậu không có đèn sáp, cậu nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt bị đẩy ra thì cảnh giác ngồi dậy, thấy A An đang đứng trong ánh trăng. Cậu không thấy rõ mặt cô, chỉ nhìn được dáng người gầy guộc của cô.


A An ra hiệu im lặng rồi bước đến trước mặt cậu, sau dó kéo tay áo cậu lên, mượn ánh trăng để xem vết thương. Xem xong cô đổ rượu trong chén ra tay, nói: “Ráng chịu một chút, không thì vài hôm nữa cánh tay lở loét đó cậu.”


Cậu út không nói gì, khi lòng bàn tay A An áp lên vết thương, tim cậu đau thắt lại thành một khối. Nhưng cậu chỉ khẽ rên một tiếng.


“Cậu đừng chọc giận họ.” A An nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào phủ, đã nghe người ta nói chuyện của cậu rồi. Họ bảo cậu hay cãi lại, mà cãi lại thì sẽ bị đánh. Cậu đừng cãi lại.”


“Tôi không nói cũng bị đánh.” Cậu út nói.


Tay A An khựng lại một chút, rồi cô hỏi: “Còn mấy anh cậu đâu? Họ không về nữa à? Chí ít cậu đi học cũng đỡ hơn.”


“Chưa từng gặp các anh.”


A An thở dài: “Cậu cũng là người đáng thương.”


Cô làm xong liền rời đi. Từ lần đó trở đi, A An luôn để tâm đến cậu. Mỗi lần gặp cậu trong phủ đều hỏi: “Cậu út đã ăn cơm chưa?”


Nếu cậu nói chưa ăn, cô liền như biến ra trò ảo thuật, lấy từ trong người ra chút đồ ăn, chẳng phải thứ gì ngon, chỉ là đồ người khác ăn thừa rồi thưởng cho cô.


Không biết vì sao, A An lúc về già trí nhớ như dừng lại ở mấy năm đó. Những ngày gần đây luôn hỏi Lâm Hiển Tổ: “Cậu út đã ăn cơm chưa?”


Lâm Hiển Tổ biết bà vẫn luôn nhớ, bèn nói cụ thể: “Ăn rồi, bà hai cho cái bánh bao.”


Diệp Mạn Văn yên lòng, nhắm mắt lại nói: “Ăn rồi là tốt, ăn rồi là tốt.”


Sau khi nói xong, bà xoay người ngủ tiếp. A An đã già, tóc bạc trắng đầu, đến cả khi ngủ cũng chải chuốt gọn gàng, không để sót một lọn.


Lâm Hiển Tổ đặt tay lên đầu bà, nhẹ nhàng vuốt tóc: “A An, ngủ đi. Ngày mai sẽ dẫn em ra biển.”


Diệp Mạn Văn nghe được thì mở mắt ra, mỉm cười nói: “Gạt cậu đó, tôi chưa ngủ đâu.”


Lúc bà như vậy, lại giống như trở về năm xưa, khi bản thân vẫn còn là thiếu nữ, đôi khi cũng nghịch ngợm.


Lâm Hiển Tổ lấy lòng bàn tay che lên mắt bà, nói: “Bây giờ ngủ đi, A An.”


A An ngủ rồi, Lâm Hiển Tổ tắt đèn, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Thấy Lâm Tại Đường và Ngô Thường mỗi người ngồi ở một góc sân, cả hai đều không nói gì.


Lâm Hiển Tổ thở dài một tiếng, chắp tay sau lưng bước đi. Khi ngang qua chỗ Lâm Tại Đường, ông cau có gọi: “Đi!”


Ông cụ đang bực bội, trên đường về cứ ho mãi không ngừng.


Lâm Tại Đường lo lắng hỏi: “Ông nội, ông sao vậy? Mình đi bệnh viện nha ông?”



“Chỉ cần ông nội còn, là con còn nhà.”


Lâm Hiển Tổ nghe cậu nói vậy thì lòng chợt chua xót.


Nửa đời đầu ông phiêu bạt khắp nơi, luôn mơ ước có một mái nhà. Tự mình dựng nên một ngôi nhà, đôi khi lại cảm thấy thất vọng, cứ cảm thấy nơi đó thiếu điều gì đó. Về sau, khi tuổi tác chồng chất, ông mới hiểu, ngôi nhà của mình thiếu đi sự chân thành.


Lâm Tại Đường dường như cũng đang đi lại con đường cũ của ông, luôn muốn có một gia đình, nhưng cứ mãi loay hoay mà không nắm được chìa khóa.


“Có một chuyện ông muốn nói trước với con.” Lâm Hiển Tổ nói: “Dạo gần đây ông có linh cảm mình sống không được bao lâu nữa, nên mới tìm luật sư làm di chúc. Để lại cho con không nhiều, cho mẹ con một ít. Mấy chú của con cũng có phần. Còn một phần ông để lại cho người khác.”


“Con biết rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Ông để lại cho bà ngoại.”


“Con đồng ý hả?”


“Nếu không có bà ngoại thì làm gì có tụi con.”


“Con nghĩ vậy là ông mãn nguyện rồi.” Lâm Hiển Tổ nói: “Lúc đó mọi người chắc chắn sẽ làm ầm lên, mẹ con cũng vậy. Cả đời nó hiếu thắng, chẳng có nổi một người bạn tri kỷ, nhưng lại kết giao cả đống kẻ thù.”


Lâm Tại Đường không nói gì.


Bây giờ giữa anh và mẹ cũng ít nói chuyện. Không hiểu sao, mỗi lần hai mẹ con gặp nhau, chỉ cần vài câu là đã bất hòa. Nguyễn Xuân Quế quản chuyện quá nhiều, mà Lâm Tại Đường đôi lúc lại ăn nói cay nghiệt, lâu dần qua lại, cuối cùng cũng thành ngõ cụt.


Còn với ba ruột là Lâm Chử Súc thì lại càng không thể giao tiếp.


Lâm Chử Súc sau khi ra tù mấy năm nay tính tình thay đổi hẳn, luôn cảm thấy ai cũng muốn hại ông ta. Tuy không còn mê cờ bạc nhiều như trước, nhưng lại càng sa đọa trong chuyện đàn bà. Thậm chí còn dẫn cả về nhà, để Nguyễn Xuân Quế bắt gặp mấy lần.


Lâm Hiển Tổ vừa ho vừa cằn nhằn với Lâm Tại Đường, đi đến gần cửa nhà bà nội Xuân Hoa thì trông thấy chàng ngốc Chu Ngọc Đình đang ngồi chồm hổm viết gì đó trong quyển sổ.


Lâm Hiển Tổ liền khen: “Thằng nhóc này thì thật thà ngay thẳng, cũng ngây ngô nữa. Giá mà con có được một đứa anh chị em như vậy thì tốt biết mấy.”


Lâm Tại Đường biết ông nội đang nói gì.


Đứa con bất hiếu bên nhà chú hai mấy năm nay bắt đầu nhòm ngó đến Đèn Trang Trí Tinh Quang, nhiều lần tìm cách yêu cầu Lâm Hiển Tổ chia lại cổ phần trong tay mình. Lâm Hiển Tổ tuy đã già nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn, biết chuyện đó không thể để xảy ra. Nhưng ông cũng chẳng đoán được sau này con cháu sẽ gây ra thị phi gì, bởi vì lòng người không đáy, như rắn nuốt voi mà thôi.


“Ngày mai con vẫn nên đưa ông đi bệnh viện nha ông.” Lâm Tại Đường nói.


“Không đi! Đi bệnh viện cũng không tới lượt con đưa.”


Lâm Hiển Tổ nói thật lòng, nếu ông ra ngoài bảo mình đang bệnh thì hàng dài người xếp hàng chờ đưa ông đi bác sĩ có thể kéo dài từ nhà bà Xuân Hoa tới tận đầu làng Thiên Khê. Chuyện thế thái nhân tình ở đời này vốn là như vậy đó.


Lâm Tại Đường về phòng liền bắt đầu nghiên cứu tài liệu.


Bây giờ anh có thể khẳng định Ngô Thường sắp dắt khách hàng rời đi. Trong ngành đèn hiện giờ: Đèn Trang Trí Tinh Quang đứng đầu, Thịnh Đường đứng thứ hai, sau lưng còn mấy công ty đã trưởng thành kha khá. Anh muốn biết Ngô Thường có thể sẽ hợp tác với ai.


Những ông chủ của các doanh nghiệp đó, Ngô Thường đều quen. Cô quen bọn họ không phải nhờ anh, mà là nhờ tự mình lăn lộn trong chuỗi cung ứng mà gây dựng được danh tiếng, chen chân được vào mắt người ta. Lâm Tại Đường cũng không ít lần nghe người ta trước mặt anh tán thưởng Ngô Thường: “Tổng Giám đốc Lâm đúng là có mắt nhìn người, tìm được một tay tiên phong như vậy.”


Họ không gọi cô là “nội trợ hiền” mà là “tay tiên phong”, đủ để thấy hình tượng của Ngô Thường trong mắt người ngoài sâu đậm đến nhường nào.


Lúc này Quách Lệnh Tiên gọi điện đến, hỏi anh có biết chuyện trước đây Mạnh Nhược Tinh từng bán bản thiết kế cho Thịnh Đường không? Bởi vì hôm qua đột nhiên có người đem chuyện này ra làm ầm lên, nói rằng mẫu thiết kế mà Đèn Trang Trí Tinh Quang sở hữu không phải độc quyền, đại lý kênh phân phối vì vậy mà lo lắng có rủi ro trong tương lai.


“Không phải cùng một bản.” Lâm Tại Đường nói: “Chuyện đó tôi biết. Cô ấy bán cho Thịnh Đường là bản chưa hoàn chỉnh.”


“Nhưng bây giờ Thịnh Đường lại nói là giống nhau.” Quách Lệnh Tiên nói: “Rốt cuộc ai là người tung tin chứ? Dù không phải chuyện lớn, nhưng cũng phiền toái.”


Lâm Tại Đường hừ một tiếng trong mũi: Còn ai vào đây nữa? Mấy trò quấy rối lắt nhắt không đau không ngứa, nhưng cứ làm nhiễu loạn lòng người — ngoài Ngô Thường thì còn ai?


“Chuyện này đừng quan tâm nữa. Mình không để ý, gió lớn tự khắc sẽ qua.”


“Tôi vẫn thấy nên liên hệ với Mạnh Nhược Tinh một chút.” Quách Lệnh Tiên nói.


Xét theo tình hình hiện tại, độ tin tưởng của Quách Lệnh Tiên dành cho Mạnh Nhược Tinh và cả nhà họ Mạnh đã là con số không. Tuy ngoài mặt Quách Lệnh Tiên vẫn giữ được phép lịch sự với Mạnh Nhược Tinh, nhưng trong lòng thì đã dựng lên một ranh giới cảnh giác.


“Giám đốc Quách cứ nói chuyện đi.” Lâm Tại Đường nói: “Chuyện nhỏ như vậy, với giám đốc Quách chỉ là chuyện vặt.”



“Chú nghe ai nói vậy?”


“Cậu ngoại tình rồi hả?” Giang Triết hỏi.


Lâm Tại Đường nghĩ một chút, sau đó hỏi lại: “Chú thấy sao?”


“Tôi thấy sao ấy hả? Tôi là chú Giang, kẹt giữa hai người, sao cũng được hết.”


“Vậy chú còn định tiếp tục mua hàng từ Đèn Trang Trí Tinh Quang không?” Lâm Tại Đường hỏi.


“Cái này… còn phải xem tình hình thực tế.”


Lâm Tại Đường bật cười ha hả.


Giang Triết hỏi anh cười cái gì, anh nói: “Không có gì đâu, chú Giang. Mấy chuyện chú nghe được đều là lời đồn, đừng tin.”


Ngô Thường đúng là học hư rồi, bắt đầu chơi bài truyền thông ép người với anh. Trước đây Lâm Tại Đường từng dùng ảnh chụp anh chàng nhỏ hơn để dọa cô, cô chẳng sợ chút nào, sau đó liền tung tin ra ngoài là vì anh ngoại tình nên hai người mới ly hôn.


Lúc này Lâm Tại Đường mới chợt nghĩ, khoảng một năm trước đã bắt đầu có người hỏi anh có phải ngoại tình không. Khi ấy anh còn đơn giản cho rằng là do việc hợp tác với Mạnh Nhược Tinh nên mới bị hiểu lầm. Giờ nghĩ lại, chắc là Ngô Thường đã âm thầm sắp đặt cả rồi.


Lâm Tại Đường thật ra khá thích Ngô Thường như vậy, cũng chẳng rõ vì sao.


Sáng hôm sau, anh đến nhà Ngô Thường, thấy cô vừa mới dậy, đang ngồi xổm đánh răng.
Gương mặt bị nắng táp đen sạm, thêm bọt kem trắng xóa trong miệng, nhìn rất buồn cười.


Cô thấy anh thì chủ động chào hỏi: “Chào buổi sáng, ngài Lâm yêu quý, ngủ ngon không đó?”


Lâm Tại Đường biết cô cố ý, bèn hỏi lại: “Em thấy sao?”


“Em thấy anh ngủ ngon dữ lắm.”


Lúc đó bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, Lâm Tại Đường đi ra xem, thấy là đám chú thím của mình liền tiện tay đóng cổng sân lại.


Mấy người đó khí thế hung hăng, vừa thấy Lâm Tại Đường liền chỉ tay vào mặt anh chửi rủa. Lời lẽ tục tĩu khó nghe, đại khái là “đồ đ* đi*m”, “vì muốn lừa thừa kế mà đi quyến rũ lão già sắp chết nhà mày” vân vân…


Ngô Thường nghe đám người khốn nạn ngoài kia mắng bà ngoại mình là “con mụ già chưa chết”, liền cầm cái xẻng lên định xông ra ngoài, nhưng cánh cửa đã bị Lâm Tại Đường chặn kín từ bên ngoài.


“Lâm Tại Đường, anh tránh ra cho em!” Ngô Thường nói: “Em phải ra xem coi ai mới là cái đồ già chưa chịu chết!”


Nghe bên ngoài ồn ào, Diệp Mạn Văn mở mắt ra hỏi: “Bên ngoài sao mà ồn quá vậy?”


Ngô Thường lập tức im bặt.


Lúc này lòng cô nghẹn lại. Chỉ vì sai một bước năm xưa mà cô đã sa chân vào hang ổ loài lang sói, khiến những bước tiếp theo sai trật hết cả. Mẹ và bà ngoại cô đều là người sống trọng thể diện, gặp phải chuyện thế này còn đau đớn hơn bị người ta tát vào mặt.


Ngô Thường tức đến run rẩy cả người, gần như van nài qua khe cửa: “Anh cho em ra ngoài, hoặc anh bắt mấy người đó đi đi. Bà ngoại em vừa mới bệnh dậy…”


Diệp Mạn Văn thương Lâm Tại Đường, chuyện đó Lâm Tại Đường biết rõ. Anh không muốn để bà bị xúc phạm, bèn tiến lên túm cổ áo ông chú hai, thẳng tay đấm một cú vào mặt, cú đó nhắm ngay sống mũi, đánh đến chảy cả máu.


Sau khi đấm xong, anh lại quay người đá cho thằng anh họ phá của một phát, rồi xông qua đám đông chạy thẳng ra ngoài.


Người ta bị ăn đòn, tất nhiên không để yên, liền đuổi theo đánh anh.


Lâm Tại Đường vừa chạy vừa gọi cảnh sát, báo có người gây rối, rồi hướng thẳng ra ngoài làng mà chạy.


Chuyện kiểu này ở Hải Châu xảy ra như cơm bữa.


Chỉ vì tranh gia sản mà cuối cùng nhà tan cửa nát cũng chẳng hiếm.


Mấy năm trước, ở làng ven biển có vụ thu hồi đất, một nhà nọ vì tranh chấp mà anh em đánh nhau, sau cùng một đứa nhân lúc đêm tối trăng mờ gió lớn lẻn vào nhà anh ruột mình, giết luôn anh ta.


Tiền vừa là thần tiên, cũng vừa là ma quỷ!


Editor có lời muốn nói:


Mình sẽ sửa lại xưng hô và cách gọi ‘cậu út’ của ông Lâm Hiển Tổ ở mấy chương trước nhé ~


Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Story Chương 61
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...