Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 41
Chương 41: Ánh sao Thượng Hải
*
Ngô Thường cảm thấy một phần nào đó trong cơ thể mình lại được tái sinh, cái cảm giác nhạy bén sâu sắc ấy như truyền thêm sức sống mãnh liệt cho cô.
Hôm sau đi làm, Quách Lệnh Tiên rủ cô đi Thượng Hải một chuyến, để hỗ trợ hội nghị đặt hàng của công ty. Ngô Thường thích Thượng Hải, khoảng thời gian cô làm việc ở đó vẫn chưa qua lâu, nhưng giờ nghĩ lại thì cứ như đã cách cả một đời.
Trên đường đi Thượng Hải, ban đầu Quách Lệnh Tiên khen cô hôm nay sắc mặt đặc biệt tươi tắn, rồi bất ngờ chuyển chủ đề sang Mạnh Nhược Tinh. Chị ta nói khả năng cao họ sẽ gặp Mạnh Nhược Tinh tại hội nghị đặt hàng lần này.
Nhà Mạnh Nhược Tinh làm hai đầu mối kinh doanh, lần này cũng sẽ đưa khách hàng theo.
“Không sao đâu, cần thiết thì em né ra là được.” Ngô Thường nói, “Chị yên tâm đi, sếp Quách, em sẽ không gây phiền phức gì cho chị đâu.”
Quách Lệnh Tiên nói giọng đầy ẩn ý: “Ngô Thường, cô có từng nghĩ qua chưa, giới thương nghiệp ở Hải Châu nhỏ như vậy, cô với Mạnh Nhược Tinh không chỉ gặp nhau ở hội nghị đặt hàng Thượng Hải, mà sẽ còn chạm mặt nhau trong rất nhiều, rất nhiều dịp nữa không?”
Vấn đề này, Ngô Thường thật sự chưa từng nghĩ đến. Thực tế thì trước đó cô có nghe nói Mạnh Nhược Tinh định định cư ở nước ngoài, sẽ không về lại Hải Châu nữa. Có về cũng chỉ là mỗi năm về chơi vài lần.
“Sếp Quách thân với Mạnh Nhược Tinh lắm ha.” Ngô Thường nói một câu như vậy: “Em không biết nhiều tin về Mạnh Nhược Tinh đâu, cô ấy về nước rồi hả?”
Quách Lệnh Tiên cũng không giấu cô, thành thật nói: “Chồng tôi có vài làm ăn với nhà họ Mạnh, tôi với Mạnh Nhược Tinh khá thân. Vài hôm trước cô ấy hẹn tôi ăn cơm, có tiết lộ chuyện sẽ quay về Hải Châu.”
“Woa~” Ngô Thường đáp một tiếng như vậy, sau đó bật cười: “Chị sợ em làm hỏng chuyện hả? Đừng lo, sếp Quách, đến lúc đó chị cứ xem em xử lý thế nào, xem em có gỡ được không.”
Ngô Thường dĩ nhiên chẳng để tâm tới Mạnh Nhược Tinh, Mạnh Nhược Tinh đâu phải tình địch của cô, chỉ là một điều khoản bổ sung trong hợp đồng thôi, cô phân biệt rất rõ.
Thấy cô có thái độ này, Quách Lệnh Tiên mới hơi yên lòng, sau đó bắt đầu nói cho cô biết trình tự công việc: sau khi đến nơi thì đi tham quan hết hội nghị đặt hàng trước, rồi tối sẽ gặp mặt Lâm Tại Đường và mọi người.
Ngô Thường hoàn toàn không biết Lâm Tại Đường cũng sẽ đến.
Người như Lâm Tại Đường, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, hành tung bất định, có khi mới bảy giờ sáng đã tới nhà ở Thiên Khê ăn sáng với bà ngoại, tám giờ mấy đã vào nhà xưởng, trưa thì quay lại văn phòng, bốn giờ chiều đã có mặt ở nơi khác rồi. Anh giống như một cái con xoay tròn, cứ quay vòng vòng mãi.
Tống Cảnh nói Lâm Tại Đường là “Xưởng thế hệ F2 đầu tiên của Hải Châu”, ý là mấy chiêu thức liên hoàn mà anh tung ra trong năm nay ít nhiều đã giúp vực dậy khí thế của giới con nhà giàu ở Hải Châu. Người ta đều nói: “Anh nhìn xem, Hải Châu đâu phải chỉ toàn mấy đứa con nhà giàu ăn hại, còn có Lâm Tại Đường đó thôi.”
Xuất phát điểm của Ngô Thường khác với Lâm Tại Đường, những điều cô từng trải qua cũng khác, nên cô cảm thấy việc quan sát, đoán định, thậm chí dự đoán bước đi tiếp theo của Lâm Tại Đường là một chuyện rất thú vị.
Từ lúc Lâm Tại Đường bắt đầu dựng nhà xưởng, vận mệnh giữa họ đã chính thức bắt đầu dây dưa với nhau. Cô chứng kiến từng bước nhà xưởng được xây dựng, máy móc thay đổi, nhân sự cải tổ, coi như là người từng trải qua giai đoạn khởi nghiệp của Lâm Tại Đường, huống chi còn từng giúp anh giải quyết một số chuyện, vậy nên cô cũng là người tham gia. Trong quá trình này, giữa họ hình thành một kiểu “tình đồng đội” rất sâu sắc, rất kỳ diệu.
Cô hỏi Lâm Tại Đường: “Anh cũng tới Thượng Hải hả?”
“Tối mới tới.”
“Anh ở đâu?” Ngô Thường lại hỏi.
“Ở phòng em.” Lâm Tại Đường đáp. Anh trả lời rất nghiêm túc, dạo này công ty tài chính eo hẹp, đi công tác cơ bản đều phải ghép phòng. Lần này có bốn người, ba nữ một nam, Lâm Tại Đường và Ngô Thường lại là “vợ chồng”, dĩ nhiên sẽ sắp xếp ở chung một phòng.
Nhưng câu trả lời này lại nghe y như đang tán tỉnh, chọc ghẹo, Ngô Thường liền hỏi anh: “Anh khai ngộ rồi hả? Là tối qua em gảy đúng dây thần kinh nào trong người anh vậy?”
Lâm Tại Đường đang họp, vừa thấy câu đó liền cảm giác điện thoại như bỏng tay, tiện tay quăng đại sang một bên. Chủ đề buổi họp hôm nay là cắt giảm hợp đồng đại diện hình ảnh.
Trước đây Đèn Trang Trí Tinh Quang có ký vài người làm đại diện, lĩnh vực cũng đa dạng: giải trí, thể thao đều có. Mỗi năm phải chi một khoản thù lao khổng lồ cho các đại diện này. Trước buổi họp, Lâm Tại Đường yêu cầu các bộ phận liên quan lấy hết dữ liệu của mấy năm trước ra, anh muốn xem tỷ suất hoàn vốn đầu tư.
Anh đương nhiên hiểu rõ rằng không thể dùng thước đo trực tiếp để đánh giá tỷ suất đầu tư từ các đại diện thương hiệu, vì việc quảng bá thương hiệu và chuyển đổi doanh số là hai chiều hoàn toàn khác nhau. Nhưng năm nay vì cải cách doanh nghiệp rất khó khăn, tiền trong tài khoản của Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng đã cạn kiệt, nên Lâm Tại Đường muốn đổi hướng suy nghĩ.
“Không được cắt đại diện đâu, cắt rồi thì chúng ta không còn tiếng tăm gì trên thị trường nữa, càng khó bán hơn.” Trưởng phòng marketing Trương Tiểu Binh nói.
“Cứ xem đã.” Lâm Tại Đường hôm nay không còn bộ dáng nhã nhặn thường ngày, giọng rất kiên quyết: “Lôi hết thông tin của các đại diện ra đây, ai có thói xấu thì cắt trước. Mấy người còn lại tính sau.”
“Vậy không ổn đâu?”
“Vậy là ổn.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi đã không hài lòng với việc này từ lâu rồi, tiền của chúng ta bỏ ra phải nghe được tiếng vang. Tự anh đi ra sân bay Hải Châu mà xem, ở ngay sân nhà của chúng ta đó, trình độ quảng cáo ở sân bay của mình tệ tới mức nào? Toàn là vấn đề hết. Nhất định phải sửa.”
Cấp dưới không nói thêm gì nữa, lúc tan họp, không khí trong phòng rất ngột ngạt. Mọi người bắt đầu hiểu sơ sơ về Lâm Tại Đường, chuyện mà anh đề xuất ra chắc chắn không phải là hành động bốc đồng, mà là sau khi đã quan sát, đã nghiên cứu kỹ càng mới nói. Những lúc như vậy, anh sẽ bắt đầu thể hiện khí chất lãnh đạo cứng rắn, cầm quyền quyết đoán, vì anh đã bắt đầu nắm lái chuyện này rồi.
“Anh ấy đáng sợ quá trời.” Trương Tiểu Binh nói với đồng nghiệp: “Một lần cắt bớt nhiều như vậy, khối lượng công việc lớn cỡ nào chứ? Phải nói chuyện riêng từng người, còn phải để bên pháp lý soạn hợp đồng nữa. Lỡ mà có đại diện hình ảnh nào không hài lòng, rồi lên mạng chửi thì sao…”
“Mạng Internet trong nước bây giờ đâu có mở như nước ngoài đâu mà chửi? Hợp đồng kết thúc rồi không gia hạn nữa thì có gì để chửi?” Lâm Tại Đường bất ngờ bước tới từ phía sau, Trương Tiểu Binh giật bắn cả người, lại nghe Lâm Tại Đường nói tiếp: “Chửi thì chửi được cái gì? Nếu là vu khống bôi nhọ, có kiện được không? Phòng pháp lý công ty ăn không ngồi rồi hả?”
“…”
“Tiểu Binh, đừng sợ khó, cứ mạnh mẽ tiến lên.”
“Dạ… dạ được.”
Lâm Tại Đường thấy thế bèn vỗ vỗ vai anh ta: “Tôi biết việc này rủi ro lớn, nhưng bắt buộc phải làm. Năm nay công ty phải chuyển đổi chiến lược quảng cáo, thay vì cứ đi tìm người đại diện khắp nơi, chi bằng trực tiếp hướng đến người tiêu dùng, mình phải làm tốt công việc To C (*), đẩy sản phẩm của mình đến tay khách hàng theo cách trực quan và hiệu quả nhất.”
“Vậy sau này không ký người đại diện nữa à?” Trương Tiểu Binh không phục, thương hiệu mà họ xây dựng bao năm qua, sao lại đột ngột chuyển hướng như vậy?
“Có chứ. Mỗi giai đoạn có mục tiêu khác nhau thì chiến lược cũng phải khác. Hiện tại công ty không đủ tiền rầm rộ mời đại diện, mục tiêu hàng đầu của mình là sống sót cái đã. Phòng marketing online đã lập được ba tháng rồi, anh có tìm hiểu qua công việc của họ chưa?” Lâm Tại Đường nói: “Lần họp quản lý cấp cao trước anh không có mặt nên không nghe được báo cáo của họ. Để tôi kêu họ trình bày lại cho anh sau.”
“Dạ, được ạ.”
Trương Tiểu Binh không dám nói gì thêm, nhưng vừa quay đầu đã than phiền với Quách Lệnh Tiên: “Anh ấy lại phát điên nữa rồi. Sao anh ấy cứ hở ra là phát điên vậy chứ? Làm việc với anh ấy mệt thật, giờ tôi hối hận hồi chia cổ phần không rút lui luôn cho rồi.”
Quách Lệnh Tiên khuyên anh ta đừng nói mấy lời như vậy: “Nghĩ lại xem vì sao hồi đó cậu ở lại? Không phải vì thấy theo cậu ấy có tiền đồ sao? Đã chọn theo cậu ấy khởi nghiệp thì phải có tâm thái tốt. Chuyện người đại diện, tôi thấy cậu ấy nói đúng đó. Công ty giờ như vậy, tiền phải tiêu cho đúng chỗ.”
“Chỉ mong anh ấy dịu giọng chút…”
“Chuyện thái độ thì tính sau.” Quách Lệnh Tiên trả lời tin nhắn xong, quay đầu thấy Ngô Thường đang cúi đầu lật tài liệu lia lịa. Chị ta chợt nhớ tới từ “gối đầu rỉ tai”, liền thử thăm dò Ngô Thường: “Cô với tổng giám đốc Lâm ở nhà có nói chuyện công việc không?”
Ngô Thường chớp chớp mắt, nghĩ bụng không thể để Quách Lệnh Tiên biết mấy “ý tưởng tào lao” mình góp ý cho Lâm Tại Đường, nên giả ngu giả ngơ: “Cũng ít lắm chị, em chỉ lo bán hàng thôi, anh ấy là sếp lớn, tầm nhìn khác em xa lắm. Anh ấy nói em cũng không hiểu gì hết á…”
Quách Lệnh Tiên thở dài: “Tổng giám đốc Lâm ấy hả, mấy thứ khác đều tốt, bình thường thì hòa nhã, với nhân viên cũng hào phóng, năng lực thì cũng có, chỉ là cái tính…”
“Tính khí hả chị?” Ngô Thường tròn mắt: “Em thấy vậy đó! Anh ấy hiền quá trời, anh ấy không có tính khí gì đâu! Ai thấy cũng ức h**p được luôn.”
Quách Lệnh Tiên ngẩn ra một lúc, chị ta cố giải thích với Ngô Thường: “Không phải, ý tôi là cậu ấy lúc làm việc thì khó chịu lắm, dữ lắm, mạnh tay lắm, nói một là một, không cho cãi.”
“Ai? Lâm Tại Đường hả?”
“Ừa, cậu ấy đó.”
“Lâm Tại Đường làm việc khó chịu? Nói một là một? Mạnh tay?”
“Cô chưa thấy nên cô không biết… lần sau họp tôi thu âm cho cô nghe.” Quách Lệnh Tiên nói: “Cậu ấy cứ nghiêm khắc như vậy thật ra cũng có vấn đề, ai cũng sợ cậu ấy hết…”
Ngô Thường hiểu ra rồi, Quách Lệnh Tiên muốn cô “rỉ tai gối đầu” đây mà. Lúc này cô mới nhận ra, vị trí của cô ở Đèn Trang Trí Tinh Quang còn nhạy cảm hơn cô tưởng. Cô bị ép buộc trở thành một sợi dây trung gian, duy trì mối quan hệ giữa Lâm Tại Đường và nhân viên. Nhưng mà trước mặt Lâm Tại Đường, cô chỉ là một “vợ giả” nhỏ bé không có tiếng nói thì cô có ích gì đâu?
Ngô Thường chìm vào trầm tư, âm thầm nghĩ cách tránh xa mấy chuyện lắt nhắt này.
Tới Thượng Hải, họ đi thẳng đến hội nghị đặt hàng. Trên đường, Ngô Thường ngắm mấy bụi hoa nhỏ và mấy tòa nhà kiểu Tây dọc hai bên đường, thích thú không thôi. Lúc đi ngang Tào Hà Kính, Ngô Thường hào hứng chỉ cho Quách Lệnh Tiên thấy một tòa nhà: “Lúc đó em làm việc ở chỗ đó đó, kỳ đó tuyển dụng 1 chọi 20 luôn, ghê chưa!”
Quách Lệnh Tiên quay đầu nhìn, hỏi cô: “Thật sự lương năm tới hai trăm nghìn hả?”
Ngô Thường gật đầu: “Đúng đó chị! Mà còn có thể hơn nữa, vì nếu hiệu suất tốt thì thưởng cuối năm cũng cao.”
“Vậy mà cô vì tổng giám đốc Lâm mà bỏ việc tốt như vậy, quay về Hải Châu bán đèn sao?”
Câu hỏi của Quách Lệnh Tiên thật sự khó trả lời, Ngô Thường thấy không cần thiết phải nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Dạ, đúng vậy đó chị.”
“Tổng giám đốc Lâm chắc chắn cảm động vì sự hy sinh này của cô lắm.”
Hy sinh.
Cảm động.
Hai chữ “hy sinh” khiến Ngô Thường lặng thinh.
Cô chưa từng nghĩ rằng việc mình từ bỏ công việc ở Thượng Hải để quay về Hải Châu chăm sóc mẹ lại được coi là một sự hy sinh. Vậy thì mẹ cô – bà Nguyễn Hương Ngọc, vì cô mà ở cái tuổi ấy phải cầm cố tất cả, suốt ngày bị vây quanh bởi tiếng ồn trong quán mì ở phố cổ Hải Châu, bị hơi nóng từ nồi nước lèo hầm hập xông lên, có được gọi là hy sinh không?
Ngô Thường nghĩ, trước mặt người thân ruột thịt, vốn không hề tồn tại cái gọi là “hy sinh.” Cô càng tình nguyện coi đó là một sự hồi đáp xuất phát từ nội tâm, một kiểu yêu thương tự nhiên và chân thành.
Tòa nhà ở Tào Hà Kính đã khuất dần sau lưng.
Ngô Thường vẫn cứ ngoái đầu nhìn lại, trong lòng thầm tự hỏi nếu năm đó mình ở lại Thượng Hải, liệu có thể có một cuộc sống khác hay không? Nhưng rồi cô khẽ lắc đầu, cô không muốn cứ mãi tưởng tượng về một con đường mà mình chưa từng bước qua. Chỉ có cuộc sống hiện tại mới là thật sự tồn tại.
Đến nơi tổ chức hội nghị đặt hàng, Ngô Thường có cảm giác như bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Bên trong hội trường chật ních người, hầu như ai cũng cầm trong tay cả xấp tài liệu giấy, mỗi gian triển lãm đều có người đứng tận tình giới thiệu. Quách Lệnh Tiên nói với Ngô Thường: “Mấy năm trước Đèn Trang Trí Tinh Quang còn tổ chức hội nghị đặt hàng riêng, đại lý, khách hàng và đối tác trong ngành từ khắp nơi trên cả nước đều đổ về, hoành tráng lắm. Năm nay tổng giám đốc Lâm nói không làm lớn như vậy nữa, cùng tổ chức chung với người khác. Chung gian thì cũng tốt, tình hình của từng nhà đều rõ ràng, cạnh tranh trực diện luôn.”
Ngô Thường gật gù đồng tình, rồi mở nhóm thiết kế mình mới tham gia mấy hôm trước, hỏi trong nhóm: “Ai đang ở hội nghị đặt hàng vậy? Tối nay em mời cơm nha!”
Thật tình cờ, trong số đó có tám chín người cũng đang có mặt tại hội nghị lần này. Vừa nghe nói cô muốn tụ họp ăn uống, mọi người lập tức hưởng ứng nhiệt liệt.
Ngô Thường vừa đi vừa ngắm các sản phẩm được trưng bày tại các gian hàng, tay không ngừng bấm điện thoại nhắn tin. Đợi xác nhận được thời gian, cô liền quay sang báo cáo với Quách Lệnh Tiên: “Mấy hôm trước em có vào mấy nhóm thiết kế, hôm nay tình cờ gặp được nhiều người ở đây. Tối nay em muốn mời họ ăn một bữa, sếp Quách đi cùng em nha, không thì em không có chỗ dựa tinh thần.”
Quách Lệnh Tiên ngạc nhiên trước sự lanh lẹ của cô. Giây phút đó, chị ta cảm thấy chuyện Ngô Thường từng giành được công việc với mức lương hai trăm nghìn ở Tào Hà Kính quả thật là điều hợp lý. Chị ta lắc đầu: “Cô tự đi đi, tôi không đi đâu. Cô có việc rồi thì tôi cũng đi gặp bạn. Cô kêu tổng giám đốc Lâm tự lo liệu đi.”
Người bạn mà Quách Lệnh Tiên định gặp là Mạnh Nhược Tinh. Về chuyện này, Ngô Thường đoán ra được.
“Vậy thì em đi một mình nha.” Ngô Thường nói xong bèn hỏi tiếp: “Có được thanh toán không chị?”
“Dĩ nhiên là có.”
“Cảm ơn sếp Quách!” Ngô Thường ôm cổ Quách Lệnh Tiên một cái, giả vờ hôn chị một cái rồi xoay người chạy đi xem các gian hàng.
Quách Lệnh Tiên sững người một lát, trong đầu chợt hiện lên câu mà có người từng nói với chị ta: “Cô Ngô Thường đó, chị phải cẩn thận. Cô ta vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm. Ban đầu là quyến rũ sếp, sếp sắp kết hôn rồi mà còn bị cô ta giành mất. Sau đó lại chui vào Đèn Trang Trí Tinh Quang, dã tâm lớn lắm đấy…”
Quách Lệnh Tiên quả thực có phần dè chừng với Ngô Thường, bởi vậy nên mỗi lời chị ta nói trước mặt Ngô Thường đều đã suy nghĩ kỹ càng. Ngô Thường có năng lực, chị ta sẵn sàng cho cô không gian phát huy, nhưng không hề có ý định làm bạn với cô. Chị ta vốn là người khắt khe trong chuyện kết bạn, lại thêm tính cách kiêu ngạo, mà Ngô Thường là một người mang danh “tai tiếng lan xa”, thì thật sự không hợp để làm bạn được.
Thế nhưng, khoảnh khắc vừa rồi, khi Ngô Thường hồn nhiên, vui vẻ ôm lấy cổ chị ta, giả vờ thơm một cái, cái cảm giác thân thiết ấy lại khiến chị ta thấy khác biệt, một sự gần gũi mà trước đây chị ta chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ người bạn nào.
“Con người mà, vẫn phải tự mình cảm nhận.” Quách Lệnh Tiên nghĩ vậy.
Ngô Thường đầu óc linh hoạt, không muốn chỉ đứng ngoài cuộc nhìn ngó, bèn tháo bảng tên xuống giấu đi, giả làm khách mua hàng. Thấy gian hàng nào hứng thú là lập tức bước tới hỏi thăm, ra dáng một người thực sự có ý định đặt hàng.
Người ta hỏi cô thuộc công ty nào, cô đáp: “Tôi tự mở công ty, làm thiết kế sân vườn biệt thự.”
Cách chọn thân phận này khéo léo vô cùng, không quá phô trương nhưng đủ để gây ấn tượng. Người nghe thấy nhắc tới “biệt thự” và “thiết kế sân vườn” thì ngầm đoán đơn hàng của cô chắc không ít, liền niềm nở tiếp đón. Ngô Thường đem tất cả những câu hỏi mà khách hàng từng hỏi cô ra dùng: chu kỳ sản xuất, giá cả, quy trình lắp đặt, dịch vụ hậu mãi… hỏi đâu ra đấy, trông chẳng khác gì một khách hàng thực thụ.
Quách Lệnh Tiên đứng xa nhìn cô mà trong lòng dấy lên cảm xúc lạ thường. Một cô gái giỏi như vậy, chỉ tiếc là xuất thân không tốt, nếu không chắc chắn sẽ có tiền đồ xán lạn hơn nhiều.
Ngô Thường chạy hết chỗ này đến chỗ kia, miệng mỏi nhừ, chân mỏi rã rời, đến khi triển lãm đóng cửa mà vẫn còn lưu luyến chưa muốn rời. Cô quay sang khoe với Quách Lệnh Tiên và Lâm Tại Đường vừa đến nơi: “Hai người nhìn xem nè, kỹ năng cơ bản của dân sales em có đạt không? Không không, không phải chỉ đạt đâu, là đạt điểm tuyệt đối đó nha!”
Quách Lệnh Tiên cười giơ ngón cái: “Giỏi thật đó Ngô Thường. Tôi vốn nghĩ sẽ phải dắt cô đi từng bước, ai ngờ cô vào một cái là nắm bắt được ngay. Một ngày mà thu thập được dữ liệu còn hơn cả tháng.”
“Hihi~” Ngô Thường cười tít mắt, đắc ý thấy rõ, nhưng trong lòng vẫn không quên chuyện chính, bèn hỏi họ có biết chỗ nào ở Thượng Hải thích hợp để mời cơm không, cô vốn không quen thuộc Thượng Hải lắm.
“Ra Bến Thượng Hải đi.” Lâm Tại Đường nói: “Nếu tối nay mà có ký được đơn hàng thì bữa đó công ty thanh toán cho em. Còn không thì em tự chi nha.”
“Chủ nghĩa tư bản!” Ngô Thường giơ tay lên, nhỏ giọng nhưng có nhịp điệu mà hô: “Đả đảo chủ nghĩa tư bản!”
“Người bị áp bức chính là em đấy.” Lâm Tại Đường đáp, “Đi mau đi, lát nữa Bến Thượng Hải kẹt xe không nhúc nhích nổi đâu.”
“Dạ dạ!” Ngô Thường đáp lời rồi xoay người chạy đi.
Bước chân cô nhẹ nhàng vui vẻ, như thiên nga nhảy múa, chớp mắt đã hòa vào dòng người đông đúc và biến mất. Lâm Tại Đường còn đang rướn cổ nhìn theo, có vẻ hơi lo lắng cô đi một mình mà lạc mất ở Thượng Hải.
“Nhìn gì nữa, mất bóng rồi.” Quách Lệnh Tiên nói: “Cậu làm như đưa con đi chơi ấy. Người ta từng tự mình tìm được việc ở Thượng Hải, ăn một bữa cơm có gì mà lo?”
Quách Lệnh Tiên cũng không định giấu chuyện tối nay chị ta sẽ ăn tối cùng Mạnh Nhược Tinh, liền nói: “Tôi ăn tối với Nhược Tinh, tổng giám đốc Lâm có muốn đi cùng không?”
“Tôi không đi.”
“Không qua lại luôn hả?”
“Tối nay tôi về nhà cũ xem thử.”
Lâm Tại Đường không thích Thượng Hải, cũng chẳng muốn gặp Mạnh Nhược Tinh. Nói ra thì cũng lạ, ấn tượng sâu sắc nhất của anh về Thượng Hải lại là cái đêm hôm đó, lúc anh đứng dưới nhà Nhược Tinh nói chuyện, người đàn ông ngoài ban công của cô ta gảy tàn thuốc rơi xuống. Tàn thuốc theo gió bay là là, rớt ngay cạnh chân anh.
“Vậy thôi tôi đi nha.”
Lâm Tại Đường thật sự định về nhà cũ.
Ông nội Lâm Hiển Tổ có hai năm định mua một toà nhà ở Thượng Hải để làm trụ sở tổng công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang, nên đã mua trước một căn nhà. Vì có ý định đó nên ông cũng dọn một số vật dụng cá nhân đến theo từng đợt.
Dạo này ông cứ nhắc mãi, nói mấy món đồ ông đem từ quê lên sao chẳng thấy đâu, có khi nào dọn lên Thượng Hải rồi không? Lâm Tại Đường đồng ý giúp ông tìm thử. Đám đồ từ quê lên là bảo bối của ông nội, ông khóa kỹ trong một cái hộp, người nhà chưa ai từng nhìn thấy. Nếu thật sự tìm được ở nhà cũ bên Thượng Hải thì đủ thấy ông nội năm đó quyết tâm đặt trụ sở ở Thượng Hải đến mức nào.
Lúc học ở Thượng Hải, Lâm Tại Đường sống trong căn nhà cũ này.
Nhà cũ nằm ngay trên đường Hoài Hải, hồi đó mỗi lần ra đường mà gặp bạn học, tụi nó thường trêu: “Cậu ấm Hải Châu giờ thành cậu ấm Hoài Hải rồi nha!”
Lâm Tại Đường không có cảm tình với hai chữ “cậu ấm” đó, anh không thích lắm, cứ thấy nó mang nghĩa châm biếm. Mấy cậu ấm khác ở Hải Châu lên Thượng Hải thì ăn chơi, yêu sớm, đánh nhau, chạy xe phân khối lớn; còn anh thì dùng đôi chân mình để đo từng ngóc ngách Thượng Hải, tuần nào cũng viết bản kế hoạch kinh doanh rồi gửi đến từng công ty. Anh quá si mê, cũng quá cố chấp.
Trong nhà cũ toàn là những món đồ cổ mà ông nội thích: máy hát đĩa, lò sưởi tay, thùng sắt cũ… Mạnh Nhược Tinh không thích căn nhà này, mỗi lần đến đều chu môi: Nhà đang yên đang lành, làm gì mà biến thành vậy, cảm giác âm u quá. Cô ta thích gu thẩm mỹ phương Tây, còn căn nhà lại mang nét cổ xưa phương Đông, hai phong cách cứ đụng nhau chan chát.
Lâm Tại Đường đang lục tìm trong phòng, ông nội nói có thể để dưới gầm giường, cũng có thể ở chỗ khác, lạ thật, ông cụ lại quên mất chỗ cất mấy thứ quan trọng vậy luôn.
Lúc Lâm Tại Đường đang tìm kiếm thì Ngô Thường đang đi tiếp khách. Trước đó cô chưa từng có kinh nghiệm xã giao công việc, vậy mà lại rất biết cách ứng xử. Vì cô có vẻ ngoài đoan trang, tính cách chân thành, dễ mến, nên chỉ ngồi xuống vài phút đã làm không khí buổi tiệc trở nên thoải mái.
Trong bàn có tổng cộng mười người, đều là chủ các công ty thiết kế. Có người làm ăn rất khá, công ty có cả chục nhà thiết kế.
Ngô Thường lại nhớ tới câu danh ngôn do chính cô đúc kết: bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện làm ăn, làm ăn là phải không ngừng bàn thì mới có kết quả. Cô cảm thấy mình lời to rồi.
Mọi người cảm ơn cô đã tổ chức buổi tụ họp này, sau khi chuyện phiếm xong liền có người đề nghị đừng uổng bữa ăn ngon, phải tranh thủ làm ăn luôn. Lúc này Ngô Thường vội giơ tay lên, nói: “Các anh chị sếp lớn ơi, nói đến chuyện kết nối làm ăn thì em là tay ngang. Em mới đi làm được mấy ngày thôi? Làm ăn thì em không kết nối được, nhưng để em mời mọi người đi chơi Hải Châu nha!”
“Hải Châu có gì vui đâu?” Có người nói: “Thấy Hải Châu toàn mấy xưởng nhỏ, hè tới thì nóng muốn xỉu.”
Ngô Thường lắc ngón tay: “Không không không, Hải Châu ấy hả, thật sự là có quá trời chỗ chơi luôn đó! Để em sắp xếp cho, đảm bảo mọi người chơi đã đời luôn!”
Cô xem thời cơ, đánh giá tình hình liền, cũng không có thời gian xin phép Quách Lệnh Tiên hay Lâm Tại Đường, cứ thế tự mình quyết định. Trước kia lúc thả lưới ở bờ biển Thiên Khê, Lâm Tại Đường từng chứng kiến kỹ thuật của cô: lúc nào thả lưới, lúc nào kéo lưới, đạo lý cũng như nhau, thấy đúng thời điểm là phải ra tay, không được chần chừ. Những người ngồi đây đều là “cá” mà cô muốn thả lưới bắt, một con cũng không để thoát.
Ngô Thường là kiểu người, tham vọng cao tận trời, nhưng chuyện đó không quan trọng, ai mà không có tham vọng chứ? Cô hơn người khác ở chỗ chân thành. Sự chân thành lương thiện của cô bao bọc lấy tham vọng đó, hợp thành một khối thống nhất.
“Vậy thì tốn bộn tiền đó nha.” Ông chủ công ty thiết kế ở Thượng Hải, Giang Triết, nói: “Cô bé, cô tính toán kỹ chưa?”
“Tiền không quan trọng.” Ngô Thường nói, “Quan trọng là chơi vui.” Cô tuyệt nhiên không đả động đến chuyện làm ăn, vì cô biết rõ điểm yếu của mình: lỡ mà giờ nhắc tới, người ta hỏi chuyện chia hoa hồng hay gì đó, cô không quyết được, là lộ bài liền. Cô tự mình nhẩm tính sơ sơ, lấy công ty của Giang Triết làm ví dụ: lúc nãy ông ấy nói mỗi năm họ nhận thiết kế hơn bốn mươi căn biệt thự, biệt thự ở Thượng Hải khu “Ninh” có yêu cầu rất cao, đèn phải đẹp, phải có chất lượng, một căn biệt thự dùng mấy trăm nghìn để mua đèn là chuyện thường. Nếu yêu cầu chất lượng cao hơn, từ năm trăm nghìn trở lên cũng có thể. Vấn đề duy nhất là, đèn của Đèn Trang Trí Tinh Quang có vào được mắt giới nhà giàu “Ninh” ở Thượng Hải hay không.
Trong đầu Ngô Thường đang lách tách tính toán, nhưng chẳng hề ảnh hưởng gì tới chuyện cô trò chuyện với người khác. Cô uống một chút rượu nhẹ, má đỏ hây hây, nhìn người ta thì tươi cười rồi nâng ly thì dùng hai tay, đầy lễ độ, lập tức chiếm được cảm tình cả bàn. Có người nhắn trong nhóm: em gái mới tới đáng yêu ghê, còn mời tụi mình đi chơi Hải Châu nữa.
Ngô Thường cũng liền nhắn lại trong nhóm: “Mọi người tới Hải Châu chơi nha!”
Bữa cơm này, cô ăn thấy người nhẹ nhõm khoan khoái, lờ mờ tìm được cảm giác của việc làm ăn. Kết thúc rồi, cô gọi điện cho Lâm Tại Đường, bảo anh đến đón cô.
Ai ngờ được, Lâm Tại Đường mang dép lê tới liền, như thể anh chỉ đi dạo ở trước cửa nhà vậy đó.
“Ủa?” Mặt cô đầy vẻ nghi hoặc.
“Ừm.” Anh ừ một tiếng: “Đúng là không xa, đi bộ còn nhanh hơn bắt xe.”
“Khách sạn đâu có ở đây! Quách Lệnh Tiên nói để tiết kiệm chi phí công tác, đặt tận chục cây số ngoài kia kìa.”
“Ừ, để tiết kiệm chi phí công tác, hai đứa mình ngủ ở nhà.”
“Đúng là…” Ngô Thường vừa nói nửa câu, Lâm Tại Đường đã cùng cô đồng thanh: “F2 Hải Châu.”
Ngô Thường nheo mắt cười hí hí.
Lâm Tại Đường xoay người đi tiếp, cô cũng bước theo sát bên, vừa đi vừa khoe khoang thành tích tối nay. Cô kể đó đúng là một bàn toàn “cáp kết nối nhà giàu”, ai nấy đều làm thiết kế biệt thự. Ông Giang Triết bên Thượng Hải, làm ăn lớn dữ lắm nha.
“Giang Triết nào?”
“Giang Triết chuyên thiết kế nội thất biệt thự đó.”
“Giang Triết cũng tới hả?”
“Anh quen Giang Triết hả?”
“Căn nhà ở Thượng Hải là do công ty của Giang Triết làm hồi mới thành lập đó.” Đến lúc này Lâm Tại Đường mới dừng bước, hỏi Ngô Thường: “Vậy là chú Giang tối nay diễn vai ‘sói đuôi dài’ với em suốt hả? Hồi mình giả cưới có gửi thiệp cho ông ấy mà, lúc đó ông ấy đang ở nước ngoài không về kịp, nhưng vẫn chuyển tiền mừng đó.”
Đầu óc Ngô Thường trống rỗng mấy giây, rồi lập tức lên tiếng biện hộ cho mình: “Anh đừng có quan tâm ông ấy có phải ‘sói đuôi dài’ hay không, anh nói em hôm nay làm có tốt không cái đã!”
“Tốt.” Lâm Tại Đường nói: “Hôm nay em làm rất tốt.”
“Vậy em mời họ tới Hải Châu chơi được không?”
“Được. Công ty lo tiền.”
“Vậy tiền bữa ăn hôm nay anh có trả không?”
“Trình lên cho Quách Lệnh Tiên quyết toán.”
Ngô Thường chống nạnh, ngẩng đầu đi vài bước trên đường, dáng vẻ ngông nghênh không ai bì kịp. Lâm Tại Đường bị cô chọc cười, bèn đứng lại nhìn cô. Anh chưa nói hết: nhà ở Thượng Hải không chỉ có nhà họ Lâm do Giang Triết thiết kế, mà cả nhà họ Mạnh cũng là do Giang Triết làm. Ông ấy từng gặp cả Lâm Tại Đường và Mạnh Nhược Tinh.
Anh cũng không nói với Ngô Thường: nhà họ Mạnh và nhà họ Lâm cách nhau rất, rất gần.
Nhà gần nhau, thế giới nhỏ bé, Mạnh Nhược Tinh mời Quách Lệnh Tiên đến nhà cô ta ở, hai người phụ nữ sau khi uống rượu đi dạo về nhà, từ đằng xa đã thấy cảnh này.
Mạnh Nhược Tinh bĩu môi hỏi Quách Lệnh Tiên: “Cái kiểu đó, chị làm được không? Gu thẩm mỹ của Lâm Tại Đường sa sút tới mức này rồi à?”
Ban ngày ở cùng với Ngô Thường khiến Quách Lệnh Tiên có cái nhìn khác về cô, lúc này chị ta cũng không thấy Ngô Thường có vấn đề gì, nhưng vẫn hùa theo lời Mạnh Nhược Tinh: “Đàn ông mà, cuối cùng rồi cũng sẽ quay về với bản chất thuần túy ban đầu thôi.”
“Cho dù là người đàn ông em không cần nữa, em cũng không muốn thấy anh ấy như vậy. Cô ả lộ liễu vậy mà anh ấy còn không nhìn ra sao? Đó rõ ràng là kiểu phụ nữ giỏi giấu mình, chỉ biết đào mỏ.” Mạnh Nhược Tinh khó hiểu nói: “Ngay từ lần đầu gặp cô ta, em đã thấy rất khó chịu. Kiểu người đó là chuyên môn lấy lòng đàn ông.”
Lấy lòng.
Mạnh Nhược Tinh dùng đúng từ “lấy lòng”.
Người như thế nào sẽ phải lấy lòng người khác? Chắc là kiểu người có mục đích, nhưng năng lực lại không đủ, chỉ còn biết dùng thái độ để thắng điểm. Quách Lệnh Tiên không đáp lại nữa, chỉ kéo tay Mạnh Nhược Tinh bước nhanh thêm vài bước, tránh đi.
Phía bên kia, Ngô Thường vẫn đang nói với Lâm Tại Đường: “Anh muốn làm chính xác hướng tới To C, công cụ của anh là nền tảng mạng; em cũng muốn làm chính xác hướng tới To C, nhưng công cụ của em là con người.”
“Em sao biết anh định hướng tới To C?”
“Cái đó mà còn không rõ hả? Sự phát triển của Internet sẽ kéo gần khoảng cách giữa người với người, anh lập phòng marketing online chẳng phải cũng vì chuyện này sao?”
Ngô Thường nhảy tới trước mặt anh, nhắc anh: “Anh đừng quên, em từng nhận được offer từ mấy công ty Internet hàng đầu đó nha. Trong tất cả những người bên cạnh anh, em là người hiểu rõ chiến lược của anh nhất.”
Lâm Tại Đường lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt cô sáng rực, cái kiểu sáng vừa trong veo, hồn nhiên, lại vừa có chút láu lỉnh. Cô thông minh như thế, dứt khoát là vậy ngày thường trong công ty thì như người vô hình, nhưng lại hiểu rõ mọi ngóc ngách, cũng nhìn thấu cả anh.
Thì ra, cảm giác bị một người nhìn thấu lại là như vậy. Đó thật sự là điều rất đáng trân quý. Nếu biết dùng đúng, con bài này sẽ rất có ích cho Đèn Trang Trí Tinh Quang. Nhưng con bài này cũng đầy nguy hiểm.
“Đi thôi.” Lâm Tại Đường kéo cổ tay cô.
“Mỗi lần có chút thành tích là em lại vênh cái đuôi lên, đúng là không biết trời cao đất dày. Em vẫn nên theo anh đi tìm đồ thì hơn.”
“Tìm gì vậy?”
“Mấy món đồ cũ của ông nội anh, anh còn chưa từng thấy nữa.”
“À.”
Ngô Thường đi theo Lâm Tại Đường đến căn nhà cũ, đây là lần đầu tiên cô thấy một căn biệt thự cổ kính và xinh đẹp như thế. Lần trước đến Thượng Hải, cô từng chụp ảnh lưu niệm trên đường Hoài Hải, khi ấy còn không biết cả đời mình có còn cơ hội nào như vậy không. Vậy mà đêm nay, cô lại thật sự bước vào một căn nhà ở nơi đó.
Số phận đúng là khó lường thật. Nó đưa cuộc sống mà cô hằng mong mỏi đến trước mặt cô, bằng một cách mà cô chưa từng ngờ tới.
Lâm Tại Đường ra lệnh cho cô: “Đừng có đứng đó không, tìm đi.”
Ngô Thường liền cùng anh “bới đất ba thước”, hai người lục tìm đến tận quá nửa đêm, hơn một giờ sáng, Ngô Thường mới từ một góc khuất dưới gầm giường trong phòng ngủ chính kéo ra được một chiếc hộp gỗ có khóa, cô hỏi anh: “Là cái này hả anh?”
Lâm Tại Đường vội vàng bước tới xem, đúng là khớp với mô tả của Lâm Hiển Tổ.
Anh lấy chìa khóa ra, mở chiếc ổ khóa cũ. Bên trong có một chiếc yếm lót, một miếng ngọc cổ, một chiếc đồng hồ quả quýt cũ, một bức thư nhà và một tấm ảnh đen trắng.
Trên tấm ảnh có hơn chục người đang đứng, Lâm Tại Đường vừa nhìn là nhận ra ngay ông nội mình, rồi ánh mắt anh dừng lại nơi góc xa phía sau, nơi có một người giống như cô hầu đang đứng, mà gương mặt của người đó… lại rất giống Ngô Thường.
“Ngô Thường, lạ quá, sao em lại xuất hiện trong ảnh của ông nội anh vậy?”
Ngô Thường ghé sát lại nhìn kỹ, hồi lâu sau mới bất chợt đưa tay bịt miệng, kinh ngạc kêu lên: “Lâm Tại Đường, đây là… ngoại của em đó!”
Chú thích:
(*) “To C” là viết tắt của “To Customer” hoặc “To Consumer”, nghĩa là hướng đến khách hàng cá nhân (người tiêu dùng cuối cùng). Đây là thuật ngữ thường dùng trong lĩnh vực kinh doanh và marketing.
To B (B2B – Business to Business): Doanh nghiệp cung cấp sản phẩm/dịch vụ cho các doanh nghiệp khác. Ví dụ: công ty thiết kế website cho doanh nghiệp, nhà sản xuất linh kiện điện tử bán cho hãng điện thoại.
To C (B2C): Doanh nghiệp bán sản phẩm hoặc dịch vụ trực tiếp cho khách hàng cá nhân. Ví dụ: cửa hàng quần áo, trang thương mại điện tử như Shopee, Lazada…
Editor có lời muốn nói:
Tình cờ hôm nay mình đi phỏng vấn ở doanh nghiệp, họ cũng nói về To C và To B á =)))
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc