Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 39
Chương 39: Thanh xuân và tình yêu
*
Ngô Thường trong khoảnh khắc ấy chẳng hiểu nổi chính mình.
Môi của Lâm Tại Đường mỏng và mềm, khiến cô ngỡ như đang hôn Bộc Quân Dương bên bờ biển vào một đêm ẩm ướt năm nào. Cô nhắm mắt lại, hai tay nâng lấy khuôn mặt anh, đè anh nằm xuống gối.
Trong đầu Lâm Tại Đường như có tiếng nổ vang lên, theo phản xạ nắm lấy vai Ngô Thường, định đẩy cô ra.
“Ngô Thường, anh…”
Anh vừa định mở miệng xin lỗi, thì đầu lưỡi của Ngô Thường đã luồn vào trong khoang miệng anh. Anh lui lại, cô tiến tới; anh tiếp tục lui, cô vẫn ép sát. Nghe có vẻ nực cười, nhưng ngoài Mạnh Nhược Tinh ra, Lâm Tại Đường chưa từng hôn người phụ nữ nào khác, nhất thời chẳng biết phải hôn thế nào.
Ngô Thường thở hổn hển, dán môi lên anh thì thầm: “Là anh hôn em trước, giờ em hôn lại mà anh không cho hôn.”
“Xin lỗi, vừa nãy anh…”
Ngô Thường lại bịt miệng anh lại, cô khao khát một nụ hôn thật dài và cháy bỏng. So với chuyện làm với đàn ông, cô càng thích những nụ hôn dài và ướt át. Ngô Thường là người sống cho hiện tại, cô sớm đã biết quãng thời gian yêu một người một cách thuần túy đã rời xa cô rồi. Mà cô lại là người phàm tục, trong chuyện tình cảm chẳng thể tránh được lẽ thường.
Cô thích đàn ông đẹp, cũng mê những xung động bản năng khiến tim cô loạn nhịp. Cô là một con người đang sống, không phải hồn ma bị năm tháng và cuộc đời chôn vùi.
Lâm Tại Đường thật ra cũng không khiến cô chán ghét.
Anh là kiểu đàn ông đẹp mà cô thích, nho nhã thư sinh, đôi mắt khi thì thâm trầm, khi lại dịu dàng, đồng tử trong veo không chút tạp chất; ngón tay anh cũng sạch sẽ, trừ lúc vừa từ xưởng ra có dính chút dầu, còn lại lúc nào cũng gọn gàng; dáng người anh cũng vừa phải, không cơ bắp cuồn cuộn do luyện tập quá mức, mà là thân thể săn chắc phủ một lớp cơ mỏng nhẹ.
Ngô Thường thích nhất ở anh chính là cái “đẹp” không tự biết, anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm ăn, chẳng mấy khi bận tâm đến ngoại hình, chưa từng khoe khoang. Thế nhưng anh lại là người có tính khí cao ngạo, những gì anh xem thường thì rất nhiều. Người đàn ông như vậy luôn khiến người ta muốn chinh phục.
Lâm Tại Đường bị Ngô Thường dọa sợ. Anh bỗng nhớ đến mùa hè năm 2006, sau cửa hàng tiện lợi gần biển, tiếng động mà anh từng nghe thấy. Đó là những năm tháng thanh xuân của Ngô Thường, là dáng vẻ cô yêu một người đến tha thiết. Mấy năm trôi qua, sự nồng nhiệt chưa từng rời khỏi cô, như thể đêm hôm đó chưa từng tồn tại, như thể cô chưa từng yêu ai như thế. Hoặc cũng có thể tình yêu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô, cô có thể cảm nhận trực tiếp hơn, cũng chẳng còn để tâm nữa.
Anh cứ mãi im lặng, Ngô Thường bắt đầu mỏi, cũng bắt đầu tức. Cô vung tay tát lên mặt anh, gằn giọng: “Anh làm cái gì vậy! Không muốn hôn thì hôn em làm gì?”
Lâm Tại Đường nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào lòng, mong cô bình tĩnh lại.
Ngô Thường vùng vẫy dữ dội, cô nói: “Em không thèm ở với anh nữa, anh xuống dưới đi!”
Cô tức giận như một đứa trẻ.
Lâm Tại Đường đè cô lại lên gối, vén mớ tóc rối dính trên má cô ra sau tai.
Ngô Thường vẫn th* d*c tức tối, anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
“Anh không biết làm vậy có công bằng với em không.” Lâm Tại Đường nghiêm túc nói, “Anh xin lỗi vì sự hấp tấp vừa rồi.”
“Làm vậy là sao? Anh làm gì em?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Tại Đường suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vừa nãy là anh bị bản năng chi phối.”
“Chẳng lẽ em không phải sao?” Ngô Thường hỏi lại, rồi nói: “Anh tưởng em đang đòi hỏi tình yêu với anh hả? Không có nha! Tình yêu là cái quái gì đâu chứ?”
Lâm Tại Đường hơi bất ngờ, trong phút chốc chẳng biết nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô. Họ đã quen với bóng tối, trong mắt dần thấy rõ nhau. Ngô Thường không hề thấy d*c v*ng là điều đáng xấu hổ, cô nghiêm túc nói: “Bây giờ em cũng không có con đường nào tốt hơn, ở bên anh là lựa chọn tốt nhất rồi. Chỉ có một vấn đề, em phải kìm nén bản tính và cái tôi, ở bên anh thì không thể ở với người khác. Thời gian đẹp đẽ của em chỉ có chừng đó năm, em không muốn phí hoài nó.”
“Phí hoài thế nào?”
Bị anh hỏi, Ngô Thường lại nổi nóng, cô đẩy mạnh anh ra, kéo khoảng cách ra xa.
Lâm Tại Đường không chọc tức cô nữa, bỗng nói: “Hôn cái nào.”
“Hả?” Ngô Thường hỏi.
“Hôn cái nào.” Anh nói, rồi cúi đầu tìm môi cô.
Lâm Tại Đường cũng không ghét Ngô Thường. Ngô Thường là kiểu người rất ấm áp, lúc cười thì mắt cong cong; gương mặt cô rất đoan chính, nhìn vào tạo cho người ta cảm giác yên ổn. Cô chẳng hề gầy yếu hay mong manh, thân thể như một dòng sông, đầy ắp sức sống. Cô rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích, muốn là muốn, không muốn là không muốn. Cô chưa từng để Lâm Tại Đường phải đoán ý cô tới rối bời, cô không phải kiểu người đó, cô chẳng biết giấu.
Môi cô thơm mềm. Lâm Tại Đường nhẹ nhàng hôn cô, cảm nhận cô. Anh không giống Ngô Thường, mọi hiểu biết về phụ nữ của anh đều là “Mạnh Nhược Tinh”, đến nỗi khi đối diện với Ngô Thường, anh như một kẻ tay mơ. Cả tâm hồn lẫn thể xác anh đều cần thời gian để thích nghi.
Tay Ngô Thường vòng qua vai anh, đặt sau gáy, kéo anh sát vào mình. Anh cuối cùng cũng đưa lưỡi ra, chạm nhẹ lên môi cô, đôi môi mềm mại, ướt át. Ngô Thường nhắm mắt lại, đón lấy đầu lưỡi anh.
Anh khẽ m*n tr*n cô, động tác nhẹ như chiếc đuôi chim hải âu khẽ chạm vào mặt biển, lướt qua rồi bay đi. Nụ hôn như vậy Ngô Thường dường như chưa từng có, cô dần chìm đắm, cánh tay ôm lấy cổ anh càng siết chặt hơn. Đây là kiểu hôn mà Ngô Thường thích, cô rất vui.
Lâm Tại Đường luôn kìm nén bản thân, đợi đến khi nụ hôn kết thúc, mồ hôi anh chảy từ trán xuống chăn, mệt hơn cả chạy mười cây số. Ngô Thường nói: “Em thích, mai hôn nữa nha.”
Lâm Tại Đường nghiêng người, đặt tay dưới má làm gối, nhìn Ngô Thường. Ngô Thường cũng nghiêng người, bắt chước anh nhìn lại. Cô hiểu rõ rằng giữa mình và người đàn ông trước mặt là mối liên hệ khó dứt, số phận từng bước đẩy họ lại gần nhau. May thay anh là một người quân tử, không mang quá nhiều tâm cơ dơ bẩn. Cô đưa tay đặt lên mặt anh, ngầm thừa nhận chặng đường tiếp theo của mình có thêm một người bạn đồng hành như vậy.
“Ngủ ngon nha.” Cô nói.
“Ngủ ngon.”
Chúc ngủ ngon rồi, nhưng đêm mới thật sự bắt đầu. Ngô Thường ngủ rồi, cả chiếc giường biến thành chiến trường của cô. Lâm Tại Đường trước đây không biết có người ngủ mà có thể tạo ra tám trăm kiểu tư thế, hai tay hai chân văng về bốn hướng. Anh vừa mới thiếp đi, cô trở mình, một cái tát quạt vào mặt anh. Anh đẩy cô một cái, cô trong mơ đã tức giận, đưa chân đá luôn. Lâm Tại Đường không còn cách nào, anh đành ôm chăn xuống đất ngủ, sáng sớm hôm sau đã mở mắt, đau lưng nhức chân như bị Ngô Thường đánh cho một trận.
Anh nằm đó suy nghĩ rất lâu, nghĩ nếu trói cô lại thì liệu có yên ổn hơn không. Trong lòng nổi hứng đùa dai, muốn xem Ngô Thường tỉnh dậy sẽ ra sao. Nghĩ vậy, anh đi lấy dây thắt lưng áo choàng, nhẹ nhàng kéo tay Ngô Thường lên, sau đó từ từ buộc lại.
Ngô Thường đã tỉnh, mắt khẽ hé, nhìn anh đang vùi đầu loay hoay. Rõ ràng anh chẳng có kinh nghiệm gì, loay hoay mãi cũng không buộc được cái nút nào cho ra hồn.
Ngô Thường bất ngờ há miệng la lớn hù anh một tiếng: “Ê!”
Lâm Tại Đường giật nảy mình, suýt tí nữa thì lăn xuống khỏi giường, lại nghe cô la tiếp: “Bị nhốt rồi! Em bị giam lỏng rồi!”
Trong nhà vốn không có ai, nhưng Lâm Tại Đường lại cảm thấy rợn cả người, vội đưa tay bịt miệng cô lại, ra hiệu đừng có la nữa. Ngô Thường cười phá lên trong lòng bàn tay anh, dùng hai tay bị trói lỏng đẩy nhẹ anh ra, cô bảo anh đứng lên, cô muốn biểu diễn cho anh coi cách trói người.
Lâm Tại Đường trố mắt kinh ngạc: “Em chơi lớn dữ vậy hả?”
“Đúng rồi.” Ngô Thường cố ý chọc anh, thật ra là hồi xưa lúc làm công theo ngày ở bến tàu, mớ tôm cua sống vớt được đem bán lẻ, phải dùng lưới gói lại mang lên trấn bán, miệng lưới thì phải cột chặt. Khi đó cô học rất nhanh.
Cô kéo tay Lâm Tại Đường lại, dùng dây lưng quấn lên đó. Khi cô cột dây xong, Lâm Tại Đường cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt đầy ẩn ý.
“Nhìn gì vậy?” Ngô Thường buộc xong nút, phủi tay hỏi anh.
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Không có gì.”
Anh phát hiện tính tình của Ngô Thường thật sự rất tốt, thoải mái, dễ thương.
“Không có gì? Vậy em tha cho anh đó! Dậy đi, em tìm người giúp anh.”
“Tìm người làm gì?”
“Trị ông già mê cờ bạc của anh đó.”
Ngô Thường kể với Lâm Tại Đường ý định của mình, cô chuẩn bị tìm vài người, bày một sòng bạc giả, để Lâm Chử Súc thua tiền rồi viết giấy nợ. Sau đó mấy người đó sẽ ngày ngày đòi nợ ông ta, khiến ông ta suốt ngày nơm nớp lo sợ, không còn tâm trí đâu mà đi đánh bạc nữa, cần thì có thể hù ông ta một trận.
“Anh thấy cách này ổn không?” Ngô Thường bàn với Lâm Tại Đường: “Chứ không thì anh tính sao? Cách trực tiếp nhất là báo cảnh sát. Báo cảnh sát bắt ba anh với đám đánh bạc đó luôn.”
“Trước cứ tìm người hù ông ta cái đã.” Lâm Tại Đường nói: “Hù cho chết khiếp luôn càng tốt. Kiểu người như Lâm Chử Súc đó, dùng mấy cách bình thường không trị nổi ông ta đâu. Nếu thật sự không được thì mới báo cảnh sát.” Lâm Tại Đường muốn cho Lâm Chử Súc một đường lui.
“Anh ghét ba anh lắm hả?” Ngô Thường nói: “Mà thiệt tình nha, nhà anh ai cũng có tật hết, ba anh đánh bạc, chú hai thì gái gú, còn chú út thì hình như đang có ý định huy động vốn đầu tư gì đó… Em nghe chị Hứa kể, có người nói trong quán cà phê, chỉ nghe loáng thoáng vậy thôi.”
“Đó là lý do vì sao anh thà để Đèn Trang Trí Tinh Quang tách hết cổ phần của họ ra.” Lâm Tại Đường nói: “Một công ty đàng hoàng muốn phát triển lâu dài thì tuyệt đối không thể có mấy cổ đông kiểu đó. Không thì sau này toàn mang họa. Lúc đó họ đòi nhiều tiền hơn, anh cũng sẵn sàng chi, miễn là gấp rút cắt đứt sạch sẽ.”
“Anh đúng là có con mắt nhìn xa trông rộng.” Ngô Thường nói.
“Anh quá hiểu họ rồi.”
Lâm Chử Súc còn đang nằm dài trong nhà thì nhận được một cú điện thoại, nói mời ông ta đi ăn. Ông ta sửa soạn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài, vừa bước khỏi hành lang thì thấy Nguyễn Xuân Quế đang ngồi đó với một con dao thái rau trong tay. Bà nhìn ông ta nói: “Ông bước thêm một bước thử xem!”
Lâm Chử Súc nói: “Tôi nể bà lắm rồi đó nha! Chọc tôi nổi điên lên là tôi đánh gãy chân bà à!” Vừa nói xong ông ta đã muốn nhấc chân bỏ chạy, bị Nguyễn Xuân Quế nhào tới túm lại. Bà gào lên: “Lâm Tại Đường khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, ông đừng có làm bậy nữa! Làm hỏng chuyện rồi thì hai đứa mình ra đường xin ăn luôn đó!”
“Tôi chỉ đi ăn cơm thôi mà!” Lâm Chử Súc ném cái điện thoại cho bà xem: “Bà coi đi! Coi đi!”
Nguyễn Xuân Quế liếc một cái, lúc này mới buông tay. Bà gọi điện cho Lâm Tại Đường, nói ba anh lại muốn ra ngoài nữa, bà không cản nổi đâu, hôm nay bà còn đang nhức đầu nữa. Lâm Tại Đường bảo bà khỏi phải lo nữa, sau này cũng không cần quan tâm ông ấy làm gì nữa, nói bà tranh thủ đi khám cái vụ đau đầu đi.
Nguyễn Xuân Quế bực dọc cúp máy.
Lúc này, chú út của Lâm Tại Đường gọi điện cho bà, hỏi có muốn ra biển không, Nguyễn Xuân Quế không muốn ra. Chú út lại hỏi: “Vậy có muốn đi ăn cơm đánh bài không?” Giọng nhiệt tình đặc biệt, Nguyễn Xuân Quế từ chối không nổi, đành sửa soạn ra ngoài.
Ngô Thường không ngờ lúc mời khách hàng đi ăn lại gặp Nguyễn Xuân Quế.
Khách hàng này định làm chuỗi nhà sách trên toàn quốc, chuẩn bị trang trí nên cần mua một lô đèn. Khách này là do Ngô Thường tìm được trên mạng. Mấy hôm đó cô rảnh là lên mạng đăng bài bán đèn, còn lượn lờ trong các diễn đàn, ai ngờ cách này lại hữu hiệu. Trên một trang web nghệ thuật nhỏ, có người liên hệ với cô, nói muốn làm chuỗi nhà sách, đã coi thử đèn của mấy nhà xưởng khác nhưng đèn không đủ đẹp. Ngô Thường nghĩ tới Lâm Tại Đường, anh vẽ thiết kế nhanh, mở khuôn là có thể sản xuất, đáng để bàn một phen.
Làm ăn là vậy đó, chưa gặp mặt thì không biết lớn nhỏ ra sao, gặp rồi nói chuyện mới đánh giá sơ sơ được. Làm ăn là phải nói tới nói lui, nói càng nhiều càng tốt.
Đúng lúc người đó đến Hải Châu công tác, Ngô Thường mời đi ăn một bữa.
Người đàn ông đó mặt mày đào hoa, xuất thân nghệ thuật, có vẻ cũng có chút quan hệ, cả người mang vẻ lêu lổng.
Ngô Thường vừa mới ngồi xuống cùng anh ta thì đã thấy Nguyễn Xuân Quế đứng ở gần đó, ánh mắt u uất nhìn về phía cô. Ngô Thường vốn định không để ý, nhưng thấy ánh mắt Nguyễn Xuân Quế rơi lên người đàn ông kia, như đang nghi ngờ gì đó, nên cô chào khách một tiếng, rồi bước tới chỗ Nguyễn Xuân Quế.
“Ai vậy?” Nguyễn Xuân Quế hỏi.
“Một khách hàng.”
“Khách hàng đâu ra vậy?”
“Quen trên mạng.”
Tuy Nguyễn Xuân Quế từng trải, hiểu biết nhiều, nhưng nhận thức về mạng internet thật sự rất hạn chế. Trong giới của bà, lâu lâu lại rộ lên chuyện ai đó quen trai trẻ ở xa qua mạng, hoặc ai đó bị trai trẻ quen trên mạng lừa gạt, cũng chỉ đến mức đó thôi. Năm 2011, internet đối với những người có chút tuổi như bà, thật sự chẳng có mấy trò để chơi.
Nhưng hiếm khi bà không nói gì thêm, chỉ hơi tỏ vẻ coi thường rồi nhắc Ngô Thường phải cẩn thận một chút, Ngô Thường đáp vâng. Lúc này, chú út của Lâm Tại Đường từ trong đi ra, gọi Nguyễn Xuân Quế. Ngô Thường chợt nhớ tới lời chị Hứa kể rằng chú út đang làm vụ huy động vốn, trong lòng nghĩ chắc là đang nhắm vào Nguyễn Xuân Quế đây mà.
Ngô Thường lo Nguyễn Xuân Quế bị lừa, vội vàng gọi điện cho Lâm Tại Đường kể lại, nói anh nhớ nhắc bà cẩn thận một chút, sau đó cô lại quay về lo công chuyện.
Khách hàng tên là Từ Nhuận, trong lúc trò chuyện, Ngô Thường nghe anh ta nói là có nhà thiết kế giới thiệu một số loại đèn cho anh ta nên cô bắt đầu cảnh giác. Từ Nhuận rất có ấn tượng với Ngô Thường, ấn tượng đến mức giống như muốn có gì đó với cô vậy. Ngô Thường đã nghe Quách Lệnh Tiên nói từ trước: làm sale như tụi cô thường hay gặp mấy gã đàn ông gian xảo, phải có chiêu trò đối phó. Ngô Thường thì chẳng có chiêu gì, cô nói thẳng luôn: không được đâu, chồng tôi nóng tính lắm, sẽ đánh chết người mất.
“Chồng cô là ai vậy?” Từ Nhuận hỏi.
“Là ông chủ Đèn Trang Trí Tinh Quang đó!” Ngô Thường nói: “Chứ không thì tôi việc gì phải bán sống bán chết như vậy? Tôi sợ công ty sập tiệm!”
Từ Nhuận phá lên cười, thấy người phụ nữ Hải Châu này thật thú vị.
Anh ta đồng ý hôm sau sẽ theo Ngô Thường đến tòa nhà Tinh Quang tham quan một chút rồi rời đi. Ngô Thường còn đang nghĩ tới chuyện nhà thiết kế, về tới công ty liền lên mạng tìm mấy nhóm của giới thiết kế. Quách Lệnh Tiên thấy cô cắm đầu cả buổi, nói chuyện thì ừ ờ cho qua, bèn hỏi cô đang làm gì vậy.
“Em đang xin vô nhóm thiết kế nè.” Ngô Thường nói: “Hôm nay mới biết nhiều người trang trí nội thất sẽ nhờ nhà thiết kế mua đồ giùm, mà cũng có người thiết kế chủ động giới thiệu sản phẩm nữa. Vậy nếu tụi mình bắt tay với nhà thiết kế thì sao?”
Trước đó Quách Lệnh Tiên cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cách làm của Ngô Thường có thể xem là đi đường vòng. Từ góc nhìn của nhà xưởng thì việc này rất nhỏ, và cũng không được coi trọng. Trước giờ Đèn Trang Trí Tinh Quang không muốn làm kiểu này.
“Vậy cô thử xem sao.” Chị ta gợi ý Ngô Thường cứ thử: “Có điều tôi thấy chi phí giao tiếp cao lắm đó.”
“Không sao đâu, em nói chuyện thử xem. Dù sao em cũng xem xong hết tài liệu rồi, mấy đại lý kia cũng đi thăm hết rồi, thời gian ngắn tới đây cũng không có chuyện gì khác để làm. Em cố gắng lo vụ này cho xong.” Ngô Thường nói: “Sếp Quách chờ tin em nha.”
Ngô Thường vốn là người sẵn sàng bỏ thời gian làm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Phương pháp người khác dạy là của người khác, kênh bán hàng người ta đưa cũng là của người ta, còn cô thì phải tự xây dựng phương pháp và kênh của riêng mình. Cô tin là mình làm được. Cô chính là kiểu người tin tưởng một cách kiên định như vậy.
Nguyên buổi chiều đầu óc quay mòng mòng, hoa mắt chóng mặt, cô tham gia hơn hai mươi nhóm thiết kế, chủ động chào hỏi làm quen với người ta. Đến giờ tan ca thì cảm thấy lưng đau mỏi gối.
Tống Cảnh chạy xe điện nhỏ đến đón cô ở ngoài tòa nhà Tinh Quang, nói muốn dắt cô ra chợ đêm ăn chè. Cô đội nón bảo hiểm ngồi lên yên sau, ôm eo Tống Cảnh đi theo cô ấy.
Chợ đêm đông nghẹt người, hai người ôm tô chè nhỏ ngồi ăn. Tống Cảnh lại bắt đầu kể mấy chuyện trong giới, lần này kể đến Nguyễn Xuân Quế.
“Nguyễn Xuân Quế đúng là phức tạp ghê, nói là chơi với một thằng trai trẻ, kết quả là thằng nhóc đó tưởng thật, đòi cưới bà ấy. Cả Hải Châu ai cũng biết mà, Nguyễn Xuân Quế không bao giờ chịu ly hôn đâu. Hồi đó bà ấy cực khổ cỡ nào mới gả được vô nhà họ Lâm…”
“Là sao?” Ngô Thường hỏi: “Tại sao lại cực khổ? Cực khổ cỡ nào?”
“Ủa cậu không biết hả?” Tống Cảnh ngạc nhiên: “Mình nghe ba mình nói mà! Hồi đó nhà bà Nguyễn Xuân Quế nghèo dữ lắm, bị người ta ‘bán’ đi gả chồng, bà ấy không chịu nên bỏ trốn ra ngoài. Làm nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại, ở quê thì liên tục có người lên làm loạn đòi tiền, bà ấy gần như không có gì ăn luôn. Sau đó quen được ba của Lâm Tại Đường, biết nhà họ làm chủ nhà xưởng, thế là dụ dỗ được ba anh ấy.”
“Ủa? Dụ làm sao?” Ngô Thường thật sự chưa từng nghe chuyện của Nguyễn Xuân Quế, người ta cũng chẳng tiện kể với cô những chuyện này.
“Thì làm ầm lên luôn chư sao, cố tình bị người ta bắt gặp trong ký túc xá. Nhà họ Lâm sĩ diện nên để hai người cưới luôn. Sau này bao nhiêu năm, dân Hải Châu đều nói con dâu nhà họ Lâm đúng là cao tay.”
Tống Cảnh nói: “Mà nghe vậy thấy bà ấy cũng tội nghiệp lắm.”
“Mình cũng thấy tội nữa.” Ngô Thường nói: “Về mình hỏi mẹ mình thử coi sao. Mẹ mình cũng không bao giờ nói gì mấy chuyện hồi đó hết.”
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Nguyễn Xuân Quế gọi tới. Ngô Thường vừa bắt máy đã nghe bà xả một tràng như tát nước vào mặt: “Cô chỉ là đứa ký hợp đồng lấy tiền thôi, vậy mà cũng dám lo chuyện của tôi hả! Cô soi gương lại coi mình có tư cách làm chủ nhà tôi không!”
Ngô Thường bị chửi đến mức sững người, cô tức quá mới phản ứng lại: “Cô có phải là chó điên không? Cô cắn loạn cái gì vậy? Con có đụng gì tới cô không?”
“Sao cô lại nói với Lâm Tại Đường là tôi gặp chú út của nó?”
“Cô có gặp không?”
“Gặp thì sao? Liên quan gì đến cô? Cô đừng có xen vô chuyện của tôi! Chuyện này không tới lượt cô can thiệp!”
Nguyễn Xuân Quế vừa mắng vừa dập máy. Ngô Thường đưa điện thoại ra chỉ cho Tống Cảnh xem: “Thấy chưa? Người đáng thương thường cũng có chỗ đáng ghét!”
Câu đó là cô tức quá mới nói vậy thôi, chứ thật ra cô cũng chẳng hiểu Nguyễn Xuân Quế nổi đóa vì chuyện gì.
Cô liền gọi điện cho Lâm Tại Đường xác nhận tình hình, mới biết là vì anh nói với Nguyễn Xuân Quế là đừng để bị chú út gạt. Mà trưa nay Nguyễn Xuân Quế chỉ gặp mỗi mình Ngô Thường, nghe anh nói vậy, bao nhiêu bực tức dồn nén mấy hôm nay rốt cuộc cũng có chỗ để bùng nổ, cho nên mới xảy ra chuyện này.
“Bà ấy mắng em hả?”
“Mắng. Em cũng mắng lại rồi.”
Lâm Tại Đường nghe nói cô chửi lại, liền hứng thú hỏi: “Em mắng cái gì?”
“Em mắng bà ấy là con chó điên cắn người bừa bãi.”
Lâm Tại Đường nghẹn một hơi thở. Mẹ anh -bà Nguyễn Xuân Quế, là người không bao giờ chịu thiệt, miệng lưỡi bén ngót, làm việc thì cứng rắn dứt khoát. Trước giờ bà dạy dỗ người khác, chưa từng có ai dám cãi lại. Ngay cả Mạnh Nhược Tinh cũng từng nói: “Đừng thấy mẹ anh hay cười, thật ra bà rất đáng sợ.”
Anh thật không ngờ Ngô Thường lại có cá tính cứng rắn đến vậy.
“Sao vậy? Em nói sai hả?” Ngô Thường không phục: “Bà ấy lấy tư cách gì chửi em khó nghe như vậy, giống như em nợ nần gì bà ấy không bằng.”
“Không sai.” Lâm Tại Đường nói: “Mắng hay lắm.”
Lần này xem như là lần đầu tiên Ngô Thường và Nguyễn Xuân Quế xung đột trực diện, nhưng cô cũng chẳng để trong lòng. Trong đầu cô toàn là chuyện “bán đèn”, tối đến tắt đèn rồi mà cũng chẳng buồn ôm hôn anh cái nào. Lâm Tại Đường chờ mãi chẳng thấy cô có động tĩnh gì, bèn trở mình, buồn bực mà ngủ luôn.
Hôm sau, Ngô Thường dẫn Từ Nhuận đến tòa nhà Tinh Quang, cùng tiếp khách với cô là Quách Lệnh Tiên. Từ Nhuận rất sảng khoái, tại chỗ muốn ký hợp đồng luôn. Đến khi lập danh sách, Ngô Thường mới phát hiện Từ Nhuận đặt tận một trăm tám mươi nghìn tệ tiền đèn cao cấp. Quách Lệnh Tiên không ngừng nháy mắt với cô, ý bảo cô kiềm chế nét mặt lại, đừng để khóe miệng cong lên quá cao. Từ Nhuận vừa đi khỏi, Ngô Thường liền nói: “Em kiềm sao nổi! Đây là mối làm ăn đầu tiên em tự đàm phán được đó! Một trăm tám đó chị!”
Quách Lệnh Tiên hỏi cô: “Cô biết tại sao Từ Nhuận lại mua đèn của cô không?”
“Còn vì sao được nữa? Vì đèn của mình đẹp chứ sao!”
Quách Lệnh Tiên lắc đầu: “Không phải đâu.”
Từ lúc bước chân vào tòa nhà Tinh Quang, bề ngoài là đang xem đèn, bàn chuyện làm ăn, nhưng thật ra ánh mắt của Từ Nhuận luôn đặt trên người Ngô Thường, miệng thì liên tục buông lời gợi chuyện. Quách Lệnh Tiên từng tiếp bao nhiêu khách hàng, liếc một cái là nhận ra ngay: Từ Nhuận đã phải lòng Ngô Thường rồi.
“Không thể nào đâu.” Ngô Thường nói: “Anh ta thích em thì đưa tiền tán em là được rồi, mua đèn làm gì?”
“Đàn ông hạng xoàng mới dùng tiền. Còn đàn ông hạng cao, thì để lại cái cớ, vừa làm được việc, vừa tán được gái.” Quách Lệnh Tiên nhắc cô: “Cô phải cẩn thận, khách hàng đầu tiên của cô là một tay cao thủ đó.”
“Thì đã sao chứ, em độc…” Ngô Thường định nói “Em độc thân, có đàn ông thích em thì em sợ gì.” nhưng vừa nghĩ đến suýt nữa lỡ miệng bán đứng Lâm Tại Đường, cô liền ngắt lời lại, đổi thành: “Em tất nhiên sẽ không để ý đến anh ta rồi!”
Quách Lệnh Tiên bật cười, sau đó quay người đi báo cáo lại chuyện này với Lâm Tại Đường, nhưng cố ý giấu nhẹm việc Từ Nhuận thích Ngô Thường, chỉ khen cô: “Vợ cậu giỏi thật đấy, làm việc chắc tay, chuẩn xác và quyết đoán. Một manh mối mà cả đám chúng ta không ai coi ra gì, vậy mà cô ấy lại đàm phán thành công, hơn nữa còn là một món tiền không nhỏ.”
Quách Lệnh Tiên khen Ngô Thường khiến tâm trạng Lâm Tại Đường vô cùng phấn khởi. Anh nói: “Thật lòng mà nói, vợ tôi rất thông minh. Hồi trước tôi tuyển cô ấy vào làm, chị không hiểu, giờ chắc chị hiểu rồi.”
“Hiểu rồi! Lúc đầu tôi cứ tưởng cậu chỉ khoác lác thôi. Mấy hôm nay nhìn cô ấy chẳng biết đang bận cái gì, đến lúc họp báo cáo công việc thì toàn là mấy chuyện không đâu, tôi thật sự có chút bực mình. Muốn phê bình thì lại ngại mất mặt cậu nên đành thôi. Muốn kể với cậu thì lại sợ mình nhỏ nhen, cứ thế bị kẹt giữa hai đường. Cho đến khi cô ấy đưa khách hàng tới tham quan, tại chỗ ký hợp đồng, lúc đó tôi mới thật sự chấp nhận được.” Quách Lệnh Tiên lại khen thêm lần nữa: “Ngô Thường đúng là thật sự có tiền đồ!”
Trước nay Lâm Tại Đường chưa từng nghe Quách Lệnh Tiên nói nhiều lời liên tiếp như vậy, lúc này chị ta cảm thấy vô cùng kỳ diệu, hóa ra Ngô Thường thật sự có thể khiến người ta thay đổi.
Quách Lệnh Tiên cũng không nói sai. Hai tháng trước, chị ta vốn chẳng ưa gì Ngô Thường, từng nghĩ đến chuyện nhổ cái gai trong mắt này đi. Nhưng đến lúc này nhìn lại, cũng thấy có thể tiếp tục trọng dụng.
Ngô Thường ký được hợp đồng, buổi tối về nhà, cả người phấn chấn hẳn lên. Trước khi đi ngủ còn giơ tay trước mặt Lâm Tại Đường, vừa giơ vừa nói: “Ui da, tay đau quá, ký hợp đồng đau hết tay luôn rồi, đau thật đó.”
Lâm Tại Đường bật cười.
“Anh xoa cho em đi.”
Lâm Tại Đường liền giúp cô xoa tay.
“Em nói anh nghe, rất có thể em chính là ân nhân cứu mạng của Đèn Trang Trí Tinh Quang đấy.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, anh chờ mà xem, mấy vụ làm ăn một triệu, mười triệu, em sớm muộn gì cũng bàn được.”
“Được. Anh chờ. Nhân viên bán hàng chủ lực vất vả rồi.”
“Vậy mà còn không cung cấp dịch vụ đặc biệt cho nhân viên bán hàng chủ lực à?”
“Ví dụ?”
“Hôn hôn đó.” Ngô Thường nói: “Hôn hôn.” Cô chu môi lên.
Những lúc như thế này, Ngô Thường thường như quay lại năm ấy, khi cô đối mặt với người cô thật lòng yêu – Bộc Quân Dương. Cô nhớ rõ ngày chia tay với Bộc Quân Dương, Tống Cảnh từng nói với cô: “Mình rất khâm phục cậu.”
“Tại sao vậy?” Ngô Thường hỏi cô ấy.
Tống Cảnh khâm phục cô là vì, vào thời điểm con người dễ bị tình yêu làm cho mụ mị nhất, cô vẫn có thể dứt khoát vung dao cắt đứt tơ tình. Ngô Thường vĩnh viễn biết mình nên đưa ra lựa chọn như thế nào là tốt nhất, phần lớn những lựa chọn ấy đều là vì bản thân cô, nhưng chia tay với Bộc Quân Dương, lại là vì cả hai người.
Lâm Tại Đường ghé sát lại gần, Ngô Thường kéo tay anh, đưa về phía sau lưng mình. Cô nói: “Lâm Tại Đường, anh thật kỳ lạ. Anh có phải quên mất rồi không? Lúc hôn nhau thì tay là có thể động đậy đó, anh có biết không?”
“Lâm Tại Đường, anh đừng có giống khúc gỗ nữa, được không?”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc