Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 42
Chương 42: Định mệnh giao nhau, chỉ thấy khi đến
*
Định mệnh rốt cuộc là gì, chẳng ai có thể nói rõ ràng.
Ngô Thường cầm tấm ảnh kia, nhìn người phụ nữ trẻ tuổi tên Diệp Mạn Văn. Cô nhớ hồi nhỏ từng hỏi bà ngoại: “Ngoại ơi, quê ngoại ở đâu vậy ạ?”
“Làng Xa đó con.”
“Vậy sao người ta nói ngoại là người Ôn Châu? Họ nói ngoại nói tiếng Ôn Châu mà.”
Mỗi lần nghe câu hỏi này, Diệp Mạn Văn đều trầm ngâm suy nghĩ, gần như chưa bao giờ đưa ra một câu trả lời chuẩn mực. Chỉ có một lần, vào ngày giỗ của ông ngoại, bà mới nghiêm túc mà nói: “Làng Xa bán con gái, ngoại còn nhỏ xíu đã bị bán đi, sau đó gặp phải lũ lụt, lại bị bán đến Ôn Châu.”
“Buôn người là phạm pháp mà.” Ngô Thường lúc đó mới hơn mười tuổi nói vậy.
Nghe vậy bà ngoại liền bật cười: “Ừ, phạm pháp chứ. Bắt hết tụi nó đem xử bắn cho rồi!”
Ngô Thường liền đưa tay ra, làm động tác “biu, biu” hai phát, như thể thật sự muốn trị tội tụi xấu đó.
Kết thúc hồi tưởng, Ngô Thường quay sang hỏi Lâm Tại Đường: “Nhà anh hồi xưa gốc ở Ôn Châu hả?”
“Không, ông nội anh nói ông là người Hải Châu.”
“Vậy thì…” Ngô Thường chỉ vào hàng chữ nhỏ trên bức ảnh: “Đây không phải ghi là: Tiệm chụp ảnh Ôn Châu sao?”
Lâm Tại Đường cũng thấy kỳ lạ. Trong lòng anh, ông nội Lâm Hiển Tổ là một người vô cùng bí ẩn. Ở Hải Châu có rất nhiều phiên bản khác nhau kể về chuyện ông phát tài, đến ngay cả người trong nhà họ Lâm cũng không biết đâu là thật, đâu là giả. Mà ông thì chưa từng nói, người khác cũng không dám hỏi.
“Thật thần kỳ quá ta.” Ngô Thường nói, “Ông nội anh quen bà ngoại em, mẹ anh quen mẹ em, anh quen em. Vậy là mình mang nghiệp ba đời ba kiếp rồi đó. Nghiệp duyên nha!”
“Sao lại gọi là nghiệp duyên? Đây là định mệnh giao nhau mà.”
Lúc này đã rất khuya, chắc ông cụ Lâm đã ngủ. Lâm Tại Đường liền nhắn cho người giúp việc trong nhà, bảo họ chuyển lời cho ông cụ biết rằng đồ đã tìm thấy rồi, chờ anh công tác xong sẽ mang về Hải Châu.
Không hiểu sao, trong lòng cả hai đều có chút ngổn ngang.
Thấy Ngô Thường xụ mặt xuống, Lâm Tại Đường liền cầm gối ném về phía cô: “Ngủ liền cho anh! Ngày mai em phải đứng ở gian trưng bày.”
Ngô Thường uể oải đáp một tiếng, rồi đột nhiên phản ứng lại: “Em không thể đứng ở gian trưng bày được! Em đứng đó, mấy hãng khác biết em là ‘nằm vùng’ thì chết chắc rồi! Người ta sẽ chửi em, sau này không ai chơi với em nữa hết!”
“Vậy ngày mai em định làm gì?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Ngày mai em… em…” Ngô Thường nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Thôi kệ, em đứng gian trưng bày cũng được.”
Lâm Tại Đường liền bật cười.
Anh nằm trên giường, hai tay gối đầu, thoải mái hiếm thấy. Hôm nay đến Thượng Hải vừa gặp mặt, Quách Lệnh Tiên đã khen ngợi Ngô Thường với anh: “Vợ anh giỏi ghê nha, mới tới là đã ba đấm hai đá mở đường, tìm được cảm giác liền.” Quách Lệnh Tiên khen Ngô Thường cũng khiến Lâm Tại Đường cảm thấy có thành tựu. Anh nghĩ mình đúng là có mắt nhìn người, nhìn phát là biết cô có năng lực.
Anh quyết định vẽ cho cô cái bánh: “Ngô Thường, em có từng nghĩ em muốn phát triển thế nào ở Đèn Trang Trí Tinh Quang không?”
Ngô Thường quay sang anh, nghiêm túc nói: “Lâm Tại Đường, phương án chia hoa hồng anh đưa cho em ít quá rồi đó… Em nghĩ như vầy nè, nếu đến hết ngày 31 tháng 12 năm nay em bán đủ mười triệu, thì anh cho em năm phần trăm nha? Em hỏi chị Quách Lệnh Tiên rồi, người ta trước giờ đều chia như vậy đó.”
“Lúc đó lương cơ bản thấp mà.”
“Thì em đâu có cảm giác được khích lệ gì đâu?”
“Làm tốt thì thăng chức tăng lương cho em.” Lâm Tại Đường nói.
“Thôi đi.” Ngô Thường xua tay: “Anh tha cho em đi, em không muốn thăng chức tăng lương gì hết, em chỉ muốn kiếm nhiều tiền. Giờ phòng kinh doanh có mỗi em với chị Quách Lệnh Tiên, năm nay còn tuyển thêm hai người, nếu anh thăng chức cho em, giả sử hai người đó đều do em dẫn dắt, em được chia hoa hồng phòng ban, nhưng phần trăm bị giảm còn một… trừ khi hai người đó bán nhiều hơn em… không thì thăng chức chẳng khác nào giảm lương trá hình!” Ngô Thường nói tới đây thì bắt đầu bực: “Không phải nói anh là tư bản đó sao! Anh vẽ cái bánh bự tổ chảng úp lên đầu em! Anh tưởng em ngu hả, muốn thừa dịp dụ dỗ em rồi bóc lột em chứ gì…”
Lâm Tại Đường bị cô nói trúng tim đen, nhưng không thấy ngượng, chỉ cười “hà hà” hai tiếng cho bớt ngại.
Ngô Thường đá anh một cái, nói: “Ai cần cái chức trong công ty chứ, mấy cái hư danh đó em không ham! Tiền vô túi mình mới là ổn nhất. Nếu bây giờ anh nói với em là quét rác ở tòa nhà Sinh Quang được lương cao nhất, thì ngày mai em liền nộp đơn xin chuyển bộ phận, em có thể quét ra cả hoa luôn…”
“Nói tới tòa nhà Sinh Quang, anh rảnh thì bỏ chút tiền ra sửa lại cái đèn đi, anh sắp dẫn khách đến công ty rồi, mà vừa ngẩng đầu lên thấy công ty làm đèn, cái logo trên tòa nhà cũng không sáng… vậy anh bán hàng kiểu gì? Có lý không?”
“Được.” Lâm Tại Đường nói: “Yêu cầu hợp lý, duyệt.”
“Vậy em nói thêm chuyện nữa…”
“Sao em nhiều chuyện vậy?” Lâm Tại Đường thở dài, anh bắt đầu thấy buồn ngủ, tinh thần hơi rã rời, vì ngáp nên khóe mắt cũng ươn ướt. Anh tháo kính xuống đặt sang một bên, chuẩn bị mượn tiếng cô lải nhải để ngủ trước cô một bước.
“Em thổi gió đầu gối cho anh nè.” Ngô Thường nói thẳng.
Lâm Tại Đường cảnh giác mở to mắt: “Gió đầu gối gì?”
Ngô Thường thấy nét mặt anh thay đổi, liền nói: “Ái chà chà, anh coi anh kìa, cứ hễ nhắc đến công việc là như biến thành người khác vậy đó. Anh yên tâm, em sẽ không xen vào chuyện của anh đâu, được chưa?”
Lâm Tại Đường lại nhắm mắt lại: “Vậy em nói đi.”
“Người ta nói anh nóng tính quá…”
“Là do họ tệ quá thôi.” Lâm Tại Đường nói: “Giờ Đèn Trang Trí Tinh Quang không có tiền nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, làm việc thì chậm chạp, nhát gan, gặp khó thì né, đầu óc không chịu động, anh nổi giận là chuyện bình thường.”
“Ừ ừ.” Ngô Thường nói: “Em biết mà…”
“Là Quách Lệnh Tiên nói với em hả?”
“Ừ.”
“Đừng để ý tới chị ấy.”
Ngô Thường đẩy nhẹ anh: “Anh có định trả thêm lương cho em không đó? Anh coi đi, em còn phải xử lý cả việc riêng của sếp nữa mà…”
Tốt lắm.
Cơn buồn ngủ của Lâm Tại Đường bị những lời lải nhải của Ngô Thường xua tan hết. Anh hơi hé mắt ra, thấy Ngô Thường đang chắp tay kê dưới má, mắt đảo qua đảo lại, không biết lại đang tính toán cái gì.
Thấy Lâm Tại Đường nhìn mình, cô liền mỉm cười với anh: “Anh ngủ đi.”
“Bữa nay em không ‘tự lấy’ nữa hả?” Lâm Tại Đường bất chợt hỏi.
Đến lượt Ngô Thường giật mình, cô hoàn toàn không nghĩ tới cái người bảo thủ như Lâm Tại Đường lại có thể đột nhiên nói ra một câu đại nghịch bất đạo như vậy.
“Em không tự lấy? Vậy để anh giao hàng tận giường nha.”
Nói rồi, Lâm Tại Đường bỗng xoay người đè lên cô.
Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt liền chạm vào mắt Ngô Thường. Dĩ nhiên anh biết cô nghĩ gì về anh. Ngô Thường là kiểu người dễ khiến người khác thích, từng trải qua không ít mối tình, anh có thể từ vài câu nói rải rác của cô mà đoán ra, trong tình cảm cô luôn là người chiếm thế thượng phong, cho nên ngay cả chuyện thân mật, cô cũng có thể nắm bắt dễ dàng, thậm chí làm chủ hoàn toàn.
Ngô Thường tưởng rằng Lâm Tại Đường cũng là kiểu người như vậy. Cô nghĩ anh là người không có tính khí, dễ điều khiển, nghĩ rằng anh thanh tâm quả dục, không hứng thú gì với phụ nữ. Cô thậm chí còn từng nghi ngờ anh có vấn đề.
Nếu không phải hôm qua cô “tự lấy” thành công, thì e là sau này cô sẽ dùng ánh mắt đầy thương hại mà nhìn anh rất lâu.
Cô không hiểu rõ Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường không phải kiểu người dễ bị điều khiển. Anh là một người có sức phản kháng rất mạnh, chỉ là vì lúc tiếp xúc riêng với người khác anh thường tỏ ra nhã nhặn lễ độ, nên người ta không nhìn ra được bản chất thật của anh.
Ngô Thường đã khơi dậy khao khát tranh thắng trong lòng Lâm Tại Đường.
Tối hôm trước, lúc cô ngồi lên anh, cô giống như đang cưỡi lên một con thú bị cô tùy ý điều khiển. Cảm giác đó rất mới mẻ, rất bị động, là điều hiếm thấy ở Lâm Tại Đường, thế nên anh để mặc cô muốn làm gì thì làm, còn mình chỉ đơn thuần đón nhận.
Chính điều đó khiến Ngô Thường tưởng anh là kiểu bị động, thật ra không phải.
Chẳng qua là vì giữa anh và Ngô Thường… vẫn chưa đủ thân thuộc mà thôi.
Ánh mắt của anh khiến Ngô Thường hiếm hoi cảm thấy hoảng hốt, cô ép đầu mình sát xuống gối, cố gắng tạo khoảng cách với anh một chút.
“Anh nhìn gì vậy?” Cô hỏi.
Lâm Tại Đường không nói gì, đầu lại cúi thấp thêm, tiến lại gần hơn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này Ngô Thường mới nhận ra, Lâm Tại Đường không hề dễ điều khiển như vẻ ngoài anh thể hiện. Ánh nhìn của anh tuy bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa sự tấn công mãnh liệt. Đó là ánh mắt của loài dã thú, đang kiên nhẫn rình rập con mồi trước khi lao đến vồ lấy.
Cô bất giác mím chặt môi, đầu đã áp sát gối đến mức không còn đường lùi nữa, đành hơi nghiêng mặt sang một bên.
Sự yên lặng và im lìm này thật khó chịu.
Ngoài kia, có tiếng xe chạy qua đường Hoài Hải, tiếng động cơ lẫn tiếng gió thổi qua cửa sổ đang mở truyền vào, càng làm cho bầu không khí giữa hai người thêm phần quái lạ.
Ngô Thường thậm chí cảm thấy hơi sợ, đưa tay ra như muốn xé toạc lớp mặt nạ của Lâm Tại Đường, nhưng anh lại đột nhiên cúi đầu hôn lên má cô. Môi anh không rời đi, cứ áp vào mặt cô, khẽ hé ra, như thể giả vờ muốn cắn. Răng anh chạm vào da thịt cô, hơi khép lại, khiến cô bật ra một tiếng “ưm” khe khẽ.
Lâm Tại Đường men theo gò má cô trượt xuống, cắn nhẹ lên cổ cô.
“Đừng cắn em.” Ngô Thường nói, giọng đã hơi rối: “Nhột…”
“Em dạy giỏi lắm.” Lâm Tại Đường cuối cùng cũng mở miệng.
Toàn thân Ngô Thường nóng bừng như bị đốt, mềm oặt ra, chỉ cần anh hơi đè xuống, là giống như được bao trùm trong một lớp chăn bông ấm áp. Quả nhiên, mỗi người mỗi khác, Lâm Tại Đường nghĩ.
Anh men từ cổ quay lại má, dùng tay xoay cằm cô, rồi hôn lên môi cô.
Không còn dè dặt hay lùi bước như trước, lưỡi của Lâm Tại Đường xông thẳng vào, tay luồn vào trong lớp áo ngủ của cô.
Anh chợt nhớ lại đêm qua, dưới ánh sáng mờ ảo, thấy đôi bồ câu kia nhảy nhót điên cuồng. Bản năng khiến anh đưa tay lên muốn giữ lại cho ổn định, nhưng cô lại giữ chặt cổ tay anh, đẩy tay anh sang một bên. Cô giống như đang khoe khoang kỹ thuật của mình vậy.
Ngô Thường khẽ rên một tiếng, rồi nâng mặt Lâm Tại Đường lên bằng hai tay.
Động tác của Lâm Tại Đường bỗng trở nên mãnh liệt, anh giật dây áo ngủ trên vai cô xuống, tay nắm lấy bờ vai tròn trịa của cô, kéo cô dậy, cởi bỏ quần áo của cô.
Đường Hoài Hải vĩnh viễn ồn ào náo nhiệt, từ ban ngày đến tận đêm khuya, giờ phút này vẫn chưa hề yên tĩnh. Bên ngoài có ai đó hô lên điều gì, khiến Ngô Thường hơi phân tâm, con chim câu đang nhảy nhót bị anh giữ chặt lại.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
Anh thật sự không hiểu nhiều về phụ nữ, còn cô cũng chưa hiểu rõ về anh. Cô hỏi anh ban nãy có phải đã uống rượu rồi không, nếu không sao lại như biến thành người khác. Nhưng anh lại kéo cô lại gần, nói: “Con người có cả nghìn gương mặt, Ngô Thường à.”
Ngón tay của anh còn đến trước anh, chậm rãi di chuyển, bất chợt dùng sức mạnh hơn, khiến Ngô Thường bật thốt thành tiếng.
“Vậy… bây giờ… anh là… gương mặt nào?” Ngô Thường đã không thể nói được câu hoàn chỉnh nữa, đầu óc cô bỗng nhiên trống rỗng, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết vào ngón tay của anh.
Họ vẫn đối mặt mà ngồi.
Tư thế đối mặt giúp anh nhìn rõ cô hơn. Ngoài cửa sổ là ánh trăng mỏng manh phủ lên nửa bên mặt cô, đôi mắt cô khép hờ, lúc thì nhíu mày, lúc lại cắn môi.
Nhìn cô như thế này, anh có thể hiểu rõ cô hơn.
Cô không còn là cô gái hoạt bát, hồn nhiên ban ngày nữa, mà đã trở thành một người phụ nữ tràn đầy quyến rũ. Anh khẽ nghiêng người tới gần, hôn lên trán rồi môi cô, sau đó ôm cô sát vào người mình.
Cánh tay anh siết chặt lấy cô, không để cô có chút khoảng trống nào để tự do. Nhưng họ cũng không cần phải thể hiện gì, chỉ cần như vậy, gắn chặt vào nhau.
“Bộc Quân Dương…”
Ngô Thường dần trở nên mê loạn, không hiểu sao lại gọi ra cái tên Bùi Quân Dương. Động tác của Lâm Tại Đường bỗng khựng lại, cô mở mắt ra, anh hỏi: “Anh là ai?”
“Lâm Tại Đường mà, anh là Lâm Tại Đường.”
Lâm Tại Đường rất đỗi kinh ngạc, sao lại có người có thể ghi nhớ một cái tên nhiều năm đến vậy? Anh và Mạnh Nhược Tinh từng yêu nhau mười năm, sau khi thật sự chia tay, dĩ nhiên anh cũng đau lòng, nhưng vì quá bận rộn nên không có nhiều thời gian để nhớ về cô ta. Khi thân mật với Ngô Thường, anh cũng chưa từng nhớ đến Mạnh Nhược Tinh, bởi vì Ngô Thường chính là Ngô Thường.
“Mở mắt ra, không được nhắm lại.” Lâm Tại Đường dường như không hề nổi giận, nhưng anh không cho Ngô Thường nhắm mắt lại. Anh muốn cô mở mắt ra để cảm nhận anh, để cô nhớ kỹ anh là ai.
Ý thức của Ngô Thường dần sụp đổ, khi cô kêu gào đến lạc cả giọng, anh lấy tay bịt miệng cô lại, nói: “Suỵt, đừng để người ngoài nghe thấy.”
Lâm Tại Đường dùng chính cách của Ngô Thường để đối phó cô, cho đến tận cuối cùng, cô như thể bị tra tấn, cả người chẳng còn chút sức lực để cử động.
Lâm Tại Đường đúng là một người phức tạp.
Thương nhân thì làm gì có ai đơn giản?
Ngô Thường cảm thấy mình quá ngây thơ, cô đã nhìn sai về Lâm Tại Đường. Anh là một con sói, một con sói hung hãn và hiểm độc.
Sáng hôm sau, cô tươi tỉnh đứng bên trong gian triển lãm, trên ngực đeo bảng tên công tác, gặp ai cũng nở nụ cười chào trước. Quách Lệnh Tiên nhớ đến lời Mạnh Nhược Tinh nói tối qua, bắt đầu âm thầm quan sát Ngô Thường.
Tối hôm qua, Mạnh Nhược Tinh đã nói với chị ta: “Chị biết tại sao giữa em và Lâm Tại Đường lại có khoảng cách không? Chuyện này em chưa từng nói với ai. Mùa hè năm 2006, Lâm Tại Đường đến một nơi gọi là làng Thiên Khê khảo sát vị trí xây nhà xưởng, có một cô gái địa phương làm hướng dẫn cho anh ấy. Lâm Tại Đường đã ngoại tình tư tưởng.”
Mạnh Nhược Tinh vô cùng chắc chắn rằng Lâm Tại Đường đã phản bội cô ta trong tâm trí.
“Cô gái đó chính là Ngô Thường.”
“Người ta hay nói thả dây dài câu cá lớn, dây câu của Ngô Thường thật sự quá dài, cô ta nhẫn nhịn suốt mấy năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tay. Loại người như vậy, dù bề ngoài có ngây thơ đến mấy thì cũng rất đáng sợ.”
“Ngô Thường tuyệt đối không phải người như chị thấy trên bề mặt.”
Quách Lệnh Tiên bị ép phải nghe bí mật riêng tư của sếp, và cả câu chuyện về Ngô Thường trong đó, hoàn toàn khác với người chị ta từng quen biết. Mạnh Nhược Tinh còn nhắc nhở Quách Lệnh Tiên phải đề phòng Ngô Thường: “Cô ta nhất định là người tham tiền, một người tham tiền thì còn giữ được giới hạn nào, còn phải xem xét.”
Ánh mắt Quách Lệnh Tiên chạm phải ánh nhìn của Ngô Thường, cô mỉm cười vẫy tay chào chị ta. Khi cúi đầu xuống, Ngô Thường nghĩ: Tuy chưa chính thức chạm mặt Mạnh Nhược Tinh, nhưng cô ta đã bắt đầu ảnh hưởng đến Quách Lệnh Tiên rồi.
Cô phải ứng phó thật tốt, kẻo bị người khác hãm hại.
Dĩ nhiên Ngô Thường không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Quách Lệnh Tiên sẽ chọn làm bạn với mình, con người luôn thực tế, họ chỉ thân thiết với người nào có lợi cho mình, giống như chim, luôn bay đến nơi khí hậu dễ sống hơn. Điều đó cũng chẳng có gì đáng trách.
Có người bước vào, Ngô Thường lập tức nở nụ cười đón tiếp, hỏi nhu cầu của khách, giới thiệu các sản phẩm đèn của Đèn Trang Trí Tinh Quang. Cô rất thích gian hàng của công ty, nó tối giản hơn gian của Bỉ Bỉ, bên trong trưng bày đủ các dòng đèn, mỗi chiếc đèn đều rất đẹp.
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, Lâm Tại Đường giao cho cô một nhiệm vụ: trong ngày hôm nay phải chốt được mười đơn hàng, lớn nhỏ gì cũng được. Chuyện này chẳng khác nào lên trời, bởi vì hôm qua cả gian hàng chỉ mới có hai mươi đơn.
Nhưng Ngô Thường không hề sợ khó.
Cô chốt được đơn hàng đầu tiên, là một người đang trang trí căn hộ lớn, tự mình đến triển lãm mua đèn. Lúc ký hợp đồng, Ngô Thường hỏi anh ta: “Khu của anh là mới xây đúng không ạ? Khi tụi em giao hàng xe có vào được không?” Những câu hỏi này nghe thì chẳng liên quan, nhưng cô đã có tính toán riêng. Qua vài câu qua lại thì biết đó là một khu nhà mới, vừa mới bàn giao, các chủ nhà đều đang trong quá trình sửa sang.
Ngô Thường nghĩ: Cơ hội tới rồi.
Cô nói thẳng với khách: “Nếu anh quen ai trong khu cũng đang muốn mua đèn, hôm nay anh dắt họ qua đây, phần hoa hồng của em em để hết cho anh, coi như cảm ơn anh giúp đỡ. Không vì gì khác, em có cá cược với sếp em, nếu em làm được mười lăm đơn thì sẽ được thăng chức.”
Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nhưng không phải nói dối, chỉ là nói quá lên một chút. Mười đơn thì có là gì? Cô Ngô Thường này dám nghĩ dám làm, cô muốn xem thử chuyện đó có khó đến đâu. Trẻ tuổi không biết sợ hổ, không sĩ diện, cần cúi đầu thì cứ cúi, cần nhường lợi thì cứ nhường.
Khách nghe cô nói vậy thì rất hài lòng, lập tức gọi vài chủ nhà khác đến, nói Đèn Trang Trí Tinh Quang đang làm khuyến mãi, chỉ có hôm nay thôi. Trong lúc khách gọi điện, Ngô Thường đi tìm Quách Lệnh Tiên xin quyền điều chỉnh giá và giá mua theo nhóm, khi khách vừa cúp máy thì giá nhóm cũng đã có rồi.
Quách Lệnh Tiên phối hợp với Ngô Thường, dặn dò nhân viên khác: “Lát nữa khách tới, mọi người nhớ để ý, chưa ký hợp đồng thì tìm cách giữ họ lại, đừng để họ đi dễ dàng. Tác chiến theo đội hình. Nếu có khách khác đang do dự thì giả bộ vô tình để họ nghe được mức giá nhóm của đám khách này, để họ cũng muốn chốt liền. OK chưa?”
“OK.”
“Cảm ơn chị, sếp Quách.” Ngô Thường cảm ơn sự hỗ trợ của Quách Lệnh Tiên.
Quách Lệnh Tiên vỗ vai cô: “Cố lên cho tôi.”
Quách Lệnh Tiên là một lãnh đạo rất có tầm nhìn và khí độ, dù trong lòng có phần dè chừng Ngô Thường, nhưng chỉ cần cô chịu xông pha, thì chị ta vẫn sẵn lòng làm hậu thuẫn cho cô.
Lâm Tại Đường tham dự xong buổi giao lưu ngành cùng các ông chủ thương hiệu khác quay về, thấy gian hàng đang đánh trận tập thể, náo nhiệt vô cùng, bèn hỏi Quách Lệnh Tiên chuyện gì xảy ra.
Quách Lệnh Tiên nói: “Chuyện gì được nữa? Bà xã cậu lên công suất, vừa nhìn đã thấy cơ hội làm ăn, kéo khách giới thiệu khách. Bên Phố Đông có khu nhà mới sửa, kéo nhau tới gian hàng tụi mình mua đèn theo nhóm luôn rồi.”
Lâm Tại Đường nghe vậy thì lắc đầu cười: “Cô ấy đúng là có bản lĩnh.”
“Cô ấy nói với khách là chỉ cần hôm nay ký đủ mười lăm đơn, sếp sẽ cho cô ấy thăng chức…” Quách Lệnh Tiên bụm miệng cười: “Cái miệng của cô ấy đúng là ghê gớm. Nói chuyện làm khách ngẩn ngơ, tới mức hận không thể lập tức giúp cô ấy ngồi vào ghế tổng giám đốc của Đèn Trang Trí Tinh Quang luôn.”
Chị ta vừa dứt lời thì cả hai bật cười thành tiếng.
Lâm Tại Đường lúc này nghĩ: mình đúng là đã phạm sai lầm trong quản lý, giao mục tiêu cho nhân viên quá thấp. Với kiểu người như Ngô Thường, phải giao cho cô ấy những mục tiêu không thể đạt được. Như vậy mới có thể khơi dậy năng lực tự thúc đẩy mạnh mẽ hơn trong cô.
Anh bước lên phía trước nghe cô chào hàng một lúc, đúng lúc Ngô Thường đang nói với khách: “Anh cứ yên tâm, tuy tổng công ty tụi em đặt ở Hải Châu, nhưng lô đèn của khu mình, em sẽ đích thân giao tới, đích thân giám sát lắp đặt. Em tên là Ngô Thường, đây là danh thiếp của em, anh có vấn đề gì thì cứ tìm em bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên, nếu trong quá trình sửa nhà anh có rắc rối gì, anh cũng có thể hỏi em luôn. Em quen rất nhiều công ty thiết kế lớn, nhờ họ tư vấn sửa nhà miễn phí cho anh cũng không thành vấn đề.”
Tài nguyên được kích hoạt rồi.
Lâm Tại Đường nhìn Ngô Thường biến một buổi chào bán đèn đơn thuần thành một buổi kết nối nguồn lực, đầu óc cô như một mạng lưới thông suốt, chỉ trong chớp mắt đã liên tưởng ra được rất nhiều điều.
Nguyễn Xuân Quế hỏi Lâm Tại Đường tình hình hội nghị đặt hàng có suôn sẻ không, anh đáp: “Ngô Thường là một đối thủ đáng gờm.”
Nguyễn Xuân Quế chưa bao giờ nghe Lâm Tại Đường khen ai như vậy, ngay cả khi anh yêu Mạnh Nhược Tinh, lúc nhắc đến cô ta với Nguyễn Xuân Quế, anh cũng chỉ nói chuyện thường ngày, chưa từng ca tụng năng lực của cô ta.
“Con gái của Nguyễn Hương Ngọc đúng là thừa hưởng tính cách từ mẹ.”
“Con đang khen cô ấy mà.”
“Mẹ biết.”
Nguyễn Xuân Quế lúc này đang ở chốn non nước hữu tình, rời xa sự xô bồ của Hải Châu, mỗi ngày nghe chim hót, thong dong dạo bước trên thị trấn Nhị Đạo Bạch Hà. Gió mát đêm hè thổi bay cơn bức bối trong lòng, bà cảm nhận rõ bản thân mình đang dần trở nên bình thản. Bà nói với Lâm Tại Đường: “Dạo này con nên tới thăm Nguyễn Hương Ngọc nhiều hơn đi, bà ta xui xẻo, cứ liên tục gặp rắc rối. Giờ bà ta có chuyện, con cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Nguyễn Xuân Quế đã nói dối Nguyễn Hương Ngọc, bà không hề đưa địa chỉ của bà ấy cho nhà kia – gia đình mà bà từng trốn hôn. Nhưng cái nhà đó như những kẻ côn đồ cùng đường, có đào ba thước đất cũng sẽ tìm ra được.
Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng đến giờ nghĩ lại, đầu ngón tay bà vẫn lạnh ngắt chỉ trong một thoáng.
Lâm Tại Đường bảo bà cứ yên tâm, rồi lại bận rộn với việc khác.
Hội nghị đặt hàng kéo dài ba ngày chính thức kết thúc, Ngô Thường và Lâm Tại Đường mang theo chiếc hộp nhỏ của Lâm Hiển Tổ quay trở về Hải Châu, thẳng tiến tới ngôi nhà cũ của nhà họ Lâm.
Lâm Hiển Tổ đang chăm hoa cỏ trong sân, để Lâm Tại Đường có thể toàn tâm toàn ý cải cách, ông cụ đã chính thức đóng cửa từ chối khách khứa, rút khỏi việc kinh doanh của Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Ông cụ đã vất vả mấy chục năm, giờ nhàn rỗi thì cũng như bao ông lão khác: ban ngày luyện chữ, trồng hoa, đọc sách; buổi tối ra ngoài tìm món ngon để ăn.
Ông thích nhất là đến quán mì Hương Ngọc, chọn một góc nhỏ, ăn một tô mì, trò chuyện đôi ba câu với Nguyễn Hương Ngọc. Ông cụ luôn cảm thấy Nguyễn Hương Ngọc và Ngô Thường rất thân thiết, giống như là người cũ trở về.
“Ông nội.” Lâm Tại Đường đưa cái hộp nhỏ cho ông: “Tìm được rồi ạ.”
Lâm Hiển Tổ xúc động, nói với Lâm Tại Đường: “Ông nội chưa từng nói với ai, trong đây là thân thế của ông.”
Ông không né tránh Ngô Thường, trước mặt họ mở chiếc hộp ra. Ổ khóa cũ kỹ lúc mở ra hơi khựng lại một chút, rồi chậm rãi hé mở ra một đoạn ký ức năm tháng.
Ông cầm tấm ảnh lên cho họ xem: “Con nhìn đi, đây là cha ruột và mẹ ruột của ông nội. Còn người này…” Ông chỉ vào người phụ nữ trên ảnh có nét giống Ngô Thường, nói: “Người này rất giống con, Ngô Thường. Lần đầu tiên ông thấy con và mẹ con ở phố cổ, trong lòng thật sự chấn động.”
“Đây là bà ngoại con.” Ngô Thường xúc động nói: “Ông nội, con đã từng thấy một tấm ảnh đen trắng chụp lúc ông bà ngoại con cưới nhau, đúng là bà ngoại con đó!”
Lâm Hiển Tổ sững người, cả đời này ông chưa từng nghĩ, người bạn tốt đầu tiên của mình, vậy mà vẫn còn sống. Ông cứ tưởng bà đã mất rồi, mất từ lâu lắm rồi.
“Con… bà ngoại con hả?” Đôi mắt ông lão ướt đẫm: “Cô ấy còn sống không?”
“Còn sống ạ.” Ngô Thường nói: “Ngoài bị tiểu đường ra thì sức khỏe rất tốt, bây giờ đang sống ở làng Thiên Khê. Lâm Tại Đường thường đến ăn cơm với ngoại đó!”
Lâm Hiển Tổ bỗng dưng đứng bật dậy, kéo tay Ngô Thường đi nhanh ra ngoài, nghẹn ngào nói: “Ngô Thường, mau, dẫn ông đi gặp bà ngoại con đi!”
Cả đời ông chưa từng hoảng loạn như thế trước mặt người khác, lúc bước qua bậc cửa suýt nữa ngã, Lâm Tại Đường vội vàng đỡ lấy ông.
Trên con đường ven biển dẫn đến Thiên Khê, hai bên đường, hoa tươi và sóng biển đều cùng lúc đua nở. Lâm Hiển Tổ nhìn ra ngoài cửa kính xe, lẩm bẩm nói: “Con đường này ông đã đi biết bao nhiêu lần, ông đi ngang qua Thiên Khê biết bao nhiêu lần, vậy mà chưa từng gặp lại cô ấy…”
“Thậm chí ông còn không biết tên thật của cô ấy là gì… Bao nhiêu năm nay, ông đã nhìn tấm ảnh này không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ quên mất khuôn mặt của cô ấy…”
“Ngô Thường, con biết không? Trong mơ ông cũng muốn gặp lại bà ngoại con một lần nữa… Ông…”
Ông như thấy lại một ngày nắng hiếm hoi, cô bé A An đang phơi mì trắng trong sân, những sợi mì mảnh dài treo trên thanh gỗ, kéo ngang giữa trời đất.
Lâm Hiển Tổ cảm thấy chắc là mình đã già rồi, nếu không sao lại cứ thích hồi tưởng mãi thế? Trong đầu toàn là những hình ảnh sáu mươi năm trước, trong căn nhà cũ, cô hầu tên A An nói với ông: “Thiếu gia, mau chạy đi, xe ngựa đang đến rồi, không chạy thì không kịp nữa!…”
Cái sân lớn ấy, cây xanh che kín cả bầu trời, suốt ngày chẳng thấy ánh mặt trời, ông gầy đến chỉ còn da bọc xương. Dãy hành lang dài ngoằn ngoèo, rẽ bảy rẽ tám mà vẫn chẳng thấy cuối đâu. Ông tuyệt vọng nói: “A An, anh chạy không nổi nữa rồi, chết ở đây cũng được.”
A An nhìn thấy cái lỗ chó ở tường sân, chạy tới đó rồi mở cửa ra. Cô đầy mặt là mồ hôi và nước mắt, nói: “Thiếu gia, hãy quên hôm nay mình đi ra từ đâu. Phải sống cho thật tốt!”
A An đè ông xuống đất, vừa vội vàng vừa khẩn cầu: “Chạy đi, cứ chạy mãi… chạy tới bến tàu, lên bất kỳ chiếc thuyền nào cũng được…”
Lâm Hiển Tổ vừa khóc vừa nói: “A An còn sống, A An vẫn còn sống…”
Con đường đến Thiên Khê, ông đã quá quen thuộc. Lâm Hiển Tổ xuống xe, đi vào con hẻm nhỏ. Gió biển rít lên ào ào, mang theo mùi mặn ẩm của đại dương, giống như mùi vị ngày xưa ở phủ Ôn Châu.
Bọn họ đi đến trước cánh cổng sân đầy hoa nở rộ, Tí Vàng vẫy đuôi chạy đến, vây quanh họ chạy tới lui.
Ngô Thường đẩy cửa ra, gọi lớn: “Ngoại ơi, có người đến thăm nè ngoại!”
Lâm Hiển Tổ nhìn thấy trong sân có mấy hàng mì trắng đang được phơi, giống như một biển trắng, gió thổi qua là nhăn nhúm lại.
Diệp Mạn Văn tóc đã bạc trắng, mỉm cười đi ra nói: “Sao con về rồi? Không phải nói Chủ Nhật mới về sao?”
Nói xong thì ánh mắt bà dừng lại trên người Lâm Hiển Tổ. Bà hơi ngẩn ra, cố nhớ lại: sao người này lại trông quen vậy? Ông ấy là ai?
Lâm Hiển Tổ vội vàng bước mấy bước tới, “bịch” một tiếng quỳ xuống đất: “A An, A An, ân nhân cứu mạng của anh, là anh đây…”
Diệp Mạn Văn sững người, bà thật sự không dám tin, thiếu gia năm xưa vẫn còn sống. Bà bước tới một bước, đỡ Lâm Hiển Tổ dậy, mắt đã rưng rưng lệ: “Thiếu gia, anh còn sống thật sao… tốt quá rồi…”
Năm đó, A An dặn thiếu gia hãy quên việc mình đã chui ra từ lỗ chó, dặn ông đi đâu cũng được, chỉ là đừng bao giờ quay lại. Chàng thiếu niên ấy cứ thế đi mãi, chạy mãi, thay tên đổi họ, trở thành Lâm Hiển Tổ lừng danh đất Hải Châu.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, hóa ra cả đời ông thật sự đã chạy đi mãi mãi…
“Oa.”
Ngô Thường ngồi dưới cửa sổ ăn dưa hấu, cô bổ trái dưa làm đôi, moi vài miếng xuống, rồi đặt một cây kem vào chỗ lõm đó. Lâm Tại Đường cười cô ăn kiểu người nguyên thủy, Ngô Thường nói: “Anh không hiểu gì hết, dưa hấu phải ăn kiểu này mới ngon.”
Cô gọi điện cho Nguyễn Hương Ngọc kể lại chuyện ly kỳ trong ngày, Nguyễn Hương Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt đang ngậm tăm, cùng tờ giấy vay nợ thủ công đã mấy chục năm tuổi trong tay, rồi nói: “Bà ngoại con nhất định rất vui. Thường Thường, con cứ ở lại với bà, mẹ ở đây còn đang bận.”
Ngô Thường cúp máy, quay sang nói với Lâm Tại Đường: “Mẹ em quả nhiên là người làm chuyện lớn, lo kiếm tiền tới mức không thèm ngó tới con gái.”
Lâm Tại Đường cũng ngồi xuống bên cạnh cô, dưới khung cửa sổ. Trong nhà, ông cụ vẫn đang kể về một đoạn đời nào đó, ngoài sân, Lâm Tại Đường bắt chước Ngô Thường phun hạt dưa: chu môi lên, nín thở, “bụp” một tiếng, hạt dưa bay thành một đường cong.
Con chó Tí Vàng bị dọa cho giật mình, ăng ẳng một tiếng đầy uất ức.
Hai người họ đều bật cười.
Tác giả có lời muốn nói:
Hết quyển 2.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc