Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 40
Chương 40: Sai lệch, nước biển xanh biếc
*
Khúc gỗ. Tay bằng khúc gỗ. Tay làm bằng khúc gỗ giống như cái tay giả, nếu không có người điều khiển thì nó sẽ chẳng động đậy gì.
Ngô Thường nói xong thì bật cười: “Anh coi nè, năm đó anh nói mình tên Mộc Mộc, có phải là trong vô thức đã có số sẵn rồi không? Anh cũng biết mình cứng nhắc, nên lúc gạt người, vô thức mới khai tên Mộc Mộc.”
Lâm Tại Đường biện bạch cho mình: “Anh không có cứng nhắc.”
“Vậy mời anh đưa ví dụ.”
“Tay anh không động đậy là vì tôn trọng em.”
“Tay anh không động đậy là vì anh cứng nhắc chứ gì. Anh không phải kiểu bị động thật chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ sau khi quan hệ rồi mà động đậy là không tôn trọng? Vậy lần nào cũng phải để con gái tự làm hết hả?” Ngô Thường vừa nói vừa cười hí hửng: “Thế thì em thấy tò mò ghê…”
Lâm Tại Đường lấy tay bịt miệng cô lại, giọng gần như là cầu xin: “Ngô Thường, anh năn nỉ em chuyện này được không…”
Ngô Thường ú ớ dưới lòng bàn tay anh: “Chuyện gì vậy?”
“Em… có thể… đừng nói mấy câu không biết giữ mồm giữ miệng như vậy được không… Em nói năng giữ ý một chút đi, dù gì anh cũng là đàn ông mà.”
Trong những bài học của Lâm Hiển Tổ dành cho Lâm Tại Đường, có một điều là: có vài lời không thể mang ra bàn chuyện hay đùa cợt ngoài mặt được, đem ra đùa là th* t*c rồi, như những gì Ngô Thường vừa nói vậy. Lâm Tại Đường nghe mà cảm thấy lớp phòng tuyến văn minh trong lòng mình như bị nước lũ dâng lên quét sạch, trước sau gì cũng sẽ sập. Anh luôn nghĩ chừa khoảng trống cho trí tưởng tượng mới là tốt nhất.
Anh và Mạnh Nhược Tinh ở bên nhau nhiều năm như vậy, gần như chưa từng có mấy cuộc đối thoại tục tĩu nào. Khi đó Mạnh Nhược Tinh thường nói với người khác rằng cô sẽ không bao giờ phải lo chuyện Lâm Tại Đường trăng hoa, vì anh sẽ không làm thế. Muốn anh nói một câu sỗ sàng thôi còn khó hơn lên trời. Chứ nói gì đến mấy lời tán tỉnh, dù có đưa sẵn kịch bản bắt anh đọc theo, anh cũng đọc ra không có chút cảm xúc nào. Anh thiếu mất dây thần kinh đó.
“Lâm Tại Đường…” Ngô Thường bỗng trở nên nghiêm túc: “Anh có biết vì sao Mạnh Nhược Tinh lại ở bên người khác không?”
“Em nhắc cô ta làm gì?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Không, em nhắc đến cô ta không phải để khiến anh khó xử. Trong lòng em, anh là người bạn thân thiết nhất, em nói đến Mạnh Nhược Tinh lúc này tuyệt đối không có ác ý. Anh biết vì sao cô ta lại ở bên người khác không? Nói thật lòng, anh không thắc mắc à?”
“Anh không biết.” Lâm Tại Đường đáp: “Anh việc gì phải thắc mắc? Nhưng nếu em biết thì cứ nói cho anh nghe.”
“Anh lịch sự quá rồi đó, Lâm Tại Đường.” Ngô Thường vò vò tóc anh, nói: “Anh lịch sự đến mức… không đủ hoang dã, không đủ cộc cằn. Anh giống như… nói sao ta? Anh giống một người bước ra từ thế kỷ trước vậy, cái gì cũng khuôn phép, nguyên tắc nhiều lắm. Em nói là lúc anh ở bên phụ nữ đó, anh như vậy đó.”
“Cộc cằn? Phụ nữ thích cộc cằn hả? Hoang dã?”
“Phụ nữ thích đàn ông vì mình mà phát điên, như vậy cô ấy sẽ cảm thấy bản thân là người đặc biệt trong lòng người đàn ông đó.” Ngô Thường thấy lúc này ánh mắt của Lâm Tại Đường đầy vẻ kinh ngạc ngây thơ, cô bèn vội nói: “Không phải là kiểu phát điên đó đâu, mà là… khùng đó! Em biết phải giải thích sao với anh đây… Đợi đến khi anh thật sự lại yêu một người nào đó đi, lúc đó anh sẽ hiểu.”
Lâm Tại Đường không lên tiếng, Ngô Thường vừa nhắc đến Mạnh Nhược Tinh, đầu óc anh lại rối loạn. Anh nhớ lại sau khi chia tay với Mạnh Nhược Tinh, anh chưa bao giờ dây dưa lại, cũng chưa từng hỏi lý do. Anh cho rằng như vậy là không đủ đường hoàng, không đủ tôn nghiêm. Nhưng mà, anh thật sự có quan tâm đến đáp án đó không? Không. Anh không quan tâm.
Tay của Ngô Thường vẫn đang trên đầu anh, liên tục nghịch tóc anh. Lúc này cô cảm thấy Lâm Tại Đường thật đáng thương, liền nghiêng người qua, nằm tựa vào vai anh. Cô kéo tay anh lại, giọng pha chút đùa giỡn: “Anh sờ thử coi, có gì khác biệt không nè…”
Lời cô nói khiến mặt Lâm Tại Đường nóng bừng, tay co lại, mãi không dám mở lòng bàn tay ra. Ngô Thường thở dài, đưa tay luồn vào trong áo anh, từng ngón từng ngón bẻ mở tay anh ra, cô dỗ dành: “Suỵt, thả lỏng nào.”
Lòng bàn tay anh căng tràn, thế nhưng anh lại không động đậy chút nào. Dù vậy, nhịp tim của Ngô Thường xuyên qua làn da, truyền thẳng vào lòng bàn tay anh, một nhịp tim mãnh liệt như thế. Sức sống của cô hừng hực như nước thủy triều dâng không ngừng, mang theo đủ loại sinh vật biển ùa vào bờ.
Ngô Thường nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ: Không lẽ… Lâm Tại Đường bị yếu sinh lý? Vậy thì đáng tiếc thật. Cô cứ nghĩ vậy, mang theo sự tiếc nuối khôn nguôi mà thiếp đi mất.
Còn Lâm Tại Đường thì đang trải qua một cuộc chiến kéo dài, cứ giằng co giữa việc làm quân tử hay kẻ tiểu nhân, mãi cho đến khi bị cái tát của Ngô Thường đập nhẹ lên mặt, anh mới bừng tỉnh mà biết rằng đêm đã lại buông xuống. Lâm Tại Đường thích những đêm như thế này, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, chuyện gì cũng nói với nhau được. Anh cảm thấy hình như mình không còn cô đơn như trước nữa, hình ảnh về “nhà” trong lòng anh cũng dần hiện rõ.
Lâm Tại Đường cũng rất thích bàn bạc chuyện với Ngô Thường, cô thông minh, nói một hiểu mười, anh nói gì cô cũng hiểu liền. Anh chưa từng lo lắng rằng mình sẽ bị cô chê cười khi để lộ sự lúng túng. Ngược lại, cô sẽ cùng anh nghĩ cách giải quyết.
Chẳng hạn như chuyện Lâm Chử Súc cờ bạc, Ngô Thường đã nghiêm túc xử lý thật. Vài ngày sau, Lâm Chử Súc gọi điện cho Lâm Tại Đường, cầu xin anh cứu mình. Lâm Tại Đường hỏi ông ta có chuyện gì, Lâm Chử Súc ấp a ấp úng nói là gặp rắc rối rồi. Lâm Tại Đường hỏi là rắc rối kiểu gì, Lâm Chử Súc bỗng òa khóc trong điện thoại: “Chết rồi, Tại Đường, con tới xem ba đi! Có người đòi chặt tay ba đó!”
Lúc này Ngô Thường đang ở bên cạnh Lâm Tại Đường, cô lấy tay bịt miệng lại, cố không bật cười thành tiếng. Lâm Tại Đường không nhịn được, khẽ cốc lên đầu mũi cô một cái.
Đó là người ở làng Thiên Khê mà Ngô Thường tìm giúp cho Lâm Tại Đường, cũng chính là hai người từng sửa sang lại quán mì ở Thiên Khê cho Nguyễn Hương Ngọc trước đó. Hai người đó rất thật thà, không rành chuyện diễn xuất nên Ngô Thường dạy họ cách diễn. Cô nói: “Cứ diễn theo lời tôi dặn, đảm bảo không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Tại Đường phát hiện Ngô Thường thật sự có năng khiếu làm biên kịch, bảo sao trước đó cô được tuyển vào vị trí nội dung ở công ty kia.
Hai người đó theo Lâm Chử Súc đánh bạc suốt ba ngày. Ngày đầu tiên, họ để cho Lâm Chử Súc thắng hai trăm nghìn tiền mặt. Hai trăm nghìn đó đương nhiên không thể trông chờ vào Lâm Tại Đường bỏ ra. Hiện tại anh nghèo rớt mồng tơi, đừng nói hai trăm nghìn, chỉ cần hai mươi nghìn thôi cũng phải xoay đủ đường mới có.
Số tiền đó là của Ngô Thường. Cô đến ngân hàng rút ra, vì trước đó là tiền gửi kỳ hạn dài nên bị mất lãi, sau khi rút ra liền ép Lâm Tại Đường viết cho cô một tờ giấy nợ năm nghìn tệ. Cô dặn hai người kia phải để Lâm Chử Súc thắng hết hai trăm nghìn trong ngày đầu, nhưng tuyệt đối không được để ông ta ra ngoài. Bởi vì một khi thắng được tiền, mà ra khỏi cửa là sẽ tiêu xài hoang phí ngay. Ngô Thường sợ tiền của mình bị ông ta xài hết.
Cô bảo họ gọi đồ ăn mang đến cho Lâm Chử Súc, trò chuyện với ông ta, nói rằng vận đỏ chỉ đến trong khoảnh khắc, ra ngoài là dễ mất hết may mắn, bây giờ chính là lúc phải nhân cơ hội thắng thế mà chơi tiếp. Lâm Chử Súc đang lúc đắc ý vì thắng tiền, nghĩ mình đang gặp vận đỏ nên tất nhiên không chịu rời đi.
Sáng ngày thứ hai, Lâm Chử Súc bắt đầu thua tiền. Vì đã thắng trước hai trăm nghìn nên tâm lý ông ta vẫn bình tĩnh. Nhưng đến khi thua sạch hai trăm nghìn, ông ta bắt đầu đỏ mắt. Cờ bạc là vậy, một khi đã đỏ mắt thì máu dồn lên não, lý trí không còn nữa. Đến lúc Lâm Chử Súc gọi điện cho Lâm Tại Đường, ông ta đã thua mất ba triệu.
Hải Châu năm 2011, tuy nhà xưởng nhỏ mọc lên như nấm, người có tiền cũng nhiều như kiến, nhưng ba triệu vẫn là một con số lớn. Hai người kia diễn rất đạt, lúc này liền dọa ông ta: bảo gọi điện cho người nhà mang tiền đến chuộc người, nếu không sẽ bị chặt tay. Lâm Tại Đường cúp máy, trong lòng vừa cảm thấy ba mình đáng thương, lại vừa thấy ông ta thật nực cười.
“Sao em hiểu tâm lý của dân cờ bạc dữ vậy? Em từng đánh bạc rồi à?” Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường: “Với lại em còn nghĩ được chuyện không cho ông ta ra ngoài, nếu không hai trăm nghìn của em sẽ bị tiêu hết.”
“Con người mà… lúc nào cũng tham cả.” Ngô Thường nói: “Đi thôi, đi cứu ba anh đi.”
Trong mắt Ngô Thường, Lâm Tại Đường cách quá xa hiện thực cuộc sống. Không phải cô hiểu tâm lý của kẻ cờ bạc, mà là cô thấu hiểu những người nghèo khổ, hiểu cái tâm lý “đánh liều một phen” của họ. Lúc mua vé số, cô cũng mang tâm lý đó. Ở một khía cạnh nào đó, Lâm Chử Súc vốn dĩ không phải là người giàu. Ông ta mê cờ bạc là vì tham lam, cũng vì ông ta chưa từng được ai quan tâm, ông ta luôn muốn thắng một ván thật lớn.
Lâm Tại Đường bước vào trong, người diễn đương nhiên phải chửi bới, đập đồ, đe dọa. Lâm Chử Súc lần đầu gặp phải kiểu đòi nợ như vậy, sợ đến mức co rúm lại trong góc.
Lâm Tại Đường ngay trước mặt Lâm Chử Súc lấy ra “đạo cụ” hai trăm nghìn của Ngô Thường, đưa cho bọn họ, còn giả vờ in dấu vân tay, rồi mới dắt ông ta ra ngoài. Ông ta lấy lại bình tĩnh, bắt đầu chống chế: “Trước giờ mấy người đó, ai mà không gọi ba một tiếng Tổng giám đốc Lâm… Hai đứa này điên thật rồi!”
Lâm Tại Đường lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Ba lo kiếm tiền đi. Người ta nói rõ rồi đó, trước khi ba trả hết tiền mà còn bị bắt gặp đánh bài nữa là chặt tay ba đó.”
“Ba báo cảnh sát liền! Xã hội pháp trị mà!” Lâm Chử Súc trừng to mắt, bắt đầu làm dữ: “Tụi nó gài bẫy ba! Tụi nó! Tụi nó phạm pháp!”
“Vậy ba tụ tập đánh bạc là có lý hả?” Lâm Tại Đường đẩy mạnh ông ta một cái: “Ba báo cảnh sát đi! Giờ đi luôn! Đến lúc chuyện truyền ra ngoài, nhà mình tan cửa nát nhà luôn! Ba đi đi!”
Lâm Chử Súc lần này thật sự sợ rồi, cả người như bị rút sạch sức lực, bị Lâm Tại Đường đưa về nhà.
Nguyễn Xuân Quế thấy vậy liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đánh bài thua.”
Lâm Tại Đường sợ Nguyễn Xuân Quế làm hỏng việc nên không nói thật với bà, anh chỉ bảo: “Giờ đi sân bay không? Con chở mẹ đi.”
“Ông ta không sao chứ?” Nguyễn Xuân Quế lại hỏi.
“Mẹ đừng quan tâm tới ông ta nữa, mẹ à, mẹ phải nhớ rằng mẹ đừng lo cho ông ta nữa. Mẹ phải sống cuộc đời của mẹ.”
“Mẹ sợ ông ta liên lụy con…”
“Mẹ mà để bản thân bị kéo vào, con mới là người chịu không nổi. Con đã xem ông ta như đồ bỏ rồi.”
Lâm Tại Đường xách hành lý của Nguyễn Xuân Quế rồi đi ra ngoài. Đây là chuyến du lịch mỗi năm một lần của bà, bà cần những chuyến đi như vậy để xoa dịu trái tim bất an quanh năm suốt tháng của mình.
Nguyễn Xuân Quế không thích mùa hè ở Hải Châu, thậm chí bà cũng không thích biển, bà chỉ cần rời khỏi Hải Châu, rời khỏi biển, là sẽ thấy đời người tràn đầy niềm vui bất tận. Mùa hè này, bà sẽ đến Trường Bạch Sơn nghỉ dưỡng. Mỗi mùa hè trước kia, bà đều đi du lịch nước ngoài, năm nay Đèn Trang Trí Tinh Quang sắp phá sản, bà biết thời thế, bèn thuê một căn nhà ở Trường Bạch Sơn, tính mỗi ngày vào rừng hít thở khí trong lành. Cũng coi như tiết kiệm chi phí.
“Mẹ chưa đi sân bay liền đâu.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Mẹ muốn ghé quán mì một chuyến.”
“Mẹ đừng có kiếm chuyện hoài, mẹ tới quán mì chỉ để cãi nhau với người ta, lần nào cũng bất hòa mà chia tay.” Lâm Tại Đường ngăn bà lại: “Không hiểu mẹ đang cố chấp cái gì nữa.”
“Con đừng quan tâm chuyện của mẹ.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Mẹ cứ muốn đi đấy.”
Bà đuổi Lâm Tại Đường đi rồi, lại quay sang nhìn Lâm Chử Súc. Cái thằng cha vô tích sự này đang co rúm trên giường, bị dọa cho phát ngốc luôn rồi. Nguyễn Xuân Quế còn nhớ hồi đó Lâm Chử Súc ít nhất cũng có cái mã bề ngoài coi được, hồi đó họ đều làm ở trung tâm thương mại quốc doanh, có người nói với bà: “Cô đừng có coi thường cái thằng bán bóng đèn đó, ba anh ta là giám đốc nhà xưởng đó.” Hồi đó doanh nghiệp chưa cải tổ, ở Hải Châu chỉ có vài nhà xưởng lớn, hai chữ “giám đốc” liền ăn sâu vào đầu Nguyễn Xuân Quế. Nhưng khi đó bà vẫn còn tỉnh táo, nghĩ rằng phải nhìn xa trông rộng, mười năm, hai mươi năm sau, giám đốc thì sao chứ? Đời giám đốc sau lên thay, đời trước là tiêu. Vẫn phải có tiền mới chắc ăn.
Cho đến khi bà gặp được Lâm Hiển Tổ, mới nhận ra nhà họ Lâm không dễ gì sụp đổ, vì người đứng đầu nhà đó không phải người tầm thường.
Nguyễn Xuân Quế biết bao nhiêu lần chỉ mong lột bỏ được cái thân phận nghèo khổ đó, cực khổ trăm bề mới lấy được chồng vào nhà họ Lâm. Ngày tháng tốt đương nhiên từng có, ngày xấu cũng thường xuyên, nhưng tổng thể mà nói vẫn là tốt. Chỉ trừ cái thằng cha Lâm Chử Súc này, bà nhìn càng lúc càng ngứa mắt, cả hai cứ hành nhau mà sống.
Nguyễn Xuân Quế không muốn nhớ lại mấy chuyện cũ đó nữa, dặn Lâm Chử Súc: đã nợ tiền cờ bạc thì cố mà nghĩ cách, không được thì đi bán bóng đèn, tuyệt đối đừng có đi vay mượn. Dĩ nhiên, giờ ông ta cũng chẳng vay nổi ai đâu.
Trước khi đi, Nguyễn Xuân Quế vẫn ghé quán mì một chuyến.
Quán mì khai trương được hơn nửa tháng, nhờ cái “tiệc dài trên phố” mà cũng có chút danh tiếng ở Hải Châu. Lúc bà đến thì đã ba giờ chiều, bên trong ngồi kín người, cả mấy bàn ngoài trời cũng có khách. Nguyễn Hương Ngọc mời một sinh viên đến đàn cổ tranh, buổi chiều phục vụ mấy món ăn vặt Hải Châu, còn có trà nóng. Nhâm nhi chén trà, ăn miếng bánh, nghe tiếng đàn, hớp một ngụm trà nóng, vã ra một đầu mồ hôi, cả người sảng khoái, dễ chịu vô cùng.
Nguyễn Hương Ngọc đang ngồi một bên phe phẩy quạt nghỉ ngơi, làm ăn tốt thì người cũng tươi lên, mặt mày hồng hào, khóe môi cong cong. Thấy Nguyễn Xuân Quế tới, liền vỗ vỗ ghế bên cạnh: “Lại đây, ngồi cho mát.”
“Bên ngoài thì có cái gì mà mát với chả mẻ! Uống xong một chén trà là đổ cả đầu mồ hôi!” Nguyễn Xuân Quế liếc bà một cái, nhưng vẫn ngồi xuống. Bà nói: “Hôm nay tôi tới không phải để cãi nhau với bà, mà là có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì?”
“Hồi đó tụi mình bỏ trốn hôn sự đó, cái nhà vô lại kia dọn đến Hải Châu rồi. Tụi nó tìm tới tôi đòi tiền. Về sau thể nào cũng mò tới bà, cũng sẽ đòi tiền. Bà tự lo lấy đi.” Nguyễn Xuân Quế đứng dậy tính đi. “Bà đưa địa chỉ tôi cho tụi nó hả?” Ngô Hương Ngọc hỏi.
“Đưa rồi, dựa vào đâu mà một mình tôi chịu khổ.” Nguyễn Xuân Quế nói xong thì bỏ đi luôn.
Chuyện bao nhiêu năm trước, đột nhiên lại tìm tới cửa. Làng quê nghèo khó, con gái lớn lên đều phải gả đi để đổi lấy bữa ăn, chỉ có hai người dám bỏ trốn khỏi hôn sự: một người tên là Nguyễn Hương Ngọc, một người tên là Nguyễn Xuân Quế.
Lúc này có người gọi: “Bà chủ Hương Ngọc ơi, thêm bình trà nha!”
Nguyễn Hương Ngọc liền cười tươi rói bước tới, đem những chuyện cũ bao năm quẳng lại sau lưng.
Hai người thợ thủ công ở làng Thiên Khê tới uống trà, nói chuyện với Nguyễn Hương Ngọc, miệng không ngớt lời khen: “Con bé Thường Thường nhà mình là người làm chuyện lớn đó, đầu óc linh hoạt, trị cái lão nhà họ Lâm kia ngoan ngoãn nghe lời luôn.”
Nguyễn Hương Ngọc nghe vậy thì cười gật đầu, lát sau tìm một chỗ gọi điện cho Ngô Thường, hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Ba anh ấy ham cờ bạc đó mẹ! Con chỉ giúp chút chuyện thôi.”
“Nếu cuối cùng nhà người ta biết được, coi họ xử con làm sao!”
“Chỉ có con với Lâm Tại Đường biết thôi mà. Mà cho dù người ta biết thì sao, con cũng chỉ đang giúp anh ấy một tay thôi.”
Cô nói không sai, thế nhưng Ngô Hương Ngọc thở dài, bà nói: “Thường Thường à, con lo chuyện nhiều quá rồi đó. Hứa với mẹ đi, sau này đừng có nhúng tay vô mấy chuyện kiểu vậy nữa. Chuyện nhà họ Lâm rõ ràng không phải ngày một ngày hai mà thành, con là người ngoài, không lo nổi đâu.”
Ngô Thường nghe ra mẹ đang lo lắng, vội vàng nói: “Dạ mẹ, con không lo nữa đâu. Mẹ đừng giận, cũng đừng lo.”
“Chiều con ghé lấy đậu đỏ đá lạnh nha.” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Không phải Lâm Tại Đường muốn ăn sao?”
“Dạ được. Nhưng mà hôm nay con phải tăng ca, không biết mấy giờ mới xong nữa.”
“Nếu muộn quá thì khỏi tới, bữa khác mẹ làm lại cho.”
Nguyễn Hương Ngọc thương con gái, bà biết rõ Ngô Thường là người hiếu thắng, tuyệt đối không chịu sống an phận ở chỗ như Đèn Trang Trí Tinh Quang nên tất nhiên sẽ vất vả hơn người.
Bên Ngô Thường vừa dập máy xong thì nhận được cuộc gọi từ Từ Nhuận, anh ta hỏi cô có muốn cân nhắc làm đèn cho quán cà phê không, chỉ là quán nhỏ thôi, có lẽ cũng chỉ cần mười mấy hai chục triệu tiền đèn. Ngô Thường rất vui, đồng ý gác công việc hiện tại lại để gặp Từ Nhuận một chút.
Lúc xuống lầu thì gặp Lâm Tại Đường, anh hỏi cô đi đâu, cô bảo đi gặp khách hàng. Anh hỏi khách hàng nào, cô nói: “Khách hàng lớn đầu tiên của em.”
Lâm Tại Đường nói: “Vẫn là em giỏi thật.”
Hai người vừa nói chuyện vừa xuống dưới.
Từ Nhuận đang đứng dưới lầu, miệng ngậm điếu thuốc, đầu hơi nghiêng, dáng vẻ hết sức bất cần. Thấy Ngô Thường thì vẫy tay, cằm hất về phía Lâm Tại Đường, hỏi: “Đây là chồng cô à?”
Từ Nhuận làm ăn nhiều năm, lĩnh vực gì cũng từng nhúng tay, mấy ông chủ ở Hải Châu anh ta cũng quen không ít, cái tên Lâm Tại Đường dĩ nhiên từng nghe qua, chỉ là chưa từng gặp. Hôm nay được gặp mặt, trong lòng anh ta lập tức có đánh giá về Lâm Tại Đường: người này là kiểu thương nhân nho nhã.
Thương nhân nho nhã.
Trong mắt Từ Nhuận, thương nhân nho nhã là một từ mang ý nghĩa tiêu cực, đồng nghĩa với giả tạo và làm màu. Giao thiệp với loại người này thì phải luôn giữ tinh thần cảnh giác ở mức cao nhất, vì anh không biết đằng sau nụ cười đó là bao nhiêu mưu mô tính toán. Anh ta chẳng hề che giấu sự kiêu ngạo của mình. Dù sao đối với Đèn Trang Trí Tinh Quang thì anh ta cũng không phải bên mua hàng lớn, nhưng vẫn là bên A, nên chỉ khẽ gật đầu với Lâm Tại Đường, ra dáng lắm. Chớp mắt đã chuyển ánh nhìn về phía Ngô Thường: “Cô Ngô muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời.”
Ngô Thường thông minh là vậy, cô nhìn ra được Từ Nhuận khinh thường Lâm Tại Đường, ở một mức độ nào đó, tức là anh ta cũng chẳng mấy coi trọng cô. Đồng thời cô cũng nhận ra, lời Quách Lệnh Tiên nói không sai, Từ Nhuận đang thả mồi câu cô, anh ta muốn dùng một cách tinh vi nhất, tiết kiệm chi phí nhất để đùa giỡn cô.
Vậy thì mồi của anh thả ra… đúng là quá nhỏ rồi. Ngô Thường thầm nghĩ.
Cô quyết định cho Từ Nhuận biết mùi, trước mắt cứ phớt lờ anh ta đã. Lúc này, cô thản nhiên móc điện thoại ra nghe máy: “Gì cơ? Phải quay về họp sao? Lô hàng đó gặp trục trặc rồi hả?”
Cô trông vô cùng khó xử, lúc nghe điện thoại cứ nhìn Từ Nhuận, còn vừa nghe vừa gật đầu xin lỗi anh ta. Đầu dây bên kia, Quách Lệnh Tiên lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra. Chị ta lớn tiếng nói: “Cô lập tức quay về ngay cho tôi!”
Ngô Thường cúp máy, áy náy nói với Từ Nhuận: “Tổng giám đốc Từ… tôi…”
“Công việc quan trọng hơn, lần sau tôi đến Hải Châu rồi hẹn lại.” Trước khi lên xe, Từ Nhuận còn hất cằm chào Lâm Tại Đường, anh chỉ mỉm cười đáp lại.
Từ Nhuận đi rồi, Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường: “Anh có giận không?”
“Giận gì chứ?”
“Anh ta coi thường anh. Anh là ông chủ của Đèn Trang Trí Tinh Quang, mà anh ta đến cả một câu chào hỏi tử tế cũng không thèm.” Ngô Thường thấy Lâm Tại Đường đúng là người có tu dưỡng, có khí độ, chẳng hề tỏ ra bực dọc chút nào. Một người như vậy, nếu thật sự ghi thù thì chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
Lâm Tại Đường nhún vai: “Có gì đâu. Bên A thì vẫn là bên A. Bên A có kiêu ngạo một chút cũng không sao, miễn là không kiêu với em là được.”
“Anh không thấy anh ta…”
“Thích em hả?” Lâm Tại Đường hỏi ngược lại: “Đàn ông như anh ta không gọi là thích phụ nữ, mà chỉ là nhìn trúng rồi tiện tay giăng lưới. Nếu câu được thì anh ta lại có thêm chuyện để khoe mẽ.”
“Tại sao không thể là thật lòng thích em chứ?” Ngô Thường không phục, cố tình gây sự với anh: “Tại sao?”
Lâm Tại Đường cười với cô: “Em tự cảm nhận đi là biết. Nhưng mà, anh cảm ơn em, vừa rồi em đứng ra vì anh.”
“Anh với em cùng một con thuyền, em dĩ nhiên không thể để người ta làm mất mặt anh được.” Ngô Thường nói: “Tuy em không phải dân làm ăn, nhưng đạo lý này em hiểu.”
“Anh biết, cho nên anh cảm ơn em. Nhưng lần sau không cần để tâm đâu, anh không để ý cái mặt mũi đó đâu.”
Làm ăn buôn bán, mặt mũi thì tính là gì? Từ năm ngoái đến giờ, Lâm Tại Đường đã bao lần bị từ chối, bao lần bị người ta sỉ nhục bằng lời nói. Nếu anh thật sự coi trọng mặt mũi thì sớm đã ném đồ bỏ cuộc, không làm cái nghề F2 Hải Châu uất ức này nữa rồi. Ra ngoài tìm một công việc lương triệu mỗi năm, ăn no mặc ấm, sống vui vẻ nhẹ nhàng không tốt hơn sao?
“Vậy nên lúc nãy nếu em đi thật, anh sẽ không giận hả?” Ngô Thường hỏi.
“Anh sẽ không.” Lâm Tại Đường nói: “Em thông minh như vậy, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, trong lòng em đều rõ. Anh tin em.”
“Vậy em phải cảm ơn anh vì đã tin em rồi.”
Cuộc đối thoại này vốn dĩ không có vấn đề gì cả, nhưng khi Ngô Thường kể lại cho Tống Cảnh nghe, thì Tống Cảnh cứ nhíu mày mãi. Ngô Thường hỏi cô ấy vì sao lại như vậy, Tống Cảnh nói: “Quả nhiên trong lòng hai người chỉ có làm ăn, không có chút cảm tình nào.”
“Ý cậu là gì?” Ngô Thường hỏi.
“Hai người các cậu gặp chuyện gì, điều đầu tiên nghĩ tới đều là chuyện làm ăn. Dù gì cũng là vợ chồng giả ngày đêm sống chung mà phân chia lợi ích rõ ràng đến vậy, vậy có bình thường không? Má ơi, hai người lạnh lùng quá trời.”
“Vậy chẳng phải là tốt sao?”
“Tốt thì…” Tống Cảnh nhất thời cũng không biết nên nói là tốt hay không nữa.
Về đến nhà, lại phải đối mặt với bệnh nhân “ED” (*) là Lâm Tại Đường, Ngô Thường rõ ràng trở nên lễ độ và kiềm chế hơn. Cô nghĩ: tám chín phần là Mạnh Nhược Tinh ngoại tình cũng bởi vì không được thỏa mãn về sinh lý. Cô không thể xát muối lên vết thương của anh, đừng có cứ mãi chọc ghẹo anh nữa. Anh cũng đâu có dễ dàng gì, ban ngày thì chịu ánh mắt khinh thường của bên A, sự dối trá từ người thân, còn phải làm một đống việc mà “F2 Hải Châu” chẳng ai buồn động tay; ban đêm lại còn bị buộc phải chấp nhận một cơ thể đang tuổi thanh xuân mà bệnh tật đeo bám.
Ngô Thường thật sự nghĩ như vậy: Lâm Tại Đường không có h*m m**n với cô, hoàn toàn không phải lỗi của cô.
Lâm Tại Đường cảm thấy kỳ lạ trước sự lễ độ đột ngột của cô, cảnh giác hỏi cô có đang giở trò gì không. Ngô Thường thở dài nói: “Ôi, em không thể làm khó anh nữa, Lâm Tại Đường. Trước đây em quá ngây thơ, cứ thích trêu chọc anh… Không sao đâu… Ai rồi cũng có lúc bệnh chút đỉnh mà.”
“Bệnh? Bệnh gì? Ai bệnh?” Lâm Tại Đường xoay người trên giường, quay sang đối mặt với Ngô Thường, thật ra trong lòng anh đang lo là cô bị bệnh.
Ngô Thường ấp úng nói: “Không có gì đâu…”
“Không có gì là sao?” Lâm Tại Đường hoàn toàn mù mờ, bị cô làm cho quay mòng mòng.
“Em nói anh đó… anh có vấn đề sinh lý, không sao đâu.”
Lâm Tại Đường bỗng nhiên hiểu ra, thì ra Ngô Thường tưởng anh bị bệnh. Anh dở khóc dở cười, để chứng minh, anh đột ngột nắm lấy tay Ngô Thường áp vào người mình, nín thở nói: “Anh không có bệnh. Anh không hiểu sao mọi người cứ phải đoán già đoán non về anh, anh…”
“Anh như thế nào?”
“Anh là người bình thường.”
Tay Ngô Thường vẫn đặt ở đó, cũng không rút lại. Cô nói: “Lâm Tại Đường, anh thấy không, em rộng rãi hơn anh nhiều. Em không như anh, đặt tay lên rồi lại không dám nhúc nhích.”
Cô mở bàn tay ra so một cái, rồi lại siết chặt lại, không để hở một khe nào.
Lâm Tại Đường siết lấy vai cô, như thể muốn bóp nát. Hơi thở trong cổ họng nặng nề hơn, đến mức không nhịn được mà bật ra tiếng. Ngô Thường nhìn sâu vào anh, thấy cổ và vành tai anh đỏ ửng đến mức gần như phát cháy, mạch máu hiện rõ ràng. Lúc này, Lâm Tại Đường mang theo một vẻ đẹp vỡ vụn khó tả. Ngô Thường cúi xuống cắn lấy cổ anh.
Lâm Tại Đường như sét đánh ngang tai, ôm chặt lấy Ngô Thường.
“Ngô Thường.”
“Suỵt, đừng nói gì hết. Em tự mình làm.”
Lâm Tại Đường nghe thấy tiếng răng cô đang cắn mở bao bì, ngay sau đó là cảm giác ẩm ướt, lành lạnh. Anh còn định nói thêm gì đó, nhưng Ngô Thường đã đưa tay bịt miệng anh lại, rồi ngồi lên người anh.
Lâm Tại Đường lại nhớ tới cửa hàng tiện lợi bên bờ biển Thiên Khê, nơi cô căng thẳng mà vẫn dũng cảm, giọng nói của cô khi ấy run rẩy gọi: “Bộc Quân Dương… Bộc Quân Dương…”
Trong lòng anh hiểu rõ, chỉ khi không yêu thì người ta mới có thể vô tư đến vậy.
Anh vốn là người biết tự kiềm chế, anh muốn chờ thêm một chút nữa, chờ đến lúc nước chảy thành sông. Anh không quen với chuyện x*c th*t mà không có tình cảm. Nhưng Ngô Thường lại không muốn đợi. Cô nghe theo tiếng gọi trong lòng, đứng trước mặt anh không giấu giếm bất kỳ điều gì.
Cô chẳng quan tâm đến ấn tượng hay đánh giá của anh, cũng không quan tâm liệu anh có vì thế mà khinh thường cô hay không, bởi vì căn bản cô không hề quan tâm đến anh.
Trong đầu Lâm Tại Đường là cảm xúc đau đớn xen lẫn vui sướng, cuối cùng tất cả hòa trộn thành một. Anh đã cô đơn quá lâu rồi, vì vậy từng động tác của Ngô Thường đều dễ dàng phá vỡ phòng tuyến trong anh.
Cô hẳn là đang rất vui. Vì Lâm Tại Đường thấy trên mặt cô bắt đầu xuất hiện mồ hôi, biểu cảm dần dần trở nên mê ly, hai tay cô túm chặt lấy áo ngủ của anh, càng lúc càng siết chặt.
“Lâm Tại Đường, hôn em đi.” Ngô Thường ra lệnh: “Hôn em.”
Cô cúi đầu áp môi mình lại gần, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, ép anh phải ngẩng cằm lên và hé môi ra.
Đầu lưỡi cô cuộn theo hơi thở ùa vào miệng mũi anh, tiếng rên nhẹ nhàng, run rẩy của anh len vào tai cô. Ngô Thường chợt nhận ra, thì ra tiếng rên tự kìm nén của đàn ông lại mê hoặc đến vậy.
Ngô Thường hoàn toàn không thể phủ nhận, Lâm Tại Đường mang đến cho cô một niềm kh*** c*m lớn đến mức nào. Trong đầu cô là một vùng biển xanh thẳm không bờ bến, từng đợt sóng xô dạt cuộn trào, mang theo rất nhiều điều tuyệt vời.
Cho dù sai lệch, nhưng nếu cố gắng chồng khớp thì đường ray vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Chú thích:
ED là viết tắt của từ tiếng Anh Erectile Dysfunction, tức là rối loạn cương dương.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc