Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 37
Ngày nắng trong, tán xanh dịu
Chương 37: Rượu thanh mai, tay trong tay
*
Cô bước từng bước nhẹ nhàng
Hướng về phía làn nước biển xanh thẳm
— Tháng 7 năm 2011, “Vui ơi là vui.” của Ngôn Thường
–
Ngày quán mì của Nguyễn Hương Ngọc khai trương là một trong số ít những ngày vui vẻ trong đời bà. Tuy bà vẫn chưa biết sau này sẽ có bao nhiêu thực khách ghé ăn, hương vị Hải Châu có được bao nhiêu người đón nhận, cũng không biết quán sẽ duy trì được bao lâu. Nhưng khi nhìn tấm biển hiệu kia, nhìn chiếc nồi lớn đang bốc khói nghi ngút trong bếp, bà lại thấy đời mình như có thêm chút hy vọng.
Mấy người tới dự khai trương đều là mấy bác hàng xóm vẫn hay ăn tô mì buổi sáng trước khi đưa con đi học. Nguyễn Hương Ngọc cũng chẳng chuẩn bị nghi lễ gì cho lớn lao. Bà nghĩ chỉ cần vén tấm biển lên, đốt tràng pháo là xong. Ai dè không biết ai lại thuê cả đội múa lân múa rồng, từ đầu hẻm múa vô tới tận quán, lúc này lại còn bùm bùm bùm pháo nổ vang trời.
Nguyễn Hương Ngọc chỉ vào đội múa rồng hỏi Ngô Thường: “Con mướn hả? Không phải đã nói đừng có phí tiền vô mấy cái này sao?”
Ngô Thường vội vàng xua tay: “Không phải con đâu, con đâu có tiêu tiền kiểu đó.”
“Vậy thì là Lâm Tại Đường rồi.” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Nó chu đáo mà, chắc chắn là nó làm. Nó không tới được thì con cũng đừng có giận, nếu không phải chuyện gấp dữ lắm thì nó chắc chắn không vắng mặt đâu.”
“Mẹ tin anh ấy dữ vậy hả?” Ngô Thường hỏi.
“Ừ.”
Nguyễn Hương Ngọc vừa nói vừa nhéo nhẹ má Ngô Thường, “Thường Thường nhà mình cũng có chuyện làm ăn riêng rồi. Lần này mẹ nhất định sẽ không làm hư chuyện nữa. Mẹ sẽ làm một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi đúng chuẩn thời đại mới, được không nào?”
“Mẹ là người luôn đi trước thời đại đó chứ!” Ngô Thường ngẩng cao cổ, nói bằng giọng đầy tự hào.
Dù sao thì cũng là một buổi náo nhiệt, ai nấy đều vui vẻ, lũ nhỏ thì vây quanh đội múa lân múa rồng mà chơi. Nguyễn Hương Ngọc vừa kéo tấm biển hiệu xuống, lập tức có người chạy tới đốt pháo bùm bùm bùm, tiếng vang như muốn nổ tung trời đất. Mùi thuốc pháo lưu huỳnh xộc lên khắp nơi, khiến tháng Bảy ở Hải Châu càng thêm oi bức.
Ngày hôm đó, Nguyễn Hương Ngọc pha mấy món nước giải khát, như thạch bông tuyết lạnh, nước đậu xanh ướp lạnh, còn chuẩn bị thêm vài món điểm tâm nho nhỏ. Tới trưa thì mời mọi người cùng ăn “tiệc dài trên phố”, vậy là xong một ngày.
Người tới đều dùng túi gấm thêu tay gói tiền mặt, cứ thế nhét liên tục vô tay Nguyễn Hương Ngọc. Bà xua tay nói không nhận đâu, nhưng người ta lại nói: “Phải nhận đó nha, bà chủ Nguyễn đừng có đóng cửa nữa à nha, quán mà đóng thì sáng con nít nó đói bụng đi học cho nè!”
Nguyễn Hương Ngọc cười tít mắt, gật đầu lia lịa: “Dạ được, sau này không đóng nữa đâu!”
Bà mặc một chiếc áo ngắn màu xanh thiên thanh, cổ xéo, tóc búi đơn giản sau đầu, trên d** tai còn đeo đôi bông tai ngọc trai nhỏ mà Ngô Thường tặng, trông thanh tú và sạch sẽ. Lúc này có người nói bà quả thật có dáng dấp của hậu duệ ngự trù trong cung, bà chỉ dịu dàng mỉm cười đáp lại.
Lúc Nguyễn Xuân Quế tới, đội múa lân múa rồng đã rút rồi, từ xa đã thấy Nguyễn Hương Ngọc bưng một cái khay gỗ nhỏ, trên khay là mấy cái ly sứ kiểu xưa không biết lục được từ đâu ra, vừa đi vừa hỏi từng người: “Uống rượu hoa điêu hay uống nước vậy?”
Nguyễn Xuân Quế bước tới nói: “Người đàng hoàng ai mà uống rượu buổi sáng hả?”
“Loãng mà.” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Bà uống không?”
Sau đêm mưa lớn đó, hai người chưa từng gặp lại. Nguyễn Hương Ngọc chỉ nghe Ngô Thường nhắc qua một câu: dạo này cuộc sống của Nguyễn Xuân Quế không dễ dàng gì, đang bán bớt tài sản để giúp Lâm Tại Đường thay máy móc mới. Đèn Trang Trí Tinh Quang tái cấu trúc, bà xông pha tuyến đầu, người ngoài nhìn vô còn tưởng đó là cơ nghiệp nhà họ Nguyễn nữa.
“Tôi không uống.” Nguyễn Xuân Quế rút từ túi xách ra một cái phong bao lì xì rồi đập nhẹ vào tay Nguyễn Hương Ngọc, giọng nói có chút kỳ quặc: “Nè, khai trương phát tài ha. Ráng làm thêm mấy năm đừng có sập tiệm đó!”
Nguyễn Hương Ngọc nói không cần nhận, Nguyễn Xuân Quế lại nói: “Thôi đừng có bày đặt thanh cao. Mới khai trương thì rộn ràng một bữa, chứ mai mốt lại trở về như cũ thôi. Tôi chưa từng thấy cái quán xá tào lao nào ở Hải Châu mà làm nên chuyện hết.”
“Cái miệng bà này…” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Bà cứ ngồi đằng kia mà nói một mình đi.”
Miệng thì nói vậy, nhưng giọng điệu không cứng, người ngoài nhìn vô còn tưởng hai người thân thiết lắm.
Ngô Thường ở một bên nói: “Trời nóng quá, cô vô đây uống nước đá nè.”
Hôm nay là ngày quán khai trương, Ngô Thường không muốn xảy ra chuyện gì không vui. Nguyễn Xuân Quế mà lên cơn là làm loạn lên không chừa ai, giống y như một bà điên. Cô không muốn bị người ta bu lại coi trò hề.
Lúc này, cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Tại Đường: “Phố cổ, quán mì, cứu em với.”
Lâm Tại Đường trả lời: “Anh đang họp, em chịu khó đối phó trước đi. Múa lân ổn không?”
“Anh mướn hả?”
“Ừ. Em nói với mẹ Hương Ngọc giùm anh, hôm nay anh bị người ta giữ lại không tới được, anh xin lỗi mẹ nhiều.”
“Mẹ Hương Ngọc của anh đoán ra là anh đó. Em còn không đoán được là anh luôn mà.”
Tại vì Lâm Tại Đường ở trọ bên Thiên Khê nên cũng dần quen thân với mọi người. Chính anh đã đổi cách xưng hô, gọi Nguyễn Hương Ngọc là mẹ Hương Ngọc. Bữa đầu tiên anh gọi nghe rất tự nhiên, mà Nguyễn Hương Ngọc thì giật mình, phản xạ đầu tiên là nghĩ: nếu để Nguyễn Xuân Quế nghe được, chắc chỉ có nước lật tung cái mái nhà này thôi.
“Thôi khỏi nhắn lại đi, lo đi dỗ cái bà mẹ dữ như cọp của em kìa.”
Ngô Thường lè lưỡi một cái, rồi quay người đi trấn an Nguyễn Xuân Quế.
Nguyễn Xuân Quế liếc cô một cái, trách móc: “Không lo đi làm cho đàng hoàng, lại chạy về coi khai trương. Người trong công ty nhìn vô nghĩ sao?”
Ngô Thường liền nói với bà: “Con xin nghỉ phép rồi mà, chị Quách Lệnh Tiên phê duyệt rồi.”
“Mới đi làm có hai tháng, chưa thấy mang về được cái gì.” Nguyễn Xuân Quế lại nói.
“Con đang tích lũy đó, cô cứ đợi đi, rồi cô sẽ thấy.”
Nguyễn Xuân Quế nói một câu, cô đáp một câu, nói gì thì nói, miệng cô không chịu lép vế chút nào. Ngô Thường phát hiện Nguyễn Xuân Quế cũng buồn cười thật, miệng thì đang đấu khẩu với cô, mà mắt thì cứ hết liếc tới liếc lui nhìn Nguyễn Hương Ngọc mãi. Bà có vẻ rất thích cái áo của mẹ cô.
Bình thường Nguyễn Xuân Quế toàn ăn mặc kiểu phu nhân nhà giàu, một bộ đồ cũng phải ba bốn chục triệu, vậy mà không hiểu sao lại có hứng thú với cái áo vài trăm của Nguyễn Hương Ngọc. Áo đó là vải thô mua ngoài chợ, đem về nhà rồi bà Diệp Mạn Văn sửa lại, tự tay thêu thêm mấy bông hoa nhỏ.
Thấy vậy, Ngô Thường liền nói: “Ngoại con làm đó, nếu cô thích thì nhà còn vải, để con nhờ bà ngoại làm cho cô một cái. Có điều mắt bà ngoại giờ kém rồi, chắc làm hơi lâu.”
“Bà ngoại cô cái gì cũng biết làm.” Nguyễn Xuân Quế liền tiếp lời, rồi lại nói: “Tôi không thèm mặc mấy thứ áo nghèo nàn đó đâu, nhìn phát chán.”
“Nghèo nàn hả? Con thấy nó có chiều sâu đó chứ.”
Ngô Thường thật sự nghĩ vậy, cô thích nhìn mẹ mình thỉnh thoảng ăn mặc như vậy, toát lên vẻ dịu dàng đặc trưng của phụ nữ miền Nam.
Cô vừa nói xong, Nguyễn Xuân Quế đã nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Cô giống mẹ cô thật. Nhưng mắt thì không giống, mắt cô giống ba cô.”
“Cô từng gặp ba con hả?” Ngô Thường hỏi.
Nguyễn Xuân Quế chỉ khẽ nhếch mép coi như trả lời.
Lúc này Nguyễn Hương Ngọc đi tới, trên tay bưng một cái đĩa sứ trắng, trên đĩa là mấy quả thanh mai tròn mọng.
“Nè, thứ bà thích ăn nè.” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Sáng sớm tôi ra vườn hái đó, có để trong tủ đá rồi. Ban đầu định để tối cho Thường Thường với Tại Đường ăn.”
Nguyễn Xuân Quế đẩy cái đĩa sứ ra, nói: “Giờ tôi không thích ăn nữa. Tại Đường, Tại Đường, bà gọi ngọt xớt ha.”
“Thì là con rể tôi mà! Tôi không thân thiết với nó được hả? Tôi cho nó mặt mũi là được rồi chứ gì?”
Nguyễn Hương Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Ngô Thường đi lo chuyện khác, còn mình thì ngồi xuống cạnh Nguyễn Xuân Quế, lại đẩy cái đĩa sứ qua phía bà: “Bà đừng có làm bộ làm tịch nữa, thèm thì ăn đi, tiếng nuốt nước miếng rột rột kìa, hồi nhỏ cũng vậy mà!”
Nguyễn Xuân Quế lườm cái đĩa thanh mai một cái, miệng thì chối mà bụng thì thèm, nước bọt đã trào ra đầy miệng.
“Thôi thì cũng không để bà cực công vô ích, tôi ăn thử một quả vậy.”
Bà đưa ngón tay út dựng lên, nhón lấy một quả thanh mai cho vô miệng.
Lần đầu tiên ăn thanh mai là ở làng Xa, lúc đó Diệp Mạn Văn đi thuyền tới thăm Nguyễn Hương Ngọc. Cũng lạ, đảo ở làng Xa trồng đủ thứ cây trái kỳ lạ, quả cũng kỳ lạ không kém, vậy mà lại không có quả thanh mai ngon lành như vầy. Khi đó Nguyễn Hương Ngọc và Nguyễn Xuân Quế ngồi trên tảng đá ngoài bến, ngóng trông con thuyền ấy mãi.
Xa xa trên mặt biển lộ ra một chóp thuyền nhỏ xíu, hai cô bé mừng rỡ nhảy cẫng lên, reo to: “Tới rồi, tới rồi! Thuyền tới rồi!”
Đợi thuyền cập bến, Diệp Mạn Văn bước lên boong, thuyền lắc lư nghiêng ngả, cái túi trên tay bà cũng lắc lư theo. Mấy đứa nhỏ mê nhất là cái túi của Diệp Mạn Văn, bởi trong đó toàn là đồ ngon.
Tháng Sáu năm đó, trong túi của Diệp Mạn Văn đựng đầy quả thanh mai.
Không biết bà kiếm đâu ra đá lạnh, trải dưới đáy hộp cơm bằng sắt, rồi xếp từng quả thanh mai lên trên. Thanh mai là thứ rất dễ bị dập, chỉ cần xóc nảy chút thôi là hư mất tiêu.
Vừa thấy tụi nhỏ, bà đã mở hộp ra liền. Tiếc là đá tan rồi, thanh mai ngâm trong nước, nước cũng bị nhuộm màu.
May là thanh mai chưa hư, chỉ mềm hơn thường lệ một chút. Bà giục tụi nhỏ mau ăn đi. Nguyễn Hương Ngọc nào có kìm được, chụp lấy một quả nhét vô miệng, vị chua ngọt bùng nổ trong khoang miệng, mắt bà lập tức trợn to. Từ lúc đó, thanh mai trở thành loại trái cây khiến bà nhung nhớ mãi, năm nào cũng trông mong mùa thanh mai tới, trông mong mùa thanh mai về, Diệp Mạn Văn lại từ thuyền xách túi bước xuống.
Giờ đây bà đã nếm đủ sơn hào hải vị, thanh mai ngon nhất Hải Châu, vừa ra khỏi vườn là có người mang tới tận nhà, bà cũng chẳng màng. Nhưng lạ một điều, thanh mai qua tay Nguyễn Hương Ngọc xử lý lại ngon hơn hẳn.
Ăn một quả, rồi lại ăn thêm một quả nữa.
Lúc này, Nguyễn Hương Ngọc nói với bà: “Nếu hôm nay bà chịu giữ bình tĩnh, không nói lời khó nghe, không gây chuyện thì tối nay cùng ăn bữa cơm đi. Chiều nay Ngô Thường sẽ tới Thiên Khê đón bà ngoại nó qua, Tại Đường cũng tới. Còn cả người lớn nhà bà, ông cụ Lâm nữa, nghe nói cũng sẽ tới.”
“Lâm Hiển Tổ cũng tới?” Nguyễn Hương Ngọc hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Nguyễn Hương Ngọc lại quen thân với Lâm Hiển Tổ từ bao giờ. Nhưng nghĩ lại thì cũng không lạ, Lâm Hiển Tổ là người kỳ quặc, suốt ngày cứ nhắc đi nhắc lại là muốn ăn đồ ăn vị Hải Châu, biết tới quán mì của Hương Ngọc cũng chẳng có gì bất ngờ.
“Lâm Hiển Tổ là người mà bà gọi luôn tên đó hả?” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Bà đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung rồi.”
“Bà đừng để ý đến tôi.” Nguyễn Hương Quế nói.
“Tôi cũng lười để ý đến bà.” Nguyễn Hương Ngọc đứng dậy chuẩn bị đi làm việc, trước khi đi còn dặn dò một câu: “Đừng gây chuyện, đừng ăn h**p Thường Thường.”
Nguyễn Hương Quế cũng không còn tâm trạng đâu mà gây chuyện.
Bà chỉ ngồi đó nhìn Nguyễn Hương Ngọc cứ bận rộn suốt, đến khi bà ấy khom lưng xuống, Nguyễn Hương Quế mới thấy bên hông bà có quấn đai đỡ lưng.
Mới mấy tuổi đầu mà lưng đã yếu vậy rồi. Đáng đời mày phải chịu khổ cả đời. Trong lòng bà độc địa nghĩ vậy, nhưng lại thấy nhói nhói trong tim. Mình đau lòng cho bà ta làm gì? Bà ta đáng đời mà!
Nguyễn Hương Ngọc hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Nguyễn Hương Quế, chỉ chuyên tâm làm từng việc một cách tận tụy.
Lúc này, Tống Cảnh đến, tay cầm một cái máy ảnh, ôm theo cả một chiếc laptop.
“Định làm gì vậy?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi.
“Cô Hương Ngọc ơi, cô không hiểu đâu!” Tống Cảnh nói: “Con muốn chụp hình cho cô, đăng vài tấm lên mạng cho người ta thấy.”
“Rồi sao nữa?”
“Rồi thì rượu ngon chẳng sợ hẻm sâu đó cô!”
“Đúng đó, mẹ à.” Ngô Thường ôm cổ Nguyễn Hương Ngọc, nói: “Cái này gọi là tư duy internet đó.”
Nguyễn Hương Ngọc lắc đầu: “Mẹ không hiểu, mẹ không hiểu, tụi con muốn làm gì thì làm, mẹ chỉ lo nấu món ăn cho ngon là được.”
Ngô Thường và Tống Cảnh chụm đầu lại, bắt đầu bắt tay vào việc. Lúc này Ngô Thường cảm thấy hơi mừng, tuy công việc ở Thượng Hải của cô chỉ làm có một ngày, nhưng đó lại là một cơ hội kỳ diệu: trước buổi phỏng vấn cô đã nghiên cứu về lĩnh vực này, sau khi nghỉ việc thì vẫn luôn theo dõi nó. Cô biết đâu là thứ mới, người ta đang “chơi mạng” như thế nào, trong lòng cũng lờ mờ hiểu cách nào là hiệu quả. Cô quyết định lần này, để mẹ Nguyễn Hương Ngọc của cô chuyên tâm vào lĩnh vực mà mẹ giỏi, còn cô thì dấn thân vào lĩnh vực mới. Hai mẹ con cô sẽ cùng nhau làm cho quán mì Hương Ngọc ngày càng phát triển.
Buổi “tiệc dài trên phố” buổi trưa là điểm nhấn lớn nhất trong ngày hôm đó.
Ở miền Nam có rất nhiều nơi thích tổ chức “tiệc dài trên phố” vào những dịp lễ đặc biệt, mười dặm phố cổ mộc mạc, khắp thành phố rộn ràng khói lửa. Chỉ là theo thời gian, khoảng cách giữa người với người ngày càng xa, tiệc dài trên phố cũng ngày càng trở nên hình thức.
Nhưng Nguyễn Hương Ngọc thì không làm qua loa.
Buổi tiệc này tốn của bà rất nhiều tiền, hao công tổn sức, vậy mà bà chẳng thấy tiếc chút nào. Bà muốn mang hương vị Hải Châu đích thực lên bàn tiệc dọc phố, để người già, trẻ nhỏ, người Nam, kẻ Bắc, ai đi qua cũng đều có thể nếm một miếng cho biết.
Bếp nhỏ trong quán mì đang ra món liên tục, mấy bạn trẻ thích náo nhiệt nghe nói có tiệc dài trên phố, bèn kéo nhau tới xem thử.
Đồ ăn được bày lên bàn, rượu Hoa Điêu, nước mơ, nước đậu xanh, nước sơn trà đều được mang ra đầy đủ. Nguyễn Hương Quế nghe có người bàn tán: “Không biết tốn bao nhiêu tiền, chắc nhà này có ô dù lớn lắm ha?”
Bà liền bước tới nói với Nguyễn Hương Ngọc: “Bà cũng giỏi thiệt đó, đúng kiểu đánh trống khua chiêng để cho oai, bà biết phải bán bao nhiêu tô mì mới gỡ lại vốn không? Bà có biết ở Hải Châu có bao nhiêu quán giống bà không?”
Nguyễn Hương Ngọc mệt đến ê ẩm cả lưng, chống lưng đứng thẳng người dậy, nói với Nguyễn Xuân Quế: “Cho dù cả đời này tôi không kiếm lại được, chỉ cần có được khung cảnh hôm nay thì tôi cũng mãn nguyện rồi.”
“Bà đúng là vậy đó, đầu óc buôn bán gì đâu không thấy, chẳng có chút máu làm ăn nào.”
“Bà đi ăn thử một miếng đi. Đừng có đứng đây gây rối cho tôi nữa.”
Nguyễn Hương Ngọc đứng phía sau đẩy bà, giục bà kiếm cái ghế ngồi xuống. Người ngồi cùng bàn với Nguyễn Hương Quế toàn là những người bà không quen biết, già có, trẻ có, ai cũng xoa tay trông ngóng chờ đợi.
Cuối cùng bà cũng gắp thử một miếng thịt ốc nhỏ, giòn và tươi, ăn xong lại gắp thêm một miếng nữa.
Nguyễn Hương Ngọc và Ngô Thường đứng một bên nhìn con phố cổ đông nghẹt người, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Thường Thường, mẹ làm vậy có liều quá không?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi. Bà đã đem tài sản cuối cùng của mình ra thế chấp, nếu lần này không vực dậy nổi thì sẽ không còn tiền bạc gì nữa. Nhưng bà không bi quan, bà đã nghĩ sẵn rồi, nếu lần này cũng không thành thì lại tiếp tục đi làm thuê dành dụm, có chút vốn rồi lại tiếp tục lăn xả. Chỉ cần còn sống, bà không tin cả đời này mình lại chẳng làm nên chuyện gì.
Ngô Thường không hề thấy Nguyễn Hương Ngọc đang mạo hiểm, cô còn trẻ, chưa nghĩ đến được những chuyện quá xa xôi. Cô chỉ thấy khung cảnh này thật hùng vĩ, thật ấm áp, thật cảm động, cô cảm thấy trong cuộc đời đầy biến động của mẹ mình, có một ngày phi thường như thế này, thật sự khiến người ta xúc động.
“Quý bà Nguyễn Hương Ngọc của con thật là giỏi quá đi.” Mắt Ngô Thường long lanh nước, cô hít mũi rồi nói: “Mẹ, mẹ là tấm gương của con.”
Khi tiệc dài trên phố kết thúc, trên mạng internet, quán mì Hương Ngọc đã vượt qua xét duyệt của nền tảng. Ngô Thường đăng dòng đánh giá đầu tiên:
“Đây là hương vị Hải Châu do hậu duệ ngự trù đích thân xuống bếp. Nếu nhất định phải nói đây là quán bao nhiêu năm, thì tay nghề này đã truyền đời ba trăm năm rồi đó. À đúng rồi, tôi là con gái của bà chủ, nhưng đây không phải là đánh giá giả đâu nha!”
Tống Cảnh giậm chân nói: “Cậu nói vậy là thể nào nền tảng cũng xoá mất! Người ta sẽ tưởng là đánh giá không trung thực đó!”
“Vậy hả? Nền tảng không cho hậu duệ ngự trù tự bình luận về tay nghề nhà mình sao?” Ngô Thường ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng tự hào.
Dòng bình luận đó, nền tảng không xoá. Nó trở thành tấm ảnh mạng đầu tiên chung giữa Ngô Thường và quán mì Hương Ngọc. Hôm đó, lần lượt có thêm năm sáu bình luận nữa, quán mì Hương Ngọc bắt đầu xuất hiện trước mắt những người xa lạ.
Tối hôm đó, mọi việc được dọn dẹp ổn thỏa, đến lượt người nhà ăn cơm.
Lâm Hiển Tổ vì bị người ta kéo đi việc đột xuất nên không tham dự được, ông cụ cảm thấy áy náy, nên bảo Lâm Tại Đường mang tới một phong bao rất dày.
Nguyễn Hương Ngọc không chịu nhận, Lâm Tại Đường bèn nói: “Ý của ông nội là: sau này ông tới ăn mì thì không trả tiền nữa.”
“Vậy là ăn được mấy chục năm đó nha.” Nguyễn Hương Ngọc vừa cười vừa nhận lấy phong bao.
Diệp Mạn Văn nắm tay Nguyễn Xuân Quế, hỏi dạo này bà thế nào rồi? Lần trước đi không từ mà biệt là có chuyện gấp à? Có món gì thèm ăn không, dì Diệp làm liền cho con. Diệp Mạn Văn luôn nhớ dáng vẻ đói khát của Nguyễn Xuân Quế hồi nhỏ, cô bé xinh xắn ấy lúc nào cũng ăn không đủ no, mặt mày vàng vọt, gầy nhom, đôi mắt lại càng lộ ra to tròn nổi bật.
Làng Xa thưa thớt với thế giới bên ngoài, bà không ăn được đồ ngon. Có lần Diệp Mạn Văn đem thanh mai về, bà ăn như heo con, nước mận dính đầy miệng đầy mặt. Diệp Mạn Văn thương bà lắm, nên vẫn luôn nhớ những món bà thích.
Trước mặt Diệp Mạn Văn, Nguyễn Xuân Quế không còn cái vẻ kiêu căng ngạo mạn thường ngày. Bà đối với Diệp Mạn Văn có một cảm giác thân thiết giống như tình mẹ. Dù có thế nào, bà cũng vẫn nhớ mãi những năm tháng đó, lần nào cũng trông thấy Diệp Mạn Văn từ trên thuyền bước xuống, đó chính là ngày lễ của bà và Nguyễn Hương Ngọc.
Bà nhận lời Diệp Mạn Văn, nói sau này sẽ đến Thiên Khê thăm bà cụ, cũng hứa sẽ cùng Diệp Mạn Văn dạo biển một vòng.
Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường: “Em mệt không?”
Ngô Thường lắc đầu: “Em không mệt chút nào, còn thấy rất có thành tựu nữa kìa!”
Anh lại hỏi: “Đâu phải quán của em, thành tựu gì chứ? Không phải là mẹ Hương Ngọc mới là người nên thấy có thành tựu sao?”
Câu “mẹ Hương Ngọc” này, Nguyễn Xuân Quế nghe thấy, bà ngẩng đầu lên nhìn anh. Lâm Tại Đường liền nói: “Sao vậy? Không phải là chính mẹ kêu con đổi cách xưng hô à?”
“Bây giờ thì nghe lời quá ha.”
Tiếng “mẹ Hương Ngọc” này khiến Nguyễn Xuân Quế thấy chua xót trong lòng. Bà không hiểu vì sao bây giờ bà sống tốt hơn trước, nhưng vẫn là Nguyễn Hương Ngọc giành được phần hơn. Con trai lại có thể gọi mẹ nó một cách tự nhiên đến vậy.
Lâm Tại Đường ở dưới bàn đá Ngô Thường, ra hiệu bảo cô cũng đổi cách xưng hô. Ngô Thường nghĩ, anh gọi mẹ Hương Ngọc là vì mẹ Hương Ngọc xem anh như con, còn mẹ anh có xem em là con đâu, cái tiếng “mẹ” này có chết cũng không gọi ra nổi, thế là cô cứ uống rượu thanh mai tiếp, không thèm để ý tới anh.
Rượu thanh mai ngon thật, chua chua ngọt ngọt, nồng độ thấp, giống như nước ngọt pha đường, bỏ thêm vài cục đá, mát rượi, đúng là hợp với mùa hè ở Hải Châu. Cô mừng cho Nguyễn Hương Ngọc, thành ra uống hơi nhiều. Người tửu lượng kém, hai ly vào là mặt đỏ bừng bừng.
Rồi cô chống cằm nhìn mọi người nói chuyện, một bóng người hóa thành hai, dần dần ánh mắt cũng mơ màng hẳn.
Lâm Tại Đường là người đầu tiên phát hiện ra cô đã ngà ngà say.
Vì anh gọi cô mà cô mãi mới quay đầu lại, cố tình trợn tròn mắt nhìn anh. Anh hỏi: “Em thấy rượu thanh mai ngon hơn hay rượu Hoa Điêu ngon hơn?”
Cô cười toe toét: “Đều ngon hết.”
“Em uống nhiều rồi đó.” Lâm Tại Đường nói.
“Em đâu có uống nhiều, anh nói bậy!” Cô cao giọng lên một chút, nói Lâm Tại Đường nói bậy.
Nguyễn Hương Ngọc liếc nhìn một cái, nói: “Nhiều rồi đó. Hồi xưa uống trộm rượu say cũng vậy mà, để con bé vô trong nằm một lát đi.”
“Con không đi đâu.” Ngô Thường bĩu môi.
“Để mình đi!” Tống Cảnh nhảy dựng lên: “Để mình đi! Để mình đi được chưa!”
Tống Cảnh cũng uống nhiều rồi.
Nguyễn Hương Ngọc bị Tống Cảnh chọc cười: “Con uống tới vầy, lát nữa lão Tống nhà con đánh con đó.”
“Ông ấy dám hả!” Tống Cảnh đập bàn nói: “Ông ấy mà đánh con, con đánh lại ông ấy luôn!”
“Ồn ào quá.” Nguyễn Xuân Quế vừa nhìn điện thoại vừa nói. Bên kia điện thoại báo là thấy Lâm Chử Súc ở một khu biệt thự, tám chín phần là lại đi đánh bạc. Cả ngày nay tâm trạng bà đang thoải mái, tới tối lại bị phá hỏng, liền đứng dậy vội vàng bỏ đi.
Lâm Tại Đường bắt đầu sắp xếp: “Bây giờ dọn dẹp một chút, trước tiên đưa Tống Cảnh về, sau đó đưa bà ngoại về Thiên Khê.”
“Không về đâu, hôm nay bà ngoại ngủ với mẹ.” Nguyễn Hương Ngọc nói. “Mấy đứa trẻ tụi con cứ đi đi. Tại Đường, con nhớ chăm sóc Thường Thường nha. Nó uống rượu vô mà có gây chuyện thì con cũng đừng giận.”
“Cô ấy mà gây, con đánh cô ấy luôn.” Lâm Tại Đường nói giỡn, rồi bật cười: “Yên tâm đi mẹ Hương Ngọc, con không đâu.”
Anh một tay ôm lấy Ngô Thường, một tay xách Tống Cảnh, dắt hai người ra khỏi khu phố cổ. Diệp Văn quay sang hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Con yên tâm không?”
“Thằng bé Lâm Tại Đường này, nó không xấu, con yên tâm.” Nguyễn Hương Ngọc nói. “Thường Thường là đứa lanh lợi, nó biết Lâm Tại Đường không xấu thì mới chịu kết hôn giả với nó chứ.”
Bên kia, Lâm Tại Đường phải tốn bao nhiêu sức mới đưa được hai người lên xe, rồi lái đi đưa Tống Cảnh về trước. Nhà của Tống Cảnh thì anh biết, tuy chỉ là xưởng nhỏ, nhưng mỗi năm cũng có làm chút đơn hàng cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, xem như là đối tác. Lúc trước Ngô Thường với Tống Cảnh ngồi tán gẫu ở quán cà phê, anh có nghe loáng thoáng một câu, nhớ được là ở khu nào. Đến nơi hỏi bảo vệ một tiếng là biết được nhà cô ấy ở đâu.
Ba của Tống Cảnh thấy Lâm Tại Đường thì hoảng hốt, vội mời anh vô nhà uống trà, nhưng Lâm Tại Đường nói trời đã tối, hôm khác sẽ ghé thăm, rồi từ chối khéo.
Sau đó anh chở Ngô Thường về nhà.
Ngô Thường ngủ một giấc trên xe, men rượu tan rồi mà chưa tan hết, cả người lơ mơ. Lúc xuống xe, nhìn thấy bóng lưng của Lâm Tại Đường, cô mơ hồ nhận nhầm người, bước lên phía trước nắm lấy tay anh.
Tay của Lâm Tại Đường lạnh như thằn lằn, cả người anh cũng giống như con thằn lằn vậy, chẳng có bao nhiêu độ ấm. Ngô Thường có chút không hài lòng, lầm bầm một câu: “Bộc Quân Dương, bên ngoài lạnh lắm hả anh?”
Lâm Tại Đường không nghe rõ mấy chữ đầu, chỉ nghe cô hỏi ngoài trời có lạnh không, bèn đáp: “Lạnh cái đầu em! Ban ngày nắng muốn nướng chín da luôn ấy.”
Tay anh chạm vào tay cô, ấm áp mềm mại, cảm giác rất lạ lẫm, khiến anh cúi đầu nhìn xuống. Tay của Ngô Thường mềm mại, nhưng mu bàn tay không được mịn màng cho lắm, anh nhớ mùa đông năm ngoái, vì cô cứ xoay quanh quán cà phê với quán mì, tay dính nước suốt, nên bị nổi tí vết cước. Giờ đã là tháng Bảy, cước tay dĩ nhiên đã hết, nhưng đôi tay này vẫn cần được chăm sóc.
Không có cái vẻ “tay hồng rượu vàng” như trong thơ, nhưng lại là một đôi tay thật sự, rõ ràng rành mạch. Đây là lần đầu tiên Lâm Tại Đường nghiêm túc nắm tay Ngô Thường, là do chính cô chủ động đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Lâm Tại Đường không tự tin tới mức cho rằng Ngô Thường có tình ý với mình, anh chỉ nghĩ đây là một hành động thân thiết giữa hai người vượt trên tình bạn mà chưa tới mức tình yêu, sau khi uống rượu xong. Nhưng anh hoàn toàn không ngờ rằng, đây là một lần nhận nhầm người vì say rượu.
Anh nắm tay Ngô Thường dắt vào trong nhà, cô choáng váng quá, dứt khoát ôm luôn lấy cánh tay anh.
Lâm Tại Đường trợn trừng mắt, kéo cô vô phòng. Phòng của Ngô Thường nằm ở căn cuối có gác mái, từ lúc cô dọn đến đây anh chưa từng vào lần nào. Tối nay mở cửa ra mới thấy bên trong đơn giản tới mức chẳng giống nhà gì cả.
Đến đồ dưỡng da cũng không có, chỉ có mấy bộ đồ treo trong tủ quần áo.
Lâm Tại Đường đưa Ngô Thường đến bên giường, hỏi cô có tự mình rửa mặt đánh răng được không. Anh thấy cô chưa đến mức say ngất ngư.
Ngô Thường thì cảm thấy khát nước, bảo Lâm Tại Đường rót nước cho em, anh làm theo. Cô lại nói muốn ăn chút trái cây, anh vẫn làm theo.
Lằng nhằng một hồi, Lâm Tại Đường tắt đèn, ngồi xổm bên giường cô hỏi: “Được chưa? Em ngủ được chưa?”
Cô ngồi dậy, vươn tay ôm cổ Lâm Tại Đường, nhờ ánh trăng mờ mờ ngắm anh.
Lòng bàn tay cô đặt lên sau gáy anh, vô thức chà nhẹ lên làn da.
“Em uống nhiều thật rồi.” Lâm Tại Đường nói, kéo tay cô xuống, đẩy cô ngã trở lại giường rồi quay người bỏ đi như chạy trốn.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc