Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 47
Chương 47: Anh không hiểu
*
Dưới ánh mắt trừng của Lâm Tại Đường, Ngô Thường khoanh hai tay lại, ai quen cô cũng biết, nếu cô mà có dáng vẻ như vậy thì chắc chắn là đang tỏ thái độ bất mãn với người ta rồi.
Cô có chút khó hiểu, không biết sự chỉ trích đột ngột và thái độ kiêu ngạo này của Lâm Tại Đường từ đâu mà ra.
“Em hỏi anh, tiền của em, em có quyền tự mình quyết định không?” Ngô Thường cau mày, vô cùng khó hiểu: “Hay là anh cảm thấy số tiền này là kiếm được từ nhà họ Lâm các anh, cho nên em tiêu tiền phải báo cáo với anh? Vậy em cũng muốn hỏi thử anh, mỗi nhân viên của Đèn Trang Trí Tinh Quang tiêu tiền đều phải báo cáo với anh sao? Ăn cơm phải xin phép anh, hỏi ông chủ em có được ăn cơm không, đi khách sạn mướn phòng phải hỏi anh, ông chủ ơi hôm nay em có được đi ngủ với bạn gái không, mua nhà phải hỏi anh, em có được mua nhà không… Có phải như vậy không?”
Tuy khẩu khí của cô rất bình tĩnh, nhưng những lời cô nói lại vô cùng sắc bén, giống như một cây gậy cùn, cứ không ngừng nện vào ngực Lâm Tại Đường.
Thật ra Lâm Tại Đường căn bản cũng không biết cơn giận của mình từ đâu mà có, bị Ngô Thường nói như vậy, anh càng thêm bực bội. Anh cố nén lửa giận, giọng lại bình tĩnh trở lại, tốc độ nói cũng chậm dần: “Ngô Thường, em biết bài học khó nhất trong việc tích lũy tài sản là gì không?”
“Là cái gì?”
“Ban đầu ai cũng kiếm được số tiền gần như giống nhau, gần như không có khác biệt. Vậy khoảng cách giàu nghèo là từ đâu mà ra? Thứ nhất là biết giữ tiền, thứ hai là biết làm tiền sinh sôi. Những người kiếm tiền rồi đem cho đàn ông tiêu, cả đời cũng không thể trở thành người thật sự giàu có được. Nói cách khác, nếu em cứ kiếm tiền rồi cho đàn ông xài thì cả đời em sẽ nghèo. Dù em có cố gắng cỡ nào đi nữa. Anh nói thẳng hơn chút, giàu có có lý do để giàu, mà nghèo thì cũng có lý do để nghèo.”
Ban đầu anh chỉ muốn nhắm vào chuyện của Ngô Thường mà nói, anh không nhận ra mấy lời này của mình thực ra đã vơ đũa cả nắm.
Ngô Thường nghe xong chỉ khẽ cười khinh một tiếng, sau đó nói tiếp: “Lâm Tại Đường, là ai cho anh cái sự kiêu ngạo đó vậy? Những thứ anh có bây giờ, có thứ nào là do anh tự mình giành được không? Nếu không có ông nội anh, anh có chắc bây giờ anh cũng không phải đang lo coi tiền ăn bữa sau lấy đâu ra không?”
Từ khi sinh ra, Lâm Tại Đường đã bị gắn mác đời thứ hai, đời thứ ba, ai ai cũng nói điểm xuất phát của anh đã cao hơn người ta rồi, bất kể anh đạt được thành tích gì cũng đều là nhờ vào nhà anh, chứ không phải từ nỗ lực của bản thân anh. Người khác nói anh còn cười cho qua, nhưng khi Ngô Thường nói vậy, anh lại không thể nào chịu đựng nổi.
“Vậy em cứ nghèo tiếp đi!” Anh nói xong liền quay người bỏ đi.
Ngô Thường đuổi theo anh, cười nói với anh: “Để coi anh có thể kiêu ngạo được tới ngày nào!”
Cái gì mà lý luận tài sản chứ, thật sự buồn cười muốn chết. Ngô Thường vừa thu lại tờ giấy chuyển khoản, vừa lầm bầm: “Liên quan gì tới anh chứ!”
Hai tên ngốc đó lúc này đi tới phía sau lưng Ngô Thường, bất ngờ hét to một tiếng: “Nghèo! Nghèo! Nghèo!”
Ngô Thường quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, nhưng trong lòng cô cũng hơi sợ hai tên ngốc này, nên lập tức quay người bỏ chạy, chân như bôi dầu, co giò phóng thẳng.
Tuy cô đang giận Lâm Tại Đường, nhưng cũng không nhỏ mọn tới mức thật sự tính toán với anh. Chỉ hai phút sau cô đã tha thứ cho anh rồi.
Chuyện chuyển tiền cho Bộc Quân Dương, cô đã suy nghĩ suốt cả một đêm. Ban đầu cô muốn hỏi thử xem có phải Bộc Quân Dương đang gặp khó khăn gì không, nhưng cô biết Bộc Quân Dương sẽ không nói với cô đâu.
Bộc Quân Dương đã nhận được tin nhắn báo tiền đã vào tài khoản. Hôm nay đơn vị của anh ta vì có hoạt động giao lưu nên được nghỉ cả ngày, anh ta đang ở trong căn nhà cũ nát kia tự mình quét sơn tường.
Căn nhà này là do Viên Bác Dao bỏ tiền ra mua trước khi kết hôn, Bộc Quân Dương liền nói việc sửa sang cứ để anh ta lo. Anh ta thật sự eo hẹp về tài chính, nhưng cũng không muốn để Viên Bác Dao khó xử trước mặt ba mẹ cô ấy. Vốn dĩ trong mắt người nhà Viên Bác Dao, anh ta đã là “chàng rể vào ở rể”, nếu như lại buông tay không làm gì cả thì đúng là sẽ bị người ta mắng là đồ ăn bám.
Bộc Quân Dương rất giỏi làm việc tay chân, chuyện sửa nhà này chẳng làm khó được anh ta, chỉ là phải tốn thời gian. Hệ thống điện nước trong nhà là do anh ta tự sửa, làm xong điện nước rồi làm tiếp tường nhà. Sau giờ tan làm, anh ta lại chạy đến nhà để làm việc, chỉ làm những thứ không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của hàng xóm. Việc gì có thể tự làm, anh ta đều tự làm hết.
Anh ta đang quét sơn tường, còn Viên Bác Dao đang pha sơn.
Viên Bác Dao lớn lên trong khu tập thể, hồi nhỏ trèo cây, leo núi, đánh nhau, sự mạnh mẽ và khí khái của cô ấy không cần phải nói. Khi làm việc, cô ấy cột gọn mái tóc đuôi ngựa, áo sơ mi được sơ vin trong chiếc quần jeans, mang một đôi giày vải cũ, trông vô cùng gọn gàng, khỏe khoắn.
Điện thoại của Bộc Quân Dương vang lên tiếng tin nhắn, cô ấy liếc nhìn, nói: “Có người chuyển tiền cho anh, năm mươi nghìn.”
Tay Bộc Quân Dương khựng lại, sơn từ từ chảy xuống, giống như hai vệt nước mắt.
“Anh thiếu tiền hả?” Viên Bác Dao hỏi anh ta.
“Không có.” Anh ta nói.
“Vậy thì…”
“Anh không biết ai chuyển.” Bộc Quân Dương liếc nhìn tin nhắn, trong đó không ghi ai là người chuyển tiền cho anh ta. Anh ta đi ra ban công, đứng giữa đám bụi mù mịt, gọi điện cho bạn cấp ba, hỏi có phải cậu ấy đã chuyển tiền cho anh ta không.
Bạn cấp ba nói: “Ủa? Tôi còn chưa đi nữa! Tôi sắp ra ngoài chuyển cho cậu, cậu đừng gấp nha.”
“Được rồi, cảm ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì chứ!”
“Ờ… chuyện tôi mượn tiền cậu, cậu có nói với ai không?” Bộc Quân Dương hỏi.
Bạn anh ta nói: “Hôm đó tình cờ gặp Tống Cảnh bên làng Thiên Khê của cậu, đang trò chuyện thì cô ấy hỏi một câu. Tôi không có ý gì khác đâu, từ nhỏ cậu đã dẫn cô ấy theo chơi, thân như em ruột vậy, tôi chỉ tiện miệng hỏi thử thôi. Sao vậy?”
“Không có gì.”
“Tôi đi xoay thêm chút nữa, gom được bao nhiêu thì tôi chuyển cho cậu thêm, cậu cũng không cần trả gấp, trước tiên cứ lo cuộc sống đã. Một mình ở Bắc Kinh không dễ đâu.”
Bạn bè đều biết Bộc Quân Dương là người thật thà, đáng tin. Trước kia người khác gặp khó khăn, mở miệng nhờ anh ta giúp, dù anh ta có phải nhịn ăn một bữa, anh ta cũng nhất định sẽ giúp. Giờ anh ta gặp khó, ai giúp được thì giúp, huống hồ cũng không phải số tiền lớn, chỉ ba năm chục nghìn thôi.
Bộc Quân Dương cúp máy, nhìn tin nhắn kia, trong lòng anh ta lờ mờ đoán được ai đã chuyển tiền cho mình, nhưng anh ta không dám hỏi. Anh ta sợ lỡ như đoán sai mà đi hỏi thẳng thì Ngô Thường sẽ biết anh ta đang gặp khó khăn.
Viên Bác Dao ở bên kia gọi anh ta: “Lại đây làm việc, đừng có lề mề.”
Viên Bác Dao là một người phụ nữ rất thông minh, những chuyện quá khứ của Bộc Quân Dương, cô ấy chỉ nghe bà nội Xuân Hoa của anh ta kể lại đôi chút. Nói ra cũng lạ, quen Bộc Quân Dương bao lâu như vậy, vậy mà cô ấy chưa từng gặp bất kỳ người bạn nào của anh ta.
Bộc Quân Dương là người lạnh lùng, hầu như không có bạn bè. Khi đó cô ấy biết anh ta có một người bạn gái, vì anh ta mỗi ngày đều gọi điện vào một khung giờ cố định, hễ có thời gian rảnh là lập tức chạy về quê.
Mọi người xung quanh đều đoán: Bộc Quân Dương ở quê có phải có vợ hứa hôn từ nhỏ không?
Anh ta nghe được cũng không giải thích thêm, chỉ sửa lại: “Không phải vợ hứa hôn, là bạn gái thanh mai trúc mã. Mấy người đừng có mơ được như tôi.”
Lúc Bộc Quân Dương chuyển ký túc xá, Viên Bác Dao có tới giúp anh ta, vô tình thấy trong sách của anh ta có kẹp một tấm ảnh: Cô gái ấy có khuôn mặt tròn như vầng trăng, cười lên trông rất ngây thơ, dễ thương. Đôi mắt sáng long lanh, có phần ranh mãnh. Mặt sau tấm ảnh có viết tên: Ngô Thường.
Là “không có quần áo” (*), hay là “vô thường” đây? Trong lòng cô khi ấy hiện lên một dấu hỏi, rồi lặng lẽ đặt tấm ảnh lại chỗ cũ.
(*) Chơi chữ: chữ “” đọc là “Wú Cháng”, đồng âm với “” (vô thường) và gần giống “” (không có quần áo).
Viên Bác Dao đương nhiên biết lý do cuối cùng Bộc Quân Dương ở bên cô ấy là gì: Chuyện tình trước của anh ta kết thúc không rõ ràng, bản thân anh ta ở Bắc Kinh thì long đong lận đận, gần như không sống nổi nữa. Anh ta hình như lúc nào cũng gặp vận đen, tất cả mọi chuyện, cho dù là những việc sáng tỏ, đến lượt anh ta thì lại bị đập cho một cú đau điếng.
Viên Bác Dao vốn không quan tâm một người đàn ông có bao nhiêu tiền, nhà cô ấy tuy không tới mức giàu sang phú quý, nhưng gia đình căn cơ vững chắc, cô ấy cũng là người ta gọi là con nhà tài phiệt thế hệ thứ hai, có khí phách của riêng mình.
Chỉ là ba mẹ cô ấy thì có để ý, liếc nhìn Bộc Quân Dương một cái rồi nói: “Anh hùng không hỏi xuất thân, nếu con thật sự thích thì cứ tùy con vậy.” Không hẳn là hài lòng, nhưng cũng không quá bất mãn. Đại khái chỉ là kiểu cũng tạm.
Cô ấy từng thử hỏi một lần về chuyện của Ngô Thường, Bộc Quân Dương nói: “Anh cũng không nhớ rõ nữa. Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa được không?”
Từ đó về sau, Viên Bác Dao không hỏi nữa.
Cô ấy mơ hồ đoán được số tiền kia là Ngô Thường chuyển cho Bộc Quân Dương, điều này khiến cô ấy hơi khó chịu. Lúc Bộc Quân Dương giúp cô ấy đội mũ bảo hộ lao động, cô ấy có ý nhắc nhở: “Cả đời này bất kể gặp phải chuyện khó khăn gì, người đầu tiên anh nghĩ đến, người có thể cùng anh đối mặt, phải là em. Bởi vì em là vợ anh, anh là chồng em.”
“Được rồi.” Bộc Quân Dương nói: “Anh sẽ luôn ghi nhớ lời dạy này.”
“Đồ mọt sách sến súa!” Viên Bác Dao nói anh, rồi bật cười. Thật ra trong lòng cô ấy cũng có chút ấm ức, nhưng nghĩ kỹ lại thì, Bộc Quân Dương đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, chẳng có gì để cô ấy chê trách cả. Nếu đem so với anh ta của năm xưa, khi đó anh ta không có tiền, còn phải nuôi Ngô Thường thì Viên Bác Dao không thể nào so được. Vì cô ấy có tiền, không cần ai phải nuôi mình.
Nhưng cô ấy cũng ngưỡng mộ Ngô Thường, từng có một người đối xử với cô tận tâm tận lực đến như vậy. Cô ấy không biết cả đời này liệu mình có thể đợi được ngày Bộc Quân Dương thật lòng thật dạ với mình không, nhưng cuộc sống hiện tại cũng không tệ.
Hai người cùng nhau làm việc trong căn nhà cũ nát này, cùng nhau xây dựng một tổ ấm. Bộc Quân Dương nói, bất cứ chuyện gì trong căn nhà này đều do Viên Bác Dao quyết định, anh ta chỉ có một yêu cầu: muốn trồng hoa ở ban công. Bởi vì khi còn sống, bà nội Xuân Hoa rất thích hoa.
Viên Bác Dao đồng ý, cô ấy nói: “Em không biết trồng hoa đâu, em nuôi hoa là hoa chết à, anh tự trồng đi. Em chịu trách nhiệm mua những loài hoa em thích, còn anh chịu trách nhiệm sinh lão bệnh tử của tụi nó, được không?”
Lúc Viên Bác Dao hỏi “được không”, cô ấy ngẩng cao cằm, hất tóc một cái, trông rất oai phong.
Bộc Quân Dương liền bước tới ôm cô ấy, nói: “Cảm ơn em, Dao Dao.”
Dao Dao, Dao Dao, nghe thân mật làm sao. Viên Bác Dao nói với Bộc Quân Dương: “Đi hỏi cho rõ ai đã chuyển tiền cho anh, mình phải biết mình đang nợ ai.”
“Được rồi.” Bộc Quân Dương nắm chặt điện thoại, do dự rất lâu, cuối cùng nhắn cho Ngô Thường một tin: “Cảm ơn em. Anh sẽ trả lại cho em.”
Khi Ngô Thường nhận được tin nhắn, cô đang kiểm tra lô đèn đó.
Đó là một lô đèn theo phong cách nghệ thuật, trên thị trường rất hiếm thấy. Mỗi chiếc đèn đều có giá gấp năm lần đèn thông thường, ngay cả khâu thiết kế và làm khuôn cũng đã tốn rất nhiều công sức. Lô đèn này chủ yếu phục vụ cho Giang Triết.
Ngô Thường đang thử đèn, lúc sáng, lúc tối, lúc thì ánh vàng, thiết kế rất tinh xảo, ngay cả những hoa văn bên trong cũng có dụng ý riêng.
Lúc này Ngô Thường nghe trưởng xưởng nói với người khác: “Không nhớ nhầm thì cái này là thiết kế chung của nhà thiết kế Mạnh và Tổng giám đốc Lâm phải không?”
Ngô Thường biết Mạnh Nhược Tinh học nghệ thuật, nhưng cô không biết hướng chuyên ngành của cô ta là gì. Nghe bọn họ nói vậy, cô cảm thấy tiền học phí của cô Mạnh Nhược Tinh bỏ ra cũng không uổng, cô ta thật sự có năng khiếu. Tuy hiện giờ chỉ là một nhà thiết kế nhỏ không ai biết đến, mỗi ngày cứ lang thang khắp nơi như một kẻ vô gia cư, nhưng biết đâu được, có khi một ngày nào đó sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ.
Cô hỏi Lâm Tại Đường làm hết tất cả phải mất bao lâu, Lâm Tại Đường cũng chẳng thèm nhìn cô:
“Ba mươi ngày. Nhanh nhất.”
“Lâu vậy sao, không được đâu, cố gắng đẩy nhanh tiến độ đi.” Ngô Thường nói: “Giang Triết đang gấp lắm đó anh!”
“Em nói đẩy tiến độ là đẩy được liền hả, lịch sản xuất dán trên tường kìa, em không thấy sao?”
Lâm Tại Đường giọng anh nghe bình thản, nhưng nói chuyện như có chút bực bội. Anh chỉ lên tường, kêu Ngô Thường tự qua đó xem: “Em tự xem đi, nếu em có thể giúp nhà xưởng sắp xếp được thời gian, vậy em tự quyết luôn đi.”
Ngô Thường thiệt sự đi coi, lịch sản xuất dán trên tường kín mít.
Dán lịch lên tường chắc là cách làm từ hai ba chục năm trước, sau khi Lâm Tại Đường tiếp quản, để mọi người đều nắm rõ tiến độ sản xuất, mỗi tháng anh đều dán một tờ bảng lớn lên tường, rõ ràng, minh bạch. Có người hối xưởng sản xuất, quản đốc xưởng sẽ nói: Tự mình đi coi đi, muốn sản xuất sớm thì phải xin duyệt.
Ngô Thường đứng đó coi kỹ, cô tính toán, nghĩ coi những sản phẩm nào có thể gom lại sản xuất chung, còn phải tính cả chi phí nhân công, tính tới tính lui, cô đành phải thừa nhận tài năng của Lâm Tại Đường. Anh tuyệt đối không phải người tầm thường, những gì cô nghĩ ra được, anh cũng nghĩ ra được.
Cô quay lại tìm Lâm Tại Đường, hỏi anh: “Vậy sao giờ? Em muốn giao hàng sớm để chạy cho kịp đơn kế tiếp.”
“Đơn của em là đơn, đơn của người ta không phải sao? Nhà xưởng chỉ phục vụ riêng cho mình em hả?”
Giọng anh vẫn bình thản, nhưng lời nói thật không dễ nghe. Ngô Thường cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô hỏi thẳng anh: “Anh sao vậy? Anh đang giận em hả?”
“Anh đang nói chuyện công việc với em.”
“Vậy sao anh nói chuyện với người khác không dùng cái giọng này?”
“Anh nói chuyện với em đã rất nhẹ nhàng rồi đó.” Lâm Tại Đường chỉ về phía lão Tôn phụ trách sản xuất: “Em đi hỏi thử quản đốc Tôn coi, xem anh nói chuyện có vấn đề gì không?”
Hôm nay Lâm Tại Đường thật sự rất bực bội, mỗi lần tới lúc như vậy, anh sẽ cảm thấy người xung quanh mình ai cũng ngu ngốc. Nhà xưởng phải luôn chạy theo tiến độ, nhưng do nợ nần từ nhiều năm trước khiến tỉ lệ sản xuất không thể điều chỉnh kịp thời, chuyện này làm anh thấy bực mình; Ngô Thường cứ bám anh đòi đẩy nhanh tiến độ, cũng làm anh bực mình. Vợ của lão Tôn bị bệnh, phải xin nghỉ mấy ngày, phó quản đốc chạy xe điện té bị thương không thể thay thế, chuyện này cũng làm anh lo lắng.
“Em đi tìm Quách Lệnh Tiên trước đi, mấy em nội bộ tự bàn với nhau tiến độ đơn hàng, đừng có vượt cấp kiếm anh hoài, anh đã bật đèn xanh cho em rồi, Quách Lệnh Tiên sẽ nghĩ sao? Sau này em còn làm việc chung với chị ấy không?” Lâm Tại Đường lại nói.
Ngô Thường gật đầu: “Được, em đi tìm chị Quách Lệnh Tiên.”
Cô phân rõ công việc và đời sống, lời Lâm Tại Đường nói cũng có lý. Trước đây có người nói anh làm việc mà phát điên lên rất đáng sợ, cô còn không tin, giờ thì lờ mờ thấy được rồi. Anh nói chuyện bình tĩnh vậy, nhưng cô nhìn ra, anh sắp phát điên rồi.
Ngô Thường không muốn làm cái bao cát để anh trút giận, cô quay lưng bước đi.
Cô lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn của Bộc Quân Dương gửi cho cô, Bộc Quân Dương đã đoán ra là cô rồi, nhưng anh ta không lựa chọn nói thêm gì để cả hai không lúng túng mà chỉ nói cảm ơn, anh ta sẽ trả.
Ngô Thường nghĩ: Trả gì chứ? Nếu thật sự phải nói ai mắc nợ ai thì là em mắc nợ anh mới đúng.
Cô cất điện thoại đi, trong lòng không được vui cho lắm. Cô thật sự hy vọng anh ta sống tốt, đừng gặp khó khăn gì, vậy mà anh ta vẫn phải gặp khó khăn. Thì ra cuộc đời của ai cũng giống nhau, chẳng có ai dễ dàng hơn ai hết.
Lão Tôn gọi cô đi ăn cơm, hào hứng nói: “Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt! Mau lên, đi trễ là hết đó!”
Ngô Thường còn chưa từng ăn cơm ở căn tin của nhà xưởng, nghe lão Tôn nói vậy, cô liền nhấc chân đi theo. Đến căn tin thấy mọi người đang xếp hàng rất trật tự, người cũng không đông như cô tưởng.
Lão Tôn thấy cô nghi ngờ thì nói: “Đây là căn tin riêng của Đèn Trang Trí Tinh Quang tụi mình, hồi trước phải qua căn tin khu công nghiệp, đi bộ xa, xếp hàng lâu, đồ ăn cũng dở, Tổng giám đốc Lâm mới nói không được như vậy, mọi người nhất định phải ăn cơm cho ngon. Thế là cậu ấy bỏ tiền làm riêng cái căn tin cho tụi mình.”
Lão Tôn nhắc tới chuyện này thì rất vui: “Mỗi tuần sẽ phát trước thực đơn của tuần sau, mọi người có thể bỏ phiếu chọn ăn món gì. Bữa trưa với bữa tối đều có hai món mặn, bốn món chay với canh. Hôm nay là thịt kho tàu với sườn xào chua ngọt, ngày mai là cá nấu, rồi gói sủi cảo…”
“Ngon không?”
“Đương nhiên là ngon. Ngon hơn cơm tụi tôi ăn ở nhà nữa.”
Ngô Thường liền gật đầu. Cô cứ hay mắng Lâm Tại Đường là tư bản, nhưng cái tư bản này cũng được, ít ra theo anh làm có cơm no, cơm ngon.
Có người mặt mày ám muội, lén hỏi lão Tôn: “Cô này là ai vậy?”
“Bà xã của Tổng giám đốc Lâm đó.” Lão Tôn hạ giọng nói: “Đừng có nói bậy nha.”
Ngô Thường ăn mặc rất đơn giản, vì xuống nhà xưởng, cô chỉ mặc một cái áo thun trắng đơn giản, với một cái quần short ống rộng bằng vải lanh, chân mang đôi dép lê. Cách ăn mặc chẳng khác gì mấy chị em công nhân trong xưởng.
Người kia tưởng lão Tôn giỡn, mới nói: “Đừng chọc nữa, bà xã Tổng giám đốc Lâm mà tới cái món trang sức cũng không đeo sao?”
Ngô Thường cúi đầu nhìn lại mình, đúng thật, cả người trống không, không có quần áo sang, cũng không có đồ trang sức, cô chỉ là một người giản dị như vậy.
Lão Tôn vẫy tay đuổi cái người tò mò kia đi cho lẹ, rồi cùng Ngô Thường xếp hàng lấy cơm. Ngô Thường ăn khỏe, cũng không kén ăn, món nào cô cũng múc một ít, còn tự múc cho mình một tô canh. Lão Tôn nói: “Ăn khỏe ghê ha?”
“Đói là con làm không nổi đâu chú.” Ngô Thường nói.
“Nghe nói quán mì ở phố cổ là của mẹ cô mở hả? Mấy hôm trước có công nhân tụi mình đi ăn, về nói là phải xếp hàng. Tôi không tin, ở Hải Châu còn có quán ăn phải xếp hàng sao? Qua coi thử, ai dè thiệt luôn.”
“Chắc tại rẻ đó chú.” Ngô Thường nói: “Giá cả hợp lý.”
“Nói là ăn ngon lắm.”
Ngô Thường liền tự hào gật đầu: “Ngon là ngon nhất rồi, mẹ con với bà ngoại con là hậu duệ của ngự trù mà.”
Hai người cứ tán gẫu vậy, chợt thấy Lâm Tại Đường vội vàng bước vô. Lão Tôn nói: “Ngày nào cũng hối hả như vậy.” Lão Tôn vẫy tay gọi anh, anh gật đầu, rồi cũng cầm khay cơm vô hàng.
Lâm Tại Đường quan tâm chuyện công nhân ăn có ngon không, lúc anh xuống nhà xưởng, buổi trưa và buổi tối anh nhất định sẽ ăn cơm ở căn tin. Dù chỉ còn lại chút canh, anh cũng bắt người ta chan lên mì, nếm thử xem canh có ngọt không.
Ăn cơm ở căn tin của mình, thời gian của công nhân thoải mái hơn, họ có thể chọn ngủ trưa một chút, cũng có thể chọn đi dạo trong con đường nhỏ rợp bóng cây. Hồi tháng năm, Lâm Tại Đường mua một đợt cây xanh, mở một con đường nhỏ, trồng vô đó, để công nhân có chỗ tản bộ.
Chú út ở tận bên Mỹ nói mấy chuyện anh làm này cũng là tư bản, nói anh đang nuôi dưỡng “cảm giác hạnh phúc” và “tính ỷ lại” của công nhân, để rồi một khi rời khỏi môi trường này, cảm thấy không quen, lại quay về tiếp tục bán mạng cho Đèn Trang Trí Tinh Quang.
“Con đâu có nghĩ như vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Xuất phát điểm của con không phải vậy.”
“Nhưng kết quả lại là vậy.”
Chú út nghiên cứu kinh tế chắc chắn cho rằng hành vi của Lâm Tại Đường đều là mô hình thành công của giới tư bản, Lâm Tại Đường lười cãi với chú, thậm chí còn thấy chú suy nghĩ quá thiển cận. Đúng vậy, anh cảm thấy tầm nhìn của một số người thật sự quá hạn hẹp. Nhưng anh cũng không muốn tranh luận với ai, thôi kệ đi.
Lâm Tại Đường bưng khay cơm đi tới, ngồi đối diện Ngô Thường. Theo phong cách trước giờ của anh, ít nhất cũng phải nói với Ngô Thường vài câu. Nhưng hôm nay anh không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Lão Tôn bắt chuyện hai lần đều bị anh cắt ngang, lão Tôn rất biết nhìn sắc mặt, biết bữa nay tâm trạng sếp không tốt, ăn xong vài miếng liền kiếm cớ chuồn lẹ.
Không khí ở bàn cơm nặng nề muốn chết, công nhân ăn xong sớm đã giải tán gần hết, chỉ còn lại mấy người nằm ngủ trên ghế dài. Ngô Thường vừa ăn cơm vừa liếc xéo Lâm Tại Đường, nghĩ có phải hồi sáng em lỡ nói câu gì nặng quá không, cô quyết định chính mình sẽ phá vỡ sự ngột ngạt này trước.
“Em ấy à…” Cô ấp úng nói: “Em ấy à, tính em thẳng, nói chuyện hay bộc trực, có khi lại không chịu thua. Sáng nay em có nói sai câu nào không?”
“Không có.” Lâm Tại Đường chỉ trả lời hai chữ, tiếp tục ăn cơm.
“Vậy sao anh không nói chuyện với em?” Ngô Thường rướn cổ lên nhìn anh, hỏi: “Anh nói với em một câu đi, hoặc trả lời em câu hỏi hồi sáng: Tiền của em, em có quyền tự quyết không?”
Cô rất ghét cái kiểu tính cách này của Lâm Tại Đường, cảm thấy anh quản cô quá chặt. Nói anh mạnh mẽ thì cũng không phải, vì anh không bao giờ nói rõ ràng, cứ quanh co lòng vòng; nói anh dịu dàng quan tâm thì cũng không phải, vì anh cứ nóng lạnh thất thường, nói chuyện cứ châm chọc mỉa mai. Anh là kiểu người quá phức tạp, Ngô Thường chưa từng gặp người đàn ông nào phức tạp thâm sâu như anh.
“Em có quyền tự quyết.”
“Vậy sao anh lại nói em như vậy?”
“Em có quyền tự quyết tiền của mình, anh cũng có quyền nói ra suy nghĩ của anh, có vấn đề gì sao?”
Lâm Tại Đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Anh chỉ nói thật suy nghĩ của anh, vậy không đúng à?”
“Anh coi thường em vậy luôn hả?”
“Chuyện này sao? Đúng vậy.”
“Anh biết cái gì mà đi đánh giá lung tung hành vi của người khác, anh dựa vào đâu mà nói em bao trai? Anh cùng lúc sỉ nhục cả em lẫn Bộc Quân Dương.”
“Không, ba người.” Lâm Tại Đường gõ nhẹ khớp ngón tay lên bàn, nhắc nhở Ngô Thường: “Bộc Quân Dương có vợ rồi, anh coi thường luôn cả vợ của anh ta. Vì chồng của cô ấy không thương cô ấy, cô ấy vẫn chọn kết hôn với anh ta. Kết hôn rồi, chồng cô ấy còn phải nhận tiền giúp đỡ từ bạn gái cũ… Em nói anh nghe xem, ba người này có ai tỉnh táo không? Có không?”
“Chỉ có anh là tỉnh táo thôi! Anh tỉnh táo vậy sao anh còn xài sản phẩm anh thiết kế chung với Mạnh Nhược Tinh? Sau này cô ta đòi anh trả phí sử dụng thiết kế anh có trả không? Hay là ngay từ đầu anh cố ý như vậy, muốn dây dưa với cô ta hoài?”
“Đây là chuyện điều hành doanh nghiệp của anh, em không có quyền can thiệp.”
Ngô Thường lần này thật sự tức rồi, cô nhét miếng sườn và miếng thịt kho cuối cùng vào miệng cùng lúc, hai má phồng lên, bưng khay cơm đi luôn. Đi bộ khí thế ngút trời, ra khỏi nhà xưởng, leo lên xe trung chuyển của khu công nghiệp rồi đi thẳng. Cái kiểu kiêu ngạo vô tình mà Lâm Tại Đường thể hiện cứ như không cố ý nhưng lại khiến người ta phát cáu, cô thật sự giận anh rồi, thậm chí không muốn để ý tới anh nữa.
Tới Thiên Khê, thấy Diệp Mạn Văn đang bật thử máy lạnh mới. Ngô Thường hỏi bà cụ: “Thổi có mát không ngoại?”
Diệp Mạn Văn nói: “Mát lắm.”
Nghĩ tới cái máy lạnh này là do Lâm Tại Đường chủ động lắp cho, cơn giận của cô cũng vơi bớt chút.
Cô trở lên lầu, mở máy bàn xử lý công việc, thấy Quách Lệnh Tiên gửi qua cho cô phiếu xác nhận lương: lương cơ bản cộng với tiền thưởng, tổng cộng ba mươi bốn ngàn ba trăm đồng. Ngô Thường rất vui, nói đúng rồi, con số này không sai.
“Tháng sau còn nhiều hơn. Tháng sau Giang Triết chuyển đợt tiền cuối, tiền thưởng sẽ gấp đôi đó.”
Quách Lệnh Tiên động viên cô: “Cố lên nha Thường Thường, cô giỏi quá trời luôn.”
Lúc này Ngô Thường hỏi Quách Lệnh Tiên có thể đẩy nhanh đơn hàng bên Giang Triết không, Quách Lệnh Tiên nói không được, mấy đơn hàng của người khác đã là hạn chót rồi.
Ngô Thường cũng không nói gì thêm.
Buổi tối Lâm Tại Đường về Thiên Khê, đi thẳng qua nhà bà Tiêu. Ngoại nấu cơm xong chờ hoài không thấy anh, liền kêu Ngô Thường đi gọi. Ngô Thường gọi điện cho anh mà anh không bắt máy, cô đành phải đi bộ qua nhà bà Tiêu.
Bà Tiêu mở cửa cho cô, dặn cô đi vòng qua cái cây trong sân, nói là cây bị bệnh rồi, đang rụng sâu xuống.
Ngô Thường ừ ừ rồi đi vô, lên lầu, đi tới trước cửa phòng của Lâm Tại Đường, thấy cửa khép hờ, cô đẩy cửa bước vô. Căn phòng nhỏ của anh có một cái bàn học nhỏ, trên bàn để mấy tờ bản vẽ, anh đang cúi đầu vẽ.
“Ăn cơm thôi.” Ngô Thường nói: “Ăn xong rồi làm tiếp.”
Lâm Tại Đường không thèm để ý tới cô.
“Nhanh lên đi, để nguội mất đó.” Ngô Thường lại nói.
Lâm Tại Đường vẫn không để ý tới cô.
Lâm Tại Đường mỗi lần giận đều không thích để ý tới người ta, trong mắt Ngô Thường, kiểu này cũng là một loại kiêu ngạo. Cô không muốn so đo với anh, bước tới kéo anh: “Mau lên, ngoại còn đang chờ.”
Lâm Tại Đường hất cổ tay một cái, động tác đó y như vả cho Ngô Thường một bạt tai vậy. Ngô Thường chưa từng chịu ấm ức như vậy, cô cuộn một tờ bản vẽ lại, gõ lên đầu anh: “Với cái tính này của anh, em mà là Mạnh Nhược Tinh em cũng ngoại tình luôn!”
“Ai mà chịu nổi anh chứ!” Cô nói xong còn bổ sung thêm một câu như vậy.
Lâm Tại Đường ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Em nói gì?”
“Em nói, với cái tính chó chết của anh, ai mà chịu nổi!”
Ngô Thường nói xong tức ầm ầm quay về nhà.
Lâm Tại Đường bóp cây bút chì trong tay, bốp một tiếng, đầu bút gãy luôn.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc