Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 55
Chương 55: Khoảnh khắc cận kề tình yêu
*
Ao đầy cỏ xanh
Hoa rơi theo dòng nước mà đến
— Tháng 4 năm 2012, “Là quãng thời gian đẹp nhất đời tôi” của Ngô Thường
–
“Mẹ ơi!! Mẹ ơi!!”
Ngô Thường bóp chặt con gián qua tờ giấy, la lớn: “Mẹ ơi! Gián kìa! Mẹ xem nè, con gián bự bằng cục tẩy luôn nè mẹ!”
Nguyễn Hương Ngọc từ quầy thu ngân chạy ra, chạy thẳng vô bếp, thấy cảnh đó liền cầm chổi đập vô lưng Ngô Thường: “Con nhỏ điên! Con quăng nó đi ngay cho mẹ!”
Ngô Thường cố ý giơ con gián ra trước mặt Nguyễn Hương Ngọc, làm bà sợ quá hét lên một tiếng.
Buổi tối ở con hẻm cũ yên tĩnh vô cùng, tiếng la của Nguyễn Hương Ngọc vang vọng xuyên qua màn đêm. Ngô Thường cười khúc khích, lúc này điện thoại của Quách Lệnh Tiên gọi tới, bên kia hơi gấp gáp nói: “Ngô Thường, hợp đồng với Tập đoàn Đông Ngô, họ nói tạm thời không ký nữa.”
Ngô Thường liệng con gián qua một bên, “Hả?” một tiếng: “Sao tự nhiên không ký nữa?”
Quách Lệnh Tiên nói: “Tôi giờ cũng chưa biết, hai đứa mình phải đi điều tra thử. Hợp đồng hơn ba triệu (*) mà nói không ký là không ký, kỳ lạ quá.”
(*) 3 triệu tệ ~ 10 tỷ 8 VND
“Vâng ạ!” Ngô Thường nói: “Hợp đồng mà vô tay em rồi thì bay đi đâu được chứ? Mai sáng em tới thẳng trụ sở Đông Ngô luôn.”
“Được. Giờ làm đơn xin công tác liền nhé.”
Quách Lệnh Tiên cũng thấy có gì đó không ổn, nhưng trong lòng chị ta vẫn tin tưởng Ngô Thường. Ngô Thường là người bán hàng giỏi nhất mà chị ta từng gặp, chị ta chưa thấy khách hàng nào Ngô Thường không xử lý được.
Ngô Thường cúp máy liền làm đơn công tác, giờ cũng hết hứng chơi gián rồi. Lúc rửa tay, cô còn đang nghĩ: Ai dám giở trò vậy? Đông Ngô là mình theo sát mấy tháng trời rồi mà!
Nguyễn Hương Ngọc đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô con gái dễ thương của mình dạo này hình như gầy đi rồi. Bà thương xót hỏi: “Thường Thường à, dạo này con ăn uống không ngon hả?”
“Dạo này bận quá, suốt ngày không kịp ăn.” Ngô Thường nói: “Áp lực doanh số lớn lắm, mỗi lần họp là Quách Lệnh Tiên kéo con đi gặp khách hoài. Quách Lệnh Tiên nóng tính lắm, chị ấy mà tức là chửi người ta luôn á mẹ. Lâm Tại Đường cũng đâu có tha cho con, hễ có cơ hội là hỏi con: ‘Qúy cô Ngô Thường, bán được mấy cái đèn rồi vậy?’ Lâm Tại Đường dữ lắm đó mẹ.”
“Họ cũng chửi con hả?”
“Cũng đâu có chửi thẳng mặt con đâu, dù sao con làm doanh số tốt mà, nhưng mấy người đó cứ liên tục tạo áp lực cho con, mẹ ạ! Con cũng muốn kiếm tiền nữa mà.” Ngô Thường nói: “Kiếm tiền rồi mua căn nhà thật to.”
“Nhà to cỡ nào?”
“Biệt thự!” Ngô Thường gõ lên bồn rửa mặt, khí thế nói: “Biệt thự luôn á mẹ!”
Nguyễn Hương Ngọc cười hiền, véo véo má cô, nói: “Mẹ không cần biệt thự, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ muốn con vui vẻ. Cả đời mẹ không mong gì hơn, con gái mẹ bình an hạnh phúc là được rồi, đừng ép bản thân quá nha con.”
“Con muốn trọn vẹn mà.” Ngô Thường làm nũng.
“Trọn vẹn hả? Nhưng mà đời người có ly có hợp, trăng có lúc tròn lúc khuyết…”
Ngô Thường nói chung với Nguyễn Hương Ngọc: “Chuyện đời khó được trọn vẹn mà…” Nói xong cô cười: “Con biết rồi mẹ ơi, con không ép mình đâu, để con coi duyên trời được không? Con đi mua vé số, xem ông trời có chịu cho con phát tài không!”
Lúc này, ngoài con hẻm nhỏ vang lên tiếng giày da, trong đêm yên tĩnh, tiếng giày giẫm lên đường lát đá, không to, rất nhẹ nhàng.
“Lâm Tại Đường tới rồi.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Tới rước con về kìa.”
Nguyễn Hương Ngọc nhận ra tiếng bước chân của Lâm Tại Đường, đứa nhỏ này trầm ổn, nhưng bước chân dứt khoát, khác hẳn người ta.
“Con không về đâu!” Ngô Thường giậm chân một cái: “Con còn chưa hết giận!”
Ngô Thường với Lâm Tại Đường cãi nhau một trận nhỏ, nguyên nhân ban đầu là gì cũng quên rồi, sau đó toàn cãi nhau vì thái độ. Ngô Thường cảm thấy thái độ của Lâm Tại Đường không đủ tốt, cô muốn anh dỗ cô một chút, Lâm Tại Đường lại nói: Em giết anh luôn đi, anh không biết nũng nịu đâu.
Tóm lại, Ngô Thường giận lắm.
Vốn dĩ Ngô Thường không phải kiểu dễ nổi giận, có giận cũng dễ dỗ, nhưng Lâm Tại Đường lại không biết dỗ người ta, cứ phải ép cô nghe anh giảng đạo lý. Ngô Thường đang trong cơn giận, làm gì chịu nghe đạo lý, qua lại mấy câu, càng lúc càng giận hơn.
Lâm Tại Đường bước vô, quẹt quẹt chân lên tấm thảm, sau đó dựng cây dù dài ngay cửa, anh nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ Hương Ngọc.”
Nguyễn Hương Ngọc hỏi anh: “Ngoài đó mưa rồi hả?”
“Dự báo tối nay có mưa.” Lâm Tại Đường nói xong liếc nhìn Ngô Thường, cô cố tình quay lưng về phía anh, còn đang giận kìa.
“Con ăn gì chưa?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi anh.
“Con chưa ăn đâu mẹ.” Lâm Tại Đường nói: “Đúng rồi mẹ Hương Ngọc, hôm nay xử án, mẹ không đi sao?”
“Hôm nay mẹ bận quá. Xử sao rồi?”
“Tiền Vịnh bị xử bốn năm, tội quấy rối trật tự công cộng với tổ chức đánh bạc.” Lâm Tại Đường nói.
“Còn ba con thì sao…”
“Ba con một năm rưỡi.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường nghe tới đây, tâm trạng đỡ hơn chút, cô quay đầu nhìn Lâm Tại Đường, sau đó đưa tay ra, ý là: Anh trả tiền cho em đi.
Lâm Tại Đường vỗ lên lòng bàn tay cô một cái rồi nắm chặt, coi như đã hiểu. Động tác này rất thân mật, Nguyễn Hương Ngọc liếc mắt nhìn rồi cười, xoay người vô bếp nấu mì cho Lâm Tại Đường.
Ngô Thường ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Nhà anh chắc loạn như canh hẹ rồi hả?”
“Mẹ anh đang mở party. Bà vui lắm, còn thấy hơi tiếc là xử nhẹ quá nữa.”
“Mẹ anh mới hôm kia còn nói với em là sợ xử thật sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của anh đó.”
“Chẳng ảnh hưởng gì hết.” Lâm Tại Đường nói: “Xử như vậy là tốt, để ông ấy vô đó tu tâm lại làm người.”
Nói xong anh lại cười nhẹ: “Tiền Vịnh bị xử còn tốt hơn, lão ta bị xử rồi, mẹ Hương Ngọc mới được yên ổn mấy ngày.”
“Ba lão hồi đó đánh mắng lão dữ lắm, cuối cùng cũng tha thứ rồi.” Ngô Thường nói.
“Đợi lão ra rồi coi sao, không tha thứ thì ai nuôi ông già? Đối với ông già đó, thằng con trai này có tệ, có ác cỡ nào, thỉnh thoảng cũng cho ông già một hai trăm, mấy người khác đâu ai cho ông ta.”
“Ừ ừ.” Ngô Thường gật gật đầu.
Lúc này Lâm Tại Đường đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: “Quý cô Ngô Thường là giỏi nhất, không có em, chuyện này không giải quyết nhanh như vậy đâu.”
Ngô Thường ngẩng cao cằm, làm ra vẻ cao ngạo, còn Lâm Tại Đường thì lấy ngón trỏ gãi nhẹ cằm cô, hỏi: “Còn giận không? Hôm nay bao nhiêu chuyện tốt như vậy, có muốn ăn mừng không?”
“Vẫn còn giận. Vẫn còn giận đó.” Ngô Thường cố tình trêu anh.
Nguyễn Hương Ngọc bưng đồ ăn ra, làm bộ mặt nghiêm túc nói: “Ăn xong rồi thì mau đi đi nha, hai đứa trẻ các con không lo sống yên ổn đi, cứ chạy về đây hoài làm gì? Mẹ bận buôn bán nguyên ngày, cuối cùng còn phải chăm hai đứa nữa.”
Ngô Thường bĩu môi, liếc mắt nhìn Lâm Tại Đường. Lâm Tại Đường ăn xong, anh đứng dậy nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ Hương Ngọc, tụi con đi nha.”
“Anh đi đi, em không đi!” Ngô Thường vẫn muốn giữ cơn giận, nhưng bị Lâm Tại Đường nắm cổ tay kéo dậy, mạnh mẽ lôi đi.
Ngô Thường vừa ra cửa liền đập tay anh, còn cắn anh một cái thật mạnh, Lâm Tại Đường để mặc cô cắn, không nói gì, chỉ im lặng dắt cô đi ra khỏi con hẻm cũ.
“Đồ đầu gỗ!” Ngô Thường chửi anh, anh cũng không vội.
“Đồ ngốc!” Ngô Thường tiếp tục chửi, lúc này anh mới nói: “Anh không có ngốc.”
Anh kéo Ngô Thường lên xe, từ tủ lạnh trong xe lấy ra một miếng bánh nhỏ, mắt Ngô Thường sáng lên, là cái bánh nhỏ mà hai tháng trước đi công tác Thượng Hải, cô thấy tiệm đó người ta xếp hàng dài, vì gấp nên cô chưa kịp ăn.
“Anh lấy ở đâu vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Chu Ngọc Đình đi Thượng Hải tham gia diễn đàn khảo cổ, anh nhờ cậu ta mua giúp.”
“Chàng ngốc đó mua được hả?”
“Anh cho thêm tiền nhờ người ta xếp hàng mua đó.”
Ngô Thường cắn một miếng, cảm thấy vừa lòng vô cùng. Ngô Thường khá thích vài món ăn ở Thượng Hải, ở Hải Châu khó mà tìm được kem ngon như vậy. Cô vừa ăn vừa nói: “Nhất định sau này em phải qua bên kia Đại Tây Dương mở tiệm bánh, kiêm bán luôn hương vị Hải Châu, để an ủi nỗi nhớ quê của mấy người xa xứ…”
Lâm Tại Đường giữ lấy cổ tay cô, cướp miếng bánh trong muỗng cô đút vô miệng mình, nói: “Hải Châu không chứa nổi em hả? Muốn nhảy thẳng qua bên kia Đại Tây Dương luôn.”
“Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương… cũng được hết…” Ngô Thường cười nói.
Lâm Tại Đường lúc này lấy ra một cái phong bì, Ngô Thường cầm lấy, bóp bóp: “Thẻ ngân hàng hả?”
Lâm Tại Đường gật đầu.
Mắt Ngô Thường sáng lên: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Vốn của em, gấp đôi.”
“Em đâu có đòi nhiều lãi vậy, mà Tiền Vịnh…”
Lâm Tại Đường ngắt lời cô: “Ngô Thường, em xứng đáng. Em xứng đáng được trả công hậu hĩnh. Chuyện Tiền Vịnh tạm thời kết thúc rồi, em với mẹ Hương Ngọc cũng có thể thở phào một chút.”
“Ý em là, sao hôm đó anh đột nhiên quyết định xử lý Tiền Vịnh liền, không chờ ba lão với lão tiếp tục đấu đá nữa?”
Ngô Thường nhất quyết muốn biết đáp án. Lúc đó ba Tiền Vịnh đã rất bất mãn chuyện Tiền Vịnh giấu tiền riêng, còn dọa sẽ giết Tiền Vịnh.
Lâm Tại Đường chỉ lắc đầu: “Anh lười đấu với lão.”
“Không phải, anh giấu chuyện gì đó.”
Phải nói thế nào về chuyện này đây?
Lâm Tại Đường không muốn nói thẳng ra.
Thế là anh nghĩ ra một cái cớ rất đàng hoàng: “Em ngày nào cũng nghĩ cách xử lý lão ta, làm ảnh hưởng tới việc kiếm tiền cho công ty rồi đó.”
Ngô Thường nghe vậy liền bật cười: “Cũng đúng, em là quán quân doanh số mà.”
Vì giận dỗi nên mấy ngày nay Ngô Thường không về nhà, còn trước đó nữa, Lâm Tại Đường đi công tác nửa tháng. Trên đường về nhà, Lâm Tại Đường lái xe rất nhanh, Ngô Thường hỏi anh gấp gì vậy, anh nói: “Anh mắc tiểu.”
“Vậy sao hồi nãy trong quán mì anh không đi toilet?”
Ngô Thường hoàn toàn không nghĩ tới cái “mắc tiểu” mà Lâm Tại Đường nói là có ý gì. Cho tới khi vào nhà rồi, anh đứng ngay cửa, bóp gel sát khuẩn, còn lấy khăn giấy lau tay thật kỹ. Mắt anh nhìn chằm chằm Ngô Thường đang đi về phía sofa.
Cô quay đầu lại thì thấy anh đứng đó, trong mắt bùng lên ánh lửa rực cháy.
“Gì vậy? Ăn thịt người hả?” Cô nũng nịu nói một câu, Lâm Tại Đường đã sải vài bước kéo cô vào lòng và hôn cô thật sâu.
Lâm Tại Đường chưa từng, chưa từng nào gấp gáp như vậy, khi Ngô Thường còn chưa kịp phản ứng, ngón tay anh đã len lỏi vào rồi.
Ngô Thường đứng không vững, cả người co rút lại, hai tay không tự chủ ôm chặt cổ anh.
“Mộc Mộc, anh…”
Thỉnh thoảng cô hay gọi anh là Mộc Mộc.
Lâm Tại Đường biết, lúc cô gọi anh là Mộc Mộc, là lúc cô thương anh nhất. Cô từng nói, ấn tượng tốt đẹp nhất đời này của cô về anh dừng lại ở năm 2006, khi đó anh tên là Mộc Mộc. Mộc Mộc của cô, một cánh tay siết chặt lấy vai cô, ngón tay anh rất biết tìm đường, vượt qua tháng Tư ẩm ướt ở Hải Châu, tiến thẳng đến giữa lòng hồ.
Cô thở gấp, tất cả đều lọt vào miệng anh.
“Mộc…” Ngô Thường đột nhiên kêu lên, anh biết anh đã tìm đúng chỗ.
Anh không hôn cô nữa, chỉ nhìn cô thật sâu, nhìn mi dài và chân mày cô khi thì nhíu lại, khi thì thả lỏng, môi cắn chặt rồi lại không nhịn được mà buông ra.
Nhưng động tác của anh lại chậm lại, Ngô Thường mở mắt, nghe anh hỏi: “Còn giận anh không?”
Thì ra là đợi ở đây.
Ngô Thường mắng anh là đồ vô lại, nhưng lúc này cô mắng không có khí thế gì hết, vì giọng cô rất mềm mại.
“Anh hỏi em đó, còn bắt nạt anh nữa không?” Lâm Tại Đường nghiến răng hỏi cô.
Ngô Thường thật sự là người có cá tính, lúc cô nổi giận thì chẳng thèm quan tâm sống chết của Lâm Tại Đường, lời gì cũng dám nói. Sở dĩ anh không chịu nhún nhường, là bởi vì khi cãi nhau cô từng nói: Em cố tình không thích mấy người cứng đầu như anh, em thích đàn ông dỗ dành em cơ.
Câu nói đó lọt vào tai Lâm Tại Đường liền trở thành: “Em cố tình không thích anh.”
Lâm Tại Đường vốn dĩ cũng không phải là người quan tâm người ta có thích anh hay không, nhưng hôm đó lại cố chấp với Ngô Thường.
“Không… bắt nạt… nữa.” Ngô Thường ngắt quãng nói, trong mắt ngập nước, cô chủ động hôn lên môi anh, một tay đặt lên mu bàn tay anh, nói: “Nhanh lên, Lâm Tại Đường.”
Lâm Tại Đường biết lúc này cô chịu xuống nước cũng chẳng có nghĩa lý gì, nhưng anh còn có thể làm gì cô đây?
Cô nói cô sắp tới rồi, gấp gáp đến mức ngã ngửa ra sofa. Khi Lâm Tại Đường tự mình ra trận, người cô đã cứng đờ lại.
Ngô Thường lúc này không dám để ai chạm vào, chỉ cần chạm vào, cô sẽ như sắp sụp đổ. Lâm Tại Đường hiểu cô từ lâu rồi, cô nói đừng, anh cũng không dừng lại, bởi vì anh biết lúc này cô sẽ đạt được nhiều hơn.
Bọn họ đều coi đây là một cuộc cuồng hoan.
Tiền Vịnh và Lâm Chử Súc làm phiền họ rất lâu, mỗi ngày mở mắt ra là đã nghĩ tới ngoài cửa kính dán chặt hai con ruồi to gan, đuổi không đi, dọa cũng không sợ, nếu bạn ra bắt, nó liền vỗ cánh bay mất.
Giờ đây Tiền Vịnh và Lâm Chử Súc rốt cuộc cũng để họ được thở một chút, ngay cả chuyện này cũng cảm thấy đặc biệt hứng thú. Ngô Thường bị khơi dậy hứng thú, quấn lấy Lâm Tại Đường nói: “Em còn muốn, em còn muốn nữa…”
Lúc này Lâm Tại Đường hỏi cô: “Nếu một ngày anh già rồi, không được nữa, em tính sao đây?”
Ngô Thường trêu anh: “Thì luôn có người trẻ mà.”
Lâm Tại Đường bị cô chọc tức, xông lên như vung dao ra trận, quét sạch mọi thứ. Cho đến khi cô nói em sai rồi, anh già rồi em cũng già rồi, em không cần nữa. Lâm Tại Đường vẫn chưa hài lòng, lúc này trong anh có chút ngây ngô, anh muốn nghe Ngô Thường nói: Dù anh già hay không, được hay không, cả đời này em cũng chỉ bên anh. Nhưng Ngô Thường sẽ không nói câu đó đâu, ngay cả lúc gạt người, cô cũng không chịu nói.
Anh cũng không hiểu tại sao, hình như mỗi lần cùng Ngô Thường ầm ĩ một trận như vậy, trong lòng anh đều sinh ra một cảm giác rất khó diễn tả. Ngô Thường rõ ràng đang ở bên anh, nhưng anh lại cảm thấy cô như cơn gió, hoàn toàn không nắm được, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Vậy nên bình thường sau những lúc thế này, anh sẽ không nói gì. Anh không nói, Ngô Thường lại thích chọc anh, cô ôm lấy mặt anh nói: “Để em xem thử, ai bị moi sạch rồi nè?”
Bên ngoài trời đã tối hẳn, đêm khuya là khoảng thời gian hiếm hoi Hải Châu không đấu đá lẫn nhau, nếu như con người trong giấc mơ cũng không còn toan tính hại người nữa.
Lâm Tại Đường rời khỏi lòng bàn tay cô, đi vào phòng tắm tẩy rửa.
Anh như thể bị sạch sẽ ám ảnh, tự mình rửa xong rồi còn kéo Ngô Thường đi rửa tiếp, cho đến khi cả hai người đều toát lên hơi thở nóng bừng, họ mới cùng nhau quay lại giường.
Lúc này Ngô Thường nhắc tới chuyện của Đông Ngô, cô nói: “Kỳ lạ ghê, hợp đồng sắp ký rồi, sao lại tự dưng dừng lại vậy ta? Ngày mai em phải qua Hàng Châu xem thử mới được.”
Lâm Tại Đường nói: “Thịnh Đường dạo này gặp khủng hoảng, đang xả hàng. Tuần trước anh đi họp ở Thượng Hải, nghe nói người bên Thịnh Đường giờ chi hoa hồng dữ lắm.”
“Vậy thì em phải qua xem thử, xem có phải Thịnh Đường giở trò không.”
Đây là lần đầu tiên Ngô Thường gặp chuyện khách hàng bị cướp đơn. Tập đoàn Đông Ngô muốn mở mấy chục siêu thị chuỗi trên toàn quốc, giải pháp quang điện Ngô Thường đã làm ra rất nhiều phương án, đến lúc ký hợp đồng lại có kẻ nửa đường nhảy ra cản.
Cô tức điên lên, đến cả trong mơ cũng nổi giận, đạp Lâm Tại Đường —— hết cú này tới cú khác.
Sáng hôm sau vừa mở mắt, cô đã nghe trong bếp có tiếng động, cô giúp việc bình thường mười hai giờ trưa mới tới, sao hôm nay tới sớm vậy? Cô mặc đồ xong liền chạy xuống lầu, thấy Lâm Tại Đường đang bận rộn trong bếp.
Bình thường bếp là địa bàn của Ngô Thường.
Cô thích nấu ăn, lúc rảnh rỗi sẽ đóng cửa bếp lại, ở trong đó cặm cụi mấy tiếng đồng hồ, làm ra đủ món ngon. Làm như vậy khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Hôm nay thấy chiến trường bị Lâm Tại Đường chiếm mất, cô hơi giận, bước tới hỏi anh: “Sao anh lại vô bếp nấu ăn vậy?”
“Anh cũng học chút xem sao.” Lâm Tại Đường nói: “Lỡ sau này em đi tìm trai trẻ thì anh cũng không tới mức chết đói.”
“Em đi tìm trai trẻ, anh cũng có thể tìm mỹ nữ đầu bếp mà!” Ngô Thường cười nói: “Tuy anh kén chọn, mỹ nữ đầu bếp hơi khó kiếm, nhưng anh có thể thử thêm vài người nha!”
Lâm Tại Đường dừng tay, quay đầu nhìn cô: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”
“Không phải anh cũng nghĩ vậy sao?”
Lâm Tại Đường nhún vai, rồi lại xoay người tiếp tục bận rộn. Mấy món anh làm chỉ có thể gọi là nấu chín, Ngô Thường gắp thử một miếng trứng chưng, rất tanh, cô không muốn ăn, Lâm Tại Đường lại ép cô ăn hết.
Ăn sáng xong, anh đưa cô ra ga tàu. Trên đường, Lâm Tại Đường kể chuyện ga Hải Châu sắp được tân trang, nói: “Đợi nhà ga cao tốc mới xây xong, em đi công tác có thể đi về trong ngày rồi.”
Lâm Tại Đường vốn muốn nói là, anh đã bắt đầu dựa dẫm vào Ngô Thường, lúc anh đi công tác cũng vội vã quay về, dĩ nhiên cũng không muốn Ngô Thường bị kẹt lại bên ngoài quá lâu.
Lâm Tại Đường rất thích những ngày hai người cùng rảnh rỗi ở nhà, uống trà, trồng hoa, ăn cơm, l*m t*nh, chỉ tiếc là khoảng thời gian như vậy quá ít.
Anh hy vọng hai người có thể ở bên nhau nhiều nhất có thể, giống như người một nhà thật sự, cùng nhau bầu bạn.
Lâm Tại Đường rất tham luyến cảm giác đó, cảm giác của một mái nhà.
Có khi anh ở bên ngoài cực khổ vô cùng, vừa bước vào cửa thấy tô cơm nóng, anh liền cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Nhưng Ngô Thường lại hiểu lầm ý của anh, cô trách anh: “Nói thật nha, em thấy anh đúng là tư bản đó! Nhân viên đi công tác anh cũng tính từng ngày, sợ tốn thêm tiền công ty!”
Nói rồi, cô chụt một cái lên má anh, cười nói: “Anh chờ tin em khải hoàn nha!”
Sau đó cô kéo vali đi luôn, không thèm quay đầu lại.
Ngô Thường rất thích đi công tác.
Cô chưa từng ra ngoài du lịch, nhưng lại tràn đầy tò mò với thế giới. Công tác vừa hay không cần tốn tiền mình, lại có thể đi đây đi đó. Đối với cô, đó là chuyện rất hạnh phúc.
Cô rất rành Hàng Châu, lúc mới tốt nghiệp đại học cũng từng nghĩ sẽ ở lại Hàng Châu. Cô từng đi phỏng vấn ở Tây Khê, người của công ty đó cực kỳ thích cô, nói cô có sẵn sự sắc bén của loài sói, rất hợp với văn hóa doanh nghiệp của họ.
Nhưng sau khi cô coi video đào tạo nhân viên mà đàn anh gửi qua, cô cảm thấy, đó không phải là sói tính, mà gần như là thú tính, Ngô Thường không thể chấp nhận được nên đã chủ động từ bỏ buổi phỏng vấn tiếp theo.
Cuộc đời là vậy đấy, lúc bỏ qua thì chẳng thấy gì, đến khi sau này từng huyền thoại trong ngành lần lượt xuất hiện, cô mới tiếc sao hồi đó mình lại bỏ lỡ cơ hội lật mình.
Tập đoàn Đông Ngô ở Hàng Châu có vị trí rất nổi bật, ngay bên bờ Tây Hồ, ở Hàng Châu cũng được coi là đất vàng đất bạc.
Ngô Thường tới nơi, không vội tới gặp người phụ trách của họ mà đi kiếm chỗ ngồi nghỉ một chút.
Cô đã tích lũy được không ít mối quan hệ trong gần một năm qua, lúc này bắt đầu tám chuyện lung tung, cuối cùng cũng moi được từ miệng một người rằng dạo này Thịnh Đường chuẩn bị cướp dự án.
Mẹ nó. Ngô Thường thầm chửi: Người ta muốn cướp là dự án của bà đây này.
Cô lại hỏi, bên Thịnh Đường là nhân viên sale nào mà giỏi dữ vậy, tôi muốn làm quen quá trời.
Người ta nói: “Người đó khó quen lắm, là ông chủ Thịnh Đường đích thân ra mặt đó. Cô không biết hả, dạo này Thịnh Đường khó khăn, ông chủ tự làm sale lớn luôn rồi.”
Ngô Thường cũng hiểu sơ tình hình, liền gọi điện cho Tổng giám đốc Tiêu của Đông Ngô, nhưng lão cáo già Tổng giám đốc Tiêu không bắt máy.
Ngô Thường bèn nhắn tin cho ông ta: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi tới Hàng Châu rồi, mình đi uống trà nhé?”
Đối phương không trả lời.
Ngô Thường lại liên hệ xin được tới thăm Tập đoàn Đông Ngô, bên kia gọi lại nói với cô: “Tổng giám đốc Tiêu đi công tác ở Đông Bắc rồi, lâu lắm mới về.”
Ngô Thường bị người ta cho ăn một cú từ chối rõ to.
Cô chưa từng bị người ta từ chối trắng trợn như vậy.
Ý chí chiến đấu của Ngô Thường lập tức bùng lên.
Cô biết Tổng giám đốc Tiêu là loại người háo sắc, từng gặp “em gái” của Tổng giám đốc Tiêu trong một khu nhà cao cấp.
Ông Tiêu này cứ gặp mỹ nhân là gọi “em gái”, miệng dẻo, lại chịu chi, lâu ngày qua lại, mấy cô gái thật sự cũng coi ông ta là “anh trai” thật.
Em gái này ở khu này, em gái kia ở khu khác. Ngô Thường từng ăn vài bữa cơm với ông ta, cũng gặp qua mấy cô “em gái” khác nhau của ông ta.
Ngô Thường giỏi quan sát sắc mặt, phát hiện trong số đó có một cô là ông ta thương nhất, vì ông ta thuê cho cô ta căn hộ đắt nhất, còn mua cho cô ta một chiếc xe.
Ngày đó, Ngô Thường đã xin số điện thoại của cô gái ấy.
May quá, giờ dùng được rồi.
Ngô Thường gọi điện cho cô ta, rủ cô ta đi dạo phố.
Cô nói: “Trời ơi, lụa ở bên Tây Hồ đẹp quá trời, mà tôi lại không rành, cô ra giúp em chọn với được không?”
Cô gái cũng rảnh, lại biết thân phận của Ngô Thường, cũng muốn tranh thủ kiếm chút lợi nên đã đồng ý đi cùng.
Ngô Thường thiệt sự dẫn cô ta đi dạo mấy tiệm lụa, vừa dạo vừa trò chuyện.
Cô gái này cũng khôn, chuyện không nên nói thì nhất quyết không hé môi.
Hai người dạo tới trung tâm thương mại, Ngô Thường kéo cô ta vào trong, lúc mua mỹ phẩm, mua liền hai bộ, lúc quẹt thẻ, lòng cô đau nhói, vì bình thường cô chưa từng mua mấy thứ đắt tiền như vậy.
Cô gái bắt đầu có vẻ sắp chịu hé miệng, Ngô Thường lại kéo cô ta qua tiệm nội y, mua hai bộ đồ lót đắt tiền, mỗi người một bộ.
Cuối cùng, cô gái kia vẫn lưỡng lự, ngập ngừng khó xử.
Ngô Thường nói: “Đói quá trời, kêu Tổng giám đốc Tiêu ra ăn với mình đi, giờ cũng trễ rồi mà.”
Cô gái nói mới bốn giờ thôi, đừng nôn nóng, Tổng giám đốc Tiêu mê uống rượu lắm, càng khuya càng thích.
Đẹp cái đầu chị á. Ngô Thường thầm mắng.
Mặt vẫn tươi cười: “Vậy uống luôn, mình cùng uống.”
“Tôi đâu có uống được đâu.”
“Tôi uống được. Tửu lượng tôi tốt lắm.” Ngô Thường vỗ ngực cam đoan.
Cô gái đảo mắt, nói: “Vậy thì hay quá rồi.”
Ngô Thường thấy có gì đó không ổn, bèn kiếm chỗ vắng người gọi cho Lâm Tại Đường, hỏi anh có người bạn nào thân ở Hàng Châu không, tối nay có thể nhờ giúp một chuyện.
Lâm Tại Đường hỏi cô cần giúp chuyện gì. Ngô Thường nói em phải đi uống rượu, nhờ anh ta để ý em giùm, lỡ em uống say thì chở em đi.
Thật ra cô có bạn học ở Hàng Châu, nhưng cô không muốn để bạn bè biết cô đang kiếm tiền kiểu này, cảm thấy bữa rượu này không mấy quang minh chính đại.
Lâm Tại Đường hỏi mấy giờ, uống ở đâu, cô nói tám giờ rưỡi tối, rồi đưa thông tin quán bar cho anh.
Lâm Tại Đường nói: “Được rồi, anh tìm người cho em, nhớ đừng tắt máy đấy.”
Ngô Thường cũng không nói thêm nữa, cùng cô gái kia dạo phố một lúc, đến tám giờ tối thì đi tới chỗ hẹn.
Tổng giám đốc Tiêu dẫn theo hai người đàn ông, bất kể Ngô Thường nói gì, Tổng giám đốc Tiêu cũng không nhắc đến chuyện làm ăn, chỉ một mực bắt Ngô Thường uống rượu.
Ông ta nói: “Mọi thứ đều ở trong ly rượu, tửu lượng quyết định sản lượng, doanh số, cô Ngô không lẽ không hiểu chuyện này chứ?”
“Tôi hiểu mà, tôi dĩ nhiên là hiểu rồi.” Ngô Thường nhấp một ngụm rượu, nét mặt lộ ra vẻ quyến rũ, cười nói: “Nhưng không thể uống không được, mình chơi trò chơi đi.”
Chơi trò chơi có thể kéo dài thời gian, Ngô Thường rất khôn, thua rất ít, một mình đấu với ba người, cô ép ba người bọn họ uống đến ngà ngà say.
Chiếc bút ghi âm trong túi xách của cô vẫn bật suốt, khi Tổng giám đốc Tiêu đã uống say, cô hỏi ông ta: “Thịnh Đường cho ông bao nhiêu phần trăm hoa hồng vậy? Đến nỗi ngay cả hợp tác với tôi mà ông cũng không làm. Tôi tức muốn chết đây này!”
Cô làm nũng thật sự đáng yêu, Tổng giám đốc Tiêu say lảo đảo, giơ hai ngón tay lên, lưỡi cứng đơ nói: “Hai mươi phần trăm, cô cho nhiều hơn được không?”
“Cho nhiều hơn, tôi sẽ hợp tác với cô.” Ông ta lại nói.
Ngô Thường nghĩ thầm, xong rồi.
Tổng giám đốc Tiêu này tham quá, kiểu gì cũng có ngày ngã ngựa. Ngô Thường cũng muốn tiễn ông ta một đoạn. Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách hay hơn, cảm giác như vẫn còn có nước đi đẹp hơn nữa. Nhưng dù sao đi nữa, cô đã có bằng chứng rồi, trong lòng cũng vững hơn.
Bữa nhậu kết thúc, Ngô Thường loạng choạng bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền thấy Lâm Tại Đường đứng trong làn gió đêm. Anh đã đến từ lâu, nhưng anh vẫn đứng từ xa nhìn cô, anh không có đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không làm ra vẻ không có anh thì cô không được.
Ngô Thường nhìn anh, sau đó mỉm cười, giơ tay làm dấu chiến thắng với anh.
“Em giỏi không?” Cô ngẩng cằm hỏi.
Lâm Tại Đường không nói gì, bước tới ôm eo cô, để đầu cô tựa vào vai anh.
“Xong rồi hả?” Anh hỏi.
Ngô Thường không trả lời anh, ngược lại hỏi anh: “Sao anh tới vậy?”
Tại sao?
Lại tới?
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc