Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 38
Chương 38: Mái nhà của họ và nụ hôn
*
May mà hôm sau là cuối tuần.
Ngô Thường mở mắt ra cảm giác cả người mình như sưng lên một vòng, rượu thanh mai đúng là hại người không ít! Cô lồm cồm bò dậy khỏi giường, rửa mặt chải đầu xong thì xuống lầu, thấy Lâm Tại Đường vậy mà vẫn chưa ra khỏi nhà.
“Hôm nay anh không phải nói đi dự tiệc à?” Ngô Thường hỏi.
“Không đi nữa.” Lâm Tại Đường nói.
“Sao vậy?”
“Vì anh muốn ra ngoài dạo một chút.” Lâm Tại Đường hỏi cô: “Em có đi không?”
“Đi chứ.”
Ngô Thường chạy mấy bước đến trước mặt anh, đẩy đẩy vai anh, nói: “Lâm huynh ơi, lão Lâm à, anh có thể xay giúp em một ly cà phê không? Em sưng lên rồi nè.”
“Em là sưng lên, chứ đâu có bị liệt.” Lâm Tại Đường vừa cằn nhằn vừa đi pha cà phê: “Tửu lượng của mình thế nào em không biết hả, mới cười toe toét là bắt đầu uống, còn uống ra chiều khoái chí nữa.”
Anh vừa nói vừa sống động bắt chước dáng vẻ uống rượu của Ngô Thường.
Ngô Thường nằm dài trên ghế sofa, trầm ngâm nhìn Lâm Tại Đường. Cô nhớ mang máng là hôm qua mình uống nhiều rồi nắm tay anh, còn khoác cổ anh nữa, chuyện đó chắc không phải mơ, nhưng Lâm Tại Đường lại làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh đúng là giỏi giả vờ!
Lâm Tại Đường cố tình đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, giọng không được dịu dàng cho lắm: “Lại đây uống nè!”
Ngô Thường đi qua uống cà phê, cô chẳng giấu được chuyện gì trong lòng, liền hỏi thẳng Lâm Tại Đường: “Hôm qua em có ôm anh không?”
Lâm Tại Đường không ngờ cô lại táo bạo thẳng thắn như vậy, bèn làm bộ không nghe thấy.
“Em hỏi anh đó! Có không? Nếu làm anh khó chịu thì em xin lỗi nha.”
Lâm Tại Đường không muốn dây dưa vào chuyện này nên vẫn không trả lời, trái lại còn mời cô một lần nữa: cùng anh ra ngoài đi dạo.
Thấy anh né tránh, Ngô Thường cũng không ép nữa, đồng ý đi cùng anh. Cô rất tò mò không biết người giàu như Lâm Tại Đường sẽ đi dạo phố kiểu gì, nghĩ đây là một trải nghiệm quý giá liền vui vẻ theo anh đi.
Trung tâm thương mại Hải Châu nằm chéo đối diện tòa nhà Tinh Quang, hồi Ngô Thường còn làm ở quán cà phê, có người đặt cà phê trong đó, chị Hứa giao cho cô mang qua. Cô mới đến đó đúng một lần. Trung tâm thương mại Hải Châu sau khi cải tạo sáng bóng lấp lánh, nhân viên bán hàng trong cửa hàng ăn mặc trông đã thấy sang trọng. Các cửa hàng đồ hiệu nằm san sát nhau. Thứ bên trong toàn là hàng xa xỉ, thân phận hai trăm ngàn của Ngô Thường, nếu tiêu xài thả cửa, vô đó một tiếng là có thể biến thành kẻ trắng tay ngay.
Ngô Thường đã quyết trong lòng, hôm nay đến đây tuyệt đối không tiêu một đồng nào, chỉ đơn thuần đi dạo ngắm cho vui. Lâm Tại Đường nhìn ra được ý định đó của cô, liền trêu chọc cô là keo kiệt như gà sắt, một cọng lông cũng không nhả.’
Ngô Thường hừ một tiếng, phản bác: “Phải có lông thì mới nhổ được chứ, em có lông đâu mà nhổ?”
Lâm Tại Đường liền giở trò, khều nhẹ vào tóc cô: “Vậy cái này không phải là lông à?”
Động tác của anh rất nhẹ, vừa đủ thân mật, nhưng vẫn giữ được sự khách sáo chừng mực. Lúc lên thang cuốn, anh kéo tay cô một cái rồi buông ra rất nhanh. Ngô Thường thật sự không hiểu nổi con người này. Cô đi bên cạnh anh, hơi nghiêng đầu sang thì thấy d** tai anh đỏ lên như có ánh sáng xuyên qua, không hiểu vì sao, lòng cô lại mềm nhũn đi một chút.
Đúng lúc ấy, Lâm Tại Đường quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng hơi thắc mắc, anh liền hỏi: “Sao vậy?”
Ngô Thường định trêu anh, nhưng nghĩ đến kiểu người cổ hủ như anh chắc chắn không hiểu đùa giỡn, nên đành nuốt lại cơn nghịch ngợm, lắc đầu nói không có gì.
Lâm Tại Đường dẫn cô dạo phố, đi thẳng vào một cửa hàng mỹ phẩm, bảo cô chọn vài món đồ dùng hằng ngày để đem đặt trên căn gác mà cô yêu quý. Ngô Thường tưởng mình nghe lầm, nhưng Lâm Tại Đường lại nói: “Em không nghe lầm đâu, cứ mua đi.”
“Vậy có kỳ quá không?” Ngô Thường hỏi.
“Có gì đâu mà kỳ, em trang điểm xinh xắn lên cũng tốt cho việc buôn bán. Quách Lệnh Tiên còn nói em quá giản dị đó.” Lâm Tại Đường nói thật, hôm nọ sau khi họp xong với Quách Lệnh Tiên, chị ta đột nhiên quay sang nói với anh: “Chắc là do cậu cho người ta cảm giác an toàn quá nên Ngô Thường mới giản dị vậy đó hả?” Ý ngầm là chê Lâm Tại Đường keo kiệt, đến bộ mỹ phẩm ra hồn cũng không mua nổi cho Ngô Thường.
Ngô Thường vốn ít khi trang điểm.
Khuôn mặt cô vốn đã hồng hào trong trẻo, mỗi ngày chỉ cần thoa một lớp sữa dưỡng mỏng là đủ. Lâu lâu tâm trạng tốt thì vẽ chân mày tô mắt, mấy món mỹ phẩm đó cũng rẻ thôi, năm hai đại học mua một lần, tới giờ vẫn còn dùng.
“Chị Quách Lệnh Tiên chê em hả.” Ngô Thường nói: “Vậy từ nay em sẽ tô son trát phấn đi làm, anh lo mà sắm đủ bộ cho em nha.”
“Mua đi.”
Ngô Thường mua đồ như một thương nhân thành đạt, ra quyết định dứt khoát, tốc độ cực nhanh, mười lăm phút là chọn xong, đi thẳng tới quầy tính tiền. Lâm Tại Đường đi sau lưng cô, lúc nhân viên đang quét mã thanh toán, anh tiện tay quăng thêm một bộ kem dưỡng da tay lên quầy.
Ngô Thường kinh ngạc hỏi: “Anh xài hả?”
“Em xài.” Lâm Tại Đường mặt mày nghiêm túc: “Dưỡng tay cho đàng hoàng rồi mới được nắm tay anh.”
Anh đánh úp quá bất ngờ, Ngô Thường sững người tại chỗ, cô còn chưa nghĩ ra được nên phản ứng thế nào thì Lâm Tại Đường đã thanh toán xong, xách đồ rảo bước đi mất rồi.
Ra khỏi cửa hàng rồi, hai người đi lên tầng hai, Lâm Tại Đường để Ngô Thường chọn đồ ngủ, đồ mặc ở nhà với mấy thứ linh tinh khác. Ngô Thường đúng là mở lòng chọn thật, mỗi lần cô cầm lên một món, Lâm Tại Đường lại nhíu mày một cái.
Lâm Tại Đường bỗng nhớ đến Mạnh Nhược Tinh. Cô ta thích váy ngủ lụa, còn mấy bộ vải cotton in hoa nho nhỏ mà Ngô Thường cầm lên, có đánh chết cô ta cũng không mặc. Mạnh Nhược Tinh từng nói: “Em đâu phải mấy nhỏ con gái quê mùa. Mấy thứ này đụng vô da còn thấy khó chịu nữa là.”
Tuy Lâm Tại Đường hơi có ý kiến với gu thẩm mỹ của Ngô Thường, nhưng anh vốn không phải người hay chõ mũi chuyện người khác. Dù gì cũng là đồ cô tự mặc, cô thích mua gì thì mua, anh chỉ cần trả tiền là được.
Thật sự nhịn không được nữa, anh nhẹ nhàng góp ý: “Em có thể mua nhiều kiểu khác nhau, thay đổi cách mặc cũng hay.”
Ngô Thường giơ lên một chiếc váy hai dây mỏng dính, lộ gần hết ngực, lưng và cả đùi, hỏi Lâm Tại Đường: “Cái này thì sao?”
“Em dám mặc thì anh dám nhìn.” Lâm Tại Đường đáp.
“Mơ đi nha!” Ngô Thường đặt cái váy đó trở lại, nhưng trong lòng lại có chút thích nên lén nhìn thêm vài lần. Nghĩ tới cảnh mặc thứ này trong nhà Lâm Tại Đường thì thấy không tiện nên đành thôi.
Thế mà Lâm Tại Đường lại nói: “Em có thể chọn để mặc lúc anh không có nhà. Anh thường hay đi công tác mà.”
“Ờ…”
“Nhưng mà trong nhà có mấy chỗ gắn camera…”
Ngô Thường chịu hết nổi kiểu nói chuyện nhây nhây của Lâm Tại Đường, cô trợn trừng mắt với anh một cái. Nhưng cuối cùng cô vẫn tiện tay cầm theo cái váy hai dây kia. Lúc tính tiền, cô vẫn hồi hộp tim đập thình thịch, còn Lâm Tại Đường thì vẫn dửng dưng như không.
“Em phải cảm thấy mình xứng đáng với nó.” Lâm Tại Đường nghiêm túc dạy dỗ: “Anh còn nghe thấy tiếng em hít một hơi lúc nãy đó.”
“Em không thể cảm thấy mình không xứng à?”
“Không. Em phải cảm thấy những thứ này rất tuyệt, và em xứng đáng với nó. Em thậm chí còn xứng đáng với những thứ tốt nhất.”
Đôi mắt của Ngô Thường lập tức sáng rực lên. Biểu cảm này của cô không hay xuất hiện, nhưng mỗi lần xuất hiện thì đều đi kèm với một ý tưởng xấu, một ý đồ chẳng mấy tốt lành dành cho Lâm Tại Đường. Lâm Tại Đường cảnh giác hỏi: “Làm sao vậy?”
“Sắp tới sinh nhật em rồi đó, em thấy em xứng đáng với vàng.” Ngô Thường nói.
“Kim cương không được à?” Lâm Tại Đường không có cảm tình với vàng lắm. Anh biết cứ hễ rảnh rỗi là Nguyễn Xuân Quế lại đi mua vàng thỏi, chuyện này trong giới mấy bà phu nhân ở Hải Châu xem như là cách đầu tư thông thường.
“Kim cương hả…” Ngô Thường nghĩ một hồi, rồi lắc đầu: “Em không thích kim cương, em chỉ thích vàng thôi. Vàng lấp lánh, sáng chói, anh không thấy nhìn rất đã mắt hả?”
“Vậy em thấy vàng thỏi đẹp thật sao?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Vàng thỏi tất nhiên là đẹp rồi!” Ngô Thường bật dậy, bắt chước diễn viên trong phim truyền hình, dùng tay làm động tác cân vàng thỏi: “Nặng trịch, toàn là cảm giác an toàn!”
Lâm Tại Đường bị cô chọc cười, giơ tay lên vỗ nhẹ đầu cô một cái: “Đi thôi, anh tặng em hai thỏi vàng.”
“Anh còn tiền hả?”
“Anh hết rồi. Anh quẹt thẻ tặng em.”
Lâm Tại Đường nói thật. Bây giờ anh không còn dòng tiền mặt. Tháng trước ông nội Lâm Hiển Tổ biết anh đang khó khăn nên chuyển cho anh một trăm nghìn, bảo là để lo mấy khoản tiếp khách và chi tiêu thường ngày, nhưng dặn khi nào có tiền thì phải trả lại. Vừa rồi mua đồ cho Ngô Thường là khoản chi lớn nhất của anh trong thời gian gần đây, còn một khoản nữa là hôm qua quán mì Hương Ngọc khai trương, anh mời đội múa lân và lì xì. Trước đây anh chưa từng túng thiếu đến thế, giờ mới thấm thía chuyện Nguyễn Hương Ngọc tính toán chi ly cho cuộc sống mà vẫn biết tạo ra chút niềm vui, đó là chuyện khó khăn cỡ nào.
Ngô Thường kéo tay anh lại.
“Sao vậy?” Lâm Tại Đường hỏi, “Hai thỏi vàng không đủ à?”
“Không phải.” Ngô Thường nói, “Anh viết cho em cái giấy nợ đi, chờ khi nào anh có tiền thì tặng em vàng cũng chưa muộn. Em không muốn anh quẹt thẻ để mua quà sinh nhật cho em. Khi có tiền, thẻ tín dụng là công cụ của anh, anh không cảm thấy áp lực gì, vì có thể trả bất cứ lúc nào. Nhưng khi hết tiền, xài thẻ tín dụng là gánh nặng, quẹt xong rồi phải lo cách trả.”
Ngô Thường là một người phức tạp. Cô thích tiền, thích một cách rõ ràng và chẳng ngại ngần. Nhưng đồng thời, cô lại lo lắng khi anh bị trói buộc bởi món nợ. Cô quan tâm đến “sống chết” của anh, điều đó khiến anh bất ngờ, cũng khiến anh cảm động.
“Em không sợ anh quỵt hả?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Nhìn người đâu phải cũng là kỹ năng cần có của người làm ăn thành công sao?”
“Được rồi.”
Lúc này, Nguyễn Xuân Quế gọi điện đến, bảo Lâm Tại Đường qua một chuyến. Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì, liền dẫn Ngô Thường theo cùng. Lúc mở cửa thấy Ngô Thường, Nguyễn Xuân Quế tỏ vẻ bất ngờ. Bà bảo Lâm Tại Đường vào trước, rồi chặn Ngô Thường lại, không cho vào nhà, nói cô ra ngoài ngồi chờ.
Ngô Thường hiểu rõ tính cách của Nguyễn Xuân Quế, bà là người rất giữ thể diện. Cô đoán chắc bên trong có chuyện gì đó bà không muốn cô thấy, nên cũng không nói gì, xoay người đi đến cái chòi nhỏ trong sân ngồi đợi.
Lâm Tại Đường bước vào, không cần hỏi gì mà đi thẳng đến căn phòng trong cùng rồi đẩy cửa ra. Anh thấy Lâm Chử Súc nằm trên giường. Lạ thật, ở trong nhà mình, Ngô Thường lại ở căn phòng trong cùng, vì cô thấy nơi đó khiến cô thoải mái nhất. Còn ở nhà mẹ, căn phòng trong cùng lại là nơi dùng để giam giữ những khiếm khuyết trong cuộc sống của bà.
Lâm Tại Đường bật đèn lên, thấy trên mặt Lâm Chử Súc đầy vết cào xước.
“Lại đánh nhau nữa hả?” Lâm Tại Đường hỏi, “Hôm qua ba lại đi đánh bạc nữa đúng không?”
“Bà ta được phép tìm trai trẻ, còn tao thì không được đánh bạc à?” Lâm Chử Súc hừ một tiếng.
Lần này là đánh nhau thật sự.
Lâm Chử Súc đấm vào lưng Nguyễn Xuân Quế một cú, bà như phát điên lên, định cầm dao đâm lại. Lâm Chử Súc uống rất nhiều rượu, đứng không vững nên bị Nguyễn Xuân Quế đánh ngã ngay. Bà đá ông ta, cào ông ta, cuối cùng Lâm Chử Súc phản công, tát bà một cái, rồi bóp cổ bà.
“Ông b*p ch*t tôi đi! Ông b*p ch*t tôi rồi xem ai trả nợ cho ông!” Mắt Nguyễn Xuân Quế đỏ rực, bà vớ đại một vật ném thẳng vào đầu Lâm Chử Súc. Lâm Chử Súc sợ bà, bị ném trúng thì không dám động đậy nữa.
“Ba đừng đánh bạc nữa được không?” Lâm Tại Đường nói, “Muốn đánh cũng được, mình cắt đứt quan hệ đi, muốn đánh sao cũng được.”
Lâm Chử Súc còn định nói gì đó, Lâm Tại Đường liền nhấc cái gối lên làm bộ muốn đè lên mặt ông ta, anh thản nhiên nói: “Hay là tôi đè chết ba luôn, dù sao sống cũng chỉ gây họa.” Lâm Tại Đường biết, sớm muộn gì Lâm Chử Súc cũng gây ra họa lớn, mà người phải dọn dẹp tàn cuộc cuối cùng chỉ có anh và mẹ. Ông nội thì đã chán không muốn để ý nữa rồi.
Lâm Chử Súc hoảng hốt, ông ta lắp bắp nói: “Không đánh, không đánh nữa.”
Lâm Tại Đường ném gối xuống, quay người bước ra. Nguyễn Xuân Quế đang đứng đó, ôm một ly nước nóng. Bà không trang điểm nên trông rất rõ tuổi tác, lúc này bà chỉ là một người phụ nữ hơn năm mươi bị cuộc đời vùi dập, chẳng còn chút ánh hào quang nào.
“Ông ta muốn đánh bạc thì cứ mặc ông ta, sau này con đừng quan tâm nữa được không?”
“Con không quan tâm?” Lâm Tại Đường lớn tiếng, “Con không quan tâm thì mẹ con mình ra đường ngủ chắc?”
“Mẹ lần nào cũng lo, mà lo có nổi không? Cuối cùng vẫn là ông nội trả nợ cờ bạc.” Lâm Tại Đường nói, “Ly hôn đi được không mẹ? Đừng quan tâm cái hư danh gì nữa, nào là bà Lâm, nào là phú nhân Hải Châu, mẹ đừng cần mấy thứ danh hiệu đó nữa được không? Mẹ buông bỏ đi, tránh để Lâm Chử Súc kéo mẹ chết theo, được không, mẹ?”
Lâm Tại Đường không hiểu mẹ mình đang cố chấp vì điều gì. Ngần ấy năm chịu biết bao tủi nhục, vậy mà vẫn nhất quyết không ly hôn. Với năng lực của bà, ly hôn rồi chưa chắc đã sống kém hơn.
Nguyễn Xuân Quế cười lạnh một tiếng, nói với Lâm Tại Đường: “Mẹ chịu bao nhiêu ấm ức như vậy, mà nói buông là buông à? Mơ đi.”
Lâm Tại Đường còn định an ủi thêm vài câu, nhưng nghĩ đến Ngô Thường đang ngồi ngoài nắng, liền nói: “Con hiểu rồi. Mẹ gọi con đến hôm nay là muốn con đến gặp ông nội xin tiền đúng không? Con không thể mở miệng nói điều đó. Ông nội đã giao Đèn Trang Trí Tinh Quang cho con, chúng ta sống được thì sống, không sống được thì ba mẹ con cùng nhau nhảy lầu. Đừng đi bêu riếu trước mặt ông cụ nữa. Lâm Chử Súc đánh bạc, mẹ đừng lo nữa, để con nghĩ cách.”
Lòng Lâm Tại Đường nghẹn lại, như bị chặn kín.
Từ nhỏ anh đã sợ về nhà. Từ lúc có ký ức, trong ngôi nhà ấy luôn tràn ngập cãi vã, mắng nhiếc. Nguyễn Xuân Quế mắng Lâm Chử Súc là đồ vô dụng, Lâm Chử Súc chửi bà là con ăn mày sống không nổi. Ngôi nhà ấy, lạnh lẽo vô cùng.
Hồi cấp ba, giữa Nguyễn Xuân Quế và Lâm Chử Súc từng xảy ra một vụ bê bối rất lớn, lần đó anh gần như sụp đổ. Ông nội Lâm Hiển Tổ nói với anh: “Nếu con đã không thể làm được chuyện không nghe, không hỏi, không nghĩ, thì con hãy rời khỏi cái môi trường này đi. Bằng không, con sẽ bị hủy hoại mất.”
Ông cụ đưa anh đến Thượng Hải, cách xa Hải Châu.
Ra khỏi cửa nhà Nguyễn Xuân Quế, anh thấy Ngô Thường đang ngồi trong chòi nghỉ, mồ hôi đầm đìa, nóng đến độ lơ mơ buồn ngủ. Anh đi tới, khẽ đẩy trán cô một cái, Ngô Thường mở mắt ra, hỏi: “Xử lý xong rồi hả?”
“Xử lý cái gì?”
“Vụ của ba mẹ anh chứ gì nữa.”
Ngô Thường lầu bầu: “Tuy em không phải người nhà của anh, nhưng em cũng chứng kiến mấy lần rồi. Nhà anh thật đúng là rối tung rối mù.”
Lâm Tại Đường không trả lời cô, ngược lại hỏi: “Em bị ngốc hả? Sao không ngồi trong xe đợi, đứng ngoài đây làm gì? Chìa khóa xe không phải ở đây sao?”
“Em không muốn vô. Lỡ trong xe anh có tài liệu bí mật kinh doanh thì sao?” Ngô Thường nói.
“Chừng nào em trở nên có nguyên tắc dữ vậy?”
Lâm Tại Đường vừa nói vừa kéo cô đi ra ngoài. Da cô ướt đẫm mồ hôi, người cũng rũ rượi. Tháng bảy ở Hải Châu, trên trời rơi xuống không phải lửa mà là nước sôi bị đốt cháy bởi lửa. Cái kiểu nóng hầm hập ấy, chỉ cần đứng ngoài trời mười phút là đủ khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Tại Đường kéo Ngô Thường lên xe, thấy hai má cô đầy mồ hôi liền lấy trong tủ lạnh xe một chai nước đá, đưa lên áp vào má cô.
Anh ngồi ở ghế lái, luôn nghiêng người đưa tay ra, Ngô Thường mặc kệ anh giúp mình làm mát mặt, lát sau lại quay đầu, đưa cả bên má còn lại qua.
Cô vẫn luôn nhìn anh, còn anh thì cụp mắt suốt, như đang cố kìm nén một nỗi đau nào đó. Thì ra, Lâm Tại Đường chưa từng vui vẻ. Cô nghĩ.
Mùa hè năm 2006, anh từng kể lại mối quan hệ của ba mẹ bằng giọng điệu nhẹ nhàng hờ hững, lúc đó cô nghĩ anh tuy có nỗi đau, nhưng vẫn có thể dùng cách tự giễu để hóa giải. Giờ đây cô đã tận mắt thấy gia đình anh, mới hiểu anh lớn lên trong một môi trường tồi tệ đến mức nào.
Anh không bị lệch lạc, thật sự phải cảm ơn vì anh có một người ông tốt.
“Anh có đói không?” Ngô Thường hỏi.
“Có chút.”
“Vậy em có một đề nghị nè.” Ngô Thường hạ giọng thần thần bí bí: “Mình ghé quán mì Hương Ngọc lấy mấy chai rượu hoa điêu và rượu thanh mai hôm qua còn dư, sau đó đi mua chút đồ, em làm cua ngâm rượu, hấp mấy cái bánh bao nhỏ, hầm vịt sốt, thêm mấy món ăn nhẹ cho đỡ ngán. Được không?”
Lần này, đến lượt đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt nước chết của Lâm Tại Đường cũng ánh lên tia sáng.
“Đi đi đi!” Ngô Thường giật lấy chai nước lạnh, giục Lâm Tại Đường: “Đi lẹ lên!”
Lâm Tại Đường bỗng thấy mơ hồ như mình có một mái nhà rồi. Tâm trạng tệ hại của anh có nơi để neo lại, dường như từ nay về sau, khi anh mệt mỏi, buồn bã, hay vui sướng, đều có một chốn có thể đợi mình quay về.
Anh và Mạnh Nhược Tinh từng yêu nhau gần mười năm, nhưng chưa từng có cảm giác như vậy. Lúc hai người họ nói đến chuyện kết hôn, anh vẫn còn nghĩ: có lẽ khi lấy xong giấy kết hôn, làm xong lễ cưới, thật sự sống cùng nhau trọn vẹn rồi, cái cảm giác gọi là “nhà” của người khác mới đến với mình chăng?
Về tới nhà, Ngô Thường đi nấu cơm, Lâm Tại Đường thì đi pha trà trước.
Ở Hải Châu, quanh năm đều nên uống trà nóng. Hải Châu ẩm thấp, uống trà nóng giúp ra mồ hôi, mồ hôi tiết ra rồi sẽ đẩy được khí ẩm và khí đục trong người ra ngoài. Đây là thói quen của người đời trước, Lâm Tại Đường cũng bị ảnh hưởng từ nhỏ mà thành quen.
Anh pha xong trà, mang một ly tới trước mặt Ngô Thường đưa cô uống. Ngô Thường nhăn mặt nói: “Nắng nóng cỡ này, anh không cho em cây kem mà lại cho em ly trà nóng hả?”
“Uống đi.” Lâm Tại Đường ra lệnh.
Ngô Thường hừ một tiếng, giơ tay lên cho anh coi: “Uống gì mà uống, tay em đang bận nè!”
Thế là Lâm Tại Đường đưa ly trà sát đến miệng cô. Cô liếc nhìn ly trà, rồi lại nhìn anh.
Ông già cổ lỗ sĩ này rõ ràng không nhận ra hành động của mình thân mật tới cỡ nào, chỉ một mực ép cô uống trà. Ngô Thường nổi hứng chọc anh, môi khẽ chạm vào miệng ly, lúc anh nghiêng ly rót trà, cô từ từ ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt vừa dính dấp vừa trêu ghẹo.
Lâm Tại Đường cầm ly trà mà tay run lên, sau đó tức đến độ nắm mặt cô lại mà đổ luôn cho cô uống.
“Bạo hành! Bạo hành gia đình rồi đó!”
Ngô Thường la lối mơ hồ, nuốt trà xong thì cười ha ha: “Lâm Tại Đường anh dễ thương ghê, sao anh dễ thương dữ vậy nè!”
Ngô Thường thật sự không ghét Lâm Tại Đường. Con người anh, có tâm cơ thì cũng có tâm cơ, nhưng chưa bao giờ làm chuyện thất đức. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, ai làm được chuyện lớn mà không có chút tâm cơ nào? Ngô Thường thích cái cách anh chu toàn mọi thứ, cái kiểu chuyện gì cũng lo đâu vào đấy. Cô cũng thích cái sự tinh tế và lương thiện không dễ thấy nơi đáy lòng anh. Mà nói đi cũng phải nói lại, người làm chuyện lớn ai chẳng chu toàn? Chỉ là họ có muốn hay không thôi. Lâm Tại Đường chịu chu toàn vì cô và người nhà cô, vậy là đáng được khen ngợi. Anh làm tốt, cô sẵn sàng đáp lại cho anh.
Lâm Tại Đường đứng bên phụ cô nấu nướng. Anh không biết nấu ăn, làm trợ thủ cũng vụng về thấy rõ. Ngô Thường trêu anh: “Chà chà, tay anh chỉ biết dùng để tính toán thôi hả?”
“Em nấu nhiều thì anh phụ nhiều, từ từ cũng rèn được thôi.”
Lâm Tại Đường đổ nước tỏi vào chén nhỏ, đẩy qua cho Ngô Thường.
Hai người nói chuyện lơ thơ ngắt quãng. Lâm Tại Đường chợt nhớ đến việc Lâm Chử Súc cũng từng ở trong căn phòng đó, bèn hỏi Ngô Thường có muốn đổi phòng không, căn phòng đó ánh sáng kém quá.
“Nhưng em thích cái gác mái đó.”
“Trong nhà này, chỗ nào em thích thì cứ ở, không nhất thiết phải ở mỗi phòng đó.”
“Phòng anh thì sáng sủa.”
“Vậy thì anh dọn ra, em ở đi.”
Ngô Thường buông tay ngừng việc lại, cô không hiểu vì sao Lâm Tại Đường lại như vậy.
Lúc này anh nói: “Ngô Thường, trong lòng anh thấy khó chịu lắm. Mỗi lần về nhà là trong lòng anh đều rất khó chịu. Có lúc anh muốn giết Lâm Chử Súc, có lúc lại hận mẹ anh sao cứ mãi không buông được danh lợi. Anh bị kẹt giữa hai người, rất đau khổ.”
Tay cô đang dính đồ nên chỉ có thể nhấc cổ tay lên, lấy mặt trong cổ tay gõ gõ lên vai anh: “Anh làm vậy là giỏi lắm rồi.”
“Ngô Thường, anh muốn có một mái nhà. Anh muốn có một ngôi nhà thật sự thuộc về mình.”
Mắt Lâm Tại Đường đỏ hoe như vừa đọng máu, là anh đang cố gắng không để mình khóc. Anh không quen để người khác thấy mình yếu đuối: “Anh chưa từng có cảm giác gọi là nhà. Giống như mẹ Hương Ngọc, như bà ngoại em yêu thương em vậy, kiểu gia đình đó anh chưa từng có. Anh không biết cảm giác đó ra sao… Hôm nay em nói về nhà nấu cơm, tự nhiên anh thấy như thể mình có nhà thật rồi…”
Lâm Tại Đường bước tới một bước, khẽ cúi người, tựa đầu lên vai Ngô Thường.
Trong lòng mỗi người đều có những khát khao bị giấu kín. Có người bề ngoài có vẻ như có tất cả, nhưng chưa từng được trải qua cái gọi là hạnh phúc giản dị và chân thực. Có người sống khổ sở, bôn ba suốt ngày, nhưng lại có thể tìm thấy niềm an ủi không dứt từ trong chính mái nhà mình.
Vì vậy, con người ta luôn khao khát những thứ mình chưa từng có.
Ngô Thường khao khát tiền tài.
Lâm Tại Đường khao khát một mái ấm.
Mà những điều họ mong muốn, lại tình cờ đều hiện hữu trên người đối phương.
Nhiều chuyện là vậy đó, tính toán từng bước, tính mãi tính hoài, nhưng vẫn có những điều bất ngờ xảy ra. Tựa như không cần vùng vẫy hay thuyết phục gì hết, chuyện nên xảy ra rồi sẽ tự nhiên mà xảy ra.
Tối hôm đó ăn cơm xong, Lâm Tại Đường dọn đồ của Ngô Thường sang phòng ngủ vốn là của mình, định dọn hết đồ đạc ra ngoài để nhường phòng lại cho cô. Nhưng lúc anh chuẩn bị mang đồ ra, Ngô Thường ngăn lại.
“Đừng có che giấu nữa, Lâm Tại Đường.”
“Em từ Thiên Khê về lại Hải Châu, từ căn phòng đó chuyển sang phòng này, là ý trời cũng là ý người.
Đừng cố tình né tránh nữa, anh cứ ngủ ở đây đi.”
Cô nói xong rồi vỗ vỗ giường, rồi lại chỉ xuống sàn: “Nếu thật sự không được thì anh ngủ dưới đất.”
Ngô Thường đã mang đến cho Lâm Tại Đường hết lần này đến lần khác những bất ngờ, nhưng không cái nào bằng mấy câu cô vừa nói phía trên.
Ngô Thường thấy được sự bối rối trong mắt anh, bèn nói tiếp: “Người làm chuyện lớn thì không chấp nhặt tiểu tiết, cũng không câu nệ mấy chuyện trước mắt. Tuy bây giờ em chưa có danh tiếng gì, nhưng không có nghĩa sau này em cũng thế. Em không muốn phí thời gian vì mấy chuyện vặt vãnh, đắn đo, cân nhắc, mấy cái đó vô nghĩa lắm. Tới rồi thì cứ yên tâm ở lại thôi. Đây là cảm nhận của em hôm nay, xin Tổng giám đốc Lâm phê duyệt.”
“Em biết điều đó có nghĩa là gì không?” Lâm Tại Đường hỏi cô: “Nó có nghĩa là sau này tụi mình có thể sẽ thật sự ràng buộc với nhau rất sâu đấy.”
“Chứ giờ tình hình vậy rồi, em còn rút ra nhanh được sao?” Ngô Thường lắc đầu: “Thôi bỏ đi, bữa đó mẹ anh còn quăng cho em cái hợp đồng ba năm nữa kìa!”
“Chuyện hồi nào? Sao em không nói với anh?”
“Trời! Mấy chuyện đó nói làm chi.”
Ngô Thường nói: “Mẹ anh thật ra rất có nguyên tắc, gặp chuyện là lấy hợp đồng ra liền.
Bà ấy đúng là biết luật pháp hữu dụng thật.”
Lâm Tại Đường bật cười: “Em đừng để ý bà ấy.”
“Em không để ý.” Ngô Thường nói: “Bà ấy chê em vô Đèn Trang Trí Tinh Quang hai tháng rồi mà chưa có thành tích gì. Em mạnh miệng khoe với bả là cứ chờ em tích luỹ rồi bứt phá.”
“Vậy em cố gắng lên đi.”
Lâm Tại Đường nói xong thì tắt đèn.
Ngô Thường chiếm hết hơn nửa cái giường, dường như rất hào hứng, muốn kể cho anh nghe về mấy khách hàng cô đang tiếp xúc. Ngô Thường nói: “Em phát hiện mấy khách ở biệt thự cũng không xài nhiều đèn đâu. Với lại mấy người đó thường mua đèn ngoại nhập… Đèn của mình khó bán lắm…”
“Ngô Thường.” Lâm Tại Đường ngắt lời cô: “Em giúp anh nghĩ cách đi.”
“Cách gì?”
“Cách để ngăn Lâm Chử Súc đừng đánh bạc nữa.”
Ngô Thường cười hì hì: “Cái vụ đánh bạc này khó bỏ lắm. Người ta lôi Lâm Chử Súc đi đánh bạc là vì biết nhà anh có tiền. Hồi nhỏ ở làng Thiên Khê có người đánh bạc, tán gia bại sản, cuối cùng tự chặt tay, rồi phát điên luôn… Rồi ở làng ven biển nhà anh đó, sau khi giải toả là bị người ta dòm ngó kéo đi đánh bạc. Ngay trước cửa nhà xưởng, hai người đó là bị đánh bạc đến điên luôn á…”
Ngô Thường nói đến đây thì bật dậy, giường theo đó cũng lắc lư: “Lâm Tại Đường! Em có cách rồi! Tuy cách này không vinh quang gì, nhưng xài được một thời gian!”
“Anh biết ngay mà, Ngô Thường, anh biết ngay là em có cách.” Lâm Tại Đường cười nhẹ trong bóng tối: “Em nói anh nghe thử xem.”
Ngô Thường làm ra vẻ như lúc nhỏ thì thầm bí mật với người ta, nghiêng người sát vào tai Lâm Tại Đường, cô nói khe khẽ: “Em nói anh nghe nè…”
Cả người cô ấm áp nghiêng về phía anh, mang theo mùi thơm nhè nhẹ như quả thanh mai. Cả người Lâm Tại Đường chìm vào một trạng thái mơ hồ rối bời, đột nhiên anh ngẩng mặt lên, chặn lấy đôi môi của Ngô Thường.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc