Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 57
Chương 57: Khe nứt
*
Ngô Thường nhìn Lâm Tại Đường, cố gắng làm ra vẻ rất vui với đề nghị của anh, nhưng vừa mới trợn tròn mắt ra, Lâm Tại Đường đã vạch trần cô: “Đừng có giả bộ.”
Lâm Tại Đường biết dáng vẻ khi cô yêu một người là như thế nào, anh căn bản không cảm thấy cô sẽ xúc động vì đề nghị của anh. Mà anh chỉ muốn bình tĩnh nói với cô về hướng đi tương lai của cuộc đời hai người họ.
Ngô Thường có chút nản lòng, cô bắt đầu hối hận vì mình không có kỹ năng diễn xuất tốt, giống như cú đấm của Lâm Tại Đường vào mặt Đường Thịnh, tự nhiên mà không hề phô trương.
“Ngồi xuống.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lâm Tại Đường cứ thế nhìn cô, nhìn thấy trên mặt cô mang theo một chút bối rối, một chút giả vờ, còn có cả chút nghi ngờ. Anh thật sự không nhịn được, bóp nhẹ mặt Ngô Thường một cái rồi nói: “Được thì được, không được thì không được, lẽ nào anh lại ăn thịt em sao?”
“Anh là ông chủ, nếu như nhân viên của anh từ chối ‘thăng chức’ mà anh cho, anh sẽ làm sao?”
“Ví dụ này có hợp không?”
“Không hợp hả?”
“Vậy thì em đang nghi ngờ gì? Nghi ngờ khi anh nói câu này là có mục đích đúng không? Nhưng mà Ngô Thường, anh có thể gạt em cái gì chứ?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
Ngô Thường không nói với Lâm Tại Đường rằng: Trước đây em cãi nhau với anh, anh đã muốn đuổi em rồi. Cô rất tỉnh táo, không vì quan hệ giữa hai người gần đây tiến triển tốt mà quên đi sự tuyệt tình của Lâm Tại Đường khi họ gặp vấn đề. Lâm Tại Đường là một người rất tốt, nhưng anh thật sự có một sự “kiêu ngạo” mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
Sự kiêu ngạo này thấm vào cả công việc lẫn tình cảm. Anh muốn có quyền kiểm soát tuyệt đối trong mọi việc. Đây là đặc điểm của một người ở vị trí cao.
Lâm Tại Đường không nói gì thêm.
Bằng trực giác nhạy bén của mình, anh nhận ra: Mỗi khi anh cố gắng bàn luận về tình cảm với Ngô Thường, quan hệ giữa hai người lại trở nên căng thẳng. Ngô Thường chỉ muốn yên tâm kiếm tiền, không muốn nói chuyện tình cảm. Cô cảm thấy nói về tình cảm sẽ làm mọi chuyện thêm phức tạp, cũng lo lắng rằng nếu đặt tình cảm vào, thu nhập của cô sẽ bị ảnh hưởng.
Lâm Tại Đường cười như chẳng có gì: “Ăn cơm đi, đừng để uổng cả bàn đồ ăn này.”
“Đúng rồi đó!” Ngô Thường nói: “Đi công tác về, em cực khổ nấu cho anh một bàn lớn như vầy, chẳng lẽ không phải vì tình cảm sao?”
Cuối cùng cô cũng tìm được lý do cho mình, thậm chí còn dạy cho Lâm Tại Đường một bài học: “Anh xem nè, tình cảm là phải làm, không phải nói. Giống như anh nói thích em, chi bằng cho em thêm chút tiền…”
Cô khẽ xoa hai ngón tay vào nhau: “Tiền á~”
Lâm Tại Đường bị cô chọc cười: “Sao logic của em lạ vậy trời?”
Ngô Thường ngồi lên đùi anh, cô ôm cổ anh rồi hôn lên mặt anh một cái, sau đó nghiêm túc nhìn anh.
“Lâm Tại Đường, em không phải người không biết điều. Thật ra em biết, anh đối với em rất tốt. Ví dụ như lần này đi Hàng Châu, anh căn bản đâu có định tham dự cái hội thảo gì, đơn giản là vì em thôi. Còn cả hai trăm ngàn tiền cá cược đó, anh hoàn toàn có thể tự xoay được, vậy mà anh vẫn để em bỏ ra, rồi lại gấp đôi trả về cho em. Còn nhiều chuyện nữa, anh âm thầm làm, em đều biết hết. Em đâu có ngốc.”
“Em không muốn đường đường chính chính nhận lòng tốt của anh, cho nên em cũng rất cố gắng để báo đáp anh. Em nghĩ anh cũng biết, ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, không có ai làm việc chăm chỉ hơn em. Anh thử chỉ ra một người nào mà có thể giống như em, nhắm mắt lại cũng mò ra được mã số sản phẩm, nếu có thì em sẽ thu lại lời này. Không có, đúng không?”
Lâm Tại Đường gật đầu, đúng vậy, không có.
Ngô Thường thật sự rất nỗ lực, mỗi ngày đều ở nhà máy, ở trước quầy trưng bày, nghiên cứu những mã số sản phẩm và các trường hợp ứng dụng. Cô làm phương án cho khách hàng lớn, ngay cả vấn đề “rò điện” vượt ngoài chuyên môn của cô, cô cũng có thể vận dụng được. Khi đi khảo sát thực tế, cô trèo lên trèo xuống, dầm mưa dãi nắng, còn quen thuộc hiện trường hơn cả khách hàng. Sơ đồ căn hộ và phương án cải tạo của khu biệt thự bên chỗ Giang Triết, cô còn nhớ rõ hơn cả Giang Triết.
“Em sẽ không phụ lòng anh.” Ngô Thường chân thành nói: “Lâm Tại Đường, em không ghét anh, thậm chí còn có chút thích anh nữa. Em thích anh ga lăng, thông minh, đối với em rộng lượng. Em cũng thích anh đối xử tốt với mẹ em, với bà ngoại em. Em cũng thích cùng anh… l*m t*nh…”
Cô thấy sắc mặt Lâm Tại Đường có chút ngại ngùng, liền cười hì hì: “Em sao mà không thích anh được chứ?”
Cô thật biết cách dỗ người, rõ ràng không nói ra lời nào thực tế, vậy mà lại khiến Lâm Tại Đường thấy thoải mái. Anh vỗ nhẹ vào mông cô, nói: “Ăn nhanh đi, lát nữa nguội hết.”
“Đang là cuối xuân đầu hạ ở Hải Châu đó! Nguội cái gì mà nguội!” Ngô Thường chu môi làm nũng: “Hôn em một cái đi mà~”
Lâm Tại Đường hơi ngả đầu ra sau, cúi đầu nhìn cô. Ngô Thường liền chủ động ghé tới hôn anh, cô biết, nói nhiều cũng không bằng một nụ hôn. Có đôi khi miệng người ta không nên dùng để nói chuyện.
Cảm giác được tình yêu bất ngờ ập tới của Lâm Tại Đường rất nhanh lại tan biến, bởi vì anh luôn có đủ thứ chuyện phải lo, căn bản không thể vì tình yêu mà dừng lại quá lâu.
Anh đi thăm ông nội Lâm Hiển Tổ, nhắc đến chuyện ba bị ngồi tù. Lâm Hiển Tổ nói: “Hôm nay chú út của con có đến, không biết nghe ở đâu nói là do Ngô Thường bày ra. Nếu thật sự là vậy, con phải bảo vệ cho Ngô Thường…”
Nhắc nhở của Lâm Hiển Tổ cuối cùng cũng muộn rồi, lúc này cả nhà họ Lâm đều đã biết trong nhà mình nuôi một “con sói mắt trắng” (*), đem chính “ba chồng” của mình đẩy vào tù.
Có người gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế, bảo Nguyễn Xuân Quế suy nghĩ kỹ: rốt cuộc có nên giữ lại Ngô Thường hay không. Trong lòng họ, Ngô Thường chỉ là một công cụ, giữ lại hay vứt bỏ đều phải do nhà họ Lâm quyết định.
Vì chuyện này Ngô Thường làm rất hợp ý Nguyễn Xuân Quế, hiếm khi bà đứng về phía Ngô Thường, đối đáp với người kia: “Cái đầu óc của Ngô Thường sao nghĩ ra được mấy chiêu như vậy chứ, mấy người còn không hiểu Ngô Thường sao? Con bé ngốc nghếch à! Theo tôi thấy, là Lâm Chử Súc đắc tội với người ta rồi. Mỗi ngày ăn chơi trác táng bên ngoài, nợ tình, nợ cờ bạc, ai mà không muốn xử nó chứ? Còn cần tới lượt Ngô Thường phải động não sao?”
Nguyễn Xuân Quế đứng về phía Ngô Thường, người khác nhất thời không tìm được kẽ hở, nhưng ai cũng cảm thấy trong nhà không còn an toàn nữa. Trước đây, doanh nghiệp gia tộc ở Hải Châu này, quan hệ chằng chịt rối ren, nhưng vẫn luôn đồng lòng đối ngoại. Lần này lại có người chĩa mũi nhọn vào người trong nhà, những người Hải Châu sống theo “chế độ tông tộc” tự nhiên bắt đầu hoang mang, vì vậy ai cũng nảy sinh ý định phải nhổ bỏ cái gai là Ngô Thường.
Có người bắt đầu sắp xếp người bên cạnh Lâm Tại Đường.
Bọn họ sắp xếp cũng không phải kiểu công khai rõ ràng, mà là trong một buổi tiệc nào đó, đột nhiên mang theo một cô gái đến. Cô gái được đưa tới cũng không phải kiểu quá lộ liễu cởi mở, cô ta uyên bác hiểu rộng, đa tài đa nghệ, lời nói cử chỉ đều rất tao nhã. Lúc này sẽ có người bắt đầu chú ý đến phản ứng của Lâm Tại Đường, nếu anh nhìn nhiều thêm một chút, vậy thì người ta sẽ nghĩ: Được rồi, anh đã để mắt tới rồi. Chỉ cần đẩy thêm một bước nữa, có khi chuyện sẽ thành. Khi đó, Ngô Thường e là sẽ bị thay thế.
Đáng tiếc, Lâm Tại Đường chưa từng ngẩng đầu lên.
Anh không háo sắc, không phải vì anh có vấn đề, mà là anh cảm thấy việc đó rất tốn thời gian. Lâm Tại Đường hiểu rất rõ mấy chuyện như vậy hao tổn tinh lực cỡ nào, nếu anh đem tinh lực đổ vào mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, vậy thì phần anh dành cho sự nghiệp sẽ ít đi. Trong đầu anh toàn là Đèn Trang Trí Tinh Quang, căn bản không có hứng thú với mấy chuyện khác.
Thế nhưng các buổi tiệc của anh ngày càng nhiều, những người chẳng liên quan gì cũng bắt đầu xuất hiện, hoặc lấy danh nghĩa mối quan hệ nhỏ nhặt để giới thiệu làm ăn cho anh, hoặc giới thiệu các nguồn vốn đầu tư. Việc giới thiệu làm ăn là thật, giới thiệu vốn đầu tư cũng là thật, dẫn theo phụ nữ cũng là thật.
Lâm Tại Đường vừa ứng phó vừa thấy phiền, anh than với ông nội: Bây giờ môi trường kinh doanh ở Hải Châu thật sự tệ quá, giống như tất cả đều phải dựa vào quyền và sắc đẹp để trao đổi vậy.
Ông nội liền vạch trần cốt lõi: “Ông đã nói với con rồi, Ngô Thường bày mưu khiến ba con bị bắt, chọc giận người ta rồi. Con phải giúp Ngô Thường.”
“Ngô Thường là không thể thay thế.” Lâm Tại Đường nói: “Ai dám động vào Ngô Thường thử xem.”
Lâm Hiển Tổ nghe ra trong câu nói này có ẩn ý, ông cụ trầm ngâm rất lâu rồi hiền hậu cười: “Cháu gái của A An cuối cùng vẫn giống A An, thông minh, lương thiện, tuy là tham tiền, nhưng lấy tiền cũng có chừng mực. Thật sự là không thể thay thế.”
Hôm sau, Lâm Tại Đường liền mượn cớ say rượu trong buổi tiệc mà lỡ miệng, nói anh rất áy náy, là chính anh tự gọi báo cảnh sát đưa ba mình vào tù.
Trên bàn rượu lập tức im lặng, anh lại tiếp tục “say” rồi. Mặc dù lời anh nói có thể chính là sự thật, nhưng lại có thêm một tội danh mới gán lên đầu Ngô Thường, tội danh mới là: “Hồng nhan họa quốc.”
Ngô Thường nghe chuyện “hồng nhan họa quốc” này từ miệng Quách Lệnh Tiên, cô há miệng nửa ngày, cuối cùng dậm chân nói: “Bây giờ họ mới phát hiện ra sắc đẹp của em sao? Mới phát hiện sao?!”
Quách Lệnh Tiên hỏi cô: “Đó mới là trọng điểm hả?”
“Đúng rồi.” Ngô Thường nói: “Người ta khen em đẹp, chẳng lẽ em không vui sao? Em vui chết được! Ngày mai em sẽ mặc váy đi làm.”
Quách Lệnh Tiên rất ngạc nhiên, không ngờ tâm thái của Ngô Thường lại vững vàng đến mức này. Chị ta hỏi Ngô Thường: “Chẳng lẽ cô không thấy tủi thân sao? Bọn họ nói cô đang cản trở sự nghiệp của Lâm Tại Đường, phá hoại quan hệ hòa thuận trong nội bộ nhà họ Lâm, họ nói cô…”
“Nhưng mà họ khen em đẹp mà, em tha thứ cho họ rồi.”
Ngô Thường đúng là không để bụng mấy chuyện này, buổi tối về tới nhà, lại ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ áo của Lâm Tại Đường.
Lúc này đã là cuối tháng sáu ở Hải Châu.
Trong lòng Ngô Thường, mùa hè Hải Châu không chứa nổi bất kỳ mùi nước hoa nào, vì tất cả hương thơm qua sự ẩm ướt và nhiệt độ cao đều sẽ được lên men lại lần nữa. Chị Hứa yêu nước hoa như vậy, từng thử tìm một loại nước hoa mát mẻ phù hợp với mùa hè Hải Châu, ví dụ như tông lá xanh, tông trái cây, tông nước, đều không hiệu quả. Lúc mới xịt thì thơm mát, ra khỏi nhà mười phút, đã bị mùi nước biển làm ướt át mất rồi.
Vì vậy khi Lâm Tại Đường mang theo mùi nước hoa trên cổ áo nằm trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, Ngô Thường bị mùi nước hoa đó thu hút. Cô không rành về nước hoa, chỉ biết mùi hương này không nồng, đối phương chắc là một cô gái có gu.
Cô giống như “Tí Vàng” tiến lại gần ngửi thử, rồi nói: “Buổi tiệc hôm nay thật là phong lưu quá ha.”
Lâm Tại Đường mở mắt nhìn cô.
“Anh cũng muốn tìm người thay thế em đúng không?” Ngô Thường nói: “Em nghe được rất nhiều chuyện trong công ty, họ nói gần đây anh liên tục đi mấy buổi xem mắt, muốn tìm một cô gái anh vừa ý.”
Lâm Tại Đường không phủ nhận, cũng không giải thích, vẫn không nói gì.
“Vậy anh tìm được chưa?” Ngô Thường hỏi.
“Nếu tìm được thì sao?” Lâm Tại Đường hỏi lại.
“Nếu tìm được rồi thì mình bàn hợp đồng thôi. Hồi trước đã nói rồi, anh phải báo trước với em, đừng để em bị động.”
Cô đối với mối quan hệ của bọn họ rất nhẹ nhàng, điều đó khiến cơn men của Lâm Tại Đường càng dâng cao hơn. Anh có chút bực mình, cố ý nói: “Tìm được rồi anh sẽ nói với em, cho em thời gian chuẩn bị.”
“Được, cảm ơn anh.” Ngô Thường vỗ vỗ mặt anh: “Anh xem, em đã nói là không thể từ chối ông chủ. Hôm đó anh còn nói không sao, em tưởng anh không để trong lòng, ai ngờ bây giờ anh lại âm thầm đổi người.”
“Anh chính là loại người như vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, anh là thương nhân. Anh chỉ quan tâm tới lợi ích, căn bản không quan tâm ai sẽ đồng hành với anh.”
“Trong mắt anh, em không còn giá trị lợi dụng nữa sao?”
“Người ta đều kêu anh phải đổi em đi, nếu không anh sẽ gặp cản trở.”
Câu này Lâm Tại Đường không nói dối, đúng thật là như vậy, anh biết hiện tại những người bên cạnh đều muốn anh đá Ngô Thường ra. Vì Ngô Thường là người bước ra từ ngôi làng nhỏ, làm việc không theo quy củ, mà dã tâm lại lớn như vậy.
“Được thôi.”
Ngô Thường ngồi bên cạnh Lâm Tại Đường, cũng chẳng biết là trong lòng bực bội ở chỗ nào, cô quay người ngồi thẳng lên đùi anh, bắt đầu kéo cổ áo anh, c** đ* anh ra. Lâm Tại Đường cứ thế nhìn cô, mặc cho cô nổi giận đùng đùng mà đấm vào vai anh, mắng: “Đồ khốn! Dám mang mùi người ta về nhà!”
Nói xong cô liền giật phăng nút áo sơ mi của anh, mở thắt lưng anh ra, tay thò vào trong.
Tâm trạng của Ngô Thường lúc này mang theo tính tự hủy, cô cảm thấy nghẹn ngào, bực bội, cần phải trút hết ra.
Lâm Tại Đường cũng chiều theo cô, để mặc cô rút thắt lưng ra, anh nhìn vào mắt cô, thấy được trong mắt cô là căm phẫn và bất an.
Cô bao trùm lấy anh.
Lâm Tại Đường vẫn không động đậy, Ngô Thường bỗng tát anh một cái, tát đến mức anh quay mặt qua một bên, cô lại dùng tay kia tát thêm cái nữa.
Âm thanh của cái tát vang lên “bốp” một tiếng, khiến Lâm Tại Đường cũng tức lên, anh bất ngờ lật người, đè Ngô Thường xuống ghế sofa.
Lần này anh mạnh bạo hơn mọi khi, Ngô Thường cắn chặt răng không chịu khuất phục, lúc cô đến anh còn chưa vào, môi anh áp sát tai cô, thở gấp nói: “Anh làm chết em bây giờ.”
Lâm Tại Đường chưa từng nói câu như vậy, thậm chí có phần nghiến răng nghiến lợi, giọt mồ hôi lớn rơi xuống lưng Ngô Thường. Mặt cô áp vào sofa, bàn tay Lâm Tại Đường đè chặt sau gáy cô. Cô cố gắng quay đầu nhìn anh, lại bị anh ấn mạnh trở lại.
Hai người đều mang theo cảm xúc, đều đang cố gắng phát tiết qua cách nguyên thủy như thế này.
Sau đó Ngô Thường phải thừa nhận, cách này quả thật có hiệu quả. Cảm giác nghẹn ngào không nói nên lời trong lòng cô đã tan biến.
Hai người cùng im lặng nhìn ra khu vườn nhỏ bên ngoài.
Lâm Tại Đường khát nước, anh để trần nửa người trên đi pha trà, bình thường anh không như vậy, dù trong nhà không có ai anh cũng không để trần, anh có một loại cảm giác xấu hổ kỳ lạ. Hôm nay ngược lại anh chẳng quan tâm, dù sao trong lòng Ngô Thường anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Trà nóng uống vào, lại khiến cơn men của anh dâng lên, đôi mắt sau cặp kính bắt đầu ửng đỏ, nóng rát, gò má vừa bị Ngô Thường tát giờ vẫn còn vệt đỏ lờ mờ. Ngô Thường không hiểu nổi vì sao mình lại tát Lâm Tại Đường, lúc đó cô như thể rất hận anh vậy. Nhưng rốt cuộc hận từ đâu mà ra, cô lại nói không rõ.
Về sau cô nghĩ: Có lẽ là vì cô không cam tâm bị anh xoay vòng, nên trong lòng mới sinh ra oán hận với anh.
Cô liếc mắt, không không, cô cũng chẳng buồn để tâm, cứ vậy cúi đầu lặng lẽ uống trà, trong lòng vẫn chỉ muốn làm một cô gái bình thường, yên phận sống qua ngày, mong rằng có thể giữ được công việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang lâu dài.
Thật sự, cô rất thích công việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang. Đây là công việc tốt nhất mà trong tầm mắt hiện tại cô có thể tìm được.
“Anh đừng đi uống rượu với người ta, đừng tham gia mấy buổi tiệc rượu đó nữa.” Ngô Thường vừa uống trà vừa nói: “Em không thích, không thích anh đổi em, cũng không thích anh mang mùi nước hoa về nhà.”
“Em nói mấy câu này mà cũng không dám nhìn anh.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh.
“Hư tình giả ý.” Lâm Tại Đường nói cô một câu như vậy, rồi cười: “Chọc em thôi, anh sẽ không đổi em đâu, vì không ai kiếm tiền giỏi hơn em cả.”
“Cũng vì tầm mắt của anh chỉ có giới hạn như vậy, anh nhìn thấy em rồi thì không còn nhìn thấy ai khác nữa.” Lâm Tại Đường chỉ vào mắt kính của mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngô Thường à, tuy rằng chân tình chẳng đáng bao nhiêu, nhưng có vẫn tốt hơn không.”
Lời anh nói đầy sức mê hoặc, Ngô Thường nhìn vào mắt anh, suýt nữa bị anh thu hút. Không, thật ra cô đã bị anh thu hút rồi.
Lâm Tại Đường nói đúng, chân tình có vẫn hơn là không. Nhưng tại sao, Ngô Thường lại cảm thấy chân tình của anh mỏng manh đến vậy?
Ngô Thường cho rằng, đây là vì sự “lệch pha” giữa hai người.
Hai người xuất thân khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, địa vị xã hội khác nhau, tính cách cũng hoàn toàn khác nhau, từ đầu đã luôn duy trì mối quan hệ “đôi bên cùng có lợi”. Bọn họ như vậy, chân tình, dĩ nhiên là mỏng manh.
Lúc này điện thoại của Ngô Thường vang lên, là Tổng giám đốc Tiêu của Đông Ngô gọi đến.
Hơn một tháng qua, Ngô Thường chưa từng chủ động liên lạc với ông ta, nhưng cô vẫn luôn âm thầm theo dõi tiến độ của dự án Đông Ngô. Chiều nay cô còn nói với Quách Lệnh Tiên: Mấy ngày nay bọn họ sẽ phát hiện ra đèn của Thịnh Đường không khớp với cổng kết nối.
“Bọn họ đúng là ngây thơ thật.” Quách Lệnh Tiên nói.
Ngô Thường nghe máy, cố ý giả bộ tức giận: “Dự án sắp bắt đầu rồi, Tổng giám đốc Tiêu gọi cho em là muốn thị uy à?”
Đầu bên kia ấp a ấp úng, cuối cùng hỏi Ngô Thường có thể cung cấp một phần đèn từ Đèn Trang Trí Tinh Quang hay không.
Lúc này Ngô Thường vẫn còn đang đánh võ mồm với ông ta: “Một phần à? Một phần bọn tôi làm không được đâu nha, Tổng giám đốc Tiêu. Ông cũng biết mà, Đèn Trang Trí Tinh Quang của bọn tôi không làm chung với người khác đâu. Lỡ sau này có vấn đề, ai chịu trách nhiệm chứ? Ông nói có đúng không?”
Lâm Tại Đường ngồi đối diện, vừa uống trà vừa nở nụ cười nhìn cô, anh thật sự rất thích dáng vẻ rạng rỡ của Ngô Thường khi cô đàm phán làm ăn với người khác.
Cô đá anh một cái dưới gầm bàn, khẽ gật cằm ra hiệu cho anh rót thêm trà cho cô. Lâm Tại Đường liền làm theo.
Lúc này Ngô Thường lại nói: “Xin lỗi nha, Tổng giám đốc Tiêu, tôi không giúp ông được đâu. Ông bảo Thịnh Đường mau chóng mở khuôn, có lẽ còn kịp đó.”
“Không kịp nữa rồi.” Tổng giám đốc Tiêu nói.
“Vậy làm sao bây giờ ta? Haizz…” Ngô Thường nói: “Tôi hết cách rồi.”
Ngô Thường biết rõ, dự án Đông Ngô này cuối năm phải nghiệm thu, không thể kẹt ở chỗ đèn được, bây giờ chỉ còn cô mới giải quyết được thôi. Cô bắt đầu ra giá cao.
Đôi co qua lại, cuối cùng để giữ được vị trí của mình, Tổng giám đốc Tiêu đành xuống nước: “Cô giúp tôi lần này đi, mấy chuyện sau này mình tính tiếp.”
“Mấy chuyện sau này sao?” Ngô Thường tất nhiên biết, Tổng giám đốc Tiêu chắc chắn sẽ không trả lại khoản hoa hồng đã ăn, lần này xem như ông ta học được bài học, cúp máy xong kiểu gì cũng sẽ mắng cô té tát. Nhưng như vậy thì sao chứ? Ngô Thường nghĩ: Cứ chờ mà xem.
Cô thắng một trận lớn, tinh thần phấn chấn, cúp điện thoại liền nói với Lâm Tại Đường: “Em vừa rồi có phải vừa trải qua một trận thương chiến không? Có phải không?”
“Phải, mà em thắng nữa.”
“Sau này nhất định phải dạy cho ông ta một bài học!”
Ngô Thường sợ đêm dài lắm mộng, liền lập tức báo lại cho Quách Lệnh Tiên, sáng hôm sau đã bay đi Hàng Châu, trực tiếp ép Tổng giám đốc Tiêu ký phụ lục hợp đồng, mua hàng theo mức giá mới.
Chuyện này rất nhanh đã lan ra khắp Đèn Trang Trí Tinh Quang, ngày Ngô Thường đi công tác trở về, ngay buổi sáng đầu tiên đi làm, cô thấy trong tòa nhà văn phòng treo một tấm băng rôn, trên đó viết: “Nhiệt liệt chào mừng Ngô Thường khải hoàn trở về.”
Đây là ý của Quách Lệnh Tiên, nói là để nâng cao sĩ khí bán hàng.
Vốn dĩ Ngô Thường chỉ muốn lặng lẽ kiếm tiền, giờ lại bị đẩy ra trước mặt mọi người. Cô cẩn thận ứng phó, trong công ty không dám tỏ ra kiêu căng chút nào, luôn biết thu mình, sợ phạm sai lầm.
Ngày hôm đó, Nguyễn Xuân Quế đột nhiên kéo Ngô Thường đi xem biệt thự. Ngô Thường không muốn đi cùng bà, nhưng bà nói: “Đi xem thử đi mà, bây giờ ai cũng đầu tư bất động sản hết. Cô có tiền thì cũng nên bỏ chút vào đó.”
Ngô Thường bị bà kéo đi.
Biệt thự rất lớn, ba tầng trên, một tầng hầm, có vườn hoa và gara. Nguyễn Xuân Quế hỏi Ngô Thường có thích không? Ngô Thường nói cũng được.
Nguyễn Xuân Quế cười, ngay hôm đó liền ký hợp đồng với người ta.
Người có tiền mua biệt thự cứ như mua cải ngoài chợ, Ngô Thường cũng không thấy lạ. Nhưng cô lại không hiểu vì sao Nguyễn Xuân Quế nhất định phải kéo cô đi xem.
Cô kể chuyện này với Tống Cảnh, hỏi Tống Cảnh thấy thế nào? Tống Cảnh đẩy gọng kính nói: “Không hiểu nổi.”
Ngô Thường luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cô hỏi Lâm Tại Đường có biết mẹ anh mua biệt thự không, Lâm Tại Đường nói biết chứ, mấy hôm trước mẹ anh có lấy giấy tờ của anh.
“À à.” Ngô Thường liền không nghĩ nhiều nữa, chỉ cho rằng đó là hứng thú nhất thời của Nguyễn Xuân Quế.
Sau khi giải quyết xong dự án Đông Ngô, Ngô Thường thoải mái được mấy ngày, mỗi ngày tan làm đều chạy qua quán mì Hương Ngọc.
Quán mì rất đông khách, đã trở thành nhà hàng nhất định phải ghé ở Hải Châu, mỗi ngày đều phải xếp hàng dài. Nguyễn Hương Ngọc lại rạng rỡ hẳn lên, mỗi lần Ngô Thường nhìn bà đều cảm thấy mẹ thật là dễ thương, mẹ thật là giỏi.
Tối hôm đó, hơn tám giờ, bên ngoài quán mì vẫn còn vài người lác đác xếp hàng. Ngô Thường đang giúp tính sổ, Nguyễn Hương Ngọc thì đứng trong bếp quan sát đầu bếp nấu ăn.
Lúc này có hai cảnh sát bước vào, hỏi ai là chủ quán?
Nguyễn Hương Ngọc bước ra, nói: “Là tôi.”
“Phiền bà đi với chúng tôi một chuyến. Quán tạm thời ngừng kinh doanh.”
“Có chuyện gì vậy?” Ngô Thường bước lên hỏi.
Cảnh sát còn chưa kịp trả lời, đã có người đứng ra la ó: “Có người ăn ở đây chết rồi! Quán này có người ăn chết rồi!”
“Đừng có vu khống!” Nguyễn Hương Ngọc lớn tiếng nói: “Đừng có vu khống!”
Chú thích:
(*) “Sói mắt trắng” (): là cách nói ám chỉ người vong ân bội nghĩa.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc