Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 54
Chương 54: Vốn dĩ đã hai lòng
*
Ngô Thường từng bàn với Lâm Tại Đường một lần: “Nếu có một ngày mình chia tay, anh có nhớ những ngày hai đứa mình bên nhau không?”
Lúc đó, Lâm Tại Đường hỏi ngược lại cô: “Vậy còn em? Em có nhớ không?”
Ngô Thường kiên quyết nói: “Có chứ, chắc tầm ba bữa năm bữa, lâu hơn thì chắc không được đâu, tại vì em là người bình thường, cuộc sống của em sẽ nhanh chóng bị mấy thứ khác lấp đầy, có thể là mấy vấn đề khó giải quyết, cũng có thể là một người nào đó thu hút em.”
“Anh cũng nghĩ giống em.” Lâm Tại Đường nói: “Điều anh cần ở bạn đời là sự đồng hành, mà hình như chuyện đó không liên quan nhiều tới việc cụ thể là ai.”
“Anh thật là thẳng thắn đó.” Ngô Thường nói.
“Em cũng vậy.” Lâm Tại Đường nói.
Hai người đều biết bản thân mình chỉ là một ngọn cỏ trong chốn nhân gian, cứ bị gió thổi là nghiêng ngả. Dù là một cái cây to cao sừng sững, cành lá cũng sẽ rung động theo gió, huống chi là cỏ? Họ đều hiểu rõ mình quá nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi cả tình cảm cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
Ngô Thường không hề quan tâm đến người thay thế này, nhưng cô mơ hồ muốn có bằng chứng Lâm Tại Đường ngoại tình, chuyện này đối với cô là chuyện tốt.
Tống Cảnh hỏi cô có buồn có đau không, Ngô Thường nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
“Nhưng mà…” Tống Cảnh muốn nói: Nhưng mà lúc hai người thật sự kết hôn, mình tưởng hai người thương nhau thật chứ? Lẽ nào chuyện yêu nhau cũng có thể là giả được sao?
“Nhưng mà sao?” Ngô Thường hỏi.
Tống Cảnh lắc đầu: “Không có gì, không có gì.” Cô ấy không muốn làm Ngô Thường thêm khó chịu vào lúc này, dù sao giữa Ngô Thường với Lâm Tại Đường còn vướng víu nhiều chuyện phức tạp. Tống Cảnh cảm thấy đôi khi họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Một hồi sau, Lâm Hiển Tổ, Lâm Tại Đường với Chu Ngọc Đình cùng tới nhà Ngô Thường ăn sáng, Chu Ngọc Đình lần đầu tiên tới, còn biết mang theo quà. Tuy quà của anh ta khá lạ đời: là một món đồ thủ công hình người da đen chống cằm mà anh ta mang từ Châu Phi về, đặt ở đâu trong nhà này cũng thấy lạc quẻ.
Lâm Hiển Tổ trước mặt Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường sao không ở chung với vợ mình. Lâm Tại Đường nói: “Giường của cô ấy nhỏ quá, với lại Tống Cảnh đang ở nhờ.”
“Em chỉ ở nhờ có một ngày thôi mà, vậy cũng bị anh bắt bẻ nữa hả?” Tống Cảnh ngồi chồm hổm ngoài cửa đánh răng, gõ gõ cái ly như phản đối.
Chu Ngọc Đình lúc này nhắc cô, nói em gõ vậy, bọt văng tung tóe hết trơn, không vệ sinh đâu. Tống Cảnh liền gõ thêm mấy cái, miệng còn nói: “Em khoái trị mấy người bày đặt kiểu cách như tụi anh lắm.”
Chu Ngọc Đình bị dọa nhảy bật ra xa, nói: “Phụ nữ thật là đáng sợ.”
Cái sân vốn lạnh lẽo vì có Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình đến nên bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, từ sau khi Nguyễn Hương Ngọc qua đời, đây là lần đầu tiên sân nhỏ này lại có tiếng người rôm rả như vậy.
Ngô Thường ngồi dưới giàn hoa ăn cà chua, một bông hoa bị cơn mưa phùn làm rơi xuống, đáp ngay lên đầu cô, cô hoàn toàn không hay biết. Vì phải rảnh tay phụ giúp Diệp Mạn Văn, cô há miệng cắn trái cà chua, nhìn chẳng khác gì “Lão Vàng” hay ngậm banh thường ngày.
Lão Vàng ngồi bên cạnh cô, nheo mắt thè lưỡi, trông có vẻ rất hạnh phúc.
“Người lớn cỡ nào rồi mà còn không nghiêm túc gì hết.” Diệp Mạn Văn cưng chiều vỗ nhẹ lưng cô, rồi nhờ cô vô bếp bưng đồ ra.
Lâm Tại Đường đã đi trước cô một bước, vừa vào bếp đã nói: “Ngoại, con muốn ăn cháo. Bữa nay là cháo trắng hả ngoại?”
“Đã nấu cho con rồi, nấu lửa nhỏ, đúng loại con thích đó.”
“Ngoại, lâu rồi con chưa được ăn cháo của ngoại. Dạo này con thấy khó chịu, cái gì cũng nuốt không vô.”
“Nuốt không vô thì về nhà ăn đi, ngoại nấu cho con.” Diệp Mạn Văn quay lại nhìn Lâm Tại Đường, hình như thấy mặt anh gầy đi chút, liền khuyên: “Làm ăn là chuyện tốt, nhưng sức khỏe cũng quan trọng lắm. Con bao lâu rồi chưa nghỉ phép? Nghỉ ngơi chút đi.”
Anh đang nói chuyện với Diệp Mạn Văn trong bếp, còn Ngô Thường đứng ngoài, thấy điện thoại của anh để trên bàn.
Ngô Thường chưa từng xem điện thoại của Lâm Tại Đường, nhiều khi Lâm Tại Đường còn đưa tận tay cho cô xem, cô cũng nhắm mắt nói: Em không xem đâu, ai thèm xem chứ!
Nhưng hôm nay, Ngô Thường lại muốn xem.
Cô muốn biết Lâm Tại Đường có chuẩn bị sẵn “người thay thế” chưa, nếu có, vậy thì coi như anh ngoại tình trong hôn nhân. Ngô Thường biết Lâm Tại Đường là người thâm sâu khó đoán, cho dù anh có ngoại tình thì người khác cũng chưa chắc bắt được nhược điểm, tấm hình kia thật sự chẳng chứng minh được gì.
Ánh mắt cô dừng trên điện thoại của anh, nhưng trên bàn cơm còn có người khác, cô không thể động vào được.
Lúc ăn cơm, Chu Ngọc Đình cảm thán nói: “Cảm giác như sống hơn ba mươi năm rồi, hôm nay mới gọi là sống như con người.”
“Sao? Bình thường anh sống kiểu ma quỷ hay gì?” Tống Cảnh hỏi.
“Ba mẹ anh không nấu cơm, sáng chỉ có sữa với bánh mì.”
“Vậy còn không tốt hả?” Tống Cảnh bĩu môi: “Anh chuẩn bị tâm lý đi, từ mai nhân viên viện dưỡng lão tụi mình cũng chỉ có sữa với bánh mì, ngoại không có sức mà nấu cho tụi anh mỗi ngày đâu.”
Ngô Thường vừa nghe họ nói chuyện, trong đầu vẫn đang lo nghĩ chuyện điện thoại của Lâm Tại Đường. Lâm Tại Đường ăn cơm xưa giờ không đụng điện thoại, bình thường cũng hiếm khi coi, có lúc nửa tiếng mới trả vài tin nhắn, người quen đều biết: có chuyện gấp thì cứ gọi trực tiếp.
Nhưng bữa nay lúc ăn sáng, anh hiếm khi cầm điện thoại lên.
Ngô Thường giả vờ vươn vai, ngồi thẳng người lên liếc nhìn màn hình của anh, còn chưa kịp thấy rõ thì anh đã bấm khóa màn hình rồi.
“Sao con ỉu xìu vậy?” Lâm Hiển Tổ hỏi cô: “Tối qua con ngủ không ngon hả?”
“Là do con ngủ không ngon mới đúng!” Tống Cảnh nói: “Cậu ấy từ nhỏ ngủ là bá đạo rồi, đạp tới đạp lui, không biết bình thường Lâm Tại Đường chịu đựng sao nổi.”
Lâm Tại Đường, Lâm Tại Đường, Lâm Tại Đường.
Tống Cảnh có chút cố ý rồi. Tính cô ấy nói chuyện không có kiêng dè gì hết, miệng mồm lanh chanh, Ngô Thường ở dưới gầm bàn đá cô ấy một cái, cô ấy đẩy đẩy cặp kính gọng đen, cười hì hì.
Lâm Tại Đường không đáp lại, chỉ lặng lẽ ăn cơm. Anh vốn là người lạnh nhạt, sau khi nghe mấy lời Ngô Thường nói tối hôm trước, lại càng không muốn nói chuyện với cô thêm.
Tối qua Lâm Hiển Tổ phạt anh đứng vì chuyện của Chu Ngọc Đình, bao nhiêu năm rồi anh mới lại bị phạt đứng, trong lòng anh hiểu rõ, chuyện này chắc chắn không phải vì Chu Ngọc Đình, chắc ông cụ nghe được chuyện gì rồi.
Quả nhiên, lúc nãy trước khi ra cửa, ông nói một câu lạ lùng: “Làm sao còn mặt mũi vô cửa nhà ngoại nữa hả?”
“Sao lại không có mặt mũi ạ?”
Lâm Hiển Tổ hừ một tiếng, chắp tay sau lưng bỏ đi.
“Sáng nay dẫn ông nội đi coi nhà xưởng.” Lúc gần ăn xong, Lâm Hiển Tổ đột nhiên nói như vậy.
Lúc nhà xưởng mới xây xong, Lâm Hiển Tổ đã giao hết việc làm ăn cho Lâm Tại Đường, sau đó ông không đi nữa. Ông cụ tính toán rất rõ, nếu thường xuyên đến, người ta sẽ nghĩ ông chưa chịu giao quyền, cái gì cũng tìm ông, sẽ không coi Lâm Tại Đường là người quyết định.
Giờ ông muốn đi, Lâm Tại Đường đương nhiên vui vẻ. Lúc này Lâm Hiển Tổ lại nói: “Thường Thường đi với ông.”
Ngô Thường ngớ người, theo phản xạ định nói em không đi đâu, nhưng nghĩ đến điện thoại của Lâm Tại Đường, cô liền đổi giọng: “Dạ được ông, con đi với ông.”
Cũng đã lâu rồi Ngô Thường không tới nhà xưởng, cô vẫn nhớ khoảng thời gian mình xuống nhà xưởng làm việc, mỗi lần đều bận đến trời đất quay cuồng, có khi gặp thời tiết khắc nghiệt, cô với Lâm Tại Đường phải chen chúc ngủ trên chiếc giường xếp nhỏ cả đêm.
Về sau cô không muốn đi nữa, vì mỗi lần tới đó cô lại thấy buồn.
Ngô Thường thật ra không hay buồn vì chuyện gì, nhưng những thứ cô từng thật lòng trân trọng, từng dốc hết sức cho nó, nếu mất đi rồi thì cô sẽ buồn. Cô từng coi Đèn Trang Trí Tinh Quang là sự nghiệp của mình, lúc đó cô đầy tham vọng, từng mơ sẽ tỏa sáng trong ngành này. Khi giấc mơ đó tắt ngúm, cô cảm thấy nơi đó thật u ám.
Nguyễn Xuân Quế chẳng bao giờ khuyên cô, chỉ nói: “Ngô Thường à, cô phải biết rõ vai trò của mình, cũng nên tự phán đoán: đừng tham vọng những thứ không thuộc về mình.”
Đường đi tới làng Lâm Hải khác xa đường đi Thiên Khê.
Làng Lâm Hải vì xây nguyên một khu nhà máy nhà xưởng mới, là khu kinh tế thí điểm được chính quyền ưu tiên hỗ trợ, đường xá làm rất tốt. Vận tải đường bộ, đường thủy đều đã thông suốt, vận chuyển hàng không cũng đang được thử nghiệm. Con đường này rất tấp nập.
Con đường ở Thiên Khê, ông trưởng thôn già vẫn luôn đi gõ cửa, dẫn Ngô Thường tới từng phòng ban để báo cáo quy hoạch tổ hợp của Thiên Khê, cuối cùng cũng thuyết phục được Cục Văn hóa và Du Lịch Hải Châu , do bọn họ đứng ra chủ trì, đưa ra một phương án phát triển, con đường mới sắp được khởi công rồi.
Có người từng đùa: Hải Châu – Ôn Châu, chỗ phân hóa giàu nghèo rõ rệt, muốn biết làng nào có tiền, coi ba thứ: một là nhà, hai là từ đường, ba là đường. Nhà ở Thiên Khê thì xập xệ, từ đường thì mộc mạc, còn đường thì lồi lõm ổ gà, tóm lại là: nghèo.
Ngô Thường lanh lợi, lúc báo cáo với lãnh đạo chính phủ, cô cố ý nhắm ngay vào điểm “nhà cũ nát” để làm đề tài. Cô nhờ người chụp rất nhiều ảnh nhà dân ở Thiên Khê, đem so với mấy thôn làng mới, nổi bật lên vẻ cổ kính; đem so với mấy thôn làng cũ ở Phúc Kiến, lại toát ra được sự đồng điệu. Thiên Khê, nguyên bản bị vây quanh bởi những thôn làng mới và dải kinh tế, bỗng chốc trở nên đặc biệt.
“Đang nghĩ tới con đường của con hả?” Lâm Hiển Tổ cười nói với Ngô Thường: “Thường Thường à, đầu óc con toàn là công việc, con giỏi thật đấy.”
Ngô Thường nói: “Ông ơi, quyên ít tiền đi ông, để làm đường cho Thiên Khê.”
“Quyên chứ.” Lâm Hiển Tổ nói: “Nhưng ông không đồng ý với cách làm trước đó của tụi con, con đường này không cần lấy tên ông để đặt đâu.”
“Vậy gọi là gì đây hả ông?”
Lâm Hiển Tổ nói: “Để con nghĩ đi, đầu óc con nhạy lắm mà.”
Lâm Tại Đường nhìn Ngô Thường qua kính chiếu hậu, cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ gì đó. Lâm Tại Đường cũng đã nghe nói về chuyện làm đường ở Thiên Khê, vì bên ban ngành cũng sẽ xin ý kiến từ doanh nghiệp, sau khi làm đường, sẽ có một đoạn nhập vào đường cao tốc, liên quan tới chi phí vận chuyển và logistics của doanh nghiệp.
Ý kiến của Lâm Tại Đường là: Đồng ý.
Những doanh nghiệp khác trong khu đều nói anh là đang chống lưng cho vợ mình, anh nói: Không phải, mấy anh thử tính thời gian vận chuyển xem, xem cái nào lợi hơn.
Tới cửa làng Lâm Hải, Ngô Thường lại thấy hai lão điên đó.
Mỗi lần cô tới đây, đều bị hai lão điên đó rượt, cũng lạ ghê, người ta tới thì hai lão điên đều bình thường, chỉ có thấy Ngô Thường là đột nhiên phấn khích, đuổi theo cô và dọa cô. Lúc Nguyễn Hương Ngọc còn sống, Ngô Thường từng kể với bà chuyện này, bà nói: “Có tám phần là làng Lâm Hải xung khắc với con.” Hôm rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, cô lại nghĩ tới hai lão điên này, mới thấy chắc mẹ đã nói sai rồi.
Không phải là làng Lâm Hải xung khắc với cô, mà là Đèn Trang Trí Tinh Quang xung khắc với cô.
Hai lão điên nhìn thấy Ngô Thường qua cửa kính xe, bất ngờ đứng phắt dậy, nhào tới cửa kính, Ngô Thường theo phản xạ nghiêng người né ra sau, tim cũng thót lại một cái.
Lâm Tại Đường lập tức đạp ga, lái xe đi ngay.
Lâm Hiển Tổ nhìn dải kinh tế rộng lớn trước mắt, xa xa đã xây xong một tòa nhà mới, ông hỏi Lâm Tại Đường cái đó là chuẩn bị làm gì vậy?
“Một trung tâm livestream, xây khu công nghiệp cho doanh nghiệp thuê.”
“Con thuê rồi hả?”
“Đèn Trang Trí Tinh Quang chỉ thuê năm trăm mét vuông. Sản phẩm của bọn con với họ không giống nhau lắm, họ chủ yếu là làm kiểu nhanh gọn lẹ, mấy chục phòng livestream hoạt động cùng lúc, cần mấy nơi như vậy. Bọn con hiện giờ chỉ có vài loại đèn nhỏ bán trực tiếp cho khách lẻ là hợp thôi.” Lâm Tại Đường trả lời.
Tới Đèn Trang Trí Tinh Quang, Lâm Tại Đường dừng xe xong liền mở cửa xe cho họ. Thấy trên trán Ngô Thường có một giọt mồ hôi, anh đoán chắc cô lại bị hai lão điên đó dọa rồi. Anh tiện tay rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Ngô Thường nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, rồi đứng sang một bên.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh.
Lúc đầu cô tới Đèn Trang Trí Tinh Quang, thật sự không muốn ăn diện, cô thường mặc áo thun quần jean, người ta tưởng cô là công nhân xinh đẹp trong xưởng, hoặc là cô gái được ông chủ bao nuôi, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp; sau này biết cô là phu nhân Hải Châu, lần sau cô tới, những người không thân quen đều tránh cô, sợ rước phiền phức vô người. Về sau nữa, sau khi cô gây ra chuyện lớn ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, cô có quay lại một lần, ánh mắt của người khác trở nên rất “hiểu rõ”.
Ngô Thường hiểu được ánh mắt kiểu “tôi biết mà”, “tôi đã đoán ra cô chẳng ra gì rồi” đó.
Cô lâu rồi không đến, người ta thấy cô thì rất bất ngờ.
Lâm Hiển Tổ muốn vào xưởng xem thử, Lâm Tại Đường liền đỡ ông. Lâm Hiển Tổ nhìn Đèn Trang Trí Tinh Quang mà ông từng tự tay gây dựng, nay đã trở thành một nhà xưởng hiện đại, trong lòng không khỏi cảm khái.
“Hồi đó bọn ông làm bóng đèn, không có màu mè kiểu này. Tất cả đầu đèn gần như y chang nhau, điểm khác biệt cốt lõi là ở sợi tóc. Sợi tóc của Đèn Trang Trí Tinh Quang bền lắm, khó mà nổ…” Lâm Hiển Tổ nói: “Sản phẩm có đổi cỡ nào thì chất lượng cũng không được bỏ.”
Năm đó, Lâm Hiển Tổ trốn khỏi Ôn Châu, chạy tới Hải Châu. Ông đói tới mức người gầy trơ xương, hoàn toàn không còn dáng vẻ của cậu ấm nhà giàu ngày xưa. Khi đó ở Hải Châu muốn mưu sinh chỉ có thể ra bến tàu, ông chịu đựng ở đó ba ngày, ăn ba ngày cá thúi tôm ươn, cuối cùng được lão gia nhà họ Lâm nhặt về, quăng vô xưởng làm nến.
Lúc đó làm nến là nửa cơ giới, xưởng xài một cái máy cũ của Đức vừa đủ xài. Mỗi ngày Lâm Hiển Tổ đứng trong cái xưởng đó, ngửi mùi sáp nến, cảm thấy có cơm ăn no bụng đã là cuộc sống tốt rồi.
Xưởng làm nến năm xưa và xưởng hiện đại hôm nay cứ thế hiện lên trong đầu ông, thoắt cái, mấy chục năm đã qua rồi.
Trong cùng xưởng lại mở thêm một cánh cửa nhỏ. Lâm Hiển Tổ nói muốn vào xem thử, Lâm Tại Đường nói: “Chỗ đó phải giữ yên tĩnh.”
“Tại sao vậy?”
“Vì bên trong có người đang nghiên cứu sản phẩm mới.”
“Ồ? Vậy ông phải vô coi thử.” Lâm Hiển Tổ liền sải chân bước tới đó, Ngô Thường theo sau ông. Lúc này, Lâm Tại Đường chẳng hiểu sao lại quay đầu nhìn Ngô Thường một cái.
“Sao vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Không có gì.”
Đi tới cửa đó, Ngô Thường nhìn qua cửa sổ thấy bên trong có một cô gái mặc đồ công nhân. Cô gái đó gầy gò, đeo mắt kính gọng kim loại nhỏ, làn da trắng nõn, đang chăm chú nhìn thứ gì đó trong tay.
Chỉ cần liếc một cái, Ngô Thường liền nhận ra ngay đường nét của cô ấy, sáng sớm nay cô vừa nhìn tấm hình mờ nhòe của cô ấy xong. Nhưng cô không dám chắc, cứ im lặng không để lộ ra.
“Đang nghiên cứu gì vậy?” Lâm Hiển Tổ hỏi Lâm Tại Đường.
“Công nghệ đen ạ.”
“Công nghệ đen à.” Lâm Hiển Tổ lặp lại: “Ông già rồi, ông không hiểu mấy thứ công nghệ đen này đâu.”
“Ông muốn đi xem văn phòng không?” Lâm Tại Đường hỏi Lâm Hiển Tổ.
“Đi. Đi coi thử.”
Văn phòng của Lâm Tại Đường vẫn trưng bày rất nhiều mẫu sản phẩm, chỉ có chiếc giường xếp là đã được đổi, đổi thành một cái giường gỗ lớn hơn chút, trên giường trải ga có hoa văn nhỏ, nhưng không có gối.
Lâm Hiển Tổ nhìn cái giường đó cực kỳ chướng mắt, suýt chút nữa phát cáu, ông nói với Lâm Tại Đường: “Sau này văn phòng là văn phòng, không phải chỗ cho con ngủ. Có bận cỡ nào, mười mấy phút chạy về Thiên Khê cũng phải có. Nghe chưa?”
“Dạ, thưa ông.” Lâm Tại Đường không cãi, chỉ đáp dạ.
“Con có phải chỉ ừ cho qua, tưởng ông sau này không tới nữa hả?” Lâm Hiển Tổ hỏi anh.
“Không phải ạ.” Lâm Tại Đường nói: “Con chưa bao giờ gạt ông, lát nữa con cho người dẹp cái giường ngay.”
Ngô Thường thì lại ngồi phịch xuống giường, nói: “Ông ơi, người mệt rồi thì đừng nói mười lăm phút, một phút thôi cũng mệt thấu trời. Anh ấy chợp mắt một chút là khoẻ liền, có khi buổi trưa cũng buồn ngủ lắm… Ông so đo với cái giường làm gì?”
Lâm Hiển Tổ liền khoát tay: “Thôi được rồi, thôi được rồi.” Ông nói muốn đi vệ sinh, Lâm Tại Đường liền đi theo, tiện tay để điện thoại lên bàn.
Trong văn phòng chỉ còn mỗi mình Ngô Thường, cô liền nhanh chóng cầm lấy điện thoại của Lâm Tại Đường, nhập mật khẩu. Cô nhớ mật khẩu của Lâm Tại Đường là 131029, cô từng hỏi anh mật khẩu này có ý nghĩa gì, anh nói lúc đó vô tình đặt, không biết chọn cái gì nên đặt đại vậy thôi.
Mật khẩu không đổi, ngay khoảnh khắc màn hình điện thoại sáng lên, lòng bàn tay Ngô Thường liền rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Giao diện chat trong điện thoại của Lâm Tại Đường được anh ghi chú rất chỉnh tề, chỉ có một người anh lưu là “Quái Vật Khoa Học”.
Ngô Thường bấm vào xem, tin nhắn của họ rất ngắn gọn, đều là trong giờ làm việc, mỗi lần chỉ 1-2 chữ, đại loại như:
“Ăn cơm.”
“Họp.”
Quái Vật Khoa Học thỉnh thoảng sẽ nhắn: “Xem!”
Sau chữ “Xem” thường là một tấm hình.
Không hề có câu nào vượt quá giới hạn.
Ngô Thường biết trong điện thoại của Lâm Tại Đường sẽ không bao giờ có mấy câu sến súa, Lâm Tại Đường vốn không thích nói mấy câu như vậy, anh thấy mấy thứ đó thấp kém. Mấy năm họ bên nhau, thỉnh thoảng nói vài câu mập mờ là hết. Mấy cuộc trò chuyện với “Quái Vật Khoa Học” đã xem như là mức nhiệt tình cao nhất của anh rồi.
Ngô Thường quay lại danh sách chat, tiếp tục lướt xuống, bây giờ bọn họ gần như không còn nói chuyện nữa, lướt qua ba màn hình, Ngô Thường mới thấy phần ghi chú Lâm Tại Đường để cho cô là “Ngô Thường – Sale”.
Cái ghi chú lạnh lùng này cũng đúng với tính cách của anh.
Trong điện thoại không còn gì bất thường, Ngô Thường liền chỉnh lại giao diện như cũ, bấm khoá màn hình rồi để điện thoại về chỗ cũ.
Lâm Tại Đường quay lại một mình, vì Lâm Hiển Tổ nói muốn nói chuyện với công nhân. Anh vào văn phòng, cầm điện thoại bỏ vào túi rồi hỏi Ngô Thường: “Lần này em tới, cảm giác sao? Có thấy giống như đang kiểm kê mấy tài sản có khả năng thuộc về em không?”
Ngô Thường không trả lời anh, mà cầm lấy tấm ga giường, rồi lại thả xuống, động tác gần như là đang chơi đùa.
“Ga giường có vấn đề hả?” Lâm Tại Đường bất chợt hỏi cô vậy.
“Không có, đẹp lắm.” Ngô Thường buông tấm ga xuống, dùng lòng bàn tay vuốt phẳng lại.
Nhìn dáng vẻ của cô, Lâm Tại Đường liền hiểu: Cô nghi ngờ anh rồi.
Anh cũng không nói gì, lúc này lại lấy điện thoại ra mở lên xem. Điện thoại chẳng có gì bất thường, anh lại cất vào túi.
Quý cô Sale Ngô Thường ngồi trên cái giường đó, ngửa đầu nhìn Lâm Tại Đường, bên ngoài có người đi ngang qua văn phòng, hình như rất tò mò với tình cảnh bên trong, len lén nhìn một cái rồi bỏ đi.
Trong đoạn chat giữa Lâm Tại Đường với “Quái Vật Khoa Học” toàn là “Ăn cơm”, “Họp”, nghĩ chắc trong xưởng bọn họ cũng đã dính nhau như hình với bóng rồi.
Ngô Thường lúc này lại nhớ mấy bữa trước Quách Lệnh Tiên cứ muốn hẹn cô ăn cơm, hình như có chuyện gì muốn nói với cô. Không biết trong đó có liên quan tới chuyện của Quái Vật Khoa Học không nữa? Đèn Trang Trí Tinh Quang có một người thân với ông chủ như vậy, chắc chắn kiểu gì cũng sẽ muốn tám với cô vài câu.
Ngô Thường phát hiện, bản thân cô rất muốn bắt gian.
Chiến thắng và tham vọng trong lòng cô đang cháy bừng bừng, cô hy vọng Lâm Tại Đường thật sự ngoại tình, điều đó đối với cô, sẽ có lợi biết bao!
Lâm Tại Đường đi tới mép giường, ngồi xuống bên cạnh cô.
Cái giường này không giống cái giường xếp kia, ngồi xuống không phát ra tiếng kẽo kẹt. Trước đây, có mấy đêm mưa lớn hay mấy ngày bão, họ từng bị kẹt lại ở đây, trong nhà xưởng trống trải chỉ có hai người bọn họ. Bên ngoài có chút động tĩnh gì là vang vọng khắp nơi, lúc đó Ngô Thường cố ý dựa sát vô người anh nói: Sắp té rồi đó. Hoặc làm nũng nói: Em sợ quá.
Ở những chỗ như vậy, Lâm Tại Đường luôn không thả lỏng được, vì anh cảm thấy đây là nơi làm việc, làm chuyện khác ở đây sẽ khiến sự nghiệp của anh bị sỉ nhục. Nhưng Ngô Thường thì lúc nào cũng chọc ghẹo anh.
Bên ngoài mưa to hay bão gào rú ầm ầm, tay cô nắm chặt lấy anh, kéo anh về phía cô. Anh ngồi yên tại chỗ, không dám hành động bừa bãi, Ngô Thường sẽ tự mình chủ động.
Cô lúc nào cũng biết tìm ra tư thế phù hợp, luôn biết cách khiến bản thân vui vẻ. Lâm Tại Đường ban đầu luôn gạt đi, nhưng anh suy cho cùng cũng là người trần mắt thịt, không thể thắng nổi Ngô Thường.
Giọng nói dịu dàng của Ngô Thường như xuyên qua thời gian, chảy về tai Lâm Tại Đường ở hiện tại, anh nghiêng đầu nhìn cô, người đang gần ngay trước mắt.
“Nhớ không?” Anh khẽ hỏi.
“Nhớ gì cơ?” Ngô Thường không hiểu gì hết.
“Có một lần ngày bão, tụi mình làm tới nửa đêm, em tới bốn lần, còn cắn bầm vai anh.”
Ngô Thường kinh ngạc nhìn Lâm Tại Đường, cô thật sự không nghĩ anh sẽ tự nhiên nói mấy chuyện này ngay lúc này.
“Hôm sau em còn nói em bị sưng nữa.”
“Lâm Tại Đường, sao anh lại nói mấy chuyện này?”
“Trước đây không phải em rất muốn nói với anh mấy chuyện này sao? Sao giờ anh nói, em lại không quen rồi?”
“Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.”
“Nói thẳng sao? Nói thẳng là tụi mình ai cũng là người thường, ai cũng có d*c v*ng, không ai có thể cô đơn quá lâu.”
Lâm Tại Đường lấy điện thoại của mình ra, quăng cho Ngô Thường: “Từ sáng tới giờ em cứ muốn xem điện thoại của anh, xem đi, bây giờ xem thoải mái luôn, khỏi cần giả bộ không quan tâm nữa. Em rất muốn tìm được bằng chứng anh ngoại tình, anh hiểu em lắm, Ngô Thường à.”
Ngô Thường để điện thoại anh lên giường, cô phát hiện, ngồi gần Lâm Tại Đường khiến cô cảm thấy nghẹt thở, cô muốn đứng dậy đổi chỗ, nhưng bị Lâm Tại Đường kéo mạnh lại. Cô ngã vào lòng anh, ngồi lên chỗ cứng cáp kia.
“Lâm Tại Đường, anh không cần dùng cách này để sỉ nhục em.” Ngô Thường nói: “Bên ngoài người qua người lại, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô giãy ra, bước mấy bước tới trước bàn làm việc: “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Lâm Tại Đường cười nói: “Không làm gì hết, đơn giản là muốn chọc em chơi thôi.”
Ngô Thường tức tối nhìn anh, rồi lập tức quay đầu đi.
Lâm Tại Đường bước tới gần cô, lại vòng qua phía sau bàn làm việc, sau đó lấy từ trong ngăn kéo ra một tập tài liệu đưa cho cô.
Ngô Thường mở ra xem, là một số bức ảnh.
Cô nhớ sau đó mình từng một lần đi ăn riêng với cậu chàng pha chế ở quán của chị Hứa, cậu trai nhỏ cô đơn, nông cạn, dáng vẻ đẹp trai ấy từng khoác vai cô, cô cảm thấy chán ngán liền hất ra. Nhưng đúng khoảnh khắc khoác vai đó đã bị người ta chụp lại.
Lâm Tại Đường điềm tĩnh nói: “Thấy chưa, anh nói rồi, ai cũng là người thường, không ai có thể cô đơn quá lâu.”
“Mục đích của anh là gì?” Ngô Thường hỏi.
“Không có mục đích gì hết.” Lâm Tại Đường nhún vai: “Em với anh đều là thương nhân mà, Ngô Thường, em biết mà, lúc đàm phán, càng có nhiều con bài trong tay, càng dễ giành được lợi thế.”
Ngô Thường không nói gì nữa.
Cô nhớ hôm đó về nhà, cô còn từng kể với Lâm Tại Đường về “cậu trai” kia, lúc đó Lâm Tại Đường có vẻ không để tâm đến cậu trai nhỏ của cô. Anh thật sự rất đáng sợ, giấu kỹ như vậy.
Ngô Thường thật sự có chút đau lòng. Cũng không biết tại sao, việc Lâm Tại Đường lấy ra những bức ảnh này lại khiến cô đau như vậy. Vài giây sau, cô hiểu ra rồi, cô vẫn luôn nghĩ Lâm Tại Đường sẽ đối xử với cô nhân nhượng một chút, trong lòng cô vẫn còn chút ảo tưởng, nghĩ anh sẽ không nỡ làm tới mức đó với cô. Dù đã ầm ĩ thành như vậy, anh chắc cũng sẽ còn nhớ cô từng tốt với anh. Nhưng khi những bức ảnh này được lấy ra, Ngô Thường cuối cùng cũng hiểu: Là cô đã sai rồi.
“Anh còn con bài nào khác không?” Cô hỏi anh.
“Em nghĩ sao?” Lâm Tại Đường khoanh tay nhìn cô.
Ngô Thường cười, trông như có chút chán nản, nói: “Thôi đi, Lâm Tại Đường, cứ vậy đi. Dù cuối cùng em có trắng tay thì em cũng nhận. Coi như đây là học phí đắt đỏ em phải trả.”
Cô đứng dậy muốn đi ra ngoài, Lâm Tại Đường bước tới, chặn trước mặt cô, đóng cửa lại trước, tiện tay khoá cửa.
Ngô Thường nhìn anh, cô biết rồi, anh lại muốn lợi dụng cô.
Quả nhiên, anh nói: “Anh muốn bàn với em chuyện của Thịnh Đường.” Thịnh Đường là đối thủ mạnh nhất của Đèn Trang Trí Tinh Quang, trong những lần đối đầu trước đây, chỉ có Ngô Thường phối hợp với Lâm Tại Đường mới có thể thắng được họ.
“Em không bàn.”
“Không, em phải bàn.” Lâm Tại Đường nói: “Muốn ly hôn yên ổn thì bây giờ bàn cho anh.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc