Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 35
Chương 35: Cô có được như ý nguyện không?
*
Ngô Thường nghe câu đó thì sửng sốt, cô không thể tin được mà nhìn chằm chằm Lâm Tại Đường. Cô thấy anh tháo kính mắt xuống vứt qua một bên, kéo chăn phủ lên chân, từng động tác đều mạnh tay hơn bình thường.
“Ý anh là gì? Anh đang sỉ nhục em hả?” Ngô Thường nói, “Anh có gì cứ nói thẳng ra đi, ví dụ như anh nghi ngờ em và Bộc Quân Dương nối lại tình xưa? Hôm nay may là Bộc Hoan Lạc cũng có mặt, nếu không chắc anh đã nghi ngờ em với Bộc Quân Dương đi thuê phòng rồi.”
“Nếu em muốn gặp lại người yêu cũ, ít nhất cũng nên báo anh một tiếng chứ. Dù sao thì bây giờ mình vẫn chưa ly hôn mà, đúng không?” Lâm Tại Đường cười khẩy một cái, đầy giễu cợt: “Em lén lút như vậy, rốt cuộc là sao hả?”
“Vậy mỗi lần anh gặp Mạnh Nhược Tinh, anh có báo em một tiếng nào không?” Ngô Thường phản kích dứt khoát: “Có bao giờ anh báo chưa? Nếu không ai nhìn thấy, không ai nói cho em biết thì có lẽ cả đời này em cũng chẳng hay anh từng gặp Mạnh Nhược Tinh đúng không?”
“Anh chưa bao giờ gặp riêng Mạnh Nhược Tinh.”
“Em cũng đâu có gặp riêng Bộc Quân Dương đâu!” Ngô Thường nói xong lắc đầu: “Anh đúng là cái loại người chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn. Anh quen cái kiểu áp đặt rồi, tưởng cả thế giới này phải xoay quanh anh vậy.”
“Anh lúc nào áp đặt em hả?!”
“Ngay lúc này! Chính bây giờ nè!” Ngô Thường bật dậy: “Anh có tư cách gì nói em như vậy!”
Ánh mắt cô hừng hực như lửa, thật sự là không muốn nhìn mặt Lâm Tại Đường thêm một giây nào, cô nhảy xuống giường muốn qua phòng khác ngủ, quay về căn phòng ban đầu cô từng ở! Căn phòng đó nằm bên kia hành lang, cô muốn trèo lên gác xép. Nhưng Lâm Tại Đường không cho, cô sập cửa bỏ đi, anh đuổi theo, vòng tay ôm ngang người cô, kéo cô quay lại phòng.
“Anh định bạo lực gia đình với em hả! Có phải không!?”
Ngô Thường hét lớn, vươn tay định cào vào mặt Lâm Tại Đường, anh theo phản xạ nghiêng đầu né tránh, móng tay cô liền rạch một đường ngay cổ anh, để lại hai vết xước rỉ máu.
Anh phát ra tiếng khò khè trong cổ họng, mặc kệ Ngô Thường vùng vẫy thế nào anh cũng không buông tay, chớp mắt đã đè cô xuống giường.
Ngô Thường giãy không được, liền mắng anh đáng ghét, đồ rác rưởi, anh cứ thế mà nghe, hai tay ghì chặt cổ tay cô không buông.
Ngô Thường kiệt sức, sau đó dần im lặng. Toàn thân cô đổ mồ hôi, hơi thở vẫn còn dồn dập.
Lúc này Lâm Tại Đường mới lên tiếng: “Lần trước mình đã nói rồi, cãi nhau thì đừng đập cửa, đừng chia phòng ngủ, em nhớ không?”
“Nhớ.” Ngô Thường nói: “Nhưng lần trước là lần trước, lần này là lần này.”
“Em nói chuyện cứ như gió thoảng mây bay vậy.” Lâm Tại Đường nói, “Em biết anh dễ dỗ nên lần nào cũng chiều theo ý em. Chớp mắt một cái là đổi ý, ý nào cũng tính toán trên đầu anh. Không sao, anh chịu hết. Nhưng mà, Ngô Thường…”
Anh ngừng lại, nhìn cô.
Anh biết Ngô Thường chẳng đời nào chịu nghe anh nói, cũng sẽ không tin anh, vì cô hận anh, cũng hận cả Nguyễn Xuân Quế. Trong mắt cô, họ là hai kẻ tồi tệ nhất thế gian.
Tất nhiên, anh biết Ngô Thường không hề oan uổng gì họ cả, đúng là họ chẳng phải người tốt lành gì.
“Anh nói đi.” Ngô Thường giục anh nói nhanh lên.
“Nhưng mà, Ngô Thường này, em muốn làm gì cũng được. Em đùa giỡn với mấy thằng trai trẻ khác cũng được, đi ăn cơm, đi dạo với người ta cũng không sao. Chỉ có một điều là đừng ngoại tình, đừng để anh bị cắm sừng. Đây là điều hai đứa mình đã nói rõ ngay từ đầu rồi.”
“Vậy còn anh? Anh làm được không?”
“Anh làm được.”
Ngô Thường cười: “Em biết anh làm được. Ai ngoại tình thì mặc kệ, chứ Lâm Tại Đường anh là không bao giờ. Anh cao thượng, đầu óc toàn là Đèn Trang Trí Tinh Quang, toàn là lý tưởng. Anh sẽ không ngoại tình, nhưng vì lý tưởng của mình, anh có thể làm ra chuyện gì, tự anh biết rõ nhất.”
“Còn em vì tiền có thể làm ra chuyện gì, em cũng rõ trong lòng.”
“Thì tụi mình ngang ngửa nhau thôi.”
Ngô Thường nói: “Em mệt rồi, hôm nay không muốn ở chung phòng với anh, em có thể sang phòng kia ngủ không?”
“Được.”
“Cảm ơn anh đã cho phép. Em biết ơn lắm.”
Ngô Thường đẩy vai Lâm Tại Đường một cái, thấy trên cổ anh vẫn còn rỉ máu, cổ áo ngủ cũng bị dơ rồi, cô bèn nói: “Để em xử lý vết thương cho anh nha.”
Cô xuống giường tìm lọ oxy già, sau đó quay lại đứng cạnh giường. Lâm Tại Đường nghiêng đầu sang một bên, lộ ra chỗ bị thương trên cổ cho cô xem.
Oxy già thoa lên, vết thương sủi bọt trắng, cô cúi lại gần thổi nhẹ lên đó. Lâm Tại Đường né đi một chút, nhưng bị cô kéo lại.
“Đau không?” Ngô Thường hỏi.
“Cũng tàm tạm.”
“Cũng tàm tạm là đau hay không đau?”
Lâm Tại Đường cắn răng nói: “Không đau.” Nhưng cơ mặt bên má anh căng lên, gân xanh nổi rõ, không đau mới lạ.
Anh có một điểm rất hay, dù có tức giận đến đâu cũng không bao giờ lớn tiếng. Ngô Thường có đôi lần ra tay với anh, anh cũng mặc kệ cô đánh đấm thế nào. Nhưng điều đáng sợ ở anh là ở chỗ khác. Chờ cô hết giận, chuyện qua rồi, anh sẽ lạnh lùng nói ra một câu làm người ta cảm thấy tất cả những gì mình vừa làm chỉ là trò ấu trĩ vô nghĩa.
“Vậy lần sau anh đánh lại đi.” Ngô Thường đùa một câu.
“Anh có đánh em đâu mà em cũng nói anh bạo hành, anh chỉ đè tay em không cho em nhúc nhích, vậy mà em lại nói với Quách Lệnh Tiên rằng anh nóng nảy.” Lâm Tại Đường nói: “Anh không dám đụng tới em.”
“Anh không dám đụng tới em, nhưng anh biết tính kế em mà!” Ngô Thường nói rồi bóp cằm Lâm Tại Đường, bảo anh: “Bộc Quân Dương ở Hải Châu chẳng còn người thân nào nữa. Ngày mai em với Tống Cảnh sẽ cùng anh ấy và con gái đi dạo một vòng Hải Châu. Sau đó tụi em sẽ về Thiên Khê.”
“Về đi.” Lâm Tại Đường nói: “Cảm ơn em đã nói cho anh biết.”
“Anh nói đúng, tụi mình vẫn chưa ly hôn, anh có quyền được biết.”
“Em đừng nói mấy lời như vậy nữa.” Giọng Lâm Tại Đường bỗng lớn hơn một chút: “Em đừng nói mấy lời kiểu đó nữa! Ly hôn là chuyện có thể nói tùy tiện sao?”
Ánh mắt Ngô Thường vừa như cười vừa như không, xoay người bước đi.
Cô đi về phòng mình, căn phòng ấy vẫn còn mấy bộ quần áo của cô.
Quần áo cô mang theo không nhiều, quần áo trong căn nhà này hầu như đều là do Nguyễn Xuân Quế mua cho. Nguyễn Xuân Quế rất thích mua đồ cho cô, thích nhìn cô ăn mặc theo kiểu mà bà ưng ý.
Lúc đầu Ngô Thường chẳng mấy quan tâm, nhưng dần dần, cô có cảm giác như có một sợi dây đang buộc chặt lấy cô.
Cô không thích ánh mắt mà Nguyễn Xuân Quế dùng để nhìn cô, ánh mắt ấy như đang nhìn một món đồ chơi, hoặc một chiếc áo do chính tay bà may ra.
Ánh mắt ấy luôn mang theo sự đánh giá, như thể lúc nào cũng đang suy nghĩ phải sửa cô thế nào mới hợp ý bà hơn.
Ngô Thường leo lên gác xép.
Đây là nơi cô thích nhất trong nhà của Lâm Tại Đường, thật kỳ lạ, bọn họ đã kết hôn hơn năm năm, vậy mà hình như chỉ có đôi ba khoảnh khắc cô mới cảm thấy nơi này là nhà của anh.
Mặt trăng đã lên cao.
Ngô Thường nằm trên ghế xếp ở gác xép, để mặc ánh trăng lạnh lẽo và cô đơn rọi lên người mình. Không ngờ cô lại thiếp đi như vậy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lâm Tại Đường đã đi rồi. Trên bàn để lại một tờ giấy ghi chú, nói rằng anh đã hẹn thời gian đi làm thủ tục chuyển tên. Vì là đổi tên trong thời kỳ hôn nhân, anh sợ cô không tin tưởng nên còn phải làm công chứng về quyền sở hữu nhà. Anh sẽ nhờ luật sư soạn văn bản.
Lâm Tại Đường vẫn thích để lại giấy nhắn cho cô, thời đại phát triển nhanh thế này, anh vẫn giữ thói quen cũ kỹ. Lâm Tại Đường có nhiều hành động như ông cụ non, không xem video ngắn, không thích nghịch điện thoại, bài bridge, bài ném trứng gì đó anh hầu như chẳng đụng. Vì công việc, anh phải đi khắp nơi trên thế giới, nhưng lần nào cũng vội vã về Hải Châu, như thể anh chẳng cần đi chơi. Nhưng anh cũng không phải là người không có thú vui.
Có lúc anh hứng lên, vứt chiếc điện thoại mà mình không thích sang một bên, uống trà, viết thư pháp, cắm trại trong sân, vẫn vui vẻ như thường. Những lúc anh có hứng cũng là lúc Ngô Thường vui vẻ.
Tính cách cô vốn dĩ là kiểu ngây thơ như thế, thỉnh thoảng làm một chuyện ngốc nghếch trẻ con cũng đủ khiến cô vui cả buổi.
Ngô Thường thu dọn xong xuôi chuẩn bị ra ngoài, cô giúp việc liền chạy ra gọi với theo: “Cô nhớ mang theo hai chiếc ô ở cửa đó nhé.”
“Lâm Tại Đường để hả cô?”
“Ừ, cậu ấy nói bữa nay có mưa, sợ cô quên mang.”
Ngô Thường là người rất hậu đậu, cô hay quên mang đủ thứ linh tinh. Lâm Tại Đường từng dặn cô để sẵn một chiếc ô trong xe, ở cái xứ Hải Châu này là chuyện rất cần thiết, cô gật đầu đồng ý mấy năm trời mà chưa bao giờ thật sự làm theo. Lâm Tại Đường tự mình bỏ ô vô xe cho cô, cô xài xong lại quên bỏ lại, anh lại tiếp tục để vào. Có lần Lâm Tại Đường phát bực, nói: “Cái đầu của em nếu không muốn xài thì cắt xuống cho heo ăn luôn đi.” Nói rồi anh chán nản, không thèm để nữa. Nhưng anh vẫn coi dự báo thời tiết, hễ thấy ngày nào có mưa là lại để ô ở cửa. Không hiểu sao, anh cứ như thể đang giành giật gì đó với chiếc ô vậy.
Ngô Thường kể chuyện này cho Tống Cảnh nghe, Tống Cảnh lắc đầu nói: “Ô á, ‘tán’ (*) á, là tan á, không hên đâu nha!”
“Thì vốn là muốn tan rồi mà.” Ngô Thường nói.
“Xàm!” Tống Cảnh nói: “Tan rồi thì cậu tuyệt đối đừng có quen đầu heo nha!”
Ngô Thường cầm hai chiếc ô bỏ vào cốp sau, lái xe đi đón Tống Cảnh. Tống Cảnh là người rất kỳ lạ, bao nhiêu năm nay không thích lái xe. Ba mẹ cô ấy vì muốn tiện cho cô chở ông bà đi bệnh viện nên mua cho cô một chiếc SUV thương mại khá ngon lành, vậy mà cô một tháng chỉ lái một lần, chỉ để đưa ông bà đi tái khám. Còn lại toàn chạy cái xe đạp điện nhỏ vòng vòng khắp Hải Châu.
Tống Cảnh vừa lên xe của Ngô Thường liền tám chuyện liền miệng: “Ba mình nói Lâm Tại Đường ghê lắm đó nha! Anh ấy làm cái thương hiệu thiết kế độc lập không thuận lợi, gây lộn to với bên đầu tư, tiền mới không vô được. Vậy mà anh ấy xoay cái một mà đã nhận hai thương hiệu nước ngoài làm gia công trong nước. Anh ấy… đúng là quá dữ luôn á…” Tống Cảnh càng nói càng phấn khích: “Anh ấy mấy năm trước đổi dây chuyền sản xuất đó, trời ơi, Ngô Thường, giờ xài hết luôn rồi đó! Cái đầu anh ấy sao mà hay dữ vậy trời, sao lúc đó đã nghĩ đến chuyện kết nối với thế giới rồi chứ… Lúc đó anh ấy nghèo tới mức ăn cơm không nổi luôn mà, còn nghĩ xa tới vậy! Quá dữ dằn!”
“Dữ lắm hả?” Ngô Thường hiểu rất rõ Lâm Tại Đường, chuyện thương hiệu thiết kế độc lập đang càng lúc càng um sùm, tám chín phần là anh cố tình làm lớn chuyện. Lâm Tại Đường là người rất sâu sắc và cẩn trọng, từng hành động của anh đều khớp nối chặt chẽ với nhau, người ngoài hoàn toàn không nhìn ra được đầu mối. Chuyện nhận gia công thương hiệu nước ngoài mà Tống Cảnh nói, Ngô Thường đã biết từ trước.
Các thương hiệu nước ngoài nếu làm gia công ở trong nước có thể tiết giảm đáng kể chi phí sản xuất và kho vận. Trước đây Lâm Tại Đường từng thương lượng với hai bên, nhưng vì anh tham vọng lớn, ra giá cao, bên kia tức giận nên liền ngưng lại. Giờ công ty dường như gặp khó khăn, thế là có bậc thang để bước xuống. Anh giả bộ tỏ vẻ đáng thương, bên kia có chém giá cũng không dám chém tới tận xương, vẫn phải chừa lợi nhuận cho anh, thế là vụ này thành luôn.
Chuyện làm ăn, chuyện làm ăn, nói chính là mấy người như Lâm Tại Đường đó.
Tống Cảnh thở dài, nói: “Lâm Tại Đường cái gì cũng tốt, chỉ là cả ngày vùi đầu vô sự nghiệp, thiếu chút hơi ấm của con người.”
“Trong cốp xe có ô anh ấy để sẵn cho cậu đó.”
“Mình sai rồi, Lâm Tại Đường không có một khuyết điểm nào hết.”
Ngô Thường bị Tống Cảnh chọc cho bật cười.
Lúc hai người sắp đến khách sạn, từ xa đã thấy Bộc Quân Dương đang bế Bộc Hoan Lạc đứng chờ. Tống Cảnh đẩy gọng kính, người rướn về phía trước, nói: “Oa, năm tháng quả thật không phụ người đẹp nha.”
“Cái ví von đó có đúng không vậy?”
“Không đúng sao? Bộc Quân Dương thật sự rất đẹp, đẹp giống như Lâm Tại Đường vậy á.”
Ngô Thường bất lực lắc đầu, cô dừng xe lại, sau đó xuống xe giúp bọn họ lấy đồ. Lâm Tại Đường nói không sai, trời bắt đầu lất phất mưa.
Bộc Hoan Lạc đã đỡ hơn rồi, cái mũi nhỏ không còn đỏ như trước.
Tống Cảnh hỏi Bộc Hoan Lạc: “Sao con lại tên là Bộc Hoan Lạc vậy? Con nít bây giờ không phải toàn tên là Tử Hàn, Trạch Trạch sao, sao con lại tên là Hoan Lạc?”
“Vì ba mẹ con muốn con vui vẻ đó ạ!”
“Vậy con phải tên là Bộc Vui Vẻ, Bộc Hạnh Phúc mới đúng chứ!” Tống Cảnh nói nguyên câu bằng giọng Hải Châu đặc sệt, hai chữ “vui vẻ” và “hạnh phúc” phát âm ra nghe lạ lạ, khiến Bộc Hoan Lạc chớp chớp mắt đầy nghi hoặc, tưởng mình gặp phải một bà điên.
“Anh Quân Dương, anh về đây du lịch thôi hả?” Tống Cảnh hỏi: “Thời điểm này về Hải Châu du lịch không sáng suốt đâu nha, anh biết mùa đông ở Hải Châu thế nào mà!”
Bộc Quân Dương nói: “Thật ra lần này cũng là để dời mộ ba mẹ và bà nội đi.”
“Dời về Bắc Kinh hả?” Tống Cảnh kinh ngạc. Ở Hải Châu, dời mộ là chuyện lớn động trời. Người Hải Châu rất tin vào tổ tiên, chỉ cần nhìn cái cảnh tảo mộ vào tiết Thanh Minh là biết. Bất kể người ở đâu, đang làm gì, cũng phải gác lại để về nhà quét mộ, cúng tế tổ tiên.
“Ừ.” Bộc Quân Dương nói: “Anh thuê một phần mộ ở Bắc Kinh rồi, nằm ngay cạnh hồ chứa nước, núi non hữu tình, sông nước trong xanh, anh cũng có thể thường xuyên ghé thăm ba mẹ.”
“Vậy là không quay về Hải Châu nữa hả?” Tống Cảnh lại hỏi.
Lúc này Ngô Thường nhìn Bộc Quân Dương qua gương chiếu hậu, thấy anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Khóe môi khẽ nhếch một cái, chắc là đang rất buồn, anh ta khẽ trả lời một câu: “Chắc là không về nữa.” Câu nói ấy nghe như một tiếng thở dài.
Bộc Quân Dương không thích Hải Châu.
Anh ta nghĩ về Hải Châu, dường như toàn là chuyện buồn. Những năm sống bên ngoài, mỗi lần mơ thấy Hải Châu, tỉnh dậy rồi cả người đều trống rỗng.
Tống Cảnh bèn nói: “Không về cũng tốt. Không về thì tụi em đi Bắc Kinh thăm anh. Đúng không? Thường Thường.”
Ngô Thường gật đầu: “Ừ. Tụi em sẽ đến thăm anh.”
Thật ra mấy năm nay Ngô Thường đã từng đến Bắc Kinh nhiều lần. Khi còn làm ở công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang, Bắc Kinh có hội chợ quà tặng, triển lãm giao thương, còn có một vài khách hàng, cô đều từng đi. Cô cùng Lâm Tại Đường hoặc Quách Lệnh Tiên vội vã đi về, cũng từng có lúc muốn báo với Bộc Quân Dương một tiếng, nhưng sau đó nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi.
Cô tưởng Bộc Quân Dương đời này sẽ không muốn gặp lại cô nữa, cho nên lúc nhận được cuộc gọi của anh ta, cô rất bất ngờ. Anh ta nói muốn dẫn cả nhà về Hải Châu thăm lại một chuyến, ăn chút hương vị Hải Châu, gặp vài người quen cũ.
Lúc này, xe đã chạy lên đường ven biển, Bộc Hoan Lạc “oa” lên một tiếng. Con đường này thật sự rất đẹp, một bên là núi, một bên là biển; phía núi nở đầy hoa mai và những loài hoa không biết tên, phía biển sóng vỗ dập dờn. Con đường ven biển ẩm ướt, men theo bờ biển, kéo dài mãi về phương xa.
Bộc Quân Dương nói với Bộc Hoan Lạc: “Hồi ba còn đi học, mỗi lần đều phải đi qua con đường này. Từ làng Thiên Khê bắt xe qua đoạn đường này, đến Hải Châu rồi mới bắt xe đò hoặc tàu lửa đi Bắc Kinh.”
“Không đi máy bay hả ba?” Bộc Hoan Lạc hỏi.
“Cũng có đi.” Bộc Quân Dương đáp: “Đi hai lần. Một lần là khi cụ cố của con mất, một lần là…” Anh ta dừng lại một chút: “Ba không nhớ rõ nữa rồi.”
Một lần là vì không muốn chia tay với Ngô Thường.
Có những lời không cần nói hết, Ngô Thường tự nhiên cũng nhớ. Cô siết chặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước.
Những năm qua đi đi về về Thiên Khê không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này dường như có điều gì đó khác biệt. Tống Cảnh trên xe cứ thao thao bất tuyệt nhắc lại chuyện tuổi thơ của bọn họ, cũng nhắc đến chuyện Bộc Quân Dương từng cứu mạng Ngô Thường. Lại nói giờ ở làng Thiên Khê chẳng còn người trẻ nữa, chỉ còn lại vài cụ già. Mà cũng tốt, người già thì thích trồng hoa, bây giờ làng Thiên Khê khắp nơi đều là hoa… Có Tống Cảnh đi cùng thật tốt, có cô ấy, chuyến đi sẽ không đến nỗi gượng gạo.
Tới đầu làng, Ngô Thường dừng xe, sau đó đi ra sau lấy ô. Vừa mở ô ra, mấy cái bọc giày nhựa chống trượt rơi xuống. Chắc là Lâm Tại Đường biết họ sẽ về làng Thiên Khê, nhất định sẽ ra biển dạo, sợ cô ướt giày nên chuẩn bị sẵn.
Ngô Thường mang bọc giày vào cho mọi người, quả nhiên Bộc Hoan Lạc là người đòi ra biển trước.
Trên trời mây dày đặc, mưa lất phất rơi, không khí lảng bảng khói mù, mưa rơi lộp độp trên mặt biển, từ trời xuống đất, một màu u ám. Họ che ô đi về phía biển, nhìn từ xa, trông như những cây nấm cô đơn.
Bộc Hoan Lạc nói: “Gọi video cho mẹ đi!” Cô bé muốn cho mẹ xem biển. Bộc Quân Dương liền gọi video, rất lâu sau Viên Bác Dao mới bắt máy.
Bộc Hoan Lạc cầm điện thoại chạy khắp nơi, giới thiệu với Viên Bác Dao những người cô của mình ở Hải Châu. Đến chỗ Ngô Thường, cô bé nói: “Đây là cô Thường Thường.”
Viên Bác Dao khựng lại một chút, ánh mắt bỗng rõ nét hẳn, cô ấy gật đầu chào Ngô Thường.
Viên Bác Dao có vẻ ngoài đầy khí chất, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng. Cô lớn lên trong khu tập thể quân đội, cả đời coi như thuận buồm xuôi gió, chỉ riêng với Bộc Quân Dương là luôn thấy ấm ức. Đã ấm ức thì thôi vậy, kệ cha nó đi.
“Chào cô, Bác Dao.” Ngô Thường nói: “Sao cô không về cùng? Ban đầu định mở tiệc đón cả nhà ba người cơ. Lần sau cô tới, tôi sẽ đích thân vào bếp, chịu không?”
“Được chứ.” Viên Bác Dao đáp: “Làm phiền cô rồi!”
Bộc Hoan Lạc tắt video rồi chạy ra biển chơi. Gió biển thổi mạnh, ai cũng quấn kín mít. Ngô Thường chỉ về phía cửa hàng tiện lợi cũ, nói với Bộc Quân Dương và Tống Cảnh: “Mình muốn mở một nhà hàng ở đây, đặt tên là ‘Thiên Khê chào đón bạn’.”
“Cậu nói đùa đấy à?” Tống Cảnh ngạc nhiên: “Ở đây á? Giờ ngoài cái cửa hàng tiện lợi kia ra thì có gì đâu!”
“Dần dần rồi sẽ có thôi.” Ngô Thường nói.
Cô đã có dự định của riêng mình. Cô muốn xây một căn nhà nhỏ nhìn ra biển ở đây, lát một con đường thật đẹp dẫn thẳng vào làng Thiên Khê. Cô đã bàn bạc với ủy ban thôn rồi, sau này sẽ khuyến khích các cụ già ra ngoài buôn bán mấy thứ việc nhẹ nhàng trong khả năng.
Ngô Thường có một viễn cảnh, cô muốn mọi người tới đây, nhìn ngắm Thiên Khê. Ngôi làng chài nhỏ bé bị người ta lãng quên ấy, lại đẹp đến nao lòng.
Bàn chân cô in lên cát ướt, để lại một dãy dấu chân.
Bộc Quân Dương đang đứng cách đó không xa, nhìn về phía biển, lặng lẽ thất thần. Đây là Thiên Khê, là nơi anh ta lớn lên. Khi còn ở Bắc Kinh, mỗi lần nghĩ về Thiên Khê, trong ký ức anh chỉ có những oán hận kéo dài không dứt. Nhưng lúc này, khi đứng nơi bờ biển Thiên Khê, gió biển mùa đông quen thuộc lướt qua gương mặt, những tiếng cười trẻ thơ năm nào như ùa về, chen chúc tràn ngập tâm trí anh.
Tống Cảnh đi xa rồi, Ngô Thường tiến lại gần bên Bộc Quân Dương. Anh ta quay đầu nhìn cô, rồi lại nhìn Bộc Hoan Lạc đang ngồi cách đó không xa, cúi người đào cát.
“Ngô Thường, dạo này em không ổn.” Bộc Quân Dương nói, “Anh biết em đã trải qua nhiều chuyện không hay, em rất buồn. Nhưng… nhớ là phải vui lên một chút. Anh mong em hạnh phúc.”
Mắt Ngô Thường đỏ hoe, khóe môi chực trễ xuống, bị ngón tay cô đẩy nhẹ lên như một cách hồi đáp. Rồi cô quay người bước đi xa dần.
Bộc Quân Dương nhắn tin cho Viên Bác Dao: “Có lẽ nếu em đến Thiên Khê, em sẽ hiểu anh.”
“Em không cần hiểu anh.” Viên Bác Dao trả lời, “Anh tự hiểu bản thân là đủ rồi.”
Sau đó họ đến nhà bà nội Xuân Hoa trước.
Sau khi bà nội Xuân Hoa phát bệnh bất ngờ, chưa đến hai năm thì qua đời. Ban đầu mọi người vẫn thay phiên nhau dọn dẹp nhà bà, giúp trông nom cái sân nhỏ, về sau nghe nói Bộc Quân Dương sẽ không quay lại nữa, cũng dần lơi việc quét tước.
Đẩy cửa bước vào, thấy dây leo trên tường mọc um tùm, leo lên trên cũng trườn xuống dưới, phủ kín cả nền đất. Cái cây kia vẫn còn sống, giữa mùa đông vẫn tươi tốt rợp lá. Ngô Thường nhớ cô từng hay leo tường trèo cây ở bên cạnh để vào, khi đó Bộc Quân Dương luôn đợi cô dưới cửa sổ. Họ sẽ vào phòng anh, ăn dưa hấu, tán gẫu, để thời gian trôi qua một cách vô nghĩa.
“Anh dọn ít đồ cũ.” Bộc Quân Dương nói, “Những thứ khác thì bỏ hết đi. Có ai trong mấy em muốn ở lại đây không? Nếu có thì căn nhà này anh sẽ không bán nữa.”
Tống Cảnh lập tức giơ tay: “Em! Em! Em sẽ ở đây! Đợi quán ‘Chào mừng bạn đến Thiên Khê’ khai trương, em sẽ buôn bán nhỏ tại chỗ luôn!”
Ngô Thường sửa lời cô ấy: “Là ‘Thiên Khê chào đón bạn’ mới đúng.”
“Em muốn mở nhà hàng ở Thiên Khê hả?” Bộc Quân Dương cũng khá bất ngờ.
“Ừ.” Ngô Thường nói, “Em muốn mở một nhà hàng ở đây, để người ta phải đi thật xa chỉ để ăn được một miếng gì đó. Có lẽ cũng có thể ở lại Thiên Khê luôn. Phát triển vài dự án ra biển, làm mấy chương trình du lịch cho gia đình có con nhỏ, người Hải Châu, người Ôn Châu, hoặc từ nơi khác tới đây, có thể nghỉ ngơi một chút.”
Ngô Thường nói: “Mọi người thật sự quá cần được nghỉ ngơi rồi. Ai cũng mệt mỏi quá.”
“Vậy tốn nhiều tiền lắm đó.” Bộc Quân Dương nói.
“Em có tiền. Mà nếu không có, em cũng sẽ tìm cách.”
Bộc Quân Dương không nói thêm về chuyện nhà hàng nữa, mà lại nói: “Vui vẻ một chút đi, Ngô Thường. Anh mong mỗi một quyết định em đưa ra đều là để bản thân thấy hạnh phúc, chứ không phải để tự đeo gông cho mình.”
“Gông là gì vậy ba?” Bộc Hoan Lạc hỏi.
“Gông tức là… nó cột chặt con lại.”
Ngô Thường gật đầu: “Vậy thì chắc chắn là không rồi!”
Bộc Quân Dương đi vào trong, thấy căn phòng vẫn y như xưa, chỉ là bụi phủ kín nơi nơi. Anh ta vừa đi, bụi bay lên từng vệt khói nhẹ. Bộc Hoan Lạc nói: “Oa! Như cái lâu đài bay vậy đó!”
Bộc Quân Dương bật cười.
Ngô Thường và Tống Cảnh đứng trong sân, lắng nghe tiếng mưa rào rào rơi xuống. Tống Cảnh cảm thấy Ngô Thường có gì đó không ổn, bèn chui vào dưới ô của cô, nhìn cô hỏi: “Cậu sao vậy?”
Ngô Thường nói: “Mình đang chuẩn bị làm một cú thật lớn, rồi cắt đứt hẳn với Lâm Tại Đường.”
“Ồ ồ ồ ồ.” Tống Cảnh hỏi: “Vậy sao cậu không vui?”
“Mình không biết.”
Tâm trạng Ngô Thường rất phức tạp. Cô biết có một ngày mình và Lâm Tại Đường sẽ chia tay, từ đầu cô đã chuẩn bị cho điều đó. Nhưng đến khi ngày ấy thật sự đến, mọi chuyện lại trở nên rối rắm, bởi giữa hai người còn quá nhiều ràng buộc.
Cô che ô đi về nhà.
Tí Vàng đang lang thang ngoài sân, thấy Ngô Thường liền vẫy đuôi chạy lại bên cô. Ngô Thường cúi xuống xoa đầu nó, nó kêu khẽ một tiếng.
“Giờ mày không thích ở trong nhà nữa phải không?”
Tí Vàng là con chó giữ nhà hay chạy rông, trước kia lúc nào cũng nằm canh trước cổng sân. Hễ có khách đến, nó liền bật dậy. Nếu là người nó thích thì nó vẫy đuôi, còn nếu là người nó ghét thì nó sẽ sủa ầm lên.
Giờ đây, nó cứ đi lòng vòng trong làng, từng vòng từng vòng một.
Ngô Thường đi đến cổng sân, thấy Diệp Văn Chính đang ngồi trên ghế xích đu dưới mái hiên, ôm một cái túi chườm ấm trong lòng. Trong bát thức ăn của Tí Vàng vẫn còn mấy miếng đồ ăn vặt cho chó chưa ăn hết. Thấy vậy, Ngô Thường liền lớn tiếng nói: “Lâm Tại Đường ghé qua rồi hả bà?”
Bây giờ tai của Diệp Mạn Văn không còn thính như trước, nói chuyện với bà phải nói to.
“Ghé rồi, sáng sớm ghé đó. Hôm nay nó đi xuống xưởng.”
“Ồ.”
Mỗi lần xuống xưởng, Lâm Tại Đường đều ghé ngang Thiên Khê một chút, tiện thể mang ít đồ về nhà, từ đồ dùng trong nhà đến đồ cá nhân, ngay cả Tí Vàng cũng không bỏ sót. Nói về mặt này thì anh là một người tốt. Cũng chính là sợi dây khiến Ngô Thường khó lòng cắt đứt được.
Cô đi vào trong, thấy trên bàn thờ có ba nén nhang đang cháy. Diệp Mạn Văn ở phía sau nói: “Lâm Tại Đường hồi sáng có thắp nhang rồi.”
“Ồ.”
Ngô Thường ngẩng đầu nhìn tấm ảnh: người trong ảnh mang gương mặt của một phụ nữ Giang Nam, trên môi là nụ cười thoáng hiện, đó là khi Nguyễn Hương Ngọc còn trẻ.
“Mẹ à, hôm nay trời mưa, đường trơn, mẹ đi đứng nhớ cẩn thận nha.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc