Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 36
Chương 36: Một cuộc chia ly dài đằng đẵng
*
Ba ngày sau, Bộc Quân Dương xử lý xong mọi việc, rời khỏi Hải Châu.
Anh chọn đi tàu hỏa về, đó là tuyến đường gợi nhớ quá khứ chỉ thuộc về riêng anh. Ngô Thường biết, trong lòng Bộc Quân Dương, chuyến tàu lần này chính là lời tạm biệt triệt để với Hải Châu. Từ nay về sau, cầu sẽ là cầu, đường sẽ là đường, quê hương chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ chập chờn lúc nửa đêm.
Trên đường đi, Bộc Hoan Lạc cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Cảnh hỏi cô bé đang nhìn gì mà chăm chú vậy?
Cô bé nói là đang ngắm nơi ba đã lớn lên.
“Con thích nơi ba lớn lên không?”
Bộc Hoan Lạc gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thích, mà cũng không thích.”
“Thích chỗ nào? Không thích chỗ nào?”
“Thích biển, nhưng không thích thời tiết ạ.”
Bộc Hoan Lạc chỉ vào cái mũi của mình, lại đỏ lên rồi.
Tống Cảnh cứ quay đầu nhìn Bộc Hoan Lạc và Bộc Quân Dương. Cô ấy nhớ đến quyển sách mà Bộc Quân Dương viết, bèn hỏi: “Anh Quân Dương, anh ký tên cho em được không? Em nghĩ vậy nè, nếu một ngày nào đó sách của anh đột nhiên nổi tiếng, em còn có cái để khoe với người ta. Biết đâu nha, bác sĩ của ông bà nội em lại thích anh, em còn có thể nhờ họ hẹn khám giùm…”
Bộc Quân Dương cười: “Được, anh về rồi gửi cho em hai quyển.”
“Trong sách của anh có viết về em không?”
Tống Cảnh gãi đầu hỏi: “Lúc nhỏ em dễ thương vậy, có được anh viết vô tác phẩm văn học ký sự của anh không?”
“Hồi nhỏ em đã đeo kính rồi.”
Ngô Thường rảnh tay, nhanh chóng làm động tác ở mắt: “Nhỏ bốn mắt.”
“Bắc Kinh cũng gọi là nhỏ bốn mắt hả?” Tống Cảnh hỏi Bộc Quân Dương.
“Cả nước đều gọi là nhỏ bốn mắt.”
Bộc Quân Dương nói: “Chỗ nào cũng có nhỏ bốn mắt.”
Hồi trước, Bộc Quân Dương ngồi trên xe buýt đi đến ga Hải Châu, bên chân sẽ để cái vali hành lý của anh.
Lúc đó anh còn dùng tai nghe có dây, sợi dây tai nghe lắc lư theo nhịp rung của xe buýt. Ngô Thường ngồi cạnh anh, đầu tựa vào vai anh lim dim ngủ. Những năm đó, cuộc sống của Ngô Thường có phần kham khổ, nhưng cô vui vẻ, ngủ rất ngon.
Bộc Quân Dương vẫn luôn canh cánh trong lòng về lần đầu tiên của bọn họ. Khi ấy anh rất buồn, rất hoang mang, không biết phải làm sao, Ngô Thường là chiếc phao cứu sinh duy nhất của anh.Anh cảm thấy có lỗi với Ngô Thường.
Đó là một ngày mà anh sẽ không bao giờ quên được. Phía sau cửa hàng tiện lợi hôm đó, ban đầu anh chỉ cần một cái ôm, nhưng sau đó anh lại ôm chặt lấy Ngô Thường.
Ngô Thường thật dũng cảm, cô nhón chân hôn lên má anh, rồi hôn lên môi anh.
Bộc Quân Dương chưa từng hôn ai bao giờ, anh giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Hình như theo thời gian trôi đi, rất nhiều chuyện đều dần trở nên mơ hồ, rồi bị lãng quên, dù là tổn thương thì cũng có thể buông bỏ được. Chỉ có ngày hôm đó, Bộc Quân Dương mãi mãi không thể quên.
Tuổi trẻ giống như một lưỡi dao khắc, lực khắc không đều, có chỗ sâu, có chỗ nông, nhưng cuối cùng luôn sẽ để lại một nét vết mà năm tháng không cách nào xóa đi được.
Ga Hải Châu sau này từng trải qua một lần trùng tu lớn, cái nhà ga miền Nam cũ kỹ, chật hẹp, ẩm thấp khi xưa đã không còn nữa, thay vào đó là một ga tàu hiện đại.
Bộc Quân Dương nắm tay Bộc Hoan Lạc, nhìn nhà ga xa lạ này, nhất thời cảm xúc ngổn ngang. Khi anh học đại học, bà nội Xuân Hoa đã từng đến đây tiễn anh.
Có lẽ cũng chính là đứng ở chỗ này mà rưng rưng nước mắt đầy mãn nguyện. Lúc đó, anh tràn đầy hoài bão, cứ nghĩ rằng chỉ cần học được một trường đại học tốt, ra trường có một công việc ổn định thì cuộc đời sẽ thuận buồm xuôi gió.
Anh từng nói với bà: “Bà ơi, đợi con tốt nghiệp đi làm rồi, con sẽ đón bà qua ở với con.”
Giờ xem như cũng đã đón bà đi rồi.
Tính không? Tính đi.
Bộc Quân Dương tự an ủi mình như vậy. Bây giờ nghĩ lại, những chuyện đó… cũng chỉ là thoáng chốc của cuộc đời.
“Ba ơi, lên tàu lửa nè!”
Bộc Hoan Lạc vui ơi là vui vì được đi tàu, cô bé chưa từng nằm giường nằm bao giờ, Bộc Quân Dương nói sẽ cho cô bé trải nghiệm thử cảm giác ngủ trên tàu.
Bàn tay nhỏ của cô bé kéo tay Bộc Quân Dương, nôn nao muốn đi ngay, Bộc Quân Dương đành chịu thua, cười với mấy người họ.
“Anh Quân Dương, tụi em sẽ nhớ anh đó nha! Tụi em sẽ tới Bắc Kinh thăm anh!”
Tống Cảnh tính cách thẳng thắn, không giỏi tỏ ra bịn rịn lúc chia tay, cô ấy vẫy tay chào Bộc Quân Dương lần cuối.
Bộc Quân Dương cũng vẫy tay chào lại, nói: “Phải vui lên nha. Tạm biệt.”
Rồi anh quay người bồng lấy Bộc Hoan Lạc, dứt khoát rời đi.
Lúc này, Bộc Hoan Lạc thấy Bộc Quân Dương đang khóc, dùng bàn tay bé xíu lau nước mắt cho anh, ngơ ngác hỏi: “Ba ơi, sao ba lại khóc vậy?”
Bộc Quân Dương nói: “Ba sắp rời quê rồi, thấy buồn một chút.”
Ngô Thường nhìn bóng lưng của Bộc Quân Dương càng lúc càng nhạt dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô cảm thấy một quãng đời như đã khép lại thật rồi. Đúng là như vậy, chỉ trong thoáng chốc, cơn gió thổi qua, tất cả đều tan biến.
Cô khẽ thở dài một tiếng, nhẹ như không nghe thấy.
Tống Cảnh cau mày hỏi: “Người lớn là như vậy đó hả? Lúc nào cũng phải chia tay hoài vậy ư?”
Ngô Thường nhún vai, hỏi Tống Cảnh: “Cậu thật sự không tính gặp ông bạn ngốc nghếch của Lâm Tại Đường một lần sao? Nói thật nha, tuy anh ấy hơi khờ chút, nhưng ít ra không phải đầu heo.”
“Mình đã là con nhỏ bốn mắt rồi, mình không thèm kiếm anh nào còn đeo kính dày hơn mình đâu. Bây giờ mình đặt tiêu chuẩn là con trai không được đeo kính.”
Tống Cảnh tháo kính xuống, nháy mắt với Ngô Thường: “Đôi mắt sáng lấp lánh như vầy mà chớp chớp với cậu, cậu có mềm lòng không?”
Ngô Thường đưa tay đẩy mặt cô ấy ra: “Mình thật sự ghen tị với cậu, mãi chẳng chịu lớn.”
Buổi chiều, cô đi cùng Lâm Tại Đường làm thủ tục đổi tên và công chứng. Lâm Tại Đường được cái này rất tốt, chuyện đã hứa rồi thì nhất định không đổi ý. Lúc làm thủ tục, đến cả mắt anh cũng không thèm chớp. Ký tên cũng rất dứt khoát, vài nét bút rồng bay phượng múa, sau đó điểm dấu vân tay đỏ, rồi đẩy hồ sơ qua cho Ngô Thường.
“Có tiếc không?” Ngô Thường hỏi: “Căn biệt thự tốt như vậy mà.”
“Không tiếc.” Lâm Tại Đường nói: “Có được ắt có mất.”
“Dù là một vụ làm ăn lỗ vốn ư?”
“Không có chuyện lỗ hay không lỗ, còn phải xem anh đang nâng đòn bẩy kiểu gì.”
“Tổng giám đốc Lâm đúng là có bản lĩnh.”
Câu này không phải lời khách sáo.
Ngô Thường đã từng chứng kiến quá nhiều khoảnh khắc như vậy ở Lâm Tại Đường. Anh biết cầm lên cũng biết đặt xuống, thắng được cũng chịu thua được, có phong thái của một đại tướng.
Cô thật lòng khâm phục phẩm chất ấy ở anh.
Khi ra khỏi cửa, Lâm Tại Đường hỏi cô định làm gì với căn biệt thự này.
Ngô Thường cũng không giấu giếm: “Em tìm được người mua rồi, năm triệu tư, em bán luôn. Thật ra giá này khó bán lắm, nhưng người ta nghe nói là biệt thự nhà họ Lâm, nghĩ phong thủy tốt nên quyết định xuống tiền.”
Dân làm ăn ở Hải Châu rất tin phong thủy, rảnh là đi chùa thắp hương, hoặc tìm người xem quẻ.
Nhà họ Lâm ở Hải Châu vốn thuộc dạng ‘danh môn’, mấy năm nay lại như diều gặp gió, nên người Hải Châu đồn rằng đồ của nhà họ Lâm đều có phong thủy tốt.
Ngô Thường hiểu rõ tâm lý của thương nhân Hải Châu.
Trước cả khi Lâm Tại Đường chịu cho cô căn biệt thự đó, Ngô Thường đã bắt đầu đi tìm người mua rồi. Cô phá lệ, chịu khó ra đánh bài với mấy “phu nhân Hải Châu”, vô tình trong lúc chơi bài mới hé lộ chuyện nhà mình đang cần bán một căn nhà để xoay sở gấp.
Cô còn nói thêm, căn nhà đó rất tốt, hồi đó vừa mua xong là công việc làm ăn đột nhiên khấm khá lên hẳn. Người Hải Châu ai cũng nhớ rõ thời điểm mà Đèn Trang Trí Tinh Quang bắt đầu phát triển, đúng là trùng khớp với thời gian Ngô Thường nói.
Thế là họ bắt đầu suy nghĩ, có khi thật sự là chỗ đó phong thủy tốt. Cuối cùng có hai bên tranh nhau muốn mua, Ngô Thường liền nói: “Mỗi bên ra giá đi, ai trả cao hơn thì được.”
Nhờ vậy mà bán được giá rất tốt.
Lâm Tại Đường cũng không bất ngờ, bởi Ngô Thường từng bán qua quá nhiều thứ.
Đồ qua tay cô, ngoài vàng là cô thấy có khả năng sinh lời nên giữ lại, còn đâu cô đều định giá rồi bán hết.
Cô là một thiên tài bán hàng, chưa từng làm ăn lỗ vốn.
“Là cái nhóm làm nút áo đó mua hả?” Lâm Tại Đường lại hỏi. Ngô Thường vẫn không giấu anh: “Ừ, đúng rồi.”
“Em cần tiền mặt gấp sao?”
“Đồ đạc đổi thành tiền thì em mới yên tâm.”
Lần này Ngô Thường không nói thật với anh. Cô không muốn bàn chuyện tương lai với Lâm Tại Đường, thật ra thì tương lai của cô chẳng liên quan gì đến anh cả.
Ngô Thường trong lòng đã bắt đầu cắt đứt mối dây ràng buộc. Cô biết rõ chuyện này như một cuộn chỉ rối, cắt không đứt, gỡ chẳng ra, nhưng điều cô thấy may mắn nhất là: Ngô Thường cầm lên được, cũng buông xuống được.
Cô biết thứ mình cuối cùng phải mang theo là gì, còn lại những gì không liên quan, cô đều có thể bỏ hết. Hôm nay vì đã đạt được mục đích, tâm trạng cô rất tốt, quyết định mời Lâm Tại Đường ăn một bữa.
Hai người rất ít khi ăn ngoài, một là vì Lâm Tại Đường không thích ăn đồ ngoài, hai là vì không có thời gian. Cô hỏi anh muốn ăn gì, Lâm Tại Đường nghĩ tới nghĩ lui, cứ như bị chán ăn vậy.
“Anh đôi khi thật sự rất phiền.” Ngô Thường nói: “Không ăn nữa, về nhà!”
Lâm Tại Đường lập tức vui vẻ hẳn lên, nói: “Về nhà xào hai món, uống chút rượu nếp hồng không phải tốt hơn sao? Ngoài đường có gì ngon đâu?”
“Được rồi. Để cô giúp việc nấu.” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường liền đáp: “Hôm nay anh cho cô nghỉ rồi.”
“Vậy thì anh nhịn đói đi.”
“Rõ ràng là em nói muốn mời anh ăn mà.”
Ngô Thường trợn trừng mắt. Lâm Tại Đường đã lâu rồi không thấy cô trợn mắt như vậy, anh thành thật nói: “Ngô Thường, làm em vui thật ra dễ lắm. Con người em chỉ cần chiếm được chút lợi là sẽ vui ngay.”
“Đã biết như vậy, sao anh không để em chiếm lợi hoài luôn đi?”
“Em chiếm của anh còn ít sao? Anh có bao giờ tính toán với em chưa?”
Lâm Tại Đường kéo tay cô lại, nắm lấy cổ tay cô.
Hai người rất hiếm khi có hành động thân mật nơi công cộng, trừ phi có tiệc tùng xã giao, khi đó anh mới nắm tay cô để cho người khác thấy.
Lúc Ngô Thường còn làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, hai người đi đường lúc nào cũng một trước một sau, chụp hình thì đứng cách nhau một người, ăn tiệc thì ngồi đối diện nhau… Bởi vì Ngô Thường cảm thấy như vậy mới đúng, cô rất để ý việc bị người ta nói mình là người của Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường lúc này nắm cổ tay cô khiến cô hơi khó chịu, nhưng cũng không rút tay lại. Cô cảm thấy dạo gần đây anh rất kỳ lạ, giống như bị trúng tà vậy.
“Anh không đi làm à?” Ngô Thường hỏi.
“Không.” Lâm Tại Đường nói: “Hôm nay anh muốn tránh chỗ ồn ào, có Quách Lệnh Tiên ở đó.”
“Nói tới Quách Lệnh Tiên, chị ấy nói gần đây hẹn em mấy lần mà em không có thời gian, em bận gì vậy?”
“Em hả? Em bận gì được chứ? Em đi trông coi quán mì.”
“Mẹ không còn nữa, việc làm ăn này phải tiếp tục. Không thì uổng công bà lần cuối cùng dốc sức vì nó.” Ngô Thường thở dài: “Với lại giờ em không muốn gặp Quách Lệnh Tiên, gặp rồi cũng chỉ nói mấy câu xã giao thôi.
Em không làm nổi cái gọi là ‘phu nhân Hải Châu’, anh biết mà.”
Ngô Thường đối với Quách Lệnh Tiên, cũng không nói rõ được là cảm giác gì. Quách Lệnh Tiên không phải người xấu, nhưng cô không thân nổi.
“Không phải em không làm được, mà là em không muốn làm.”
Lâm Tại Đường thì chẳng bận tâm chuyện này lắm, đầu óc của Ngô Thường anh còn có chỗ để dùng,
chứ cũng không nhất thiết phải làm phu nhân Hải Châu suốt ngày đánh bài, mua sắm.
“Hôm nay anh có đi thắp hương cho mẹ không?” Ngô Thường bỗng nhiên hỏi.
“Có đi.” Lâm Tại Đường nói: “Sáng sớm tới nhà xưởng rồi ghé qua nhà nhìn một chút. Ngoại hôm nay hình như đỡ hơn, nói chuyện không còn lơ ngơ nữa. Nhưng anh nghe bà Tiêu nói, hôm qua ngoại ra biển ngồi rất lâu, quên cả đường về.”
“Còn Tí Vàng thì sao?”
“Tí Vàng vẫn loanh quanh trên đường làng, hôm nay đang đi thì ngồi thừ xuống. Anh nhờ người đưa nó đi khám rồi. Tí Vàng già rồi.”
Lâm Tại Đường hơi buồn buồn nói: “Hôm qua ông nội tự nhiên bảo với anh, muốn chuyển đến sống ở Thiên Khê. Mấy người già ông nội quen chẳng còn ai nữa, hình như chỉ còn mỗi bà ngoại. Ông muốn tới Thiên Khê hít gió biển mỗi ngày, dứt hẳn khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
“Người nhà anh nói sao?”
“Nói gì được nữa? Loạn hết rồi.”
“Còn anh thì nghĩ sao?”
“Anh hy vọng ông nội dọn tới Thiên Khê.”
Lâm Tại Đường từ nhỏ đã lớn lên bên ông nội Lâm Hiển Tổ, anh hiểu ông là người sống rất nặng tình. Ông nội có thân thế bất hạnh, cả đời không có nhiều mối thâm tình với ai. Bà ngoại Ngô Thường, Diệp Mạn Văn, là người ông quen lâu nhất, hai cụ già gặp nhau còn có thể trò chuyện chuyện xưa.
Toàn là chuyện từ rất xa xưa,
Lâm Tại Đường và Ngô Thường đều rất thích nghe. Giống như nghe mãi nghe mãi, bọn họ cũng cùng nhau đi qua một quãng đời vậy.
Lâm Hiển Tổ là người duy nhất trong nhà họ Lâm mà Ngô Thường thật lòng thương quý.
Phải nói sao đây… Khi trong lòng cô có nỗi ấm ức, không thể thổ lộ với bất kỳ ai, thì chỉ có thể nói với ông. Ông cụ là người rất thấu hiểu, tính tình hiền hòa, tử tế, đối xử với Ngô Thường cực kỳ tốt.
Ông luôn nói với cô: “Người ta khuyên con đừng ham tranh trước giành sau, phải biết hài lòng.
Nhưng theo ông, con cứ sống theo ý mình. Muốn tranh thì cứ tranh, muốn hài lòng thì cứ hài lòng.”
Ông còn nói: “Thường Thường à, bên ngoài người ta nói con vậy, con có buồn không? Theo ông thì đừng buồn. Tiền vô túi rồi mới là của mình, đa số người nói này nói nọ về con là bởi vì họ không lấy được số tiền đó thôi.”
“Con sống sao, con là người biết rõ nhất. Những người gần gũi nhất bên cạnh con cũng rõ, vậy là đủ rồi. Còn người ngoài? Kệ họ đi!”
Ngô Thường không thích tới nhà cũ của nhà họ Lâm, nhưng vì có ông nội ở đó, nên gần như tuần nào cô cũng chọn lúc vắng người mà đến một lần, ngồi uống trà với ông, đi dạo loanh quanh.
Lâm Hiển Tổ luôn hỏi cô tình hình của Diệp Mạn Văn, có lúc còn bảo cô lái xe chở ông đi Thiên Khê một chuyến, ngồi với Diệp Mạn Văn một lát.
Nhưng hai năm trở lại đây, sức khỏe của Lâm Hiển Tổ cũng yếu dần, ăn uống ít đi, nói năng cũng ít hơn. Ngô Thường vì vậy mà cảm thấy buồn. Buồn nhất là một người cả đời cương trực anh hùng như ông, cuối cùng lại bị con cháu tính toán lợi dụng.
Trong đám con cháu của ông, chỉ có Lâm Tại Đường là thật lòng với ông, thật tâm với sự nghiệp. Còn lại đều là lũ ti tiện đê hèn vì danh vì lợi. Ngô Thường biết trong lòng ông buồn chắc cũng vì chuyện này mà lạnh lòng rồi.
“Vậy qua Thiên Khê thì ở đâu?” Lâm Tại Đường bất chợt hỏi cô như vậy.
“Thuê một chỗ là được rồi.” Ngô Thường đáp.
“Ở nhà cũng được mà?” Lâm Tại Đường nói là nhà của Ngô Thường.
“Phải hỏi ngoại em nữa chứ.” Ngô Thường nói: “Em không biết ngoại bây giờ còn có đủ sức lo liệu hay không… ngoại…”
“Ngoại cần có người bên cạnh.” Lâm Tại Đường nói: “Anh biết em cũng muốn quay về Thiên Khê, anh đồng ý. Ba người ở chung đi. Có ông nội bên em, anh cũng yên tâm.”
Lúc họ nói những lời này, Lâm Tại Đường vẫn luôn nắm lấy cổ tay Ngô Thường. Lúc này hai người đứng đối diện nhau, Lâm Tại Đường đón lấy ánh mắt dò xét từ cô.
“Mỗi ngày anh đi ngang Thiên Khê, cũng có nghe loáng thoáng vài chuyện. Em muốn xây một nhà hàng nhìn ra biển, nếu anh đoán không lầm, tham vọng của em không chỉ là mở nhà hàng, mà còn muốn làm một khách sạn.” Lâm Tại Đường nói: “Đi đi, Ngô Thường. Anh với em đâu còn là mấy đứa hai mươi mấy tuổi đầu nữa, mình đã trải qua sóng gió, cũng hiểu cuộc đời có nhiều chuyện không theo ý mình.”
Ngô Thường thật sự bất ngờ khi nghe được những lời này từ miệng Lâm Tại Đường, trong lòng cô theo bản năng liền dâng lên một cảm giác cảnh giác.
“Chuyện ly hôn… để sau hẵng nói.” Lâm Tại Đường lúc này lại nói tiếp: “Bây giờ không phải lúc thích hợp.”
Thì ra là vậy, anh không muốn ly hôn.
“Vậy khi nào mới là lúc thích hợp?”
“Em nghĩ ngoại bây giờ chịu nổi chuyện tụi mình căng thẳng đến mức đó không? Không chỉ ngoại, còn có cả ông nội nữa.”
“Là vì họ nên anh không muốn ly hôn sao?” Ngô Thường bước lại gần Lâm Tại Đường một bước, nhìn sâu vào mắt anh.
“Phải, mà cũng không hẳn.” Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô của Lâm Tại Đường vô thức siết chặt hơn một chút: “Ngô Thường, anh cần một mái nhà. Em biết mà, ba mẹ anh là như vậy, anh lớn lên bên ông nội. Cái gọi là ‘nhà’, đối với anh rất quan trọng. Cho nên…”
“Em biết. Nên anh mới như vậy.” Ngô Thường ngắt lời anh.
Ngô Thường hiểu Lâm Tại Đường cần một mái ấm. Anh yêu Thiên Khê, vì nơi đó khiến anh có cảm giác được trở về nhà. Cô đã sớm hiểu rõ điều đó, nên mới cùng anh cố gắng tạo dựng một mái ấm như anh hằng mong.
Lâm Tại Đường gần như có một nỗi khát khao ám ảnh về mái ấm gia đình.
Anh đang cố hết sức để thực hiện vai trò của một thành viên quan trọng trong nhà, việc nên làm hay không nên làm, anh đều làm hết. Từng người trong nhà, anh đều phải lo cho chu toàn. Anh như thể cầm trong tay một cuốn cẩm nang thực hiện, chăm chăm làm theo từng bước, không lệch một ly.
Anh nắm lấy cổ tay của Ngô Thường, kéo cô lại gần thêm một chút. Thật ra trong lòng anh cũng đầy ấm ức, nhưng lại không biết nói sao. Anh vốn là vậy, trông thì giống như chuyện gì cũng làm đúng cả, nhưng kết quả lại chẳng có chuyện nào khiến người ta hài lòng.
Có lần rảnh rỗi, anh cũng đi tìm thầy bói xem thử. Thầy nói mạng anh có năm loại nghiệp, duy chỉ có “gia nghiệp” là bạc phúc.
Lâm Tại Đường tức điên lên, âm thầm chửi thầy là cái thứ thầy bói chó má, tôi có nhà mà!
Ánh mắt của Ngô Thường cứ nhìn về hướng khác, không nhìn anh. Lâm Tại Đường biết, mỗi khi cô như vậy là đang suy tính. Dù cô chọn ly hôn hay không ly hôn, đều là kết quả của việc cô đã cân nhắc kỹ lưỡng. Tuyệt đối không phải vì cô yêu anh.
Trước mặt Ngô Thường, tình yêu là thứ chẳng đáng nhắc đến nhất.
“Vậy thì em về Thiên Khê ở một thời gian trước đã.” Ngô Thường nói, “Nếu ông nội thật sự muốn đến Thiên Khê thì ở tạm nhà bà nội Xuân Hoa cũng được. Căn nhà đó ban đầu Bộc Quân Dương cho Tống Cảnh ở, nhưng mà Tống Cảnh trong thời gian ngắn chắc cũng không ở đâu. Mình dọn dẹp lại một chút, để ông vào ở.”
Nói rồi, Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường: “Anh biết tại sao em không cho ông nội ở nhà em không?”
“Lời người ta đáng sợ lắm.”
“Đúng rồi, miệng người nhà anh dơ quá.” Ngô Thường không nhịn được mà chê, “Nói thật nha Lâm Tại Đường, người nhà anh, từ miệng lưỡi cho đến tâm địa, cái gì cũng quá dơ bẩn.”
“Anh dĩ nhiên là biết.”
“Cho nên chuyện anh vừa nhắc tới ông nội, chỉ là đang giăng bẫy em thôi. Anh đưa ra một phương án tệ nhất, để ép em nghĩ ra một phương án tốt hơn. Lâm Tại Đường, anh đúng là con cáo già.”
Ngô Thường định rút tay về, nhưng Lâm Tại Đường không chịu buông. Anh cứ nắm chặt lấy, kéo cô lên xe. Ngô Thường nể mặt cái biệt thự kia, đồng ý đi mua đồ ăn, về nhà nấu cho Lâm Tại Đường một bữa cơm.
Lúc này Lâm Tại Đường lại nói: “Đừng làm mấy món tiệc tùng cầu kỳ… chỉ cần vài món nhắm rượu đơn giản là được.”
Lâm Tại Đường thật sự không thích mấy thứ cầu kỳ đó. Anh chỉ cần khi về tới nhà có một tô mì nóng, có một ngọn đèn sáng, để anh biết rằng cả một ngày vất vả của mình cuối cùng cũng có chốn để yên lòng, vậy là đủ rồi.
Ngô Thường đã chiều theo ý anh.
Vào đến nhà, cô đeo tạp dề lên, còn Lâm Tại Đường thì đi đun nước pha trà trước, sau đó đứng bên cạnh phụ cô nhặt rau. Thỉnh thoảng anh cầm một ly trà nhỏ, bóp nhẹ cằm Ngô Thường ép cô uống, bắt cô uống nhiều nước vào. Ngô Thường liền ngoan ngoãn há miệng uống, môi còn bị ướt, Lâm Tại Đường liền lấy khăn giấy chấm chấm giúp cô lau khô.
Thường thì những lúc như vậy, họ ít khi nói chuyện, vì Ngô Thường rất ghét có người làm phiền khi cô đang nấu ăn.
Bếp là nơi khiến Ngô Thường thấy vui.
Mỗi lần đứng trong căn bếp, cô lại nhớ đến lúc được Nguyễn Hương Ngọc và Diệp Mạn Văn dạy từng chút một cách nấu ăn. Lần cuối cùng Nguyễn Hương Ngọc dẫn cô vào bếp, là để dạy cô cách “nấu rượu”. Nguyễn Hương Ngọc nói: Hải Châu ẩm thấp, uống chút rượu ấm vào người sẽ thấy rất dễ chịu. Tuy bà không uống rượu mấy, nhưng mỗi lần “nấu rượu” đều sẽ nếm từng ngụm từng ngụm, nếm vài ngụm xong, cả người Nguyễn Hương Ngọc như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, hai má ửng đỏ. Những lúc như vậy, bà cười càng nhiều hơn, như thể đối với mọi chuyện trên đời đều thấy hài lòng.
Hôm đó, lần cuối cùng Nguyễn Hương Ngọc dẫn Ngô Thường vào bếp, Ngô Thường đã hỏi bà một câu. Cô nói: “Mẹ, mẹ có thấy hạnh phúc không? Sao mẹ cứ cười hoài vậy? Nhưng con thấy mẹ khổ sở, vất vả, mệt mỏi lắm.”
Nguyễn Hương Ngọc liền choàng tay qua vai Ngô Thường, thân thiết nói: “Hồi trẻ mẹ hay nghĩ quẩn, cứ thấy ông trời bất công. Sau này mẹ học được cách tự an ủi mình, mẹ của mẹ thương mẹ nhiều lắm, con gái mẹ cũng thương mẹ dữ lắm. Còn mẹ, tuy chỗ này đau chỗ kia nhức, nhưng tứ chi vẫn đầy đủ, làm lụng được là mừng rồi. Con người ấy à, sợ nhất là bản thân vô dụng. Mẹ đã rất hạnh phúc rồi.”
Hôm đó Nguyễn Hương Ngọc cũng nếm rượu nấu, bà cười híp mắt, ánh mắt long lanh.
Ngô Thường nhớ lại chuyện ấy, nước mắt cứ lặng lẽ rơi, cô len lén lau đi, nhưng rồi nước mắt mới lại trào ra. Lúc Lâm Tại Đường đưa trà đến, nghiêng mặt cô lại để ép uống thì thấy cô đang khóc.
Anh khựng lại một giây, rồi xoay người lấy giấy lau nước mắt cho cô. Ngô Thường quay mặt né đi không muốn cho anh lau, nhưng anh lại xoay mặt cô trở về.
Cô bật khóc, giọng khàn đặc, mũi thì nghẹt, nước mũi cũng chảy ra. Cô ghen tỵ với Lâm Tại Đường, vì dường như anh không có cảm xúc. Anh chỉ nghĩ rằng mình chỉ cần làm tròn vai, hoàn thành hết những gì cần làm, vậy là đủ rồi.
“Lâm Tại Đường… mẹ em đối với anh… tốt như vậy…” Ngô Thường nghẹn ngào hỏi, “Bà đi rồi… anh có buồn không?”
Lâm Tại Đường cụp mắt xuống, không trả lời cô, chỉ cố chấp muốn lau nước mắt cho cô. Còn cô thì không cho anh chạm vào mình, chỉ cố chấp đòi một câu trả lời.
“Anh có buồn… không?”
“Có buồn… không?”
Ngô Thường nói: “Mẹ anh… sao lại có thể như vậy… lúc đó đã là lúc nào rồi… tại sao bà còn bắt mẹ em… ký cái đó… tại sao chứ?”
“Tại sao… anh không ngăn lại?”
“Tại sao…”
Lâm Tại Đường muốn giải thích với cô, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh chợt nhớ đến mẹ Hương Ngọc. Đúng vậy, anh gọi bà là mẹ Hương Ngọc. Mỗi khi anh buồn bã, đau lòng, chán ăn, chán sống, anh sẽ đến quán mì.
Mỗi lần anh đến đều là lúc quán chuẩn bị đóng cửa, nhưng hễ thấy anh bước vào, Nguyễn Hương Ngọc liền biết là anh đang không vui.
Bà sẽ giống như Ngô Thường bây giờ, nấu cho anh một chút rượu ấm. Mẹ Hương Ngọc sẽ nói: “Uống miếng rượu đi con, cho lục phủ ngũ tạng ấm lên, tim cũng không lạnh nữa.”
Bà sẽ làm cho anh một con cá vàng nhỏ, xào một dĩa rau xanh đơn giản, nếu hôm đó có đồ tươi mới theo mùa, bà cũng sẽ mang ra, nấu hết cho anh.
Khi anh ăn, bà không nói gì, chỉ ngồi cạnh bên lặng lẽ. Anh ăn xong, tâm trạng thấy đỡ hơn thì chuẩn bị rời đi. Lúc này, mẹ Hương Ngọc sẽ nói: “Tại Đường à, đối xử với Thường Thường tốt một chút nha. Con bé cũng là người đáng thương.”
“Dạ.” Lâm Tại Đường lần nào cũng trả lời như vậy: “Con biết rồi, mẹ Hương Ngọc.”
Lâm Tại Đường vốn không phải người dễ để ai gài bẫy, anh biết rõ Ngô Thường đang tính toán anh, nhưng anh đều cam tâm tình nguyện chấp nhận. Ngô Thường coi trọng tiền bạc, nhưng cô cũng đã từng thật lòng với anh. Cô từng cùng anh cố gắng, từng chiến đấu bên anh, từng thay anh gánh chịu.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai khác giở trò như vậy với anh, anh tuyệt đối sẽ không tha. Anh sẽ trở mặt, sẽ trả đũa. Đó mới là Lâm Tại Đường thật sự.
“Ngô Thường…” Lâm Tại Đường nắm lấy vai cô, nói: “Anh là con người, không phải thú vật.”
Tất nhiên là anh cũng biết đau buồn, cũng biết nhớ mẹ Hương Ngọc.
Tình thương mà anh nhận được từ chính mẹ ruột mình là lạnh lùng, méo mó, anh chưa từng biết thứ tình mẫu tử dịu dàng, yên bình, sâu lắng và bao dung là thế nào. Chính từ Nguyễn Hương Ngọc, anh mới biết thì ra một đứa con có thể được mẹ yêu thương theo cách như vậy.
“Ngô Thường…” Lâm Tại Đường hiếm khi nghẹn ngào như thế này, “Anh cũng rất nhớ mẹ.”
Mọi người đều nói anh là một tên diễn kịch giỏi, nói rằng sự tử tế của anh dành cho nhà họ Ngô chỉ là đóng kịch mà thôi. Mỗi ngày anh dậy sớm lên Thiên Khê thắp hương, không biết bằng cách nào lại bị chú hai biết được. Chú hai nói với anh: “Lâm Tại Đường của chúng ta là người tính toán kín kẽ, chỉ cần còn thở được một hơi thì sẽ ráng diễn đến cùng.”
Anh thừa nhận mình giả tạo trên thương trường, nhưng với mẹ Hương Ngọc, với bà ngoại, anh chưa từng như thế. Thế nhưng, bất kể anh giải thích thế nào, không một ai tin anh. Ngô Thường cũng không tin.
“Uống rượu đi.” Ngô Thường nói: “Mấy hôm nay trời mưa liên tục, để mẹ đi được ấm áp một chút.”
“Còn nữa, Lâm Tại Đường, em sẽ dọn về Thiên Khê ở.”
“Anh nói đúng, bà ngoại còn, ông nội cũng còn, việc chúng ta chia tay sẽ là cú đả kích trí mạng đối với họ. Nhưng Lâm Tại Đường, em thật sự, thật sự, thật sự… rất căm hận các người. Em không thể tha thứ cho các người được.”
“Chúng ta tạm thời sống riêng đi.”
Ngô Thường ngửa đầu, uống cạn ly rượu.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc