Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 46
Chương 46: Cảm giác áy náy của cô
*
“Con đừng có vội.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Để mẹ gọi điện cho mẹ con. Con với Ngô Thường qua quán mì chờ mẹ trước đi.”
“Dạ được.”
Lâm Tại Đường bước ra khỏi căn phòng nhỏ mà Nguyễn Hương Ngọc thuê, sau đó quẹo trái, đi mấy bước là tới quán mì. Trời vẫn còn đang mưa. Lâm Tại Đường nhớ có lần Nguyễn Xuân Quế từng nói bà không thích trời mưa, anh hỏi tại sao. Bà nói: “Mưa dơ lắm.”
Anh không vô quán mì liền, mà đứng yên trong mưa.
Những năm nay, Lâm Tại Đường cũng không quan tâm Nguyễn Xuân Quế cho lắm, hình như anh chưa bao giờ cố gắng giữ gìn tình cảm mẹ con, vì hầu như lúc nào cũng là bà cố gắng giữ gìn. Mỗi lần mua được đồ đẹp, làm được phi vụ đầu tư nào, hay giúp Đèn Trang Trí Tinh Quang kiếm được khách hàng nào, bà đều là người đầu tiên báo cho anh biết. Có lúc Lâm Tại Đường cảm thấy Nguyễn Xuân Quế nuông chiều và ỷ lại anh quá mức.
Anh chưa từng nghĩ, tại sao bà lại như vậy.
Lúc nãy ở nhà, Lâm Trữ Súc điên cuồng chửi Nguyễn Xuân Quế, chửi bà là đồ lừa đảo, nói năm đó bà gạt tình cảm của ông ta, che giấu quá khứ dơ bẩn của mình! Ban đầu Lâm Tại Đường còn khuyên ông ta: Ai mà không có quá khứ, chẳng lẽ quá khứ của ông sạch sẽ lắm sao? Lâm Trữ Súc liền phản bác: Dù tao có dơ cỡ nào, tao cũng chưa từng cưới hai đời chồng, cũng chưa từng sinh ra một đứa con đã chết!
Câu đó đâm thẳng vào tim Lâm Tại Đường, anh vung tay đấm cho Lâm Trữ Súc một cú. Lâm Trữ Súc ôm mặt chửi anh đánh cả cha mình, còn nói sẽ đi làm xét nghiệm ADN, mày tám chín phần cũng là con hoang!
Ngay khoảnh khắc đó, lần đầu tiên trong đời, Lâm Tại Đường thật sự đồng cảm với mẹ mình. Anh không quan tâm sự thật là gì, nếu là thật, thì mẹ anh là người từng bị cái hoàn cảnh đó hại, bà có thể trốn thoát được, bà thật là giỏi; nếu là giả, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho mấy kẻ bịa đặt đó.
Ngô Thường che ô đi ra, đặt ô lên đầu anh, cô khuyên: “Anh yên tâm đi, mẹ anh với mẹ em có thù, bà ấy sẽ không chết trước mẹ em đâu. Em để ý rồi, với cái tính của mẹ anh đối với mẹ em, cho dù bà sắp chết rồi, mà quay đầu thấy mẹ em còn khỏe mạnh tung tăng thì bà ấy cũng sẽ bật dậy từ giường bệnh, trang điểm cho đẹp để đấu với mẹ em một trận.”
Cách cô tả về Nguyễn Xuân Quế rất là chính xác, Lâm Tại Đường như được cô an ủi phần nào.
“Bầ ấy trước giờ chưa từng như vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Chưa từng biến mất.”
“Không sao đâu. Anh vô trước tránh mưa đi.” Ngô Thường kéo anh vô quán mì, quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng của Nguyễn Hương Ngọc, bà đang gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế.
Chuông điện thoại reo từng hồi, cuối cùng Nguyễn Xuân Quế cũng bắt máy. Nghe giọng bà hình như rất vui, còn hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Sao vậy?”
“Đừng có giả bộ nữa.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Cô đừng có giả vờ vui vẻ trước mặt tôi nữa.”
Nguyễn Xuân Quế im lặng.
Lúc này bà đang ở trong một căn đình gỗ nhỏ giữa núi non Trường Bạch Sơn, xung quanh không có một bóng người, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng cây. Tránh xa nhân gian, không phải nhìn thấy mấy con người ghê tởm kia, sẽ khiến tâm trạng bà dễ chịu hơn một chút.
“Chị còn nhớ Tiểu Liên không?” Bà hỏi Nguyễn Hương Ngọc.
“Tôi nhớ.”
Bọn họ đều nhớ Tiểu Liên, bởi vì vào mùa thu năm 1981, Tiểu Liên đã bước vào lòng biển cả.
Vào ngày thứ năm sau khi bọn họ tận mắt chứng kiến Tiểu Liên bị đánh, cuối cùng chiếc thuyền cũng tới. Bọn họ đeo đầy những chiếc vòng tay, dây chuyền kết bằng vỏ sò lên hai cánh tay, đưa ra cho thủy thủ xem. Mấy người thủy thủ chẳng buồn liếc mắt, chỉ đếm đếm rồi đưa tiền cho bọn họ. Mấy thứ này đem lên thành phố bán hai hào rưỡi, cũng kiếm được chút tiền.
Khi bọn họ đang đếm tiền, ba của Tiểu Liên nắm cổ áo kéo chị ấy lên thuyền. Người ta hỏi ông ta đi đâu? Làm gì? Không phải lại gả bán Tiểu Liên nữa chứ?
Ông ta lớn tiếng nói: “Tôi đi đòi công bằng! Tụi nó hành hạ con gái tôi tới phát điên rồi, phải đưa tiền cho tôi! Không đưa thì tôi để con gái lại cho tụi nó nuôi!” Dù sao Tiểu Liên cũng là người sống, mỗi ngày đều phải ăn cơm. Ba chị ấy tính toán từng chút lương thực, tiếc không nỡ cho chị ấy ăn.
Tiểu Liên là cô gái rất đáng thương, bị ba kéo đi, hai tay co rút lại, lâu lâu còn loạng choạng suýt té. Nguyễn Xuân Quế và Nguyễn Hương Ngọc chặn ba của Tiểu Liên lại, lớn tiếng chất vấn: “Chị ấy thành ra như vậy rồi, chú còn muốn đưa chị ấy đi nữa! Lương tâm chú để đâu rồi?”
Ba của Tiểu Liên cười khẩy với bọn họ một tiếng: “Tụi mày chuyện bao đồng làm gì.”
Bọn họ không chịu buông ba của Tiểu Liên ra, con thuyền sắp sửa rời bến rồi, bỗng nhiên có mấy người từ phía sau kéo bọn họ lại, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Liên bị đưa đi.
Tiểu Liên không khóc cũng không làm loạn, cứ yên lặng theo ba mình lên thuyền. Có lúc còn cười với người ta, nói mấy câu chẳng ai hiểu gì.
Thuyền rời bến rồi, tim bọn họ cứ treo lơ lửng, cùng lo lắng cho số phận của Tiểu Liên.
Ba ngày sau, thuyền lại tới như hẹn, ba của Tiểu Liên lại kéo chị ấy xuống thuyền. Trong túi áo ông ta có ba mươi đồng.
Từ đó về sau, số phận của Tiểu Liên dường như khá hơn một chút, những ngày thời tiết đẹp, ba chị ấy sẽ cho chị ngồi trước cửa nhà, ngồi đó hưởng gió biển và phơi nắng.
Nhưng chị ấy ngày càng gầy đi.
Nguyễn Hương Ngọc và Nguyễn Xuân Quế chưa từng thấy ai lại gầy đến như vậy, trên người không có một chút thịt nào, gió thổi mạnh chút là chị ấy không ngồi vững, cứ lắc lư trước sau trên cái ghế nhỏ. Bọn họ hỏi Tiểu Liên có đói không? Tiểu Liên lắc đầu, không nói một lời.
Có lúc khi thuyền đến, sẽ có một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông đó có vẻ mặt rất độc ác, vì ngâm mình lâu ngày dưới biển nên gương mặt trở nên đen sạm. Người rất gầy, dáng người tầm trung, lúc đi đường ánh mắt cứ nhìn loạn xung quanh, luôn toát ra cảm giác lén la lén lút. Eo của gã lúc nào cũng kè kè một con dao, nhìn rất đáng sợ.
Mỗi lần gã đến, ba mẹ của Tiểu Liên sẽ dẫn theo em trai em gái ra ngoài, người đàn ông đó ở một mình với Tiểu Liên trong phòng.
Có một ngày, Nguyễn Xuân Quế và Nguyễn Hương Ngọc nghe ông trưởng thôn nói: “Đó là chồng của Tiểu Liên, chồng nó là ngư dân có gia cảnh sung túc. Bọn họ quyết định cho Tiểu Liên thêm một cơ hội, chỉ cần Tiểu Liên mang thai, nhà họ sẽ đón nó về.”
“Vậy chẳng phải là bán người sao!” Nguyễn Hương Ngọc tức giận nói.
“Đó là kết hôn!” Gậy của ông trưởng thôn gõ mạnh xuống cát: “Đó là kết hôn! Sau này mấy đứa cũng phải kết hôn!!”
“Kết hôn chính là giết người!” Nguyễn Xuân Quế nói: “Mấy người đều là sát nhân!”
Ông trưởng thôn tức đến muốn đánh bọn họ, hai cô gái liền nhấc chân chạy đi. Chạy được nửa đường thì đụng phải chồng của Tiểu Liên. Ánh mắt của người đàn ông đó đảo qua người bọn họ, trước nhìn Nguyễn Hương Ngọc, rồi nhìn Nguyễn Xuân Quế, sau đó từ trong túi vải của gã lấy ra một túi gạo nhỏ, hỏi bọn họ ai muốn.
“Ai thèm đồ của mày! Cút!” Bọn họ mắng gã, đối với túi gạo trắng đó sinh ra cảm giác ghê tởm. Nguyễn Xuân Quế từ đó về sau không còn nhắc tới chuyện ăn cơm nữa, cô không muốn ăn cơm, cô cảm thấy cá ươn tôm thối cũng còn hơn là cơm trắng.
Có một ngày, ba của Tiểu Liên rất vui, ông ta nói với thủy thủ: “Anh giúp tôi nhắn một câu, nói là có rồi! Có thai rồi! Kêu bọn họ mang gạo tới!”
Đó là mùa thu ở làng Xa.
Nên diễn tả mùa thu ở làng Xa như thế nào đây? Cái oi bức của nó vẫn chưa tan đi bao nhiêu, vì đó là mùa tôm cá béo bở, cứ đến chạng vạng là trên bãi cát sẽ bò đầy mấy thứ đó. Hoàng hôn chiếu rọi bãi cát, hiếm khi thấy được sự yên tĩnh như vậy.
Vì mang thai nên ba của Tiểu Liên cho phép chị ấy được đi dạo trên bãi biển. Chị ấy cứ đi, rồi đi thẳng vào trong biển. Là Nguyễn Xuân Quế phát hiện ra đầu tiên, lúc đó cô đang cùng Nguyễn Hương Ngọc lên núi hái trái rừng, cô liếc nhìn bãi biển mà mình ghét cay ghét đắng, thấy Tiểu Liên được ánh hoàng hôn phủ một lớp ánh vàng đang từ từ bước vào biển.
Cô hoảng hốt đến mức làm rơi giỏ trúc xuống đất, kéo tay áo Nguyễn Hương Ngọc: “Nguyễn Hương Ngọc, Tiểu Liên kìa!”
Đợi tới khi dân làng chạy tới, Tiểu Liên đã bị biển cả cuốn đi, cuốn đi đâu, không ai biết. Người trong làng Xa dường như rất lạnh nhạt với chuyện sống chết, bọn họ nghe có người nói: “Chết rồi cũng tốt, khỏi phải chịu khổ nữa.”
Đây chính là Tiểu Liên, Tiểu Liên trong ký ức của bọn họ.
Lúc này, Nguyễn Xuân Quế nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Nguyễn Hương Ngọc, hôm nay tôi cứ nghĩ mãi về Tiểu Liên. Nếu năm đó tụi mình không trốn đi, liệu có phải bây giờ tụi mình đang yên ổn sống ở một làng chài, sinh con đẻ cái rồi già đi không? Hay là cũng giống như Tiểu Liên, cuối cùng bị biển nhấn chìm?”
“Nguyễn Hương Ngọc, chị nói đúng. Cái gia đình đó thật sự tham lam vô độ, bọn chúng lấy được tiền rồi, quay lưng lại vẫn sẽ tiếp tục đòi. Bọn chúng sẽ không vì tìm được chị mà buông tha cho tôi. Bọn chúng sẽ tiếp tục tống tiền hết lần này đến lần khác. Hôm nay bọn chúng đã gọi điện cho tôi rồi, vẫn là đòi tiền, nếu tôi không đưa, bọn chúng sẽ hủy hoại tôi.”
“Tôi không đưa. Nguyễn Hương Ngọc, tôi đã nghe lời chị nói, sẽ không đưa nữa. Mặc kệ bọn chúng, kệ bọn chúng chết quách đi. Chị hãy nói với Lâm Tại Đường: mẹ con không sao đâu, cứ để bọn chúng muốn làm gì thì làm.”
“Cũng nhắn với Lâm Hiển Tổ giúp tôi một câu: tôi chưa từng gạt ông ấy.”
“Được.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Cô có rảnh thì tự gọi cho họ đi?”
“Thôi khỏi, chắc chắn bọn họ lại làm rùm beng lên. Cứ vậy đi, tôi muốn ở một mình.”
Nguyễn Xuân Quế cúp máy.
Nguyễn Hương Ngọc cảm thấy yên tâm hơn một chút, bà tới quán mì truyền lời của Nguyễn Xuân Quế cho Lâm Tại Đường, bảo anh cứ an tâm.
Lâm Tại Đường bỗng nhiên hỏi bà: “Mẹ Hương Ngọc, mẹ có biết ai viết bức thư đó không?”
Nguyễn Hương Ngọc khựng lại một chút, sau đó gật đầu: “Mẹ đoán được là ai viết.”
“Hôm qua mẹ không vui, có phải vì bọn chúng cũng đã tìm tới mẹ rồi không?”
Lâm Tại Đường thật sự thông minh, anh rất giỏi xâu chuỗi các manh mối lại với nhau để nhìn rõ toàn bộ sự việc. Trước kia anh từng thắc mắc vì sao Nguyễn Xuân Quế và Nguyễn Hương Ngọc lại căng thẳng tới mức không đội trời chung, bây giờ anh đại khái cũng hiểu ra rồi. Anh xin Nguyễn Hương Ngọc cách liên lạc với mấy người kia, nhưng bà thật sự không có. Bà hứa với Lâm Tại Đường: lần sau nếu bọn họ lại tới, bà sẽ nói với anh ngay lập tức.
Lúc này, Ngô Thường nhận được tin nhắn của Tống Cảnh: Bộc Quân Dương không đủ tiền mua nhà và sửa nhà, đã vay tiền của anh hàng xóm của mình rồi. Chính là anh hàng xóm từng học chung lớp cấp ba với Bộc Quân Dương đó. Mới nãy hàng xóm hỏi mình, anh ấy có vay tiền của mình không.
Năm xưa anh ta khó khăn đến vậy mà còn không mở miệng mượn ai một đồng, huống hồ là giờ. Ngô Thường bất giác thấy lòng khó chịu, cô không trả lời Tống Cảnh nữa.
Trên đường về nhà, thấy Lâm Tại Đường im lặng không nói gì, cô mới hỏi anh: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ, cái nơi gọi là làng Xa đó, rốt cuộc trông như thế nào?”
“Anh muốn đến đó thử không?” Ngô Thường hỏi, “Em từng lén tra thử, giờ không còn thuyền nào tới làng Xa nữa rồi, bến tàu gần làng Xa nhất cũng cách đó tới mười hải lý, cái đảo nhỏ đó vẫn còn người ở.”
“Anh không biết nữa.” Lâm Tại Đường lắc đầu: “Mẹ chắc chắn không muốn anh biết quá nhiều.”
“Có lẽ vì với mẹ anh, làng Xa là một ký ức đau lòng.” Ngô Thường nói, “Mẹ em cũng ít khi nhắc đến làng Xa, chỉ nói rằng bà và ba em gặp nhau ở đó. Ba em khi đó hình như là… thủy thủ?”
“Sao lại dùng chữ ‘hình như’?”
“Tại mẹ em không kể rõ mà!” Ngô Thường đấm nhẹ anh một cái: “Anh đúng là đồ đầu óc cứng nhắc!”
Lâm Tại Đường dừng bước, nhìn cô nói: “Em nói anh đầu óc cứng nhắc hả? Nhưng cái đầu óc cứng nhắc này thật ra lại biết rất nhiều chuyện đó.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như, người em thích là Bộc Quân Dương giờ đã kết hôn rồi. Anh còn biết, em chia tay với anh ta chỉ vì em không muốn tiếp tục nữa.”
Lâm Tại Đường lại nhắc đến Bộc Quân Dương, khiến Ngô Thường cảm thấy kỳ lạ. Cô nghiêng đầu suy nghĩ: sao Lâm Tại Đường lại cứ nhắc tới Bộc Quân Dương vậy chứ? Cô biết anh không yêu cô, mà anh cũng chẳng rảnh rỗi tới mức đi quan tâm chuyện riêng tư của người khác như vậy.
“Sao anh cứ nhắc tới Bộc Quân Dương hoài vậy?” Cô hỏi.
“Tại thấy vui.”
Lâm Tại Đường bước lại gần cô, hơi khụy gối xuống để ngang tầm mắt với cô: “Em biết không Ngô Thường, mỗi lần nghe ba chữ ‘Bộc Quân Dương’ là mắt em lại sáng lên. Em biết chó thấy xương, mèo thấy cá thì trông như thế nào không? Chính là cái vẻ mặt của em mỗi lần nghe tới tên anh ta đó.”
Ngô Thường đẩy anh một cái, anh lùi ra sau hai bước. Cô nói: “Nhảm nhí.”
Dĩ nhiên là cô nhớ Bộc Quân Dương.
Cô biết cuối cùng anh đã cưới một cô gái Bắc Kinh, chính là người thích anh từ hồi đại học. Chỉ tiếc là Ngô Thường chưa từng gặp cô gái ấy.
Lần duy nhất cô từng nghe nói đến cô gái đó, là vào mùa hè năm 2007, khi Bộc Quân Dương về Thiên Khê chăm bà nội. Anh ta gom hết kỳ nghỉ năm và ngày nghỉ bù lại, cộng với hai cuối tuần, tổng cộng được mười ngày liền. Với Ngô Thường, đó chẳng khác nào một dịp lễ riêng dành cho cô.
Trời vừa hửng sáng, cô đã leo tường vào sân, không đi cửa chính, vì cánh cổng nhà Bộc Quân Dương cũ quá rồi, chỉ cần đẩy nhẹ cũng kêu cót két inh ỏi. Cô sẽ trèo lên cây trong sân, tiện tay hái vài trái cây rồi mới nhảy xuống. Lúc đó Bộc Quân Dương đã đứng đợi cô rồi. Anh ta sẽ đưa cô một miếng “lừa lăn” mang từ Bắc Kinh về, vì Ngô Thường từng nói món đó ăn kỳ lạ mà ngon lắm, sớm muộn gì cô cũng phải ra Bắc Kinh ăn cho biết.
Cô vừa ăn miếng “lừa lăn” dẻo dính ấy, vừa ôm một trái dưa hấu, ngồi bên cửa sổ nhà anh ta. Buổi sáng sớm và chiều tà ở Thiên Khê là hai thời khắc dễ chịu nhất trong ngày, không quá nóng, lại có gió biển.
Cô khoét một cái hốc trên quả dưa, cắm một cây kem vào đó, đúng nghĩa dưa hấu ướp lạnh. Ăn một miếng dưa, rồi lại ngửa đầu phun hạt thật xa. Đợi vắng người rồi, cô sẽ vào phòng Bộc Quân Dương, ngồi bệt dưới đất cạnh giường lật sách đọc. Lúc đó, Bộc Quân Dương luôn cúi xuống hôn lên má cô.
Anh ta hôn một bên má trước, Ngô Thường liền nghiêng mặt đưa bên còn lại: “Cho anh hôn!”
Bộc Quân Dương hôn má rồi lại hôn lên môi cô, sau đó ôm cô đặt lên giường. Giường của anh ta cũng đã cũ, hai người không dám cử động mạnh, vì hễ động mạnh một chút là giường sẽ kêu răng rắc đáng sợ. Họ cử động chậm rãi, nhưng mỗi lần đều thật sâu. Chính từ Bộc Quân Dương, Ngô Thường mới yêu thích chuyện đó, cô nhìn vào mắt anh ta, lúc nào cũng không nhịn được mà muốn hôn anh.
Những nụ hôn bình thường của họ đều rất ngây thơ, chỉ khi trong khoảnh khắc đó, Ngô Thường mới thấy cần phải quấn lấy lưỡi anh. Đúng lúc ấy, Bộc Quân Dương nhận được một cuộc điện thoại.
Trong điện thoại, giọng một cô gái nói rằng: việc điều trị tổn thương não cô ấy đã giúp anh hẹn được bác sĩ chuyên khoa rồi, khi về Bắc Kinh nhớ mang theo tất cả giấy tờ xét nghiệm và kết quả kiểm tra của bệnh nhân. Nếu tiện, tốt nhất nên chụp thêm vài tấm ảnh và quay video để bác sĩ dễ quan sát tình trạng.
Cô gái ấy nói rất nhanh, rõ ràng mạch lạc, không hiểu sao, dù chỉ nghe qua điện thoại, Ngô Thường vẫn có thể cảm nhận được con người cô ấy: nhất định là một người quyết đoán, ngay thẳng và tốt bụng.
“Cảm ơn em, Viên Bác Dao.”
Cô gái sau này Bộc Quân Dương cưới, chính là Viên Bác Dao.
Lâm Tại Đường nhắc tới Bộc Quân Dương, đã khơi lại đoạn ký ức này của Ngô Thường. Cô vốn không phải người hay hoài niệm, nhưng vì thấy bản thân có lỗi với Bộc Quân Dương, nên những hồi ức này luôn nhuốm chút nặng nề.
Cô như sực nhớ điều gì, muốn quay về Thiên Khê một chuyến.
“Về Thiên Khê làm gì vậy?” Anh hỏi.
“Em đi tìm chút đồ.”
“Anh đưa em đi. Tiện thể tối nay ngủ lại Thiên Khê, mai em theo anh xuống nhà xưởng một chuyến, xem lô đèn mà em đã bán đó.”
“Được thôi.”
Phòng nhà bà Tiêu được Lâm Tại Đường thuê dài hạn, có lúc anh phải ở lại nhà xưởng để giám sát tiến độ thì sẽ qua nhà Ngô Thường ăn cơm, rồi về ngủ ở chỗ bà Tiêu. Bản thân anh lại thấy kiểu sắp xếp này rất hợp ý mình, vì mỗi lần về tới Thiên Khê, anh đều thấy người nhẹ nhõm, khoan khoái hẳn ra.
Ngô Thường vừa về đến nhà liền lên lầu tìm đồ, còn Lâm Tại Đường thì ngồi dưới nhà trò chuyện với Diệp Mạn Văn. Chủ đề là chuyện ông nội Lâm Hiển Tổ muốn nhờ Diệp Mạn Văn đi cùng về Ôn Châu một chuyến. Tuổi đã cao, tuy ký ức về Ôn Châu không mấy tốt đẹp, nhưng vì đó là nơi ông từng sống cả đời, nên ông muốn về thăm lại.
“Bà ngoại, ngoại có muốn đi không? Không muốn thì thôi ạ.” Lâm Tại Đường nói.
“Ngoại cũng muốn đi xem thử chứ, bà với ông ngoại là quen nhau ở Ôn Châu mà.” Bà ngoại nói với Lâm Tại Đường: “Dĩ nhiên ngoại cũng muốn quay về Ôn Châu rồi, tiếc là bao nhiêu năm nay, ngoại chưa về lại lần nào hết.”
Trong ký ức của người già, thời ấy ai nấy đều sống tha hương lưu lạc.
Năm 2011, giao thông hiện đại đến mức hơn ngàn cây số cũng có thể đi sáng tới chiều về. Còn ngày xưa thì sao? Người ta toàn phải đi bộ, không có ai đi xa đến vậy chỉ vì mưu sinh cả.
“Ông nội không muốn để ai biết, nhưng anh coi lại lịch, sắp xếp công việc một chút là có thể đi cùng hai người được. Dù sao cũng không xa.”
Đúng là không xa thật.
Hằng năm, giới doanh thương của hai vùng vẫn hay tổ chức mấy chuyến giao lưu, lúc thì qua Ôn Châu, lúc thì tổ chức tại Thai Châu. Trước kia mỗi lần có dịp là Lâm Hiển Tổ đều đi, nhưng không ai biết ông vốn là người Ôn Châu.
Nhà ông từng là đại gia tộc ở Ôn Châu, một đêm lụi tàn. Lâm Hiển Tổ sau đó nghe ngóng khắp nơi, kẻ thì đã chết, người thì phiêu tán bốn phương, người còn sống thì đều ra nước ngoài, đến ngay cả tiết Thanh Minh cũng không thấy ai trở về cúng mộ nữa.
Ngô Thường đang lục lọi dưới lầu thì nghe họ nói sẽ về Ôn Châu, cô liền bảo cô cũng muốn đi, cô nói muốn ghé thăm khách hàng ở Ôn Châu. Lâm Tại Đường nói: “Em tìm đồ trước đi đã.”
Ngô Thường “ờ” một tiếng, cô kéo một cái thùng lớn từ trong tủ quần áo ra, cuối cùng cũng tìm được một chiếc điện thoại.
Cô nhấn giữ nút nguồn, trong lòng lẩm bẩm: “Mở máy, mở máy, mở máy đi…”
Chuông khởi động vừa vang lên, cô cảm thấy cả người nổi da gà.
Chiếc điện thoại này là vào mùa hè năm 2006, khi cô làm hướng dẫn viên cho Lâm Tại Đường, tự mình kiếm tiền mua được.
Cô mở nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy những cuộc gọi thay phiên mỗi ngày của mình: Bộc Quân Dương, mẹ, bà ngoại, Tống Cảnh. Cuộc gọi cuối cùng với Bộc Quân Dương là vào ngày 31 tháng 12 năm 2008.
Ngô Thường mở tin nhắn, tìm đến Bộc Quân Dương. May quá, tin nhắn vẫn còn. Cô cứ lướt, cứ lướt mãi về phía trước, cuối cùng cũng tìm được một tin, là Bộc Quân Dương gửi cho cô số tài khoản lương của anh ta. Cô vẫn nhớ rõ đầu đuôi câu chuyện về số tài khoản này, lúc đó anh ta chắt bóp từng đồng để gửi tiền cho cô, cô vừa đau lòng vừa tức giận. Cô ép anh ta phải đưa số tài khoản cho cô, nói sau này nhất định phải trả lại cho anh ta. Anh ta không cãi nổi cô, đành phải cho cô. Lúc đó Ngô Thường rất nghiêm túc, hôm sau liền ra ngân hàng chuyển thử một trăm tệ để xác nhận tài khoản.
Sau đó, Ngô Thường cứ thế lật xem từng tin nhắn giữa hai người khi đó. Bộc Quân Dương vì tiết kiệm tiền, mỗi tin nhắn trả lời đều không phí lời, từng tin nhắn đều vừa đúng giới hạn số ký tự; cô cũng vậy. Cô nhìn đoạn hội thoại của họ, giống như đang nhìn hai người lắm lời, chân thành như vậy. Quãng thời gian đó cứ thế trải ra trước mắt cô theo từng tin nhắn, cô thậm chí còn nhớ rõ từng chuyện nhỏ hai người đã trải qua, từng cảm xúc đã từng có.
Ngô Thường vừa xem vừa cười, Lâm Tại Đường lên lầu tìm cô, thấy cảnh này liền hỏi cô đang cười gì vậy. Cô luống cuống giấu điện thoại ra sau lưng: “Đâu có cười gì đâu.”
“Em cười tới mức giống con gà mái đẻ trứng rồi đó, còn nói là không cười gì.” Lâm Tại Đường ngồi xuống mép giường cô, nhìn cô chằm chằm.
Ngô Thường bị anh nhìn tới mức không tự nhiên, liền đá anh một cái: “Anh ra ngoài đi. Em xuống liền.”
Lâm Tại Đường đột nhiên hỏi cô: “Quý giá tới vậy sao?”
“Cái gì?”
Lâm Tại Đường lắc đầu, sau đó xuống lầu.
Ngô Thường đem chiếc điện thoại ra trước mặt, nhưng cô không muốn xem nữa. Cô tìm một tờ giấy, ghi lại số tài khoản kia, rồi cất điện thoại vào trong thùng. Cô cảm thấy rất áy náy, Bộc Quân Dương thuộc nằm lòng số tài khoản của cô, vậy mà cô lại không nhớ nổi của anh ta. Cô cảm thấy mình đối với Bộc Quân Dương thật sự chưa đủ tốt, dù cô thích anh ta đến vậy, nhưng cũng không bằng anh ta thích cô. Người như Bộc Quân Dương, dốc hết toàn lực để thích cô như vậy, có lẽ cả đời này cô sẽ không gặp được lần thứ hai.
Ôi.
Ngô Thường thở dài một hơi.
Khi cô xuống lầu, phát hiện Lâm Tại Đường đã đi rồi.
“Cái người kỳ quặc này, đã nói là anh xuống lầu đợi con, vậy mà lại đi luôn rồi.” Ngô Thường nói với Diệp Mạn Văn.
“Có lúc con dữ với thằng bé lắm.” Bà ngoại nói: “Nói đuổi là đuổi, hồi nãy ngoại còn nghe rõ dưới lầu, con đuổi nó xuống dưới.”
“Vậy hả ngoại?” Ngô Thường hoàn toàn không để ý chuyện này.
“Đúng vậy.” Diệp Mạn Văn nói: “Đã gặp nhau, đã có duyên rồi, đã muốn sống với nhau, vậy thì con cũng nên đối xử tốt với nó chút chứ.”
“Cái kiểu nói chuyện hống hách này của con, ngoại nghe cũng bực mình nữa là.”
“Vậy chứng tỏ con không bị bắt nạt rồi.” Ngô Thường nói: “Ngoại phải vui chứ!”
Diệp Mạn Văn cốc nhẹ lên trán cô: “Con đó, con…”
Người già thật ra cái gì cũng biết, chỉ là giả vờ hồ đồ thôi. Bà dĩ nhiên biết dáng vẻ Ngô Thường thật lòng thích một người là như thế nào, lúc đó thật sự là ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Nghiệt duyên gì đây cơ chứ. Bà lẩm bẩm một câu, sau đó đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Tại Đường đến ăn sáng, vừa gặp anh, Ngô Thường liền xin lỗi: “Lâm Tại Đường, em xin lỗi anh.”
“Vì chuyện gì?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Hôm qua em lỡ hung dữ với anh.” Ngô Thường chỉ vào trong bếp: “Là bà ngoại em nói, nói em hung dữ với anh, đuổi anh xuống lầu. Em xin lỗi anh, em không nên như vậy!”
“Anh không chấp nhận.” Tính ngang ngạnh của Lâm Tại Đường trỗi dậy: “Phải để ngoại nhắc em mới nhận ra, cho nên xin lỗi vậy là không thật lòng.”
Ngô Thường giơ muỗng lên định đánh anh: “Anh liệu mà biết dừng đúng lúc đó nha!”
Lâm Tại Đường nhịn không nổi liền bật cười, anh nói: “Ai mà thèm quan tâm em có hung dữ không chứ? Anh rảnh lắm hay gì? Người làm chuyện lớn không để ý tiểu tiết đâu. Không cần xin lỗi.”
“Anh đúng là kỳ cục.” Ngô Thường nói: “Anh là đồ kỳ cục.” Cô cúi đầu hỏi Tí Vàng: “Đúng không? Anh có phải đồ kỳ cục không?” Tí Vàng gâu gâu hai tiếng.
“Em coi kìa, Tí Vàng nói không phải đó.”
Diệp Mạn Văn bưng chè đậu xanh ra, kêu Lâm Tại Đường uống một chén trước. Bà nói: “Bên ngoài oi bức, khu vực gần biển lại hay có gió lùa, uống chút đi. Để lát nữa ngoại múc thêm cho tụi con đem theo, ở trong xưởng cũng có thể uống.”
“Cảm ơn bà ngoại.” Lâm Tại Đường ngửa đầu uống cạn một chén, sau đó nói với Diệp Mạn Văn: “Ngoại ơi, hôm nay người ta tới lắp máy lạnh đó ngoại.”
“Máy lạnh hả?”
“Đúng rồi, nhà chỉ có một cái máy lạnh, mà còn cũ rồi. Con mới đặt mua bộ mới, hôm nay họ tới lắp.”
Lâm Tại Đường thật là chu đáo.
Ngay cả chuyện máy lạnh trong nhà hư rồi cô cũng không để ý, mấy ngày nay cô toàn bật quạt ngủ.
Đến nhà xưởng ở gần biển, cô ghé qua ngân hàng trước, lấy số tài khoản ra, chuyển khoản năm mươi ngàn. Lúc chuyển tiền, lòng cô rất phức tạp, cô như có thể cảm nhận được tâm trạng ngày xưa của Bộc Quân Dương khi sợ cô ăn không no mặc không ấm, cô cũng như vậy, lo lắng anh ta gặp khó khăn, không ai chịu giúp anh. Nhưng cô cũng sợ Bộc Quân Dương sẽ nghĩ đây là sự sỉ nhục đối với tình cảm của hai người ngày trước.
Kệ đi. Ngô Thường nghĩ: chúng ta đều biết, cuộc sống phải tiến về phía trước, có lúc tự trọng đó chẳng có chút ích lợi nào. Phải sống tiếp, phải sống cho tốt mới là quan trọng nhất.
“Em đang làm gì đó?” Lâm Tại Đường bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, hỏi cô.
Ngô Thường giật mình, cô quay đầu nhìn anh, theo phản xạ nói: “Em có làm gì đâu.”
Lâm Tại Đường liếc nhìn tờ phiếu chuyển khoản cô chưa kịp giấu, sau đó nói với cô: “Mỗi ngày em cực khổ kiếm tiền, là để cho đàn ông tiêu sao?”
“Anh nói gì vậy hả Lâm Tại Đường?” Ngô Thường bỗng nhiên rất giận, cô cảm thấy Lâm Tại Đường đang sỉ nhục tình cảm giữa cô và Bộc Quân Dương.
“Anh hỏi em!” Lâm Tại Đường bỗng dưng lớn tiếng: “Mỗi ngày em cực khổ kiếm tiền, là để cho đàn ông tiêu sao hả!?”
Anh nói xong liền yên lặng nhìn Ngô Thường. Người quen Lâm Tại Đường đều biết, nét mặt của anh lúc này có nghĩa là anh đang rất giận.
Rất, rất giận.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc