Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 45
Giấc mộng trong mộng, gió lồng trong gió
Chương 45: Bà và bà ấy chẳng giống nhau
*
Cái xẻng của Nguyễn Hương Ngọc
Đánh người đau lắm
Tháng 8 năm 2011, “……..” của Ngô Thường
*
Nguyễn Hương Ngọc luôn nhớ về làng Xa trước năm 1980.
Trong làng Xa bị người đời lãng quên ấy, có hai cô gái đã phá được lời nguyền số mệnh, lớn lên tươi tốt. Trừ việc gầy, cổ tay hai người đều nhỏ xíu, nắm một cái như muốn gãy.
Họ đang đi xúc biển, tính tối nay kiếm ít đồ biển lót bụng.
“Em không muốn ăn mấy thứ này nữa đâu!” Nguyễn Xuân Quế có phần nản lòng. “Em muốn ăn cơm trắng!”
“Lấy đâu ra gạo chứ?” Nguyễn Hương Ngọc dỗ dành, “Thuyền mấy bữa nay đâu có ghé.”
“Nhất định sẽ ghé mà! Em đói tới lúc thuyền tới luôn á!”
Nguyễn Hương Ngọc hí hửng khoe con cua bự mà mình bắt được: “Em coi nè! To ghê chưa!”
Nguyễn Xuân Quế bịt mắt la lên: “Dẹp đi! Dẹp đi! Em không muốn nhìn mấy thứ này nữa!”
Nguyễn Hương Ngọc liền nói: “Trời ơi, em đừng có rầu dữ vậy chớ! Thuyền không ghé cũng là chuyện tốt mà, em coi đi, dạo gần đây, mỗi lần thuyền tới là lại tới dạm hỏi. Em còn chẳng biết mặt người ta sao luôn đó, mà đã tính lấy chồng rồi!”
“Ai mà thèm lấy mấy cái đồ xấu xí đó chứ!”
Gió biển mang theo tiếng khóc, tiếng khóc đó không giống tiếng khóc bình thường, cứ như bị ai bóp nghẹn cổ họng, âm thanh nghèn nghẹn, nghe mà thấy đau đớn.
Hai người xách thùng nước đi theo hướng phát ra tiếng khóc, gió biển chiều hôm thổi mạnh dữ lắm, trời cũng bất chợt đổi, coi bộ sắp mưa. Nguyễn Xuân Quế sợ, bèn níu chặt lấy cánh tay của Nguyễn Hương Ngọc.
Là nhà ở dưới dốc.
Bữa trước lúc thuyền tới, chở con gái nhà dưới dốc trở về. Cô gái đó lớn hơn hai người họ bốn tuổi, hai năm trước đã xuất giá. Ngày xuất giá, dân làng Xa ai nấy đều khen cô ấy có phúc, gả được cho nhà ở chỗ thuyền khách ghé trên mấy bến, từ nay về sau là hưởng phúc, ít ra cũng không bị đói ăn.
Người làng Xa không biết thế giới rộng lớn chừng nào, làng xa là bến cuối của tàu thuyền, còn mấy bến trước đó thì gần thành phố rồi. Người làng Xa sống nhờ vào biển, mà biển thì đâu có nể mặt ai, muốn thế nào thì thế đó. Có lúc cho ăn một miếng, có lúc lật úp cả cái chén cơm. Cho nên ăn no là điều người làng Xa mong ước nhất.
Hôm bữa cô gái đó được đưa về, Nguyễn Hương Ngọc với Nguyễn Xuân Quế đang ở bờ biển xâu vỏ sò. Con nít thành phố thích đeo mấy món trang sức làm từ vỏ sò đẹp, hai cô gái này khéo tay, dây chuyền với vòng tay xâu xong có thể bán một hào một cái. Thuyền ghé tới, hai người đem bán cho mấy người trên thuyền, lần nào cũng…
Có thể kiếm được hai ba đồng.
Hai cô đang xâu vòng tay thì thấy chị gái kia bị hai người đàn ông lôi xuống từ trên thuyền.
Nói là lôi xuống, thật ra là kéo lê.
Khóe miệng chị gái kia chảy dãi, quần dính đầy vết nước tiểu, ánh mắt nhìn người đờ đẫn, cổ và cổ tay đều bầm tím.
“Chị Tiểu Liên!” Nguyễn Xuân Quế sững người nói, “Là chị Tiểu Liên đó!”
Tiểu Liên nghe tiếng thì bất ngờ quay đầu lại, làm một cái mặt quỷ kỳ quái với hai cô, khiến hai đứa sợ đơ cả người. Sau hôm đó, họ không còn gặp lại chị Tiểu Liên nữa.
Hai cô ghé mắt nhìn qua khe cửa, cánh cửa gỗ đã mục nát do bị nước biển và gió biển ăn mòn nhiều năm, mềm oặt oẹo. Tiểu Liên đang khóc, ba của chị đang vừa đánh vừa chửi, còn mẹ thì co rúm nép bên một góc, tội nghiệp đến mức không dám nói một lời.
Họ nghe thấy ba của Tiểu Liên chửi chị là đồ ăn hại, chửi chị là sao chổi.
Ngày gả đi đâu phải như vậy. Lúc ông ta nhận được sính lễ hai trăm đồng, còn khắp làng khoe mẽ rằng mình sắp có ngày tháng sung sướng rồi.
Nguyễn Hương Ngọc và Nguyễn Xuân Quế tức quá, chạy thẳng đến nhà ông trưởng thôn để mách. Ông trưởng thôn đã hơn tám mươi, rụng hết răng, tai cũng điếc, hai cô phải gọi mãi ông mới hiểu ra.
Nhưng ông chỉ lắc đầu: “Chuyện nhà người ta, không can thiệp được đâu con ơi!”
Hai cô nổi giận với ông trưởng thôn vốn ngày thường rất được kính trọng, mỗi người kéo một bên tay ông lôi đi về hướng nhà Tiểu Liên: “Không can cũng phải can! Đánh kiểu đó nữa người ta bị đánh chết đó!”
“Không chết đâu, không chết đâu.” Ông trưởng thôn nói, “Tiểu Liên làm cha mẹ nó giận mà!”
Kéo không nổi nữa, hai cô đành ngồi bẹp xuống đất, rồi lại vùng dậy chạy về phía nhà Tiểu Liên.
Trời lúc này đã tối đen như mực. Làng Xa khi tối đen trông đáng sợ lắm, biển thì một màu đen, sóng vỗ không ngừng, gào rống quật vào bờ. Không có đèn, nhà có tiền thì đốt được một cây nến đơn độc, một lát nữa thôi, cây nến đó cũng bị gió thổi tắt.
Làng Xa lúc đó như chết rồi vậy.
Hai cô chạy về tới nhà Tiểu Liên, lúc này trong nhà đã yên ắng lại.
Tiểu Liên nằm yên đó, như thể trận đòn khi nãy chưa từng xảy ra.
“Sao mà phát điên như vậy được chứ?” Nguyễn Xuân Quế hỏi.
“Nghe nói là qua bên nhà chồng bị đánh, bị đánh đến thành ra vầy. Ba chị ấy chẳng phải nói chờ thuyền tới rồi sẽ dắt Tiểu Liên tới nhà đó làm ầm lên hả?”
“Làm ầm gì mà vì con gái, chẳng qua cũng chỉ muốn vòi thêm tiền thôi chứ gì!”
Nguyễn Xuân Quế nhổ một bãi nước miếng về phía căn nhà nát đó. Cô hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Nếu bắt chị lấy chồng thì chị tính sao?”
Nguyễn Hương Ngọc nhìn Nguyễn Xuân Quế, trong mắt rực cháy một ngọn lửa, hai người đồng thanh thốt lên một chữ: “Chạy!”
Lúc này, trước mặt Nguyễn Hương Ngọc là tờ giấy nợ, ghi từ năm 1981.
Từ 1981 đến 2011, tròn 30 năm.
Trên giấy nợ viết: “Nợ tiền sính lễ 1500 đồng, lãi suất 2 phân.”
Người ta nói: “Tờ giấy nợ này đã lăn lộn bốn chục năm, tự cô tính xem bao nhiêu tiền đi, mau trả cho tụi tôi. Còn nữa, tại cô mà con trai tôi tức giận đến phát bệnh, tiền thuốc men với phí sinh hoạt về sau, cô phải chịu hết.”
“Tôi không trả cũng được.”
“Không trả thì tụi tôi tới gây chuyện.”
Họ cho thời hạn trả là ba tháng, nói ba tháng sau sẽ quay lại.
Nguyễn Hương Ngọc không muốn để Ngô Thường lo, lúc có một thực khách quen đến ăn, người đó làm luật sư. Bà hỏi người ta: “Cho hỏi cho vay dân sự là phạm pháp hay không vậy?”
Thực khách đáp: “Cái đó phức tạp lắm, còn tùy chứng cứ sự thật như thế nào, tiền lãi bao nhiêu, vốn gốc bao nhiêu, phát sinh ra sao…”
Nguyễn Hương Ngọc thấy không tiện hỏi thêm, bèn quyết định phải mời luật sư.
Thật ra Nguyễn Hương Ngọc không hề sợ cái nhà đó, nhưng con người đôi khi là vậy, họ không sợ, mà bị đeo bám thì cảm thấy rất ghê tởm. Nhà đó giống như mớ ruồi bọ hôi thối, nói với Nguyễn Hương Ngọc rằng: “Con gái cô gả được chỗ tốt, gả cho con nhà giàu ở Hải Châu. Còn tụi tôi thì nghèo rớt mồng tơi, kẻ chân đất mà, không sợ kẻ mang giày.”
Bà sợ họ tìm đến Ngô Thường, hoặc mò tới Đèn Trang Trí Tinh Quang, vậy thì mặt mũi của Ngô Thường tiêu hết.
Bà gọi điện cho Nguyễn Xuân Quế, lúc này Nguyễn Xuân Quế đang tránh nóng ở Trường Bạch Sơn.
Bà hỏi: “Cô đem hết tiền cho tụi nó rồi hả?”
“Ừ, cho rồi đó. Có bao nhiêu đâu, chút tiền lẻ mà.” Nguyễn Xuân Quế đáp.
Giọng của Nguyễn Hương Ngọc bất ngờ vọt cao lên, gần như là gào lên: “Sao cô lại cho chứ!”
“Tôi không muốn rắc rối mà, cho chút tiền là xong chuyện.”
“Họ sẽ còn tìm cô nữa.” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Họ sẽ tìm cô hết lần này tới lần khác, không bao giờ dứt, họ sẽ hút máu cô, cho tới khi cô không còn giọt máu nào để hút nữa. Cái nhà đó vô liêm sỉ ra sao, cô không biết à?”
“Biết chứ.” Nguyễn Xuân Quế nói, “Coi thử tụi nó dám tới kiếm tôi nữa không! Chẳng lẽ chị không trả nổi số tiền đó? Chị tìm Thường Thường đi, nó có mà.”
“Không phải vì tiền.” Nguyễn Hương Ngọc bình tĩnh lại trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi nói: “Đó là tiền bán thân, Nguyễn Xuân Quế, đó là tiền bán thân của tụi mình. Số tiền đó là tiền tống tiền.”
“Chứ không phải tại chị không bỏ trốn thì đâu có chuyện gì xảy ra à?” Nguyễn Xuân Quế cố ý chọc giận Nguyễn Hương Ngọc: “Chị chạy chi cho dữ vậy? Chị chạy rồi người ta vừa mất người vừa mất của, tất nhiên người ta phải đòi tiền lại rồi.”
Nguyễn Hương Ngọc không muốn nghe Nguyễn Xuân Quế nói tào lao nữa, liền dứt khoát cúp máy.
Trước giờ mở quán mì vào buổi tối, Lâm Tại Đường đến. Anh đi ngang phố cổ, thuận đường ghé vào xem sao. Anh hay lui tới quán mì, thân quen với nhân viên trong quán, họ thấy Lâm Tại Đường là sẽ trêu Nguyễn Hương Ngọc: “Bà chủ Hương Ngọc ơi, chàng rể sáng chói của chị tới kìa!”
Họ gọi anh là “sáng chói” là vì anh đeo kính, lúc nào cũng lau cho sạch bóng, tròng kính không dính chút bụi nào; cả người thì trắng trẻo, cao ráo, gọn gàng sạch sẽ, ngày nào cũng mặc vest chỉnh tề.
Vừa bước vào phố cổ là có thể thấy ngay, bảo sao không gọi là sáng chói cho được.
Chàng rể sáng chói là Lâm Tại Đường vừa đến đã nói: “Mẹ Hương Ngọc, con muốn ăn một con cá, thêm một phần mì nữa.”
Anh thích ăn đơn giản, trong quán mì có đủ món nhưng mỗi lần tới anh chỉ gọi đúng hai món đó.
Nguyễn Hương Ngọc thường làm thêm cho anh một dĩa đồ chua trộn, thanh đạm dễ ăn.
Nguyễn Hương Ngọc đồng ý, đích thân xuống bếp. Lưng bà dạo này không tốt, ít khi tự tay nấu nướng, trừ khi là khách quen hoặc người trong nhà, bà mới chịu đụng tay. Hôm nay bà không có gì khác thường, chỉ là lúc trả lời Lâm Tại Đường thì giọng nhỏ hơn mọi khi, khi nấu mì thì đầu cúi thấp hơn một chút, vậy mà Lâm Tại Đường đã nhận ra có điều không ổn.
Anh hỏi: “Mẹ Hương Ngọc, có chuyện gì hả mẹ?”
“Không có gì đâu.”
“Không, có mà.”
Nguyễn Hương Ngọc ngạc nhiên vì sự tinh tế của Lâm Tại Đường, bà ngẩng đầu nhìn anh.
Lâm Tại Đường nói: “Có chuyện gì thì nói với con, con có thể nghĩ cách giúp mẹ.”
Nguyễn Hương Ngọc cười với anh, nói: “Con ngoan, mẹ Hương Ngọc không sao đâu. Hôm nay lưng đau một chút thôi.”
“Vậy mẹ đừng nấu nữa, con ăn phần người khác nấu cũng được mà.”
Lâm Tại Đường bước vào bếp, anh cao nên lúc đi qua cửa phải hơi cúi đầu xuống.
Anh vươn tay đỡ lấy cánh tay của Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ ra ngoài đi, con không ăn nữa.”
Nhìn dáng vẻ của Lâm Tại Đường lúc đó, Nguyễn Hương Ngọc chợt nghĩ: Cái miệng của Nguyễn Xuân Quế đúng là cứng mỏ, chỉ biết nói mấy câu chọc tức người ta.
Bà không bỏ trốn thì làm gì có Thường Thường; Nguyễn Xuân Quế không bỏ trốn thì làm gì có được đứa con như Lâm Tại Đường.
Hai người bỏ trốn thì có gì sai? Ngoài chạy thì còn có cách nào khác đâu?
Lúc Lâm Tại Đường ăn cơm, Nguyễn Hương Ngọc ngồi cạnh anh, sợ anh ăn không no, bà cứ hỏi tới tấp: “Vừa miệng không? Hôm nay là đầu bếp nấu đó, có giống mẹ nấu không?”
Lâm Tại Đường cười nói: “Người khác chắc chắn ăn không ra, nhưng con thì nhận ra được. Hương vị tuy khác, nhưng cũng rất ngon.”
Nguyễn Hương Ngọc lúc này mới yên tâm, nói: “Mẹ cứ lo là sẽ làm mất mặt tổ tiên.”
Lâm Tại Đường chợt hỏi: “Tổ tiên là ngự trù, sao lại đến được làng Xa vậy mẹ?”
“Chuyện này nói ra dài lắm.” Nguyễn Hương Ngọc đáp, “Mẹ cũng chỉ nghe kể lại, thật giả không rõ. Nghe nói hồi xưa bị vạ lây, cả nhà bị lưu đày đến làng Xa. Nhưng chuyện đó thì không có cách nào kiểm chứng.”
“Cũng có thể lắm.” Lâm Tại Đường nói: “Có khi là bị phát vãng đến Lĩnh Nam, nhưng trên đường gặp chuyện gì đó. Làng Xa thật sự là một nơi kỳ lạ, mỗi lần mẹ con nhắc đến làng Xa là lại giậm chân tức giận, nhưng mẹ Hương Ngọc thì lúc nào cũng bình thản.”
Nguyễn Hương Ngọc nghĩ thầm: Bởi vì làng Xa cũng để lại cho mẹ vài ký ức quý giá mà…
Lâm Tại Đường ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hương Ngọc, anh biết chắc bà đang có chuyện gì đó, nguyên cả ngày nét mặt đều chẳng thảnh thơi.
Buổi tối về đến nhà, anh nói với Ngô Thường: “Ngày mai em đến thăm mẹ Hương Ngọc đi, hình như mẹ đang không vui.”
Ngô Thường lập tức gọi điện hỏi thăm, Nguyễn Hương Ngọc trấn an cô đừng suy nghĩ linh tinh, nói mình vẫn ổn, không có gì đâu.
Cúp máy xong, Ngô Thường xáp mặt lại gần Lâm Tại Đường, chỉ vào mặt mình, sau đó hỏi anh: “Còn em thì sao? Anh có nhìn ra được em đang vui hay buồn không?”
Lâm Tại Đường đẩy mặt cô ra, nói: “Em đừng có giở trò. Em ấy à, khỏi cần nhìn, hễ vui buồn giận hờn gì cũng đều lộ hết trên mặt.”
“Vậy có phải là anh thiên vị không đó?” Ngô Thường nói, “Em thấy anh kỳ cục lắm nha, với mẹ em với bà ngoại thì tốt hết biết, còn với em thì cứ bình bình.”
Cô đưa hai ngón tay kẹp lại trước mặt anh, làm dấu: “Thấy không? Bình bình.”
Lâm Tại Đường hừ một tiếng, hỏi cô có muốn uống trà không.
Ngô Thường suýt chút nữa là nhảy dựng lên: “Trời ơi ai mà nửa đêm nửa hôm lại uống trà! Lâm Tại Đường anh bị gì vậy? Ngày nào cũng uống trà từ sáng tới tối, không thấy hồi hộp sao hả?” Cô ôm ngực: “Hôm bữa anh ép em uống trà, nửa đêm em thấy tim đập thình thịch luôn nè!”
Lâm Tại Đường nói: “Làm ăn mà không uống trà, cũng giống như ra Đông Bắc hay Sơn Đông bàn chuyện mà không uống rượu, không hợp tình hợp lý. Nước nào nuôi người nấy, sao Hải Châu lại không nuôi được em cái thói quen uống trà chứ? Đủ thấy em là con sói mắt trắng rồi.”
Ngô Thường giơ nắm đấm định đánh anh, Lâm Tại Đường chỉ né lấy lệ hai cái, sau đó nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình. Một tay siết chặt eo cô, còn cố ý trêu: “Không phải em thích tự mình động sao?”
Chân anh hất nhẹ một cái: “Vậy thì động đi chứ!”
Nói đi cũng phải nói lại, lần đầu tiên, là Ngô Thường chủ động đè anh xuống. Cô nhấc chân định giẫm lên chân anh, nhưng bị anh vòng tay nhấc vào trong, ngồi vững vàng xuống, có cái gì đó cương lên dưới người.
Lâm Tại Đường vốn dĩ cũng không phải thánh nhân, ở bên Ngô Thường thấy rất dễ chịu. Anh dĩ nhiên hiểu mức độ này còn xa mới gọi là tình yêu, nhưng đời sống phức tạp, có được sự dễ chịu đã là chuyện hiếm hoi rồi.
Mặt anh áp vào lưng cô, tay luồn vào trong áo cô.
Ngô Thường nói: “Hôm nay xin lỗi nha, em… không tiện.”
Tay Lâm Tại Đường dừng lại đó, nói: “Không sao, anh sẽ để ý chừng mực. Cố gắng đừng làm quá, để tụi mình còn giữ được thể diện.”
Ngô Thường quay đầu nhìn anh: “Anh nhập vai cũng nhanh dữ ha.”
“Sao bằng em được?”
“Chậm hơn em chút, nhưng cũng tạm ổn.” Ngô Thường bóp mặt anh: “Lâm Tại Đường, em phát hiện anh đúng là biết giả bộ ghê. Bình thường thì ra vẻ quân tử đoan chính, nhưng bên trong thì gian tà lắm. Riêng tư thì… anh thiệt là dê.”
Lâm Tại Đường hơi ngạc nhiên: “Anh hả? Dê hả?”
Ngô Thường gật đầu chắc nịch: “Loại người như anh mới là dê nhất đó. Còn hơn mấy thằng suốt ngày mở miệng nói chuyện tục tĩu nữa kìa.”
Lâm Tại Đường không biết phải định nghĩa thế nào là “dê”, cũng không rõ trong miệng Ngô Thường thì chữ “dê” là lời chê hay lời khen.
Thấy anh không nói gì, Ngô Thường dứt khoát xoay người lại, nâng mặt anh lên.
Lúc cô đang yêu và tâm trạng vui vẻ, cô sẽ thích gần gũi với đàn ông một chút. Nhưng cũng có lúc, cô lại thấy đàn ông rất chán ghét. Cô chẳng muốn nói chuyện với họ, trong lòng cô, phần lớn đàn ông đều nông cạn. Có lúc vừa mở miệng nói được vài câu, cô đã muốn xé miệng họ ra. Những lúc như vậy, cô thường nói một câu: “Đừng nói nữa, hôn cái đi.”
Nhưng với Lâm Tại Đường thì lại khác, cô lại muốn nói chuyện nhiều với anh, cũng muốn hôn anh.
Lâm Tại Đường là người từng trải, anh không nông cạn cũng chẳng màu mè, đôi khi nghe anh chia sẻ quan điểm và suy nghĩ, lại khiến cô cảm thấy anh là người có sức hút.
“Hôn cái nào.” Ngô Thường chu môi, hôn lên môi Lâm Tại Đường một cái, rồi than: “Đắng quá.”
Lâm Tại Đường không nói gì, chỉ giữ lấy cô, một tay rảnh rỗi rót một ngụm trà đòi đút cô uống.
Ngô Thường lắc đầu né tránh, nói anh là đồ b**n th**, nhưng sức cô sao thắng nổi Lâm Tại Đường, rốt cuộc vẫn bị ép uống trà, còn bị anh dùng đầu lưỡi nóng hổi hôn sâu một cái.
Ngô Thường đang trong kỳ kinh nguyệt, kiểu hôn lửng lơ giữa ngây thơ và d*c v*ng thế này khiến người ta mê mẩn. Tay Lâm Tại Đường đã leo lên ngực cô, cô siết chặt cổ anh.
Một lúc sau cả hai mới bình tĩnh lại.
Ngô Thường hơi ngửa người ra sau, nhìn Lâm Tại Đường.
“Muốn nói gì à?” Lâm Tại Đường hỏi: “Em nhìn anh kiểu đó, làm anh thấy mình giống như một thằng ngốc vậy.”
“Em muốn đi cắm trại.” Ngô Thường bỗng nhiên nói: “Em chưa từng cắm trại bao giờ.”
“Giờ khuya rồi, mai còn phải đi làm.” Lâm Tại Đường nói: “Không kịp nữa đâu.”
Ngô Thường chỉ ra sân, chỗ đầy hoa đang nở rộ, nói: “Ngay đây, anh dựng lều cho em.”
Thật ra cô không nghĩ Lâm Tại Đường sẽ đồng ý, cô chỉ giỡn chơi vậy thôi. Nhưng Lâm Tại Đường lại bế cô quăng lên ghế sofa, xoa xoa cổ tay, lắc lắc cổ như sắp chuẩn bị làm chuyện gì lớn: “Anh dựng liền bây giờ, em ngồi đó mà chờ.”
Nói xong là ra ngoài dựng lều thật.
Ngô Thường ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ ăn cây kem, nhìn Lâm Tại Đường thao tác thuần thục, bận rộn ngoài sân. Cô rất thích nhìn anh làm việc, bởi vì anh làm gì cũng có trình tự, có đầu óc, không như nhiều người cứ lúng túng rối lên.
Cây kem sắp ăn hết thì cái lều cũng xong, trời bắt đầu âm u, dường như sắp mưa.
Lâm Tại Đường không cho cô vào trong, bắt đầu mang đồ đạc bỏ vào lều, đi tới đi lui không ngơi nghỉ. Đợi đến lúc Ngô Thường bước vào, cô thấy trong đó giống như một mái nhà nhỏ xíu.
“Ngủ đi.” Lâm Tại Đường nói: “Sau này cãi nhau thì em cứ ngủ lều.”
“Còn anh sao không ngủ?”
“Chứ không phải em thích hả?”
Ngô Thường vui ơi là vui, chạy lên lầu rửa mặt thay đồ, rồi ôm theo một con thú nhồi bông thơm phức trở lại lều. Đồ b**n th** Lâm Tại Đường lại còn dựng luôn cái bàn trà bên trong.
Ngô Thường không vừa lòng, chỉ tay ra ngoài: “Anh ra ngoài cho em, đây là lều của em, em không cho phép nó có mùi trà.”
“Em tin không, anh gỡ cái lều này ngay bây giờ đó?” Lâm Tại Đường đe dọa: “Im miệng, không được nói nữa.”
Ngô Thường hừ một tiếng, sau đó nằm xuống tấm đệm.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, lộp độp rả rích trên mái lều, nghe kỹ thì có tiết tấu, nghe hay vô cùng. Cô cảm thấy mình tuy vẫn đang ở ngay trước cửa nhà, nhưng lại như đang trong một chuyến du lịch, cảm giác rất kỳ diệu.
“Lúc trước em thấy anh lái chiếc bán tải, phía sau chất đầy đồ nghề. Mỗi lần chạy ngang trước quán cà phê của tụi em, nhìn ngầu ghê á. Mấy nhỏ con gái cứ dán mắt lên cửa sổ mà nhìn anh.”
Ngô Thường trở mình, nằm úp trên giường, ngẩng cằm nhìn Lâm Tại Đường: “Sao giờ anh không đi nữa vậy?”
Lâm Tại Đường không nói cho Ngô Thường biết chuyện cắm trại là sở thích của Mạnh Nhược Tinh. Mạnh Nhược Tinh không chịu ở yên, hễ anh rảnh chút là cô đòi đi. Cô ta từng nói: đời người nên hoang phí ở núi rừng, hoang phí vào những điều tươi đẹp chứ không phải trên giường.
Sau khi chia tay, Lâm Tại Đường không quay lại nữa, vì anh quá bận, không có thời gian để lãng phí. Nếu có thời gian, anh thà nằm trên giường nghỉ ngơi.
“Em thích cắm trại lắm hả?” Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường.
“Rất kỳ diệu.” Ngô Thường nói: “Nhưng nói thật thì, em hình như vẫn chưa học được cách sống nhàn nhã như vậy. Em không phải là người biết tận hưởng cuộc sống.”
“Thời gian của em đều dùng để động não hết rồi.” Lâm Tại Đường ném cho cô một hạt dẻ cười: “Em cũng giỏi mà Ngô Thường. Hôm đó em giữ chân đám nhà thiết kế ở tòa nhà Tinh Quang ký hợp đồng hợp tác, thật sự rất bất ngờ.”
“Hôm đó hả…” Ngô Thường cười ngây ngô một tiếng: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Cô vừa dứt lời thì ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ. Lâm Tại Đường liền tắt đèn trại nhỏ rồi rời khỏi đó.
Trong lều tối đen như mực, hương hoa trong vườn thoang thoảng, tiếng mưa rơi rì rào, Ngô Thường cứ vậy mà thiếp đi.
Sau đó, mơ mơ màng màng cảm thấy có ai đó vào lều, cô thầm nghĩ: tiêu rồi, có trộm! Nhưng mí mắt cô nặng trĩu, cứ thế không đề phòng gì mà ngủ luôn. Nửa đêm bị mắc tiểu làm tỉnh giấc, thấy Lâm Tại Đường đang nằm bên cạnh, Ngô Thường hoảng hồn. Cô không hiểu sao Lâm Tại Đường lại chui vô lều, liền giơ chân đá anh: “Nè! Nè! Dậy cho em!”
Lâm Tại Đường mắt còn ngái ngủ, vừa theo phản xạ với tay mò lấy kính, vừa hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
“Sao anh cũng vô đây ngủ vậy?”
“Liên quan gì em.” Lâm Tại Đường trở mình, lại ngủ tiếp.
Lâm Tại Đường là người rất “bám nhà”, đôi khi cũng hơi trẻ con, anh cảm thấy Ngô Thường rất giống người nhà của anh, cô ngủ ở đâu thì anh cũng muốn ngủ ở đó.
Đơn giản vậy thôi.
Ngày hôm sau tan ca, Ngô Thường tới chỗ của Nguyễn Hương Ngọc, hôm đó Nguyễn Hương Ngọc đã mời xong luật sư, chuẩn bị làm thủ tục pháp lý. Bà nghĩ rằng: chuyện nợ tiền thì tôi nhận, nhưng chuyện không có bằng chứng thì tôi không nhận. Họ đều nhìn sai Nguyễn Hương Ngọc, tưởng rằng bà đã bị cuộc sống mài giũa đến mức không còn khí phách, biến thành một người yếu đuối mềm oặt. Nhưng bà không phải vậy.
Vì đã có chủ ý, tâm trạng bà rất tốt, nhưng vẫn kể lại chuyện đó cho Ngô Thường nghe. Bà nói với Ngô Thường: “Xin lỗi con nha Thường Thường, chắc mẹ lại gây rắc rối cho con rồi. Mẹ không ngờ chuyện cũ từ mấy chục năm trước lại tìm tới cửa, mà còn là một gia đình như vậy.”
“Mời luật sư là đúng rồi đó.” Ngô Thường kiên quyết ủng hộ Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ à, con đứng về phía mẹ! Xã hội pháp trị sao có thể để họ làm loạn được?”
“Con không trách mẹ là mẹ yên tâm rồi. Mẹ sợ họ tới công ty con gây chuyện.”
“Muốn làm loạn thì cứ làm, dám tới công ty làm loạn là con báo cảnh sát liền!” Ngô Thường dỗ dành Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ đừng sợ, mẹ còn có con mà. Họ nói lần sau chừng nào tới? Họ tới ngày nào thì ngày đó con sẽ đến quán mì chờ sẵn, coi thử ai dám ăn h**p mẹ của con!”
Trước đây Ngô Thường không biết chuyện Nguyễn Hương Ngọc từng trốn hôn ở làng Xa, hôm nay nghe được chuyện này, trong lòng cô xót xa thay cho bà, cũng vì vậy mà thấy thương luôn cả Nguyễn Xuân Quế.
“Không ngờ bà ấy cũng từng chịu khổ như vậy.” Ngô Thường nói: “Vậy thì tính cách bây giờ của bà ấy, xem ra cũng có thể hiểu được rồi.”
“Tính con bé ấy hả…” Nguyễn Hương Ngọc lẩm bẩm một câu, thở dài, nhưng rồi lại thôi, không nhắc nữa!
Bên ngoài có người gõ cửa, Ngô Thường ra mở, thấy Lâm Tại Đường đang đứng ngoài cửa.
Lâm Tại Đường không che dù, trông có vẻ vội vàng. Anh hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ Hương Ngọc, con muốn hỏi mẹ một chuyện.”
“Chuyện gì? Con vô nhà rồi nói.” Nguyễn Hương Ngọc mời Lâm Tại Đường vào, sau đó đóng cửa lại.
Lâm Tại Đường liếc nhìn Ngô Thường một cái, trong lòng cân nhắc có nên mở miệng hay không, hiếm khi anh thấy khó xử đến vậy. Ngô Thường bịt tai đi ra ngoài, nói: “Em không nghe, em không nghe bí mật của anh đâu. Em đi đây!”
Lâm Tại Đường hơi áy náy, vì chuyện này liên quan đến sự riêng tư của Nguyễn Xuân Quế, rất khó để nói ra trước mặt Ngô Thường. Trong lòng anh thực sự rất đau, giọng run rẩy hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Mẹ Hương Ngọc, con muốn hỏi mẹ một chuyện.”
Nguyễn Hương Ngọc đưa cho anh một cái khăn lông, nhưng anh không đưa tay nhận, để mặc cho nước mưa chảy dài trên gò má.
“Con hỏi đi, con à. Chỉ cần mẹ biết, mẹ nhất định nói cho con nghe, mẹ không nói xạo đâu.”
Lâm Tại Đường cuối cùng cũng khó khăn mở miệng: “Năm xưa ở làng Xa, có phải mẹ con đã từng lấy chồng không? Trước khi bỏ trốn, có phải mẹ con từng sinh một đứa con không?”
Lâm Tại Đường không còn cách nào khác nên mới đến tìm Nguyễn Hương Ngọc, bởi vì lúc này Lâm Hiển Tổ đã phát điên, không biết ông cụ nhận được lá thư nặc danh từ đâu, bên trong viết về chuyện của Nguyễn Xuân Quế ở làng Xa. Trong thư nói rằng bà từng lấy chồng hai lần ở quê, lần thứ hai sinh một đứa bé chết yểu, vì sợ bị đánh chết nên mới bỏ trốn.
Nguyễn Hương Ngọc lắc đầu đầy kiên quyết: “Lâm Tại Đường, mẹ nói nghiêm túc với con: bất kể lúc nào, con cũng phải tin tưởng mẹ con. Lần đầu mẹ con còn chưa cưới đã bỏ trốn rồi.”
Bà xoa đầu Lâm Tại Đường, nói: “Mẹ biết con đau lòng vì mẹ con có thể đã phải chịu khổ, nhưng mà Lâm Tại Đường, con phải tin vào sự thông minh và dũng cảm của mẹ con.”
“Mẹ con tuyệt đối không phải là người bị người ta giày vò đến hai lần đâu, hoàn toàn không phải.” Nguyễn Hương Ngọc kiên định nói: “Mẹ lấy nhân cách mình ra để đảm bảo với con.”
Lâm Tại Đường ngã phịch xuống ghế, khẽ nói: “Nhưng bây giờ, nhà con không còn liên lạc được với mẹ con nữa rồi.”
“Bà ấy đã biến mất.”
Editor có lời muốn nói:
Mình edit cùng lúc với tác giả ra truyện, nên nhiều khi mình cũng băn khoăn không biết nên để xưng hô như thế nào. Nên nếu mọi người vẫn thấy dòng này có nghĩa là mấy chương trước mình chưa beta lại xưng hô giữa mẹ Hương Ngọc và mẹ Xuân Quế nhé. Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ…
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc