Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 52
Chương 52: Công tư phân minh
*
Lâm Tại Đường nói muốn bàn với Ngô Thường vài chuyện quan trọng, trong mấy chuyện cô quan tâm, Ngô Thường chỉ quan tâm tới tiền, thế là cô liền hỏi anh: “Chia tiền phải không?”
“Đúng, mà cũng không hẳn.” Lâm Tại Đường trả lời như vậy. Anh úp úp mở mở, không chịu nói thêm một chữ nào nữa.
Ngô Thường không muốn chơi trò đoán ý với anh, cô quay lưng bỏ đi ngay.
Lâm Tại Đường nhìn bóng lưng cô, phát hiện cô đã sớm hòa vào cuộc sống ở Thiên Khê rồi. Ngô Thường hoàn toàn buông bỏ cái hình tượng phu nhân Hải Châu mà cô chưa từng quan tâm, đi công trình thì ra dáng người đi công trình, chẳng cần phải trang điểm cho ai ngắm. Bóng lưng của cô toát lên sự tự tại, vô cùng tự tại.
Cô đội một cái nón lá to, vì làm việc trên bãi cát nên toàn là bùn cát, mang đôi ủng cao su, quấn ống quần lên, sợ bị đen da, một cái khẩu trang đen che kín mặt và cổ, nhưng khi cô muốn nhìn anh thì sẽ hơi ngẩng đầu lên một chút.
Không ai có thể nhận ra cô ngay trên bãi cát, còn tưởng cô là người làm thuê của nhà ai.
Buổi chiều, cô đợi được đến khi Nguyễn Xuân Quế tới.
Nguyễn Xuân Quế thường hay đến làng Thiên Khê thăm Lâm Hiển Tổ, sau này khi biết ở đây mang giày cao gót không tiện nên lúc nào bà cũng mang một đôi giày đế bệt. Ngô Thường nhìn lướt qua, hôm nay bà mang một đôi giày của người già. Ngô Thường chưa từng nghĩ đời này sẽ thấy Nguyễn Xuân Quế mang giày người già. Giống như bà đột nhiên chịu già rồi vậy.
Tinh thần bà không được tốt lắm, có quầng thâm mắt, những nếp nhăn vốn được tiêm căng da che lấp nay đã hiện rõ trở lại.
Ngô Thường hỏi bà tới đây làm gì, bà nói: “Tôi tới thăm Lâm Hiển Tổ.”
Bà vẫn vậy, trước mặt người ngoài vẫn gọi thẳng tên Lâm Hiển Tổ.
“Ông nội đang ngủ trưa, chắc mẹ phải đợi lâu một chút rồi.” Ngô Thường kéo thấp vành nón, lại chuẩn bị quay đi làm tiếp. Cúi đầu nhìn thấy đôi giày người già chặn trước mặt cô, Nguyễn Xuân Quế hỏi: “Cô dựa vào đâu mà đòi căn biệt thự của Lâm Tại Đường?”
“Căn biệt thự đó hả.” Ngô Thường nói: “Nếu con nhớ không lầm, căn biệt thự đó là con kiếm tiền cho Lâm Tại Đường mua, mẹ quên rồi hả? Con có thể giúp mẹ nhớ lại.”
Nguyễn Xuân Quế giơ tay ra, vì động tác này mà miếng vải đen buộc dưới áo bà lộ ra ngoài.
“Nhà mẹ có người mất hả? Hay đây là kiểu ăn mặc mới? Phong cách tang lễ?” Ngô Thường cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
“Phong cách tưởng niệm mẹ cô đó.” Nguyễn Xuân Quế thẳng thừng kéo ra cho Ngô Thường xem: “Đẹp không? Đẹp thì tôi làm cho cô một miếng luôn.”
Đó không phải là miếng vải đen bình thường, trên vải thêu sóng biển và cá, Ngô Thường không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ nói: “Mẹ con không cần mẹ tưởng niệm, thay vì tưởng niệm mẹ con sau khi bà mất, chi bằng đưa cho con thứ nên thuộc về con đi.”
“Những thứ nào là thứ cô nên được nhận?” Nguyễn Xuân Quế hỏi: “Cô cảm thấy những thứ nào là nên cho cô? Hay là cô liệt kê cho tôi một danh sách đi, để tôi xem thử tham vọng của cô lớn cỡ nào?”
“Con không cần nói với mẹ, nếu con nói cũng là nói với Lâm Tại Đường. Con muốn là tài sản chung của vợ chồng, chứ không phải tài sản chung của mẹ chồng nàng dâu, cũng chẳng phải tài sản chung của mẹ con.” Ngô Thường thẳng thừng với Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ lo hơi bị nhiều rồi đó.”
“Cô bây giờ đúng là chẳng thèm che giấu nữa nhỉ.”
Ngô Thường lười cãi với bà, cô quay lưng đi vào công trình. Nguyễn Xuân Quế cười lạnh một tiếng, rồi đi tìm Lâm Hiển Tổ.
Ông cụ đang ngủ trưa, bà ngồi ở sân trước đợi.
Lúc này Diệp Mạn Văn bưng một cái thau đi tới, trong thau là bánh thanh minh bà vừa làm. Năm nay Diệp Mạn Văn cũng chẳng khá gì, lúc Tết Thanh Minh chuẩn bị nhiều quá, giờ đã qua tháng năm rồi vẫn chưa ăn hết. Hai ba ngày bà lại làm thêm một lần.
“Xuân Quế tới hả.” Vì tai bà hơi lãng, giọng nói cũng lớn hơn trước: “Con có ăn không?”
“Con không thích ăn.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Con bị tiểu đường, bác sĩ không cho ăn mấy cái này.”
“Ăn một miếng đi mà.” Diệp Mạn Văn nói: “Dì nhớ hồi nhỏ mấy đứa thích ăn món này lắm, con thích ăn ngọt, Hương Ngọc thích ăn mặn.” Diệp Mạn Văn nói xong liền ngẩn người.
Lúc bà ngẩn người thì rất yên tĩnh, mắt nhìn về một nơi nào đó, như thể đột nhiên rơi vào một ký ức nào đó, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười.
Đợi bà ngẩn người xong, bà lại hỏi Nguyễn Xuân Quế: “Có ăn bánh thanh minh không?”
“Con không ăn, con bị tiểu đường, bác sĩ không cho ăn.” Nguyễn Xuân Quế lại trả lời một lần nữa.
“Ăn một miếng đi mà… Dì nhớ hồi nhỏ con với…”
“Dì Diệp.” Nguyễn Xuân Quế ngắt lời bà: “Dì Diệp có uống thuốc không? Dạo này dì có uống thuốc đàng hoàng không?”
“Thuốc gì?”
Nguyễn Xuân Quế bất lực lắc đầu: “Không có gì, chắc con nhớ nhầm rồi.”
Nguyễn Xuân Quế nhìn Diệp Mạn Văn ngồi đó, trong thoáng chốc như nhìn thấy Nguyễn Hương Ngọc vậy. Người đó đúng là yểu mệnh, lúc còn sống chị ta làm bà ghét, chị ta chết rồi ban đầu bà thấy vui, nhưng dần dần lại thấy khó chịu.
Bà bắt đầu nằm mơ, cứ hay mơ thấy Nguyễn Hương Ngọc.
Cả đời này Nguyễn Xuân Quế chưa từng có người bạn nào thật sự được gọi là bạn, chỉ có duy nhất Nguyễn Hương Ngọc khi còn sống ở làng Xa kia.
Trong mơ, bọn họ thân thiết gắn bó, tỉnh mộng rồi bà lại thấy xui xẻo.
Nguyễn Xuân Quế đi xem bói, hỏi thầy tại sao trong mơ bà cứ bị chị ta dây dưa hoài.
Thầy nói với bà là phải buông bỏ chấp niệm.
“Tôi không có chấp niệm, tôi có chấp niệm gì chứ?”
Thầy lại nói: “Bọn tôi coi bói cũng nói chuyện khoa học, từ góc độ tâm lý học mà nói…”
Nguyễn Xuân Quế liền nói: “Thôi đừng nói tâm lý học với tôi, tôi không muốn nghe.”
Bà tự tìm một miếng vải đeo vào người, miếng vải đó có màu đen tuyền, bà thấy đen quá thì xấu nên nhờ người thêu sóng biển và cá lên.
Lâm Hiển Tổ ngủ trưa dậy, thấy bà tới liền mời bà ăn bánh thanh minh. Nguyễn Xuân Quế cảm thấy cái bánh thanh minh này chắc cũng không thoát nổi, món dính dính nhão nhão này cuối cùng cũng vào miệng bà.
Bà muốn nói với Lâm Hiển Tổ chuyện Ngô Thường đòi căn biệt thự của Lâm Tại Đường thì Lâm Hiển Tổ lại chủ động hỏi: “Căn biệt thự mua năm 2012 làm xong thủ tục sang tên rồi chứ?”
Nguyễn Xuân Quế sững người, liếc mắt nhìn Diệp Mạn Văn.
“Con không cần nhìn dì Diệp của con đâu, giờ mấy chuyện không liên quan cô ấy đều không nghe được. Cô ấy căn bản cũng không quan tâm mấy chuyện này.”
Lâm Hiển Tổ nói: “Con đừng có cản trở, chuyện của con cái cứ để tụi nó tự giải quyết, con để ý nhiều như vậy, cuối cùng trách nhiệm lại đổ lên đầu con hết. Mấy năm nay con đã chịu thiệt thòi trong mấy chuyện này đủ rồi, cực khổ vất vả, cuối cùng ai nhớ con tốt với ai chứ?”
“Con đều vì nhà họ Lâm, vì Lâm Tại Đường thôi.”
“Thứ con cho là tốt, chưa chắc là thứ Tại Đường muốn.” Lâm Hiển Tổ thở dài: “Xuân Quế à, đời người có bao lâu đâu… Người tính sao bằng trời tính được…”
“Người tính ư, con chưa từng thua ai, trời tính cũng chưa tính tới con đâu.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Con không tranh không giành, Tại Đường có được ngày hôm nay chắc?”
Ngày hôm đó Nguyễn Xuân Quế có hơi bực bội, lời của Lâm Hiển Tổ bà cũng không nghe lọt, bà cảm thấy Lâm Hiển Tổ đã bị Diệp Mạn Văn và Ngô Thường che mắt rồi, ngay cả Đèn Trang Trí Tinh Quang do ông tự tay sáng lập cũng không cần nữa, chỉ muốn an dưỡng tuổi già ở cái nơi hẻo lánh Thiên Khê này, chuyện bên ngoài thì chẳng buồn đoái hoài.
Bà kiếm đại cái cớ rồi bỏ đi.
Bà không cam tâm chia công sức bao năm nay của mình cho Ngô Thường, bà nhất định phải giành cho bằng được!
Bà gọi điện cho Lâm Tại Đường, Lâm Tại Đường không bắt máy, gọi tới nhà xưởng, bên nhà xưởng nói tổng giám đốc Lâm đã rời đi lúc hai giờ chiều, không biết đi đâu.
Nguyễn Xuân Quế ghét nhất đời là mấy người bị tình cảm chi phối, người như vậy làm chẳng nên chuyện lớn, bà biết Lâm Tại Đường không phải loại người đó, nhưng lại sợ Ngô Thường lại giở trò gì nữa.
Ngô Thường rất giỏi, luôn biết chọn thời điểm thích hợp để đưa ra mấy yêu cầu quá đáng, cô rất rõ bản thân có bao nhiêu trọng lượng và giá trị, hết lần này tới lần khác khống chế được Lâm Tại Đường.
Người ở văn phòng nhà xưởng cúp máy xong, sau đó nói với Lâm Tại Đường: “Nghe giọng không vui lắm, hình như có chuyện gì đó.”
“Ừ, cảm ơn.”
Lâm Tại Đường biết chuyện của Nguyễn Xuân Quế, chẳng qua cũng chỉ là muốn anh đừng nhường Ngô Thường nữa. Anh cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng chuyện giữa anh và Ngô Thường anh chưa từng nói với ai, vậy mà cứ như cả thế giới đều biết tình cảm của họ đang có vấn đề.
Không muốn bị làm phiền thêm nữa, anh dứt khoát kêu người rút dây điện thoại ra.
Lúc này, thư ký Cốc Doanh cầm bảng lịch trình tới cho anh xem, hỏi anh có cần điều chỉnh gì không.
Lâm Tại Đường không thèm nhìn, nói: “Không cần xem nữa, từ hôm nay trở đi sắp xếp toàn công việc, đừng sắp xếp chuyện cá nhân.”
“Còn công tác thì sao ạ?”
“Cũng sắp xếp bình thường.”
Cốc Doanh là người rất gọn gàng dứt khoát, lời ông chủ nói cô ấy không hỏi thêm mà chỉ nói: “Dạ, vậy cứ sắp xếp như vậy. Nhưng nếu là chuyện của chị Thường Thường thì sao ạ?”
Lâm Tại Đường ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô ấy, nói: “Công tư phân minh.”
“Sau này chuyện của chị Thường Thường cũng là công việc luôn đúng không ạ?”
Lâm Tại Đường ừ một tiếng, Cốc Doanh cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi cô ấy ra ngoài, cô ấy gọi cho Ngô Thường, Ngô Thường hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy nói không có gì, chỉ muốn biết hôm nay chị đang làm gì thôi.
Ngô Thường cười khẽ, nói: “Cốc Doanh, em giấu không được đâu, em nói thẳng với chị đi.”
Cốc Doanh liền nói: “Em không biết phải nói với chị sao nữa, lúc nãy em đồng bộ lịch trình với tổng giám đốc Lâm, anh ấy nói từ hôm nay trở đi không sắp xếp chuyện cá nhân nữa. Em hỏi nếu là chuyện liên quan đến chị thì sao? Anh ấy nói tính là công việc.”
“Công tư phân minh hả?” Ngô Thường hỏi.
“Dạ đúng.”
“Ừm, cảm ơn em, Cốc Doanh.” Ngô Thường nói: “Em phải biết quý trọng công việc của mình, sau này mấy chuyện như vậy không cần nói với chị. Cốc Doanh, chị nói nghiêm túc đó, em phải biết giữ công việc của mình, chuyện của chị em đừng bận tâm, được không?”
“Em nói cũng không tính là bí mật thương mại, em biết nhiệm vụ của em là gì.” Cốc Doanh nói.
“Không, chuyện em nói chính là bí mật thương mại đó.” Ngô Thường cười: “Lúc người ta muốn chơi em, ngay cả hơi thở của em cũng là bí mật thương mại. Cốc Doanh, em phải biết đề phòng, làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, đừng coi ai là bạn, cũng đừng coi chị là bạn.”
“Được rồi chị.”
Cốc Doanh nói: “Tổng giám đốc Lâm đang nhìn em rồi, em cúp máy đây.”
“Cảm ơn em, Cốc Doanh.”
Ngô Thường cúp điện thoại xong, cẩn thận suy nghĩ về bốn chữ “công tư phân minh”. Tới buổi tối, Lâm Tại Đường – người muốn công tư phân minh lại quay về, anh gọi điện bảo cô ra bờ biển.
Ngô Thường mặc áo mưa rồi đi.
Ban ngày làm việc mệt đến nỗi tay cô không còn sức giơ dù lên. Vừa thấy Lâm Tại Đường cô đã nói: “Trời mưa mà anh gọi em ra bờ biển, người ngoài không biết còn tưởng anh muốn đẩy em xuống biển nữa kìa.”
“Giết người phi tang hả? Cũng là một ý hay đấy.”
“Đừng nói bậy nữa, nói thẳng đi, có chuyện gì?” Ngô Thường hỏi.
“Anh đồng ý ly hôn.” Lâm Tại Đường nói: “Anh đã tham khảo ý kiến luật sư, tài sản riêng hiện giờ đứng tên anh đều có thể tiến hành kê khai. Tụi mình cứ lặng lẽ làm thủ tục ly hôn, không cần để mấy người lớn biết. Như vậy đối với em hay đối với anh đều tốt.”
Ngô Thường không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh.
“Chuyện ly hôn, càng nhanh càng tốt.” Lâm Tại Đường lại nói.
Editor có lời muốn nói:
Từ năm 2011 đến năm 2019 là 8 năm, mình nghĩ trong khoảng thời gian này Ngô Thường sẽ thay đổi xưng hô với Nguyễn Xuân Quế nên mình để xưng hô ‘mẹ – con’, nếu không phải thì sau này mình sẽ beta lại.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc