Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 53
Chương 53: Thanh toán
(Phiền cả nhà đọc lại cuối chương 52 nhé, mình phát hiện ra hôm qua mình edit thiếu raw á ~)
*
Ngô Thường không hề ngạc nhiên trước quyết định của Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường là thương nhân, nói chuyện làm ăn thì anh luôn lấy lợi ích của mình làm đầu. Dù là quyết định thế nào, ly hôn hay không ly hôn, anh cũng đều đặt bản thân lên trước hết, mà cô cũng là người như vậy.
Anh nhìn qua thì rất bình tĩnh, rất lý trí, cũng không hề biểu lộ chút luyến tiếc nào với cuộc hôn nhân của bọn họ. Ngô Thường cảm thấy như vậy cũng tốt, vẫn còn hơn cuối cùng phải cãi vã đến mức không còn nể mặt nhau. Ban đầu cô đã nghĩ rằng sẽ phải xé toạc mặt với Lâm Tại Đường.
“Bao giờ em có thể nhận được?” Cô hỏi.
“Trong vòng một tuần.” Lâm Tại Đường trả lời.
“Anh chắc là thứ em nhận được sẽ là toàn bộ danh sách tài sản thật sự của anh chứ?”
“Anh chắc.” Lâm Tại Đường nói: “Anh không cần phải giở trò với em, em thông minh như vậy, chuyện gì có thể qua mắt được em chứ?”
“Vậy thì tốt.” Ngô Thường nói.
Lúc này Lâm Tại Đường lại lên tiếng: “Em biết mà, tài sản của cả hai bên ly hôn đều phải thanh toán, không chỉ của anh, của em cũng phải tính. Những năm qua, các khoản đầu tư cá nhân, thu nhập của em cũng phải xem luôn.”
“Anh muốn tính cả phần của em sao?” Ngô Thường hỏi.
“Đúng rồi. Không lẽ không tính à?” Lâm Tại Đường đút hai tay vào túi, cúi đầu đá nhẹ lên cát: “Em không phải muốn nói chuyện công bằng sao?”
Ngô Thường tức đến bật cười: “Được thôi, tính thì tính.”
“Rạch ròi, đàng hoàng.” Lâm Tại Đường đột nhiên nói như vậy: “Không dây dưa, không để người ta dị nghị. Anh làm được chuyện đó thì em cũng đừng che giấu gì hết. Anh thật sự muốn xem thử, em đã nhận được bao nhiêu từ cuộc hôn nhân này, anh còn thiếu em bao nhiêu. Anh muốn biết rốt cuộc có phải như em nghĩ, thu nhập của em thấp hơn rất nhiều so với những gì em đã bỏ ra.”
“Anh muốn coi thử còn có thể bóc lột được bao nhiêu giá trị thặng dư từ em đúng không?” Ngô Thường nói: “Anh chọn lúc này chủ động đề nghị thanh toán tài sản, làm sao có lòng tốt gì cho được? Anh biết em cũng đầu tư làm ăn riêng, anh tò mò xem em lời hay lỗ đúng không?” Ngô Thường lắc đầu: “Được, em cho anh tính.”
“Đừng có làm bộ đáng thương, Ngô Thường.” Lâm Tại Đường nói: “Anh biết em không phải người dễ bị người ta làm thịt.”
“Em biết, anh xem em là đối thủ xứng tầm, đó là sự tôn trọng dành cho em.” Ngô Thường nhún vai: “Tùy anh.”
Mưa ở Thiên Khê vẫn còn rơi, chiếc ô của Lâm Tại Đường đang hứng lấy âm thanh của cơn mưa. Anh cứ đứng dưới dù nhìn Ngô Thường, vành mũ áo mưa của cô trượt ra sau, trán bị nước mưa thấm ướt lấp lánh. Anh đưa dù che về phía đầu cô, cô lùi một bước, anh lại đưa tới, cô vẫn lùi một bước. Cứ như vậy, họ cố chấp đứng giữa làn mưa.
“Em không cần anh che mưa cho em.” Ngô Thường nói: “Bao nhiêu năm nay, em đều tự mình đi qua những con đường mưa, những con đường đêm, em đã quen rồi.”
“Em không cần anh thương hại em. Anh nói đúng, pháp luật công bằng với cả anh và em. Chúng ta ly hôn cũng phải ly hôn cho đàng hoàng, rõ ràng. Đây là sự tôn trọng và coi trọng anh dành cho em.” Ngô Thường lau nước mưa trên mặt, cô không vì không nhìn thấu được Lâm Tại Đường mà buồn, cũng không hề tiếc mấy năm tháng đã trôi qua. Lâm Tại Đường không nhìn lầm cô, cô đúng là đã chuẩn bị sẵn, đúng là đã có đường lui, đúng là không cần anh phải nhường nhịn.
“Anh không hề thương hại em.” Lâm Tại Đường nói.
“Vậy thì càng tốt.” Ngô Thường nói: “Em cũng sẽ kêu luật sư chuẩn bị sẵn danh sách tài sản của em, chúng ta cùng nhau thanh toán.”
“Được.”
Cô xoay người đi vào làng, vì trời mưa nên cát bị dìm xuống, cứng hơn so với những ngày nắng ấm, cát mịn. Điều này có chút giống lòng người, bình thường nhìn qua thì mềm yếu, nhưng gặp chuyện rồi mới biết ai cứng rắn hơn ai.
Lâm Tại Đường đi theo sau cô, anh cũng không cố chấp che dù cho cô nữa. Hai người một trước một sau đi vào làng, cách lần đầu tiên bọn họ cùng nhau đi trên con đường nhỏ này vào năm 2006, đã mười ba năm trôi qua. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi.
Lâm Tại Đường lờ mờ nhớ lại năm đó, cô mặc chiếc váy vàng, thích leo cây hái hoa quả, thường ngồi hóng mát giữa trời đất, vẻ mặt vô ưu vô lo. Rốt cuộc là làm sao mà đi đến bước này? Một bước sai, sai mãi về sau.
Đi tới trước cửa căn nhà cũ của bà nội Xuân Hoa, Ngô Thường hỏi: “Anh chắc anh muốn ở đây sao? Ở trong căn nhà anh đã để bụng suốt bao năm của Bộc Quân Dương ư?”
“Ông nội ở đây, anh ở đây cũng tiện chăm sóc ông.”
“Ông nội an tâm sống ở đây là vì ông không có liên quan gì với Bộc Quân Dương. Còn anh thì sao? Anh chắc không? Anh phải biết rằng, em và Bộc Quân Dương đã từng trải qua quãng thời gian hạnh phúc nhất đời mình ở nơi này, anh không sợ tự mình chuốc lấy không vui à?”
“Ngô Thường, em đừng nói nữa. Được không?” Lâm Tại Đường ngăn cô lại: “Chúng ta đã đi tới bước này rồi, anh sẽ không để ý nữa, cũng sẽ không tính toán gì nữa. Chuyện đã qua rồi.”
“Ừ nhỉ, anh giỏi nhất là nhìn về phía trước mà.” Ngô Thường cười với anh: “Vậy thì tốt.”
Cô định rời đi, lại bị Lâm Tại Đường chặn lại. Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Đèn Trang Trí Tinh Quang bây giờ đang vào giai đoạn then chốt, chuyện ly hôn sẽ làm anh phân tâm, cho nên anh giao toàn bộ cho luật sư xử lý rồi. Em có vấn đề gì thì cứ liên hệ với luật sư, hai chúng ta gặp mặt thì đừng bàn chuyện này nữa.”
“Em đồng ý.” Ngô Thường nói: “Em với anh thật ra cũng chẳng nói được gì, toàn là nói dư thừa.”
Sau khi nói xong, cô dẫm lên nước mưa rồi cứ thế bỏ đi.
Về tới phòng, Ngô Thường thấy Tống Cảnh – người đang tạm ở nhờ chỗ cô, đang lật xem một cuốn sách. Ngô Thường liếc mắt liền thấy tên tác giả là Bộc Quân Dương.
Thật ra Ngô Thường chưa từng đọc kỹ những cuốn sách Bộc Quân Dương viết về Thiên Khê, có lần cô nhìn thấy sách trưng bày ở tiệm, đứng đó liếc mắt qua một cái. Câu đầu tiên Bộc Quân Dương viết là: “Rất nhiều câu chuyện về Thiên Khê, tôi đã quên rồi.”
Ngô Thường đọc xong câu đó thì đặt sách xuống luôn.
Lúc này Tống Cảnh khoe với Ngô Thường: “Cậu nhìn nè, mình có chữ ký của Bộc Quân Dương, mình mặt dày xin được đó.”
Trang đầu sách viết: Tặng người bạn tốt nhất của tôi, Tống Cảnh, để kỷ niệm quãng thời gian của chúng ta ở Thiên Khê.
“Chữ của Bộc Quân Dương vẫn đẹp ghê ha!” Tống Cảnh khoe: “Để mai mốt mình hết tiền thì mình sẽ đem bán cuốn này, sách có chữ ký của anh ấy chắc cũng bán được ba trăm, năm trăm ấy nhỉ?”
Ngô Thường bật cười.
“Lâm Tại Đường tìm cậu làm gì vậy?” Tống Cảnh hỏi.
“Bàn công việc.”
“Hai người còn công việc gì nữa hả?”
“Tụi mình bây giờ chỉ còn công việc thôi.”
Nói rồi, Ngô Thường cầm khăn tắm bước vào phòng tắm nhỏ.
Cái phòng tắm nhỏ này, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chật chội như vậy. Lúc tắm, Ngô Thường không cẩn thận đụng trúng cổ tay, cô bất giác nhớ lại hồi xưa Lâm Tại Đường từng sống ở đây, ngày nào tắm cũng giống như ăn trộm, cẩn thận từng chút, nhưng vẫn thường hay va đụng. Lâm Tại Đường là người rất điềm tĩnh, anh chỉ phàn nàn về việc phòng tắm nhỏ có đúng một lần, những lần khác đều không nói gì.
Thật ra Ngô Thường không thường nhớ những chi tiết về Lâm Tại Đường, nhưng đã sống với nhau nhiều năm, rất nhiều chuyện đã thấm vào cuộc sống của cô giống như chuyện ăn cơm uống nước vậy. Cho dù cô xem mối quan hệ đó là công việc, nhưng cô cũng phải thừa nhận: công việc cũng có thói quen.
Giống như ngày đầu tiên sau khi cô nghỉ việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, vừa mở mắt ra đã là bảy giờ sáng, cô hoảng hốt bật dậy, cứ tưởng mình còn phải đi làm.
Chống lại thói quen thật sự là một chuyện rất khó.
Lúc này Tống Cảnh ở bên ngoài đang đọc to: “Tôi quen một cô gái Thiên Khê, cuộc đời cô ấy rất khổ sở…”
Ngô Thường mở vòi nước, tiếng nước ào ào ngăn cách giọng nói của Tống Cảnh. Cuộc đời rất khổ sở sao? Ngô Thường không thấy khổ, dù cuộc sống túng thiếu, nhưng khổ thì không khổ.
Lúc lâm chung, Nguyễn Hương Ngọc từng nói với cô: “Thường Thường, mẹ hy vọng con hiểu rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ trọn vẹn. Có người giàu có, nhưng sức khỏe lại yếu; có người khỏe mạnh, nhưng lại nghèo khổ; có người nhìn vào thấy như có tất cả, nhưng thật ra lại không hạnh phúc… Mẹ sắp đi rồi, mẹ đi rồi, con sẽ thấy đau lòng, sẽ thấy cuộc đời không trọn vẹn… Không sao đâu, mẹ đi rồi, nhưng con sẽ có những thứ khác, luôn luôn sẽ có một thứ khác thay thế một thứ đã mất…”
Ngô Thường ôm lấy Nguyễn Hương Ngọc khóc nức nở, cô nói: “Mẹ ơi, con không cần những thứ khác, con chỉ muốn mẹ ở bên con thêm vài năm nữa thôi. Mẹ à, mẹ biết mà, con cần mẹ…”
Ngô Thường vốn không cố chấp theo đuổi sự trọn vẹn trong đời, cô rất hiểu được rằng trọn vẹn là thứ hiếm có, nhưng cô cũng không hiểu tại sao số phận lại phải cắt xén cuộc đời cô một cách tàn nhẫn đến vậy.
Cô tắt vòi nước, nghe thấy Tống Cảnh đang đọc đến câu này: “Cô ấy rất kiên cường, kiên cường như đa số những người phụ nữ trên thế gian này. Chính sự kiên cường ấy khiến cô ấy dường như không đủ nhạy cảm với khổ đau…”
Ngô Thường nghe không nổi nữa, cô lớn tiếng la: “Cái thứ này mà là sách bán chạy hả?”
Tống Cảnh cười phá lên: “Không phải nội dung chính đâu!”
Ngô Thường quấn khăn tắm bước ra, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cô lau tay rồi cầm lấy cuốn sách trong tay Tống Cảnh liếc qua, nói: “May mà không phải nội dung chính, nghe y như mấy bài văn gà súp vậy.”
“Người ta đang khen cậu đó.” Tống Cảnh nói.
“Mình không cần người ta khen, anh ấy không bằng làm chút chuyện thực tế, đợi ‘Thiên Khê chào đón bạn’ xây xong, kêu anh ấy viết cho mình một bài quảng bá…”
Tống Cảnh nghe vậy liền hét lên: “Ngô Thường! Trong đầu cậu chỉ biết có tiền! Tiền!”
“Nếu mình không lo kiếm tiền, cậu có xây xong viện dưỡng lão không?”
“Mình sai rồi!” Tống Cảnh nói: “Mình thích cái kiểu đầu óc toàn tiền của cậu lắm luôn.”
Nói xong, cô ấy lại cúi đầu lật sách, đọc thêm một lúc rồi nói: “Hồi trước có người nói, có thể nhìn thấy linh hồn của tác giả qua câu chữ… Mình không tin, nhưng sau khi cầm được cuốn sách này thì mình tin rồi. Thật kỳ diệu, vì mình quen Bộc Quân Dương cho nên cảm giác như cuốn sách này đang trò chuyện với mình vậy… Cậu cũng đọc thử đi?”
“Mình không đọc.” Ngô Thường từ chối đề nghị của Tống Cảnh, cô đưa tay đẩy Tống Cảnh: “Vô trong ngủ đi.”
Cô nằm xuống bên mép giường.
Tắt đèn xong, hai người nghe tiếng mưa rơi.
Tống Cảnh nhớ lại đoạn văn vừa đọc, không nhịn được nói: “Ngô Thường, anh ấy từng yêu cậu đó. Bộc Quân Dương thật sự từng yêu cậu. Cậu biết không? Cách anh ấy viết về cậu rất chân thành, rất sống động, mình như quay về hai mươi mấy năm trước vậy, tụi mình đi bắt ốc ngoài biển. Mặt trời lặn, tụi mình kéo theo cái bóng thật dài…”
“Giờ cậu nói chuyện thơ mộng dữ vậy hả?” Ngô Thường ngắt lời hỏi.
Tống Cảnh ngượng ngùng cười: “Là Bộc Quân Dương viết mà… Mình cảm động quá…”
Ngô Thường nhắm mắt nói: “Mình thà rằng anh ấy đừng viết mình vào sách, hồi đó mình không hiểu chuyện nhưng bây giờ mình hiểu rồi, chuyện này sẽ làm tổn thương Viên Bác Dao. Mình hy vọng trong ký ức của Bộc Quân Dương, mình đã chết rồi.”
Vậy còn Lâm Tại Đường thì sao?”
“Mình thì hy vọng anh ấy sẽ nhớ mình, mình rất sẵn lòng đấu với Lâm Tại Đường.” Ngô Thường nói: “Cả đời người, gặp được đối thủ xứng tầm thật sự rất khó.”
“Mẹ mất rồi, mình cảm giác tim mình đã chết lặng, chắc là đã chết cùng với mẹ rồi. Nhưng Lâm Tại Đường, vì anh ấy quá lạnh nhạt, tâm cơ quá sâu, ngược lại khiến mình lại có tinh thần chiến đấu. Mình sẵn lòng tranh với anh ấy, giành với anh ấy, mình cũng không sợ làm anh ấy bị tổn thương, bởi vì căn bản anh ấy sẽ không bị tổn thương.”
“Nhưng chuyện này có lợi gì cho hai người các cậu chứ hả?” Tống Cảnh thở dài: “Nói thật nha Ngô Thường, mình thật sự rất nhớ những năm trước hai người các cậu cùng nhau phấn đấu, hồi đó mình thấy hai người rất xứng đôi.”
“Vậy hả?”
“Ừ, rất xứng.”
“Không có tình cảm mới gọi là xứng. Có tình cảm thì không cần biết có xứng hay không.” Ngô Thường lý trí đến mức làm Tống Cảnh thấy buồn. Cô ấy hy vọng Ngô Thường thỉnh thoảng cảm tính một chút, bởi vì người cảm tính dễ bị những điều tốt đẹp làm cho rung động hơn.
Tống Cảnh còn muốn nói thêm, nhưng điện thoại cô ấy lại reo lên. Là “nhân viên ngốc mới” của cô ấy – Chu Ngọc Đình gọi tới.
Cô ấy bực mình bắt máy: “Chuyện gì nữa?”
“Em đổi phòng cho anh đi, anh không muốn ngủ chung mái nhà với Lâm Tại Đường.”
“Lâm Tại Đường làm gì anh?”
“Cậu ta không cho anh phát ra tiếng.”
“Giờ này rồi, anh còn muốn phát ra tiếng gì?”
“Anh muốn đọc to sách của Bộc Quân Dương.” Giấc mơ văn học của Chu Ngọc Đình đã chính thức bắt đầu, anh ta thề phải học theo Bộc Quân Dương, viết ra hiện tại và tương lai của Thiên Khê.
Tống Cảnh nghe vậy, cảm thấy gặp được tri kỷ bèn ngồi bật dậy nói: “Đọc! Anh đọc lớn lên cho em nghe!”
“Lâm Tại Đường không cho.” Chu Ngọc Đình tỏ vẻ tủi thân: “Cậu ta nói anh mà còn đọc nữa là sẽ đuổi anh ra ngoài.”
Tống Cảnh khoác áo đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Ngô Thường: “Cái anh Lâm Tại Đường nhà cậu sao còn bắt nạt người ta vậy? Cậu có đi xử anh ấy không?”
“Mình không đi.”
Ngô Thường hiểu rõ con người Lâm Tại Đường, anh thích yên tĩnh, mà Chu Ngọc Đình lại đọc sách của Bộc Quân Dương, nghe cứ như đang chửi thẳng vào tai anh vậy. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, Lâm Tại Đường vẫn luôn nửa đùa nửa thật nhắc tới Bộc Quân Dương, Ngô Thường không biết Bộc Quân Dương đã làm gì anh, mà bao nhiêu năm qua anh cứ nhìn Bộc Quân Dương không thuận mắt như vậy.
Tống Cảnh đi một hồi rồi quay lại, nói với Ngô Thường: “Lâm Tại Đường bị ông nội anh ấy mắng rồi, bị phạt đứng luôn.”
“Phạt đứng hả?”
“Ừ, ông nội anh ấy nói anh ấy lớn tuổi rồi mà không biết rộng lượng, bắt anh ấy đứng úp mặt vào tường.”
“Anh ấy đứng thật không?”
“Anh ấy đứng thật không?” Tống Cảnh nhấn mạnh chữ “không”: “Đứng thẳng đơ luôn!”
Cô ấy đứng ngay tại chỗ bắt chước dáng đứng úp mặt vào tường của Lâm Tại Đường, vừa bắt chước vừa cười: “Không ngờ Lâm Tại Đường lớn vậy rồi mà còn bị bắt úp mặt vô tường.”
“Người già dạy con cháu, bao nhiêu tuổi cũng phải nghe. Hồi trước bà ngoại đánh mẹ mình…” Ngô Thường nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó cô nói tiếp: “Bàn tay vỗ xuống kêu bốp bốp, vậy mà mẹ mình còn cười nói: ‘Đánh thêm mấy cái nữa, đánh thêm mấy cái nữa…’”
“Lâm Tại Đường có ông nội bên cạnh, vậy cũng coi như là hạnh phúc rồi.” Tống Cảnh nói: “Anh ấy giờ chỉ còn ông nội thôi. Ba anh ấy thì như vậy, mẹ anh ấy lại khó gần…”
“Chuyện đó không còn liên quan gì tới mình nữa, Tống Cảnh. Mình chỉ cần nghĩ tới việc sắp được rời xa những người này là mình cảm thấy dễ chịu ngay lập tức.” Ngô Thường nói.
“Ngô Thường, có câu này mình không biết có nên nói hay không…”
“Cậu là bạn thân nhất của mình, có câu gì mà không thể nói chứ?”
“Mình cảm giác Lâm Tại Đường tự ti trước mặt cậu. Không phải vì chuyện gì khác, mà là vì cái gia đình chết tiệt đó của anh ấy…”
“Mình không biết anh ấy có tự ti hay không, mình chỉ biết anh ấy rất nhẫn tâm.” Ngô Thường không hề kể với Tống Cảnh chuyện Lâm Tại Đường muốn tính toán sòng phẳng với cô. Thật ra cô đã chuẩn bị trước lâu rồi, chỉ là không ngờ Lâm Tại Đường lại dám trắng trợn đề cập đến chuyện đó. Cô vẫn đã đánh giá thấp Lâm Tại Đường rồi.
Nghĩ vậy, rồi cô từ từ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Tống Cảnh lay cô dậy, cầm điện thoại đưa cho cô xem.
Nội dung trên điện thoại rất đơn giản, là một người khác đăng lên Moments: Đó chắc là một buổi tiệc khá riêng tư, mọi người đang trò chuyện vui vẻ. Những người phía sau trong bức ảnh đều bị làm mờ, hầu như không nhìn rõ được, nhưng Tống Cảnh vẫn nhận ra ngay. Bên cạnh Lâm Tại Đường có một cô gái, đang khẽ khàng đưa miếng tôm đã bóc sẵn về phía miệng của Lâm Tại Đường.
“Cậu xem nè, Ngô Thường! Đây là Lâm Tại Đường hả? Có phải không?” Tống Cảnh vô cùng kinh ngạc, gần như không kìm được cảm xúc.
Ngô Thường chỉ thản nhiên liếc qua, chuyện này với cô đã thành quen rồi. Cô biết ở Hải Châu, trong mấy buổi tiệc riêng tư như vậy, dắt bạn gái theo là chuyện bình thường. Trước kia Lâm Tại Đường không dắt theo, không có nghĩa là sau này anh sẽ không dắt.
“Vậy nên, Lâm Tại Đường đột nhiên chịu ly hôn là vì anh ấy ngoại tình ư? Anh ấy đã tìm được người thay thế cậu rồi?”
Tống Cảnh dùng từ “thay thế”, từ này thật sự rất chính xác.
Ngô Thường không trả lời, chỉ khẽ cười lạnh một tiếng.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc