Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 49
Chương 49: Việc đời khó lường, chuyện cũ như gió
*
“Mẹ tôi bị làm sao vậy?” Ngô Thường không nghe rõ, lại hỏi thêm lần nữa.
“Mẹ cô đánh người rồi, cô mau tới đồn công an đi.” Anh cảnh sát cúp máy liền sau đó.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
Ngô Thường khó hiểu trả lời: “Mẹ em đánh người. Mẹ em… đánh người hả?”
Ngô Thường gần như chưa từng thấy mẹ cô nổi nóng, huống hồ là đánh người. Cô liền chạy vội đi, Lâm Tại Đường bước theo phía sau. Cô hỏi anh: “Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi với em.”
“Thôi, không phiền anh đâu.” Ngô Thường theo thói quen nói như vậy. Cô cảm thấy đây là chuyện nhà cô, không nên làm phiền Lâm Tại Đường thêm nữa.
“Em sao vậy?” Lâm Tại Đường hỏi: “Chuyện này là phiền phức hả? Anh không nên đi cùng sao?”
Ngô Thường muốn nói: “Không nên, anh đừng có làm bộ người tốt nữa”, nhưng cô nhịn lại. Lúc này không phải lúc tranh cãi với anh, cô cũng không nói thêm gì, vội vã đi tiếp.
Hai người đến đồn công an, liền thấy một người đàn ông quấn băng trên đầu, ngồi chễm chệ ở đó. Phải diễn tả sao về người đàn ông này đây? Đôi mắt gã vừa hung dữ vừa dâm tà, lúc nhìn người luôn mang theo vẻ xâm lược và tính toán, như thể đang suy nghĩ coi có thể moi được mấy ký thịt từ người ta. Gã kẹp một con dao bên hông, lúc này để lộ ra rõ ràng.
“Giờ còn được đem dao ra đường hả?” Lâm Tại Đường thấy vậy liền lớn tiếng hỏi anh cảnh sát, chỉ vào con dao của gã: “Vậy là được hả?”
“Chuyện này chúng tôi đã giáo dục rồi, ông ta cũng viết cam kết rồi, lát nữa đi dao sẽ bị giữ lại.” Anh cảnh sát nói: “Chuyện đem dao ra đường tạm gác qua, giờ giải quyết chuyện trước mắt đã.”
“Bà ấy là vợ tôi.” Người đàn ông nói với cảnh sát: “Tôi không gạt mấy anh, bà ấy đúng là vợ tôi, tụi tôi có làm đám cưới đàng hoàng.”
“Ông đừng có nói bậy, hồi nãy đã nói với ông rồi, không có giấy đăng ký kết hôn thì không thể xem là vợ chồng!” Đồng chí cảnh sát nghiêm túc phê bình giáo dục gã: “Làm ơn nói chuyện dựa trên sự thật!”
Ngô Thường nhỏ giọng hỏi Nguỵên Hương Ngọc: “Chuyện gì vậy, mẹ?”
Thấy vết bầm trên cổ tay Nguỵên Hương Ngọc, cô lại hỏi: “Ai làm vậy?”
Nguỵên Hương Ngọc liếc mắt khinh thường nhìn gã đàn ông, thấy Ngô Thường lập tức đứng bật dậy định nhào tới đánh gã, bà liền kéo cô lại, nhỏ giọng nói: “Con yên tâm, mẹ không có chịu thiệt đâu.”
“Cổ tay mẹ bầm tím như vậy rồi! Còn nói không chịu thiệt!” Ngô Thường vùng vẫy muốn đi đánh gã đàn ông kia nhưng lại bị Lâm Tại Đường ôm ngang eo giữ chặt, anh nói: “Em bình tĩnh chút đi, làm vậy không có lợi cho mẹ Hương Ngọc đâu.”
Lâm Tại Đường rất nhanh đã nhìn rõ tình hình, hiện giờ người bị thương là gã đàn ông kia, nếu cô cứ làm lớn chuyện lên thì sẽ càng khó giải quyết.
“Bà ấy đâu phải mẹ anh! Đương nhiên anh nói được mấy lời bình tĩnh đó rồi!”
Lâm Tại Đường nghe vậy liền buông tay, nói: “Vậy em cứ đi đánh đi, xem thử có làm mọi chuyện tệ hơn không!”
Ngô Thường đứng đó thở hổn hển, vì tức giận và đau lòng mà hai mắt đỏ hoe, như sắp khóc đến nơi. Nguỵên Hương Ngọc kéo cô ngồi xuống bên cạnh, không ngừng vuốt lưng cô, một lúc lâu sau Ngô Thường mới dần bình tĩnh lại.
“Ông ta là ai vậy?” Ngô Thường nhìn gã đàn ông hỏi.
“Là người mẹ đã kể với con lần trước đó.”
Thì ra là gã.
Trong mắt Ngô Thường lại bùng lên từng ngọn lửa, trừng mắt nhìn gã đàn ông kia, thì ra là gã!
Lúc này cảnh sát gọi Lâm Tại Đường và Ngô Thường qua một bên, trước tiên nói cho họ biết tình hình hiện tại.
Gã đàn ông tên là Tiền Vịnh, là người ở Chử Loan, Hải Châu.
Chử Loan cách xa làng Xa ba mươi hải lý, cũng không xa Hải Châu lắm. Người Chử Loan ngày trước sống bằng nghề đánh cá, sau này chuyển sang làm một số việc buôn bán ngoài biển. Sau năm 1978, Chử Loan có một nhóm người phất lên trước, Tiền Vịnh chính là một trong số đó.
Ấn tượng ban đầu của Nguỵên Hương Ngọc về Tiền Vịnh là chồng của Tiểu Liên.
Gã thường kẹp dao hay rìu bên hông, đeo theo một cái túi vải, trong túi vải đựng gạo và tiền. Khi gã tới làng Xa, ba của Tiểu Liên coi gã như thượng khách, mặc cho gã buông lời mỉa mai, có khi gã không vui còn thẳng tay tát ba Tiểu Liên một cái.
Cái túi vải kia chính là biểu tượng cho việc gã đã phất lên trước người ta. Gã thấy cô gái nào vừa ý liền hỏi: “Có muốn gạo không? Có muốn tiền không?” Nếu cô gái nào muốn thì tự nhiên phải lấy cái gì đó ra để trao đổi.
Mùa thu năm 1981, Tiểu Liên đã bước xuống biển, chết đuối.
Ban đầu Tiền Vịnh không định quay lại làng Xa, nhưng nghĩ tới ở đó vẫn còn hai cô gái xinh đẹp, gã liền bắt thuyền tới. Đám tang của Tiểu Liên vô cùng thê lương, chị được buộc lên một chiếc thuyền hoa, theo dòng biển trôi đi.
Sau đám tang, Tiền Vịnh cứ ở lì trong làng Xa không chịu đi, ngày nào cũng lang thang ngoài bãi biển. Ánh mắt của gã đã nhắm vào Nguỵên Hương Ngọc.
Nhưng gã biết Nguỵên Hương Ngọc còn có một bà ngoại già yếu, tuy bà lão đó sức khoẻ không tốt, nhưng lại rất cứng đầu, lúc nổi điên lên thì đáng sợ vô cùng, gã không dám động vào. Còn cô Nguỵên Xuân Quế kia thì không có người thân, nhưng tính khí không tốt, lanh lợi, không dễ đụng vào.
Tiền Vịnh bắt đầu ôm mộng làm “hoàng đế”, bởi vì nhờ mấy thứ trong túi vải của gã mà gã đã làm được không ít chuyện xấu. Gã bắt đầu nghĩ: Hai người này, một cưới về nhà, một nuôi ở làng Xa, chẳng phải quá tốt sao. Gã là một kẻ bẩn thỉu và tàn bạo, trong đầu gã đã làm nhục hai cô gái ở làng Xa không biết bao nhiêu lần.
Tiểu Liên chính là vì vậy mà phát điên.
Tính khí của Tiền Vịnh rất tệ, chỉ cần hơi trái ý là gã liền động tay động chân, mắng chửi thô bạo, nhưng ác mộng thật sự của Tiểu Liên là vào ban đêm.
Lúc người trong làng Xa đi thuyền, nghe được từ miệng người Chử Loan vài chuyện của Tiểu Liên, khi về nhà họ liền thì thầm to nhỏ, thầm thấy may mắn vì con gái nhà mình không gả cho gã. Nhưng vì cái túi vải của Tiền Vịnh, bề ngoài họ cũng không dám đắc tội với gã. Dù sao, khi tâm trạng Tiền Vịnh tốt, gã bóc một nắm gạo cho ai đó, cũng có thể giúp người ta qua được một bữa đói.
Tiền Vịnh hết lần này tới lần khác hỏi Nguỵên Xuân Quế và Nguỵên Hương Ngọc: “Đói không? Có muốn ăn cơm không? Có cần tiền không?”
Hai người họ mỗi lần đều phỉ nhổ gã, mắng gã ghê tởm. Thấy gã ngày nào cũng lảng vảng ngoài bãi biển, hai người họ liền tránh mặt, chạy lên núi.
Có một ngày, Tiền Vịnh cũng lên núi, chặn đường hai cô. Gã cố tình thọc tay vào quần gãi, ánh mắt dâm tà nhìn họ. Hai cô sợ hết hồn, chạy về báo với ông trưởng thôn, nhờ ông ta đuổi gã đi. Mà ông trưởng thôn đó thì tai điếc mắt mờ, nghe không hiểu họ nói gì. Hoặc cũng có thể ông ta nghe hiểu, nhưng lại giả vờ không biết.
Nguỵên Hương Ngọc đã đánh chính là cái hạng người như vậy. Thậm chí bà còn cảm thấy mình đánh quá nhẹ. Lẽ ra bà nên múc nguyên tô canh nóng hổi hất thẳng lên người gã, phải làm gã đau đến tru tréo như con cóc mới hả dạ!
Tối hôm đó, khi bà đang cùng nhân viên dọn dẹp quán, Tiền Vịnh tới.
Gã vừa bước vào đã gọi Nguỵên Hương Ngọc là vợ, gã nịnh nọt nói: “Vợ ơi, cho anh một tô mì nước đi. Anh đói muốn chết rồi.”
Nhân viên trong quán ai nấy đều ngớ người.
Họ đều biết bà chủ Hương Ngọc là người sống một mình nuôi con gái, chồng đã mất từ lâu, sao bây giờ lại xuất hiện thêm người chồng thế này? Huống hồ gã đàn ông này nhìn bộ dạng rất không ra gì, cuộc sống hẳn là sa sút, quần áo trên người dính đầy vết dầu mỡ, vì mặc đã quá lâu nên chỗ khớp áo cũng sắp rách toạc. Khuôn mặt lại vừa hung dữ vừa dơ bẩn, nhìn đã thấy chướng mắt.
“Ông đi ra ngoài.” Nguỵên Hương Ngọc nói: “Tôi sẽ nhờ luật sư làm việc với ông rồi.”
“Mày nhờ luật sư thì sao chứ? Tao đãi tiệc rồi, sính lễ nhà mày cũng nhận rồi, giấy nợ tao cũng có…”
“Ông câm miệng đi.” Nguỵên Hương Ngọc đuổi gã ra ngoài: “Ông đi ra ngoài cho tôi, tôi nhìn ông đã thấy ghê tởm.” Nói xong bà liền quay người vào bếp gọi điện, định kêu luật sư tới.
Tiền Vịnh lại theo vào, gã quệt miệng lau nước dãi, nói: “Mày làm góa phụ nhiều năm như vậy rồi, không muốn sao… Năm đó mày đâu phải chưa từng thấy qua…”
Nguỵên Hương Ngọc ném cây chổi trong tay xuống dưới chân gã, quát gã câm miệng. Tiền Vịnh bất ngờ xông tới kéo cổ tay Nguỵên Hương Ngọc, kéo bà vào lòng, cái miệng hôi thối của gã định hôn bà. Nhân viên trong quán nhào lên kéo gã ra, cô sinh viên làm thêm hè mới được tuyển gần đây càng mạnh bạo hơn, túm lấy mớ tóc lưa thưa của Tiền Vịnh, lớn tiếng chửi: “Thằng già không biết xấu hổ!”
Tiền Vịnh lại cười ha hả.
Mạng gã rẻ tiền, sợ gì chứ, luật sư thì làm được gì gã, gã cứ muốn làm loạn, làm loạn cho cả thế giới biết, gãn còn muốn bịa chuyện, bôi nhọ, cứ tiếp tục làm ghê tởm bọn họ, như vậy gã mới có thể không ngừng vòi được tiền. Nguỵên Hương Ngọc không chịu mềm lòng đưa tiền cho gã đúng không, vậy thì gã sẽ đến quấy rầy mỗi ngày, cho bà ghê tởm đến chết.
Mọi người cùng nhau đẩy gã ra ngoài, gã lại lớn tiếng la lên: “Đánh người rồi! Đánh người rồi!” Sau đó ánh mắt bỗng dừng lại trên người Nguỵên Hương Ngọc, nở nụ cười dơ bẩn: “Tao thấy con gái của mày giống mày ghê, hay là để tao **…”
Nguỵên Hương Ngọc chưa bao giờ biết sức mình lại lớn như vậy, động tác lại nhanh như thế, gã còn chưa nói hết câu, bà đã dốc hết sức quất thẳng cái xẻng gỗ vào đầu gã.
Cái xẻng gỗ đó bà đã dùng rất nhiều năm, lưỡi xẻng đã được mài cho tròn, mài cho mỏng, ngày thường ánh lên lớp gỗ bóng bẩy, trông rất ấm áp.
Một xẻng này đánh xuống, ai nấy đều sững sờ.
Tiền Vịnh cũng sững người, gã ôm đầu ngã lăn ra đất, Nguỵên Hương Ngọc vẫn chưa hả giận, xông lên nắm cổ áo gã, hung hăng nói: “Ông thử đụng vào con gái tôi một cái coi! Ông coi thử tôi có liều mạng với ông không!” Bà lại giơ xẻng lên định đánh tiếp, bị người khác ngăn lại.
Cảnh sát cho Ngô Thường và Lâm Tại Đường xem đoạn ghi hình trong quán. Ngô Thường nhìn thấy khoảnh khắc mẹ cô quất cái xẻng kia, cô liền siết chặt nắm tay theo bản năng, xoay người định lao tới tìm Tiền Vịnh, nhưng bị Lâm Tại Đường kéo lại ngay.
“Em đừng qua đó.” Lâm Tại Đường nói: “Em không nhìn ra sao? Đối phó với loại người như lão ta, em qua đó lão ta chỉ càng nói bậy thêm thôi, lão chính là muốn làm em thấy tởm.”
“Em còn sợ lão làm em thấy tởm hả?” Mắt Ngô Thường đỏ hoe, nói: “Em không sợ cái thứ ghê tởm đó!”
“Anh sợ!” Lâm Tại Đường đột nhiên nói lớn, câu “Anh sợ” này khiến cả hai đều sững lại. Lâm Tại Đường cũng không ngờ mình lại buột miệng nói ra câu đó, thấy Ngô Thường đã chịu nghe lời, anh liền hạ thấp giọng nói: “Anh sợ lão sỉ nhục em, đến lúc đó anh không chắc mình còn giữ được bình tĩnh. Giao cho anh được không? Tin anh một lần, được không em?”
Nói rồi, anh buông tay, vỗ nhẹ lên đầu Ngô Thường.
“Sự việc là như vậy đó. Là ông ta gây chuyện trước, nhưng đúng là có bị đánh, thương tích nhẹ thôi. Hai bên trước tiên cứ tự thương lượng với nhau đi.” Cảnh sát nói xong, nhìn họ một cái, không nhịn được mà an ủi Ngô Thường: “Cô qua bên kia với mẹ cô đi.”
Lâm Tại Đường quay đầu nhìn Tiền Vịnh, anh đại khái cũng đoán ra rồi, cái người này chính là kẻ đã viết thư nặc danh cho Lâm Chử Súc, nói rằng Nguyễn Xuân Quế sinh ra một đứa con chết yểu.
Gã ta thật sự quá hèn hạ, dơ bẩn, đê tiện, làm sao trên đời lại có người ghê tởm như vậy chứ? Anh bước tới trước mặt gã đàn ông, nói với gã: “Tiền viện phí năm nghìn. Nếu ông đồng ý thì lập tức rời khỏi đây, không đồng ý thì chờ luật sư tới.”
“Mẹ không đưa tiền cho ông ta! Một đồng cũng đừng hòng lấy!” Nguyễn Hương Ngọc kích động nói: “Đáng đời ông ta!”
“Viện phí phải chịu trách nhiệm.” Cảnh sát nói: “Phải làm theo quy trình, cô đừng kích động.”
Ngô Thường bước lên ôm lấy Nguyễn Hương Ngọc, cô biết hôm nay mẹ chắc chắn đã mệt rã rời rồi, giờ này đã là hai giờ sáng. Cả ngày mẹ cực khổ làm việc, tối còn phải thức khuya đối phó với cái loại người thối nát này, Ngô Thường đau lòng lắm, cô dịu dàng dỗ dành bà: “Về nhà trước đi mà, từ từ rồi nói sau. Mệt muốn xỉu rồi là không được đâu.”
Nguyễn Hương Ngọc tức đến phát run, miệng vẫn không ngừng chửi rủa: “Vô liêm sỉ… vô liêm sỉ… đê tiện…”
Tiền Vịnh nhìn dáng vẻ phong lưu phú quý của Lâm Tại Đường, lại còn cùng đi với Ngô Thường, bản thân gã tuy khốn nạn, dơ bẩn, nhưng đầu óc cũng không ngu, đương nhiên biết Lâm Tại Đường là ai. Lúc này gã cười hề hề, nói: “Cho cậu mặt mũi đó. Anh trai cậu mà còn sống, bây giờ chắc cậu cũng phải gọi tôi là ba rồi.”
Ánh mắt Lâm Tại Đường lập tức lạnh xuống, nhưng anh không nói gì, chỉ lấy tiền mặt từ trong túi ra, đếm từng tờ rồi đặt lên ghế bên cạnh gã, sau đó xoay người đưa Nguyễn Hương Ngọc đi làm thủ tục rời khỏi đó.
Ra khỏi đồn công an, Lâm Tại Đường nhìn đồng hồ, nói: “Không còn sớm nữa, hôm nay mẹ Hương Ngọc qua nhà con ngủ nha?”
“Không tiện đâu…” Nguyễn Hương Ngọc nói.
“Về nhà mình thì có gì mà không tiện hả mẹ?” Lâm Tại Đường nói: “Vừa hay có thể ngủ cùng với Thường Thường. Căn phòng mẹ thuê giường nhỏ quá, hai người ngủ chật lắm.”
“Đi mà đi mà.” Ngô Thường làm nũng với bà: “Người ta muốn ngủ chung với mẹ mà.”
“Chuyện hôm nay đừng nói với bà ngoại con, bà biết được lại tự trách mình nữa.”
“Yên tâm đi, không đâu mẹ.”
Lâm Tại Đường bước lên đỡ cánh tay Nguyễn Hương Ngọc, phát hiện bà vẫn còn đang run, anh liền hỏi: “Mẹ Hương Ngọc, mẹ có lạnh không?”
“Không lạnh, không lạnh. Mẹ không sao, chỉ là nãy giờ tức quá.” Nguyễn Hương Ngọc nói. Bà thật ra không phải là không sao, người bị quỷ dữ đeo bám, sao có thể không sao chứ? Vừa nãy Nguyễn Hương Ngọc thật sự muốn đập chết Tiền Vịnh, cái loại người này đáng lẽ phải chết từ lâu rồi. Nhưng lạ thật, mấy kẻ ác như vậy lại cứ sống dai, còn người tốt thì khổ sở biết bao.
Trong lòng Nguyễn Hương Ngọc trào dâng sự thù hận, đó là nỗi căm ghét bao nhiêu năm trôi qua cũng không thể nào xóa bỏ. Bà siết chặt nắm tay, nhìn về phía đồn công an.
Lên xe rồi, Lâm Tại Đường chỉnh điều hòa lên cao hơn một chút, còn lấy thêm cho Nguyễn Hương Ngọc một cái áo khoác đắp lên người bà, anh hỏi Ngô Thường có cần đưa mẹ đi bệnh viện không. Nguyễn Hương Ngọc nói: “Mẹ muốn ngủ một lát, mai mở mắt ra mà còn khó chịu thì mình tính tiếp được không?”
“Dạ được.” Lâm Tại Đường quay đầu nhìn Nguyễn Hương Ngọc, nói: “Mẹ Hương Ngọc, mẹ đừng sợ, còn có tụi con mà.”
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hương Ngọc đến nhà Lâm Tại Đường.
Bà nhìn thấy vườn hoa anh trồng, nhìn thấy chiếc đèn vỏ sò xinh đẹp, còn có cái lều gần như mở toang tất cả các cửa sổ, lờ mờ cảm nhận được chút hơi thở của cuộc sống. Bà đoán đây chắc là do Thường Thường sắp xếp. Ngô Thường thích cuộc sống ấm áp náo nhiệt, không thích cảnh lạnh lẽo vắng lặng. Cô sẵn lòng trang trí cho nhà Lâm Tại Đường như vậy, cũng là thật lòng quan tâm đến anh và nơi này. Con gái mình, bà hiểu rõ nhất.
Nguyễn Hương Ngọc vậy mà lại cảm thấy có chút yên lòng.
“Đẹp lắm.” Bà khen một câu: “Bọn trẻ các con sống chung với nhau, phải như vậy mới vui. Cho dù công việc có bận cách mấy, về tới nhà cũng nên có chút thư giãn.”
“Dạ dạ dạ!” Ngô Thường nói: “Mẹ ơi, mẹ vẫn còn mệt đó, đừng xem nữa, con dẫn mẹ đi ngủ nha. Ngày mai ngủ dậy rồi con dẫn mẹ đi tham quan kỹ càng.”
“Được thôi. Phiền tới Tại Đường rồi.” Nguyễn Hương Ngọc nói. Bà biết thật ra Lâm Tại Đường không cần phải làm mấy chuyện này, nhưng anh vẫn làm, bà rất cảm kích.
“Mẹ Hương Ngọc, mẹ không có phiền con gì hết. Ngược lại, con rất khâm phục mẹ hôm nay đã dám đánh lão ta, cũng rất cảm ơn mẹ đã cho con biết là ai đang tống tiền mẹ của con.” Lâm Tại Đường nói: “Ba con bây giờ vẫn còn đang gây chuyện, nếu đã tìm được người, con cũng biết phải giải quyết sao rồi.”
“Nói chung là, mẹ Hương Ngọc, mẹ cực khổ rồi.” Lâm Tại Đường nói. Anh chỉ biết ba đời phụ nữ nhà Ngô Thường đều rất kiên cường, đầy sức sống. Bà ngoại Diệp Mạn Văn lớn tuổi như vậy rồi vẫn đang truyền nghề; Nguyễn Hương Ngọc cực khổ cả đời, già rồi vẫn còn bươn chải; Ngô Thường dù cuộc sống vất vả nhưng vẫn luôn lạc quan tích cực. Bây giờ anh mới biết, ngoài những điều đó, Nguyễn Hương Ngọc còn dám phản kháng. Mẹ thật sự rất đáng nể.
Ngô Thường đỡ Nguyễn Hương Ngọc về phòng cũ, sắp xếp cho mẹ nằm xuống giường, rồi cô cũng nằm lên theo.
“Ôm con với nha mẹ.” Ngô Thường nũng nịu nói, rồi chui vào lòng Nguyễn Hương Ngọc. Vòng tay của mẹ thật ấm, từ nhỏ mỗi lần bị ấm ức, cô đều thích rúc vào lòng mẹ như thế. Hôm nay, cô lại một lần nữa chui vào đó, Nguyễn Hương Ngọc hỏi cô: “Sao vậy? Thường Thường?”
Ngô Thường cười nói: “Con đang dỗ mẹ đó, mẹ ơi.”
“Vậy còn con? Con có sao không?”
“Con rất ổn. Mẹ thấy rồi đó, Lâm Tại Đường đối với con rất tốt.” Ngô Thường nói: “Vừa nghe nói mẹ ở đồn công an, anh ấy đạp ga muốn tóe lửa luôn rồi.”
Nguyễn Hương Ngọc bật cười, ôm lấy Ngô Thường, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ đó của bà không được yên ổn, trong mơ cứ hiện lên bờ biển ở làng Xa, rừng cây, mưa lớn, bà không ngừng chạy, chạy mãi, Tiền Vịnh cứ đuổi theo ngay phía sau. Rồi trời hình như bỗng nhiên quang đãng, ba của Ngô Thường – Ngô Uẩn Từ đứng trên bãi cát cười với bà. Bà cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể thở phào rồi, thế nhưng Ngô Uẩn Từ lại đột nhiên biến mất, Nguyễn Xuân Quế ở sau lưng bà gọi: Nguyễn Hương Ngọc! Nguyễn Hương Ngọc! Nguyễn Hương Ngọc!
Gần sáng, Nguyễn Hương Ngọc bắt đầu sốt cao, bà cứ run lên, miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi… tôi sợ… lạnh quá…”
Ngô Thường lay lay bà, lo lắng gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!” Thế nhưng Nguyễn Hương Ngọc chỉ khẽ mở mắt một chút rồi lại thiếp đi.
Ngô Thường chạy đi tìm Lâm Tại Đường, cô gấp đến mức cổ họng cũng khàn đặc: “Lâm Tại Đường, anh giúp em với, mẹ em bệnh rồi, mình đi bệnh viện đi.”
Lâm Tại Đường không nói hai lời, lập tức bật dậy khỏi giường, quần áo còn chưa kịp thay, liền chạy qua phòng Ngô Thường cõng Nguyễn Hương Ngọc lên, vội vàng đưa bà tới bệnh viện Hải Châu.
Nguyễn Hương Ngọc bị viêm phổi.
Bác sĩ nói phải nhập viện truyền dịch, còn dặn dò thêm mấy điều cần chú ý. Ngô Thường vừa nghe vừa ghi nhớ, cô rất đau lòng cho mẹ, quán mì vừa mới khởi sắc, mẹ lại gặp phải chuyện này. Giống như số phận trước giờ của mẹ vậy: ngọt một chút, rồi đắng một đoạn dài.
Lâm Tại Đường thấy Ngô Thường có vẻ tiều tụy, anh đưa tay lên trán cô, muốn xem cô có bệnh không. Ngô Thường lập tức lùi về sau một bước, không muốn để anh chạm vào.
Lúc này cô nhớ đến chuyện Lâm Tại Đường từng nói với luật sư muốn chấm dứt hợp đồng, muốn đá cô ra ngoài, điều đó khiến cô cảm thấy sự quan tâm của anh mang theo mục đích hoặc sự thương hại. Ngô Thường bài xích thứ tình cảm giả tạo như vậy.
Hành động né tránh này khiến Lâm Tại Đường hơi sững người.
Anh nhận ra thật ra Ngô Thường vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho lần cãi nhau đó, cô chỉ đang giả vờ như đã qua rồi thôi.
“Em có muốn về nghỉ một lát không?” Anh hỏi.
Ngô Thường nhanh chóng sắp xếp lại những việc cần làm, nói với Lâm Tại Đường: “Mẹ em đang ngủ rồi, em đi mua mấy đồ cần thiết, sau đó ghé qua quán mì một chút. Mẹ vẫn lo lắng chuyện buôn bán ở quán, em phải đi thu xếp lại đã.”
“Em có sao không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Em rất ổn.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, em thật sự ổn. Chuyện nhỏ xíu này chỉ như mưa phùn thôi, mấy người bình thường như tụi em thường xuyên phải trải qua mà.”
Đúng vậy. Cuộc sống vốn là như thế. Những con sóng lớn cứ hết đợt này đến đợt khác ập tới, khiến người ta mệt mỏi ứng phó. Nhưng những con sóng đó, trong mắt một số người, có lẽ chỉ là vài gợn sóng nhỏ mà thôi. Thế giới này vốn đã chẳng đồng đều.
Cô kéo tay Lâm Tại Đường một cái rồi buông ra rất nhanh, nói: “Làm phiền anh rồi.”
“Sao tự nhiên lại khách sáo vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Vì em phải lịch sự chứ sao!” Ngô Thường buột miệng đáp, rồi quay người bỏ đi.
Cô vội vã chạy đi mua những món đồ y tá dặn, lại vội vã chạy về giao cho Lâm Tại Đường; rồi lại vội vã chạy tới quán mì, tìm quản lý và nói với chị ấy: “Mẹ em hơi không khỏe, mấy ngày tới em sẽ ghé ba lần sáng trưa chiều, buổi tối kiểm sổ nhớ kiểm với em nha!”
Quản lý hỏi: “Không sao chứ?”
Ngô Thường trấn an chị: “Không sao đâu, chị đừng lo.” Cô đảo mắt nhìn quanh, thấy cô bé làm thêm hè hôm qua đang vừa hát vừa dọn bàn ghế, liền bước tới vỗ vai cô bé.
Cô bé quay đầu nhìn cô, hỏi: “Chị Thường Thường, có chuyện gì vậy chị?”
“Hôm qua cảm ơn em nha.”
“Đừng khách sáo chị ơi, mẹ Hương Ngọc tốt với em như vậy, ai dám bắt nạt mẹ, em tuyệt đối không cho phép.” Cô bé vung vung hai nắm tay: “Hôm qua em còn nhẹ tay quá, đáng lẽ phải đấm thêm mấy cú thẳng mới đúng.”
Ngô Thường bị cô bé chọc cười, hỏi: “Em tên gì vậy?”
“Em tên là Cốc Doanh, chị cứ gọi em là Doanh Doanh là được rồi.”
“Được nha Doanh Doanh, hôm nào chị mời em đi ăn, chịu không?”
“Chịu chứ, mình đi ăn ếch nha!”
Nói chuyện với Cốc Doanh xong, Ngô Thường lại dặn dò thêm quản lý mấy câu rồi rời đi. Đi đến đầu phố cổ, cô lấy ra địa chỉ hôm qua cô đã chép lại ở đồn công an, địa chỉ của Tiền Vịnh. Cô muốn đi xem thử rốt cuộc Tiền Vịnh là loại người gì.
Địa chỉ cũng không xa, cô biết chỗ đó, đó là nơi gọi là “vùng ba không quản” ở Hải Châu.
Cái gọi là ba không quản, không phải thật sự không ai quản, mà là có quản, nhưng mật độ dân cư ở đó quá cao, người vãng lai cũng nhiều, muốn quản cũng khó. Cho nên nơi đó rất tàn tạ, rất hỗn loạn, giống như là hai thế giới khác nhau so với những nơi khác ở Hải Châu.
Ngô Thường không muốn gây sự chú ý, nên không lái xe, chỉ bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng đến đó.
Vừa bước xuống xe, cô liền ngửi thấy mùi cá ươn tôm thối, trước mắt là từng dãy nhà thấp tè tồi tàn. Có mấy đứa nhỏ đang đào bùn ở đó, cô vòng qua tụi nhỏ, đi vào bên trong.
Tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được nhà của Tiền Vịnh.
Nhà gã chắc là nhà thuê, cánh cửa đã hỏng, còn khép hờ. Cô ghé mắt nhìn qua khe cửa, thấy trên chiếc giường đôi bên trong chen chúc bốn người, còn có một thằng nhóc tầm mười mấy tuổi đang ch** n**c dãi, lảm nhảm nói mấy câu không rõ ràng.
Tiền Vịnh thấy phiền, vung tay tát thằng nhỏ một cái, bắt nó im miệng.
Trong phòng bẩn thỉu vô cùng, muỗi nhặng bay tán loạn, mùi hôi thối của phân tiểu bốc lên nồng nặc.
Ngô Thường nghe Tiền Vịnh nói: “Đợi tao xử xong hai con đàn bà thối tha đó, tao sẽ dọn tới chỗ ngon lành hơn.”
“Chỉ cần mày đừng có đi đánh bạc, tụi mình đã có thể sống ngon lành rồi!” Người nói giọng khàn khàn, chắc là ba của Tiền Vịnh.
“Ba thì biết cái gì? Giờ tôi đang gặp vận đỏ nè.” Tiền Vịnh nói.
“Vậy mày đưa chút tiền đây, để tụi tao đi mua gì bỏ bụng.” Ba Tiền Vịnh lại nói.
“Giờ tôi làm gì có tiền?”
“Con nhỏ Nguyễn Xuân Quế đó không phải đã đưa mày rồi sao?”
Tiền Vịnh bực mình, nói: “Không có đưa! Không có đưa!”
Gã đã moi được tiền nhưng lại không nói với gia đình, nhìn gia đình mình đói rã họng mà vẫn trơ mắt nói dối.
Ngô Thường đại khái cũng đã hiểu được tình cảnh của Tiền Vịnh, những người từng giàu phất lên đầu tiên, giờ đây lại sa sút thảm hại, không biết tại sao lại nhớ tới hai người phụ nữ từng bị gã hãm hại bắt nạt ngày xưa, cứ muốn tiếp tục hút máu từ bọn họ.
Chắc gã là con cầu tự lúc lớn tuổi, thằng con của gã nhìn cũng không lớn, nhưng lại là đứa ngốc.
Báo ứng! Ngô Thường thầm rủa trong lòng.
Lúc này lại nhớ tới lời Lâm Tại Đường từng nói: kiếm tiền và giữ tiền, giờ đã nghiệm đúng trên người Tiền Vịnh rồi. Sự đời thấu hiểu đều là học vấn.
Dù trong lòng cô vẫn lạnh nhạt với Lâm Tại Đường, nhưng cũng không thể không thừa nhận, ánh mắt anh thật sự rất xa, đầu óc cũng rất tỉnh táo.
Về lại bệnh viện, Nguyễn Hương Ngọc đã tỉnh, lặng lẽ nhìn cô, muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị Ngô Thường ngăn lại.
Cô phồng má thổi chén cháo nóng, vừa thổi vừa nói: “Quán mì con tới rồi, còn làm bà chủ một bữa, cảm giác thật là đã.”
Lâm Tại Đường đang ngồi bên cạnh nghe vậy liền ngẩng đầu, hỏi cô: “Em thích làm bà chủ hả?”
“Có ai mà không thích làm bà chủ chứ?” Ngô Thường nói: “Làm bà chủ sướng lắm, muốn tuyển ai thì tuyển, muốn đuổi ai thì đuổi, cũng chẳng ai dám nói gì.”
Lúc cô nói câu này, cười tươi roi rói, trông giống như đang đùa, Lâm Tại Đường cũng không nhìn ra gì bất thường, chỉ cảm thấy hình như Ngô Thường với anh không còn nói năng thoải mái như trước nữa.
Hồi trước Ngô Thường thích cãi với anh, cũng hay đấu khẩu với anh, gặp chuyện gì cũng giấu không nổi, giống như cái súng máy nhỏ, lạch bạch lạch bạch là bắn hết ra liền.
Nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, Ngô Thường không còn nói nhiều nữa, anh nói gì với cô, cô chỉ ừ hử qua loa, trả lời rất đơn giản, thái độ cũng rất tốt.
Cô giống như đang sợ anh, lại giống như lười đối phó với anh.
Tình trạng này kéo dài cho đến ngày Nguyễn Hương Ngọc xuất viện.
Hôm xuất viện, Nguyễn Hương Ngọc hỏi Ngô Thường: “Dạo này Tiền Vịnh có làm loạn gì không?”
Ngô Thường lắc đầu.
Điều cô không nói với Nguyễn Hương Ngọc là, cô đã dò hỏi khắp nơi, tìm ra chỗ Tiền Vịnh hay đánh bạc, ngay tối hôm Nguyễn Hương Ngọc nhập viện, Ngô Thường đã báo công an bắt ổ bạc, lôi gã vào đồn, nghe nói sẽ giam mười ngày.
Cô chỉ muốn yên ổn mấy ngày, rồi từ từ tính tiếp. Cùng lắm sau này gã ra ngoài rồi lại đi đánh bạc, cô lại báo tiếp, dù sao nhất định sẽ có cách.
Trong lòng Lâm Tại Đường thấy chuyện này hơi lạ.
Hôm sau anh tranh thủ thời gian muốn đi tìm Tiền Vịnh, thì nghe nói Tiền Vịnh đã bị bắt vì đánh bạc.
Anh mơ hồ đoán được, chắc là Ngô Thường làm. Trong lòng lại thêm mấy phần tán thưởng cô.
Anh đề nghị Nguyễn Hương Ngọc về nhà anh ở, nhưng Nguyễn Hương Ngọc xua tay từ chối: “Mẹ về Thiên Khê thôi, ăn cơm ngoại nấu, nhìn ngoại thêu thùa. Quán mì tạm giao cho tụi con, làm phiền hai đứa rồi.”
Họ đưa Nguyễn Hương Ngọc về Thiên Khê, trên đường đi, thỉnh thoảng Ngô Thường nói với Lâm Tại Đường mấy câu chuyện nhà, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, nhưng Lâm Tại Đường biết: mấy ngày nay họ đã không nói chuyện tử tế với nhau rồi.
Sau khi thu xếp cho Nguyễn Hương Ngọc ổn thỏa, Lâm Tại Đường rủ Ngô Thường cùng anh ra biển đi dạo.
Từ lúc gặp lại tới giờ, hai người gần như chưa từng cùng nhau đi dạo bên bờ biển.
Họ đi qua con đường nhỏ trong làng Thiên Khê, Lâm Tại Đường đưa tay định nắm tay Ngô Thường, nhưng cô lại giấu tay ra sau lưng.
Lâm Tại Đường dừng lại nhìn cô: “Em còn đang giận anh.”
“Em không có.”
“Vậy sao em lại tránh anh?”
“Em không có.”
Dù Lâm Tại Đường có nói gì, Ngô Thường cũng chỉ đáp: “Em không có.”
Cô nói là chỉ vì chuyện của Nguyễn Hương Ngọc nên tâm trạng không tốt.
“Ngô Thường, em cảm thấy quan hệ giữa hai tụi mình là gì?” Lâm Tại Đường hỏi cô như vậy.
“Hai tụi mình hả?” Ngô Thường nói: “Ông chủ với nhân viên, vợ chồng giả, em biết mà!”
Câu trả lời của cô rất cụ thể, nhưng con người cô lại trở nên xa cách.
Trong lòng Lâm Tại Đường có chút khó chịu, anh lắc đầu nói: “Không phải vậy. Ngô Thường, quan hệ của hai tụi mình rất phức tạp. Tụi mình…”
“Lâm Tại Đường, đừng làm cho vấn đề đơn giản trở nên phức tạp.” Ngô Thường cắt ngang lời anh: “Một khi vai diễn trở nên phức tạp, con người rất dễ phạm sai lầm. Ít nhất em là như vậy. Chỉ cần em biết rõ vị trí của mình, em sẽ hiểu ranh giới ở đâu thì sẽ không vượt quá giới hạn.”
“Ý em là trong lòng em, anh vẫn luôn chỉ là một ông chủ, một người chồng giả phải không?”
“Đúng vậy.” Ngô Thường đáp.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc