Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 60
Quyển 4
Trăng trên biển, khách giữa nhân gian
Chương 60: Cùng chung kẻ thù
*
Con đường dẫn ra bờ biển,
Đã đổ xong móng nhà
—— Tháng 5 năm 2019, “Thật ra, chúng ta” của Ngô Thường
*
Ngô Thường rất ghét Đường Thịnh.
Ví dụ như lúc này đây, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa kiểu nhiệt đới, quần short rộng thùng thình, dưới chân là đôi dép xỏ ngón, kính râm thì kẹp ở cổ áo sơ mi, đang chỉ trỏ bàn luận trong địa bàn của cô.
Nhiều năm qua đấu đá với Đường Thịnh thành quen: trong lòng đều muốn đối phương chết đi cho rồi, nhưng bên ngoài vẫn phải giữ thể diện làm ăn. Mặt này, Ngô Thường học từ Lâm Tại Đường.
Cô vốn là người thẳng tính, như bà ngoại cô từng nói: cô ghét điều ác như kẻ thù, chuyện gì cũng viết hết lên mặt. Nhưng Lâm Tại Đường thì không. Trên mặt anh chẳng bao giờ nhìn ra được anh thích hay ghét ai, cũng không đoán nổi anh nghĩ gì. Ngô Thường từng thiệt thòi vì cái tính hay để lộ cảm xúc, nên sau này cô cố gắng học theo vẻ điềm tĩnh của Lâm Tại Đường.
Ngô Thường không biết Đường Thịnh tới đây làm gì nên cô cũng không hành động bừa, chỉ rót cho anh ta một ly nước đá rồi để mặc anh ta tự sinh tự diệt, còn mình thì chuẩn bị quay đi làm việc.
“Đừng đi chứ.” Đường Thịnh lên tiếng, “Cô gấp đi đâu vậy? Tôi có độc chắc?”
“Anh ngồi đây chẳng nói chẳng rằng, mất thời gian quá.”
“Con người cô đúng là… đến cái phép xã giao cũng không thèm làm với tôi hả?” Đường Thịnh nói, “Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn đề phòng tôi như thể tôi là kẻ xấu vậy. Hay là Đèn Trang Trí Tinh Quang các người… ồ đúng rồi, cô đâu còn là người của Tinh Quang nữa, bị đuổi ra khỏi cửa từ lâu rồi còn gì.”
Ngô Thường nghe vậy liền nhìn chằm chằm Đường Thịnh.
Cô là người để lộ cảm xúc, còn Đường Thịnh thì để lộ gương mặt thật. Gã này xấu xa đến nỗi mặt mũi cũng toát lên vẻ tồi tệ. Nhưng lạ thay, người như Đường Thịnh với gương mặt như vậy lại rất có duyên với phụ nữ. Anh ta dựa vào mấy bà chủ, thật sự từng đánh với Đèn Trang Trí Tinh Quang mấy trận ác liệt. Khiến cho Ngô Thường vốn hiếu thắng, có vài năm liền cứ thúc giục Lâm Tại Đường “hy sinh”.
Cô nói: “Anh nhìn xem, anh trông còn dễ coi hơn Đường Thịnh, nam nữ đều mê, sao tụi mình cứ phải chịu thiệt vì mấy chuyện như vầy chứ? Anh đi tiếp khách giùm em đi!” Vì câu đó mà Lâm Tại Đường từng giận cô một trận rất lớn.
Ngô Thường xưa giờ chưa từng khách sáo với Đường Thịnh, anh ta dám chọc cô, cô liền đáp trả. Cô cười lạnh một tiếng, kế đó sa sầm nét mặt:
“Có gì thì nói, không có thì cút.”
Đường Thịnh cũng không giận.
Anh ta lại thích kiểu mạnh mẽ như Ngô Thường.
Cả đời này anh ta từng gặp biết bao nhiêu phụ nữ, chỉ riêng Ngô Thường là khiến anh ta ngứa ngáy trong lòng. Có khi là vì cô là vợ của Lâm Tại Đường nên Đường Thịnh mới có lòng muốn chinh phục mãnh liệt đến vậy.
“Tôi muốn hợp tác với cô.” Đường Thịnh cuối cùng cũng mở miệng.
“Hợp tác cái gì?”
“Hợp tác khu tổ hợp phức hợp của cô.”
Ngô Thường là người rất giỏi. Mới xây xong phần móng, nhà hàng ngắm biển còn chưa thấy bóng dáng đâu, cô đã bắt đầu “tẩy não” cả thế giới. Dựa vào mạng lưới quan hệ tích lũy nhiều năm, gặp ai cô cũng kể về ý tưởng của mình. Ban đầu ai cũng tưởng cô muốn kêu gọi đầu tư nên chẳng mấy ai để tâm, sau mới phát hiện cô hoàn toàn không cần tiền họ, đơn giản chỉ là muốn nói cho họ biết mà thôi.
Hành động đó của Ngô Thường đã trực tiếp dẫn đến một kết quả: các hội doanh thương ở Hải Châu, Ôn Châu, thậm chí cả Phúc Châu, Tuyền Châu, Hạ Môn xa hơn nữa, đều biết cô Ngô Thường từng làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang đang chuẩn bị làm một chuyện lớn.
Cô tự biến mình thành một tấm quảng cáo sống.
“Tổng giám đốc Đường muốn hợp tác kiểu gì đây?” Ngô Thường hỏi.
“Tôi đầu tư tiền cho cô, đầu tư đèn.”
“Đèn gì cơ?”
“Đèn do Mạnh Nhược Tinh thiết kế.”
“Đèn của Mạnh Nhược Tinh đã ký hợp tác với Đèn Trang Trí Tinh Quang rồi.” Ngô Thường đáp, “Cô ta giờ là nhà thiết kế ký hợp đồng độc quyền của Tinh Quang.”
Đường Thịnh lắc đầu: “Tôi cũng không giấu gì cô, trước đó Mạnh Nhược Tinh từng bán cho tôi một bản thiết kế.”
Cách làm này của Mạnh Nhược Tinh Ngô Thường cũng không lấy làm lạ. Cô ta là người rất khao khát thành công và danh tiếng, điểm mạnh lớn nhất chính là chẳng quan tâm người khác nghĩ gì. Nhà họ Mạnh ở vùng duyên hải vốn sống bằng nghề “môi giới”, địa vị không tầm thường. Nhưng kiểu quan hệ ấy chỉ thích hợp với xã hội trọng tình nghĩa thời trước, còn giờ thì đã dần đuối sức. Rõ ràng Mạnh Nhược Tinh đang muốn nhân cơ hội này để tạo ra một thân phận mới cho mình.
“Vậy anh Đường nói thử xem, tại sao tôi nhất định phải dùng đèn của Mạnh Nhược Tinh? Trên đời này chỉ có một mình cô ta là nhà thiết kế đèn thôi sao?”
“Vì tôi biết cô và Lâm Tại Đường sắp ly hôn rồi.”
“Chuyện vợ chồng của chúng tôi, chúng tôi còn chưa rõ. Tổng giám đốc Đường nghe từ đâu vậy?”
Đường Thịnh nhún vai, ý là “tôi có cách của tôi”.
Ngô Thường chắc chắn sẽ không nhận tiền của Đường Thịnh, nhưng vẫn nói với anh ta: “Để tôi suy nghĩ đã.”
“Cái khu tổ hợp phức hợp của cô, ngay cả một đội ngũ ra hồn cũng không có, chỉ dựa vào vẽ bánh vẽ thôi à?”
“Ai nói không có đội ngũ?” Ngô Thường chỉ về phía ủy ban thôn: “Chính quyền là chỗ dựa của tôi, cả làng Thiên Khê đều là đội của tôi.” Cô cố ý nói như vậy.
Đường Thịnh biết cô lại bắt đầu nói xàm liền ung dung uống ngụm nước đá.
Ngô Thường không thèm để ý đến anh ta nữa, cô cúi xuống xắn ống quần rồi đi thẳng ra công trường.
Dấu chân cô in trên cát, bóng dáng đổ dài trên bãi biển như một con chim cánh cụt. Đường Thịnh thấy hai vợ chồng này đúng là thú vị: một người ngoài kia danh tiếng lẫy lừng, hô mưa gọi gió; một người ở ven biển vất vả lăn lộn như một dân lao động khốn khổ.
Truyền thuyết về hai vợ chồng họ cũng không ít. Phần lớn người ta nói hai người xuất thân khác biệt, Ngô Thường nhờ thủ đoạn mà leo lên cành cao, nhưng trong nhà họ Lâm thì mãi chẳng ngẩng đầu nổi. Nhưng với hiểu biết của Đường Thịnh về phụ nữ: một người không thể ngẩng đầu lên, tuyệt đối không phải kiểu như Ngô Thường.
Ngô Thường là kiểu người đụng đâu đánh đó, xông xáo không kiêng dè, không giống mấy phu nhân Hải Châu chuyên đứng sau lưng đàn ông, mà giống một nữ doanh nhân có năng lực thực thụ.
Đường Thịnh càng thêm hứng thú với Ngô Thường.
Anh ta quyết định sẽ không rời đi.
Lúc này, Tống Cảnh xách một cái xô ra biển, từ xa trông thấy Đường Thịnh, cô ấy lập tức nhăn mặt như muốn ói, nhổ toẹt một cái về phía anh ta.
Ba mẹ Tống Cảnh từng làm gia công linh kiện cho Thịnh Đường, mà Thịnh Đường thì tệ hại hết chỗ nói, nợ tiền gần cả năm trời không chịu trả. Ba của Tống Cảnh lúc đầu còn nín nhịn, về sau bị dồn đến đường cùng, ông chửi một câu “đồ cặn bã”, nghĩ bụng dù sao cũng không lấy được tiền nên nghỉ luôn! Cuối cùng còn kiện tụng với Thịnh Đường ra tòa.
Thịnh Đường danh tiếng trong ngành cực kỳ tệ, mà cái danh đó không thể tách rời với nhân phẩm như cướp của Đường Thịnh.
Tống Cảnh nghĩ: Hôm nay sao xui dữ vậy, thì ra là ở Thiên Khê có đứa súc sinh đến.
Vừa lượm đá cuội cô ấy vừa nghĩ: cái thằng súc sinh này, đừng nói là định tới giở trò với Ngô Thường đấy nha?
Đường Thịnh thấy rõ cái nhổ của Tống Cảnh, anh ta không nhận ra cô ấy là ai, nhưng cảm thấy cú nhổ đó thật gớm ghiếc. Anh ta chỉ tay về phía Tống Cảnh quát: “Cô là ai vậy? Mẹ cô không dạy cô phép lịch sự hả?”
Tống Cảnh đẩy đẩy mắt kính, hét lại: “Còn anh là ai? Ba anh không dạy anh nợ tiền phải trả hả?”
Nói rồi, cô ấy chống nạnh, giọng càng to hơn: “Chắc chắn là không dạy rồi! Tại vì ba anh cũng y chang vậy!”
Gió biển thổi qua khiến tiếng chửi nhau của hai người bay vào tai Ngô Thường chỉ còn lơ mơ.
Cô cuộn bản vẽ lại rời khỏi công trường, nhìn thấy Tống Cảnh và Đường Thịnh đang đứng cách nhau mà nhảy nhót chửi qua chửi lại.
Tống Cảnh như vậy, Ngô Thường đã quen. Nhưng Đường Thịnh – một “doanh nhân nổi tiếng” mà cũng vậy thì đúng là cô không ngờ tới.
Hai người họ càng lúc càng chửi tục, Tống Cảnh vốc nước biển trong xô định tạt vào Đường Thịnh thì bị Chu Ngọc Đình không biết từ đâu chui ra chặn lại.
Chu Ngọc Đình nói: “Quân tử động khẩu không động—”
Tống Cảnh đẩy anh ta ra một cái, nói: “Anh chửi giùm em đi, không thì em cho nghỉ việc đó!”
Chu Ngọc Đình rất thích công việc ở viện dưỡng lão, liền lập tức đổi hướng khẩu pháo, hỏi: “Muốn chửi gì?”
“Chửi anh ta là đồ giật nợ! Chửi cả nhà anh ta là đồ giật nợ! Đời đời con cháu sau này cũng là đồ giật nợ hết!”
“Vấn đề là, anh ta giật nợ, nhưng người xui xẻo lại là người khác…” Chu Ngọc Đình cố phân tích cho Tống Cảnh nghe, nhưng chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, vì nhà họ Tống chính là bên xui xẻo kia.
Ngô Thường nhìn hai người đang cãi nhau, lúc này mới hiểu ra mối quan hệ giữa nhà họ Tống và Thịnh Đường.
Cô cau mày đứng đó suy nghĩ hồi lâu, rồi nhắn tin cho Lâm Tại Đường: “Anh biết chuyện Thịnh Đường nợ tiền nhiều xưởng gia công không?”
“Biết.”
“Nhà Tống Cảnh đang kiện Thịnh Đường.”
“Vậy à?”
“Phải. Đường Thịnh tới đây rồi, đang đứng trên bãi biển cãi nhau với Tống Cảnh.”
Lâm Tại Đường nhắn lại: “Ừ, anh biết rồi.”
Anh hỏi tiếp: “Hôm nay bà ngoại thế nào rồi?”
“Bà ngoại hôm nay đỡ hơn rồi.”
Diệp Mạn Văn bị cảm nặng, sốt cao suốt năm ngày, vừa mới xuất viện hôm kia. Sau khi xuất viện thì tinh thần kém hẳn, trí nhớ càng lúc càng tệ, đến mức đôi khi nhìn Ngô Thường lại gọi thành “Hương Ngọc”. Lâm Hiển Tổ ngày nào cũng kè kè bên Diệp Mạn Văn, sợ bà xảy ra chuyện gì.
Bên bãi biển vẫn còn rất náo nhiệt, Tống Cảnh chửi đến toát mồ hôi, chửi xong thấy sảng khoái, sau đó kéo Chu Ngọc Đình rời đi.
Đường Thịnh lại quay về uống ly nước đá đã nguội, anh ta nghĩ bụng: Thiên Khê đúng là cái xứ “man rợ”.
Anh ta dự định sẽ ở lại Thiên Khê hai ngày.
Đường Thịnh có tính toán riêng. Anh ta đến Thiên Khê, một là để tranh một phần từ khu tổ hợp phức hợp của Ngô Thường; hai là muốn lôi kéo cô vào cùng làm ăn.
Nhưng anh ta biết Ngô Thường là người rất cẩn trọng, muốn lôi kéo được cô thì phải chia đủ lợi ích.
Người trong hội doanh thương Ôn Châu từng khuyên anh ta: “Bây giờ không còn là thời hai bên sống mái nữa rồi, doanh nghiệp hiện nay phải biết cộng sinh cùng phát triển. Anh đừng cứ nhằm vào Đèn Trang Trí Tinh Quang nữa, làm vậy chẳng có lợi cho bên nào cả.”
Đường Thịnh nói: “Tôi không đánh ông lớn, thì bao giờ tôi mới thành ông lớn? Tôi cứ phải đánh Tinh Quang cho bằng được.”
Nhưng Đèn Trang Trí Tinh Quang sau gần mười năm nỗ lực, đã vững vàng ngồi vào vị trí đầu ngành. Cơ chế vận hành của doanh nghiệp ngày càng hoàn thiện, đây chính là cái mà Lâm Tại Đường gọi là “tu dưỡng nội bộ”. Anh mất bao nhiêu năm, từng bước từng bước củng cố từ bên trong.
Ở Hải Châu, biết bao doanh nghiệp từng huy hoàng, vì dây mơ rễ má quá rối rắm, cách làm ăn cẩu thả, sản phẩm lỗi thời, mà lần lượt suy tàn, sau đó đóng cửa. Nhưng Đèn Trang Trí Tinh Quang thì mỗi ngày một lớn mạnh.
Củng cố từ bên trong của Lâm Tại Đường cuối cùng cũng đã cho thấy hiệu quả.
Người Hải Châu rất tỉ mỉ, sống trong một vùng đất như vậy, họ bị ảnh hưởng một cách thụ động bởi môi trường kinh tế, gần như ai cũng từng bước bước vào cánh cửa làm ăn buôn bán. Người Hải Châu thông minh và ham học hỏi, họ bê nguyên mô hình của Đèn Trang Trí Tinh Quang về làm theo, dù thế nào đi nữa thì cũng có thể sống thêm được vài năm nữa.
Các thương nhân ở Hải Châu cũng bắt đầu học theo Lâm Tại Đường, bên ngoài không còn khoe xe, khoe đồng hồ, dần dần trở nên kín tiếng.
Đường Thịnh thì lại cực kỳ khó chịu với cái kiểu đó của Lâm Tại Đường.
Cùng là thế hệ thứ hai, đi đến đâu, Lâm Tại Đường cũng luôn đè đầu cưỡi cổ anh ta. Hai hội doanh thương kết nối, khách mời danh dự phải ghi tên Lâm Tại Đường; diễn đàn kinh tế thì Lâm Tại Đường luôn được xếp ở vị trí trung tâm; phỏng vấn với truyền thông, người ta cũng nhắc khéo Đường Thịnh chú ý lời lẽ, có thể học theo hình tượng thương nhân nho nhã.
Đường Thịnh không cam tâm cả đời xếp thứ hai. Dù trong lòng biết rõ mình đi lên bằng cách sao chép, anh ta cũng nhất quyết phải hạ gục Lâm Tại Đường. Mười năm sau, ai còn quan tâm anh ta khởi đầu ra sao, mọi người chỉ biết ngước nhìn anh ta mà thôi.
Nhưng Đường Thịnh không hoàn toàn là kẻ thô lỗ như vẻ ngoài. Anh ta nghiên cứu rất kỹ về Đèn Trang Trí Tinh Quang. Dưới lớp vỏ kinh doanh như thành đồng vách sắt đó, anh ta nhận ra điểm yếu của Tinh Quang nằm ở người nắm quyền – và cuộc hôn nhân bí ẩn kia, chính là Ngô Thường.
Ngô Thường – vợ của Lâm Tại Đường, không giống các phu nhân Hải Châu khác, cô có thực lực. Hồi còn làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, chỉ trong thời gian ngắn, cô đã nắm trong tay gần 70% lượng khách hàng quan trọng toàn quốc.
Cô biến mấy mẫu đèn lỗi thời, chậm luân chuyển thành hàng tiêu dùng bán chạy như tôm tươi.
Từ khi lôi được Ngô Thường ra khỏi Tinh Quang, Đường Thịnh đúng là có mấy tháng ăn ngon ngủ yên. Nhưng Lâm Tại Đường là ai chứ? Làm sao anh để cho đà suy thoái kéo dài? Trong ba tháng anh đã hoàn tất việc bàn giao toàn bộ khách hàng.
Điều mà Đường Thịnh tò mò nhất chính là: trong vụ việc này, giữa Lâm Tại Đường và Ngô Thường, hai người đó đã phân chia lợi ích thế nào?
Đến trưa, Đường Thịnh tìm gặp Ngô Thường, hỏi cô có gì cho anh ta ăn không.
Ngô Thường đáp: “Ăn cái gì mà ăn. Nhịn đói đi.”
“Cô thiếu tôn trọng tối thiểu với tôi rồi đó.” Đường Thịnh nói.
Ngô Thường nhìn anh ta rồi từ tốn nói: “Cả đời này, tôi bị anh hại một lần là đủ rồi, sẽ không có lần thứ hai.”
“Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.” Đường Thịnh nhún vai: “Chiến lược kinh doanh thông thường thôi, nói là hại thì hơi quá.”
Ngô Thường cũng nhún vai.
“Thật đó, cô không mời nổi một bữa sao?” Đường Thịnh hỏi.
“Anh định cưa tôi à?” Ngô Thường nói thẳng: “Mặt anh viết rõ chữ muốn cưa tôi. Sao? Cắm sừng chồng tôi rồi anh thấy sướng à? Trên thương trường không thắng nổi nên định chơi chiêu bẩn hả?”
Cô nói chuyện cay nghiệt vô cùng, khiến Đường Thịnh không cười nổi nữa, anh ta thu lại vẻ cà rỡn, trừng mắt nhìn cô đầy dữ tợn.
Ngô Thường sợ gì ai, cô nói thẳng với anh ta: “Đừng có trợn cái mắt chó của anh ra nữa, người khác sợ anh chứ tôi thì không.”
Vừa xoay người định rời đi, Ngô Thường liền bị Đường Thịnh túm lấy cổ tay.
Đúng lúc đó, Chu Ngọc Đình hệt như một hồn ma không biết từ đâu nhảy ra, vung tay đập thẳng vào cánh tay Đường Thịnh một cái, nói: “Động tay động chân với phụ nữ thì là đàn ông cái gì chứ!”
Ngô Thường và Đường Thịnh đều sững lại.
Giới con nhà trâm anh thế phiệt vốn chẳng rộng lớn gì, phong cách ăn nói kỳ lạ của Chu Ngọc Đình rốt cuộc cũng khiến Đường Thịnh nhớ ra anh ta là ai – chính là tên ngốc Chu Ngọc Đình.
Chu Ngọc Đình lúc này thật sự nổi giận, trừng mắt nói với Đường Thịnh: “Tôi thật sự muốn đập cho anh một trận tơi tả!”
Tống Cảnh hớt hải chạy tới, nói hùa theo: “Đúng đó! Đập cho anh tơi tả luôn!”
Thiên Khê đúng là chỗ kỳ quái, Đường Thịnh vốn định ở lại vài hôm, giờ thì cụt hứng, để lại cho Ngô Thường một câu: “Đường dài còn gặp.”
Sau đó anh ta vội vã rời đi.
Tống Cảnh khen Chu Ngọc Đình ra trò: “Anh lợi hại thật đó!”
Chu Ngọc Đình đáp: “Chuyện nhỏ thôi, hiện tại của Thiên Khê cứ giao cho anh bảo vệ.”
Tống Cảnh trợn trừng mắt: “Đồ dở hơi.”
Cô ấy kéo tay Ngô Thường rời đi.
Lúc này, Chu Ngọc Đình gọi điện cho Lâm Tại Đường.
Anh ta nói: “Cậu đoán không sai, tên Đường Thịnh đó đúng là tới rồi. Nhưng tôi cảm thấy anh ta không phải đến để trộm bí mật thương mại mà là đến để tán vợ cậu đấy.”
“Ý gì?”
“Anh ta thích vợ cậu đó.”
Lâm Tại Đường nói: “Không quan trọng, cứ theo sát Ngô Thường.”
“Làm gián điệp khó quá trời luôn.” Chu Ngọc Đình than: “Hai người định chơi kiểu một mất một còn hả?”
“Cũng không quan trọng.” Lâm Tại Đường nói xong liền cúp máy.
Lúc này, Quách Lệnh Tiên ôm laptop bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
“Cậu xem đi.” Quách Lệnh Tiên nói: “Trước đây mấy bên phát triển bất động sản, công ty nhà đất, công ty dịch vụ từng thân thiết với Ngô Thường, ba tháng nay đều không tổ chức mua sỉ, nhưng thực tế họ đều đang chuẩn bị bàn giao khu nhà mới.”
Lâm Tại Đường chăm chú xem dữ liệu ghi lại, lúc đó Quách Lệnh Tiên nói tiếp: “Vợ chồng gây gổ, đâu cần phải ầm ĩ tới mức này?”
Lâm Tại Đường nhìn những số liệu ấy, mơ hồ hiểu ra con bài mà Ngô Thường đang nắm trong tay là gì rồi.
Hôm đó, khi hai người trở mặt với nhau, Lâm Tại Đường nói nếu cô muốn ly hôn thì cứ nghiêm túc ngồi xuống bàn chuyện Thịnh Đường.
Ngô Thường hất tay anh ra, nói: “Em khuyên anh nên nói chuyện đàng hoàng với em, Lâm Tại Đường. Đừng ép em đến đường cùng. Em muốn gì thì anh ngoan ngoãn đưa cái đó ra, anh biết mà, em sẽ không tống tiền hay uy h**p anh đâu, em chỉ lấy những gì em đáng được nhận.”
Khi đó Lâm Tại Đường không cho rằng Ngô Thường sẽ làm đến mức tuyệt tình như vậy.
Nhưng bây giờ, anh đã biết — Ngô Thường sẽ.
Và anh rất muốn xem, cô có thể làm tới mức nào.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc