Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 44
Chương 44: Thiên Khê chào đón bạn
*
Trước mắt là một vùng bờ biển xanh biếc.
Ngô Thường và Giang Triết ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ trước cửa hàng tiện lợi, cùng nhìn ra biển. Ghế lắc lư không yên, cả cơn gió biển thổi tới cũng mang theo mùi vị cũ xưa. Giang Triết nói: “Chú nhớ không lầm thì năm đó con dẫn cả đám tới đây chơi, chú cũng ngồi chính cái ghế này.”
“Đúng rồi. Bình thường đâu có ai ngồi, ông chủ cũng lười thay.”
Ngô Thường cười khúc khích, cô đưa tay chỉ: “Chú Giang chú nhìn nè, chỗ này, chỗ này nữa, rồi chỗ kia nữa, con muốn mở một nhà hàng hải sản kiểu Hải Châu có thể nhìn ra biển. Thật ra ban đầu con chỉ muốn mở một nhà hàng thôi, nhưng sáng nay ngồi ở đây đợi thuyền cùng bà ngoại, con đột nhiên muốn làm thành một khu phức hợp.”
Vừa có thể ăn một bữa cơm Hải Châu, cũng có thể ngồi đó uống ly trà hay cà phê mà thả hồn, có thể dạo dọc bờ biển chụp những bức ảnh đẹp, cũng có thể lật một cuốn sách xem. Nó là một không gian đa năng.
Thiên Khê chào đón bạn.
Thiên Khê thật sự rất chào đón bạn tới.
“Không ngờ con lại là người theo chủ nghĩa lý tưởng đó.” Giang Triết nói.
“Không đâu.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường muốn làm cho Đèn Trang Trí Tinh Quang thật tốt, muốn ánh sáng của Tinh Quang tỏa khắp thế giới, đó mới là lý tưởng. Còn con là người theo chủ nghĩa hiện thực, con trước là để sống cho được, sau là để sống cho tốt hơn. Con không có lý tưởng to tát gì. Con lớn lên ở Thiên Khê, bà ngoại con bây giờ cũng còn ở Thiên Khê, đã không rời đi được nữa thì con nghĩ phải làm được chút chuyện khác.”
Giang Triết nói: “Tầm nhìn thì đẹp thật, con có tính thử tốn bao nhiêu tiền chưa? Chỉ riêng phí thiết kế giai đoạn đầu cũng không phải ít.”
Ánh mắt Ngô Thường bừng sáng, cô nhìn thẳng Giang Triết, nói: “Chú Giang, từ năm 2011 khi con giúp chú xúc tiến vụ làm ăn đầu tiên, chắc là mấy khách hàng ở khu biệt thự đó, là con đàm phán giùm. Khi đó chú đã muốn trả tiền cho con nhưng con không lấy. Mấy năm nay cũng hơn chục vụ làm ăn lớn, lần nào chú cũng muốn trả tiền, con đều không lấy. Chú còn nhớ khi đó con nói gì không?”
Giang Triết là người thông minh, nghe là hiểu ngay ý Ngô Thường: “Tới đòi nợ hả!”
Ngô Thường liền bật cười, mang theo vẻ ngang ngược của mấy bà chị cướp chợ: “Dù sao con cũng không có tiền, lại muốn nhờ chú Giang thiết kế giúp. Con coi mấy thiết kế khu sinh thái chú làm ở An Kết trước đây, thật sự đẹp đến kinh ngạc. Giờ con nói thẳng luôn, con tới cướp đó, bắt chú Giang thiết kế cho con miễn phí.”
Ngô Thường tuy mê tiền, nhưng tầm nhìn rất xa. Khi đó giới thiệu khách cho Giang Triết là vì muốn tạo nên chuỗi làm ăn lành mạnh. Ông tìm được khách, trong lúc thi công sẽ đặt đèn từ chỗ cô, vậy là việc cứ thế xoay vòng.
“Chú Giang, con nhất định làm được.” Ngô Thường kiên định nói: “Nửa năm nay con vẫn luôn nghiên cứu phương hướng chính sách quốc gia, các báo cáo công tác của chính phủ. Du lịch Hải Châu sẽ còn phát triển thêm một bậc, mà những nơi du lịch nhỏ cũng sẽ dần dần nổi lên. Con muốn nhân cơ hội này mà làm nên chuyện. Con cần chú giúp đỡ.”
Cô nói xong lại nhấn mạnh một câu: “Miễn phí nha.”
Giang Triết cười ha hả, chỉ tay vào Ngô Thường nói: “Con nhỏ này, cái đầu tính toán lạch cạch, kêu ai qua nổi chứ! Chú Giang của con cũng không phải hạng người nhỏ mọn, chuyện này, chú giúp!”
Giang Triết nói tiếp: “Nhưng chú cũng có một điều kiện…”
“Chú nói đi, chỉ cần trong khả năng của con.” Ngô Thường tinh ranh đáp: “Nhưng mà bán sắc thì không được đâu, bà ngoại con còn cần thể diện đó.”
“Chứ con không cần hả?”
“Con thì không, con không sao hết.”
Giang Triết lại bị chọc cười, lắc đầu nói: “Không đến mức đó đâu. Chú chỉ yêu cầu mấy lần tuyên truyền sau này phải có tên chú, thêm một khu trưng bày sáng tạo riêng cho chú nữa.”
“Tiền thuê đắt lắm á.” Ngô Thường nói: “Cuối cùng thì tổng giám đốc Giang vẫn là dân làm ăn chẳng coi trọng tình nghĩa…”
“Chuyện đó chú không quan tâm. Điều kiện trao đổi của chú là vậy đó.”
“Con chỉ cho chú 200 mét vuông thôi.”
“250 mét.”
“Chọc chú thôi à, con làm việc chú cứ yên tâm. 300 mét.”
Giang Triết nhận ra mình bất cẩn rơi vào bẫy giao tiếp của Ngô Thường. Ý ông là muốn 400 mét vuông, chắc cô cũng đoán được, mà cô quá hiểu khu trưng bày của công ty họ, nên trực tiếp hạ nửa xuống, rồi lại cho vượt mức tối thiểu của ông một chút.
Qua lại như vậy, lại làm cho cô trông có vẻ rộng rãi, hào sảng.
Giang Triết thật sự rất khâm phục cái đầu tỉnh táo của Ngô Thường, liền đồng ý.
Ngô Thường nói: “Vậy để con dẫn chú đi xem lại một vòng Thiên Khê cho kỹ. Sau này đội ngũ của chú tới, chỗ ở để con sắp xếp.”
“Lại còn đòi chú đem cả đội tới hả?”
“Chứ sao nữa…” Ngô Thường nói: “Ai mà không biết tổng giám đốc Giang công việc chất đống, nếu để mình chú làm, chắc kiếp sau con mới lấy được bản vẽ quá!”
Lúc này điện thoại của Ngô Thường vang lên, trưởng thôn làng gọi: “Thường Thường à, con qua đây coi bà ngoại con chút, bà ấy đang ở chỗ chú, hỏi sao bữa nay không thấy thuyền về.”
Tim Ngô Thường chợt thắt lại.
Cô dặn ông chủ cửa hàng tiện lợi chăm sóc Giang Triết giùm, rồi một mình vội vã chạy tới ủy ban thôn.
Diệp Mạn Văn chỉ ngồi yên lặng trước cửa văn phòng thôn, thấy Ngô Thường liền nói: “Thường Thường à, tới bốn giờ chiều rồi mà thuyền vẫn chưa về.”
Bà đã quên là Ngô Thường nói là ngày mai, chỉ nhớ tới bốn giờ chiều thôi.
Ngô Thường ngồi xuống bên cạnh Diệp Mạn Văn, ôm lấy vai bà, dịu dàng nói: “Ngoại ơi, hồi sáng con nói không rõ, là ngày mai mà. Chiều mai bốn giờ mới có thuyền về đó ngoại.”
Diệp Mạn Văn như chợt hiểu ra, gõ gõ vào đầu mình, nói: “Ồ ồ đúng rồi đúng rồi.”
Lúc ấy, Lâm Tại Đường vội vã chạy tới, thấy Diệp Mạn Văn đang ngồi đó thì cũng tiến lại, anh ngồi xuống bên kia của bà, nhẹ nhàng điều hòa lại hơi thở rối loạn vì nôn nóng của mình.
Ngô Thường hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Trưởng thôn nói: “Điện thoại con gọi không được, chú gọi cho Tiểu Lâm đó. Số của nó là ngoại con cho chú đó.”
Ngô Thường mở điện thoại của Diệp Mạn Văn ra, thấy bên trong chỉ lưu có bốn số, ghi chú lần lượt là: con gái Hương Ngọc, cục cưng Thường Thường, Thiếu gia, Tại Đường ngoan ngoãn.
Xem nhật ký cuộc gọi, sáng nay bà đã gọi mấy lần cho “con gái Hương Ngọc”.
Ngô Thường đột nhiên cảm thấy, người ta khi già đi, nếu mắc phải một căn bệnh tên là “hay quên” thì cũng là một dạng hạnh phúc. Như vậy, có những lúc bà sẽ quên rằng con gái mình đã qua đời rồi. Bà sẽ ít buồn hơn một chút.
Giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, cô mới nhận ra mình đang khóc. Cô lặng lẽ lau nước mắt, rồi đưa điện thoại trả lại cho bà.
“Về nhà thôi.” Lúc này Lâm Tại Đường nói, anh ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Mạn Văn, dịu dàng nói: Bà ngoại ơi, ngoại lên lưng con đi.”
Từng có hai năm, thân thể Diệp Mạn Văn không được khỏe, mỗi khi có mặt, Lâm Tại Đường đều cõng bà đi một đoạn. Bà rất thích được Lâm Tại Đường cõng, thường hay nói: Tại Đường là người đàng hoàng, lưng rộng vai to, nằm lên đó là có thể ngủ một giấc, yên tâm lắm.
“Cõng, cõng nè.” Diệp Mạn Văn vừa nói vừa leo lên lưng anh, để mặc cho Lâm Tại Đường cõng đi.
Ngô Thường không ngăn lại.
Có những lúc cô cũng thấy khó hiểu, cái sự ân cần trong đời sống hằng ngày mà Lâm Tại Đường dành cho Diệp Mạn Văn và Nguyễn Hương Ngọc, rốt cuộc là bắt nguồn từ đâu?
Cô đi theo phía sau, nhìn thấy Lâm Tại Đường vừa cõng bà, vừa nói nhỏ nhẹ như đang dỗ một đứa trẻ: “Bà ngoại à, mùa đông bên biển ẩm thấp lắm, ngoại đừng ra ngoài đợi thuyền về nữa nha. Con cho người ra bến canh giúp ngoại, hễ thấy ông ngoại thì con báo bà liền.”
“Cho người đi… phải tốn tiền đó.”
“Con có tiền mà. Con nhiều tiền lắm.” Lâm Tại Đường nói: “Thường Thường cũng có tiền, Thường Thường giỏi kiếm tiền lắm.”
Lâm Tại Đường thầm nghĩ: Đến gián đi ngang đường cũng bị Thường Thường bắt đem bán được, Thường Thường kiếm tiền giỏi, Thường Thường chỉ giỏi mỗi chuyện kiếm tiền thôi.
Anh cõng Diệp Mạn Văn đi một mạch tới cổng lớn, rồi lại không chịu vào trong. Diệp Mạn Văn hỏi: “Sao không đi nữa?”
Lúc này Lâm Tại Đường nói: “Bà ngoại, Thường Thường giận con, không cho con vào nhà. Con phải tôn trọng Thường Thường chứ.”
Đây là chiêu quen thuộc của Lâm Tại Đường.
Dùng chiêu trò, anh biết Ngô Thường để tâm điều gì, cho nên liền đánh vào đúng lá bài đó.
Diệp Mạn Văn lúc này quay đầu nhìn Ngô Thường: “Vậy hôm nay cho nó vô nhà chút được không?”
Tuy đã lẫn rồi, nhưng bà vẫn nhớ rõ: dù có quý Lâm Tại Đường cỡ nào thì vẫn phải nghe lời Thường Thường. Trong lòng bà, Thường Thường là quan trọng nhất, không thể để Thường Thường buồn.
“Nghe lời bà ngoại!” Ngô Thường làm bộ vui vẻ nói: “Tha mạng cho anh đó!”
Cô vừa cười vừa đưa hai người vào nhà, sắp xếp xong cho Diệp Mạn Văn rồi mới bước ra khỏi phòng bà.
“Hôm nay cảm ơn anh, làm phiền anh rồi.” Ngô Thường nói với Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường không nhận lời cảm ơn đó, nói: “Anh chạy đến đây không phải vì em, mà là vì bà ngoại. Không có ngoại thì đã không có ông nội anh, không có ông nội anh thì cũng sẽ không có anh.”
“Vậy hả? Vậy em lấy lại lời cảm ơn rồi.”
“Sau này tính sao?” Lâm Tại Đường hỏi: “Lần trước bác sĩ ở Thượng Hải đổi thuốc mà không có tác dụng đúng không? Em tính tìm thử bên lâm sàng hả?”
“Em không biết, em vẫn chưa nghĩ xong.”
“Bên cạnh bà ngoại tốt nhất phải có người.” Lâm Tại Đường nói.
“Em cũng đang tính thuê người.”
“Để ông nội anh tới đi.” Lâm Tại Đường nói: “Ban ngày ông chăm bà ngoại, ban đêm về ở tạm nhà cũ của Bộc Quân Dương. Cũng không cần sửa sang gì, sáng mai anh cho người tới lắp giường mới, mấy thứ khác thì từ từ thay.”
“Anh không bàn với ông nội sao?”
“Anh mà bàn với ông ấy thì khả năng cao là đêm nay ông chạy xe tới Thiên Khê luôn rồi.” Lâm Tại Đường nhíu mày: “Chẳng lẽ em không hiểu ông sao?”
“Được rồi. Gây…”
Ngô Thường định nói “gây phiền phức cho anh”, nhưng bị Lâm Tại Đường cắt lời: “Ngô Thường, có nhiều chuyện không gọi là phiền phức. Em có nguyên tắc của em, người khác cũng có nguyên tắc của họ. Điều duy nhất khác biệt là: trong chuyện của bà ngoại, em có quyền quyết định. Em không cho tụi anh gặp bà, tụi anh sẽ không gặp…”
“Lâm Tại Đường, anh đừng như vậy được không?” Ngô Thường nhìn anh: “Anh đừng cứ nhắc đi nhắc lại chuyện bà ngoại không thể rời xa các người nữa được không? Em biết rồi.”
Cô quay đầu đi: “Không phải anh có buổi họp đánh giá sao? Đi đi.”
Lâm Tại Đường không nói thêm câu nào, xoay người bước ra ngoài.
Anh quá hiểu Ngô Thường rồi, mức độ thân thiết của cô với một người phụ thuộc vào việc người đó có thể mang lại cho cô bao nhiêu lợi ích.
Anh hiểu rất rõ, Ngô Thường chắc là đã tìm được con đường tốt hơn rồi.
Cô là người rất kín kẽ, chuyện gì cũng không lộ vẻ gì ra ngoài, nhưng luôn âm thầm chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy. Cô lúc nào cũng có plan B, thậm chí cả plan C cũng đã sẵn sàng.
Anh đưa Giang Triết trở về đường Hải Châu, trên đường đi, Giang Triết hỏi anh: “Con đầu tư bao nhiêu vào tổ hợp phức hợp của Ngô Thường vậy?”
Lâm Tại Đường biết rõ mục đích của câu hỏi ấy, Giang Triết muốn nhìn xem mức độ anh ủng hộ Ngô Thường đến đâu. Nếu mức độ hỗ trợ càng lớn, khả năng thành công của tổ hợp phức hợp cũng càng cao. Thực ra, chuyện tổ hợp phức hợp này Ngô Thường chưa từng nói gì với anh, tất cả đều do anh tự đoán ra. Lúc này tất nhiên anh không thể làm lộ Ngô Thường, bèn đáp: “Cái này là đường lui tụi con tự chuẩn bị cho mình đó chú, lỡ như mai mốt Đèn Trang Trí Tinh Quang sập tiệm, con phá sản, thì ít ra vẫn còn sản nghiệp của Ngô Thường chống đỡ, không tới mức chết đói.”
Giang Triết gật đầu: “Vậy chú hiểu rồi, chú phải dốc toàn lực chứ gì! Mặc dù Ngô Thường không cho chú tiền.”
Không cho tiền. Nghe tới đây, Lâm Tại Đường bật cười. Thì ra hôm nay Ngô Thường chịu tới là vì muốn “nhổ lông” Giang Triết.
Giang Triết thở dài: “Chú Giang đây lớn tuổi rồi, vậy mà bị hai đứa nhỏ tụi con gài bẫy. Nói thật, hai đứa tụi con là cặp vợ chồng thế hệ thứ hai đàng hoàng nhất mà chú từng gặp. Người ta thì sống hưởng thụ từ lâu rồi, chỉ có hai đứa tụi con, trong đầu lúc nào cũng chỉ có tiền.”
Lâm Tại Đường đành lắc đầu cười bất lực.
Tới khi anh quay về tổng bộ thì đã hơn bảy giờ tối, vẫn còn hai bản thiết kế chưa được đánh giá, người cuối cùng là Mạnh Nhược Tinh.
Mạnh Nhược Tinh bây giờ thay đổi rất nhiều, nếu là trước đây, ai mà dám lãng phí thời gian của cô ta như vậy, thể nào cũng bị lật bàn. Còn giờ, cô ta điềm tĩnh và khiêm nhường hơn trước rất nhiều.
Mạnh Nhược Tinh muốn rũ bỏ cái mác “F2 Hải Châu”, mấy năm qua đã chịu không ít khổ sở, cuối cùng cũng trở thành nhà thiết kế đèn chiếu sáng hàng đầu. Cô ta như thể vương giả quay lại, quyết tâm mở ra một vùng trời mới tại Hải Châu.
Tới phiên cô ta được đánh giá, cô ta trình bày một bộ đèn phong cách tối giản cao cấp, bất kể là chất liệu, chi tiết thiết kế hay không gian trưng bày, đều vô cùng tráng lệ. Mạnh Nhược Tinh định vị rất chính xác: bán cho giới nhà giàu không thiếu tiền.
Tan họp, Mạnh Nhược Tinh gọi Lâm Tại Đường lại.
Thật ra mấy năm nay hai người họ thỉnh thoảng vẫn gặp nhau, nhưng chưa từng gặp riêng. Mạnh Nhược Tinh là người kiêu ngạo, trước đây từng nghĩ Lâm Tại Đường là người cô ta không cần. Vậy mà sau đó Lâm Tại Đường lại quay đầu tổ chức đám cưới với Ngô Thường, chẳng khác nào tát cô ta một bạt tai. Cho nên, cảm giác của cô ta đối với Lâm Tại Đường lại tăng thêm một tầng oán hận.
“Lâm Tại Đường, em không vòng vo khách sáo với anh nữa. Em nói cho rõ luôn, bản thiết kế này của em vẫn còn giữ lại vài phần. Nếu anh không hợp tác với em, em quay đầu bán cho Thịnh Đường liền. Anh cũng biết mấy năm nay Thịnh Đường rượt theo anh không tha.”
Mạnh Nhược Tinh là kiểu nhà thiết kế có bản lĩnh của loài sói, cô ta không phải kiểu người theo chủ nghĩa lý tưởng. Người ta hay nói phải gặp được người hiểu mình mới chịu bán bản thiết kế, còn cô ta thì không, cô ta chỉ nhìn vào giá chào mua.
Ở một góc độ nào đó, Mạnh Nhược Tinh rất giống Nguyễn Xuân Quế, mà với Ngô Thường cũng có đôi phần tương tự.
“Cô hiểu tôi mà, nếu tôi không chọn cô thì nhất định là tôi có phương án tốt hơn. Dù cô có bán cho Thịnh Đường thì cũng chỉ là công dã tràng thôi.”
Lâm Tại Đường không hề chấp nhận bất kỳ sự uy h**p nào, anh đã là một doanh nhân trẻ vững vàng trước sóng gió, bao nhiêu bão giông anh đều đã trải qua, một Thịnh Đường thì là gì chứ?
“Giống như năm đó anh đối xử với em vậy phải không? Nói chia tay với em rồi quay đầu cưới Ngô Thường.”
“Nếu cô nhất định muốn ví von như vậy, thì đúng là vậy đó.” Lâm Tại Đường đứng thẳng dậy: “Tôi không chọn cô nghĩa là tôi có người tốt hơn. Cho nên cô nên nghĩ kỹ lại xem cô muốn hợp tác với ai. Nếu là muốn hợp tác với Tinh Quang, vậy thì cô có lẽ nên khách sáo hơn một chút với tôi và cả đội của tôi.”
Mạnh Nhược Tinh bị chọc tức mà bật cười, cô ta nói: “Được thôi, quả nhiên là anh, mặt không đổi sắc, nhưng lòng thì độc ác. Em biết rồi, chờ kết quả đánh giá tổng hợp của bên anh đi.”
Cô ta quay người định đi, nhưng rồi lại quay đầu trở lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tại Đường: “Lâm Tại Đường, nếu anh có thể vì lợi ích mà kết hôn thì có lẽ cũng nên cân nhắc đá Ngô Thường đi, rồi hợp tác với em. Anh biết đó, IP cá nhân của em đáng giá lắm.”
Lâm Tại Đường nhìn cô ta một lúc, rồi chậm rãi nói: “Cô còn nhớ không? Năm đó tôi từng nói với cô: Một lần không chung thủy, cả đời không dùng được nữa.”
“Chuyện đã qua lâu như vậy, anh vẫn chưa buông bỏ à?”
“Không. Dù có bao nhiêu năm trôi qua, tôi cũng sẽ không thay đổi nguyên tắc của mình: một lần không chung thủy, cả đời không dùng được nữa.”
Lâm Tại Đường nói xong thì xoay người bỏ đi.
Chuyện đó, bất kể qua bao nhiêu năm, Lâm Tại Đường cũng không buông bỏ được, chỉ cần chợt nhớ tới, anh liền cảm thấy ghê tởm. Không phải vì còn tình cảm với Mạnh Nhược Tinh, ngược lại, chính vì như vậy, anh mới thấy rõ bản chất con người. Chính bản chất đó khiến anh thấy ghê tởm.
Lâm Tại Đường kết thúc công việc, trở về nhà.
Dạo gần đây, mấy chậu hoa Ngô Thường chuyển vào trong chậu đã được dời hết vào phòng khách, lá trên hàng rào xanh trong vườn rụng đầy một khoảng.
Căn bếp mỗi ngày vốn luôn ấm cúng giờ đây đã nguội lạnh, tủ lạnh gần như trống không.
Ngô Thường rất hiếm khi để đồ ăn trong tủ lạnh, cô luôn nói là phải ăn đồ tươi.
Tiêu chuẩn nguyên liệu của quán mì Hương Ngọc gần như là khắt khe tới cực điểm, cô cũng mang cái sự khắt khe đó vào trong đời sống. Có khi nói thèm ăn tô mì gà, cô liền bảo: “Vậy em đi về quê bắt gà!”
Lâm Tại Đường nói: “Mua sẵn rồi để đông lạnh trong tủ là được mà.” thì cô đáp: “Em không chịu.”
Lâm Tại Đường chưa từng gặp ai lại sẵn lòng bỏ ra nhiều công sức chỉ để ăn một miếng ngon như vậy. Nhưng anh lại buộc phải thừa nhận, mỗi ngày anh đều được ăn những bữa ngon nhất. Được ăn bữa cơm ngon, là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Còn bây giờ, tủ lạnh của anh trống trơn. Không, Ngô Thường vẫn còn chút từ tâm, để lại cho anh một gói hoành thánh nhỏ, nấu lên là ăn được.
Nhưng Lâm Tại Đường không thấy thèm ăn.
Ngày hôm đó, mọi việc cứ như đèn kéo quân xoay vòng khiến anh hiếm hoi cảm thấy mệt mỏi.
Anh vốn là người cực kỳ tràn đầy tinh lực, có thể quay cuồng làm việc và xã giao không nghỉ, có thể vùi mình trong nhà xưởng ba đến năm ngày, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là hồi sức lại được ngay.
Nhưng khởi nghiệp, chẳng phải cũng chính là làm c* li sao?
Lúc này đây, anh thật sự thấy mệt rồi.
Anh vẫn ngồi trước bàn trà, pha một ấm trà cho mình. Lúc ấy, anh lại nhớ tới mỗi lần ép Ngô Thường uống trà, gần như đều phải bóp hai má cô, rót trà vào miệng cô như thể uống trà sẽ lấy mạng cô vậy.
Ngô Thường luôn nói trà đắng, bất kể loại gì cũng đều đắng.
Cô bảo cuộc đời cô đã đủ đắng rồi, nên không muốn uống thêm mấy thứ đắng này nữa.
Lâm Tại Đường nhấp một ngụm trà, trong lòng nghĩ: Ngô Thường nói bậy, trà ngon như vậy, là do cô không biết thưởng thức.
Anh liếc mắt nhìn sang ghế sofa, hai cái gối tựa lông nhung đáng yêu mà Ngô Thường từng mua đã không thấy đâu nữa. Lúc đó anh từng nói: “Bộ sofa da xịn thế này, em lại để hai cái gối lông nhung lên.”
Ngô Thường đáp: “Anh biết gì chứ? Cái này gọi là sự va chạm giữa lạnh và ấm.”
Cô lúc nào cũng có lý lẽ của riêng mình, anh nói cô, cô liền cãi lại; mà không chỉ cãi, cô còn phải phản công.
Cho đến khi anh chịu thua: “Được được, em nói đúng, em không sai, là anh sai.”
Lúc đó cô sẽ híp mắt cười đắc ý: “Hứ!”
Bây giờ trong căn nhà này gần như chẳng còn món gì thuộc về Ngô Thường nữa, mà thực ra đồ đạc của cô từ trước tới nay đã chẳng có bao nhiêu.
Cô như thể luôn cảm thấy nơi này không phải là chốn của mình, hoặc cũng có thể là luôn sẵn sàng để rút lui, vì thế mỗi lần sắm sửa thứ gì trong nhà, cô đều tiết chế. Cô không mua những món lớn, đồ dùng hằng ngày cũng chỉ mua vừa đủ dùng, chưa bao giờ trữ sẵn.
Lâm Tại Đường biết rất rõ cảnh tượng ngày cô dọn đi, trong màn hình giám sát ở cổng sân, anh thấy cô kéo theo một chiếc vali 24 inch, đó là tất cả hành trang của cô.
Cô nhấc vali cho vào cốp xe mà chẳng tốn chút sức nào, sau đó bước lên xe, nổ máy rời đi một cách xa cách.
Cô không quay đầu lại.
Một lần cũng không.
Đúng lúc đó, Lâm Hiển Tổ gọi điện hỏi anh tình hình thu xếp nhà ở Thiên Khê tiến triển đến đâu, anh đáp: “Chiều mai con đưa ông đến Thiên Khê.”
Còn Ngô Thường thì sao? Lúc này, cô đang ở trong nhà của Bộc Quân Dương.
Cô nhớ bà nội Xuân Hoa lúc sinh thời rất yêu hoa, trong sân nhà bà trồng rất nhiều hoa. Trước khi ngã bệnh, mỗi ngày bà đều xách một giỏ hoa tươi ra biển, thả hoa lên mặt biển, để dòng nước cuốn chúng đi thật xa.
Bà yêu hoa đến mức khắc cả hoa lên những món đồ gỗ cũ. Những bông hoa to nhỏ khác nhau đó, chính là tấm lòng cả đời chưa từng héo úa của bà.
Có một nơi hoa được khắc dày đặc nhất, vết khắc sâu cạn không đều, nơi đó từng đặt chiếc giường bệnh mà Trương Khả Dao nằm.
Trong những ngày cuối cùng vô vọng của mình, bà nằm ở đó, cầm theo một con dao khắc, cứ thế khắc mãi, khắc mãi không ngừng.
Ngô Thường chụp một tấm ảnh mấy bông hoa đó rồi gửi cho Bộc Quân Dương, nói: “Em dọn dẹp lại nhà thì thấy cái này. Lần trước anh tới bị đồ đạc che mất, chắc là anh chưa nhìn thấy đâu.”
Rất lâu sau, Bộc Quân Dương mới nhắn lại: “Cảm ơn em, Ngô Thường.”
Bên cạnh, Bộc Hoan Lạc ghé đầu tới hỏi Bộc Quân Dương: “Cái này là gì vậy ba? Đẹp quá à.”
“Đây là tác phẩm của cụ cố Xuân Hoa của con đó.” Bộc Quân Dương bế Bộc Hoan Lạc lên.
Cô bé lại hỏi: “Ngày mai con có đến chỗ mẹ không ba?”
“Có chứ.”
Chưa kịp đưa Bộc Hoan Lạc sang chỗ mẹ, Bộc Quân Dương đã cảm thấy cô đơn rồi. Cũng lạ thật, bao năm sống ở Bắc Kinh, vậy mà anh lại không có nổi một người bạn có thể ngồi xuống nói đôi ba câu thật lòng. Có lẽ linh hồn của anh vốn dĩ đã là cô độc.
Anh rất may mắn vì năm đó không bán căn nhà ở Thiên Khê, vì trong căn nhà đó vẫn còn những bông hoa mà bà đã khắc. Anh hỏi Ngô Thường có thể giữ lại những bông hoa đó không.
Ngô Thường trả lời: “Em sẽ giữ mà.”
Cô không hỏi Bộc Quân Dương dạo này sống có tốt không, bởi cô biết có nhiều câu hỏi chẳng có nghĩa lý gì. Cuộc sống của mỗi người đều có lúc tốt lúc xấu, không ai mãi mãi sống tốt, cũng không ai mãi mãi sống khổ.
Cô cũng không dám nói quá nhiều với Bộc Quân Dương, sợ sẽ mang đến cho anh những phiền phức không cần thiết.
Ngô Thường bịt kín người lại, đang lau dọn trong nhà thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”, cô đi ra mở cửa, thấy Tống Cảnh xách chổi, giẻ lau và xô nước đứng đó.
“Tối rồi mà sao cậu tới đây?” Cô hỏi.
“Rảnh chứ sao, rảnh rỗi cũng chỉ rảnh thôi. Qua giúp cậu một tay.”
Tống Cảnh vừa làm vừa lải nhải với Ngô Thường: “Có phải con người lớn tuổi rồi là ai cũng muốn quay về quê không? Ông bà nội mình mấy bữa nay cứ đòi về căn nhà cũ ở Thiên Khê sống, cứ nói là lá rụng phải về cội. Mình nói: Ông bà về Thiên Khê, vậy con lấy gì sống?, họ lại bảo: Thì về cùng ông bà đi. Mình nói: Thế thì con mở cái viện dưỡng lão ở Thiên Khê luôn cho rồi. Cậu đoán thử ba mình nói gì? Ông ấy nói: ‘Làm đi, viện dưỡng lão hợp với con lắm, con có hơn chục năm kinh nghiệm chăm người già, quá chuyên nghiệp luôn.’”
Tống Cảnh vừa nói vừa thở dài: “Thật sự là tay cầm đồ của người ta thì mềm, miệng ăn cơm người ta thì ngắn, ông bà đã muốn về Thiên Khê, mình là bảo mẫu theo sát họ thì cũng phải về theo thôi…”
“Cậu có thể về mà.” Ngô Thường nói: “Mình cũng ở Thiên Khê. Lúc nào mình bận không xoay xở kịp, cậu giúp mình chăm bà ngoại nha.”
“Vậy thì cậu phải trả tiền đó nha. Cậu biết không? Chăm người già cực lắm đó. Ồ mà cậu biết rồi, cậu còn có cả kinh nghiệm lo ma chay nữa mà.” Tống Cảnh vừa dứt lời đã “phì” một tiếng, Ngô Thường liền bước tới dùng chổi đập vào cô ấy.
Tống Cảnh dùng chổi đỡ, hai người liền lao vào đánh nhau.
Giống hệt như hồi nhỏ chơi đánh trận giả, cậu công thì mình thủ, mình thủ thì cậu công, vừa đánh vừa cười. Cười một hồi, Ngô Thường bất chợt bật khóc nức nở.
Cô ôm lấy Tống Cảnh, nói: “Tống Cảnh à, trong lòng mình buồn lắm… Mình nhớ Nguyễn Hương Ngọc quá.”
“Tống Cảnh à, bây giờ ngoại mình quên càng ngày càng nhiều chuyện… Ngoại muốn ra biển đợi ông ngoại về… Nhưng ông ngoại mình mất mấy chục năm rồi…”
Tống Cảnh cũng ôm lấy Ngô Thường khóc theo, cô ấy nói: “Ngô Thường à, mình không muốn đi xem mắt mấy anh đầu heo nữa đâu, nghĩ vậy thì về Thiên Khê cũng hay mà…”
Ngô Thường nghe xong liền bật cười qua nước mắt, quay lại dỗ dành Tống Cảnh. Cô thấy Tống Cảnh mỗi lần đi xem mắt đều thật thảm, nếu cô ấy có thể quay về Thiên Khê mở một viện dưỡng lão thì quả là tuyệt vời nhất. Thiên Khê nằm ngay cạnh biển, chỉ cần sửa sang lại nhà cửa một chút, đúng là rất hợp để làm viện dưỡng lão!
Hai người cứ thế vừa khóc vừa cười vừa làm việc, tất bật suốt cả đêm. Sáng hôm sau, ngôi nhà cũ của Bộc Quân Dương đã tràn đầy sức sống trở lại.
Người của đội lắp đặt nội thất mà Lâm Tại Đường gọi đến cũng đã tới từ sớm, hai cô lại tiếp tục ra vườn chăm sóc hoa cỏ.
Đến chiều, Lâm Hiển Tổ cũng đến nơi. Ông cụ chẳng mấy để tâm đến chuyện mình sẽ ở đâu, vừa tới liền đi thẳng ra biển tìm Diệp Mạn Văn.
Diệp Mạn Văn đang ngồi đó, đợi thuyền trở về, bà nói với Lâm Hiển Tổ: “Bốn giờ rồi, hôm nay không về thì mai cũng phải về thôi.”
Lâm Hiển Tổ nói: “Được mà, anh ngồi đợi với em. Anh muốn uống với anh nhà em một ly.”
Lúc này Diệp Mạn Văn mới sực nhớ ra, bà hỏi ông: “Sao anh lại tới đây vậy?”
Lâm Hiển Tổ đáp: “A An ơi, thiếu gia nhớ nhà rồi. Sau này thiếu gia ở sát vách em nhé, tụi mình làm bạn, cùng nhau già đi.”
Diệp Mạn Văn cười đáp: “Được chứ, trong làng Thiên Khê có nhiều chị em lắm. Tụi mình cùng chơi.”
Lâm Tại Đường và Ngô Thường đứng cách đó không xa, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai ông bà. Cả hai đều nhìn về phía xa xa. Sau đó họ đi bộ xa hơn một chút, Lâm Tại Đường nói: “Vậy anh giao ông nội cho em nha. Mỗi lần anh tới nhà xưởng đều sẽ ghé thăm. Em giúp anh để ý ông một chút. Mẹ anh chắc cũng sẽ tới… Nếu bà làm em khó chịu thì cứ nói với anh.”
“Không cần đâu.” Ngô Thường nói: “Nói với anh thì có ích gì? Em tự xử lý được.”
“Ngô Thường, em có thể nói cho anh biết kế hoạch của em không? Anh có thể xem thử…”
“Không cần đâu.” Ngô Thường nhìn thẳng vào Lâm Tại Đường:
“Anh đừng quan tâm em kiếm tiền thế nào, cũng đừng lo em có đủ tiền hay không. Nhưng Lâm Tại Đường, em nói trước cho rõ, đến ngày ly hôn phải thanh toán tài sản, phần em đáng được nhận, anh không được thiếu một xu. Em biết anh không chịu ly hôn là vì không muốn chia cho em một nửa tài sản. Em cũng biết mẹ anh đang tìm luật sư để hỏi về phân chia tài sản. Em cho anh thời gian, nhưng nếu anh chuyển tài sản đi là không xong đâu. Đừng nói chuyện đạo đức với em, những gì em muốn đều là công sức lao động của em.”
“Em nhìn anh như vậy sao?”
Ngô Thường cười khẩy một tiếng.
“Ngô Thường, chưa tới phút cuối cùng thì đừng nói chuyện quá tuyệt tình.”
“Vậy thì cứ chờ xem đi.”
Lâm Tại Đường gật đầu, sau đó quay người bước đi dứt khoát.
Ngày hôm sau, Ngô Thường chính thức đón đội của Giang Triết đến.
Họ đứng nhìn ngôi làng Thiên Khê cũ kỹ và lạc hậu, ngắm nhìn bờ biển dài bất tận uốn lượn theo triền núi, lắng nghe tiếng sóng vỗ đều đều không dứt, đều cảm thấy rằng có lẽ mọi thứ nơi đây đều đang đúng lúc.
“Quy hoạch thêm một khu cộng đồng dưỡng lão nữa đi.” Ngô Thường nói.
“Vậy lại cần tiền.”
“Con sẽ nghĩ cách.”
Trong ánh mắt của Ngô Thường là tham vọng rực rỡ, cô không hề sợ hãi bất cứ khó khăn nào, càng không sợ thất bại.
Cô nói một câu danh ngôn để đời: “Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng Trái Đất lên.”
Thiên Khê chào đón bạn.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc