Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 43
Cắt giấy năm mới, một mình rơi lệ
Chương 43: Nợ cũ năm xưa
*
Câu đối xuân dán bị lệch
Tí Vàng cười tôi
Ngoại hỏi tôi
Chữ này đọc sao?
Tháng 2 năm 2019
“Không lẽ sau này mình cũng thế?” của Ngô Thường
–
Đêm đầu tiên Ngô Thường ngủ lại nhà ở Thiên Khê, ngoài trời vang lên tiếng sấm.
“Không phải sắp mưa rồi đó chứ?” Cô bò dậy từ trên giường rồi chạy ra cửa sổ nhìn. Bên ngoài tối mịt, hai cái lồng đèn trước cửa đã tắt ngúm. Dưới nhà bếp có tiếng lửa cháy, cô quay đầu chạy xuống lầu, thấy Diệp Mạn Văn đang nấu mì trong bếp.
“Ngoại, ngoại nấu mì làm gì vậy?”
“Thì con tối nay phải ăn mà.” Diệp Mạn Văn đáp.
“Đó là hồi trước con còn đang phát triển đó ngoại!” Ngô Thường cười nói: “Chuyện của mười mấy năm trước rồi, giờ con đâu có ăn khuya nữa đâu!”
Khoảng mười ba, mười bốn tuổi, lúc ấy cơ thể của Ngô Thường đang trong thời kỳ phát triển, mỗi ngày như ăn hoài không đủ, nửa đêm là mắt sáng lên như chuột con, lục tung nhà bếp tìm đồ ăn. Hồi đó nhà nghèo, không có gì ngon lành, Diệp Mạn Văn xót cháu, đêm nào cũng nấu trứng cho cô ăn. Hậu duệ của ngự trù hoàng cung mà, bà làm món trứng đủ kiểu hoa mỹ: trứng nấu rượu nếp, trứng hấp, canh trứng, bánh trứng chiên… Có lần Ngô Thường khoác lác với Tống Cảnh: “Mình ăn tới bốn mươi hai món trứng khác nhau rồi đấy!”
Diệp Mạn Văn quay đầu liếc cô một cái, hừ nhẹ: “Ngựa không ăn cỏ đêm thì không mập, con đừng có bắt chước Xuân Quế, suốt ngày cái này không ăn, cái kia không ăn. Chỉ cần con còn thèm ăn, còn muốn ăn thì cứ ăn đi.”
“Rồi rồi rồi, con ăn!”
Bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm, Ngô Thường nhớ tới hai cái lồng đèn bị tắt, liền chạy ra xem. Tí Vàng đứng dậy ở cửa, lẽo đẽo đi theo cô ra ngoài. Ngô Thường cúi xuống nói với nó: “Mày theo tao làm gì? Tao có mất tích đâu mà lo?” Tí Vàng cọ cọ vào ống quần cô.
Từ sau khi Nguyễn Hương Ngọc rời đi, lúc đầu Tí Vàng còn chưa hiểu chuyện, mỗi ngày vẫn vui vẻ, tiếp tục làm bá vương chó ở Thiên Khê. Rồi bỗng một ngày, như thể nó chợt hiểu ra, biết là mẹ Hương Ngọc đã đi thật rồi, nó liền ủ rũ hẳn. Ngô Thường thấy chó thật tội, người nhớ một người còn có thể đi dạo, nói chuyện với người khác, chứ chó mà nhớ ai thì chỉ có nằm ì một chỗ, hoặc lang thang không mục đích. Giờ đây, Tí Vàng đã hoàn toàn thành Lão Vàng, không còn làm bá vương nữa, dù chó ở ngoài có đánh nhau ầm ĩ thì nó cũng chẳng màng. Nó chỉ muốn ở bên Diệp Mạn Văn hay Ngô Thường, họ đi đâu nó theo đó, không rời nửa bước.
Ngô Thường đẩy cửa ra, cô giật nảy mình, ngoài cửa tối om, trong bóng tối lờ mờ có một bóng người đang đứng.
“Ai đó?” Cô hỏi.
“Là anh. Lâm Tại Đường đây.” Lâm Tại Đường nghe cô nói chuyện với Lão Hoàng, giọng cô nhẹ lắm, nghe buồn rười rượi.
Ngô Thường bước lại gần, hỏi anh: “Anh tới làm gì vậy? Trễ vậy rồi mà.”
“Anh nhắn tin cho em mà em không trả lời, anh có chuyện gấp muốn tìm em.”
“Em ngủ sớm nên không xem điện thoại.” Ngô Thường đáp, “Chuyện gì vậy?”
“Giang Triết ngày mai tới Hải Châu đặt đèn, ông ấy nói muốn gặp em với anh cùng một bữa.” Lâm Tại Đường giải thích: “Ngô Thường, em biết mà, anh muốn làm thương hiệu thiết kế độc lập. Kênh online của Giang Triết phủ được nhiều khu nhà sang trọng, toàn là khách hàng tương lai của Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
“Chuyện này thì cho dù tối nay em không trả lời, sáng mai anh gọi một cú điện thoại là được rồi. Anh biết là em sẽ không từ chối mà.” Lông mày Ngô Thường cau lại: “Còn đang trong thời kỳ hôn nhân có hiệu lực, em biết mình nên làm gì.”
Lâm Tại Đường gật đầu, anh nhìn vào trong sân, thấy đèn trong bếp vẫn sáng, Diệp Mạn Văn hình như đang bận. Anh tính bước vào chào hỏi, nhưng Ngô Thường giơ tay chặn trước mặt anh: “Anh đừng vào.”
“Tại sao?”
“Vì đây là nhà của em, người bên trong là ngoại của em, chẳng liên quan gì tới anh hết. Sau này nếu không được em cho phép, anh đừng đến nhà em.”
Đây là lần đầu tiên Ngô Thường thẳng thừng và lạnh lùng đuổi Lâm Tại Đường như vậy. Cô khoanh tay lại, tư thế đầy xa cách, Tí Vàng ngồi bên chân cô nhìn về xa xăm, không biết đang nghĩ gì. Hai cái lồng đèn mà Tết năm ngoái Lâm Tại Đường treo trước cửa giờ đã hư mất, mọi thứ nơi đây hình như chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.
“Anh thắp một nén hương cho mẹ Hương Ngọc được không?” Anh gần như là van xin.
“Không được.” Ngô Thường nói: “Cho dù chết rồi, bà cũng chỉ là mẹ của em, không liên quan tới anh.”
Ngực Lâm Tại Đường như bị ai đó đấm mạnh một cái, nhức nhối vô cùng. Nhưng anh vốn là người tự cao, lúc này chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói: “Mai gặp.”
Sau đó cô quay lưng bỏ đi.
Con đường trong làng Thiên Khê vẫn vậy, chật hẹp, quanh co. Anh nhanh chóng khuất bóng.
Sau khi lên xe, anh ngồi đó thật lâu, không biết nên chạy đi đâu. Anh không thích căn nhà trống rỗng của mình.
Ngô Thường chạy vào nhà tìm pin, lại chạy ra ngoài thay pin cho lồng đèn, lồng đèn lại sáng lên lần nữa. Cô đứng đó, ngẩng đầu nhìn đèn, trong lòng nghĩ: Sấm cũng chỉ đánh hai tiếng là dứt. Sấm khan mà chẳng có mưa.
Diệp Mạn Văn đã làm cho cô một tô mì, phía trên có một quả trứng đẹp mắt. Ngô Thường ngồi bên bàn gỗ ăn mì, Diệp Mạn Văn ngồi đối diện nhìn cô. Ánh mắt Diệp Mạn Văn lơ đãng, như thể Ngô Thường vẫn còn là đứa bé ngày nào, mãi mãi chẳng chịu lớn.
Trên bàn gỗ có một chiếc hộp, bên trong đựng đầy giấy ghi chú. Ngô Thường rảnh một tay, tiện tay rút ra một tờ, là tờ mà mấy tháng trước Nguyễn Hương Ngọc từng viết: “Thường Thường đau dạ dày, không được ăn đồ lạnh.”
Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, Nguyễn Hương Ngọc lại trở về trong ký ức của cô. Sợi mì như mắc nghẹn ở cổ, Ngô Thường sặc một cái, cô vội vàng nhét tờ giấy ghi chú trở lại, ho vài tiếng rồi uống liền mấy ngụm nước.
Diệp Mạn Văn thở dài một hơi, xoay người bỏ đi.
Người già rồi, dường như không còn dễ khóc nữa. Con gái mất đã hơn một tháng, bà vẫn chưa rơi một giọt nước mắt. Như thể chuyện sinh ly tử biệt khiến bà tê dại rồi. Chỉ còn lại một cảm giác: mệt. Ngày nào cũng mệt mỏi như nhau. Có khi mở mắt nhìn ra ngoài, thấy cảnh vật trống rỗng, bà tự hỏi:
“Cả đời này, sinh không mang đến gì, chết chẳng đem đi được gì… Vậy có phải sống uổng một đời không?”
Bà nằm nghiêng trên giường, thân thể gầy trơ xương. Từ khe cửa, Ngô Thường nhìn thấy dáng bà ngoại cô đơn lẻ loi, trong lòng đau như kim châm.
Cô vội chạy lên lầu, ôm gối và mền xuống, hít sâu một hơi trước cửa phòng rồi dùng giọng vui vẻ nói: “Ngoại ơi, con ngủ không được, con muốn ngủ với ngoại!”
Diệp Mạn Văn quay lại nhìn cô, thấy cô cười toe toét, y như năm nào. Chỉ có điều, trong đôi mắt ấy, vẫn ẩn chứa một nỗi buồn khó lòng gột sạch.
Bà nhích vào trong giường, sau đó vươn tay ra: “Lại đây.”
Ngô Thường leo lên giường, chui vào lòng ngoại ấm áp, cô ríu rít nói nhỏ: “Vẫn là ngoại ôm êm nhất.”
“Vậy Lâm Tại Đường ôm không êm sao?” Diệp Mạn Văn hỏi: “Con dọn về đây ở với ngoại, rồi nó ăn uống sao bây giờ? Nó kén ăn như vậy, có đói bụng không đó?”
“Anh ấy ủng hộ con dọn về chăm ngoại mà.” Ngô Thường nói: “Ngoại lạ gì anh ấy nữa, hiếu thảo lắm.”
“Nhưng nó ăn uống sao bây giờ?” Diệp Mạn Văn vẫn lo cái bụng của Lâm Tại Đường. Bà biết anh ăn uống kỹ lưỡng, có lúc đi công tác về, đúng dịp Ngô Thường không có ở Hải Châu, anh lại vội chạy về Thiên Khê ăn cơm bà nấu, rồi ngồi trò chuyện một chút.
Ngô Thường không muốn nói bất kỳ điều gì không hay về Lâm Tại Đường trước mặt ngoại, sợ bà buồn nên làm nũng: “Ngoại thiên vị quá nha, chỉ lo cho Lâm Tại Đường ăn có ngon không, chẳng thèm lo cho con. Con muốn ở với ngoại mà, với lại qua Tết, nhà hàng của con bắt đầu thi công rồi, làm gì còn tâm trí lo cho Lâm Tại Đường nữa. Anh ấy lớn già đầu rồi, chẳng lẽ không tự lo cho bản thân được sao?”
“Ừ ha.” Diệp Mạn Văn nói: “Ngủ đi, Thường Thường ngoan của ngoại.”
Bàn tay của Diệp Mạn Văn nhẹ nhàng vỗ lên vai Ngô Thường, khe khẽ hát bài hát cô từng thích nghe thuở nhỏ. Ngô Thường nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ngô Thường phát hiện ngoại không có trong phòng, cô vội vàng mặc quần áo rồi chạy đi tìm.
Chạy một mạch đến bờ biển, cô thấy ngoại đang ngồi ôm gối một mình trên bãi cát trước tiệm tạp hoá, trông thật đơn độc.
Ngô Thường bước tới khoác áo cho bà, bà quay đầu lại nói: “Hôm nay là ngày tàu của ông con cập bến.”
Ông ngoại đã mất tích mấy chục năm rồi, ai cũng biết chắc là ông đã chết, ngay cả Diệp Mạn Văn cũng từng mặc định như vậy. Bà lấy cái ngày mà ông ngoại lẽ ra phải về nhưng không về đó làm ngày giỗ cho ông. Nhưng từ sau khi Nguyễn Hương Ngọc mất, Diệp Mạn Văn lại đột nhiên tin rằng ông sẽ trở về. Rằng chiếc tàu của ông sẽ cập bến.
“Hôm nay hả…” Ngô Thường mở điện thoại tra thông tin cảng, rồi nói với Diệp Mạn Văn: “Ngoại ơi, hôm nay không có tàu thuyền cập bến đâu. Sớm nhất cũng phải chiều bốn giờ ngày mai.”
Diệp Mạn Văn thoáng ngỡ ngàng: “Vậy hả?”
“Dạ.” Ngô Thường vòng tay ôm vai bà: “Mai con đi với ngoại chờ. Sau này con sẽ luôn chờ với ngoại.”
“Được chứ.” Diệp Mạn Văn cười: “Con còn nhớ không, mỗi lần ông con cập bến, đều mang về nhiều đồ chơi ngon lành lắm.”
“Ngoại ơi… con chưa từng gặp ông ngoại đâu…” Ông ngoại đã mất tích nhiều năm như vậy rồi.
“Nhưng mẹ con thì nhớ, lúc đó mẹ con còn nhỏ, hay theo ngoại ra bờ biển chờ tàu…” Ngoại kể tiếp:
“Chỉ tiếc là một ngày nọ, tàu của ông con không cập bến nữa. Ngoại hết cách rồi, phải gửi mẹ con tới làng Xa…”
“Thường Thường à, con nói xem mẹ con có giận ngoại không? Lúc đó còn nhỏ xíu mà đã bị đưa đến làng Xa…”
“Chỗ làng Xa đó, mấy ngày mới có một chuyến tàu. Cái đảo nhỏ đó, người thì ít, nước thì hiếm, đồ ăn cũng chẳng có mấy thứ… Nhưng mà mẹ con chưa bao giờ trách ngoại hết…”
Ngô Thường lặng lẽ lắng nghe, cái tên “làng Xa” đã quá quen thuộc với cô. Nguyễn Xuân Quế thường nói: “Cái nơi rách nát làng Xa đó, đáng bị nước biển nuốt sạch. Bọn người ở làng Xa đều đáng chết trôi.”
Mỗi lần nói tới đều là giọng độc địa, nghiến răng nghiến lợi. Sau khi Nguyễn Hương Ngọc mất, có lần Nguyễn Xuân Quế còn nói: “Thấy chưa, người làng Xa chẳng ai có kết cục tốt đẹp.”
Làng Xa. Một nơi xa xôi gọi là làng Xa.
Ngô Thường biết, Diệp Mạn Văn đang chìm trong nỗi tự trách sâu sắc. Bà nghĩ rằng cuộc đời bất hạnh của Nguyễn Hương Ngọc là do mình gây ra, nếu như năm đó bà không gửi con gái đến làng Xa, thì biết đâu mọi chuyện sau này đã rẽ sang một hướng khác?
Ngô Thường nói với bà: “Mẹ nói, lúc ở làng Xa mẹ rất vui. Mẹ ăn cơm khắp xóm, ngày nào cũng xuống biển bắt cá, còn học nấu ăn nữa… Mẹ còn… quen ba con. Mẹ rất hạnh phúc mà.”
Mắt của Diệp Mạn Văn sáng lên: “Ba của con… Tại Đường có vài phần giống ba con. Nó cười lên rất giống ba con. Tiếc là Tại Đường không hay cười.”
Ngô Thường nhận ra vị trí của Lâm Tại Đường trong lòng bà ngoại, bà đã sớm xem anh như con cháu ruột của mình. Bà thường chỉ nói vài câu đã lại nhắc đến Lâm Tại Đường.
“Ngoại ơi, hôm nay con phải lên thành phố lo chút việc, ngoại hứa với con hôm nay đừng đi xa quá nha?” Ngô Thường nói: “Bây giờ ngoại đi càng lúc càng xa, mấy hôm trước người ta nói ngoại một mình đi đến tận trấn rồi. Ngoại đi xa như vậy đúng là giỏi thật, nhưng mà con lo lắm, sợ ngoại không biết đường về.”
“Được rồi. Hôm nay ngoại chỉ đi đến làng Lâm Hải thôi.”
“Đừng đi Lâm Hải, ở đầu làng có hai người bị khùng, lớn tuổi rồi, mà tính tình càng lúc càng kỳ. Bữa kia con đi ngang nhà xưởng, họ rượt theo đòi đánh con, còn nói con gạt họ để cướp nhà của họ nữa kìa.” Ngô Thường dặn dò Diệp Mạn Văn.
“Ừ, được rồi.”
Sắp xếp xong cho Diệp Mạn Văn, Ngô Thường lái xe lên Hải Châu.
Cô với Giang Triết cũng đã một thời gian không gặp, lần cuối cùng trò chuyện là hơn nửa năm trước, khi đó Giang Triết hỏi cô có muốn sang Thượng Hải làm việc không, ông ấy nhìn trúng năng lực của Ngô Thường, muốn mời cô về giúp quản lý cả công ty. Ngô Thường khi đó cũng có chút lung lay, cô không muốn cứ ở nhà mãi, nấu cơm, tưới cây. Nhưng rồi sau đó lại xảy ra chuyện bất ngờ nên cô đành từ bỏ ý định đó.
Sau này, khi mọi chuyện dần sáng tỏ, cô nhận ra trong thời gian ngắn có lẽ chưa thể đi nơi khác được, thế là cô bắt đầu để ý đến nhà hàng ở Thiên Khê.
Ngô Thường là người không thể ngồi yên, cô không làm được một phu nhân Hải Châu đúng chuẩn, không thể cứ dựa dẫm vào người đàn ông đang làm mưa làm gió ngoài kia.
Tết sắp đến rồi, khu nội thành Hải Châu đã bắt đầu có không khí năm mới. Đèn Trang Trí Tinh Quang quyên tặng một lô đèn cho chính quyền thành phố, bây giờ mấy con đường lớn và phố cổ ở Hải Châu đều đã treo đầy đèn.
Ngô Thường ghé qua quán mì một chuyến, kỳ nghỉ đông khách du lịch nhiều, quán mì làm ăn rất phát đạt. Cô vào bếp kiểm tra nguyên liệu, từng món một đều xem rất kỹ. Năm xưa từng vì chuyện này mà gặp nạn, tuy là do kẻ xấu gây ra, nhưng bài học phải cẩn trọng với nguyên liệu thực phẩm vẫn luôn được cô khắc ghi.
Quản lý nói muốn tuyển thêm vài người để ứng phó với cao điểm khách trong kỳ nghỉ đông, Ngô Thường suy nghĩ rồi nói: “Tuyển nhân viên thì sau cao điểm cũng không dùng tới nữa, người ta còn phải tìm việc khác. Vậy tuyển sinh viên trong trường làm part-time đi, mướn làm thời vụ. Trả lương cao chút.”
“Vậy thì tốt quá, tốt quá.”
Thấy quản lý có vẻ hơi dè dặt với mình, Ngô Thường liền nói: “Đừng sợ tôi, tôi đâu có ăn thịt người. Chị nói chuyện với mẹ tôi sao thì cứ nói với tôi y chang vậy được không?”
“Cứ cảm thấy cô bận rộn suốt nên không dám làm phiền.”
Bận. Không sai, mà cũng chỉ là cái cớ do cô tự tạo ra thôi. Người ngoài nhìn vào cũng hiểu rõ, làm một phu nhân Hải Châu, suốt ngày bận rộn ngược xuôi, nhưng chuyện chính đáng thì chẳng mấy khi làm được. Ngô Thường nghĩ đến đó thì quay xe đến tòa nhà Tinh Quang.
Đã lâu lắm rồi cô không đến tòa nhà Tinh Quang. Cô ghét đến đó, cái cảm giác rất khó tả, như thể mình tự tay trồng một vườn hoa rực rỡ, cuối cùng lại bị hàng xóm nhổ sạch tận gốc. Cô vừa dừng xe thì vừa hay gặp Quách Lệnh Tiên. Chị ta chạy nhanh mấy bước tới, khoác tay Ngô Thường: “Cho hỏi, sao em không chịu ra ăn với chị một bữa vậy hả?”
“Em bận mà.” Ngô Thường nói: “Với lại mỗi lần ăn với chị, chưa tới nửa tiếng là chị lại phải đi họp, em ăn cũng không được yên nữa.”
“Lần sau chị sửa, nha? Lần sau mà còn vậy nữa, em cứ chặn số chị luôn đi.”
“Em không nỡ chặn chị đâu!”
Ngô Thường cười khẽ, đầu hơi nghiêng, tựa lên vai Quách Lệnh Tiên một cái. Cô đã quá quen với chuyện xã giao giả lả, nên lúc nào cũng giữ được vẻ thân thiện và niềm nở với Quách Lệnh Tiên.
Bãi đậu xe có một chiếc Rolls-Royce chạy vào, tiếng động cơ gầm lên khá lớn, Ngô Thường hỏi Quách Lệnh Tiên: “Mạnh Nhược Tinh cũng tới hả?”
“Ừ.” Quách Lệnh Tiên nói: “Cô ta nói mang bản mẫu đến. Gần đây cô ta đoạt giải quốc tế, danh tiếng đang nổi như cồn.”
“Chị ta đúng là giỏi thật.”
Mạnh Nhược Tinh đậu xe xong thì đi về phía hai người.
Dáng vẻ ấy vẫn giống như năm nào khi bước vào quán cà phê — cao ngạo, xa cách, cổ cao thẳng tắp như thiên nga kiêu hãnh.
Chỉ là bây giờ con thiên nga này không còn mặc váy nữa, cô ta mặc quần yoga, áo ôm khô nhanh, khoác ngoài là áo lông vũ hàng hiệu đắt tiền.
“Sếp Quách, lâu quá không gặp.”
Mạnh Nhược Tinh từ xa chào Quách Lệnh Tiên, nhưng Quách Lệnh Tiên chỉ khẽ gật đầu với cô ta, tỏ ra xa cách hơn trước nhiều.
“Ngô Thường, cô Lâm, lâu quá không gặp.” Mạnh Nhược Tinh quay sang chào Ngô Thường.
Ngô Thường mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”
“Dạo này cô Lâm bận gì vậy? Lâu rồi không thấy cô Lâm có động tĩnh gì hết.” Mạnh Nhược Tinh hỏi tiếp.
“Dạo này trồng hoa, mua vàng ấy mà.” Ngô Thường thở dài một tiếng: “Đánh bài thì hên xui, tôi chơi mấy lần, thua hoài nên nghỉ chơi luôn.”
Nghe vậy, Mạnh Nhược Tinh quay đầu nhìn chằm chằm cô. Bao nhiêu năm từng giao đấu vài lần, cô ta cũng ít nhiều hiểu được Ngô Thường: Miệng của cô chẳng bao giờ nói được mấy câu thật lòng, toàn là nói chuyện lung tung.
Quách Lệnh Tiên không muốn nói chuyện với Mạnh Nhược Tinh, chị ta lên đến văn phòng trên lầu liền viện cớ có cuộc họp rồi rút lui trước. Thương trường không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng chẳng có bạn bè lâu dài. Hai năm trước, nhà họ Mạnh từng chơi xấu chồng chị ta, từ đó về sau, chị ta và Mạnh Nhược Tinh dần xa cách.
Người phụ trách tiếp khách là nhân viên mới, không nhận ra Ngô Thường, trước khi dẫn Mạnh Nhược Tinh vào phòng tiếp khách thì hỏi: “Cho hỏi cô này đi cùng à? Hay là tôi dẫn cô đến khu khách vãng lai, cô có thể gọi điện nhờ người ra đón?”
“Được thôi.” Ngô Thường nói.
“Cô này… hay là cô đừng đưa cô ấy ra khu khách nữa.” Mạnh Nhược Tinh nhắc nhở nhân viên tiếp tân: “Cô ấy phải được đưa thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, vì cô ấy là vợ tổng giám đốc.”
Mở miệng một câu “vợ tổng giám đốc”, ngậm miệng lại vẫn là “vợ tổng giám đốc”, cứ như thể Ngô Thường là món phụ kiện gắn vào người Lâm Tại Đường vậy. Mà đúng là Mạnh Nhược Tinh cũng xem cô như thế thật, chẳng phải Ngô Thường chỉ là món phụ kiện của Lâm Tại Đường đó sao?
Nhân viên tiếp khách hơi lúng túng, Ngô Thường liền nói: “Cô không cần phải như vậy, cô chỉ đang làm đúng quy định công ty thôi, chẳng có gì sai cả. Tôi gọi điện là được rồi.”
Cô không gọi cho Lâm Tại Đường, mà gọi cho một cô bé từng làm ở bộ phận kinh doanh. Cô bé hí hửng chạy đến đón, trên tay còn cầm một bịch khoai tây chiên, vừa gặp đã dúi ngay vào tay Ngô Thường: “Cái này chị thích ăn nhất nè!”
Ngô Thường đi theo cô bé đến phòng trà ngồi một lát, cô bé vừa ăn vừa than thở, nói dạo này hàng hóa khó bán lắm, cái mẫu đèn mới ra có khung pha lê gì đó, nhìn hình thì đẹp, mà hàng thật thì như miếng nhựa mỏng. Mà bọn em cũng không dám than, mở miệng ra là người ta bảo “đó là chất liệu bảo vệ môi trường”.
Ngô Thường ngồi nghe cô bé lải nhải, sau đó góp ý: “Em thử nghiên cứu cách gộp cái đèn đó vào làm hàng tặng kèm xem sao. Chị biết cái mẫu đó rồi, đúng là áp dụng khái niệm bảo vệ môi trường, chỉ là hướng truyền thông bị lệch.”
Mắt cô bé sáng rực lên: “Ờ ha! Phải là chị mới nghĩ ra được đó!”
Lúc này tin nhắn của Lâm Tại Đường gửi tới, anh hỏi Ngô Thường đang ở đâu.
Ngô Thường trả lời: “Phòng trà.”
“Qua phòng anh trước đi?”
“Ừ.”
Trước đây khi còn làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, Ngô Thường là người kỵ nhất chuyện đến văn phòng của Lâm Tại Đường. Ngày nào cô cũng lo tránh điều tiếng, cũng sợ người khác nghĩ cô được ưu ái vì là người của Lâm Tại Đường. Khi ấy cô thật lòng mong muốn người ta nhìn cô bằng con mắt công bằng, cũng từng âm thầm hy vọng có người thật lòng công nhận cô.
Nhưng từ sau khi rời khỏi công ty theo cách đó, cô lại thấy… mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa rồi.
Khi Lâm Tại Đường đang bàn chuyện công việc với Giang Triết, Ngô Thường ra sân thượng hít thở không khí. Trên sân thượng có làm cảnh quan vườn nhân tạo, Lâm Tại Đường nói muốn cho nhân viên đứng cao lên một chút, như vậy có thể nhìn thấy muôn ngàn ánh đèn của Hải Châu.
Lúc Ngô Thường lên tới sân thượng, Mạnh Nhược Tinh đang ngồi đó gọi điện thoại, thấy Ngô Thường liền vẫy tay bảo cô lại gần.
Ngô Thường chưa từng một mình chạm mặt Mạnh Nhược Tinh, nhưng cô cũng không ngại, cứ đường hoàng ngồi xuống.
“Hai người sắp ly hôn rồi hả?” Mạnh Nhược Tinh đột nhiên hỏi cô.
Ngô Thường hơi bất ngờ, chuyện giữa cô và Lâm Tại Đường vẫn chỉ dừng lại giữa hai người, ngay cả Nguyễn Xuân Quế cũng không biết được bao nhiêu.
“Tôi sống rất ổn, sao lại phải ly hôn chứ?” Ngô Thường hỏi.
“Tôi đâu có biết! Tôi chỉ nghe nói nên mới hỏi vậy thôi mà.” Mạnh Nhược Tinh đưa tay nghịch tóc, nhìn Ngô Thường đầy vẻ châm biếm. Thật lạ, cô ta trước giờ chưa bao giờ có cảm tình với kiểu người như Ngô Thường.
“Ngô Thường, một cuộc hôn nhân không có tình cảm thì có ý nghĩa gì chứ? Căn biệt thự tôi thiết kế cô ở có vừa ý không? Mỗi lần cô nhìn thấy cách bày trí trong nhà, chẳng lẽ không nghĩ đến tôi sao? Cô không cảm thấy khó chịu à? Cô không quan tâm việc trong lòng Lâm Tại Đường luôn nghĩ tới tôi sao? Cô có biết anh ấy vẫn thường xuyên ăn cơm với ba mẹ tôi không?” Mạnh Nhược Tinh nói rất nhanh, từng câu từng câu như súng máy, liên tục quét về phía Ngô Thường.
Mạnh Nhược Tinh không phải hạng dễ chịu gì, cô ta luôn cho rằng năm đó là do Lâm Tại Đường ngoại tình tư tưởng trước, đồng thời cũng chắc chắn rằng khi Lâm Tại Đường và cô ta còn chưa chia tay, Ngô Thường đã chen chân vào, nếu không Lâm Tại Đường sẽ không dứt khoát như vậy mà chấm dứt tất cả.
Lâm Tại Đường và Ngô Thường để dân Hải Châu coi cô ta như một trò cười hài hước đến vậy, cơn giận này cô ta đã nén suốt mấy năm trời.
Cô ta nghĩ mình có thể khiến Ngô Thường tổn thương, vậy mà Ngô Thường lại nhíu mày, trông có vẻ rất khó hiểu. Một lát sau cô mới nói: “Anh ấy yêu chị nhiều như vậy, sao lại quay đầu cưới tôi? Vậy… nghe không hợp lý lắm.” Nói xong cô còn cười: “Chị đừng đánh giá cao bản thân quá, cũng đừng xem thường tôi. Tương tự, cũng đừng đánh giá quá cao tình cảm của Lâm Tại Đường dành cho chị. Lâm Tại Đường là thương nhân, thương nhân thì coi trọng lợi ích hơn tình cảm, đạo lý này cần tôi giảng cho chị nghe hả?”
“Chính cô cũng nói rồi đó, thương nhân coi trọng lợi ích hơn tình cảm, nếu Lâm Tại Đường chỉ xem trọng lợi ích…”
“Nếu chị thích anh ấy thì lấy đi.” Ngô Thường bực bội ngắt lời Mạnh Nhược Tinh: “Ai thèm tranh giành với chị mấy chuyện như vậy? Đàn ông ấy à, không phải đầy rẫy khắp nơi sao?”
Đàn ông cái thứ này, thứ này.
Ngô Thường đúng là nghĩ như vậy, nhiều năm nay cô chính là cái loại người bị người ta nói là lòng lang dạ sói, cô chưa bao giờ quan tâm mấy cái thứ đàn ông đó có yêu cô hay không. Cô chỉ quan tâm mình lấy được có đủ nhiều hay không thôi.
Giang Triết vừa mới lên tới, liền cười cười nói với Lâm Tại Đường: “Thứ này.”
Lâm Tại Đường mím môi không nói gì, xoay người bước đi.
Lúc ăn cơm, Ngô Thường hỏi Giang Triết có muốn cùng cô đến Thiên Khê xem thử không, chính là chỗ năm đó sau khi cô về từ hội nghị đặt hàng đã dẫn một nhóm nhà thiết kế đi chơi. Giang Triết dĩ nhiên là đồng ý, ông ấy rất thích Thiên Khê.
“Tổng Giám đốc Lâm có đi cùng bọn tôi một chuyến không?” Giang Triết hỏi Lâm Tại Đường: “Bọn tôi chắc là đi rồi về liền, không ảnh hưởng gì đến buổi họp đánh giá chiều nay của cậu đâu.”
Lâm Tại Đường chợt nhớ tới lời Ngô Thường nói, cô bảo anh vĩnh viễn đừng đến nhà cô, còn nói cái thứ như anh nếu Mạnh Nhược Tinh thích thì cứ lấy đi, anh liền lắc đầu.
“Không đi đâu.” Anh nói.
Ngô Thường ngẩng đầu nhìn anh, anh lại quay mặt đi.
Tư thế này, Ngô Thường rất quen thuộc. Năm đó khi anh chia tay với Mạnh Nhược Tinh cũng là dáng vẻ như vậy. Anh luôn có thể nhanh chóng thu dọn cảm xúc, rút mình ra khỏi những chuyện rối ren, tập trung hết vào công việc làm ăn.
Anh thành công là xứng đáng.
Điểm này, Ngô Thường rất khâm phục anh.
Editor có lời muốn nói:
Đổi xưng hô của Ngô Thường và Mạnh Nhược Tinh nhé, sau này sẽ beta lại ~ Theo suy nghĩ của t và khi đọc truyện, t nghĩ Mạnh Nhược Tinh bằng tuổi Lâm Tại Đường.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc