Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 50
Chương 50: Cô giống như một cơn gió
*
Nguyễn Xuân Quế trở về rồi.
Bà nổi cơn thịnh nộ xông thẳng vào nhà, vừa bước vô liền bắt đầu đập phá đồ đạc. Lâm Chử Súc vốn định gây sự với bà, nhưng lại bị hành động này của bà dọa cho sững người.
“Bà điên rồi hả! Cái đồ điên này!” Lâm Chử Súc chỉ vào bà, chửi um sùm, Nguyễn Xuân Quế chẳng buồn đôi co, bà chụp ngay cái ghế phang thẳng về phía Lâm Chử Súc.
Bà vừa chửi Lâm Chử Súc là đồ già không chịu chết, vừa la lớn: “Không phải ông nói muốn giết tôi sao? Lại đây! Hôm nay nếu ông không giết được tôi thì tôi sẽ giết ông!”
Dạo gần đây Lâm Chử Súc cứ liên tục nhắn tin chửi bới nhục mạ Nguyễn Xuân Quế không ra gì. Ông ta nói năm đó Nguyễn Xuân Quế đã lừa ông ta, nếu không ông ta cũng đâu có cưới một con nhà quê như bà.
Nguyễn Xuân Quế chưa từng trả lời một tin nào, bà cũng không thật sự giận Lâm Chử Súc, bà chỉ khinh thường ông ta tận trong xương tủy mà thôi.
Lâm Chử Súc đối với bà chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ, bà vui thì chọc vài câu, không vui thì đánh cho chửi cho, ông ta phản kháng, bà càng đánh chửi dữ hơn. Bà biết Lâm Chử Súc không rời khỏi bà được, cho nên bà chẳng hề kiêng dè gì cả.
Dạy dỗ xong Lâm Chử Súc, bà ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi. Bà gọi điện cho Ngô Thường, hỏi cô đang ở đâu. Ngô Thường nói: “Con vừa đưa mẹ con về Thiên Khê nghỉ dưỡng rồi, tuần sau con sẽ quay lại công ty làm việc.”
“Mẹ cô sao rồi?” Nguyễn Xuân Quế hỏi.
“Mẹ con… đánh Tiền Vịnh một trận, nhưng cũng tức đến phát bệnh.”
“Tiền Vịnh đâu?”
“Tiền Vịnh bị bắt vì đánh bạc rồi, còn mấy ngày nữa mới ra.”
Nguyễn Xuân Quế nghe xong liền bật cười khẽ: “Cô báo cảnh sát đúng không?”
Ngô Thường im lặng không trả lời. Cô không biết Nguyễn Xuân Quế nghĩ sao về Tiền Vịnh, sợ bà vì muốn tự bảo vệ mình mà bán đứng mẹ con cô, cho nên chuyện cô báo cảnh sát bắt Tiền Vịnh, cô không hề nói với bà.
Nhưng Nguyễn Xuân Quế nhìn thấu hết. Cái con nhỏ Ngô Thường này là đứa rất có chủ kiến, âm thầm làm những chuyện lớn, y như mẹ nó vậy. Năm xưa rõ ràng cả hai cùng bán vòng tay vỏ sò cho người thủy thủ đó, cả hai đều thấy thuyền trưởng Ngô Uẩn Từ là người đàn ông tốt hiếm có khó tìm, đều muốn nói vài câu với ông ấy nhưng không có cơ hội, cuối cùng Ngô Vận Từ lại rơi vào tay mẹ của Ngô Thường.
Bà không hỏi thêm chuyện Tiền Vịnh bị bắt, chỉ hỏi cô có địa chỉ của Tiền Vịnh không.
“Con có, Lâm Tại Đường cũng có.” Ngô Thường nói: “Bữa đó hai đứa con cùng đến đồn công an. Cô hỏi anh ấy đi.”
“Cô đưa cho tôi đi.”
“Con không thể đưa.”
Ngô Thường nghĩ rất nhanh, Lâm Tại Đường không cho bà ấy chắc chắn là có lý do, lúc này không tới lượt cô làm người tốt.
Cô kiên quyết từ chối Nguyễn Xuân Quế: “Cô đi hỏi Lâm Tại Đường đi.”
Lúc này, Lâm Tại Đường đang đứng ngay bên cạnh cô, khẽ gật đầu với cô để thể hiện sự tán thành.
Lâm Tại Đường phát hiện ra một điều: giữa anh và Ngô Thường có một loại ăn ý không cần lời nói.
Có lẽ là vì Ngô Thường quá thông minh, chuyện gì cô cũng có thể nhìn thấu, tóm lại, anh và cô không cần dặn dò nhau bất cứ điều gì.
Sau khi cúp máy, Ngô Thường thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi Lâm Tại Đường: “Chuyện của Tiền Vịnh, anh tính sao?”
Lâm Tại Đường nói đã bàn với luật sư rồi, hiện tại hành vi của Tiền Vịnh đều thuộc phạm vi tranh chấp dân sự, chưa phải án hình sự.
Tên Tiền Vịnh đó rất khôn, gã hình như rất hiểu rõ ranh giới trong chuyện này.
“Lão đánh bạc, đánh nhỏ thì chỉ bị nhốt năm ba ngày, nhưng nếu lão tụ tập đánh bạc thì sao? Nếu số tiền rất lớn thì sao? Nếu kéo theo cả trẻ vị thành niên thì sao? Lúc đó vụ án sẽ nghiêm trọng liền.”
Ngô Thường mấy ngày nay cũng không rảnh rỗi, Lâm Chử Súc gần đây bị Nguyễn Xuân Quế làm cho phát điên, mỗi ngày vừa mở mắt ra là nhắn tin chửi Nguyễn Xuân Quế, hầu như không ra khỏi nhà. Cho nên người giúp Lâm Chử Súc điều tra chuyện Tiền Vịnh cũng là người giúp Ngô Thường theo dõi.
Ngô Thường nói với Lâm Tại Đường: “Tiền Vịnh thỉnh thoảng sẽ tụ tập đánh bạc, trong đó cũng có mấy đứa học sinh cấp hai, cấp ba bị lão dụ đi đánh bạc, đây là sự thật. Vấn đề chỉ là số tiền chưa đủ lớn.”
Ngô Thường nói đến đây thì nhìn Lâm Tại Đường, chờ phản ứng của anh.
“Nhưng tiền của ba anh thì lớn.”
Lâm Tại Đường lập tức hiểu ra, Ngô Thường đã ném vấn đề qua cho anh, để xem anh có muốn xử lý ông ba phá của của mình không.
Lâm Tại Đường chỉ do dự hai giây rồi hỏi cô: “Ý em là để hai người họ quen biết nhau?”
“Thật ra cũng không cần phải giới thiệu.” Ngô Thường nói: “Tiền Vịnh biết cách gửi thư nặc danh cho ba anh, điều này chứng tỏ lão đã biết ba anh là ai rồi. Chỉ còn một vấn đề duy nhất là lão không biết ba anh cũng đánh bạc, mà còn đánh lớn.”
Nếu Tiền Vịnh biết, chắc chắn gã sẽ nghĩ cách lừa tiền của Lâm Chử Súc, không ngoài dự đoán, gã sẽ kéo thêm mấy người cùng lập sòng.
Bây giờ bọn họ chỉ cần để Tiền Vịnh biết Lâm Chử Súc là con bạc, sau đó cứ ngồi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Suy tính của Ngô Thường quá tỉ mỉ, cách ra đòn nhanh, chuẩn, gọn, không hề dây dưa.
Nói xong, cô lại lo lắng không biết mình có nói quá nhiều không, sợ bây giờ Lâm Tại Đường sẽ càng phải dè chừng cô hơn. Nhưng cô cũng không lo nổi nhiều như vậy, cô muốn giúp mẹ cô giải quyết Tiền Vịnh.
Mẹ cô rất dũng cảm, dám đối đầu thẳng với Tiền Vịnh, nhưng gặp loại người như Tiền Vịnh, chỉ cứng rắn thôi thì không đủ.
Gã từ trong ra ngoài đều là đồ khốn.
Cô nhìn Lâm Tại Đường, chờ quyết định của anh.
Thấy anh không nói gì, cô biết anh đang lo chuyện dòng tiền. Hiện tại trong tay anh không có nhiều tiền mặt như vậy, tiền anh nhận được là tiền chia cổ tức của công ty, lương anh đang cầm còn chưa bằng lương tháng của Ngô Thường.
Ngô Thường quyết định bồi thêm một nước nữa, cô nói: “Hai trăm nghìn tiền mặt đó, mình vẫn có thể dùng tiếp. Tháng trước em lãnh hơn ba chục nghìn, thật ra em không tiêu hết, hai nghìn là đủ cho em xài rồi. Vậy là em có hai trăm ba chục nghìn. Nếu anh không muốn mở miệng vay tiền người khác, em có thể mượn Tống Cảnh. Nhưng mình chỉ cần để ba anh thấy số tiền này là đủ, trước khi ông ấy đi đánh bạc, mình sẽ đổi hết số tiền đó thành tiền đạo cụ giả.”
“Chỗ họ đánh bạc sẽ không bật đèn sáng đâu, nếu bị phát hiện, họ sẽ ép ba anh viết giấy nợ. Mà một khi đã viết giấy nợ rồi, hành vi tụ tập đánh bạc của họ sẽ bị xác định, vụ án sẽ nghiêm trọng hơn.”
Ngô Thường thấy Lâm Tại Đường nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì, liền ngậm miệng lại.
Lâm Tại Đường thật sự vô cùng khâm phục đầu óc của Ngô Thường, thậm chí còn âm thầm may mắn vì Ngô Thường không phải đối thủ của anh.
Loại người như Ngô Thường, chỉ cần cho cô ấy một cơ hội, cô nhất định sẽ bay cao, bay xa. Chỉ đáng tiếc là xuất phát điểm của cô quá thấp, nếu không bây giờ đã không phải là người tầm thường rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào Ngô Thường khiến cô bắt đầu cảm thấy chột dạ, cô liền nói: “Anh đừng nhìn em như vậy, anh nói đi.”
“Nói gì?”
“Anh muốn em nói gì chứ, Lâm Tại Đường, anh đã nghĩ xong hết rồi.”
“Anh trả lời em đi, anh có bằng lòng hy sinh ba anh không? Nếu anh không bằng lòng, em sẽ tiếp tục đợi thời cơ. Tiền Vịnh cứ quanh quẩn bên bờ sông, rồi sớm muộn gì cũng sẽ trượt chân ướt giày thôi.”
Cô nói chắc nịch, cô có đủ kiên nhẫn để đối phó với Tiền Vịnh.
Bây giờ không còn là ngôi làng hẻo lánh như năm xưa nữa, bọn họ có đủ tầm nhìn, có đủ phương pháp, có đủ dũng khí. Mặc dù trong lòng cô đã bắt đầu có sự đề phòng, có khoảng cách với Lâm Tại Đường, nhưng cô vẫn muốn giúp anh một tay. Kế sách một mũi tên trúng hai đích này, cô đã suy nghĩ suốt mấy ngày. Mỗi bước nên đi thế nào, nếu xảy ra sự cố thì phải giải quyết ra sao, làm sao để chắc chắn không có sai sót, cô có thể bỏ vào những gì, cô đều đã tính hết. Thậm chí cô còn nghĩ, tình huống nhanh nhất chính là cô dốc hết số tiền mình có ra, cho dù sau này bị nhà nước tịch thu tiền đánh bạc, cô cũng không tiếc. Cô có thể làm lại từ đầu, chỉ cần xử lý được cái tên khốn Tiền Vịnh đó.
Bây giờ là giai đoạn quan trọng của Lâm Tại Đường, anh đang dốc sức cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, ba anh Lâm Chử Súc chính là biến số duy nhất anh không thể kiểm soát, Ngô Thường là muốn giúp anh.
Anh hầu như không cần làm gì cả, chỉ cần ngồi yên chờ hưởng lợi là được.
Lâm Tại Đường dĩ nhiên hiểu tầm quan trọng của tiền mặt, Ngô Thường đã muốn đập nồi dìm thuyền, anh thật sự không muốn nhìn thấy cô tay trắng.
Anh mở miệng nói: “Vấn đề tiền bạc để anh lo, em chỉ cần làm tổng chỉ huy là được rồi.”
“Anh đồng ý rồi hả?”
“Anh đồng ý.” Lâm Tại Đường nói: “Em cứ mạnh dạn làm đi.”
Ngô Thường hơi nheo mắt lại, nếu là trước đây, vào lúc này cô sẽ hất cằm hỏi anh: “Em có lợi hại không?”
Nếu anh nói lợi hại, cô sẽ tiếp lời ngay: “Mau khen em đi!”
Nhưng lần này cô không nói nữa.
Lâm Tại Đường cứ nghiêng đầu nhìn cô, nhưng ánh mắt cô vẫn mãi dõi về phía đường chân trời xa xăm bên bờ biển.
“Ngô Thường.” Lâm Tại Đường gọi cô.
“Dạ?”
“Cảm ơn em.”
Ngô Thường hơi bất ngờ, cuối cùng cũng thu ánh mắt về, nhìn Lâm Tại Đường: “Cảm ơn gì chứ?”
“Cảm ơn anh đã giúp em.”
Ngô Thường nghiêng người tới gần anh, tựa đầu lên vai anh, cô khẽ nói: “Lâm Tại Đường, anh có thể đồng ý với em một chuyện được không?”
“Em nói đi.”
“Anh biết không? Em cần tiền. Anh nhìn xem những chuyện ngoài ý muốn trong cuộc sống của em, chuyện nào mà không cần tiền để giải quyết chứ? Anh đừng chặn đường kiếm tiền của em.”
Ngô Thường lại nói thêm một lần nữa: “Thật đó, anh đừng chặn đường kiếm tiền của em, anh chặn đường kiếm tiền của em, tức là chặn luôn đường sống của em rồi. Em không thể không có tiền.”
“Được rồi. Anh biết mà.”
“Anh không biết đâu. Anh hoàn toàn không biết gì hết.” Ngô Thường nói: “Anh hứa với em đi, đừng có bất ngờ ra tay với em, nếu một ngày nào đó anh thấy em không được, muốn đuổi việc em, anh phải cho em chút thời gian. Hợp đồng lao động của công ty cũng có quy định mà, chỉ cần báo trước một tháng là được. Có được không anh?”
Lời cầu xin của Ngô Thường nghe thật thấp hèn, điều đó khiến Lâm Tại Đường trong lòng đầy áy náy và khó chịu. Anh không thể nói với Ngô Thường rằng, đúng vậy, hôm đó anh đã định thay người rồi, vì anh nghĩ cô sẽ không trung thành với anh.
“Được rồi, anh hứa với em.” Lâm Tại Đường nói xong, đưa tay ôm lấy vai cô.
Ngô Thường cuối cùng cũng nở nụ cười, cô nói với Lâm Tại Đường: “Anh biết không? Tiền Vịnh có một đứa con trai bị ngốc. Lão đối xử với đứa con ngốc của mình rất tệ, giơ tay là đánh. Vợ lão không dám lên tiếng, nhưng vợ lão…”
“Có người tình rồi.” Lâm Tại Đường nói.
“Sao anh biết?” Ngô Thường hơi ngạc nhiên.
“Anh cho người đi theo dõi rồi, chính anh cũng đã tận mắt nhìn thấy. Trùng hợp lắm, anh thấy vợ lão leo lên một chiếc xe điện, đi thuê phòng với người ta.” Lâm Tại Đường nói: “Tiền Vịnh đáng đời.”
“Đáng đời!” Ngô Thường bĩu môi, sau đó nắm chặt tay thành quyền: “Em thật sự muốn đánh chết lão. Anh có thấy cái bộ dạng ghê tởm của lão không?”
“Anh thấy rồi.”
Lâm Tại Đường vốn dĩ đã có một phương án rất mạo hiểm, nhưng anh chưa ra tay. Anh sợ liều lĩnh quá sẽ làm tổn thương đến vợ của Tiền Vịnh. Góc nhìn của anh và Ngô Thường không giống nhau, cách giải quyết vấn đề của Ngô Thường kín kẽ và mềm mỏng hơn, còn Lâm Tại Đường lại là kiểu “mày khỏi sống luôn đi”.
Lâm Tại Đường thật sự rất ghét ánh mắt mà Tiền Vịnh dùng để nhìn Ngô Thường. Đó không phải là ánh mắt ngưỡng mộ của một người đàn ông dành cho phụ nữ, mà là ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua ngũ tạng lục phủ của cô, là ánh mắt muốn sỉ nhục người ta.
Lâm Tại Đường cứ nghĩ tới là thấy ghê tởm, anh thật sự rất muốn g**t ch*t Tiền Vịnh.
Lâm Tại Đường cảm thấy số phận thật sự rất kỳ diệu.
Khi anh đơn độc chiến đấu cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, số phận đã trải qua bao vòng xoay rồi đưa Ngô Thường đến trước mặt anh. Cô mang đến cho anh cảm giác của một mái ấm thật sự, mang đến cho anh sự ấm áp, cô giúp anh giải quyết rất nhiều khó khăn, cũng đứng ra thu dọn tàn cục cho anh. Nếu không có cô, con đường này của anh chắc chắn sẽ xa hơn, dài hơn, và khó đi hơn rất nhiều.
Cánh tay anh siết chặt hơn khi ôm vai cô, anh gọi cô: “Ngô Thường.”
“Dạ?”
“Ngô Thường, em hứa với anh đi, em cũng đừng phản bội anh. Nếu một ngày nào đó em có hai lòng, em cũng phải nói trước với anh. Đây là giao ước quân tử của tụi mình ngày hôm nay, được không?”
Ngô Thường nói: “Được.”
Cô đã chứng minh được giá trị của mình, cô nghĩ: Chỉ khi một người có giá trị liên tục, người đó mới không bị đá ra khỏi cuộc chơi. Chỉ khi một người có giá trị, người đó mới có thể đứng ở vị trí cao. Cô thực tế biết bao.
“Về ngủ đi.” Lâm Tại Đường nói: “Anh có thể qua nhà em ngủ không? Như vậy sẽ tiện chăm sóc mẹ Hương Ngọc. Ngày mai sẽ có mưa lớn, lỡ có chuyện gì, anh chạy qua cũng mất thời gian, ở nhà em sẽ tiện hơn nhiều.”
“Được chứ.” Ngô Thường nói: “Chỉ là giường nhỏ của em hơi chật, hai tụi mình chắc phải nằm chen nhau rồi.” Ngô Thường áp hai bàn tay vào nhau: “Phải chen như vầy nè.”
Lâm Tại Đường xoa đầu cô, ép chặt hai bàn tay cô lại: “Chen như vầy cũng được. Không hở một khe luôn.”
“Anh nằm mơ đẹp quá ha!”
Hai người rón rén trở về nhà lên lầu rồi vào phòng của Ngô Thường. Đây là lần đầu tiên Lâm Tại Đường ngủ lại nhà Ngô Thường. Cảm giác này thật sự rất lạ.
Phòng cô rất nhỏ, nhưng cách bài trí lại rất tinh tế, những món đồ trang trí nhỏ đều có công dụng riêng, được đặt ở những vị trí rất hợp lý. Trên tủ có một cái thùng, chắc là đựng đồ lặt vặt. Anh hỏi Ngô Thường có sợ nó rớt xuống đập trúng người không, Ngô Thường nói không sao đâu, trong đó chỉ có điện thoại cũ với sổ cũ, chẳng có gì nặng.
“Cậu Lâm chắc chưa từng ở căn phòng như vầy đâu ha?” Ngô Thường chọc: “Xuống phàm trần rồi nha! Vượt kiếp rồi nha!”
“Rất ấm cúng.” Lâm Tại Đường nói.
“Thật không?”
“Thật mà.” Anh nghiêm túc nói: “Em cũng từng thấy phòng của ông nội anh rồi, cũng không lớn. Em biết không? Theo phong thủy, phòng ngủ của con người vốn không nên quá rộng.”
“Anh mê tín ghê.”
“Thương nhân ở Hải Châu ai mà không đi thắp hương, cúng Phật, làm công đức chứ?” Lâm Tại Đường nghiêm túc nói: “Mỗi vùng đất nuôi dưỡng một kiểu người mà.”
“Vậy sao anh không thấy em đi thắp hương?”
Lâm Tại Đường nháy mắt tinh quái với cô, sao anh lại không thắp, anh thắp hoài mà, thắp đến mức còn hỏi Phật Tổ Đèn Trang Trí Tinh Quang rốt cuộc chừng nào mới được niêm yết. Anh còn chất vấn Phật Tổ tại sao mấy cậu ấm nhà người ta làm ăn phát đạt, còn anh lại nhận cái đống tàn dư to đùng nát bét này!
“Anh đi tắm trước đi.” Ngô Thường đẩy anh vào phòng tắm nhỏ. Sở dĩ gọi là “nhỏ”, vì nó thật sự quá nhỏ. Lúc anh bước vào phải cúi đầu, vòi hoa sen ngay chính giữa miệng anh. Nếu anh muốn gỡ cái vòi hoa sen xuống, động tác nhất định phải nhẹ, nếu không sẽ đụng trúng trần nhà. Quay người cũng rất khó, anh không dám nhúc nhích mạnh, giá treo chậu rửa ngay sau lưng, chỉ cần anh quay người, “thằng em” lắc nhẹ một cái là sẽ đập vào đó ngay, anh cúi xuống che lại, cái mông lại va vào kệ để đồ.
Anh khẽ rên lên một tiếng, Ngô Thường ở ngoài hỏi: “Anh đang làm chuyện đồi bại gì trong đó vậy?”
“Ở cái chỗ này làm được gì đồi bại chứ?”
“Chuyện đó chưa chắc à nha.”
Lâm Tại Đường tắm mà cứ như vượt kiếp, tắm xong trên người vẫn còn đổ mồ hôi. Lúc này anh thật sự cảm thấy may mắn vì mấy bữa trước đã cho người đổi máy lạnh mới, nếu không đêm nay anh chắc tiêu đời rồi.
Khăn tắm của Ngô Thường cũng nhỏ xíu, anh che được phía trước thì không che nổi phía sau, lúc anh bước ra ngoài, một tay xách khăn tắm, một tay che mông.
Mấy ngày nay, cuối cùng Ngô Thường cũng bật cười thành tiếng, cô ôm bụng lăn lộn trên giường cười đến đau cả bụng khi thấy Lâm Tại Đường lúng túng. Lâm Tại Đường đưa tay chỉ cô, cô liền trêu: “Ây da, lộ mông rồi kìa!”
Lúc này Ngô Thường mới phát hiện bình thường Lâm Tại Đường mặc đồ trông khá gầy, nhưng lúc tr*n tr** thì cái mông lại rất cong, đùi thì to và rắn chắc, mỗi bước đi đều kéo căng cả cơ chân, nhìn cũng ra dáng ngon nghẻ lắm.
Lâm Tại Đường bị cô cười đến đỏ cả mặt, anh ngượng ngùng ngồi lên giường, kéo chăn trùm kín người, thở phào một hơi. Ngô Thường không chọc anh nữa, vỗ vỗ mặt anh rồi vào phòng tắm.
Giường của Ngô Thường thật sự rất nhỏ, cũng cũ kỹ, Lâm Tại Đường vừa nằm lên, nó đã kêu kẽo kẹt. Nằm trên giường, anh mới phát hiện từ góc này nhìn ra cửa sổ, thật sự rất đẹp.
Bên ngoài thật sự đã mưa, mưa rơi trước cửa sổ dưới ánh đèn, giống như từng sợi tơ bạc rơi xuống. Lâm Tại Đường nhìn mưa một hồi lâu, lại nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm nhỏ, lòng anh bắt đầu xao động.
Nhà nhỏ, rất nhiều âm thanh sẽ bị phóng đại, lúc này Lâm Tại Đường phát hiện ra âm thanh cũng tranh nhau chỗ, cố gắng chui vào tai anh, xem ai chiếm được vị trí trước. Cuối cùng tiếng nước trong phòng tắm đã thắng.
Ngô Thường tắm xong trở ra, tóc chỉ sấy khô khoảng bảy phần, phảng phất hương thơm, tắt đèn lớn, bật chiếc đèn đọc sách nhỏ đầu giường, rồi chui ngay vào lòng Lâm Tại Đường. Khi ở bãi biển, cô không nói đùa, thật sự là phải dán sát như vậy mới ngủ được.
Mặt đối mặt với Lâm Tại Đường, nhìn lông mi anh khẽ run lên. Đôi môi ướt át, mát lạnh của cô khẽ chạm vào môi anh, đôi mắt anh khẽ mở ra, yên lặng nhìn cô.
Lúc này, Ngô Thường lại giống như ngày xưa, trong mắt mang theo ý cười, cô lại gần anh thêm chút nữa, chống khuỷu tay nâng nửa người lên, cúi đầu hôn anh.
Lâm Tại Đường giữ lấy môi cô, khẽ cắn một cái, bàn tay anh đặt sau gáy cô, sau đó anh trở người, đè cô trở lại giữa chăn đệm.
Nụ hôn của hai người lặng lẽ mà cuồng nhiệt, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh khẽ khàng của nước bọt hòa quyện làm người ta động lòng. Hơi thở của Lâm Tại Đường nóng rực, dồn dập, khi anh chuyển sang hôn lên cổ cô, bàn tay đã bịt chặt miệng cô lại.
Ngô Thường rất gấp, cô nói: “Lâm Tại Đường.” Ý bảo anh bắt đầu ngay đi.
Cô cần cảm giác được lấp đầy để xoa dịu nỗi lo lắng mấy ngày nay vì chuyện của mẹ, cũng cần xác nhận rằng cô và Lâm Tại Đường vẫn đang ở cùng một chiến tuyến, cô vẫn còn có thể có một chút thời gian để thở. Trong lòng cô rất phức tạp, Lâm Tại Đường cảm nhận được điều đó.
“Chuyên tâm chút đi, Ngô Thường.” Anh nói vậy, sau đó chậm rãi mà thực hiện theo ý cô.
Chiếc giường vang lên một tiếng kẽo kẹt, anh không dám nhúc nhích mạnh nữa, cứ lặng lẽ cảm nhận như thế.
“Nhìn anh đi, Ngô Thường.”
Ngô Thường mở mắt ra nhìn anh. Anh khẽ tiến thêm một chút, mắt cô lại khép hờ, cắn chặt môi.
Anh không dám nhanh, nhưng mỗi lần đều như muốn khoan sâu vào tận cùng cô vậy. Anh kiềm chế nhưng lại rất thô bạo, từng giọt mồ hôi rơi xuống mặt cô.
Lâm Tại Đường chợt nhận ra, hình như anh cũng có một chút thích Ngô Thường. Ngô Thường thông minh, lương thiện, ấm áp, với anh, một Ngô Thường như vậy là đủ rồi, thậm chí anh còn cảm thấy cô như là một món quà.
Mùa hè năm 2006, anh đã cảm thấy cô rất đặc biệt, tuy không phải tình yêu, nhưng cô thật sự đặc biệt.
Tình cảm của anh với Ngô Thường đến rất chậm, dường như cũng không quá mãnh liệt, nhưng nó cứ thế mà xảy ra.
Ngô Thường nhanh chóng l*n đ*nh, cô như không thở nổi, toàn thân căng cứng, cắn chặt vai anh.
Lâm Tại Đường chăm chú nhìn nét mặt cô, khi cô chìm đắm, đôi mắt nhắm nghiền, cằm ngửa cao, gương mặt đỏ bừng. Anh chống cánh tay bên cạnh mặt cô, hai bàn tay giữ chặt khuôn mặt cô ép xuống gối, ngón cái đặt vào miệng cô, cô liền cắn chặt lấy.
Anh vẫn chậm rãi như thế, giường thì nhỏ, chẳng có chỗ để phát huy, nhưng chính như vậy, lại là nguyên thủy nhất, cũng là vui vẻ nhất.
Không biết vì sao, hôm nay anh cứ mãi không chịu kết thúc, Ngô Thường liên tiếp l*n đ*nh tới ba lần, cuối cùng hoàn toàn kiệt sức. Cô có thể cảm nhận được niềm vui, cả hai đều không nói gì, nhưng trong sự im lặng lại có một niềm vui rất riêng.
Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Tại Đường ngại không dám xuống lầu.
Ngô Thường chọc anh: “Lúc làm chuyện xấu sao không thấy anh ngại?”
“Em nói xem, dưới lầu có nghe thấy không?”
“Câu này hình như anh hỏi hơi trễ rồi đó.”
Ngô Thường cười hì hì chạy xuống lầu, thấy Diệp Mạn Văn đã chuẩn bị xong bữa sáng. Bàn ăn của họ đặt ở vị trí rất đẹp, ngay trước cửa, chỉ cách một cánh cửa là có thể ngắm mưa.
Cơn mưa làm hoa và lá cây trong sân được tưới cho sáng bừng lên, làm Tí Vàng ướt sũng, đôi mắt nhỏ long lanh mở to, cứ chạy ra chạy vào, tự mình chơi đùa với cơn mưa.
Khoảnh khắc yên tĩnh và hạnh phúc hiếm có này bao trùm lên ngôi nhà nhỏ này.
Trong buổi sáng mưa như thế, Nguyễn Xuân Quế đã ghé qua nhà Tiền Vịnh một chuyến. Bà bước vào nhà hắn, ngửi thấy mùi khó chịu bên trong, nhìn thấy gương mặt già nua đến không ra hình người của ba Tiền Vịnh.
“Thằng già, còn nhớ tôi không?” Nguyễn Xuân Quế hỏi.
“Sao lại không nhớ?” Ba Tiền Vịnh cười nham hiểm: “Có hóa thành tro tao cũng nhớ.”
Nguyễn Xuân Quế tiến thêm một bước, nhìn chằm chằm ông ta: “Thằng già, sao ông còn chưa chết hả?”
Nguyễn Xuân Quế vẫn nhớ rất rõ cái đêm hôm đó.
Tiền Vịnh cũng từng mở tiệc cưới với bà, gã tận hưởng cảm giác làm chú rể. Nguyễn Xuân Quế bị nhốt trong căn phòng nhỏ, nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài. Bà nghe thấy tiếng mở khóa, kế đó cánh cửa bị mở hé ra, có một người lẻn vào.
Chính là cái lão già trước mắt bà bây giờ.
Lão ta đè Nguyễn Xuân Quế xuống đất, nói: “Của con tao cũng là của tao, làm cha thì phải nếm trước đã!”
Không biết Nguyễn Xuân Quế lấy đâu ra sức lực, bà vớ lấy cái chén duy nhất bên cạnh đập mạnh vào đầu ông ta. Lão già ôm đầu la thảm, bà lại đập thêm một phát nữa. Sau đó bà lao vào trong cơn mưa.
Làng Xa đang mưa lớn, bà không còn chỗ nào để đi. Bà biết chỉ một lát nữa thôi sẽ có người đến đuổi theo bà, cho dù bà có chạy đi đâu, cũng không thể trốn thoát được. Chỉ còn con đường chết.
Nguyễn Xuân Quế sợ chết.
Bà mệnh khổ, cha mẹ mất sớm, tự mình sống vô cùng khó nhọc, vậy mà vẫn sợ chết. Bà cắm đầu chạy điên cuồng trong cơn mưa lớn, đầu tiên là chạy lên núi. Thật lạ, có lẽ mấy người đó biết bà có chạy cũng không thoát, vậy mà chẳng ai đuổi theo bà.
Sau đó, bà nhìn thấy một chiếc thuyền, bà không biết đó là ảo giác của mình hay là gì nữa, bà nhìn thấy một chiếc thuyền từ mặt biển trôi tới. Bà chạy về phía chiếc thuyền đó.
Đời người, từng trải qua những khoảnh khắc cận kề cái chết, rất nhiều thứ cũng chẳng còn sợ nữa. Nguyễn Xuân Quế sống sót trở về rồi thì nghĩ: Mình phải sống cho thật tốt, những kẻ khác đừng mong sống yên ổn.
Bà hận lão già không chịu chết kia thấu xương, nhưng cũng có chút cảm ơn sự ác độc của lão ta, nếu không thì cánh cửa khoá chặt kia, đã hủy hoại cả đời bà rồi.
Bà hỏi lão già Tiền: “Tôi đưa tiền cho con ông, ông có biết không?”
Lão Tiền rất kinh ngạc, nói: “Mày đâu có đưa.”
Nguyễn Xuân Quế lấy giấy chuyển khoản và hình ảnh ra cho lão ta xem: “Ông nhìn đi, nhiều như vậy đó. Ông vậy mà lại không biết.”
Sau khi nói xong, bà nói với lão già không chết: “Có lẽ con trai ông không muốn tiêu tiền cho ông, muốn đợi ông chết rồi mới tính.”
Nói rồi bà quay người bỏ đi.
Bà hiểu rất rõ: Để cái ác tự đi dây dưa với cái ác, còn dễ hơn để người lương thiện đi đối phó với cái ác.
Cơn mưa này, thật sự là mưa mãi không dứt. Nguyễn Xuân Quế chống dù đi trong mưa, một tay che miệng mũi, tỏ vẻ vô cùng chán ghét. Dáng bà tao nhã, như một phu nhân Hải Châu thực thụ. Con đường mà bà đã đi qua giờ đây đã không còn quan trọng nữa.
Đúng vậy, không còn quan trọng nữa rồi.
Khi Ngô Thường đi làm lại, Nguyễn Xuân Quế nói muốn dẫn cô đi mua sắm. Cô nói: “Mua sắm gì chứ?”
“Tất nhiên là mua quần áo.”
“Con không thiếu quần áo.”
“Cô thiếu.” Nguyễn Xuân Quế nói.
Bà dẫn Ngô Thường đi mua quần áo, thử hết bộ này đến bộ khác, những bộ đồ đắt tiền ấy, mỗi bộ đều khiến Ngô Thường trở nên không còn giống chính mình. Cô hỏi Nguyễn Xuân Quế có phải trúng tà rồi không, nếu có tiền, chi bằng để Lâm Tại Đường khởi nghiệp. Nguyễn Xuân Quế chỉ nhàn nhạt nói: “Ngô Thường, tôi phát hiện tôi đã không chọn sai người. Cô thật sự là người tôi chọn đúng nhất rồi.”
Ngô Thường nghi hoặc nhìn bà.
Bà lại nói với đầy ẩn ý: “Một phu nhân Hải Châu thực thụ không cần phải có tình cảm với chồng, họ chỉ cần biết phối hợp với chồng thôi.”
“Ngô Thường, cô hợp làm phu nhân Hải Châu hơn bất cứ ai.”
Ngô Thường trợn mắt, không muốn nói thêm với bà nữa. Buổi tối về tới nhà, cô quăng hết đống quần áo mới mua vào tủ.
Cô cảm thấy xui xẻo.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc