Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 51
Vạn vật trên đời, chẳng bền lâu
Chương 51: Cả một vùng đầy hoang vu
*
Một bát rượu vàng cũ uống vào
Bọn họ vừa khóc vừa cười
Tháng 4 năm 2019, “Không uống nổi thì đừng uống nữa” của Ngô Thường
–
Lâm Hiển Tổ vừa mở mắt ra đã nhớ mình đang ở Thiên Khê.
Ông đã phấn đấu cả đời ở thành phố Hải Châu, đến khi về già, ngược lại lại không thích Hải Châu nữa. Chủ yếu là ông không thích mấy người xung quanh mình.
Theo lý thì đời này ông đã trải qua biết bao sóng gió, thấy đủ điều thiện ác, đến tuổi này lẽ ra phải càng thêm khoan dung mới đúng. Nhưng ông thì không, ông lại ngược lại, bây giờ chẳng muốn giao tiếp với ai hết.
Đôi khi có mấy dịp công khai mời ông tham dự, không cần ông phát biểu gì, chỉ cần ngồi đó làm nền, phí xe cộ cũng cho mấy chục nghìn, ông cũng từ chối hết.
Ông ghét chỗ đông người.
Ông thích Thiên Khê.
Nơi này người ít, yên tĩnh. Ông dậy sớm, chỉnh tề đâu vào đó, mặc quần áo gọn gàng, trước khi ra cửa còn soi gương mấy lần, chắc chắn vẻ ngoài không có vấn đề gì. Đi bộ chừng trăm bước là tới nhà A An.
Lúc này trên bàn ăn của A An đã dọn sẵn bữa sáng, Ngô Thường vẫn còn đang ngủ trên lầu. A An làm dấu với ông, bảo ông đừng làm ồn. Ông liền lặng lẽ đi rửa tay rồi mới ngồi vào bàn ăn.
Bữa sáng của A An lúc nào cũng rất hợp khẩu vị anh, hai người từ tốn ăn uống, nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.
A An kể là bảo tàng Hải Châu lại tìm bà, nói là muốn mở một lớp dạy mọi người thêu thùa. A An chỉ vào mình: “Tôi như vầy nè, nói không rõ đâu. Nhiều bạn trẻ giờ toàn nói tiếng phổ thông, tôi nói tiếng Hải Châu, tiếng Ôn Châu, họ nghe không hiểu đâu.”
“Bọn cháu có phiên dịch mà.” Người bên bảo tàng nói.
A An không tiện từ chối nên đồng ý với họ, nói sang năm sẽ đi.
Lâm Hiển Tổ kể với A An là lúc ông đi ngang qua, phát hiện “Lão Vàng” đang đợi ông đó. A An nói: “Lão Vàng coi anh như người nhà.”
Hai người ăn sáng xong, dọn dẹp đâu vào đấy rồi cùng nhau ra biển.
Cửa hàng tiện lợi đã dời đi chỗ khác rồi, chỗ cũ chuẩn bị xây nhà hàng, nơi đó bây giờ rất lộn xộn. Nhưng Ngô Thường vì muốn bọn họ nhìn cho yên mắt nên cố ý dựng một cái chòi nhỏ che nắng che mưa, cửa chòi quay ra biển, khi bọn họ ngồi trong đó ngắm biển, sẽ không nhìn thấy mớ hỗn độn phía sau lưng nữa.
Lúc này đang là thời điểm giao mùa giữa xuân và hạ.
Thiên Khê vào thời điểm giao mùa xuân hạ, hoa đã nở, gió biển cũng dịu lại, thuyền bè ở bến tàu xa xa cũng nhiều hơn. Hai ông bà già cứ men theo bờ biển đi mãi, đi mãi, đi thật xa rồi lại quay về.
Thường thì lúc bọn họ quay về, Ngô Thường đã dậy rồi, cô vội vã ăn mấy miếng cơm rồi đến công trường.
Mỗi lần đứng trước công trường, cô luôn nhớ tới năm 2011, lúc đó Nguyễn Hương Ngọc cầm bản vẽ đứng trong cửa hàng cũ nát ở con phố cũ, dứt khoát hô: “Đập đi.” Cô cảm thấy mình như đang đi lại con đường mẹ cô đã đi, những việc mẹ cô từng làm, cô lại làm thêm lần nữa.
Nhà hàng là giai đoạn đầu của tổ hợp phức hợp.
Ngô Thường đã muốn làm là phải làm, tổ hợp phức hợp hoàn thiện còn là chuyện rất xa, nhưng nhà hàng là chuyện gần ngay trước mắt. Cô là người theo chủ nghĩa siêu thực, chủ trương bước nhỏ chạy nhanh, không ngừng thử nghiệm, không tin vào chuyện một miếng ăn ra một thằng mập.
Đống đổ nát trước mắt đã làm xong nền móng. Làm công trình ngoài trời ở Thiên Khê thật sự là thử thách lớn. Tại sao chứ? Vì ở gần biển, thời tiết thay đổi rất nhanh, lúc này không khí lại bắt đầu ẩm ướt, bị ảnh hưởng quá nhiều bởi thời tiết.
May mà ông trưởng thôn là người rất có kinh nghiệm, rảnh là ngày nào ông cũng qua đây, giúp Ngô Thường nghĩ cách.
Ông trưởng thôn là người tốt, cũng là người nhiệt tình, đôi khi Ngô Thường thiếu người làm, ông liền cầm loa hô: “Công trường của Thường Thường thiếu người rồi, ai rảnh thì qua xem một chút đi.”
Mấy người dân rảnh rỗi ở Thiên Khê liền thong thả, hai tay chắp sau lưng, lững thững đi qua. Đi rồi, giám sát công trình nói: “Không được làm bậy nha, có mấy việc cần kỹ thuật thì không làm được đâu, làm mấy việc đơn giản thôi.”
Dù sao thì nơi này cũng vô cùng rôm rả.
Tâm trạng của Ngô Thường cũng tốt hơn, nụ cười cũng nhiều hơn. Cô bận xong ở đây liền đi tìm Tống Cảnh. Tống Cảnh đang sửa nhà, ba của cô ấy vì để cô ấy chăm sóc người già tốt hơn, vậy mà thật sự ủng hộ cô ấy làm viện dưỡng lão ở Thiên Khê.
Tống Cảnh nói với Ngô Thường: “Thường Thường à, mình cả đời chưa từng đi làm công ty, cũng chưa từng quản lý ai, mình chỉ biết chút ít về chăm sóc thôi, sao mà ba mươi mấy tuổi rồi còn phải đi làm chứ!”
Dù cô ấy nói vậy nhưng lại rất để tâm đến viện dưỡng lão. Khi làm thủ tục xin phê duyệt, cô ấy chạy hết lần này đến lần khác đến đủ các phòng ban, người ta nói: “Chỗ cô đạt tiêu chuẩn rồi, có thể chuẩn bị bắt đầu được rồi.” Cô ấy lại nói: “Không được, anh giúp tôi xem kỹ thêm lần nữa đi. Nhất là quy hoạch đường đi của xe cấp cứu, tôi vẫn phải kiểm tra lại.”
Cô ấy nghĩ rất thực tế: viện dưỡng lão đương nhiên là thường xuyên phải gọi xe cấp cứu rồi…
Cô ấy tự giễu với Ngô Thường: “Cái ngành ‘ngắm hoàng hôn’ này của mình ấy à…”
Rất nhiều ngôi nhà bỏ trống ở làng Thiên Khê đã được Tống Cảnh thuê lại, cô ấy phá tường thông nhau, làm thành một viện dưỡng lão. Ngô Thường tự tâng bốc mình, nói: “Viện dưỡng lão của cậu ấy à, là giai đoạn ba của tổ hợp phức hợp của mình nè, chú Giang Triết cũng đã quy hoạch vào rồi, trong bản vẽ phê duyệt cũng có luôn. Trùng hợp ghê, cũng ngay chỗ gần đây.”
“Giai đoạn nào cũng được, cậu đi kiếm tiền cho mình đi. Ba mình chỉ cho mình chừng đó tiền thôi, nói không đủ thì để mình đi vay. Mình có tư cách gì đâu cơ chứ? Một ngày đi làm cũng chưa từng, ngân hàng dám cho mình vay sao……”
“Được. Mình lo cho cậu xong hết. Cậu có phải là giai đoạn ba của mình không?” Ngô Thường hỏi.
“Cậu mà lo xong, mình kêu cậu là mẹ luôn.” Tống Cảnh nói.
Ngô Thường lại đưa tay đánh cô ấy, hai người cười khúc khích với nhau, trước mặt người ngoài là những thương nhân thâm trầm, trước mặt nhau lại rất ngây thơ.
Hôm đó, Ngô Thường và Tống Cảnh đang bận thì thấy có một người đàn ông bước vào. Ngô Thường sững người hồi lâu, sau đó nói với Tống Cảnh: “Tên ngốc tới rồi.”
“Tên ngốc nào?”
“Bạn ngốc của Lâm Tại Đường.”
“Cái anh Chu Ngọc Đình ấy hả?”
“Ừ.”
Tống Cảnh đẩy đẩy mắt kính suy nghĩ một hồi, nói: “Quả nhiên là ngốc. Anh ấy tới làm gì vậy?”
Chu Ngọc Đình vừa thấy Ngô Thường liền nói: “Chào em, Ngô Thường.”
Thật ra Ngô Thường với Chu Ngọc Đình cũng không thân lắm, bao nhiêu năm qua, tổng cộng họ gặp nhau được bảy tám lần gì đó. Chu Ngọc Đình là người rất kỳ lạ, có lúc thích khảo cổ, có lúc lại thích sinh vật học, mỗi lần gặp mặt, nghe anh ta nói chuyện đều nhảy qua nhảy lại, khiến Ngô Thường nhức đầu, nên cô cũng không muốn gặp. Nhưng Chu Ngọc Đình là người đơn giản, là một cậu ấm Hải Châu không phá gia chi tử. Anh ta tự làm mấy công việc linh tinh để kiếm tiền, không mê hàng hiệu, cũng không có hứng thú với làm ăn, là kiểu người giống như cao nhân ẩn thế. Lâm Tại Đường rất thích người bạn này.
“Anh có chuyện gì sao?” Ngô Thường hỏi anh ta.
“Anh tới tìm việc.” Chu Ngọc Đình nói: “Em có việc gì cho anh làm không?”
“Em có việc gì đâu? Khuân gạch bưng xi măng anh làm được không?” Ngô Thường hỏi.
“Không được.” Chu Ngọc Đình nói: “Tốt nhất là đừng làm việc tay chân.”
Tống Cảnh đứng một bên bị anh ta chọc cười, tên ngốc này còn biết kén chọn nữa cơ đấy. Cô ấy liền chọc anh ta: “Em ở đây có việc, anh làm không?”
“Việc gì?”
“Chăm người già, dọn phân đổ nước tiểu, dẫn người già đi bệnh viện, ở cạnh người già nói chuyện đánh bài… anh làm nổi không?” Tống Cảnh cố ý dùng chuyện phân tiểu để làm Chu Ngọc Đình thấy ghê, muốn đuổi tên ngốc này đi. Ai ngờ Chu Ngọc Đình lại gật đầu: “Làm được. Anh làm liền.”
Tống Cảnh bị anh dọa sững người, nhỏ giọng hỏi Ngô Thường: “Anh này có bình thường không vậy?”
Ngô Thường chỉ chỉ vào đầu mình, ý là: Đúng rồi, anh ấy không bình thường.
Tống Cảnh nhún vai, định đi nói với anh ta là em chỉ giỡn thôi thì anh ta đã bưng cái bô chạy mất rồi, vừa chạy vừa hỏi Tống Cảnh: “Trước tiên đi hứng phân cho ai đây?”
Ngô Thường nhìn Tống Cảnh, rồi lại nhìn bóng lưng Chu Ngọc Đình, nín nhịn một hồi, cuối cùng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngô Thường cảm thấy hình như Thiên Khê đã chữa lành cho cô.
Cô với Lâm Hiển Tổ đều mắc cùng một căn bệnh: Ghét Hải Châu.
Khi cô ở Hải Châu, cả người như mắc phải bệnh nặng, mỗi ngày đều không có tinh thần, nhìn gì cũng thấy không thuận mắt, ngay cả ngũ tạng lục phủ như cũng muốn dồn lại một chỗ, lúc nào cũng thấy ngột ngạt buồn nôn. Nhưng khi trở về Thiên Khê, hứng gió biển quen thuộc, tắm mấy cơn mưa cứ bất ngờ đổ xuống, những chuyện vụn vặt từng tràn ngập trong cuộc sống trước kia của cô, vậy mà lại khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Đầu làng đậu một chiếc xe, là xe của Lâm Tại Đường, Ngô Thường nhận ra ngay.
Anh mỗi tuần đều về Thiên Khê bốn năm lần, chỉ cần anh ghé ngang nhà xưởng là sẽ dừng lại ở Thiên Khê. Mỗi lần anh đều xách theo đồ: thực phẩm dinh dưỡng, đồ dùng hàng ngày, nói chung là đều là mấy thứ trong nhà cô vừa đúng lúc đang cần.
Hôm đó, anh xách một cái vali từ trên xe xuống, chậm rãi đi vào từ đầu làng. Tống Cảnh rướn dài cổ vừa nhìn vừa hỏi: “Ông chồng hờ của cậu đây là tính dọn về ở luôn hả? Trong vali đó không chừng là tiền mặt đó nha? Mà nói nghe nè, ông chồng hờ của cậu đúng là làm sáng rỡ mùa hè sắp tới của Thiên Khê ấy nhỉ.”
Đợi Lâm Tại Đường đi tới gần, Chu Ngọc Đình bưng cái bô ra khoe với anh, nghiêm túc nói: “Về sau tôi sẽ chăm sóc người già, đây là công cụ mới của tôi.”
“Sao cậu lại đổi việc nữa rồi?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Tại tôi phát hiện tôi không thích hợp làm nhà sinh vật học.”
“Còn làm nhà văn thì sao?” Lâm Tại Đường nhắc cho anh ta nhớ: “Lần trước còn nói muốn làm nhà văn mà.”
“Làm nhà văn phải có trải nghiệm, tôi dự định làm việc ở Thiên Khê, viết một quyển sách về Thiên Khê.”
Tống Cảnh không nhịn được nhắc anh ta: “Sách viết về Thiên Khê có rồi, còn bán rất chạy nữa, tác giả là Bộc Quân Dương. Anh ấy còn hứa với em là trong quyển thứ hai sẽ viết về em đó.”
Nói xong cô ấy liền thấy vẻ mặt của Lâm Tại Đường thay đổi, cô ấy vội vàng quay mặt đi tự vỗ vào miệng mình, sao vậy chứ? Cái gì không nên nhắc thì lại cứ nhắc.
“Anh ta viết là việc của anh ta, bây giờ người đang sống ở Thiên Khê là anh.” Chu Ngọc Đình nói: “Anh ta chỉ có thể viết về quá khứ của Thiên Khê, còn anh có thể viết về hiện tại và tương lai của Thiên Khê.”
Chu Ngọc Đình nói câu này không mang ý gì, nhưng mọi người đều im lặng.
“Hiện tại anh cũng chưa ở mà. Anh còn chưa kiếm được chỗ để vali nữa kìa.” Một hồi sau, Tống Cảnh mới nói.
“Vậy làm phiền em sắp xếp chỗ ở cho anh ngay nhé.” Chu Ngọc Đình rất lễ phép, còn làm động tác mời. Cái kiểu khù khờ của anh ta còn nặng hơn cả Lâm Tại Đường, anh ta không nhìn ra sắc mặt người ta, cứ chỉ lo nói chuyện của mình.
Tống Cảnh mắng một câu: “Em đúng là mắc nợ anh quá mà.” Dù miệng nói vậy, nhưng cô ấy cũng dẫn anh ta đi sắp xếp chỗ ở.
Ngô Thường và Lâm Tại Đường nhìn bọn họ rời đi, cô cũng muốn đi rồi, bình thường khi không có ai, cô gần như không nói chuyện với Lâm Tại Đường. Nhưng hôm nay thấy vali của Lâm Tại Đường, cô vẫn hỏi thêm một câu: “Anh tính đi đâu vậy? Sao lại xách vali theo?”
“Anh muốn ở lại Thiên Khê một thời gian.”
“Tại sao? Đang yên đang lành sao lại qua Thiên Khê ở?”
“Nhà xưởng sắp mở dây chuyền sản xuất mới, anh phải theo sát một chút.”
Ngô Thường hiểu rồi, anh đang nói đến chuyện thương hiệu thiết kế mới sắp ra mắt. Cô đã từng nghe Tống Cảnh nhắc qua một hai lần, nói là Lâm Tại Đường đã sử dụng ý tưởng của Mạnh Nhược Tinh, thương hiệu thiết kế mới có một bộ sưu tập gọi là ‘Ngân Hà’.
Ngô Thường cảm thấy cái tên ‘Ngân Hà’ này khá là dễ qua mặt người ta, nhìn sơ thì thấy sến, nghĩ kỹ lại thì có chút lãng mạn. Trước đây cô từng thấy bản vẽ đầu tiên của ‘Ngân Hà’, bộ sưu tập này chắc chắn bán được giá.
Cùng lúc đó, Đèn Trang Trí Tinh Quang còn chọn thêm tác phẩm của hai nhà thiết kế khác, họ quyết định sẽ “đua ngựa” nội bộ, một năm sau sẽ loại bỏ bộ nào bán không chạy, tập trung phát triển hai bộ còn lại.
Thiên Khê không phải của riêng Ngô Thường, Lâm Tại Đường muốn tới ở lâu dài, cô cũng không có quyền cản, cô chỉ gật đầu mang tính tượng trưng rồi nói: “Thiên Khê chào đón anh.”
“Còn em thì sao? Em có chào đón anh không?” Lâm Tại Đường hỏi. Đáp án thì anh biết rõ rồi, Ngô Thường không chào đón anh, vì cô đã quay lưng bỏ đi rồi.
Đi được mấy bước cô lại quay đầu, hỏi Lâm Tại Đường: “Anh biết không? Hôm qua ông nội nói muốn pha trà, nước sôi rồi lại quên mình nấu nước để làm gì. Nếu anh đã định ở Thiên Khê lâu dài thì tranh thủ ở bên ông nhiều chút đi.”
“Cảm ơn em, Ngô Thường.” Lâm Tại Đường nói: “Anh còn nhiều chuyện muốn nói với em, tối nay đi, cho anh chút thời gian. Mình nói chuyện với nhau.”
“Chuyện gì vậy?”
“Tối rồi nói.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc