Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 34
Băng dài trăm trượng, ngàn dặm đông cứng
Chương 34: Tái ngộ, vá lại vết xưa
*
Trên đường bờ biển mênh mông
Chim bay tứ tán
Người người từ biệt nhau
— Tháng 1 năm 2019, “Cô ấy bay đi rồi” của Ngô Thường
*
Trong sân, hoa đã rụng thành một lớp.
Năm nay Ngô Thường trồng hoa cứ không thuận, cô không hiểu vì sao rõ ràng đã chăm chúng kỹ hơn trước, vậy mà chúng vẫn nhất quyết rời bỏ cô mà đi.
Cô mang bao tay, khoác áo bông, trước ngực đeo tạp dề, đang lúi húi chăm cây cỏ trong sân. Tháng Giêng ở Hải Châu, không khí lạnh lẽo âm u, cô tính nếu không được thì dọn hết đám hoa này vào nhà cho xong.
Trong vườn có một chỗ đất sụp xuống, thấp hơn những chỗ khác một chút. Cô nghĩ mãi mới nhớ ra: trước kia chỗ đó có một bức tượng phương Tây, sau này bọn họ cho người đào bỏ đi. Nhiều năm trôi qua, đất lấp lại dần lún xuống, lâu dần thành một cái hõm không mấy dễ nhận ra.
Hôm đó, Lâm Tại Đường giao toàn bộ công việc cho phó tổng giám đốc Quách Lệnh Tiên xử lý, còn anh thì tắt điện thoại, ở nhà suốt ngày. Anh không uống trà, cũng chẳng đọc sách, chỉ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn cô bận rộn ngoài vườn.
Điện thoại của Ngô Thường để trong túi áo, thỉnh thoảng có tin nhắn đến. Cô tháo găng tay, liếc nhìn một cái, là cậu trai làm ở quán của chị Hứa, hỏi cô có muốn ra ngoài uống ly gì không. Ngô Thường hơi không nhớ nổi cậu ta tên gì nữa, chỉ thấy cậu ta là một chàng trai sạch sẽ, đẹp đẽ, nhìn rất dễ chịu, nhưng đừng mở miệng nói chuyện. Chỉ cần cậu ta cất tiếng, cô lại thấy vẻ đẹp kia như bị sương mờ che phủ, chẳng còn rõ ràng được nữa.
Cô đáp: “Để hôm khác tôi ghé quán uống cà phê với cậu.”
Tống Cảnh cũng nhắn tới, hỏi: Ngô Thường có muốn đi chuyến du lịch đón năm mới không?
“Gặp rồi bàn tiếp.” Ngô Thường nhắn lại cho cô ấy: “Lâm Tại Đường mấy bữa nay cứ như ăn nhầm thuốc ấy, cứ nhìn chằm chằm mình hoài.”
“Muốn mình tới nhà cậu quậy một trận không?”
“Không cần đâu. Cậu đừng tới.”
Ngô Thường nhét điện thoại lại vào túi áo, quay đầu nhìn Lâm Tại Đường. Anh đứng đó như hồn ma, mặt không biểu cảm, có chút đáng sợ.
Ngô Thường thì dĩ nhiên không sợ anh, cô vẫy tay gọi anh ra ngoài.
Lâm Tại Đường đi xuống vườn, hỏi: “Gì vậy?”
“Làm việc chứ gì!” Ngô Thường đưa cho anh cái xẻng nhỏ: “Lấp đất lại đi!”
Lâm Tại Đường ném cái xẻng sang một bên, không chịu lấp, ngược lại còn hỏi chuyện khác: “Em thân với Phương Tri không? Anh nhớ tụi mình từng ăn với anh ta mấy bữa, phải không?”
Phương Tri là một trong những nhà đầu tư của anh, cực lực phản đối anh làm thương hiệu thiết kế độc lập, hai người gần như đã cãi nhau tới mức trở mặt.
“Thích em hả?” Ngô Thường cười khẽ: “Cái anh chàng lén nói với em là thích em đó hả?”
Cô không đau không ngứa chọc vào nỗi đau của Lâm Tại Đường, thấy anh nhíu mày liền nói: “Không thân đâu! Từ lần đó đến giờ chưa gặp lại. Anh biết mà, em ghét mấy tên đàn ông lả lơi!”
Mâu thuẫn giữa Lâm Tại Đường và Phương Tri bắt đầu từ lúc đó. Lâm Tại Đường vốn rất ghét những chuyện nam nữ lăng nhăng. Phương Tri tuy nói đùa với Ngô Thường là thích cô, lại giải thích rằng không phải thích kiểu tình yêu nam nữ, nhưng vẫn khiến Lâm Tại Đường thấy ghê tởm. Anh cãi nhau với anh ta, thậm chí đòi công ty đổi người. Chuyện này kéo dài khá lâu, cuối cùng Phương Tri phải xin lỗi Lâm Tại Đường mới xong.
“Anh nghi ngờ em tiết lộ chuyện anh định làm thương hiệu thiết kế à? Nếu nghi thì cứ nói thẳng với em.” Ngô Thường thở dài: “Nói năng lấp lửng khó chịu lắm.”
“Không phải em sao?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Vậy em hỏi lại anh nè: Anh chưa từng nói với ai khác à? Chỉ riêng em biết thôi hả?” Ngô Thường chống nạnh nhìn anh, mỗi lần thế này là cô sẵn sàng cho một trận cãi nhau nảy lửa.
Thật ra Ngô Thường chưa bao giờ cãi nhau nảy lửa với Lâm Tại Đường.
Hai người thỉnh thoảng bất hòa, Lâm Tại Đường im lặng, Ngô Thường cũng im lặng. Cuối cùng, thường là vì chuyện gì đó buộc họ phải cùng giải quyết thì mọi thứ mới ổn.
Cô biết cãi với anh chẳng đi đến đâu, chống nạnh một lúc rồi buông tay: “Anh không làm thì đi đi, phiền chết được.”
Lâm Tại Đường chẳng đi. Cô đi khiêng hoa, anh chặn trước mặt; cô đi tưới hoa, anh giật lấy bình tưới; cô định bắt sâu, anh đưa tay che lá. Ngô Thường bị anh chọc tức, quăng một xẻng xuống chân anh, đất bám trên xẻng văng đầy lên giày anh.
“Em không muốn sống với anh nữa.” Cô nói: “Em thấy cuộc sống này chẳng có hy vọng gì, chẳng có ý nghĩa, ngày nào cũng chỉ cầm cự, vài năm nữa chắc em chết mất.”
Đây là lần đầu cô nói những lời này. Trước giờ, dù có chuyện gì, cô cũng chưa từng nói. Cô làm việc này vì tiền, chỉ là công việc mà thôi. Nhưng giờ cô nảy ra ý định không muốn kiếm món tiền này nữa nên buột miệng nói ra.
Cô chẳng nghĩ Lâm Tại Đường sẽ phản ứng thế nào. Anh chắc cũng như mọi khi, kiềm chế và khách sáo. Nghe cô nói vậy, có lẽ sẽ lôi ra một bản hợp đồng, xem xét việc cô thực hiện nghĩa vụ thế nào rồi thương lượng chuyện sau này. Đó là Lâm Tại Đường.
“Em không muốn sống với anh nữa hả?” Lâm Tại Đường lại cười, bị cô chọc tức đến cười: “Em không muốn sống với anh, vậy em muốn sống với ai? Với thằng nhóc ở quán cà phê sao? Thằng nhóc đó có tiền không? Em keo kiệt thế, không chịu chi tiền cho cậu ta, cậu ta thèm chơi với em hả?”
“Anh xem điện thoại em?” Ngô Thường hỏi.
“Điện thoại em cứ đing đing trước mặt anh, cần gì phải xem?” Lâm Tại Đường bất ngờ bóp mặt cô: “Sau này em bớt nói mấy lời chọc tức anh! Có chuyện gì thì nói thẳng, đừng giở trò làm mình làm mẩy.”
“Em đang nói chuyện nghiêm túc đây.” Ngô Thường lạnh lùng: “Thật đấy, anh suy nghĩ kỹ đi, chúng ta đường ai nấy đi.”
“Vậy ra em đòi căn biệt thự đó là để chuẩn bị đường lui hả? Sau khi ly hôn thì dọn vào đó ở?” Lâm Tại Đường cười lạnh: “Ngày nào em cũng tính toán chi li với anh, sớm đã dự liệu tới bước này rồi à? Vấn đề là em chưa lấy được biệt thự đâu, giờ đã sốt ruột thế rồi sao?”
“Em có thể không lấy biệt thự, nhưng anh cũng đừng hòng động vào tiền của em.” Ngô Thường bình thản nói: “Em biết hơn hai triệu của em chẳng là gì với anh, bao nhiêu người sẵn sàng cho anh vay. Nhưng anh hiểu tính em rồi đấy, tiền không kiếm được thì em không cố. Em có thể quay sang kiếm nguồn khác.”
Sau khi nói xong, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cô vốn không giấu giếm, bao năm qua với Lâm Tại Đường, cô luôn nói thẳng. Bản chất cô là người thực dụng, chẳng mong nhận được tình cảm gì từ anh nên cô dừng lại một chút rồi tiếp: “Nói cách khác, nếu anh không còn tiền, em không kiếm được lợi từ anh nữa thì em còn dây dưa với anh làm gì?”
Cô gây áp lực cho Lâm Tại Đường. Nếu muốn tiếp tục, anh phải tung mồi nhử, như mọi lần trước đây. Họ chẳng phải kẻ ngốc, trong mỗi lần như thế, Ngô Thường luôn có giá trị không thể thay thế.
Vậy nên họ cứ dây dưa, quấn quýt, quấn đến khi rễ cắm sâu, không thứ gì khác có thể len lỏi vào được.
Lâm Tại Đường đứng đó nhìn cô chằm chằm, như thể nhìn chưa đủ rõ, anh bước thêm một bước tới gần. Ngô Thường cũng ngẩng mặt lên, đối diện thẳng với anh. Đôi mắt anh sâu thẳm không đáy – lăn lộn trên thương trường bao năm đã biến anh thành một con người khác. Cô cũng vậy.
Ngày trước, mỗi lần nhìn nhau, họ đều thấy buồn cười, rồi cùng bật cười. Giờ đây, khi đối diện, trong mắt cô là ngọn lửa chiến đấu rực cháy, còn mắt anh thì bình lặng như nước.
Ngô Thường đẩy Lâm Tại Đường một cái, anh lùi lại một bước nhưng đồng thời kéo cô vào lòng. Cô đá, cắn, tát thẳng vào mặt anh, còn anh chỉ im lặng chịu đựng. Nhưng Ngô Thường không khóc nổi – nước mắt cô đã cạn khô từ đám tang rồi. Cô không hận ai, chỉ hận Lâm Tại Đường, cũng hận chính mình.
Cô quay người lại, điên cuồng đập phá những chậu hoa do chính tay mình trồng. Giờ cô chẳng muốn chăm sóc nữa. Chậu hoa rơi xuống đất, vỡ tan trong chớp mắt. Đập xong hai chậu, cô mệt nhoài, quay đầu bước vào phòng khách.
Nhìn thấy bộ trà đặt cạnh bàn, cô định ném đi nhưng chợt nghĩ lại – món đồ này quá đắt tiền. Thế là cô ném nó lên sofa rồi gục ngã xuống đó, kiệt sức.
Lâm Tại Đường ngồi xuống bên cạnh cô, nghe tiếng thở hổn hển của cô, quay đầu nhìn thấy cảm xúc cô đang cố kìm nén.
“Hai triệu, em đầu tư cho anh, không cần hai triệu rưỡi, cũng không cần nhiều hơn. Căn biệt thự sẽ được sang tên cho em.” Lâm Tại Đường nói.
Cô thắng rồi.
Nỗi buồn của Ngô Thường dần lắng xuống, một chút niềm vui ló dạng. Cô đứng dậy, ngồi lên đùi Lâm Tại Đường, anh ngả người ra sau, cô thuận thế tiến tới, ôm lấy mặt anh.
“Được toại nguyện rồi hả?” Lâm Tại Đường nhàn nhạt nói: “Sao em không nghĩ anh sẽ đổi ý? Dù sao cũng chẳng có hợp đồng trắng đen rõ ràng.” Anh cũng có nỗi buồn, họ đi đến ngày hôm nay, giữa vợ chồng chỉ còn lại chuyện làm ăn. Nhưng nhiều chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, mỗi người một lập trường, chẳng thể truy cứu ai đúng ai sai.
“Anh sẽ không đổi ý.” Ngô Thường kề sát môi anh, nói: “Em hiểu anh, anh không phải loại người nhỏ nhen bỉ ổi.”
“Vậy anh là người thế nào?”
“Anh là một doanh nhân đường hoàng chính trực.”Ngô Thường hôn lên môi anh, từng cái một, chậm rãi mà quyến luyến. Thỉnh thoảng đầu lưỡi cô chạm vào khóe môi anh, lại nghịch ngợm chọc nhẹ, chờ xem bao giờ anh sẽ đáp lại.
Tay cô cởi từng chiếc cúc áo ngủ của anh, một cái, rồi một cái nữa, dần dần đi xuống.
Cô không ngừng nhìn anh, bỗng nhớ lại có một thời gian dài, cô rất thích đôi mắt anh. Những lúc thân mật, cô nhìn vào mắt anh, khi đó anh chẳng giấu giếm, thích gì hay cảm xúc mãnh liệt thế nào đều hiện rõ trong ánh mắt.
Ngô Thường biết mình đã quyết tâm ra đi, chỉ còn là vấn đề thời gian, nên cơ thể cô lúc nào cũng muốn vơ vét. Thậm chí không cần Lâm Tại Đường hợp tác, một mình cô cũng có thể tự thỏa mãn.
Cô thấy anh ngửa cổ ra, liền biết anh thích. Tay anh buông thõng hai bên, cứng đầu không chịu ôm cô, nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Cô siết chặt cổ anh, mặt áp sát mặt, gần như không còn khe hở. Mồ hôi hòa vào nhau, chảy dài xuống gối sofa, thấm ướt một vệt, để lại dấu vết khó phai.
“Lâm Tại Đường… Lâm Tại Đường… Lâm Tại Đường…” Cô gọi tên anh như gọi hồn, cuối cùng anh cũng siết chặt cô vào lòng, khoảng cách giữa họ chẳng còn nữa.
“Làm thêm lần nữa nhé?” Khi mọi thứ kết thúc, Ngô Thường thì thầm.
“Em đang rút trước hạn đấy à?” Lâm Tại Đường đáp: “Kiểu như sợ sau này không được ăn nên giờ ăn thật nhiều, ăn chán thì sẽ không thèm nữa, tâm lý như vậy phải không?”
Anh cũng hiểu cô rất rõ, nếu không có ý định gì thì cô đã chẳng buồn nói ra câu đó. Sau khi mỗi người chỉnh tề trang phục, Ngô Thường đòi đi làm thủ tục sang nhượng biệt thự thì bất ngờ bị Nguyễn Xuân Quế chặn lại ngay cửa.
Nguyễn Xuân Quế đưa cho Lâm Tại Đường một tập bản vẽ, hỏi: “Đây là mẫu đèn cho thương hiệu thiết kế độc lập của con đúng không? Phải không?”
Lâm Tại Đường lật xem từng trang, ngoài vài điều chỉnh nhỏ, gần như giống hệt. Nhưng anh dường như chẳng bất ngờ, anh hỏi Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ lấy ở đâu ra?”
“Sáng nay mẹ đi uống trà với một người, họ nói có kẻ đang cầm cái này đi tìm đầu tư.” Nguyễn Xuân Quế hỏi: “Bản thiết kế này đã cho ai xem qua?” Nói xong, bà liếc sang Ngô Thường.
Ngô Thường cười: “Con chưa thấy bao giờ. Lâm Tại Đường chẳng mang mấy thứ này về nhà, văn phòng anh ấy con cũng chẳng được vào. Hay là anh ấy để ở nhà khác rồi?” Ý cô là nghi ngờ con thì buồn cười quá. Nói xong, Ngô Thường quay mặt đi, chẳng muốn nhìn Nguyễn Xuân Quế thêm.
Nguyễn Xuân Quế không đáp, bà quay lại nhìn Lâm Tại Đường, đang chờ anh lên tiếng.
“Đã là thứ mang đi tìm đầu tư, sao lại đến tay mẹ?” Lâm Tại Đường nói: “Nhà đầu tư kiểu này thì tốt đẹp gì?”
“Mẹ đang hỏi con nó lọt ra ngoài kiểu gì!” Bà hỏi.
Lâm Tại Đường nhún vai: “Con biết sao được?”
Ngô Thường lập tức hiểu ra, Lâm Tại Đường đang “thử độc”. Anh không hài lòng với các nhà đầu tư hiện tại nên đang cân nhắc đối tác mới. Người chính trực sẽ không tiết lộ bản thảo. Vậy nghĩa là đây chỉ là một bản phế.
Ngô Thường cầm bản vẽ lên xem, cô làm kinh doanh ở công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang mấy năm, đủ hiểu về sản phẩm đèn, cũng có chút gu thẩm mỹ. Thứ này đúng là chỉ để lừa người, đến màu quang phổ cũng lười vẽ đầy đủ.
Lâm Tại Đường nhìn biểu cảm của cô, biết cô đã đoán ra nên không nói thêm. Ngô Thường chẳng muốn nói chuyện với Nguyễn Xuân Quế, viện cớ có việc rồi rời đi.
Cô đến quán mì, vì hôm nay cô phải gặp một người “đặc biệt”.
Lộ trình vẫn như trước, cô lái xe đến bãi đỗ đối diện phố cổ. Khác là, những năm qua Hải Châu phát triển nhanh, ngành du lịch ngày càng thịnh, chính quyền xây một bãi đỗ siêu lớn đối diện phố cổ để tiện cho du khách và đoàn lữ hành. Ngô Thường luôn đỗ xe ở đó rồi đi bộ đến quán mì.
Từ bãi đỗ đến quán mì phải qua một con đường rồi rẽ vào phố cổ. Giờ nhiều mặt tiền ở phố cổ đã được sửa sang, gọi là phố cổ nhưng chẳng còn cổ. Chỉ con đường vẫn thế, cũ kỹ, góc tường lấp ló rêu xanh. Hai bên phố là cửa hàng đặc sản, cửa hàng văn hóa sáng tạo và vài tiệm đồ thủ công. Trước đây, dân phố cổ cho thuê nhà hoặc tự làm ăn nhỏ, lũ trẻ sáng sớm ăn mì trước khi đi học giờ đã lớn.
Giờ đây, khách sáng đến quán mì đa phần là du khách và người làm ăn quanh đó.
Hôm nay quán mì vẫn đông, hơn chục bàn bên trong chật kín, bên ngoài hàng trăm ghế nhỏ đầy người ngồi. Nhà bếp vẫn ở vị trí cũ, bếp và vệ sinh đều sạch sẽ; chỗ quầy thu ngân trước đây giờ là tủ trưng bày nguyên liệu tươi mỗi ngày.
Cô vào trong, tìm chỗ mặc bộ đồ làm việc màu trắng, buộc tóc cao, nhét vào mũ rồi vào bếp.
Hôm nay cô tiếp một bàn khách đặc biệt: Bộc Quân Dương từ Bắc Kinh đến Hải Châu du lịch, cùng con gái Bộc Hoan Lạc và vợ Viên Bác Dao.
Ngô Thường và Bộc Quân Dương Dương đã mười năm không gặp. Cô vẫn nhớ dáng vẻ anh ta năm nào, nhớ ngày chia tay, Hải Châu mưa lớn, nước mưa chảy vào biển, nước biển dâng cao, như muốn nhấn chìm cả thế giới.
Họ hẹn bốn giờ chiều, lúc quán mì ít người nhất, hầu như không phải xếp hàng, chỉ chờ chút là có chỗ. Trước đó qua điện thoại, cô hỏi Bộc Quân Dương muốn ăn gì, anh ta bảo mười năm chưa về Hải Châu nên chỉ muốn nếm chút hương vị Hải Châu chính gốc. Con gái Bộc Hoan Lạc thích ăn mì, nếu được thì hãy làm cho cô bé một tô mì chay.
Ngô Thường chuẩn bị xong mọi thứ lúc 15:37, chỉ còn một tô mì chay chưa nấu. Cô bước ra khỏi quán, nhìn về phía đầu phố cổ, thấy một người đàn ông bế một bé gái đi tới. Bộc Quân Dương vẫn đúng giờ như xưa.
Cô không nhìn kỹ mà quay lại nấu tô mì. Khi Bộc Quân Dương dẫn Bộc Hoan Lạc đến cửa quán, tô mì vừa được dọn lên. Ngô Thường tháo tạp dề, bỏ mũ rồi bước ra chào, mỉm cười với Bộc Hoan Lạc: “Chào con, Bộc Hoan Lạc.”
“Dạ, con chào cô Thường Thường.” Bộc Hoan Lạc nói, giọng mũi vì vừa hết cảm, chóp mũi đỏ ửng. Lúc này Ngô Thường mới nhìn Bộc Quân Dương.
Anh ta dường như chẳng khác gì trong ký ức cô, ăn mặc giản dị, trông như một trí thức. À đúng rồi, Bộc Quân Dương chính là trí thức, giờ anh ta đã là một nhà văn nổi tiếng. Những tác phẩm văn học ký sự của anh ta được xuất bản thành sách, Ngô Thường từng thấy trong đó có Hải Châu.
Xưa nay người viết thơ là cô, nhưng người thành nhà văn lại là anh ta. Số phận thật nghịch ngợm, luôn đẩy người ta vào những quỹ đạo bất ngờ.
Bộc Quân Dương nhìn Ngô Thường, cô cuối cùng cũng sống cuộc đời mình muốn, anh ta vui thay cho cô.
“Mẹ Hoan Lạc đâu?” Ngô Thường hỏi: “Không phải bảo cả nhà cùng đến sao?”
“Cô ấy bận việc đột xuất.” Bộc Quân Dương nói.
Anh ta không nói với Ngô Thường, đây vốn là chuyến du lịch cuối cùng trong hôn nhân của họ. Viên Bác Dao chọn Hải Châu, bảo rằng dù quen biết nhau, cô ấy chưa từng đến quê anh ta mà chỉ thấy Hải Châu qua ngòi bút của anh. Nhưng sáng nay, Viên Bác Dao không xuất hiện.
Cô ấy bảo không muốn đến quê Bộc Quân Dương nữa, chẳng có ý nghĩa gì. Cô ấy thu dọn đồ đạc và theo bạn đi Quảng Tây.
Bộc Hoan Lạc ít nói, ngồi xuống là bắt đầu xúc mì ăn. Có thể thấy cô bé được nuôi dạy tốt, ăn uống gọn gàng và chẳng nói gì. Khẩu phần cũng lớn, lại biết cân bằng dinh dưỡng, ăn hai miếng mì thì gắp một miếng thịt nướng, một ít rau xanh rồi thêm một miếng cá vàng.
Ngô Thường bị cô bé chọc cười.
“Đáng yêu quá.” Cô không nhịn được mà buột miệng.
Bộc Quân Dương vẫn nhìn Bộc Hoan Lạc, nói: “Ừ, đáng yêu thật. Sau này em có con, chắc con em còn ăn khỏe hơn. Em biết nấu ăn, con sẽ mũm mĩm, khỏe mạnh.”
Ngô Thường chẳng nói với Bộc Quân Dương rằng cô không muốn có con, thật ra cô chẳng muốn tiết lộ tình trạng hôn nhân thật sự của mình.
Hai người trò chuyện bâng quơ, nói về công việc của Bộc Quân Dương. Anh ta đúng là một người tài giỏi, bao năm chịu khổ, cuối cùng cũng có chỗ đứng ở Bắc Kinh. Giờ anh ta mỗi năm viết một cuốn tiểu sử cho người ta, thời gian còn lại là sáng tác, đồng thời cùng bạn bè điều hành một công ty sách. Sách của họ bán khá tốt.
“Đây là cuộc sống anh muốn sao?” Ngô Thường hỏi.
“Ừ, đủ ăn đủ mặc. Là cuộc sống anh muốn.”
Bộc Quân Dươngchưa bao giờ có lý tưởng cao xa, bao năm qua bị đẩy lên kệ, vận may cũng chẳng tốt lắm, chỉ cắn răng cố gắng, trước đây kiếm đủ ăn, sau này kiếm thêm chút dư dả, may mà đã cầm cự được.
“Còn em?” Bộc Quân Dương hỏi: “Giờ thế nào? Là cuộc sống em muốn chưa?”
Ngô Thường nghĩ một lúc rồi mỉm cười, nét nghịch ngợm năm xưa trở lại trên mặt cô: “Em hả… đây không phải cuộc sống em muốn. Anh biết mà, từ nhỏ em đã muốn thật giàu, thật giàu, muốn tự do, muốn đi thật xa. Giờ tiền của em chưa đủ nhiều, chưa đủ tự do.” Cô chẳng giấu giếm, đưa tay ra hiệu: “Dã tâm của em, lớn thế này này, biển cả cũng không chứa nổi.”
Bộc Quân Dương bị cô chọc cười, Bộc Hoan Lạc cũng cười, cô bé vội nuốt đồ ăn trong miệng rồi mới nói: “Mẹ con bảo ba chẳng có trái tim!”
Cô bé còn nhỏ, chưa phân biệt được tham vọng và trái tim là hai chuyện khác nhau. Nó chỉ nghĩ Ngô Thường nói mình “tim lớn”, liền nhớ lần mẹ nói ba “không có trái tim”. Trẻ con thấy câu này buồn cười, còn kể cho bạn ở mẫu giáo nghe.
Ngô Thường liếc Bộc Quân Dương, sau đó cúi đầu ăn.
Chiều tà ở Hải Châu hôm ấy nắng đẹp, họ ngồi cạnh cửa sổ, ánh nắng dịu dàng rơi trên người, trên bàn ăn trông thật ấm áp.
Khách dần thưa, đường phố từ từ yên ắng. Bộc Hoan Lạc ăn xong, nhìn ra ngoài rồi sau đó chỉ tay: “Chú kia cũng đeo kính kìa!”
Ngô Thường ngẩng lên, thấy Lâm Tại Đường đứng ngoài đó. Anh đút hai tay vào túi quần, chẳng có ý vào, chỉ nhìn cảnh này với vẻ thích thú. Anh đương nhiên nhớ Bộc Quân Dương, vì anh ta vẫn thế, dường như thời gian chẳng làm hao mòn. Con gái anh ta cũng rất đáng yêu. Ba người họ ngồi cùng nhau, trông như một gia đình.
Sau khi đối phó với Nguyễn Xuân Quế ở nhà, anh thấy mệt, đoán Ngô Thường đến quán mì làm ăn nên muốn ghé ăn gì đó. Không ngờ lại chứng kiến cảnh này. Anh thấy mình thật thảm hại, Ngô Thường hôm nay từ sáng đến tối đều không ổn, vì cô sắp gặp Bộc Quân Dương, anh ta khiến cảm xúc cô dao động, rồi cô trút hết lên anh. Dù đúng hay không, ít nhất anh nghĩ thế.
Lúc này Bộc Quân Dương cũng quay đầu, thấy Lâm Tại Đường. Anh ta nhớ mùa hè năm 2006, họ từng gặp thoáng qua vài lần, sau này anh ta thấy Lâm Tại Đường trên báo, tạp chí, tin tức — một doanh nhân tư nhân trẻ đầy triển vọng.
Anh ta cười với Lâm Tại Đường, đứng dậy vẫy tay rồi bước ra chào. Lâm Tại Đường bắt tay anh ta, nói: “Lâu rồi không gặp.”
“Hơn mười năm rồi.” Bộc Quân Dương nói: “Hồi đó đã thấy anh kín kẽ, quả nhiên không ngoài dự đoán.”
“Đi nghỉ thôi. Anh về Hải Châu thăm họ hàng hả?” Hỏi xong, thấy ánh mắt Bộc Quân Dương tối đi, anh mới nhớ ra anh ta chẳng còn người thân ở Hải Châu. Anh vội đổi chủ đề: “Đây là con gái anh sao?”
“Ừ.” Bộc Quân Dương nói: “Con gái tôi, Bộc Hoan Lạc.”
Lâm Tại Đường nhìn Bộc Hoan Lạc, rồi nhìn Ngô Thường. Nhớ cô từng nói cả đời không muốn có con, chẳng biết sao lại thấy nhói lòng. Nhưng anh vẫn chào Bộc Hoan Lạc, ngồi xổm nhìn cô bé: “Chào con, Bộc Hoan Lạc.”
“Dạ, con chào chú.”
Lâm Tại Đường xoa đầu cô bé, sau đó đứng dậy nói với Ngô Thường: “Hai người ôn chuyện đi, anh về trước.”
“Anh ăn cùng cũng được mà.” Ngô Thường nói: “Gấp gì vậy?”
“Thôi.”
Cảm xúc của Lâm Tại Đường đã đến cực hạn. Cả ngày hôm nay, Ngô Thường hết lần này đến lần khác khiến anh rối bời, ban ngày chỉ là những chuyện nhỏ, đến tối, cô làm cho anh một cú trời giáng.
Anh đi ăn tối với bạn thân Chu Ngọc Đình, là một tên mọt sách, ngày nào cũng nghiên cứu lịch sử, kính dày hơn đồng xu. Mấy hôm nay anh ta đắm chìm trong lịch sử Ngũ Đại, đang mày mò quan hệ nhân vật. Lâm Tại Đường nói gì anh ta cũng chẳng nghe rõ, chỉ nghe được cái tên “Bộc Quân Dương”. Chu Ngọc Đình phấn khích: “Bộc Quân Dương? Nhà văn ký sự đó hả? Cậu nhờ Ngô Thường giới thiệu tôi được không?”
Lâm Tại Đường tức đến nghẹn, cục tức kẹt trong lồng ngực, chẳng lên nổi, cũng chẳng xuống được, anh đứng dậy thanh toán rồi rời đi.
Khi về đến nhà, Ngô Thường đã ở đó, cô đã dọn dẹp xong và đang nằm trên giường, nói rằng muốn ngủ để tu dưỡng nhan sắc.
Lâm Tại Đường ngồi bên giường nhìn cô hồi lâu rồi bỗng nói: “Vậy em không muốn có con là để làm mẹ kế cho người ta à?”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc