Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 58
Chương 58: Đồng lòng
*
Ngô Thường trừng mắt nhìn người đó, nghiêm giọng nói: “Ông là ai? Ông nói chuyện phải chịu trách nhiệm! Nếu ông đặt điều nói bậy, tôi sẽ kiện ông đó!”
Người kia rõ ràng là một kẻ vô lại, hoàn toàn không sợ Ngô Thường, lớn tiếng nói: “Ăn chết người mà không cho nói! Cảnh sát cũng tới rồi mà còn cứng miệng! Cô kiện tôi đi, kiện đi! Có tiền là ngon lắm sao! Đèn Trang Trí Tinh Quang ăn h**p người nè!”
Con người vốn ghét nhất là quyền thế chèn ép.
Doanh nghiệp ngôi sao của Hải Châu là Đèn Trang Trí Tinh Quang, trong chớp mắt đã trở thành mục tiêu chung cùng với quán mì Hương Ngọc trước mặt. Con người cũng rất dễ bị xúi giục, vừa nghe nói có người ăn xong chết, lại còn không cho người ta nói, lập tức la ó, yêu cầu đóng cửa và xử lý nghiêm.
Lâm Tại Đường tan làm xong đến thăm mẹ Hương Ngọc, chen qua đám đông, anh thấy Ngô Thường và Nguyễn Hương Ngọc bị vây quanh, liền nhanh bước lên chắn trước mặt hai người, giúp các đồng chí cảnh sát mở đường, trước tiên để hai người rời đi.
Nguyễn Hương Ngọc từ đầu đến cuối vẫn không nói gì thêm, bà đang nghĩ: mình đã đắc tội với ai đây? Bà hỏi cảnh sát: “Thật sự có người ăn chết rồi sao?”
“Không phải.” Cảnh sát nói: “Có người báo án nói bị ngộ độc thực phẩm. Có bảy người báo án.”
“Họ đều từng ăn ở quán tôi sao?”
“Cái này cần điều tra trước đã. Hiện giờ tôi không thể trả lời bà, bà theo chúng tôi về trước.”
Từ khi quán mì khai trương đến nay, Nguyễn Hương Ngọc luôn kiên trì mỗi ngày đều trưng bày nguyên liệu, nguyên liệu trong ngày chỉ dùng trong ngày, tất cả các công đoạn nấu nướng đều rất nghiêm ngặt, bà còn phải tự mình nếm thử trước. Ngô Thường nói: “Mẹ, cây ngay không sợ chết đứng, mình đừng sợ.”
“Con tin mẹ vậy sao?” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Con không sợ lỡ như nguyên liệu thật sự có vấn đề sao?”
“Con tin mẹ. Mỗi ngày mẹ đối đãi với nguyên liệu và thực khách ra sao, con đều nhìn thấy hết!”
Trước khi lên xe cảnh sát, Lâm Tại Đường nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ Hương Ngọc, mẹ đừng lo, có vấn đề gì thì mình cùng nhau giải quyết. Con sẽ tới bệnh viện xem trước.”
Ngô Thường muốn nói gì đó, Lâm Tại Đường vỗ nhẹ lên vai cô, ra hiệu cô cứ yên tâm đi.
“Cảm ơn anh.” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường nhìn theo Ngô Thường và mẹ Hương Ngọc bị đưa đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Anh cảm thấy số phận dường như có hơi thiên vị kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, người tốt như Nguyễn Hương Ngọc sao lại cứ mãi chịu khổ vậy chứ? Lúc này, Nguyễn Xuân Quế gọi điện cho anh, hỏi: “Nguyễn Hương Ngọc gặp chuyện rồi hả?”
“Sao mẹ biết?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Mẹ đoán đó.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Con tới bệnh viện xong thì đi tìm cái lão già nhà họ Tiền kia. Chắc chắn là do lão già đó làm.”
“Sao mẹ biết?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Sao mẹ biết hả? Cái lão già đó là hạng người gì, mẹ lại không biết sao? Ngô Thường tống con trai lão ta vô tù rồi, lão có thể không trả thù sao?”
“Lão ta trước đó còn nói muốn giết Tiền Vịnh, giờ lại muốn trả thù người khác nữa hả?”
“Cha con người ta quan hệ ra sao, con có thể quyết định được sao?” Nguyễn Xuân Quế nói rất nhanh, giống như rất gấp: “Những gì mẹ nên nói với con mẹ đều đã nói rồi, con mà muốn giúp Ngô Thường, giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang thì mau chóng giải quyết đi!”
Bà nhìn tin tức đang lan truyền trong nhóm, càng nhìn càng bực liền dứt khoát cúp điện thoại, trả lời trong nhóm: “Quán mì Hương Ngọc là quán mì Hương Ngọc, Đèn Trang Trí Tinh Quang là Đèn Trang Trí Tinh Quang, mấy người đừng có nói bậy, ai nói bậy nữa tôi kiện đó!”
Lúc này, người nhà họ Lâm gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế, Hải Châu chỉ lớn chừng đó, chuyện của quán mì đã truyền tới tai họ. Họ rất không hài lòng, nói: “Tuy rằng việc kinh doanh đã tách ra rồi, nhưng ai mà không biết chúng ta đều là người nhà họ Lâm? Ầm ĩ như vậy cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn của tụi tôi, nhanh chóng cắt đứt quan hệ đi!”
Nguyễn Xuân Quế cười lạnh một tiếng: “Lúc này mới nhớ mình là người nhà họ Lâm hả? Hồi chia cổ phần thì mấy người có xem tụi tôi là người một nhà không? Mấy người khi đó chặt đứt đường sống của Tại Đường, còn tệ hơn bây giờ nhiều!” Nguyễn Xuân Quế mồm mép rất sắc, chặn hết lời của bọn họ, còn buông lời cứng rắn: “Chuyện của tụi tôi không tới lượt mấy người lo!”
Bà cúp điện thoại xong, càng nghĩ càng tức, liền mặc đồ ra ngoài. Sau khi Tiền Vịnh vô tù, vợ Tiền Vịnh dẫn con về Tô Châu, cái lão súc sinh đó thì tới một công trường. Thật ra Nguyễn Xuân Quế không biết chuyện này, là do cái lão súc sinh đó từng tới tìm bà hỏi mượn tiền. Còn uy h**p bà, nói nếu không cho ông ta mượn tiền thì đừng mong ai sống yên ổn. Cái lão súc sinh đó còn nói ông ta biết là chuyện Ngô Thường báo cảnh sát. Nguyễn Xuân Quế liền nói: ai báo cảnh sát thì ông tìm người đó đi!
Lúc đó bà chỉ buột miệng nói trong cơn giận, cũng không nghĩ là cái lão súc sinh đó sẽ làm ra chuyện gì quá đáng, mãi đến khi nghe nói quán mì Hương Ngọc xảy ra chuyện, bà mới chợt tỉnh ngộ, hối hận không kịp. Nguyễn Xuân Quế tuy rằng hận Nguyễn Hương Ngọc, nhưng cũng không đến mức muốn hại chết bà, huống chi chuyện này còn liên lụy tới Đèn Trang Trí Tinh Quang, bà càng không thể làm ngơ.
Bên kia, cảnh sát đang hỏi Nguyễn Hương Ngọc và Ngô Thường tình hình cụ thể, Lâm Tại Đường đã đến bệnh viện. Lúc này Ngô Thường tin chắc Lâm Tại Đường nhất định sẽ hết lòng giúp cô, cô vẫn luôn an ủi mẹ, còn trong đầu Nguyễn Hương Ngọc chỉ nghĩ: bất kể thế nào, trước hết phải để những người bị ngộ độc thực phẩm được đi khám, tiền thuốc men bọn họ sẽ chi trả.
“Có thể còn phải bồi thường tổn thất tinh thần.” Ngô Thường nói: “Không có ai mất mạng là tốt rồi, mẹ à.”
Lâm Tại Đường ở bệnh viện, gặp những người bị ngộ độc thực phẩm. Anh trước tiên giải thích mục đích tới, nói sẽ chịu toàn bộ chi phí điều trị, nhưng cần phải tìm hiểu kỹ họ đã ăn những món gì. Những thực khách đó sợ Lâm Tại Đường sẽ bỏ trốn, yêu cầu anh đi đóng tiền trước, sau đó họ mới chịu mở miệng.
Lâm Tại Đường làm theo, sau khi trở lại hỏi kỹ, mới phát hiện ra họ đều ăn chung một món: cá đù vàng hấp.
Lâm Tại Đường thu xếp ổn thỏa cho bọn họ xong liền quay lại quán mì, tìm đầu bếp, hỏi anh ta quy trình nhập cá hoàng ngư. Đầu bếp cam đoan không có vấn đề, vì mỗi ngày đều do cùng một nhà cung cấp giao hàng. Lâm Tại Đường hỏi lúc nhận hàng đầu bếp có rời đi không? Đầu bếp nói đã rời đi năm phút.
Việc nhận hàng diễn ra ở con hẻm sau quán mì, Lâm Tại Đường biết chỗ đó, rất kín đáo. Anh tự mình tới đó một chuyến, muốn xem thử có camera giám sát không.
Đêm khuya nơi phố cũ đã không còn bóng người, quán mì Hương Ngọc bị niêm phong vẫn còn treo lồng đèn, nhưng khung cảnh vô cùng tiêu điều. Lâm Tại Đường đi vòng từ phía trước ra sau hẻm, đi từ đầu hẻm tới cuối hẻm, cuối cùng cũng phát hiện một chiếc camera.
Chiếc camera đó nằm ở cửa sau tiệm tạp hóa đầu hẻm.
Con hẻm sau này rất ít người qua lại, ngoài những người đổ rác, chỉ có người giao hàng cho các cửa tiệm. Con hẻm rất hẹp, chỉ đủ cho xe ba bánh đi vào, những hàng hóa đó đều được chất lên thùng sau xe, lần lượt chuyển vào.
Lâm Tại Đường lập tức gõ cửa, ông chủ tiệm tạp hóa ngái ngủ ra mở cửa cho anh. Anh trình bày mục đích, nói muốn xem camera giám sát. Ông chủ tiệm tạp hóa bình thường rất thân với Nguyễn Hương Ngọc, ông sống một mình, việc ăn uống rất qua loa, Nguyễn Hương Ngọc thường sai người mang đồ ăn cho ông.
Ông chủ nói: “Chuyện của bà chủ Hương Ngọc cũng là chuyện của tôi, cậu muốn xem thì cứ xem đi!”
Lâm Tại Đường nhờ ông chủ giúp anh tua lại video camera ba ngày gần nhất từ ba giờ tới năm giờ sáng trong con hẻm sau. Hàng của quán mì Hương Ngọc thường được giao lúc năm giờ sáng, nhưng đôi khi sẽ giao sớm hơn.
Ông chủ nói: “Cậu không chỉ biết kinh doanh mà còn biết phá án nữa. Giỏi thật.”
“Phá án là việc của cảnh sát, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc nhà mình xảy ra chuyện gì.” Lâm Tại Đường nói.
Ông chủ tiệm tạp hóa rất ngưỡng mộ bà chủ Hương Ngọc có được người con rể như vậy, ông những lúc trực đêm, thường xuyên thấy chàng con rể “rạng rỡ” này tới con hẻm sau. Anh cư xử khiêm nhường lễ độ, gặp ai cũng nở nụ cười ba phần, người ở khu phố cũ ai cũng thích anh. Cũng có người nói: hoàn cảnh gia đình cách biệt lớn như vậy mà có thể sống như thế này, thật không dễ dàng!
Lâm Tại Đường không để ý đến những lời đoán mò và ánh mắt của ông chủ, anh cứ chăm chú xem mãi. Đến khi xem đến buổi sáng hai ngày trước, sau khi chiếc xe nhỏ giao hải sản đi vào con hẻm sau được hai phút, có một người cũng lặng lẽ theo vào. Đáng tiếc là người đó đội một chiếc nón rơm vành rộng, góc quay của camera không nhìn rõ được gì. Lâm Tại Đường không cam lòng, lại tua ngược mấy ngày trước, phát hiện người này ba ngày liên tiếp đều đi theo chiếc xe nhỏ giao hải sản vào con hẻm sau.
Camera không quay được xa đến quán mì, manh mối đến đây là đứt.
Khi anh ra khỏi tiệm tạp hóa đã là sáu giờ sáng, trời đã sáng hẳn, con phố cổ mờ sương. Lâm Tại Đường trong lòng nặng trĩu. Lúc này, Nguyễn Xuân Quế gọi điện cho anh, kêu anh về nhà một chuyến. Anh lại vội vã quay về.
Vừa bước vào nhà, anh thấy chân của Nguyễn Xuân Quế được băng bó, bên mép băng gạc vẫn lộ ra vết bầm tím không che được.
“Chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
“Xui xẻo!” Nguyễn Xuân Quế chửi: “Hai mẹ con đó thật là xui xẻo! Lôi luôn cả mẹ xui theo!”
“Đừng chửi nữa, họ còn đang ở đồn công an, căn bản không dây dưa tới mẹ được.” Lâm Tại Đường nhìn chân của Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ té hả?”
“Còn không phải vì mấy người đó sao!”
Hôm qua Nguyễn Xuân Quế ra khỏi nhà, đi tới công trường tìm cái lão súc sinh đó, hỏi thăm khắp nơi, ai cũng nói không thấy người. Bà dĩ nhiên không chịu bỏ cuộc, cứ loanh quanh tìm trước sau công trường, thậm chí còn vào cả phòng ký túc xá công nhân. Một người phụ nữ đẹp như bà vào ký túc xá, bị mấy ánh mắt của đám đàn ông đó nhìn chết bao nhiêu lần cũng không đếm xuể. Nguyễn Xuân Quế liều mạng luôn, móc ra một nghìn tệ, nói: “Tôi muốn tìm một người họ Tiền, ai giúp tôi tìm được người đó, một nghìn này là của người đó.”
Tiền vẫn là có tác dụng, có người nói người họ Tiền đó hôm qua đã nghỉ việc, đang ở trong căn nhà tồi tàn phía sau công trường.
Nguyễn Xuân Quế đi tìm lão súc sinh đó, chỗ đó khắp nơi toàn là ván gỗ phế liệu, đinh vít, bà chưa tìm được lão súc sinh, nhưng lại bị trật chân.
“Mẹ nghĩ là ba của Tiền Vịnh giở trò hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Chứ còn ai nữa? Nguyễn Hương Ngọc nhát gan sợ chuyện, chị ta có gan bỏ thuốc hại thực khách sao?”
“Bình thường đối đầu với mẹ con họ như vậy, tới lúc có chuyện thì lại biết giúp. Vì sao vậy?” Lâm Tại Đường hỏi: “Tại sao?”
“Còn vì sao gì nữa? Con tưởng mẹ muốn giúp hả? Là vì liên lụy tới Đèn Trang Trí Tinh Quang đấy! Mấy ông chú của con hôm qua cứ cằn nhằn với mẹ hoài, mẹ thấy phiền muốn chết!” Nguyễn Xuân Quế vừa nói vừa mắng: “Chưa từng thấy ai xui như vậy!”
Lâm Tại Đường không muốn đôi co với Nguyễn Xuân Quế lúc bà đang bực, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề. Anh lấy đoạn video có được ở tiệm tạp hóa ra hỏi Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ nhìn thử xem người này có phải ba của Tiền Vịnh không?”
Nguyễn Xuân Quế liếc mắt một cái, nói: “Không phải. Cái lão súc sinh đó bây giờ đi cà nhắc rồi mà.”
Trong khoảnh khắc này, mọi manh mối đều rơi vào ngõ cụt.
Lâm Tại Đường an ủi Nguyễn Xuân Quế mấy câu rồi vội vàng rời đi.
Lâm Tại Đường hiểu rất rõ, nếu không tìm được nguyên nhân sự việc, Nguyễn Hương Ngọc ngoài chuyện phải bồi thường, còn có khả năng phải đối mặt với án tù. Anh biết rõ mẹ Hương Ngọc tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, mẹ Hương Ngọc là người ngay thẳng nhất mà anh từng gặp.
Sợ họ lo lắng, anh đi thẳng tới đồn công an. Khi anh tới nơi, chỉ thấy Ngô Thường. Cô mắt đỏ hoe ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ Hương Ngọc đâu rồi?” Anh hỏi.
“Đang bị thẩm vấn.” Ngô Thường trả lời.
Lâm Tại Đường nắm tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, sẽ có cách thôi.” Anh lấy đoạn video ra cho Ngô Thường xem, nói: “Em xem đi, người này nè. Anh phát hiện mấy ngày gần đây, mỗi lần xe nhỏ giao hải sản vào con hẻm sau được một phút, người này cũng lặng lẽ đi theo vào. Đáng tiếc là con hẻm sau không có thêm camera nào nữa, anh không nhìn ra người này là ai. Nhưng mẹ anh vừa mới nói, người này không phải là ba của Tiền Vịnh, vì ba của lão bây giờ bị què rồi.”
Ngô Thường cầm lấy xem kỹ, cô lại cảm thấy người này hình như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
“Em đừng vội.” Lâm Tại Đường nói: “Đừng nôn nóng, càng nôn nóng càng không nhớ ra đâu.”
“Em biết.” Ngô Thường nói: “Em vừa mới sắp xếp lại mọi chuyện một lượt, mẹ em sợ nhất là có chuyện xảy ra với đồ ăn, cho nên mỗi ngày nguyên liệu đều được kiểm tra nghiêm ngặt; trong bếp có camera giám sát, quy trình trong đó cũng cho cảnh sát xem rồi, không có vấn đề gì. Camera trong quán cũng không có gì bất thường. Vậy thì chỉ còn hai khả năng, hoặc là vấn đề nằm ở nguồn hàng, hoặc là xảy ra chuyện trong lúc nhận hàng.” Ngô Thường nói: “Anh giúp em một chuyện được không? Anh giúp em đi hỏi thử cửa hàng hải sản mà mẹ em lấy hàng được không?”
“Được.” Lâm Tại Đường nhìn gương mặt đầy lo lắng của Ngô Thường, thật đáng thương, mới một đêm không gặp mà cô như gầy đi hẳn một vòng. Anh có chút xót xa hỏi: “Em có đói không?”
“Em không đói.” Ngô Thường lắc đầu: “Còn anh? Anh có đói không? Anh cả đêm không ngủ sao? Mắt anh đỏ hết rồi.”
Lâm Tại Đường tháo kính xuống, xoa xoa khóe mắt: “Vậy hả? Anh không thấy mệt, cũng không thấy đói. Em đâu phải không biết, anh làm liền tù tì 48 tiếng là chuyện thường.”
“Ừ.”
Lúc này điện thoại của Lâm Tại Đường reo, là bệnh nhân trong bệnh viện gọi cho anh. Nói là mấy người họ đã bàn bạc xong, ngoài chi phí điều trị bắt quán mì Hương Ngọc phải chịu ra, mỗi người còn đòi bồi thường hai trăm nghìn.
Chưa kịp để Lâm Tại Đường mở miệng, đối phương đã nói tiếp: “Đèn Trang Trí Tinh Quang có tiền tụi tôi biết, tụi tôi cũng đâu có đòi nhiều.”
Lâm Tại Đường trấn an họ: “Chúng tôi sẽ xử lý theo đúng quy định pháp luật, nếu liên quan đến bồi thường tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Nhưng yêu cầu bồi thường hai trăm nghìn một người này…”
“Chúng tôi cũng đã hỏi luật sư rồi, chúng tôi muốn bồi thường tổn thất tinh thần! Trước ngày mai không đưa tiền, tụi tôi sẽ tìm truyền thông phanh phui chuyện của mấy người!”
Đối phương nói xong liền cúp máy.
Ngô Thường nghe hết nội dung liền xác nhận lại với Lâm Tại Đường: “Hai trăm nghìn một người? Bảy người?”
“Đừng vội, mình đi hỏi luật sư.” Lâm Tại Đường nói: “Họ đòi bồi thường tổn thất tinh thần, không phải thiệt hại thực tế. Tổn thất tinh thần vẫn có thể thương lượng được.”
“Em biết.” Ngô Thường đáp, sau đó nói tiếp: “Mẹ em số khổ thật.”
Nói xong câu đó, cuối cùng cô bật khóc.
Ngô Thường không dám tưởng tượng tâm trạng của Nguyễn Hương Ngọc lúc này ra sao. Cô biết chắc rằng Nguyễn Hương Ngọc cũng đang bối rối: Tại sao lần nào cũng như vậy? Tại sao mỗi lần mọi chuyện vừa có chút khởi sắc, tai họa liền ập xuống? Chỉ có mình như vậy, hay ai cũng vậy?
Trước khi bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn, Nguyễn Hương Ngọc vẫn còn an ủi Ngô Thường, bà cười nói: “Thường Thường, con đừng lo. Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi. So với những chuyện trước đây đã trải qua, chuyện này chẳng đáng gì. Cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi! Con cười với mẹ một cái đi.”
Ngô Thường miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rất xấu.
Cô buồn đến mức trong một giây liền khóc ra nước mắt và nước mũi. Lâm Tại Đường kéo cô vào lòng, anh nói với cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi mình lại tiếp tục tìm cách.”
Anh không phải là người giỏi nói lời hay, khóc cũng không giải quyết được vấn đề, khóc xong vẫn phải đối mặt, dù sao thì chuyện vẫn còn đó.
Ngô Thường cũng không phải người yếu đuối, cô chỉ khóc trong lòng anh chưa tới ba phút đã đẩy anh ra, mạnh tay đập vào đầu mình.
“Sao vậy em?”
Ngô Thường giơ một tay ra ý bảo Lâm Tại Đường đừng nói, rồi cô cẩn thận nhớ lại. Vừa rồi lúc cô khóc, đột nhiên nhớ ra một cảnh tượng: Ở cái nhà nát của Tiền Vịnh, cô từng thấy một cậu bé ngồi đó. Cậu bé đó hình như bị bệnh, nước miếng chảy ròng ròng, lúc đó Tiền Vịnh đã giơ tay tát cho cậu ta một bạt tai.
“Lâm Tại Đường, anh cho em xem lại cái video đó đi.”
Video không thấy được mặt, người đó đi đứng có dáng vẻ rất lạ, nhưng vóc dáng lại nhìn rất trẻ. Ngô Thường kích động, nắm chặt áo của Lâm Tại Đường, nói: “Lâm Tại Đường, em có một suy đoán táo bạo.”
“Em nói trước xem người này có thể là ai?”
“Con trai của Tiền Vịnh!!” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường cũng kích động hẳn lên: “Vậy thì hợp lý rồi!”
“Cái gì cơ?”
“Khoản tiền hai trăm nghìn bồi thường tổn thất tinh thần kia, giờ nghe hợp lý rồi!” Lâm Tại Đường nói: “Tối qua lúc anh đi gặp mấy người đó, không có ai nhắc gì đến chuyện bồi thường tổn thất tinh thần hết, bọn họ… tuy là cảm xúc kích động, nhưng thái độ vẫn rất thân thiện. Tại sao chỉ qua một đêm mà tình hình lại thay đổi như vậy?”
Hai người gần như cùng lúc thốt lên: “Có người xúi giục.”
“Em phải xem lại mấy video trong quán mấy ngày nay liền!” Ngô Thường nói rồi xoay người bỏ đi, nghe được Lâm Tại Đường nói: “Anh đi bệnh viện đây!”
Cô ngoái đầu nhìn lại, thấy Lâm Tại Đường đang chạy nhanh.
Lâm Tại Đường gần như chưa bao giờ chạy, anh luôn trầm ổn, bước đi mạnh mẽ, tốc độ lúc nào cũng nhanh, nhưng chưa từng vội vàng chạy. Vì thời gian luôn nằm trong đầu anh, anh có thể kiểm soát hết lịch trình của mình.
Anh chỉ mới chạy mấy bước thôi, nhưng Ngô Thường lại cảm thấy, dường như lần này anh còn đáng tin hơn tất cả những lần trước.
Thế nhưng cô không kịp xúc động lâu, lại quay về cái ghế đó mở laptop ra.
Ngô Thường nghĩ: Nếu thật sự thấy được bóng dáng con trai Tiền Vịnh trong quán, vậy thì lương tâm của gia đình đó đúng là đen thui rồi. Một đứa nhỏ đang bệnh mà bị chính người thân của mình kéo ra để báo thù, để kiếm lợi, chuyện này đáng thương quá đi mất.
Trước đây cô chưa từng xem qua video nên cũng không biết một ngày trọn vẹn của mẹ đã trôi qua như thế nào. Sáu giờ sáng, quán mì bắt đầu mở cửa bán bữa sáng. Mẹ ăn mặc tươm tất, sạch sẽ bước vào. Khách ăn sáng đều là hàng xóm quen biết, cho nên mẹ cứ cười suốt, cứ chào hỏi suốt. Bận rộn mãi tới tám giờ rưỡi, khách mới vơi đi đôi chút. Lúc này mẹ mới có thời gian ngồi xuống uống một ngụm nước. Chín giờ rưỡi, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cùng đầu bếp, mẹ phải ngồi xổm hoặc đứng để kiểm tra từng món nguyên liệu xem còn tươi hay không, không có vấn đề gì thì mới bắt đầu sơ chế. Mười một giờ mười phút, đợt khách đầu tiên kéo tới, lúc này mẹ đã thay bộ đồ khác, vì bộ buổi sáng đã ướt đẫm mồ hôi do bận rộn. Từ lúc đó cho đến chín giờ tối, mẹ cứ bận rộn liên tục. Giữa chừng khát nước cũng chỉ kịp uống đại hai ngụm, đặt ly xuống là tiếp tục làm. Đi vệ sinh cũng chưa tới hai phút, ra ngoài rồi thì rửa tay rất cẩn thận.
Mẹ đã lớn tuổi, còn từng mổ lưng, vậy mà vẫn cực khổ như vậy. Ngô Thường vừa xem vừa khóc, mấy đồng chí cảnh sát đi ngang qua an ủi cô: “Đừng khóc nữa, chuyện này rồi sẽ giải quyết được thôi.”
Ngô Thường chỉ biết gật đầu.
Xem tới video của ngày kia, lúc ba giờ chiều, Nguyễn Hương Ngọc có việc phải ra ngân hàng, mẹ đeo túi xách đi rồi. Khoảng mười phút sau khi mẹ đi, ba của Tiền Vịnh bước vào, phía sau lão ta là một đứa nhỏ chừng mười mấy tuổi.
Ngô Thường phóng to video lên xem, ông ta chỉ gọi một con cá vàng hấp và một tô mì, tô mì gần như để cho ông ta ăn hết, còn con cá vàng hấp thì ông ta không đụng một miếng, cứ để thằng bé đó ăn.
Ngô Thường cũng thấy khó hiểu, nếu như là đầu độc diện rộng, vậy tại sao chỉ có tám vị khách bị trúng độc thôi chứ? Nếu không phải diện rộng, thì làm sao ông ta biết con cá đó có vấn đề?
Cô gọi điện cho Lâm Tại Đường, nhờ anh giúp cô xác nhận với bệnh nhân về thời gian họ đến quán ăn, Lâm Tại Đường rất nhanh đã trả lời, nói là khoảng ba giờ chiều.
Ngô Thường lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cô nghĩ: Nếu thật sự là ba của Tiền Vịnh ra tay bỏ thuốc, vậy thì lão già đúng là người rất có đầu óc. Lão già vậy mà lại biết được quy luật nhập hàng đặc biệt của quán mì, đầu bếp sẽ đánh số trên đó, mỗi ngày sẽ chuẩn bị theo thứ tự, như vậy hậu bếp sẽ gọn gàng ngăn nắp hơn.
Lâm Tại Đường nói: “Có một bệnh nhân anh vẫn chưa gặp được, giờ người ta đã xuất viện rồi, anh không tìm ra. Người đó nhập viện lấy tên là Ngô Lương. Ngoài ra, mấy người khác nói, là người nhà đi theo bệnh nhân đó đã đưa ra yêu cầu bồi thường hai trăm nghìn. Người nhà đi cùng là một nam một nữ, nữ chắc là mẹ bệnh nhân, nam… có lẽ là ông nội.”
Ngô Thường gật đầu: “Bên đó ổn không anh?”
“Chắc cũng ổn thôi.”
Lâm Tại Đường đang lấy tay đè lên miếng gạc thấm máu, cố ép mình giữ hơi thở bình tĩnh, nói với Ngô Thường: “Luật sư sắp tới rồi, em thử nói trước với luật sư về suy đoán của em đi, rồi để luật sư đi báo với mấy đồng chí cảnh sát. Đừng vội, chuyện này không phải… hai bữa là giải quyết được đâu.”
“Em biết… chuyện này so với lần trước tài vụ ôm tiền chạy trốn, rồi công nhân nhà xưởng bị quỵt tiền bồi thường, nhẹ hơn nhiều…”
“Đừng nói vậy Ngô Thường.” Lâm Tại Đường nói: “Chuyện nào cũng là chuyện lớn hết. Anh chỉ muốn để em chuẩn bị tâm lý, nếu mình xử lý không tốt thì phải kiện ra toà. Lòng người là biến số.”
Lòng người là biến số.
Ngô Thường lặp đi lặp lại, nhẩm đi nhẩm lại câu này.
“Luật sư tới rồi.” Ngô Thường nói: “Cảm ơn anh, em đi trao đổi tình hình với luật sư trước.”
“Anh đi tìm người.” Lâm Tại Đường nói: “Bệnh viện có để lại một địa chỉ, không biết có thật không. Em yên tâm, cho dù có phải lật tung cả Hải Châu lên, anh cũng nhất định phải tìm ra người nhà họ Tiền. Chăm sóc mẹ Hương Ngọc cho tốt nha.” Nói xong, Lâm Tại Đường cúp máy.
Lúc nãy tình hình xảy ra rất bất ngờ, có một bệnh nhân không biết đã nghe được gì, lúc anh đang nói chuyện với họ thì đột nhiên kích động, cầm đồ vật đập thẳng vào trán anh. Mấy đồng chí cảnh sát cũng không ngờ sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện này, liền kéo Lâm Tại Đường ra bảo vệ anh.
Cảnh sát nói, ngộ độc thực phẩm ở Hải Châu là chuyện thường gặp, đôi khi mấy ông bà lớn tuổi ở Hải Châu ăn hải sản, ăn không hết, tiếc của không chịu bỏ, để qua ngày hôm sau ăn tiếp. Nhưng mấy vụ ngộ độc tập thể như vậy thì lại không nhiều.
Kết quả xét nghiệm vẫn chưa có, bây giờ nói gì cũng còn sớm. Nhưng Lâm Tại Đường ngay lập tức đã thanh toán viện phí cho tất cả các bệnh nhân, hành động này đã giúp giảm căng thẳng rất nhiều.
“Có tầm nhìn, cho nên anh mới làm được chuyện lớn.” Mấy đồng chí cảnh sát nói: “Anh đi trước đi, bên này tụi tôi vẫn sẽ tiếp tục theo sát. Việc anh phản ánh khả năng có người đầu độc, tụi tôi cũng đã báo lên rồi, sẽ có người điều tra.”
“Cảm ơn các anh.”
Lâm Tại Đường nói xong liền rời đi.
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được người nhà họ Tiền và bằng chứng họ đã bỏ thuốc. Giờ đã có cảnh sát vào cuộc, anh cũng yên tâm được phần nào.
Công trình mà Nguyễn Xuân Quế từng đến, Lâm Tại Đường lại đi thêm lần nữa. Lúc anh tới là vào thời điểm nóng nhất trong ngày, bình thường nhiệt độ như vậy thì công nhân sẽ không làm việc, họ đều trốn trong ký túc xá, bật quạt ngủ trưa. Lâm Tại Đường tìm được quản đốc, đưa hình của ba Tiền Vịnh cho ông ta xem, nhờ ông ta cố nhớ lại giúp.
Quản đốc không muốn nói chuyện, Lâm Tại Đường lấy ra một hộp thuốc lá xịn, rút hai điếu, tự mình một điếu, đưa cho quản đốc một điếu, rồi rút thêm hai nghìn đồng nhét vào tay quản đốc.
Lúc này quản đốc mới nói: “Ông già đó đi đứng không lanh lẹ, hay lười biếng, mấy bữa trước còn lẩm bẩm nói mình sắp phát tài rồi, không làm nữa. Chi tiết thì cậu đi hỏi mấy người kia đi.” Quản đốc dẫn Lâm Tại Đường vào trong ký túc xá, cho anh tự do hỏi han. Trán Lâm Tại Đường vẫn đau âm ỉ, trong ký túc xá thì ngột ngạt vô cùng, anh bắt đầu thấy choáng váng buồn nôn, gắng nhịn không nôn ra, hỏi hết những gì anh muốn hỏi.
Khi anh ra ngoài thì trời đã mờ mịt, sắp mưa rồi.
Người nhà họ Tiền vẫn chưa tìm được, anh cảm thấy áy náy với Ngô Thường và mẹ Hương Ngọc. Nguyễn Xuân Quế kêu anh về nghỉ ngơi, nhưng anh cũng không muốn về. Anh chỉ nhắm mắt nghỉ tạm trong xe, cộng lại trước sau chưa tới mười phút.
Ngô Thường gọi điện cho anh: “Anh mệt không? Về nghỉ chút đi, anh vẫn chưa ngủ mà.”
“Không mệt, anh đi tìm người.”
“Nhưng cảnh sát nói anh bị thương rồi mà.” Giọng của Ngô Thường run run, mang theo sự lo lắng: “Anh bị đánh mà cũng không nói với em… vết thương sao rồi hả anh?”
“Còn không bằng mấy đứa nhỏ chơi đùa rồi va đầu chảy máu, em mà gọi cho anh vào sáng mai, chắc vết thương cũng lành rồi.” Lâm Tại Đường an ủi cô: “Chuyện này không có gì to tát đâu.”
Ngô Thường nghẹn ngào nói: “Lâm Tại Đường, anh biết không? Em cảm thấy có người đang cùng em ‘đồng tâm hiệp lực’, tự nhiên em thấy em không còn cô đơn nữa. Lâm Tại Đường, thật sự… em cảm ơn anh.”
Lâm Tại Đường không nói gì, anh nín thở, im lặng một cách bất ngờ.
Ngô Thường ngừng lại một chút rồi nói: “Dù cho chân tình chẳng đáng bao nhiêu, nhưng có còn hơn không. Em biết bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện này, nhưng mà Lâm Tại Đường, em là người nghĩ gì nói nấy, nghĩ tới chuyện gì là muốn làm ngay. Em sợ ngày mai em sẽ không còn tâm trạng như bây giờ nữa.”
Ngô Thường thấy rất chua xót, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
“Anh hứa với em, chúng mình sẽ ở bên nhau.”
“Giống như những cặp đôi bình thường vậy.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc