Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 48
Chương 48: Không thể thay thế
*
Ngô Thường bị Lâm Tại Đường chọc tức đến mất ngủ, cô dứt khoát mặc đồ chuẩn bị ra ngoài đi dạo một chút.
Lúc ra khỏi cửa, Diệp Mạn Văn dặn cô về sớm, ngày mai bà muốn Ngô Thường dậy sớm đi chợ phiên trên trấn với bà. Cuối tuần nào trên trấn cũng có một phiên chợ tự phát, bà muốn đi mua vài món nhỏ, tiện làm mấy món thêu thùa.
Diệp Mạn Văn vốn có tay nghề thêu thùa.
Trước kia cũng nhờ làm thêu mà phụ giúp được trong nhà, sau này bận bịu quá nên bỏ nghề. Không biết năm nay thế nào, bà cứ cảm thấy học nhiều một nghề cũng chẳng thiệt thân, cứ muốn làm thêm được gì thì làm. Bảo tàng Hải Châu đang thu thập mấy món thêu dân gian, định làm một cuộc triển lãm, trưởng thôn kêu mấy người già rảnh rỗi trong thôn tham gia. Còn chỉ đích danh Diệp Mạn Văn và bà Tiêu nữa.
Chuyện này là chuyện quan trọng, Ngô Thường không dám chậm trễ, lập tức đáp liền: “Dạ được, dạ được, dạ được.” Sau đó cô dắt Tí Vàng đi ra ngoài.
Gió biển ban đêm thổi như muốn xé người ra vậy, nhưng cũng không mạnh bằng gió biển mùa hè năm 2006. Cũng nhờ cơn gió lớn năm đó mà Ngô Thường mới gan to bằng trời, cô nghĩ gió thổi to như vậy rồi, chắc có thể che lấp được tiếng người.
Ngô Thường là người rất lý trí, dù có giận cách mấy, cũng sẽ cẩn thận nhớ lại những lời Lâm Tại Đường đã nói. Đặc biệt là câu “ba người chẳng ai tỉnh táo hết.” Ngô Thường thử đứng ở góc độ của Viên Bác Dao mà nghĩ: nếu như có một ngày cô biết được số tiền Bộc Quân Dương cầm là do bạn gái đầu tiên chuyển cho anh ấy thì chắc cô sẽ rất đau lòng. Đó là một sự phản bội về tình cảm, cô sẽ thấy hai người đó chưa dứt khoát, trong lòng chắc chắn sẽ có một cái gai.
Ngô Thường nhận ra mình đã làm một chuyện ngu ngốc. Cô có chút hối hận, nhưng đã không thể cứu vãn. Cách duy nhất là từ nay về sau tuyệt đối không nhắc lại nữa, để nó thật sự trôi theo gió.
Cô cũng nghĩ đến lập trường của Lâm Tại Đường: anh ấy vì sao lại tức giận như vậy, chắc chắn không phải vì anh thích cô, Lâm Tại Đường sẽ không thích cô đâu, anh thương Mạnh Nhược Tinh sâu đậm như vậy mà. Lâm Tại Đường tức giận là vì cô đã làm một chuyện quá ngu ngốc. Anh là người rất kiêu ngạo, không cho phép người thân cận với mình phạm phải chuyện ngu xuẩn. Anh sẽ lo lắng rằng những người ngốc nghếch, không phân rõ đúng sai sẽ kéo anh xuống, giống như ba anh vậy. Đến ba anh mà Lâm Tại Đường còn có thể buông bỏ, ngày nào cũng muốn cắt bỏ khối u thối rữa đó, huống chi là cô?
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy mọi chuyện đều đã sáng tỏ. Nhưng thái độ kiêu ngạo và khinh thường của Lâm Tại Đường lại khiến cô không sao chấp nhận được. Thôi kệ, tùy anh ấy đi. Cô so đo với anh để làm gì? Huống hồ vừa rồi cô đâu có chịu thiệt trên miệng. Phản kích của cô rất dữ dội, cũng rất tổn thương người ta.
Nghĩ vậy rồi, tâm trạng của cô cũng hoàn toàn tốt lên.
Cô ngồi xổm xuống, xoa đầu Tí Vàng, nói: “Tiền khó kiếm, cứt khó nuốt.”
Tí Vàng “gâu” một tiếng, như thể không vừa lòng lắm. Ngô Thường vội nói: “Cứt ngon, ngon mà…” Thấy Tí Vàng im lặng lại, cô mới tiếp: “Tiền khó kiếm, còn cứt á… mình ráng chịu chút là qua thôi. Cũng không cần phải cãi lộn với mấy ông chủ làm gì, ông chủ có chửi vài câu thì cứ để họ chửi đi, mình kiếm đủ tiền rồi thì có thể đổi ông chủ, cũng có thể tự làm ông chủ. Dù sao đi nữa, cũng phải nhìn xa trông rộng, mày nói có đúng không?”
Trong lòng cô, Lâm Tại Đường chính là “ông chủ” của cô. Trước giờ cô cứ tưởng ông chủ này dễ “hầu hạ”, giờ mới phát hiện ra anh đúng là cái thứ nóng tính. Làm gì có ai tính tình khó chịu tới vậy, mà nhìn ngoài lại dịu dàng thế chứ?
Bỏ qua chuyện ông chủ, Ngô Thường cũng xem Lâm Tại Đường là bạn, là một người bạn rất đặc biệt. Thật ra cô không ghét Lâm Tại Đường, thậm chí còn có chút thích ở bên anh nữa. Mặc dù anh đúng là kỳ cục thật sự, nhưng đâu phải người xấu gì. Có lúc Ngô Thường nhìn Lâm Tại Đường, thậm chí cũng có cảm giác giống như chị Hứa từng nói: cô đang được hưởng phúc. Biết bao nhiêu “phu nhân Hải Châu” phải chịu cảnh chồng mình bụng phệ não tàn, còn người bên cạnh cô trông bảnh bao biết chừng nào! Cô cãi nhau với anh để làm gì chứ?
Lúc này, cô hoàn toàn tự thông suốt, đứng dậy phủi phủi tay, chuẩn bị quay về thì thấy Lâm Tại Đường đang đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Giữa bờ biển tối om, “chồng giả” của cô đang đứng đó, ánh mắt sắc bén sau cặp kính nhìn cô chằm chằm, đúng là dọa chết người ta.
Ngô Thường chửi một tiếng: “Anh là ma hả!”
Lâm Tại Đường, biết nói sao cho hết tâm trạng trong lòng anh đây? Anh nghe rõ Ngô Thường nói anh là “tiền khó kiếm, cứt khó nuốt”, nhưng ngặt nỗi cô còn phải kiếm tiền từ anh, còn phải nể mặt anh vài phần, chuyện này đúng là cho anh một cú đập thẳng đầu.
Anh biết mình lúc cực kỳ tức giận sẽ mang theo chút sát khí, không thì sao Ngô Thường lại sợ anh tới vậy? Cô dắt Tí Vàng chạy mất tiêu, để lại anh một mình trên bãi biển.
Lâm Tại Đường không cam lòng tha cho cô dễ dàng như vậy, anh nhấc chân đuổi theo: “Em đứng lại cho anh!” Ngô Thường đâu có thèm nghe anh, chỉ cảm thấy bộ dạng ăn tươi nuốt sống của Lâm Tại Đường quá đáng sợ, cô không muốn đụng trực diện với anh. Thế là chân cô càng chạy nhanh hơn, Tí Vàng còn tưởng hai người đang chơi đuổi bắt, nó hưng phấn, vừa sủa vừa chạy theo Ngô Thường.
Lâm Tại Đường đuổi được mấy bước, cảm thấy chẳng có gì vui, bèn dừng lại. Anh cảm thấy mình lúc nãy giống y như thằng điên, muốn nói chuyện với Ngô Thường về việc đổi ông chủ, nhưng nghĩ tới cái miệng lanh lợi của Ngô Thường, cái kiểu biến trắng thành đen của cô thì anh cũng hiểu có cãi với cô thì cũng chẳng nghe được lời thật lòng.
Lúc này Ngô Thường đã chạy vô nhà rồi, Diệp Mạn Văn hỏi cô sao mà hớt hơ hớt hải vậy, Ngô Thường nói: “Sói tới rồi! Muốn ăn thịt người!”
Diệp Mạn Văn lắc đầu: “Con nhỏ khùng này.”
Lâm Tại Đường cảm thấy hình như vận may của anh không tốt lắm. Khi anh tin vào tình yêu, tình yêu lại phản bội anh; khi anh trung thành với lợi ích, lợi ích lại không trung thành với anh.
Anh luôn mong mỏi có một người bạn đồng hành sẵn sàng cùng anh chiến đấu, cùng anh sống, cho dù giữa hai người không quá yêu nhau, nhưng bất kể khi nào cũng không phản bội nhau. Anh cần một mối quan hệ lâu dài, ổn định như vậy, để xoa dịu những tổn thương do gia đình gây ra cho anh.
Nhưng Ngô Thường lại nói: “Ông chủ có thể đổi, cần thiết thì em tự làm ông chủ luôn.” Rõ ràng cô không phải người bạn đời lý tưởng mà anh mong đợi, vì cô không đủ trung thành.
So với năng lực hay tình cảm, điều Lâm Tại Đường coi trọng nhất là sự “trung thành” của một người. Sự trung thành này không chỉ là tình cảm, mà còn là sự gắn bó trong công việc. Một người không trung thành sẽ là một mối nguy tiềm tàng.
Lâm Tại Đường nảy ra ý định thay người.
Hoặc có khi, anh căn bản là không cần một người như vậy.
Anh đã qua cái giai đoạn muốn lấy lại thể diện trước mặt người Hải Châu rồi, công cuộc cải tổ của Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng dần đi vào quỹ đạo. Dù chuỗi vốn của anh lúc nào cũng như sắp đứt, dù mỗi ngày anh đều phải đối mặt với bao nhiêu trò đấu đá và những chuyện bực bội, nhưng rõ ràng tình hình cũng đã khá hơn mùa đông năm ngoái nhiều rồi. Chờ khi những đơn hàng cũ giao hết, máy móc mới đưa vào vận hành hoàn toàn, Đèn Trang Trí Tinh Quang sẽ thực sự đi vào ổn định.
Đến lúc đó, Ngô Thường cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Con người anh, một khi đã có suy nghĩ gì thì sẽ bắt đầu tính toán bước tiếp theo. Sáng sớm hôm sau, anh liền quay về Hải Châu.
Diệp Mạn Văn vẫn còn đang lải nhải với Ngô Thường: “Lạ ghê, Tại Đường nói nó cũng muốn đi chợ phiên trên trấn coi chơi mà. Sao giờ còn chưa tới? Con đi gọi thử xem.”
Ngô Thường liền gọi điện cho Lâm Tại Đường. Anh bắt máy, đầu dây bên kia hình như có tiếng gió, tiếng xe chạy, tiếng sóng biển, chắc là anh đang trên tuyến đường ven biển.
“Không phải anh nói muốn đi chợ với ngoại em sao?” Ngô Thường nói: “Bọn em đang đợi anh nè.”
“Không đi nữa.” Lâm Tại Đường không nói thêm gì, nói xong liền cúp máy.
Ngô Thường nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, cảm thấy anh hơi lạ. Nghĩ chắc anh vẫn còn giận, cô cũng không muốn so đo với anh, nên chẳng buồn để tâm nữa.
Đã lâu rồi cô không đi dạo ở thị trấn.
Hồi còn đi học, có bạn cùng lớp từng nói muốn về quê làm một thanh niên thị trấn đơn giản, hạnh phúc. Cô hỏi bạn đó quê ở đâu, bạn ấy nói ở Kê Tây. Cô hỏi: Mùa đông ở đó không lạnh sao?
Bạn cười nói: Lạnh lắm, nhưng không ảnh hưởng gì tới việc mình làm một thanh niên thị trấn.
Bạn học muốn làm một thanh niên thị trấn hạnh phúc kia sau khi tốt nghiệp lại đến Thâm Quyến, còn Ngô Thường, người từng muốn tới thành phố lớn để tung hoành, cuối cùng lại quay về Hải Châu.
Cơ duyên của đời người vốn dĩ chẳng thể nói rõ được.
Thỉnh thoảng cô vẫn lướt vào nhóm bạn học cũ xem mọi người trò chuyện, bọn họ hay kể về cuộc sống của mình, còn cô rất ít khi lên tiếng.
Ngày hôm đó, cô cùng bà ngoại đi dạo chợ phiên trên thị trấn, cảm nhận được niềm hạnh phúc đã lâu rồi cô chưa từng có. Hồi nhỏ, cô thích nhất là đi dạo chợ phiên, ở đó có rất nhiều thứ hay ho, trong thành phố không thấy được.
Cô thích nhất là những món đồ làm từ vỏ sò.
Những vỏ sò đó được xâu lại, treo cao cao, làm thành rèm cửa, vòng tay, dây chuyền, chỉ cần gió thổi qua là leng keng vang lên. Diệp Mạn Văn chỉ vào cái đó, nói với Ngô Thường: “Lúc mẹ con còn nhỏ hay xâu mấy thứ này đem bán kiếm tiền, rồi mới quen ba con.”
“Ngoại ơi, sao mẹ con lại đi xa tới làng ngoài vậy?”
“Lúc đó ngoại thân cô thế cô, chỉ có mẹ của ngoại mới giúp ngoại chăm sóc mẹ con được.” Diệp Mạn Văn không muốn nhắc lại chuyện xưa, cứ nhắc tới là mắt bà lại đỏ hoe. Thỉnh thoảng bà nghe đài radio, trong đó toàn là những câu chuyện buồn đau, bà lại nghĩ, thì ra số phận của mọi người đều giống nhau. Cuối cùng những câu chuyện ấy đa phần đều có kết cục tốt đẹp, bà lại thấy: may mà mọi người đều sống được những ngày tốt lành.
Ngô Thường nhớ tới khu vườn nhà Lâm Tại Đường, cô đã dọn dẹp được kha khá, nếu trang trí thêm chút nữa chắc sẽ đẹp hơn. Thế là cô mua mấy xâu vỏ sò, đeo lủng lẳng trên người, hỏi Diệp Mạn Văn: “Ngoại, con đeo vậy có đẹp không?”
Diệp Mạn Văn khen: “Đẹp lắm, giống như cá chép may mắn vậy.”
“Sao lại là cá chép may mắn?” Ngô Thường hừ một tiếng: “Không phải nên giống mỹ nhân ngư mới đúng sao?”
Cô cứ đeo mấy xâu vỏ sò đó đi dạo khắp chợ phiên, nhiều người thấy vậy liền hỏi cô mua ở đâu, cô đưa tay chỉ: “Ngay bên kia đó, vỏ sò đẹp lắm.”
Lúc Diệp Mạn Văn mua đồ thêu, chợt nhớ hồi trước cô từng nhất quyết đòi học thêu với bà Tiêu, liền hỏi cô sau này còn luyện nữa không? Ngô Thường nói năm ngoái còn thêu được mấy lần, sau đó không đụng tới nữa.
Diệp Mạn Văn nói: “Mấy đứa trẻ tụi con bây giờ, cuộc sống cực khổ, công việc bận rộn, không có thời gian làm mấy thứ này cũng bình thường thôi. Tụi ngoại hồi đó tan làm muốn kiếm thêm đồng nào cũng chẳng có đường đi, thời gian rảnh rỗi chỉ có thể làm mấy việc này để giết thời gian thôi.”
“Vậy ngoại thêu thêm nhiều chút nha?” Ngô Thường bỗng nói: “Nếu có một ngày con mua được nhà, con muốn trưng mấy bức thêu của ngoại với bà Tiêu vô đó, chắc chắn đẹp lắm luôn. Chỉ là giờ con lo hai bà mắt không còn tốt, không biết có kịp tham gia triển lãm thêu của bảo tàng Hải Châu không nữa?”
“Chắc chắn kịp. Dù có liều mạng cũng phải kịp.” Diệp Mạn Văn đầy khí thế nói.
Ngô Thường còn mua rất nhiều món đồ nhỏ ở thị trấn, buổi chiều Tống Cảnh nói muốn đi thắp hương, cô đưa Diệp Mạn Văn về nhà rồi vội vã quay về Hải Châu.
Cô về nhà trước, Lâm Tại Đường không có ở đó, chắc là đi xã giao rồi. Mấy chuyện xã giao này anh đâu cần báo với cô, cô cũng chưa từng hỏi.
Cô không rõ mấy cuộc xã giao của Lâm Tại Đường trông ra sao, cô chưa từng theo anh đi, cũng không tưởng tượng nổi.
Ngô Thường kê ghế, đứng trên đó kéo từng sợi dây câu trong vườn, cuối cùng thiết kế lại rèm vỏ sò, treo chúng lên. Dưới thì hoa nở rực rỡ, cây xanh tươi tốt, phía trên là một đại dương đang lật mình.
“Đẹp quá, đẹp ghê á.” Cô ngậm cây kem ngồi đó ngắm kiệt tác của mình, nghĩ rằng nếu tới tối sẽ không nhìn rõ được. Thứ đẹp như vậy, tối mà cũng nhìn thấy thì càng tốt. Nghĩ rồi, cô tính sau khi lo xong việc chiều nay sẽ đến tòa nhà Tinh Quang lấy ít mẫu đèn nhỏ về gắn lên.
Trước khi đi thắp hương, cô lại mua thêm vé số. Lần này cô mạnh tay bỏ ra hẳn năm trăm tệ, mua cả một xấp vé số, nhét vào người rồi leo núi.
Trên núi rất rộng, nếu thật lòng muốn thắp hương cầu Phật, hai ngày cũng thắp không xong. Hai người họ chỉ là rảnh rỗi không có việc gì nên mới rủ nhau leo núi chơi.
Thời tiết kiểu này, mệt tới mức người đầy mồ hôi, mặt hai người đỏ ửng như trái táo chín.
“Mình đã thành tâm vậy rồi, lát nữa cào vé số kiểu gì cũng trúng cho xem.” Ngô Thường nói.
“Trúng thì mình đi chơi ha?” Tống Cảnh nói: “Hai đứa mình đi du lịch, tụi mình chưa từng đi chơi chung với nhau lần nào hết!”
“Chưa đi chơi với cậu lần nào, ngay cả bản thân mình cũng chưa từng đi chơi bao giờ. Nhưng mà mình mới vô Đèn Trang Trí Tinh Quang chưa lâu, được nghỉ ít lắm, còn phải lo cho ngoại, còn phải giúp mẹ coi quán nữa…”
Tống Cảnh lắc đầu: “Ngô Thường, cậu vướng bận nhiều quá rồi đó. Ngoại cậu bây giờ không có cậu cũng sống tốt, cậu không tới coi quán, quán mì của mẹ cậu cũng vẫn đông nghẹt người xếp hàng. Nếu giờ không đi thì chừng nào mới đi? Vài năm nữa ngoại cậu già, mẹ cậu cũng già rồi, lúc đó cậu mới thật sự không đi đâu được nữa.”
Tống Cảnh nhìn thì có vẻ đơ đơ, nhưng thật ra lại rất tinh ý. Cô ấy tuy chưa từng đi làm, giống như cách xã hội này rất xa, nhưng cô ấy đã tới bệnh viện nhiều hơn bất cứ ai. Bệnh viện là nơi chất đầy những chuyện ấm lạnh nhân tình, có lúc người già vào trong đó kiểm tra hay vật lý trị liệu, cô ấy ngồi ngoài quan sát.
Những điều cô ấy nói đều là thật, những năm tháng đẹp nhất của con người thật ra chỉ có mấy năm đó thôi. Hiện tại bạn cảm thấy mình bị vướng bận, vậy mấy năm nữa nhìn lại, bạn sẽ thấy gánh nặng còn nhiều hơn.
Ngô Thường cảm thấy Tống Cảnh nói rất có lý, hai người bắt đầu bàn xem nên đi chơi ở đâu, chọn kiểu đi ngắn ngày, thứ sáu đi, chủ nhật về.
Lúc này Tống Cảnh lại nói: “Ngô Thường, công việc của cậu tìm được tốt ghê, được nghỉ thứ bảy chủ nhật… Hôm bữa mình nghe hàng xóm nói, con gái họ học đại học xong về Hải Châu tìm việc, nhiều chỗ chỉ cho nghỉ mỗi tuần một ngày. Không biết ai nói với họ Đèn Trang Trí Tinh Quang được nghỉ hai ngày, còn hỏi mình có quen ai bên đó không, muốn nhờ vả xin vô làm…”
“Đèn Trang Trí Tinh Quang đâu phải phỏng vấn gì ghê gớm đâu mà…” Ngô Thường nói: “Người trẻ ít vậy, có tay có chân, chịu làm là được rồi…”
Vì phần lớn mấy công ty ở Hải Châu đều là doanh nghiệp gia đình, quan hệ trong đó cũng phức tạp, mấy doanh nghiệp kiểu vậy không cần phỏng vấn chính quy gì hết.
Dù Đèn Trang Trí Tinh Quang đã phá bỏ kiểu gia đình hóa, nhưng mấy vị trí có giá trị thật sự cũng không nhiều lắm.
“Không phải đâu!” Tống Cảnh sốt ruột đẩy gọng kính: “Cậu thật sự không biết hả? Đèn Trang Trí Tinh Quang khó vô lắm luôn! Người ta nói tuyển dụng rất nghiêm ngặt, rất rất nghiêm luôn!”
“Ồ.” Ngô Thường nói: “Mình… vậy chắc mình coi như đi cửa sau vô đó rồi.”
“Cậu là được tổng giám đốc trực tiếp tuyển vô luôn đó.” Tống Cảnh nói xong hai người cùng cười.
Lúc thắp hương, Ngô Thường thật sự quỳ ở đó cào vé số, vừa cào vừa thành tâm lẩm bẩm: “Trúng đi, trúng đi, trúng đi…”
Cô đối với việc mua vé số rất kiên trì, cảm thấy vé số giống như giấc mơ phất lên của chính mình: tuy xa vời khó với tới, nhưng luôn khiến người ta day dứt không quên.
Vé số đúng là cũng có trúng chút ít, tổng cộng được sáu trăm tệ, trừ chi phí coi như không lỗ, hai người quyết định đi ăn một bữa ngon.
Trên đường về, Ngô Thường lại hỏi Tống Cảnh: “Đèn Trang Trí Tinh Quang thật sự khó vô vậy hả?”
“Đúng mà. Lương cao, đãi ngộ tốt, môi trường làm việc đẹp, còn là công ty có danh tiếng, ai mà không muốn vô chứ…” Tống Cảnh nói: “Nếu không phải mình còn phải làm bảo mẫu cho mấy ông bà tổ tiên nhà mình, mình cũng muốn vô tòa nhà Tinh Quang quét dọn nhà vệ sinh nữa đó chứ. Nghe nói quét nhà vệ sinh mỗi tháng cũng được ba nghìn lận.”
Cô ấy vỗ vai Ngô Thường: “Phải biết trân trọng công việc của mình đó nha, ở cái xứ Hải Châu này, không làm chủ thì là hộ kinh doanh cá thể, bọn mình kiểu người bình thường muốn kiếm được công việc tốt thật sự khó lắm đó.”
Ngô Thường ừ một tiếng, lúc này cô cảm thấy chuyện mình ngẩng cổ lên cãi nhau với Lâm Tại Đường hôm bữa hình như có hơi không biết trời cao đất dày rồi, dù gì cũng là ông chủ.
Cô quyết định gọi cho Lâm Tại Đường thêm lần nữa xin lỗi, hỏi anh đang ở đâu, cô mời anh đi ăn chút gì đó. Anh không bắt máy.
Ngô Thường nghĩ tới mấy cái đèn nhỏ trong vườn, sau khi tách nhau ra, cô đi thẳng tới tòa nhà Tinh Quang.
Trên bàn làm việc của cô vẫn còn mấy cái đèn mẫu lần trước, là Quách Lệnh Tiên đã xuất kho cho cô, bảo cô đem về nhà thử.
Cô xách theo mấy cái đèn ra ngoài, chợt thấy phòng làm việc của Lâm Tại Đường còn sáng đèn.
Cô hơi tò mò, giờ này Lâm Tại Đường còn làm gì trong đó, cô gọi cho anh, anh cũng không bắt máy.
Đi tới cửa, thấy cửa chỉ khép hờ, bên trong Lâm Tại Đường đang nói chuyện với một người khác.
Ngô Thường nghe thấy Lâm Tại Đường nói: “Chi phí giải trừ hợp đồng này phải tính lại lần nữa, chính xác đến từng ngày, bắt đầu từ ngày chúng tôi giả kết hôn. Tiền phải trả đủ, nhưng các điều khoản bảo mật về sau cũng phải ghi rõ ràng.”
“Anh nghĩ kỹ rồi?” Luật sư hỏi.
“Nghĩ kỹ rồi.”
“Có cần báo với bà Nguyễn không? Hợp đồng trước là bà ấy trực tiếp soạn đấy.”
“Không cần, bà ấy đang nghỉ phép, đừng làm phiền bà.”
Anh muốn đuổi cô.
Ngô Thường đã hiểu rồi: Bởi vì cô cãi nhau với anh, nên anh muốn đuổi việc cô sao? Cô không đoán sai, quả nhiên anh coi cô là nhân viên của anh. Anh đối với nhân viên cũng như vậy, cho họ đãi ngộ tốt nhất, chế độ đảm bảo đầy đủ, nhưng nếu ai không còn phù hợp nữa, vậy thì xin lỗi, cô chỉ có thể đi tìm con đường khác thôi.
Tay xách túi của Ngô Thường có hơi run, cô như nhìn thấu được trái tim lạnh lùng của Lâm Tại Đường. Cô muốn đẩy cửa vào mắng anh một trận cho hả giận, nhưng cô đã nhịn xuống.
Không được nóng giận, không thể nóng giận.
Cần nói thì sẽ nói, lợi ích phải giành được cao nhất.
Cô lùi lại vài bước, nhẹ nhàng đặt túi đèn mẫu về chỗ ngồi của mình, rồi lặng lẽ rời khỏi tòa nhà Tinh Quang.
Đầu óc Ngô Thường xoay rất nhanh, những gì Lâm Tại Đường nói với luật sư đều không sai, phải tính toán sòng phẳng. Anh rất sòng phẳng, nói tiền phải trả thì nhất định sẽ không thiếu. Vậy thì rốt cuộc cô nên lấy bao nhiêu tiền đây? Ngoài những khoản nằm trong hợp đồng, còn có phần cô đã làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang. Hoa hồng của cô vẫn chưa nhận, những cơ hội cô cực khổ mở ra có thể sẽ mất hết, tất cả những điều này đều sẽ trở thành tổn thất tiềm tàng của cô. Nếu bỏ qua hết những thứ này, liệu cô có thể tìm được một công việc với mức lương tương đương trong thời gian ngắn hay không?
Ngô Thường dứt khoát ngồi xuống vệ đường, sau đó lôi từ trong túi ra bút và sổ, bắt đầu tính toán. Tính tới tính lui, cô biết rõ phương án tốt nhất đối với mình là: bây giờ chưa giải ước với Lâm Tại Đường, phải chuẩn bị cho mình một đường lui trước. Không có đường lui thì không an toàn.
Cô nhất định phải có đường lui.
Ngô Thường là người buông được, cũng chịu đựng được. Nếu như Lâm Tại Đường có thể thờ ơ với tình cảm giữa họ như vậy thì cô cũng có thể làm được.
Cô sắp xếp lại mọi thứ, rồi quay lại Đèn Trang Trí Tinh Quang, lấy túi đèn mẫu, trở về nhà Lâm Tại Đường.
Ngô Thường giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đứng đó tiếp tục treo đèn.
Đôi khi cô lơ đễnh, suýt chút nữa ngã khỏi ghế, tỉnh táo lại rồi cô mới phát hiện thật ra trong lòng mình vẫn có chút buồn. Cô không ngờ chỉ vì một lần cãi nhau thôi mà Lâm Tại Đường đã muốn gạt cô ra ngoài rồi.
Cô cũng chợt nhận ra một điều: Người ở vị trí cao sẽ không cho phép ai thách thức quyền uy của họ. Anh muốn hoàn toàn nắm quyền kiểm soát.
Lâm Tại Đường về đến nhà đã là rạng sáng, vừa bước vào sân đã thấy Ngô Thường đang buộc sợi dây cuối cùng cho chiếc đèn. Cô nhìn thấy anh liền nhảy xuống khỏi ghế, chạy tới thân thiết ôm lấy cánh tay anh, chỉ vào những chiếc “đèn vỏ sò”: “Anh nhìn nè!”
Những chiếc đèn vỏ sò dưới bầu trời đêm bị gió thổi khẽ đung đưa, bóng của chúng in xuống đất thành từng hàng ngay ngắn, cũng lắc lư theo. Chiếc lều của Ngô Thường vẫn còn mở, phía trước cô còn đặt hai chiếc ghế xếp dã ngoại.
Lâm Tại Đường rất bất ngờ khi thấy những thứ này ở nhà, anh quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Thường, cố gắng muốn nhìn ra điều gì đó từ gương mặt cô. Thế nhưng Ngô Thường lại có vẻ rất vui, cô nói với anh: “Hôm nay em cào trúng vé số, kiếm được một trăm tệ đó! Lúc đầu em tính mời anh ăn cơm, gọi điện cho anh mà anh không bắt máy. Thật là! Không biết anh bận gì nữa! Cũng không hiểu sao anh giận dữ như vậy chứ!”
Nói rồi, cô kéo tay Lâm Tại Đường đi về phía ghế xếp dã ngoại, vừa đi vừa nói: “Anh qua đây, anh qua đây!”
Ngô Thường cũng không hoàn toàn là giả vờ, thật sự cô rất thích những chiếc vỏ sò và đèn này, cũng rất thích cảm giác ngồi trên ghế ngắm nhìn chúng. Niềm vui khi chia sẻ những điều này là thật.
Lâm Tại Đường để mặc cho cô kéo đi, đến trước ghế, cô lại ấn anh ngồi xuống, như dâng bảo vật, cô nói: “Nằm xuống ghế, ngẩng đầu lên.”
Rồi cô cũng nửa nằm trên chiếc ghế bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên.
Hải Châu không thiếu vỏ sò, nhưng vỏ sò thường ở bờ biển, ở trong biển, bây giờ vỏ sò được treo lơ lửng giữa không trung trong vườn, từng tầng vỏ sò phát sáng như từng đợt sóng ánh sáng, như thể giấc mộng cao xa khó với của Lâm Tại Đường. Anh muốn đèn của Đèn Trang Trí Tinh Quang có thể thắp sáng khắp thế giới, thì giờ đây, chính trong nhà của anh đã hiện lên một biển đèn rồi.
“Nhắm mắt lại nghe đi.” Ngô Thường nói xong liền nhắm mắt trước.
Âm thanh của vỏ sò, chuông gió và tiếng gió đan xen vào nhau, vang lên bên tai họ, đẹp đẽ như một giấc mơ đêm hè.
Lâm Tại Đường cảm thấy hình như mình đã hết giận rồi.
Lúc này, Ngô Thường xoay người lại, nắm lấy tay anh, nói: “Lâm Tại Đường, em đã nghĩ cả một ngày rồi, anh nói đúng, em không nên chuyển tiền cho Bộc Quân Dương, hành động đó thật sự rất ngu ngốc. Nhưng em chuyển tiền cho anh ấy không phải vì em còn yêu anh ấy, mà là vì anh ấy đang gặp khó khăn.”
“Anh không biết đâu, năm đó nhà em rất túng thiếu, em học đại học cố gắng giành học bổng, đi làm thêm kiếm tiền, Bộc Quân Dương thương em, mỗi ngày anh ấy đều tiết kiệm từng chút, gom hết tiền dư gửi cho em. Khi đó, anh ấy chưa từng so đo với em, cũng chưa từng đòi hỏi em phải trả ơn. Đây là món nợ em thiếu anh ấy.”
Ngô Thường không hề nói dối Lâm Tại Đường, cô tự đúc kết được bí quyết tối thượng trong nghề bán hàng là: thành thật, không được nói dối. Sản phẩm của mình thế nào thì nói vậy, khách hàng sẽ tự cân nhắc dựa theo nhu cầu của họ. Nếu như nói dối, ngay cả bản thân mình cũng không tin, cho dù khách hàng mua rồi, sau này cũng sẽ sinh ra rắc rối.
Cô đã nói rõ tâm trạng thật của mình với Lâm Tại Đường, phần còn lại giao cho anh quyết định.
Lâm Tại Đường nheo mắt nhìn cô, những lúc như vậy, anh luôn như một con sói thông minh nhưng cũng đầy hung dữ. Không có bản tính sói thì không thể làm nên sự nghiệp. Điều này Ngô Thường biết rõ.
Cô lắc lắc tay Lâm Tại Đường, nói: “Đừng giận nữa mà, được không anh? Mình còn chưa từng cãi nhau nữa, cãi nhau thì cãi thôi, sao anh lại không thèm để ý tới em chứ?”
Lâm Tại Đường chính là như vậy, từ nhỏ mỗi lần anh giận là không nói gì, anh ghét la hét, cảm thấy như vậy không đủ tao nhã.
Anh không hề biết Ngô Thường đã nhìn thấu tất cả, cô chỉ đang kéo dài thời gian với anh để tranh thủ cơ hội giành lấy lợi ích lớn nhất cho mình. Anh thật sự đã bị những chiếc đèn vỏ sò trong khu vườn làm cảm động, anh rất thích ý tưởng này, cũng có thể tưởng tượng được cảnh cô đã vất vả làm ra chúng như thế nào. Cô đã bỏ rất nhiều tâm sức vào đây, thế là anh thấy hài lòng rồi.
“Được rồi, không giận nữa.” Lâm Tại Đường nói: “Anh xin lỗi em, anh không nên nói em có kiểu suy nghĩ của người nghèo. Nhưng em cũng phải xin lỗi anh.”
“Câu nào?”
“Câu nếu em là Mạnh Nhược Tinh, em cũng sẽ ngoại tình đó.”
Trong tất cả những lời Ngô Thường nói, chỉ có câu này là tổn thương anh nhất, sau đó mới đến câu em muốn đổi sếp.
“Xin lỗi.” Lời xin lỗi của Ngô Thường bật ra rất nhanh, Lâm Tại Đường nhìn ra cô không thật lòng, liền nắm cằm cô, bắt cô phải nghiêm túc xin lỗi lại lần nữa.
“Xin lỗi anh, em không nên nói như vậy.” Ngô Thường nói.
“Có tủi thân không?” Lâm Tại Đường nhẹ giọng hỏi: “Xin lỗi anh, em có thấy tủi thân không?”
Ngô Thường chớp chớp mắt, như sắp khóc đến nơi, cô nói: “Tủi thân lắm, nhưng em vẫn phải xin lỗi.”
Lâm Tại Đường bật cười, anh nghiêng người tới, hôn lên má cô. Ngô Thường để mặc cho anh hôn, chỉ là cô cứ nhìn thẳng vào mắt anh. Bàn tay Lâm Tại Đường phủ lên mắt cô, rồi anh hôn cô sâu hơn.
Những chiếc đèn vỏ sò khẽ đung đưa, nhưng lòng Ngô Thường lại bình tĩnh đến lạ lùng. Lâm Tại Đường không cho phép cô bình tĩnh như vậy, anh muốn cô phải đáp lại.
“Mở miệng.” Anh nói: “Đáp lại anh đi.”
Ngô Thường liền hé môi, đáp lại anh.
Điện thoại reo, Ngô Thường đẩy Lâm Tại Đường ra rồi nghe máy, một giọng nói lạ vang lên: “Cô là người nhà của Nguyễn Hương Ngọc phải không?”
“Đúng rồi. Xin hỏi anh là?”
“Đây là đồn công an, mời cô tới đây một chuyến.”
“Mẹ tôi làm sao vậy?” Ngô Thường bỗng căng thẳng, cả người ngồi không vững, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
“Mẹ cô đánh người rồi.” Đầu dây bên kia nói.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc