Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 33
Chương 33: Một ngày thật đẹp
*
Lần đầu tiên Ngô Thường bước vào tòa nhà “Sinh” Quang, cô đứng trước tòa nhà ấy nhìn rất lâu. Trước đây, tòa nhà Tinh Quang là một công trình mang tính biểu tượng của Hải Châu. Ngô Thường nhớ lúc học cấp hai, cô từng cùng Tống Cảnh vào thành phố mua dây buộc tóc và đi ngang qua tòa nhà Tinh Quang.
Khi ấy tòa nhà Tinh Quang sáng rực đèn neon, mấy chữ lớn “Cao Ốc Tinh Quang” sáng hơn hẳn các tòa nhà khác.
“Oa, hoành tráng quá à!” Cô và Tống Cảnh đều không kìm được mà trầm trồ.
Lâm Tại Đường đang họp, người được cử ra đón cô là một người phụ nữ trông rất ngầu. Người phụ nữ đó cắt tóc ngắn gọn gàng, nhưng lại mang dép lê, vừa gặp Ngô Thường liền nói: “Tổng giám đốc Lâm đang họp, tôi tới đón cô Ngô.”
Chị ấy gọi cô là cô Ngô.
“Vậy em nên gọi chị là gì?” Ngô Thường vừa đi vừa hỏi.
“Tôi tên là Quách Lệnh Tiên. Mọi người đều gọi tôi là chị.” Lúc chờ thang máy, Quách Lệnh Tiên liếc nhìn Ngô Thường. Chị ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cuối cùng Lâm Tại Đường lại cưới một người như vậy. Vì đã từng có Mạnh Nhược Tinh trước đó nên Quách Lệnh Tiên có sẵn sự so sánh. Nhưng chị ta là người không để lộ cảm xúc, bề ngoài không thể nhìn ra điều gì khác lạ.
“Tổng giám đốc Lâm sắp xếp để tôi dẫn cô làm quen với công ty trước, thật ra thì cũng chẳng có gì để làm quen đâu. Trước đây mỗi tháng sẽ tổ chức một buổi đào tạo nhân viên mới, nhưng mấy tháng gần đây công ty không có thêm người, nên đợt đào tạo đó dời lại làm một lần sau. Sổ tay công ty tôi sẽ lấy cho cô một quyển xem trước.”
Cửa thang máy mở ra, Ngô Thường bước vào trước một bước, tiện tay giữ cửa lại. Quách Lệnh Tiên nói cảm ơn, rồi tiếp tục: “Bên bộ phận kinh doanh có vài người theo người khác rời đi rồi, hiện tại chỉ còn ba người: tôi, tổng giám đốc Lâm với cô.”
“Tổng giám đốc Lâm? Là ai vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Chồng cô đó.” Quách Lệnh Tiên đáp. Lúc này trong lòng chị ta nghĩ: trước đó Lâm Tại Đường từng vẽ bánh cho chị ta, nói sau này sẽ giao bộ phận kinh doanh cho chị ta phụ trách, vậy mà ngay sau đó lại sắp xếp cho một người như thế này đến. Quả nhiên miệng lưỡi của doanh nhân không đáng tin. Vì vậy trong lòng chị ta thấy bực bội, thái độ với Ngô Thường cũng chẳng còn khách sáo.
“Trước tiên cô cứ học kiến thức chuyên môn đã.” Quách Lệnh Tiên nói: “Cũng không gấp đâu.”
Vẻ mặt ấy, Ngô Thường hiểu được: cũng chẳng hy vọng gì.
Ngô Thường thông minh lắm, chỉ đôi ba câu qua lại đã nhìn ra tâm trạng không vui trong lòng Quách Lệnh Tiên, nhưng cô cố nhịn, không phát tác. Trước đây cô từng nói với Lâm Tại Đường rằng mình lo người khác sẽ nghĩ anh cải tổ nửa vời, Lâm Tại Đường còn bảo không sao, vậy mà ngay ngày đầu tiên đi làm, lời ấy đã ứng nghiệm.
Lên đến tầng 25, chính là tầng họ mới chuyển tới. Nhiều tầng trong tòa nhà này đã được cho các công ty khác thuê, làm tài chính, làm du lịch, mỗi tập đoàn lớn chiếm vài tầng, lúc nghỉ trưa hay hút thuốc có thể chạm mặt nhau dưới lầu, chỉ cần liếc một cái cũng biết đối phương cũng là kiến cỏ trong tòa nhà này.
Văn phòng tầng 25 không hề hiện đại, hành lang dài hai bên là từng ô nhỏ xếp sát nhau. Bên lối đi chất đầy xe đẩy và một số mẫu sản phẩm, chật ních cả lối. Vì từng có thời gian ngắn ở Thượng Hải, đã tận mắt thấy môi trường làm việc hiện đại, nên khi nhìn thấy nơi này, Ngô Thường có cảm giác nghẹt thở, như thể bị thời đại ruồng bỏ.
Chính là cảm giác đó, thời đại đã ruồng bỏ nơi này. Ở đây vẫn như một “xưởng thủ công” nguyên thủy, trông cũ kỹ, lạc hậu. Nhưng Ngô Thường cũng biết, ở Hải Châu, đây đã là môi trường làm việc khá tốt rồi.
“Đang sửa sang lại đó.” Quách Lệnh Tiên nói: “Bọn tôi trước đây ở tầng khác, cũng giống kiểu này, tổng giám đốc Lâm không thích, nói như vậy không theo kịp quốc tế, có khách tới thì cũng không dám dẫn đi tham quan, nên cậu ấy xoay được một khoản, sửa sang lại mấy tầng cũ. Còn chỗ mình bây giờ là thuê tạm thôi.”
“Dạ dạ.”
“Bao gồm cả sảnh lớn dưới lầu, với cái thang máy tồi tàn lúc nãy đều phải làm lại hết.” Quách Lệnh Tiên là người Hàng Châu, theo chồng làm ăn đến Hải Châu định cư. Tuy đã sống ở đây hơn chục năm, nhưng chị ta vẫn không xem trọng Hải Châu. Chị ta cảm thấy Hải Châu quê mùa, khắp đường toàn mấy ông chủ nhà quê. Chị ta chẳng hề kiêng dè khi nói từ “tồi”, chỗ này tồi, chỗ kia tồi, tóm lại cái gì cũng không vừa ý chị ta.
“Ừm ừm.” Ngô Thường mới đến, không dám bày tỏ bất kỳ ý kiến gì. Nhưng chuyện bộ phận kinh doanh chỉ còn lại ba người thật sự khiến cô thấy kinh ngạc.
Văn phòng của cô nằm cạnh văn phòng của Lâm Tại Đường, chỗ làm của cô là một góc nhỏ. Bên cạnh là máy in, máy fax, mấy cái điện thoại, đối diện là một giá đựng đồ lớn, trên đó cũng chất đầy mẫu sản phẩm.
Sau khi sắp xếp xong cho cô, Quách Lệnh Tiên rời đi, Ngô Thường ở lại một mình xem sổ tay công ty của Đèn Trang Trí Tinh Quang. Nội dung trong đó là một số câu chuyện phát triển được trau chuốt kỹ càng, Ngô Thường có trí nhớ tốt, đọc lại chăm chú, chưa đến nửa tiếng đã xem xong, thậm chí còn có thể thuộc làu để đi “chém gió” với người khác. Cô đặt sổ tay sang một bên, quyết định đi vệ sinh một chuyến.
Nhà vệ sinh nằm chéo góc với văn phòng cô, vừa hay phải đi ngang qua toàn bộ khu làm việc. Thế là cô tiện thể liếc nhìn một vòng: bộ phận tài chính, bộ phận nhân sự… trong đó khu vực lớn nhất chính là bộ phận marketing online.
Bộ phận marketing online, cái này cô từng tìm hiểu trước khi phỏng vấn ở công ty Thượng Hải, không ngờ lại nhìn thấy ở Đèn Trang Trí Tinh Quang. Cô ló đầu nhìn vào, thấy bên trong treo mấy tấm bảng nhỏ: “Tổ công cụ tìm kiếm”, “Tổ thương mại điện tử”…
“Đây là bộ phận mới thành lập, chỉ có một hai người làm tượng trưng thôi.” Không biết từ lúc nào, Lâm Tại Đường đã đứng phía sau cô: “Muốn xem thì cứ vào mà xem, đừng lén lén lút lút như vậy.”
“Anh họp xong rồi à?”
“Họp xong rồi.” Lâm Tại Đường hỏi: “Em làm thủ tục nhận việc chưa?”
“Chưa.” Ngô Thường nói: “Chút nữa làm cũng được.”
Lâm Tại Đường định nói chuyện với Ngô Thường về chuyện của Quách Lệnh Tiên, nhưng Ngô Thường xua tay: “Anh đừng nói với em. Chuyện của anh thì tự anh quyết. Em thấy chị ấy cũng giỏi đó chứ, nói năng làm việc đều dứt khoát. Hơn nữa không đi theo người khác, không để bộ phận kinh doanh của anh sụp đổ hoàn toàn, em nghĩ chắc nhân cách cũng ổn, ít nhất không phải loại người thấy chết không cứu.”
Lâm Tại Đường lại một lần nữa kinh ngạc trước tấm lòng rộng lượng và tầm nhìn của Ngô Thường, anh cảm thấy chẳng cần nói thêm lời nào, cô tự mình đã hiểu rõ. Lâm Tại Đường thật sự thích làm việc với người thông minh, Đèn Trang Trí Tinh Quang trong giai đoạn mới này cần những người thông minh, cũng cần người có khả năng đổi mới. Lúc này, anh cảm thấy quyết định “chiêu mộ” Ngô Thường vào công ty là hoàn toàn đúng đắn.
Nhưng Nguyễn Xuân Quế thì không nghĩ vậy. Sau khi Ngô Thường vào công ty, gần như không tiếp xúc với ai, vậy mà bà vẫn nắm được thông tin. Bà gọi điện cho Lâm Tại Đường, phản đối việc Ngô Thường nhận chức.
Bà nói: “Cô ta là bà Lâm trong mắt người khác, vào công ty làm là sao? Thành vợ chồng cùng quản lý hả? Con chẳng phải từng nói không làm kiểu xưởng gia đình sao?”
“Con có suy tính riêng của mình.” Lâm Tại Đường đáp, “Trước đó cũng nói rồi, chuyện vận hành công ty mẹ đừng can dự.”
“Mẹ là vì muốn tốt cho con thôi. Hai người các con biết đâu ngày nào đó chia tay, bây giờ lại cho cô ta vào Đèn Trang Trí Tinh Quang, lỡ sau này cô ta trở mặt đâm con một nhát thì sao!”
Nguyễn Xuân Quế xưa nay vẫn đa nghi, theo thói quen trước kia, hạng “tép riu” như Ngô Thường chẳng bao giờ lọt nổi vào mắt bà. Thế mà chẳng hiểu sao giờ lại cứ thấy chướng mắt, nhìn Ngô Thường thế nào cũng không ưng. Lâm Tại Đường không muốn dây dưa thêm, chỉ nói: “Con có con mắt nhìn người của con. Ngô Thường làm mảng kinh doanh chắc chắn không kém. Có phải mẹ đã nói gì đó với bên nhân sự không? Lẽ ra họ phải chủ động làm thủ tục nhận việc cho người ta, vậy mà đến giờ vẫn chưa gửi quy trình nhập chức. Đây mà cũng gọi là công ty nghiêm chỉnh hả? Một quy trình cơ bản còn không có!”
Lâm Tại Đường cố tình làm ra vẻ tức giận, anh quyết định dọa cho Nguyễn Xuân Quế một trận, để bà bớt can thiệp vào việc vận hành và ra quyết định của mình. Cách này hiệu quả lắm, thấy anh nổi giận thật, Nguyễn Xuân Quế liền dập máy luôn.
Lúc này, Lâm Tại Đường lập tức yêu cầu bộ phận nhân sự gửi mail bổ nhiệm: do Quách Lệnh Tiên đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc bộ phận kinh doanh, phụ trách toàn bộ mảng kênh phân phối và bán hàng trực tiếp trên cả nước của Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Email bổ nhiệm này khiến Quách Lệnh Tiên khá bất ngờ. Buổi sáng chị ta còn đoán già đoán non rằng Lâm Tại Đường đưa Ngô Thường vào là để thay thế mình, ai ngờ chưa đến giờ cơm trưa đã nhận được quyết định này.
Chị ta đến tìm Lâm Tại Đường, anh nói thẳng: “Ngô Thường trước đây từng nhận được offer từ một công ty thuộc top 500 thế giới ở Thượng Hải, là công ty internet hàng đầu, lương năm hai mươi nghìn. Với một người mới ra trường mà được vậy là rất giỏi rồi. Nhưng tôi để cô ấy làm kinh doanh, không phải để thay thế chị, mà là để hỗ trợ chị.”
“…”
“Chị tự cảm nhận cô ấy đi.” Lâm Tại Đường nói, “Dùng cô ấy thế nào là việc của chị. Chị là cấp trên trực tiếp của cô ấy.”
“Cậu đứng ở giữa, chắc tôi cũng không thể đòi hỏi cô ấy quá nhiều phải không?” Quách Lệnh Tiên nói ra băn khoăn của mình.
“Vậy cũng không sao, cô ấy sẽ tự đòi hỏi chính mình.” Lâm Tại Đường nói: “Trước đây mọi người cũng đại khái biết rồi: cô ấy là đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình thường, cô ấy có h*m m**n tiền bạc, có dã tâm, cô ấy sẽ tự thúc đẩy bản thân.”
“Nghe cậu nói vậy, cảm giác hai người không giống vợ chồng cho lắm.” Quách Lệnh Tiên nói.
Lâm Tại Đường bèn cười: “Là vợ chồng, là chiến hữu, cũng là đối tác.”
“Câu này ngược lại nghe giống lời chồng tôi hay nói.” Quách Lệnh Tiên đứng dậy mời Lâm Tại Đường: “Đi không? Hôm nay bộ phận kênh kinh doanh tổ chức ăn uống.”
“Vậy tôi phải tham gia một chút rồi.”
Gần đây anh ở khu nhà xưởng nhiều, ít khi đến công ty.
Mỗi lần đến là họp cả ngày, tiện thể xem luôn việc sửa sang khu làm việc.
Bên quản lý tòa nhà hỏi anh rốt cuộc khi nào mới thắp sáng chữ “Nhật” trong chữ “Sinh”, anh nói chờ thêm chút nữa đi, bên trong sáng hết rồi, bên ngoài tự khắc sẽ sáng.
Tiệc liên hoan của “ba người” nghe thì có vẻ đạm bạc, nhưng Quách Lệnh Tiên là kiểu người mang phong thái Hàng Châu đến đây, cứ phải “vẽ hoa lên phân”, kéo cả hai người bọn họ lên thuyền, ăn hải sản vừa bắt.
Ngô Thường ngồi đó nhìn người ta kéo lưới, bèn nói: “Biết vậy em xuống mò luôn cho rồi, số tiền này bỏ ra… uổng thật.”
“Cô biết thả lưới hả?” Quách Lệnh Tiên hỏi.
“Em lớn lên bên bờ biển mà.” Ngô Thường nói: “Lúc em ra biển mò cua bắt ốc, nhắm rất chuẩn luôn!”
Gương mặt nghiêm túc của Quách Lệnh Tiên lần này cũng bật cười.
Buổi ăn uống coi như khá vui vẻ, ba người gần như không bàn chuyện công việc, trong lúc chuyện phiếm, Ngô Thường mới biết chồng của Quách Lệnh Tiên cũng không phải người đơn giản, ở Hải Châu, nơi người ta ôm nhau mà làm ăn, một người ngoại tỉnh như anh ta mà cũng chen chân được.
Ngô Thường còn nghe nói Quách Lệnh Tiên là người theo chủ nghĩa DINK (*), trong nhà nuôi rất nhiều mèo chó.
Buổi chiều, Quách Lệnh Tiên đưa cho cô một xấp tài liệu sản phẩm để nhập môn, nhờ vậy mà Ngô Thường mới biết thì ra thế giới của “đèn” lại phức tạp đến như vậy.
Đèn công nghiệp, đèn dân dụng, đèn thương mại, Đèn Trang Trí Tinh Quang chủ yếu sản xuất đèn dùng trong gia đình, nhưng nhà xưởng cũng nhận gia công một số lượng lớn đèn công nghiệp.
Cô nhìn những tài liệu này, lần đầu tiên thấy hứng thú với đèn.
Vừa học vừa tra cứu trên mạng, một buổi chiều trôi qua lúc nào chẳng hay.
Còn chưa đến giờ tan làm mà Quách Lệnh Tiên đã rời đi rồi, còn Ngô Thường cũng không phải kiểu người thích tăng ca, cô đeo ba lô đi đến quán cà phê của chị Hứa.
Cô hoàn toàn không ngờ, hôm nay, cô sẽ gặp lại Mạnh Nhược Tinh – người đã biến mất từ rất lâu.
Khoảnh khắc Ngô Thường gặp Mạnh Nhược Tinh diễn ra rất đỗi bình thường.
Cô đến quán của chị Hứa, một là để giúp chị Hứa thử loại cà phê hạt mới, chuẩn bị bắt đầu làm cà phê pha chế đặc biệt. Tay nghề của chị Hứa hơi yếu, nhưng Ngô Thường thì làm được; hai là để giúp chị nghiên cứu vài món bánh nhỏ dành cho đặt tiệc công ty.
Ngô Thường làm xong, nếu không có vấn đề gì thì bán công thức lại cho chị Hứa.
Ban đầu cô không định lấy tiền, nhưng chị Hứa nhất quyết phải trả: nói năm trăm cho một công thức, thêm một năm cà phê miễn phí.
Ngô Thường vừa đến quán là theo thói quen thay ngay chiếc tạp dề, đưa mũi ngửi thử loại hạt cà phê chị Hứa đem từ Ethiopia về. Hạt cà phê nguyên bản quả thật rất xuất sắc, Ngô Thường không nhịn được, tự pha cho mình một ly trước.
Ly cà phê vừa được xay tay và pha chế thủ công vừa đưa lên miệng, tiếng chuông “Chào mừng quý khách” của quán vang lên, cửa mở ra, mang theo luồng gió oi ả của đêm hè.
Lâm Tại Đường bước vào.
“Sao hôm nay rảnh rỗi vậy? Tổng giám đốc Lâm.”
Chị Hứa nói: “Không phải cậu thấy tôi gọi vợ cậu đến nên đi theo luôn chứ?”
Lâm Tại Đường ra đây là để tránh việc, thời tiết lại quá nóng, chỉ từ văn phòng đi bộ đến quán cà phê thôi cũng đã khiến anh toát một lớp mồ hôi mỏng.
Áo sơ mi dính nhẹ vào người, đường nét vóc dáng cũng hiện rõ.
Chị Hứa liếc nhìn một cái, quay sang nháy mắt với Ngô Thường, nhỏ giọng nói: “Em ăn uống tốt ghê ha.”
“Hả?” Ngô Thường nhất thời chưa hiểu, nhìn theo ánh mắt của chị Hứa, cô liền hiểu ra ngay.
“Lão Lâm, anh uống gì?” Cô rút một tờ khăn giấy đưa cho Lâm Tại Đường, thuận tay kéo nhẹ cổ áo sơ mi trước ngực anh một cái.
Lâm Tại Đường theo phản xạ hơi né ra sau, thấy Ngô Thường trừng mắt nhìn mình, lại đành đứng yên không nhúc nhích.
Chị Hứa đứng bên cười khúc khích, lúc này mới nói muốn mời Lâm Tại Đường một ly cà phê.
Chị Hứa muốn Ngô Thường pha chút gì đặc biệt, nhưng Ngô Thường lại khăng khăng cho rằng trời hè thế này, uống cold brew là ngon rồi.
Nhưng cuối cùng cô vẫn làm chút đặc biệt, cô nghiền dâu dại thành sinh tố rồi làm đông lại trong đá, chỉ là cần đợi thêm một chút.
Chị Hứa nói mấy hôm trước thấy mấy chiếc xe đầu kéo lớn chạy ngang qua thành, có người bảo đó là máy móc mới của công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang, rốt cuộc là cậu nhập bao nhiêu máy thế?
“Tôi thay toàn bộ máy luôn rồi.” Lâm Tại Đường đáp.
“Còn mấy cái cũ thì sao?”
“Tôi bán thanh lý cho mấy nhà xưởng cũ.”
“Cậu đúng là gan thật.” Chị Hứa khen anh: “Nói thật nha, tôi không ngờ cậu gan tới vậy. Vậy giờ sao rồi? Có áp lực gì không?”
“Ngoài chuyện hết tiền ra thì không có áp lực gì hết.” Lâm Tại Đường thành thật nói.
Hết tiền là hết thật, hôm qua ra ngoài tính mang theo ít tiền mặt, lục tung cái ví cũng không đủ năm trăm, cuối cùng phải mượn của Ngô Thường.
Ngô Thường nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cho mượn năm trăm mà đòi trả nghìn.
Còn nói nếu mượn một nghìn trả một nghìn bảy thì lãi thấp hơn, hỏi anh có muốn suy nghĩ không.
Khi anh cuối cùng cũng uống được ly cold brew dâu dại của Ngô Thường, mới nhấp một ngụm, tinh thần liền sảng khoái hẳn.
Lúc này, cửa quán cà phê lại mở ra, bước vào là một người phụ nữ mặc váy dây.
Người phụ nữ đội một chiếc mũ rộng vành, che gần hết khuôn mặt cô ta, khi cô ta gỡ mũ xuống, cả quán cà phê đều yên lặng.
Là Mạnh Nhược Tinh.
Lần gặp mặt này thật sự là trùng hợp, lập tức kéo họ quay về mùa đông năm ngoái.
Bọn họ vẫn còn nhớ rõ hôm đó Hải Châu có tuyết rơi, Lâm Tại Đường tới mua cà phê.
Lâm Tại Đường khẽ gật đầu với Mạnh Nhược Tinh, rồi xoay người nhìn về phía quầy, chỉ để lại nửa bên mặt cho cô ta nhìn.
Nếu nói trong lòng không chút xao động thì chắc chắn là giả. Cảm giác của Lâm Tại Đường như làng Thiên Khê trước cơn mưa lớn, mây đen tụ nhanh, chỉ chốc nữa sẽ đổ mưa như trút. Ly cà phê trong tay anh bắt đầu truyền hơi lạnh vào lòng bàn tay, thành ly đọng một lớp sương mỏng.
“Hello, lâu rồi không gặp, chị muốn uống gì ạ?”
Chị Hứa bước đến quầy giúp Mạnh Nhược Tinh gọi món.
Hôm đám cưới của bọn họ, Mạnh Nhược Tinh có đến. Điều khiến cô ta kinh ngạc nhất chính là việc Lâm Tại Đường lại tùy tiện cưới một cô nhân viên cửa hàng.
Anh như thể cố tình dùng cách đó để làm nhục cô ta vậy.
Lúc nãy, trước khi bước vào quán cà phê, cô ta đứng ngoài nhìn vào một lúc, cô ta cảm nhận được không khí bên trong rất ấm áp.
Khoảnh khắc Ngô Thường giơ tay kéo áo sơ mi của Lâm Tại Đường rồi ra hiệu với anh bằng ánh mắt, trong lòng Mạnh Nhược Tinh thật sự ngổn ngang trăm mối.
Mạnh Nhược Tinh nhìn Lâm Tại Đường một cái, rồi lại nhìn sang Ngô Thường, nói: “Cô Ngô kết hôn rồi thì không làm nhân viên cửa hàng nữa à?”
Về Ngô Thường, Mạnh Nhược Tinh từng nghe không ít chuyện.
Phải cảm ơn ông chú hai của Lâm Tại Đường, bởi vì từng bị Ngô Thường chơi một vố nên mới đi khắp nơi kể xấu cô là “không ra gì”.
Đại khái là Ngô Thường nhân lúc Lâm Tại Đường trống trải mà quyến rũ anh, từ đó sống cuộc đời phu nhân giàu sang, không phải lo chuyện cơm áo.
“Không làm nữa. Bay cao rồi.” Ngô Thường nhận ra sự thù địch của Mạnh Nhược Tinh, mà cô thì không phải dạng dễ bắt nạt, liền dùng cách “tự hủy” để đáp trả, chặn luôn câu nói kế tiếp của Mạnh Nhược Tinh.
Lúc này chị Hứa lại hỏi: “Cô Mạnh uống gì ạ?”
Mạnh Nhược Tinh chỉ vào ly trên tay Lâm Tại Đường: “Giống anh ấy.”
“Cái đó đang thử nghiệm, chưa bán ra ngoài đâu.” Chị Hứa nói.
“Em làm được mà!” Ngô Thường nói: “Phải đối xử công bằng chứ. Em làm cho cô Mạnh một ly y như vậy.”
Cô hành động nhanh gọn, xoay người bắt tay vào làm ngay. Lúc nãy còn dư chút đá, cô liền nhanh tay bỏ vào ly.
“Hai mươi lăm.” Chị Hứa nói.
Mạnh Nhược Tinh cười: “Hải Châu mà còn có cà phê hai mươi lăm nữa hả, chúc mừng bà chủ buôn may bán đắt nha.”
Cô ta rút năm chục tiền mặt ra đưa: “Khỏi thối.”
Rồi cô ta quay sang nhìn Lâm Tại Đường: “Tổng giám đốc Lâm giờ không thèm nói chuyện với tôi nữa à?”
Lâm Tại Đường vốn không học nổi sự khéo léo, với người anh không muốn nói chuyện thì là không muốn để ý tới thật. Lúc này anh chợt nhớ đến chuyện sau khi hai người chia tay, nhà họ Mạnh liền rút vốn khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, suýt chút nữa đẩy anh xuống địa ngục. Dù sau đó đã vượt qua được, nhưng Lâm Tại Đường cũng không thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không khí trở nên hơi kỳ lạ.
Ngô Thường thì thuộc dạng rất thích xem trò vui, dù trò vui đó có liên quan tới cô, cô vẫn có thể vừa bóc hạt dưa vừa coi cho được.
Cô đẩy ly cà phê vừa làm xong tới trước mặt Mạnh Nhược Tinh: “Xong rồi, chị mang đi không?”
“Không cần, tôi uống trên xe.” Mạnh Nhược Tinh đáp: “Ngon thì mai tôi lại ghé mua nữa, dạo này tôi đều ở Hải Châu. À đúng rồi, mấy lát bánh mì cô làm hôm trước cũng ngon lắm, Lâm Tại Đường từng mang tới cho tôi.”
“Giờ vẫn có mà.” Ngô Thường vội nói: “Chị muốn mua vài lát không?”
Cô đâu phải không nghe ra ẩn ý trong lời Mạnh Nhược Tinh, chỉ là cô hoàn toàn chẳng để tâm, lại còn muốn giúp chị Hứa bán thêm vài lát bánh mì. Chưa đợi Mạnh Nhược Tinh trả lời, cô đã quay người đi lấy bánh mì, vừa lấy vừa nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước Lâm Tại Đường ăn loại này nè.”
Thế là thuận nước đẩy thuyền bán luôn được bánh mì.
Mạnh Nhược Tinh đội lại chiếc mũ vành rộng, nói với Lâm Tại Đường: “Tương lai còn dài mà!”
Sau đó cô ta đẩy cửa bước ra ngoài.
Cô ta lái một chiếc siêu xe, bên cạnh xe còn đứng một người đàn ông. Hai người cùng lên xe, thế là đi mất.
Ngô Thường rướn cổ ra nhìn theo, không nói thì thôi, chứ thật lòng là cô ganh tỵ với tài lái xe của Mạnh Nhược Tinh thật.
“Chạy quá tốc độ rồi ha?” Cô nói.
Câu nói đó phá vỡ không khí trầm lặng trong quán.
Chị Hứa đập nhẹ một cái lên người cô, nói: “Thật là chịu không nổi em luôn!”
Lâm Tại Đường thì liếc cô một cái, nghĩ tới tối nay còn phải ngồi xe cô chở về Thiên Khê, tự dưng nhức đầu luôn.
Cũng may đối với hai người họ, trừ khúc chen ngang buổi tối đó ra, cả ngày hôm nay coi như không tệ.
Trên đường về, Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường: “Sao anh không chịu nói chuyện với cô ấy? Anh còn chưa quên được hả?”
Lâm Tại Đường không trả lời cô.
Khi người tên Mạnh Nhược Tinh biến mất, anh dần quên cô ta. Khi cô ta xuất hiện lại, anh mang theo bao cảm xúc: căm ghét cô ta, chán ghét cô ta, nhưng cũng có lúc thoáng nghĩ về ngày hai người yêu nhau.
“Anh vẫn chưa buông bỏ hoàn toàn.” Ngô Thường nói.
“Em có thể chắc chắn nói với anh, buông bỏ hẳn một người sẽ nhẹ nhàng tựa mây trôi gió lướt.”
“Thôi kệ đi, chúng ta hãy ăn mừng một ngày tuyệt vời này nhé!” Ngô Thường nói. “Lâu rồi em chưa vui đến thế! Em thấy cuộc sống đầy ắp hy vọng!”
Lâm Tại Đường hỏi: “Ăn mừng thế nào đây?”
“Em sẽ drift (**) cho anh xem!” Ngô Thường đáp.
Cô đặt tay lên cần số, liền bị Lâm Tại Đường chộp lấy.
“Em lái tử tế vào cho anh.” Anh nói.
“Anh phải xin em đã.” Ngô Thường nhí nhảnh đáp.
Bàn tay anh đang đặt lên mu bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô.
“Drift đi.” Anh thả tay.
Chú thích:
(*) Chủ nghĩa DINK (DINK ideology) là thuật ngữ chỉ lối sống của những cặp đôi có thu nhập kép (Double Income) và không có con cái (No Kids).
(**) Drift (Trượt bánh sau) là một kỹ thuật lái xe khi tài xế cố ý rẽ gấp, làm mất lực kéo, đồng thời duy trì kiểm soát và lái xe qua toàn bộ một góc cua. Kỹ thuật này làm cho góc trượt sau vượt quá góc trượt trước đến mức mà các bánh trước thường hướng ngược chiều với hướng rẽ.
P.S: Mình sẽ thay đổi xưng hô giữa chị Hứa và Lâm Tại Đường vì chị Hứa có vẻ hơn anh Lâm tầm 15 tuổi. Khi nào không còn dòng này là mình đã beta lại nha ~
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc