Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 56
Chương 56: Hai đóa sen mọc cùng một cành – Song liên
*
“Vì anh tạm thời được mời tham dự một diễn đàn.” Lâm Tại Đường nói: “Nên mới đến sớm.”
Ngô Thường hiểu ra: “Em biết ngay mà, anh sẽ không vì em mà đặc biệt tới đâu.”
Cô đã uống rượu, đầu tựa lên vai Lâm Tại Đường, dùng chút lý trí còn sót lại nói với anh: “Thật sự là Thịnh Đường không muốn làm nữa rồi, sản phẩm của họ định giá thấp như vậy, lại còn cho nhiều chiết khấu đến thế. Họ định chuồn luôn hả?”
“Không phải.” Lâm Tại Đường nói: “Họ đã có vốn để vào sân rồi.”
Lâm Tại Đường rất hiểu Thịnh Đường.
Năm 2006, khi Lâm Hiển Tổ có ý định để anh tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang, trên bàn làm việc của anh chất khoảng hai mươi ký tài liệu của Thịnh Đường.
Thịnh Đường được thành lập muộn hơn Đèn Trang Trí Tinh Quang mười lăm năm, nhưng cũng đã có lịch sử hơn ba mươi năm.
Điểm giống nhau lớn nhất với Đèn Trang Trí Tinh Quang là: người tiếp quản mới của Thịnh Đường, Đường Thịnh, cũng là nhà giàu thế hệ thứ hai, là nhà giàu thế hệ thứ hai ở Ôn Châu.
Ôn Châu và Hải Châu cách nhau không xa, môi trường kinh tế khá giống nhau, trạng thái nuôi dưỡng và phát triển doanh nghiệp cũng giống nhau.
Những năm đầu, Thịnh Đường không thuê nổi nhà thiết kế, chỉ là một xưởng nhỏ không ai biết tới, sự phát triển hoàn toàn dựa vào việc “tham khảo”.
Đèn Trang Trí Tinh Quang tung ra một mẫu đèn bán chạy, Thịnh Đường sẽ chỉnh sửa đôi chút rồi lập tức tung ra thị trường với giá thấp.
Vì vậy hai công ty mỗi năm đều phải kiện tụng. Thịnh Đường rất kỳ lạ, họ không sợ thua kiện, thua thì đền, đền xong lại tiếp tục sao chép.
Dần dần, người ta cảm thấy hàng của Thịnh Đường rẻ, có thể thay thế cho Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Thịnh Đường sống sót một cách kỳ lạ.
Có vốn vào sân, việc đầu tiên là phải kiểm tra sổ sách dòng tiền của doanh nghiệp.
Lợi nhuận ròng cao thì tốt nhất, nếu lợi nhuận ròng không cao, chỉ cần dòng tiền lớn cũng được.
Lợi nhuận ròng của Thịnh Đường trong ngành ai cũng biết, chỉ có thể chạy dòng tiền, mới có thể lên con tàu lớn của giới đầu tư.
Lâm Tại Đường nhìn rất rõ chuyện này, anh cũng không giấu Ngô Thường, nói hết cho cô nghe.
Ngô Thường cố gắng giữ cho mắt không nhắm lại, cố gắng nghe, nghe đến cuối cùng, cô ngủ mất rồi.
Lâm Tại Đường đưa cô về khách sạn, phiếu mua sắm trong túi cô rơi ra, anh nhặt lên xem, phản ứng đầu tiên là: cô nàng keo kiệt như Ngô Thường mà cũng chịu chi số tiền này, lúc tính tiền chắc đau lòng muốn chết đây mà.
Anh kéo Ngô Thường đi rửa mặt, cô nhóc say rượu này ôm chặt cánh tay anh không chịu buông, líu ríu nói: “Em không rửa! Em không rửa!”
“Em sắp thúi tới nơi rồi đó.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường liền gắng gượng ngồi dậy, ôm lấy mặt anh muốn hôn, Lâm Tại Đường giật bắn mình, gần như nhảy bật khỏi mép giường.
Ngô Thường ngã trở lại giường ngủ tiếp, Lâm Tại Đường mới vào nhà tắm, anh lấy khăn ấm ra, tỉ mỉ lau sạch cho cô.
Hai tiếng sau, đầu Ngô Thường đau như muốn nổ tung, cô trở mình rồi ói ra.
Lâm Tại Đường choàng tỉnh giữa giấc mơ, đưa cô đến bệnh viện.
Dù rất khó chịu, nhưng miệng Ngô Thường vẫn còn lẩm bẩm: “Em không tin là em không giành lại được.”
Cô quá hiếu thắng, quá muốn chiến thắng, Lâm Tại Đường chưa từng gặp ai giống như cô, vì muốn thắng mà bất chấp tất cả.
Nhưng Lâm Tại Đường cũng mơ hồ hiểu được, chính quyết tâm thoát khỏi số phận và hoàn cảnh của cô mới khiến cô có được sức mạnh kiên cường không chịu khuất phục để vươn lên.
Anh nói: “Em nhất định sẽ thắng, em yên tâm. Nếu em không thắng được, anh sẽ giúp em thắng.”
“Anh tốt quá.” Ngô Thường mơ màng nói.
Hai người cứ thế lăn lộn đến tận sáng hôm sau, Ngô Thường đang truyền dịch, tội nghiệp nói: “Anh xem nè, em vì Đèn Trang Trí Tinh Quang mà ngay cả mạng cũng không cần, anh cho em thanh toán lại tiền tiếp khách hôm qua đi. Cái thằng ngốc đó khui một chai rượu những sáu nghìn lận đó…”
Ngô Thường nghĩ đến chuyện sáu ngàn cho —— một chai rượu, tim cô lại đau nhói. Thật là phí của trời mà!
“Ai nói không cho em thanh toán?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Vượt hạn mức rồi mà…” Ngô Thường nói: “Em biết là vượt rồi, nhưng em muốn có được đơn hàng của Đông Ngô mà…”
“Anh biết.” Lâm Tại Đường nói: “Thanh toán cho em.”
Lâm Tại Đường không hề báo trước với Quách Lệnh Tiên chuyện cho Ngô Thường thanh toán khoản này. Phòng kinh doanh vừa mới vào guồng, nếu lần này khoản chi của Ngô Thường được phê duyệt đặc biệt thì lần sau những khoản của người khác Quách Lệnh Tiên cũng khó kiểm soát.
Công ty là công ty, cá nhân là cá nhân, Lâm Tại Đường phân biệt rất rõ ràng.
Anh nói với Quách Lệnh Tiên: “Đi theo quy trình tài vụ đi, trừ vào lương của tôi.”
“Thật tình, tôi không chịu nổi hai người, đúng là cặp vợ chồng liều mạng, lấy chỗ này đắp chỗ kia.” Quách Lệnh Tiên nói: “Vậy thì trừ vào lương cậu đi, nếu đơn hàng Đông Ngô lấy được rồi tính tiếp.”
Quách Lệnh Tiên là người có phong cách rất rõ ràng, đầu óc tỉnh táo, không sợ quyền lực, vô cùng nguyên tắc.
Lâm Tại Đường rất cần những người như chị ta.
Ngô Thường nhìn đồng hồ, cảm thấy không kịp nữa rồi, cô muốn rút kim truyền để đi ngay.
Lâm Tại Đường giữ chặt cô lại, hỏi cô đi đâu?
Cô nói em phải đi gặp lão Tiêu, ông ta hứa hôm nay cho em xem mẫu hàng của Thịnh Đường.
“Đợi em khỏe lại rồi hãy…”
Lâm Tại Đường còn chưa nói xong, Ngô Thường đã tự rút kim truyền, ấn vào vết kim rồi chạy đi mất.
Cô quá muốn đánh bại Thịnh Đường, không cho phép đơn hàng mà cô sắp nắm được bị Thịnh Đường cướp mất.
Cô chạy một mạch đến dưới lầu công ty Đông Ngô, vừa vặn thấy một chiếc xe sang dừng lại.
Trên xe bước xuống một người đàn ông trạc tuổi Lâm Tại Đường, Ngô Thường đã từng thấy anh ta trên mạng, chính là người kế nhiệm của Thịnh Đường —— Đường Thịnh.
Đường Thịnh và Lâm Tại Đường có phong cách khác nhau rõ rệt, nếu nói Lâm Tại Đường là thương nhân nho nhã thì Đường Thịnh chính là dạng cường hào ác bá.
Anh ta cực kỳ phô trương, đồng hồ vàng, siêu xe, ăn mặc sành điệu, là kiểu mẫu điển hình của thế hệ thứ hai ở Ôn Châu.
Ngô Thường nghĩ thầm: Có lẽ tai anh ta thính thật, nghe được chuyện hôm qua cô đến tìm Tổng giám đốc Tiêu sao? Thế nên cô quyết định tạm thời né đi, chờ xem tình hình thế nào đã.
Vừa khéo lúc đó, Đường Thịnh nhận một cuộc điện thoại, quay người đi ra ngoài toà nhà, Ngô Thường nghe anh ta nói: “Tổng giám đốc Lâm à, anh cũng đến diễn đàn Hàng Châu rồi sao? Không phải anh nói anh không tới mà. Đã đến rồi sao? Được, vậy giờ tôi đi tìm anh.”
Tổng giám đốc Lâm, nói chính là Lâm Tại Đường.
Ngô Thường thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm ơn cuộc gọi kịp lúc của Lâm Tại Đường.
Cô cũng không lấy làm lạ chuyện Lâm Tại Đường quen biết với Đường Thịnh, thương trường là như vậy, mặc cho sau lưng tranh đấu gay gắt ra sao, trên mặt vẫn có thể mỉm cười bắt tay, để thể hiện khí độ.
Thịnh Đường và Tinh Quang vẫn còn sáu vụ kiện chưa giải quyết xong, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện hai ông chủ có thể ngồi chung bàn nâng ly uống rượu.
Ngô Thường thấy Đường Thịnh đã lên xe rời đi, liền sải bước vào toà nhà Đông Ngô.
Cô nhìn thấy mẫu sản phẩm của Thịnh Đường, Ngô Thường rất am hiểu về sản phẩm, chỉ liếc mắt đã nhận ra mẫu của Thịnh Đường có phần giao diện khác với phương án quang điện mà cô đã làm.
Cô bình thản xem hết, Tổng giám đốc Tiêu hỏi cô: “Cô xem đi, chẳng phải cũng giống bên các cô sao?”
Ngô Thường gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng họ chen vào lúc này, kịp làm phương án sao!”
Tổng giám đốc Tiêu không nói rõ ràng, chỉ bảo: “Phương án bên nào cũng na ná nhau thôi, chuyện này không quan trọng đâu.”
Ngô Thường liền thở dài nói: “Chà, vậy xem như tôi xui xẻo rồi. Bên tôi thật sự không thể đưa ra mức chiết khấu tương đương hay cao hơn được đâu, ông cũng biết mà, máy móc bên tôi là hàng nhập khẩu hoàn toàn, còn Thịnh Đường chỉ dùng mấy cái máy cũ bọn tôi thải ra để cải tiến lại, chi phí bên tôi cao lắm…”
“Để lần sau đi.” Tổng giám đốc Tiêu nói: “Thường Thường à, tôi thật sự rất muốn hợp tác với cô, cô đúng là nhân viên bán hàng giỏi nhất mà tôi từng gặp.”
“Chỉ có thể vậy thôi.” Ngô Thường tỏ ra tiếc nuối: “Để tôi về báo với sếp tôi, chắc tôi sẽ bị mắng cho xem.”
Lúc này Tổng giám đốc Tiêu nói: “Cô đúng là giấu nghề thật đấy.”
“Ý ông là sao?”
“Chuyện cô là bà xã của Tổng giám đốc Lâm, ai mà không biết…”
Ngô Thường nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Tin này đã truyền tới tận Hàng Châu rồi sao? Hay là ai nói cho ông vậy?”
Tổng giám đốc Tiêu chỉ nhún vai. Ngô Thường hiểu ra rồi, là Mạnh Nhược Tinh.
Nhà họ Mạnh làm ăn rất quen mặt trong giới thương trường khu vực này, mấy năm trước, cũng chính là nhà họ Mạnh làm trung gian kết nối giữa Đèn Trang Trí Tinh Quang và Đông Ngô.
Nhìn ánh mắt của Tổng giám đốc Tiêu, Ngô Thường biết ở khu vực Hàng Châu này, trong mắt khách hàng, thân phận của cô đã không còn quang minh chính đại nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, cô cũng hiểu ra vì sao hôm qua, dù biết cô là “bà xã” của Lâm Tại Đường, Tổng giám đốc Tiêu vẫn dẫn người đến chuốc rượu cô.
Ông ta căn bản không hề tôn trọng cô.
Nhưng Ngô Thường cũng không xem trọng sự tôn trọng của loại người như vậy, mục tiêu của cô rất rõ ràng: cô chính là muốn kiếm tiền, nếu có thể hợp tác đàng hoàng thì hợp tác đàng hoàng, còn nếu không thì phải sửa ngay cái thái độ rồi hãy hợp tác tiếp.
Giờ cô đã nắm được nhược điểm của Tổng giám đốc Tiêu, nên cô hoàn toàn có thể giữ được bình tĩnh.
Ra khỏi toà nhà Đông Ngô, cô gọi điện cho Lâm Tại Đường, nói vừa rồi thật tình cờ, ở dưới lầu Đông Ngô nghe được Đường Thịnh nhận điện thoại của anh rồi rời đi.
Lâm Tại Đường nói: “Anh ước chừng giờ này em cũng sắp tới, anh cũng đoán Đường Thịnh chắc chắn sẽ đến Đông Ngô, chỉ không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
“Anh đang giúp em sao?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Tại Đường nghĩ một chút rồi nói: “Ngô Thường, anh không phải đang giúp em, anh đang giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang. Em với anh bây giờ là cùng một phe, anh với em vinh cùng vinh, thua cùng thua.”
“Vậy em muốn nhờ anh giúp thêm một chuyện nữa.” Ngô Thường nói: “Em vừa xem mẫu sản phẩm của Thịnh Đường, ngoài hình dáng giống tụi mình, những phần khác đều làm rất cẩu thả. Em phát hiện một chỗ kết nối của họ với tụi mình sai lệch gần 1 milimet.”
“Em nhìn bằng mắt thường ra luôn sao?”
“Đúng. Tin em đi Lâm Tại Đường, em nhắm mắt lại cũng sờ ra được đó là cái đèn nào!” Ngô Thường kích động, giọng cô hơi lớn.
Lâm Tại Đường cười, dỗ dành cô: “Được rồi, anh hiểu rồi. Ý em là, với phong cách của Thịnh Đường, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm phương án, mà sẽ trực tiếp cung cấp hàng. Dù cho mẫu thử tạm thời lắp được, sau này chắc chắn sẽ gặp vấn đề. Bây giờ em muốn anh phối hợp với em, để Đường Thịnh tưởng là anh ta đã thắng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Ngô Thường nói: “Để anh ta tưởng là anh ta đã thắng chắc rồi.”
“Được. Vậy nếu lỡ Đường Thịnh sau này điều chỉnh hết lô hàng thì sao?”
“Vậy thì lão Tiêu đừng làm ăn nữa.” Ngô Thường nói: “Em cầm bản ghi âm đi tố cáo với uỷ ban kỷ luật.”
“Vậy thì chơi chết hết luôn, phải không?” Lâm Tại Đường trêu.
“Đúng, chết hết cho rồi.”
Ngô Thường cúp máy, lại gọi cho Quách Lệnh Tiên để báo cáo tình hình.
Quách Lệnh Tiên tin vào phán đoán của cô, cũng đồng ý với kế hoạch này: nếu sản phẩm của Thịnh Đường gặp sự cố, Đông Ngô sẽ liên hệ Tinh Quang khẩn cấp cung cấp hàng, lúc đó họ sẽ lấy lý do gấp rút sản xuất, chi phí nhân công cao để tăng giá.
Người không có tình thì mình khỏi giữ nghĩa. Thương trường chính là như vậy.
Ngô Thường bận rộn đến chiều tối, rồi nhận được ảnh mà đồng nghiệp trong công ty gửi cho cô, buồn cười chết đi được, Lâm Tại Đường với Đường Thịnh đã đánh nhau tại hội trường rồi.
Nghe nói tình hình lúc đó là Lâm Tại Đường vừa tới hội trường đã đen mặt, đến buổi tiệc tối sau hội nghị, Đường Thịnh nói chuyện với anh, anh không thèm để ý tới anh ta.
Qua mấy lượt như vậy, nhà giàu thế hệ thứ hai ở Ôn Châu – Đường Thịnh vẫn còn biết giữ mặt mũi, buông vài lời khó nghe, Lâm Tại Đường liền đấm cho anh ta một cú.
Bây giờ cả thế giới đều biết Thịnh Đường hàng nhái đã cướp được khách lớn của Đèn Trang Trí Tinh Quang, hàng chính hãng là Lâm Tại Đường tức điên đến mức đánh Thịnh Đường.
Ngô Thường vừa xem tin vừa cười, cô phát hiện ra thương trường thật sự rất vui, thật thật giả giả, giả giả thật thật, mấy người làm ông chủ đều là diễn viên giỏi cả. Nhất là Lâm Tại Đường, anh đóng vai một thương nhân nho nhã trở mặt không chút nể nang.
Cô nhìn kỹ bức hình Lâm Tại Đường vung nắm đấm, thật sự trông rất ra dáng, so với dáng vẻ trầm ổn nho nhã thường ngày, lại còn thêm mấy phần gợi cảm.
Ngô Thường bắt đầu thích cảm giác này rồi.
Cô hiểu rõ làm ăn không thể một mình đơn độc, có một người hiểu cô, sẵn sàng làm chỗ dựa cho cô, cảm giác đó thật sự rất tuyệt.
Thì ra ở bên Lâm Tại Đường lại thú vị như vậy. Người như Lâm Tại Đường thật sự đáng để cô từ từ khám phá.
Cô cũng yên tâm được một chút, quyết định bắt đầu những ngày đi công tác như thường lệ: buổi tối sau khi xong việc sẽ đi dạo khắp nơi. Từ lúc vào làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang đến giờ, Ngô Thường đã đi qua hơn mười thành phố, cô phát hiện nếu không có người thì thành phố nào cũng giống nhau cả. Có người rồi, thành phố sẽ rất khác.
Lần đầu tiên cô đi công tác ở Đông Bắc là vào mùa đông năm 2011.
Thành phố bên bờ sông Tùng Hoa đang có tuyết rơi, sương đóng trắng xoá nở rộ trên những cành cây khô. Cô lạnh đến run cầm cập, nói tiếng phổ thông mang giọng Nam ngọng nghịu để hỏi đường. Người Đông Bắc dễ thương mở miệng liền nói: “Em gái, em từ miền Nam tới hả?” Lập tức làm cho thành phố đó trở nên khác biệt.
Ngô Thường rất quen thuộc với Hàng Châu.
Thời đại học cô học ở Hàng Châu, cuối tuần thường cùng bạn cùng phòng đi dạo khắp thành phố, đài phun nước bên bờ Tây Hồ không biết đã xem bao nhiêu lần. Cô cũng nhớ rõ những đêm hè oi bức, họ chen chúc giữa đám đông, ngẩng đầu ngắm những tia nước nhảy múa.
Tối nay cô quyết định đi xem thêm lần nữa. Cô theo dòng người men theo Tây Hồ, còn chưa đến nơi thì nhận được điện thoại của Lâm Tại Đường: chuyến công tác của anh kết thúc rồi, vì đánh nhau với Đường Thịnh nên tối nay tất nhiên phải thể hiện thái độ, tiệc tối không tham dự nữa, anh phủi tay bỏ đi luôn!
Ngô Thường vừa nghe anh nói vừa cười khúc khích, cười đến mức sắp ch** n**c mắt.
“Có gì mà mắc cười dữ vậy?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Có chứ có chứ! Thật sự có luôn đó!” Ngô Thường nói: “Em đúng là không ngờ anh lại chọn cách này.”
“Anh đã muốn đấm anh ta từ lâu rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Mấy thứ anh ta đang có để ăn bây giờ, đều là anh cố tình đẩy qua cho anh ta. Vậy mà cuối cùng anh ta còn muốn giành chén cơm của anh, ngày thường anh nể mặt anh ta, bây giờ không phải nên nhân cơ hội này thể hiện một chút sao?”
“Nhưng người ta sẽ nói anh nhỏ mọn đó nha.”
“Anh quan tâm người ta nói gì làm gì?” Lâm Tại Đường nói: “Nếu anh cứ để ý tới lời người khác thì anh đừng làm ăn nữa.” Anh ngừng lại một chút rồi hỏi: “Em đang ở đâu vậy? Muốn ăn tối chung không? Mình hẹn hò đi?”
“Hẹn hò hả…” Ngô Thường nói: “Tổng giám đốc Lâm mà cũng hẹn hò với em nữa sao! Em đang ở bên Tây Hồ, chuẩn bị xem chương trình biểu diễn nhạc nước. Xem xong nhạc nước, em muốn đi ăn tôm rang muối.”
“Được rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Anh tới ngay.”
Lâm Tại Đường chạy xe về phía Tây Hồ, nơi Ngô Thường đang đợi, giữa đường lại gặp kẹt xe, trong lòng anh có chút nôn nóng, liền gọi điện cho Ngô Thường, muốn kêu cô chờ thêm một lát, nhưng cô lại không nghe máy. Lâm Tại Đường bất chợt nhớ lại hồi mười tám, mười chín tuổi từng hẹn hò với Mạnh Nhược Tinh, chàng trai trẻ bận rộn sửa soạn, trên đường đi cũng có cảm giác như vậy.
Hình như cũng không giống.
Hồi đó anh biết hai người là thật lòng thích nhau, lúc đến điểm hẹn trong lòng có một sự chắc chắn. Bây giờ anh hiểu rõ Ngô Thường không thích anh, anh chỉ cần chậm một chút thôi liền cảm thấy cô sẽ không chờ kịp.
Một cảm giác giống như “tình yêu” bất ngờ giáng xuống đầu vị thương nhân nho nhã Lâm Tại Đường, khiến anh thoáng chốc có chút ngẩn ngơ.
Đợi đến khi anh tới Tây Hồ, len lỏi qua biển người, nhìn thấy Ngô Thường tay cầm hai ly nước lạnh đang đợi anh, thấy anh đến cô liền nở nụ cười tươi rói, giơ tay lên cho anh chọn một ly.
Lâm Tại Đường yên tâm rồi, nhưng vẫn không nhịn được trách cô: “Em không nghe máy anh.”
“Anh bây giờ tìm cho em bàn tay thứ ba đi.” Ngô Thường xoay một vòng: “Anh thấy không? Em chỉ có hai tay, mỗi tay cầm một ly nước.”
“Được rồi.”
Âm nhạc vang lên, Ngô Thường kéo anh đi vào bên trong. Nói ra cũng lạ, Lâm Tại Đường qua lại Hàng Châu mấy chục lần, vậy mà chưa từng xem chương trình biểu diễn nhạc nước lần nào.
“Cái này có gì hay?” Anh hỏi Ngô Thường.
“Vui mà, chỗ khác không có.”
“Vài năm nữa khắp nơi đều có.”
“Nhưng bây giờ em xem với vài năm nữa xem, làm sao giống nhau được?” Ngô Thường đấm anh một cái: “Lâm Tại Đường, anh đừng có làm tụt hứng, anh là người hay làm tụt hứng nhất đó!”
Cột nước đầu tiên phun lên trời, đám đông liền im lặng.
Ngô Thường cắn ống hút ly nước, ngẩng cổ lên nhìn. Đôi mắt cô được nước làm cho trở nên dịu dàng, được ánh đèn chiếu sáng trở nên trong veo. Lâm Tại Đường chưa từng gặp ai yêu tiền như cô, thế mà ánh mắt lại có thể trong trẻo như vậy.
Anh chỉ liếc nhìn nhạc nước, rồi liền quay đầu nhìn cô.
Không biết cô đang nghĩ gì, có lẽ nhớ lại quãng thời thanh xuân tươi đẹp của mình ở Hàng Châu, có lẽ nhớ đến người cô từng yêu, từng cùng nắm tay đứng ở đây, hoặc cũng có thể đơn giản chỉ là bị cảm xúc này cuốn theo, khóe mắt cô đã ươn ướt rồi.
Lâm Tại Đường đứng bên quan sát cảm xúc dâng trào trong lòng Ngô Thường, anh có chút ghen tỵ vì cô vẫn còn có thể bị một đài phun nước làm cho cảm động vào những đêm như thế này. Anh cảm thấy bản thân đã tiếp xúc với thế giới này quá sớm, cho nên dường như đã đánh mất đi sự nhiệt huyết với thế giới. Anh vẫn còn trẻ, nhưng trái tim lại như đã già cỗi từ lâu.
Ngô Thường cảm nhận được trái tim “đã già nua” của anh, cảm thấy anh thật sự có chút đáng thương, cô đặt tay lên cổ anh rồi kéo anh xuống, sau đó hôn một cái lên má anh, và rồi nở nụ cười tươi với anh.
Nụ cười ấy lập tức bị tiếng hò reo náo nhiệt của đám đông cuốn đi, thì ra đài phun nước đã đến cao trào.
Sau khi đài phun nước kết thúc, Ngô Thường kéo anh đi vào trong đám đông. Bên đường có người bán mấy món đồ chơi nhỏ, cô ồn ào đòi mua, muốn chơi chung với anh. Khi đi ngang qua mặt đường ướt đẫm vì đài phun nước, cô bỗng nhảy cẫng lên, sau đó bật cười thành tiếng.
Lâm Tại Đường vì muốn trả đũa cô, cũng giẫm mạnh một cái, thấy vạt váy của Ngô Thường bị ướt, anh cũng vui theo.
Lúc này anh lại cảm thấy dường như bản thân trẻ lại thêm một chút.
Tâm trạng tốt nên anh cũng thấy món tôm rang muối hôm nay thật ngon. Ngô Thường nói với anh: Hồi em còn đi học, thỉnh thoảng tụi em cũng hay ghé đây ăn. Bây giờ anh nhìn menu thấy rẻ, chứ hồi đó tụi em đi ăn, mỗi người nhiều nhất chỉ dám xài ba mươi tệ. Cho nên ở đây em chưa từng ăn cá, cũng chưa từng ăn món gì khác ngoài tôm rang muối.
“Em đang ôn nghèo nhớ khổ hả?”
“Không, em muốn nói là: Có tiền rồi thật là tốt.” Ngô Thường khí thế hẳn lên: “Giờ em có chút tiền lẻ rồi, bữa này em mời.”
Lâm Tại Đường cũng không tranh với cô, dù sao Ngô Thường cũng sẽ không mời anh vô ích, cô sẽ moi từ anh gấp đôi trở lại. Quả nhiên, ăn xong bữa cơm, Ngô Thường nói: “Ê mà ăn xong bữa này em hết tiền mặt rồi.”
Lâm Tại Đường lấy ra năm trăm tệ đưa cho cô, cô cười hí hửng nhận lấy, bỏ ngay vào ví. Ngô Thường yêu tiền, còn anh lại đúng lúc có tiền. Cô moi tiền từ anh, anh cũng chẳng so đo. Có lúc nhìn dáng vẻ Ngô Thường nâng niu từng đồng tiền, anh lại cảm thấy, người như cô luôn biết rõ mình muốn gì, thật sự rất đáng quý.
Anh giật lấy cái ví nhỏ của cô, Ngô Thường liền vươn tay giành lại. Anh duỗi thẳng tay giơ cao lên, thậm chí còn nhón chân lên, Ngô Thường chửi anh là thổ phỉ, anh nói anh muốn xem thử em còn bao nhiêu tiền. Mở ví ra, thấy bên trong mấy tờ tiền trăm, tiền năm chục, tiền mười đồng được xếp ngay ngắn, còn có mấy tờ tiền một đồng. Anh trả lại ví cho cô, nói: “Anh là thổ phỉ, em là kẻ lừa đảo. Em nói xem, thổ phỉ tốt hay kẻ lừa đảo tốt?”
Một người cướp trắng trợn, một người lấy ngầm, rốt cuộc cái nào tốt hơn, thật sự cũng khó nói.
Bọn họ lững thững quay về khách sạn, mấy đêm nay đã vắt kiệt sức lực của Ngô Thường. Cô nằm đó than phiền với Lâm Tại Đường về Thịnh Đường: “Em chưa từng thấy doanh nghiệp nào vô liêm sỉ như vậy.”
“Doanh nghiệp phát triển không cần quan tâm có vô liêm sỉ hay không, miễn là không phạm pháp thì cũng chẳng có vấn đề gì lớn.” Lâm Tại Đường nói: “Thịnh Đường tuy quen thói lấy của người khác làm của mình, nhưng họ khôn lắm, bị bắt rồi thì đứng im chịu đòn, cũng còn xem như có chút khí phách. Còn mấy doanh nghiệp nhỏ, anh kiện họ, họ nói không có tiền đền rồi bắt đầu giở trò, loại này đầy rẫy ngoài kia.”
Lâm Tại Đường nói tiếp: “Ở một mức độ nào đó, Thịnh Đường cũng là tay cứng. Họ cũng chẳng quan tâm người ta nói gì về mình.”
“Được rồi.” Ngô Thường nói: “Em có dự cảm sau này sẽ phải đấu với Thịnh Đường nhiều lần.”
“Không sao, Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng không phải dễ chọc đâu.” Lâm Tại Đường nói: “Cứ chờ xem.”
Chuyện Ngô Thường dự cảm cho “sau này” liền xảy ra ngay ngày hôm sau.
Tại ga tàu cao tốc, bọn họ tình cờ gặp Đường Thịnh.
Đường Thịnh nhìn qua giống như côn đồ, thật ra lại cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi trừng mắt với Lâm Tại Đường một cái, ánh mắt anh ta liền rơi lên người Ngô Thường. Chớp mắt liền nhớ ra ngày hôm qua dưới toà nhà Đông Ngô, anh ta đã gặp qua gương mặt này.
Lúc đó, Đường Thịnh biết không nhiều về Ngô Thường, chỉ nghĩ cô chính là nhân vật trong lời đồn, một “kẻ thứ ba” ở Hải Châu vì tiền mà bất chấp thủ đoạn leo lên. Cho nên anh ta cũng không cố nghĩ vì sao cô lại xuất hiện dưới toà nhà Đông Ngô.
Chỉ vì gương mặt Ngô Thường thật sự rất đoan chính, chẳng giống chút nào với dáng vẻ “hồ ly tinh” trong lời đồn, nên anh ta nhìn cô thêm mấy lần. Hai lần nhìn kỹ đó lại thấy ra được vài điều.
Người làm ăn ở Ôn Châu cũng khá tin vào mấy chuyện tướng số, người lớn tuổi thường thích tướng mạo phúc hậu, nói là tướng phát tài. Cô “hồ ly tinh” này lại đúng là tướng phát tài, khuôn mặt đầy đặn, ánh mắt sáng rực, môi đỏ răng trắng, trông rất được lòng người.
Ngô Thường cảm nhận được ánh mắt của Đường Thịnh, liền mỉm cười thân thiện với anh ta. Trong lòng lại thầm mắng: Đồ thiếu đạo đức, dám cướp khách hàng của bà đây.
Cô cười lại trông rất ngây thơ, Đường Thịnh liền nghĩ: Quả nhiên phụ nữ ngây thơ là quyến rũ nhất.
Ánh mắt của Đường Thịnh không thoát khỏi tầm mắt Lâm Tại Đường, anh cực kỳ ghét việc Đường Thịnh dùng ánh mắt tr*n tr** như thế để quét qua người Ngô Thường. Nói thẳng ra, Đường Thịnh làm vậy là thiếu tôn trọng. Nhưng Đường Thịnh chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn Mạnh Nhược Tinh.
Ngô Thường cũng hiểu, mấy kẻ nhỏ bé muốn trèo lên, bị người ta dò xét, phỏng đoán, bàn tán, đó là chuyện quá đỗi bình thường. Cô không muốn leo cao, cô chỉ muốn kiếm tiền, ai lại đối đầu với tiền chứ? Cô nhìn xa hơn, giang hồ rộng lớn, chưa biết ngày nào sẽ gặp lại. Tương lai Thịnh Đường thế nào, không ai nói trước được. Cô có cơ hội kiếm tiền từ Thịnh Đường hay không, cũng không ai nói chắc được.
Cho nên đối diện với ánh mắt của Đường Thịnh, cô cũng thẳng thắn nhìn lại, sau này thế nào, mượn lời Lâm Tại Đường: Cứ chờ xem!
Lên tàu cao tốc rồi, Lâm Tại Đường vẫn không nói một lời.
Ngô Thường hỏi anh: “Tổng giám đốc Lâm, sao vậy? Sao lại không vui?”
“Đường Thịnh nhìn em như vậy, em có tức không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Em tức gì chứ? Nhìn thì nhìn thôi, có làm em ăn ít đi được miếng nào đâu?” Ngô Thường nũng nịu dỗ anh: “Anh ta có nhìn nữa, có nhìn thấu vào mắt vào tim đi nữa…” Cô hạ thấp giọng, ghé sát vào tai Lâm Tại Đường cười khẽ nói: “Thì người ngủ với em tối nay, chẳng phải vẫn là anh sao?”
Nói xong cô lùi lại một chút, tinh nghịch nháy mắt với Lâm Tại Đường.
Câu này hoàn toàn không có tác dụng xoa dịu gì với Lâm Tại Đường, trong lòng anh thật sự rất bực. Anh phát hiện Ngô Thường không hề để tâm đến những chuyện như vậy, trong lòng mơ hồ cảm thấy sau này sẽ rắc rối. Chỉ cần nghĩ đến sự bất định như vậy, Lâm Tại Đường thiếu kinh nghiệm tình cảm liền bắt đầu thấy hoang mang.
Ngô Thường thấy dỗ mãi không được, liền hất tay: “Hứ, không dỗ nữa!”
Cô không dỗ nữa, Lâm Tại Đường cũng không nói thêm gì, mặt sầm sì, cứ thế cho đến khi vào đến nhà.
Anh đi thẳng lên lầu tắm rửa, sau đó ngồi ở bàn trà pha trà. Ngô Thường thì bận rộn trong bếp, muốn nấu một bữa cơm ngon cho anh. Khi mệt mỏi, ăn được món ngon sẽ thấy được an ủi.
Đợi đến khi đồ ăn của Ngô Thường được dọn lên bàn, Lâm Tại Đường tự động đi đến. Ngô Thường dùng đũa gõ vào tay anh: “Ê ê ê! Giận em mà còn muốn ăn cơm em nấu hả!”
Lâm Tại Đường mặc kệ cô đánh, không tránh không né mà cầm đũa lên.
“Anh đúng là… thật là…” Ngô Thường nghĩ mãi mới nói ra: “Già trước tuổi…”
“Ngô Thường.” Lâm Tại Đường bỗng đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Ngô Thường ngừng xếp chén đũa, đáp: “Gì vậy anh?”
“Em có phải rất ghét anh không?”
Ngô Thường suy nghĩ rồi lắc đầu: “Em không ghét anh.”
“Vậy em cảm thấy, với người như anh, nếu thật lòng nói chuyện yêu đương với nhau thì em có chấp nhận được không?”
Câu này làm Ngô Thường giật mình, suýt chút nữa làm rớt đũa xuống bàn.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc