Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 59
Chương 59: Khó lòng vẹn cả đôi đường
*
Gia đình Tiền Vịnh được tìm thấy hai ngày sau đó. Lúc tìm được, họ đang sống trong một ngôi làng tồi tàn ở ven Hải Châu, ba của Tiền Vịnh đang gọi điện cho một bệnh nhân, bàn xem có nên nâng khoản bồi thường tổn thất tinh thần lên ba trăm nghìn một người không.
Đầu dây bên kia có chút do dự, nói với lão già rằng luật sư đã đến thương lượng rồi, tổn thất tinh thần cũng không thể nói càn được.
Ba Tiền Vịnh lại tham lam nói: “Cái người mở quán mì kia không lấy ra được bao nhiêu tiền đâu, nhưng Đèn Trang Trí Tinh Quang có tiền! Mình cứ đòi con nhỏ Ngô Thường của họ đi! Không cho thì mình sẽ đi phanh phui với truyền thông, nói Đèn Trang Trí Tinh Quang thông đồng với quan chức ở Hải Châu, bọn mình bị ngộ độc thực phẩm mà họ cũng mặc kệ.”
Câu này của ba Tiền Vịnh rõ ràng là có người đứng sau chỉ điểm, nhắm thẳng vào Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Bệnh nhân kia có chút lưỡng lự, liếc nhìn luật sư đang đứng cạnh họ rồi vội nói: “Chuyện này để sau hẵng nói, bọn tôi sắp làm thủ tục xuất viện rồi.”
Ba Tiền Vịnh cúp máy, nhìn thằng cháu đang ch** n**c dãi của mình – trong lòng phiền chán, vung tay tát cho thằng bé một cái, mắng: “Đồ sao chổi! Cút xa tao ra!”
Vợ Tiền Vịnh với chuyện này cũng đã hoàn toàn tê liệt. Tiền Vịnh lớn hơn bà chín tuổi, lúc bà gả cho Tiền Vịnh vừa tròn hai mươi, Tiền Vịnh mang cái túi vải trên lưng, gặp bà ở một làng chài nhỏ, hỏi bà có muốn ăn cơm không? Có muốn tiền không? Gã cũng hào phóng, đưa liền hai mươi đồng.
Vợ Tiền Vịnh tuy đã nghe qua danh tiếng xấu của gã, nhưng thật sự rất muốn có một bữa no bụng nên đã theo gã vào rừng.
Đã lâu rồi Tiền Vịnh chưa thoải mái như vậy, ra khỏi rừng liền đến nhà bà, ném cho năm mươi đồng, sau đó dẫn người đi luôn. Vì trước đó đã xảy ra chuyện của Tiểu Liên ở làng Xa, thêm chuyện Nguyễn Hương Ngọc và Nguyễn Xuân Quế làm loạn ầm ĩ, Tiền Vịnh sợ lần này bà ấy lại chạy mất thì mình thật sự không cưới được vợ nữa nên cũng chịu yên phận một thời gian.
Chuyện bắt đầu tệ đi từ khi sinh con.
Vợ Tiền Vịnh trước sau mang thai năm lần, bốn lần đầu đều không giữ được thai, đứa con đầu tiên rớt mất rồi, Tiền Vịnh lộ rõ bản chất, bắt đầu đánh đập bà, lại tiếp tục chơi bời với phụ nữ.
Những năm đó Tiền Vịnh thuận buồm xuôi gió, kiếm được không ít tiền, gã không sợ vợ bỏ đi, đánh xong thì ném cho ít tiền coi như dỗ ngọt. Đến lần thứ năm, đứa nhỏ thuận lợi ra đời, bà có được một năm yên ổn. Sau khi đứa bé tròn một tuổi, họ phát hiện nó không bình thường, Tiền Vịnh sụp đổ, cho rằng bà là sao chổi, sinh ra cho gã một đứa con hư.
Không ai biết vợ Tiền Vịnh tên gì, mọi người đều gọi bà là Chị Cả Tiền. Gọi là Chị Cả Tiền, vì Tiền Vịnh lúc nào cũng có “bé cưng” khác.
Ba Tiền Vịnh đánh con trai bà, bà không nói gì, đi qua một bên ngồi, trong lòng âm thầm tính toán, lấy được tiền rồi sẽ đem đứa nhỏ vứt cho lão già đó, bà cầm tiền rồi sẽ đi.
Lúc này, cảnh sát bước vào, hỏi: “Đây có phải là nhà của… Tiền Xương Long không?”
Ba Tiền Vịnh gắt gỏng ngồi dậy, lớn tiếng chửi: “Đứa nào tới đòi nợ đấy hả!” Thấy là cảnh sát, lão già lập tức ngoan ngoãn, vội vàng đứng dậy lấy ghế rót nước, làm bộ sốt sắng.
Đồng chí cảnh sát nói: “Không cần đâu, chúng tôi chỉ hỏi một chút rồi đi.”
“Chuyện cũng đã nói rồi mà, tụi tôi đi ăn cơm, bị ngộ độc! Chẳng còn gì để nói nữa! Bảo bọn họ đền tiền đi!” Ba của Tiền Vịnh bắt đầu giở thói lưu manh, đẩy cảnh sát ra ngoài, không chịu nói thêm một câu.
Đồng chí cảnh sát lại nói: “Còn một số vấn đề khác cần ông phối hợp.”
“Phối hợp cái gì chứ? Cái bọn Đèn Trang Trí Tinh Quang đó muốn ức h**p người ta kìa!” Ba Tiền Vịnh mở cửa, đứng ngay cửa la lối om sòm.
Hai cảnh sát liếc nhau, quyết định tạm rời đi, sau này sẽ tìm cách đột phá. Họ vừa bước ra khỏi cái nơi rách nát này, chưa đi được mấy bước thì đã có một giọng nói rụt rè vang lên: “Đồng chí cảnh sát, tôi có chuyện muốn trình báo.”
Họ quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên yếu ớt đang đứng đó, hai tay nắm chặt vào nhau, trông như đang rất khó xử.
“Bà là mẹ của bệnh nhân đúng không? Trước đây chúng tôi từng gặp rồi.” Cảnh sát nói.
“Đúng, là tôi.” Chị Cả Tiền bước lên một bước, hạ giọng nói: “Tôi biết ai là người bỏ thuốc độc! Tôi tố giác!”
Cảnh sát nói: “Bà cần phải về đồn phối hợp điều tra.”
“Được.”
Chị Cả Tiền đã nghĩ xong hết rồi, bà ta từng âm thầm gặp Lâm Tại Đường mấy lần, bà ta đi đón lão già đó, sau đó đến tìm anh đòi tiền. Nếu anh đưa tiền, bà ta sẽ giúp làm chứng, nếu không đưa, bà ta sẽ lật mặt. Bà ta không hiểu pháp luật, chỉ biết cầm được tiền là được. Bà ta đã chịu khổ cả đời, nếu có thể tống lão súc sinh kia vào tù, bản thân còn lấy được một khoản tiền, vậy là tốt rồi! Thật ra bà ta vốn đã tính như vậy rồi, nếu không khi lão súc sinh đó gọi điện cho bà ta, bà ta cũng chẳng dắt theo con trai từ Tô Châu quay về.
Bước ngoặt của chuyện này cứ thế xuất hiện.
Cảnh sát liên tục thu thập chứng cứ, thẩm vấn, ngay trong đêm đã xác nhận đúng là Tiền Xương Long xúi giục cháu nội đi bỏ thuốc độc, quyết định khởi tố.
Nhưng những người bị ngộ độc còn lại đúng là đã ăn ở quán mì Hương Ngọc mới bị ngộ độc, quán mì có nghĩa vụ đảm bảo an toàn thực phẩm, mà gia đình Tiền Vịnh lại không ai có khả năng bồi thường nên chuyện này trở thành một bài toán khó.
Lúc thương lượng bồi thường, những thực khách bị ngộ độc kiên quyết giữ mức hai trăm nghìn, không chịu nhượng bộ, luật sư sau nhiều lần đàm phán, cuối cùng hạ xuống tám mươi nghìn mỗi người.
Ý của luật sư là vẫn có thể tiếp tục thương lượng, nhưng có khả năng sẽ phát sinh những rủi ro khác, những rủi ro này sẽ kéo theo Đèn Trang Trí Tinh Quang bị vạ lây.
Lúc này, Nguyễn Xuân Quế hẹn gặp Ngô Thường, nói thẳng: “Giải quyết cho nhanh! Ai mà thèm phí công vì mấy chuyện dơ bẩn này! Nếu bọn đó thật sự đi bịa đặt với truyền thông, chi phí xử lý khủng hoảng của Đèn Trang Trí Tinh Quang không chỉ có nhiêu đó đâu!” Nói rồi bà liền nhìn chằm chằm vào Ngô Thường, ngạo mạn nói: “Đèn Trang Trí Tinh Quang xảy ra chuyện cũng chẳng có lợi gì cho cô đâu, phải không?”
Ý của bà, Ngô Thường hiểu rất rõ, là muốn cô lập tức xử lý xong chuyện bồi thường, để mấy người kia câm miệng. Không cần Nguyễn Xuân Quế phải nói, mẹ cô – Nguyễn Hương Ngọc, cũng có ý đó. Bà nói người ta bị ngộ độc là do ăn ở quán mì của mình, mình không thể chối cãi. Trách nhiệm nên gánh thì dù có tán gia bại sản cũng phải gánh. Hơn nữa con xem, ai nấy đều nói Đèn Trang Trí Tinh Quang đang đứng sau lưng mình gây họa cho người ta, vậy cũng không tốt cho Tại Đường.
“Hơn nữa…” Nguyễn Xuân Quế lại nói: “Sau này cũng phải nói rõ với người ta, các người là các người, Đèn Trang Trí Tinh Quang là Đèn Trang Trí Tinh Quang, đừng có chuyện xui xẻo gì cũng đổ lên đầu Đèn Trang Trí Tinh Quang, như vậy vì chuyện nhỏ mà làm hại cái lớn, không hay đâu! Không thì cái quán mì đó đóng cửa luôn đi cho rồi, bây giờ cô kiếm được nhiều tiền rồi, mẹ cô cũng không cần phải cực khổ như vậy nữa.”
“Mẹ con muốn làm gì là quyền tự do của mẹ con.” Ngô Thường nói: “Con không có quyền can thiệp, con cũng ủng hộ mẹ con.”
“Vậy thì mẹ cô đừng có gây thêm phiền phức cho người khác nữa…” Nguyễn Xuân Quế lạnh lùng nói: “Nếu không nhờ Lâm Tại Đường chạy đôn chạy đáo, mẹ cô bây giờ còn ở trong đó kìa, để hai mẹ con cô tự xử lý là sớm tiêu rồi. Đã vậy…”
“Lâm Tại Đường vì con mà chạy đôn chạy đáo, đó là chuyện giữa tụi con, không cần cô phải bận tâm.”
Ngô Thường lúc này đứng dậy, giọng gắt lên: “Cô cũng nên cảm ơn con và mẹ con, nếu không nhờ tụi con, Tiền Xương Long mỗi ngày bám lấy cô quấy rầy, cô muốn xem thử cô còn có thể đứng đây nói mấy lời mỉa mai như vậy không!”
Ngô Thường không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục Nguyễn Hương Ngọc, mặt cô đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn Nguyễn Xuân Quế. Trước đây, Ngô Thường cũng không quá ghét Nguyễn Xuân Quế, cô chỉ thấy người này miệng mồm độc địa, chỉ biết lo cho bản thân, nhưng cũng chưa đến mức là người xấu. Đến hôm nay, Ngô Thường mới phát hiện, lòng dạ của Nguyễn Xuân Quế rất cứng rắn, cũng rất lạnh lùng.
Lúc này, Lâm Tại Đường bước vào, thấy hai người bọn họ đang căng thẳng như muốn đánh nhau, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nguyễn Xuân Quế chỉ vào Ngô Thường: “Con hỏi nó đi, một nhân viên hợp đồng mà dám cãi chem chép lại bà chủ đó!”
“Tôi có thể chấm dứt hợp đồng, không làm nhân viên hợp đồng của nhà họ Lâm nữa.”
“Vậy thì hay quá rồi, vừa khéo luật sư cũng đang ở đây, kêu vô thương lượng hợp đồng đi?” Nguyễn Xuân Quế khinh khỉnh nhìn Ngô Thường, trong cổ họng còn hừ lạnh một tiếng, chắc chắn rằng Ngô Thường không dám.
“Kêu vô đi. Ngay bây giờ.” Ngô Thường nói: “Đừng có ép người quá đáng, tôi cũng là con người mà!”
“Mấy người xem tôi là cái gì!” Lâm Tại Đường đột nhiên hét lên: “Xem tôi là cái gì chứ! Nói ký hợp đồng là ký hợp đồng, nói chấm dứt là chấm dứt! Có ai hỏi ý tôi chưa? Tôi cũng là người! Tôi là người sống sờ sờ đây này!”
Anh vì chuyện này đã mệt mỏi mấy ngày liền, cả người nhìn vô cùng kiệt sức. Anh vốn tưởng thương lượng xuống tám mươi nghìn rồi, chắc vẫn còn có thể thương lượng tiếp, cho dù còn năm mươi nghìn cũng được. Anh còn đang tìm cách ở bên ngoài, vậy mà ở trong này, bọn họ đã bắt đầu cắt xén cuộc đời anh rồi.
“Chẳng lẽ tôi là một cục phân, là một con chó sao?”
Anh kéo tay Ngô Thường, quay người bỏ đi, trước khi đi còn nói với Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ à, mẹ đừng như vậy. Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, đừng vì nhất thời vì sướng cái miệng mà làm chuyện bốc đồng.”
“Chút nữa con sẽ biết mẹ có phải vì nhất thời sướng cái miệng hay không.” Nguyễn Xuân Quế khoanh tay, vẻ mặt thách thức: “Mẹ đã sớm đề phòng ngày này rồi, mấy chuyện phiền phức này, tự ai gây ra thì tự bồi thường, bồi thường không nổi thì đừng mong nhà họ Lâm bỏ ra một xu.”
“Ý gì vậy?” Lâm Tại Đường hỏi: “Sao mẹ lại nói vậy?”
Nguyễn Xuân Quế nhún vai: “Bây giờ nhà mình trắng tay rồi, tiền mặt mẹ đem đi mua biệt thự hết rồi.”
Ngô Thường chợt bừng tỉnh.
Cô không ngờ Nguyễn Xuân Quế lại tính toán chu toàn đến vậy, trước giờ cô chỉ chăm chỉ kiếm số tiền thuộc về phần của mình, cái không thuộc về cô, cô chưa từng mơ tưởng. Hôm đó cô còn thắc mắc vì sao Nguyễn Xuân Quế phải dẫn cô đi xem biệt thự, còn ký hợp đồng ngay trước mặt cô, thì ra là vì chuyện này.
Bà đã tính trước hết rồi, hoặc nói là đã sớm đề phòng Ngô Thường. Bà sợ tiền của Lâm Tại Đường sẽ rơi vào tay Ngô Thường, cho nên mỗi khi Lâm Tại Đường có chút tiền, bà sẽ tìm đủ cách để lấy đi, rồi đem đi đầu tư.
Phu nhân ở Hải Châu đầu tư, chẳng qua cũng chỉ là mua nhà, mua vàng, gửi tiết kiệm, ngay cả cổ phiếu họ cũng chẳng thèm đụng vào.
Ngô Thường lạnh lùng cười một tiếng, hất tay Lâm Tại Đường ra. Lâm Tại Đường lơ lửng đưa tay ra, cô đã giấu tay ra sau lưng. Cô không tin Lâm Tại Đường hoàn toàn không biết gì. Lâm Tại Đường thông minh như vậy, chuyện gì anh cũng nhìn thấu, sao có thể không hiểu mấy hành động của Nguyễn Xuân Quế chứ? Anh chỉ là mặc kệ thôi.
Ngô Thường cảm thấy lạnh buốt trong lòng.
Cô nghĩ: Ở nơi Hải Châu này, người ta phân chia giai cấp rạch ròi như vậy. Mình cứ ngỡ là đã thấy được chút chân tình, nhưng chân tình, thật sự là thứ thoáng chốc đã chẳng còn giá trị gì.
Lòng người, là thứ duy nhất luôn đổi thay.
Cô quay người bước ra ngoài, luật sư hỏi cô còn muốn thương lượng không? Cô nói: “Mấy người đó đều là khách quen của quán mì, là chúng tôi không làm tốt an toàn thực phẩm, chúng tôi nhận. Cho dù có tán gia bại sản, chúng tôi cũng bồi thường. Tám mươi nghìn thì tám mươi nghìn.”
Cô cảm thấy nghẹt thở, cứ thế đi ra khỏi nhà Nguyễn Xuân Quế, đứng ngoài trời tự do, cuối cùng mới có thể thở được. Những chuyện xảy ra sau lưng cô không rõ, vì Lâm Tại Đường cũng không đuổi theo.
Bước vào con đường nhỏ rợp bóng cây, cô nhìn thấy một người phụ nữ rụt rè đang đứng trong bóng tối. Ngô Thường đương nhiên biết bà ta là ai, cô biết tên thật của bà ta qua miệng cảnh sát, bà ta tên là Trần Liên Tích.
Trần Liên Tích không hẳn là người tốt, nhưng cũng không hoàn toàn là người xấu, bà ta là một người đã bị cuộc đời vùi dập đến mức không còn hình dáng con người. Người như vậy, nhất định phải tính toán cho bản thân mình.
“Sao bà lại tới đây?” Ngô Thường hỏi bà ta.
“Tôi…” Trần Liên Tích luống cuống chùi tay vào quần, cứ như trên tay có thứ gì dơ bẩn vậy: “Tôi… tôi đến tìm Tổng giám đốc Lâm…”
“Bà tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Cái khoản bồi thường đó…” Trần Liên Tích nói: “Tôi… tôi cũng coi như đã giúp một tay… cái khoản bồi thường… tôi…”
“Bà cũng muốn phần đó hả?” Ngô Thường nhẹ giọng hỏi.
Trần Liên Tích gật gật đầu: “Tôi, tôi…”
“Bây giờ thương lượng xuống còn tám mươi nghìn rồi, bà chấp nhận không?” Ngô Thường hỏi.
“Tôi năm mươi nghìn là được, năm mươi nghìn là được rồi.” Trần Liên Tích nói: “Cho tôi năm mươi nghìn là được…”
“Chấp nhận tám mươi nghìn đúng không?” Ngô Thường lại hỏi.
Trần Liên Tích bị Ngô Thường hỏi đến ngẩn người.
Ngô Thường nhún vai, trong lòng cô biết, dù mục đích của Trần Liên Tích không hoàn toàn trong sạch, nhưng nếu không có bà ta, có lẽ lần này mẹ cô đã không qua nổi.
Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, Trần Liên Tích cũng có công.
Nói thật, cô không thể ghét người phụ nữ này.
“Tám mươi nghìn.” Ngô Thường nói: “Bà không cần tìm Lâm Tại Đường nữa, tôi đồng ý bồi thường cho bà.”
“Được được, mẹ con tôi… tôi sẽ chăm sóc cho…”
Ngô Thường cắt ngang bà ta: “Chuyện con trai bà không liên quan đến tôi, bà cũng không cần nói với tôi là sẽ chăm sóc tốt cho con trai bà. Mấy lời đó tôi không quan tâm, tôi cũng sẽ không can thiệp bà sẽ xài số tiền này như thế nào. Khi nào tiền bồi thường chuẩn bị xong, luật sư sẽ liên hệ với bà.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Trần Liên Tích cúi người cảm ơn Ngô Thường, Ngô Thường không nói gì thêm, quay người đi thẳng.
Cô không còn để tâm đến chuyện vừa xảy ra ở nhà Nguyễn Xuân Quế nữa, cô bắt đầu tính toán khoản tiền trong tay mình.
Ngô Thường chính là như vậy, cô không phí tâm trí cho chuyện đã qua, chỉ tập trung giải quyết chuyện trước mắt.
Cô hiện tại có bốn trăm nghìn, quán mì của mẹ còn năm mươi nghìn tiền mặt, cô vẫn thiếu mười một nghìn.
Lúc này, chị Hứa gọi cô và Tống Cảnh đi ăn, vì chuyện tiền bạc mà Ngô Thường chẳng còn hứng thú. Chị Hứa nói: “Có chuyện gì cũng không được ảnh hưởng đến việc ăn cơm, hơn nữa, chuyện của quán mì cũng đã giải quyết xong, chẳng lẽ không nên ra ngoài ăn mừng một chút sao?”
“Vậy… được rồi.”
Ngô Thường lên xe, Lâm Tại Đường vẫn chưa ra. Cô không muốn đợi anh, cũng không muốn gặp anh nên lái xe rời đi.
Chị Hứa hẹn cô đến một quán bar yên tĩnh.
Năm 2012, cùng với sự phát triển của ngành du lịch, Hải Châu bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa những quán bar, quán cà phê ra hồn. Những quán bar nhạc dân ca ở Hải Châu trở nên rất đặc biệt, ca sĩ trong đó hát dân ca Hải Châu, ngay cả những bài nhạc pop cũng được họ chuyển lời sang tiếng địa phương. Nói chung, ngồi trong quán bar, cảm giác như được quay lại bến cảng những năm xưa, tàu bè qua lại, ngư dân trò chuyện rôm rả về chuyện tiếp thuyền.
“À…”
Uống hai ly rượu rồi, Ngô Thường lấy hết can đảm nói với chị Hứa và Tống Cảnh: “Em muốn mượn chút tiền, tất nhiên, nếu không có thì cũng không sao.”
Trước đây, dù sống túng thiếu, Ngô Thường cũng chưa từng mở miệng mượn tiền ai. Cô và mẹ cô đều là những người như vậy: chưa từng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, tiền ít thì tiết kiệm xài, không có tiền thì không xài. Mở miệng mượn tiền người khác thật sự quá khó.
Nói xong câu đó, cô đặt tay lên đầu gối rồi nói tiếp: “Mỗi tháng em lãnh lương sẽ trả một phần, ba bốn tháng là trả hết.”
Cô phát hiện, cho dù là mượn tiền bạn thân cũng khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Tống Cảnh lập tức nói: “Mình có, tiền đó mình cũng không xài làm gì, mình cho cậu mượn.”
“Chị cũng có.” Chị Hứa nói: “Chuyện này không có gì to tát. Chỉ là Ngô Thường à, em đã cố gắng bao lâu rồi, giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu.”
Ngô Thường nhún vai, cô bĩu môi, trong lòng khó chịu mà nước mắt không rơi nổi.
“Điện thoại cậu sáng kìa.” Tống Cảnh ghé lại nhìn: “Lâm Tại Đường.”
“Không nghe đâu.” Ngô Thường úp điện thoại xuống.
Chị Hứa đã lăn lộn nhiều năm, chuyện đời chị đã thấy không ít. Ngô Thường dựa vào cái cây lớn là Lâm Tại Đường, vậy mà lại mở miệng mượn tiền với họ, chỉ nhìn vậy cũng biết tình cảm giữa hai người đã có khoảng cách.
Chị muốn an ủi Ngô Thường vài câu, lại thấy với tính cách của Ngô Thường, cô không cần ai an ủi. Mọi thứ đã rót hết vào ly rượu rồi.
Lâm Tại Đường gọi cho Ngô Thường ba cuộc, cô đều không nghe.
Anh biết Ngô Thường đang giận, có lẽ cô cần thời gian để tiêu hóa.
Anh tự mình đến một chuyến Thiên Khê.
Lúc anh tới, trong sân đã sáng đèn, Diệp Mạn Văn đang trò chuyện với Nguyễn Hương Ngọc.
Diệp Mạn Văn nói: “Tuy Thường Thường và Tại Đường là vợ chồng giả, nhưng lần này, Tại Đường thật sự xem như chuyện của chính mình mà làm.”
Nguyễn Hương Ngọc hình như vừa mới khóc, vì giọng bà khàn đặc, bà nói: “Vậy lần này Thường Thường không biết phải báo ơn bao lâu nữa.”
Báo ơn.
Lâm Tại Đường chợt nhớ đến hôm đó, lúc Ngô Thường chấp nhận đề nghị của anh, đồng ý cùng anh làm người yêu thật sự, cô đã nói gì. Nếu nhớ không lầm, cô nói là: Sợ ngày mai sẽ không còn tâm trạng như vậy nữa. Nghe ra, đúng là giống như đang báo ơn.
Lâm Tại Đường cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng Ngô Thường đã yêu anh đến vậy, nhưng anh cũng không muốn tin là cô có thể vì báo ơn mà làm đến mức này. Cô đối với anh, chắc chắn phải có chút thật lòng. Nhưng Nguyễn Hương Ngọc là mẹ của Ngô Thường, chuyện gì Ngô Thường cũng nói với mẹ mình.
Anh đứng đó một lúc, đợi đến khi câu chuyện không còn liên quan đến mình mới gõ cửa. Tí Vàng nghe tiếng chạy tới, nó chui ra từ dưới cánh cổng gỗ, cắn lấy ống quần Lâm Tại Đường chơi đùa.
Nguyễn Hương Ngọc ra mở cửa, nhìn thấy anh thì rất vui, liền mời anh vào nhà.
Bà lo chuyện quán mì sẽ gây ảnh hưởng tới Đèn Trang Trí Tinh Quang bèn hỏi anh: “Tại Đường à, mẹ Hương Ngọc không có gây phiền phức cho con chứ? Xin lỗi con nha, mẹ Hương Ngọc…”
“Không có đâu mẹ.” Lâm Tại Đường ngắt lời Nguyễn Hương Ngọc, nói: “Mẹ Hương Ngọc, mẹ đừng nghĩ như vậy. Ngô Thường là vợ của con, tụi con đã chọn cái nhân nào thì phải cùng nhau gánh cái quả đó. Nếu lần sau Đèn Trang Trí Tinh Quang gặp khó khăn, con tin Ngô Thường cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống con. Thậm chí còn làm tốt hơn con nữa.”
Nguyễn Hương Ngọc nghe xong thì có chút xúc động, bà đưa tay lau khóe mắt đã ướt, rồi giả vờ nói nhẹ nhàng: “Ai mà ngờ, tụi con lại là vợ chồng hoạn nạn có nhau chứ…”
Lâm Tại Đường bật cười, nói: “Ngày tháng đúng là chẳng yên ổn gì, sóng này tới sóng khác cứ dập tụi con hoài.”
“Đúng vậy.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Đời người mà, lúc khó, lúc dễ, rồi lại khó, rồi cũng qua thôi…”
“Mẹ Hương Ngọc, về sau chỉ toàn dễ, không còn khó nữa đâu mẹ à.” Lâm Tại Đường an ủi Nguyễn Hương Ngọc.
Trong túi anh có một tờ chi phiếu một trăm năm mươi nghìn, vốn dĩ anh định đưa cho Nguyễn Hương Ngọc để làm vốn mở lại quán mì. Nhưng anh cảm thấy, lúc này mà đưa ra thì có vẻ hơi đột ngột.
Anh còn mượn ông nội năm trăm nghìn.
Ông nội nói sáng mai sẽ chuyển khoản cho anh.
Lâm Tại Đường là một ông chủ đáng thương, anh tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang chưa bao lâu, việc kinh doanh mới vừa bắt đầu xoay chuyển, bước tiếp theo mới là có lãi.
Anh có thể sử dụng được dòng tiền mặt ít đến thảm thương, số tiền tích góp trước đây đã bị Nguyễn Xuân Quế mượn hơn một năm trước, bây giờ thì mua nhà biệt thự rồi.
Anh là một ông chủ nghèo, không lấy ra nổi năm sáu trăm nghìn.
Anh muốn cùng Ngô Thường đối mặt với tất cả, anh tin chắc Ngô Thường là người cùng chí hướng với anh, anh nghĩ anh và Ngô Thường sẽ trở thành kiểu vợ chồng thế hệ thứ hai khác biệt ở Hải Châu: họ có lý tưởng, có đầu óc, cùng nhau phấn đấu, sớm muộn gì cũng sẽ đưa doanh nghiệp lên một tầm cao mới. Anh thật sự nghĩ như vậy.
Anh ngồi với Nguyễn Hương Ngọc và Diệp Mạn Văn một lát rồi mới rời đi.
Về tới nhà, thấy Ngô Thường vẫn chưa về, anh lại gọi thêm một cuộc điện thoại, Ngô Thường không nghe máy.
Anh nhắn tin cho Ngô Thường, nói: “Tiền anh đã lo xong rồi, em đừng lo nữa.”
Ngô Thường nhìn thấy, nhưng không trả lời. Cô không cần anh giải quyết giúp mình. Ngô Thường biết rất rõ, nếu vì chuyện này mà cô nhận bất cứ đồng nào của Lâm Tại Đường thì Nguyễn Xuân Quế chắc chắn sẽ gấp đôi mà sỉ nhục mẹ cô.
Nếu là chuyện của riêng Ngô Thường, cô sẽ nghĩ: kệ nó, anh ấy cho thì mình cứ nhận, sỉ nhục thì sỉ nhục. Nhưng liên quan đến mẹ, Ngô Thường sẽ nghĩ: không thể như vậy được, chuyện này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mẹ.
Cô nhờ Tống Cảnh và chị Hứa chuyển tiền cho cô ngay trong đêm, sáng sớm hôm sau cô đã đi xử lý việc bồi thường.
Trong một ngày, Ngô Thường đã tới nhà của bảy người.
Họ sống rải rác khắp các ngõ ngách của Hải Châu, cô lái xe, coi như đi dạo một vòng quanh Hải Châu.
Cô không quá xót của, Ngô Thường vốn là như vậy, chuyện qua rồi, giải quyết xong rồi thì không cần tiếc nữa. Cô phải nhìn về phía trước, chỉ có nhìn về phía trước thì mới có hy vọng.
Tới chiều tối, số tiền tiết kiệm của Ngô Thường đã sạch bách, còn thiếu hơn một trăm nghìn tiền nợ. Cô ngồi trong xe, ngắm hoàng hôn Hải Châu, cảm thấy mình như vừa sống lại một lần nữa.
Lúc này cô mới nhớ trả lời tin nhắn của Lâm Tại Đường, cô nhắn: “Chuyện đã giải quyết xong, em không cần tiền của anh.”
“Em lấy tiền ở đâu vậy?”
“Em có cách của em.” Ngô Thường nhắn: “Chuyện này đừng nhắc lại nữa, nếu anh còn muốn tiếp tục qua lại với em.”
Thật ra trong suốt ngày hôm nay, Ngô Thường đã không biết bao nhiêu lần muốn chia tay với Lâm Tại Đường. Nhưng hiện thực bày ra trước mắt, khiến cô buộc phải từ bỏ ý định đó.
Ngô Thường nghĩ: vẫn phải kiếm tiền trước đã.
Ngày hôm đó cũng xảy ra một chuyện mới lạ, có người thêm cô làm bạn, cô chấp nhận rồi phát hiện là Đường Thịnh.
Không biết Đường Thịnh lấy được cách liên lạc của cô từ đâu, thêm cô làm bạn, nói muốn mời cô ăn bữa cơm.
Đường Thịnh là loại người gì, là một kẻ tiểu nhân nham hiểm, Ngô Thường biết rất rõ. Cô chẳng muốn qua lại với anh ta nên không trả lời tin nhắn của anh ta.
“Em về nhà trước đi.” Lâm Tại Đường nói: “Gặp rồi nói sau.”
Nhà? Là Thiên Khê sao? Ngô Thường nghĩ: mình chỉ có một mái nhà là Thiên Khê. Cô cũng chẳng muốn gặp Lâm Tại Đường, cho nên cô lái xe rất chậm, mãi đến khi chạy vào khu biệt thự, cô mới xây dựng lại được tâm trạng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tại Đường, cô đã khôi phục lại vẻ bình thường.
Lâm Tại Đường không hỏi cô tối qua đi đâu mà chỉ nói: “Ông nội đã chuyển tiền qua rồi, nếu em cần thì cứ lấy mà dùng. Đây là vốn tái khởi động anh muốn đưa cho mẹ Hương Ngọc, em cũng có thể thay anh chuyển cho bà.”
Ngô Thường không đưa tay nhận tấm chi phiếu đó, cô nhìn Lâm Tại Đường một lúc lâu, rồi bình tĩnh hỏi: “Lâm Tại Đường, em hỏi anh một chuyện, anh trả lời thật cho em.”
“Em hỏi đi.”
“Chuyện mẹ anh mua biệt thự, anh có biết trước không?”
“Bà ấy lấy giấy tờ của anh, nhưng không nói rõ.”
“Bà ấy không nói rõ, anh cũng không đoán ra sao?” Ngô Thường lại hỏi.
Lâm Tại Đường nên nói gì đây, anh biết lúc này dù anh có nói là không đoán ra, Ngô Thường cũng sẽ không tin nữa. Những lời của Nguyễn Xuân Quế đã sớm đẩy cô ra khỏi vòng tay anh rồi. Lâm Tại Đường biết, cả thế giới này đều muốn đẩy Ngô Thường ra khỏi anh, vì họ đều cho rằng Ngô Thường là gánh nặng, cũng là mối đe dọa.
Nhưng Lâm Tại Đường lại muốn có người bạn đồng hành này, muốn có người bạn đời này. Từ Ngô Thường, anh đã nhận được cảm giác gia đình mà anh gần như chưa từng có.
Lời nói thì nhạt nhẽo, còn sự im lặng lại nặng trĩu vô cùng.
Ngô Thường khẽ cười, nói: “Thôi, không quan trọng nữa, chuyện qua rồi.” Cô biết Lâm Tại Đường không muốn hủy hợp đồng, cô đã nhìn thấy một chút chân tình của anh giữa những lần trắc trở qua lại này.
“Còn tiền, em không cần nữa, vấn đề của em đã giải quyết xong rồi. Nhưng bây giờ em lại chẳng còn gì cả.” Ngô Thường nói: “Chắc lại phải làm phiền anh nuôi em vài tháng rồi.”
Cô giơ tay chỉ vào hộp giấy nhớ trên bàn ăn: “Sau này mỗi ngày để sẵn cho em ít tiền mặt, giống như trước đây vậy.”
“Được.”
Mười ngày sau, quán mì khai trương trở lại.
Nguyễn Hương Ngọc lại một lần nữa đứng trước mặt thực khách, bà cúi người thật sâu trước mọi người, sau đó kể rõ chuyện Tiền Xương Long bỏ thuốc độc và việc quán mì đã tiến hành bồi thường cho các thực khách.
Trước mặt bà là một chiếc bàn nhỏ dài, trên bàn bày các nguyên liệu nấu ăn trong ngày.
Bà nói: “Kể từ hôm nay, quán mì Hương Ngọc của tôi sẵn sàng đón nhận sự giám sát của tất cả mọi người. Nếu có ai phát hiện chúng tôi nhập nguyên liệu từ nguồn không hợp pháp, hoặc sử dụng thực phẩm có vấn đề, đều có thể tố cáo chúng tôi. Làm ăn buôn bán không dễ, nếu có sai, chúng tôi nhận. Mong mọi người hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Sau khi nói xong, bà lại cúi gập người lần nữa, rất lâu không đứng dậy.
Nguyễn Hương Ngọc nghĩ: Số phận không thể quật ngã tôi, cũng không thể quật ngã con gái tôi.
Ngô Thường liều mạng vỗ tay cổ vũ cho mẹ, Lâm Tại Đường cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay cô đã đỏ ửng.
Mùa hè khắc nghiệt nhưng cũng đẹp đẽ nhất của Hải Châu, cuối cùng đã thực sự đến rồi.
Hết quyển ba.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc