Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 32
Chương 32: Người bước ra từ cơn bão
*
Nửa đêm đầu, cả hai đều không thể chợp mắt.
Chiếc giường nhỏ hẹp đến mức họ phải giữ chừng mực, giữ lấy ranh giới lễ phép. Lâm Tại Đường không quen nằm chung giường với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Mạnh Nhược Tinh, nhưng cơ thể anh lại như đang phản bội ý chí của mình. Anh nhận ra rằng con người thật phức tạp, cả thể xác lẫn tinh thần đều rất phức tạp.
Gió bão bên ngoài vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, cơn bão lần này kéo dài một cách khác thường. Lâm Tại Đường ôm lấy vai, trông có vẻ lạnh, cô nói: “Hay là anh đắp chăn đi?”
“Chăn nhỏ quá. Anh đắp thì em sẽ không đắp được. Ngủ đi.” Lâm Tại Đường đáp.
“Em ngủ không được.” Ngô Thường nói: “Em sợ.”
“Sợ gì? Không phải người Thiên Khê tụi em quen với bão lắm rồi sao?”
“Em sợ em ngủ rồi, anh lại nổi tà ý gì với em.” Ngô Thường dứt khoát xoay người, đối diện với Lâm Tại Đường mà nằm, trong bóng tối khẽ nở một nụ cười.
Ngô Thường hiểu về người khác phái còn nhiều hơn Lâm Tại Đường hiểu. Nhìn bề ngoài, anh là người nghiêm khắc, giữ lễ, luôn giữ sự tôn trọng với phụ nữ, nhưng xét đến tận cùng, đó là vì sự kiêu ngạo trong thâm tâm anh. Anh không xem người khác ra gì.
Ngô Thường cố tình nghiêng người sát lại phía anh hơn một chút, nhờ vậy có thể nhìn rõ gương mặt anh. Anh vô thức né về sau, cô liền nắm lấy cổ áo sơ mi anh kéo mạnh anh trở lại: “Anh né gì vậy? Em có thể làm gì được anh chứ?”
Thấy Lâm Tại Đường như đang căng thẳng tột độ, cô lại hỏi: “Lâm Tại Đường, chẳng lẽ anh vẫn còn là trai còn ‘zin’ hả? Anh với Mạnh Nhược Tinh là kiểu tình yêu thuần khiết hả?”
Lâm Tại Đường biết Ngô Thường đang rảnh rỗi nên giở trò chọc ghẹo anh, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Không phải.”
“Vậy tiếc ghê. Em thật sự rất muốn quen bạn trai còn ‘zin’ á.” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường không nhịn được mà nói: “Em rảnh quá hay gì mà cứ nghĩ mấy chuyện đó hoài vậy? Lần trước thì nói chuyện trói buộc, lần này lại tới trai còn ‘zin’. Em tính gia nhập ngành công nghiệp phim heo luôn hả?”
Ngô Thường cười phá lên: “Vậy là anh hết căng thẳng rồi phải không?”
“Anh vốn dĩ có căng thẳng đâu.
Ngô Thường hiểu rõ, cách tốt nhất để phá vỡ sự gò bó giữa nam nữ chính là đừng xem đối phương là đàn ông. Cô trò chuyện với Lâm Tại Đường về những chuyện đó cũng không thấy khó xử, ngược lại, cô có triết lý sống riêng của mình. Chị Hứa thường nói, quán cà phê mà có Ngô Thường ở đó thì không khí liền trở nên khác biệt. Trong chuyện đối nhân xử thế, Ngô Thường đúng là được ông trời ưu ái.
Lâm Tại Đường cũng nhận ra điểm mạnh ấy của Ngô Thường, anh hỏi cô: “Em có muốn về làm việc ở Đèn Trang Tri Tinh Quang không?”
Ngô Thường bật ngồi dậy: “Làm gì cơ? Anh thấy em có thể làm gì?”
“Em sẽ trở thành một nhân viên kinh doanh xuất sắc. Về mặt này, em giỏi hơn anh. Từ năm 2006 anh đã phát hiện em có tiềm năng đó rồi. Em biết cách tiếp thị bản thân, biết cách trình bày sản phẩm, lại có sự thân thiện trời cho.”
Lâm Tại Đường nói ra nhận xét thật lòng của mình với Ngô Thường: “Em có thể thử xem sao.”
“Em từng xem ‘Vua Bán Hàng’ rồi đó.” Ngô Thường có vẻ đắc ý: “Anh nói đúng thật, em thấy mình cũng hợp làm sale đó. Bên Đèn Trang Tri Tinh Quang còn công việc nào khác phù hợp với em không?”
“Phu nhân tổng giám đốc?”
Lâm Tại Đường cũng bắt đầu giở giọng pha trò: “Tổng giám đốc bá đạo vì phu nhân mà vung tay tiêu xài, mua tặng hẳn một chiếc Alto cũ……”
“Em đang hỏi nghiêm túc đó nha!” Ngô Thường vỗ vào người Lâm Tại Đường, “Anh nói đàng hoàng cho em coi!”
“Em cũng có thể làm mấy công việc kiểu viết nội dung, nhưng hiện tại bên anh chưa cần.”
“Sao anh lại nghĩ em hợp với mấy việc đó?”
“Không phải em có làm thơ sao?”
“Sao anh biết?”
“Năm 2006 em từng nói rồi. Em bảo em hay viết mấy bài thơ dở ẹc không dám mang ra ánh sáng, còn đọc cho anh nghe mấy câu nữa mà.”
“Em đọc cho anh câu nào?”
Lâm Tại Đường không cần nghĩ ngợi, buột miệng nói ngay:
“Ngày hôm đó em đi ngang trước nhà anh
Mận đã chín rụng hết
Mứt dính đầy người em……”
Lâm Tại Đường đọc xong liền bật cười:
“Đúng là dở thật…”
Ngô Thường bị anh chê cũng không giận, cô chỉ đá anh hai cái, coi như nhắc anh phải giữ chút tôn trọng cho cô, dù gì thì sau này cô cũng có thể sẽ là một thi sĩ nổi đình nổi đám, đang lên như diều gặp gió của làng văn chương.
Lâm Tại Đường liền nói: “Được rồi, thi sĩ Ngô. Câu kia của em còn hay hơn nè:
“Trong nhà oi bức
Đẩy cửa ra
Còn nóng hơn……”
Lần này anh cười đến không dứt được, anh nhớ năm đó vì lịch sự nên phải cố nhịn không bật cười thành tiếng. Bây giờ thì lịch sự gì nữa, anh chỉ thấy chuyện đó buồn cười quá chừng.
Ngô Thường mặc kệ anh cười, đợi anh cười xong, cô chậm rãi hỏi: “Lạ ghê, sao anh nhớ kỹ vậy chứ? Lâm Tại Đường, chẳng lẽ anh…”
Lâm Tại Đường dùng chăn bịt miệng cô lại, nói:
“Em nghe đi, mưa lớn hơn rồi,
Gió cũng lớn hơn rồi.
Tụi mình đều rất sợ…
Em thấy không, thơ đời thường hay ghê, ai cũng có thể làm thơ được hết, anh cũng có thể.”
“Lâm Tại Đường, sớm muộn gì em cũng sẽ đầu độc cho anh câm luôn! Rồi moi óc anh ra nấu canh nữa đó!”
Ngô Thường bất ngờ ngồi đè lên người anh, vung nắm đấm đập xuống, Lâm Tại Đường vừa né vừa hỏi: “Cái người bị dính mứt mận chín nhừ đó là Bộc Quân Dương hả? Ngày tụi mình giả kết hôn em có làm thơ không? Làm cái gì…”
Anh đúng là một người kỳ quặc, bình thường ít nói là thế, nhưng lúc chọc người thì câu nào câu nấy tuôn ra không cần chuẩn bị trước. Ngô Thường đánh mệt rồi, cũng bị anh chọc đến bật cười, cô lăn trở về chỗ của mình, cười khúc khích. Không hiểu vì sao, cuộc trò chuyện kiểu này lại khiến cô thấy nhẹ lòng hơn, cả những chuyện về thơ ca mà bình thường cô rất ít khi nhắc tới với người khác, qua sự trêu chọc của anh, cô cảm thấy cũng chẳng có gì nghiêm trọng nữa, sau này chắc cũng có thể thoải mái nói với anh rồi.
Đây chính là điều mà Mạnh Nhược Tinh từng nghi ngờ không biết bao nhiêu lần, cũng là điều mà Lâm Tại Đường vẫn luôn không chịu nói ra. Anh tin rằng lòng mình ngay thẳng, quang minh lỗi lạc, nhưng ký ức về mùa hè năm đó thì vẫn rõ ràng lắm. Nếu có một ngày Mạnh Nhược Tinh biết được rằng người hướng dẫn viên mà anh gặp vào mùa hè năm 2006 chính là Ngô Thường, cô ta nhất định sẽ nói: Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà!
Sau đó, cả hai đều mệt và buồn ngủ.
Cơn bão kỳ lạ này dường như không tuân theo quy luật như những lần trước, như thể cố tình nán lại nơi đây lâu hơn bình thường. Mưa đập ào ào vào cửa sổ, như muốn xông thẳng vào nhà. Ngô Thường níu lấy tay áo của Lâm Tại Đường rồi thiếp đi. Lâm Tại Đường cũng ngủ thiếp đi.
Bị cơn bão giam cầm, đến sáng hôm sau họ mới được giải thoát. Mưa bên ngoài vẫn rơi, nhưng đã nhỏ dần, gió cũng dịu đi. Nguyễn Xuân Quế và Nguyễn Hương Ngọc từ đêm qua vẫn chưa nói thêm với nhau câu nào. Lúc này, Nguyễn Xuân Quế thay lại quần áo của mình, mở cửa bước ra. Nguyễn Hương Ngọc muốn giữ bà lại ăn miếng gì đó, nhưng bà nói: “Để dành lại mà lo mua quan tài cho mình đi!”
“Cảm ơn lời chúc tốt lành của bà, tôi sẽ cố sống thêm vài năm nữa.” Nguyễn Hương Ngọc cũng không muốn mãi nhún nhường, bèn đáp lại như vậy.
Nguyễn Xuân Quế quay đầu lại, trừng mắt đầy tức giận: “Con gái bà đúng là y chang bà.”
“Con gái tôi giống ai, trong lòng tôi tự biết, khỏi cần bà nói. Nếu sau này bà vẫn giữ cái bộ dạng quỷ quái này thì cũng đừng đến gặp tôi nữa. Tôi nói gì bà cũng không tin, cũng chẳng buồn nghe, bà đến đây chẳng qua là để xem tôi khổ sở. Nhưng tôi có gì để bà xem mà cười chê chứ?”
“Không có à?” Nguyễn Xuân Quế cười lạnh một tiếng: “Con gái bà đang bán thân đấy. Nó giống hệt bà, vì đạt được mục đích mà chẳng từ thủ đoạn nào.”
“Buôn với bán, cũng phải phân sang hèn cao thấp sao? Mấy người thì hơn được bao nhiêu chứ?” Nguyễn Hương Ngọc nói, “Lâm Tại Đường là đứa trẻ ngoan, tôi đã gặp ông nội nó rồi, đoán được là do ông nuôi lớn. Bà đừng làm hư nó.”
Nếu đã biết lời nói có thể làm người khác đau đến vậy, thì việc gì còn phải giả vờ làm thánh hiền? Bao nhiêu năm nay, những góc cạnh sắc bén của Nguyễn Hương Ngọc đã được bà cất giấu kỹ lưỡng, nhưng giờ phút này lại lộ ra hết. Vốn dĩ bà không phải người để mặc người khác chèn ép, điều đó thì Nguyễn Xuân Quế còn rõ hơn ai hết.
Bà chậm rãi bước đến trước mặt Nguyễn Hương Ngọc. Mưa vẫn rơi, tách hai người họ thành hai thế giới. Mưa đập lên ô của Nguyễn Xuân Quế, từng hạt to nhỏ lộp bộp không dứt, rất gấp.
Cuối cùng bà xoay người rời đi.
Cả đời này, Nguyễn Xuân Quế ghét nhất là những ngày mưa. Trời mưa luôn khiến bà nhớ đến ngày con tàu buộc phải quay đầu, nhớ đến việc mình không muốn quay về cưới chồng nên đã dứt khoát nhảy xuống biển.
Tính ra, chuyện đó cũng đã qua hơn ba mươi năm rồi.
Bà gọi điện cho Lâm Tại Đường, hỏi có phải bão đã thổi tung mái xưởng chưa. Lâm Tại Đường ở đầu dây bên kia đáp: “Mái mà dễ bị thổi bay vậy thì làm gì còn ngành sản xuất nữa?”
Phía đầu dây của anh còn vang lên tiếng của Ngô Thường: “Lâm Tại Đường, lại ăn cơm nè!”
“Sao Ngô Thường lại ở đó?” Nguyễn Xuân Quế hỏi.
“Hôm qua con để quên hồ sơ ở nhà, cô ấy mang tới giúp con.”
“Nhà? Nhà nào? Thiên Khê là nhà của con à? Con quên cội quên nguồn nhanh vậy sao?” Nguyễn Xuân Quế giận dữ cúp máy.
Lâm Tại Đường đoán chắc bà lại nổi đóa với ai đó, bèn nhắn tin cho bà: “Nếu Lâm Chử Súc lại giở trò đòi tiền thì bảo ông ấy tìm con. Tiền của mẹ thì mẹ cứ giữ lấy. Đừng động vào.”
Lâm Tại Đường cảm thấy đời người thật kỳ lạ, hai người đang ở bên cạnh anh bây giờ, Ngô Thường và Nguyễn Xuân Quế đều tham tiền cả.
Sáng hôm đó, vẫn là ăn mì gói, nhưng Ngô Thường lại muốn đổi cách ăn cho lạ miệng. Cô tìm được một chiếc nồi điện nhỏ, nấu mì cho Lâm Tại Đường và mấy quản lý dưới quyền anh. Nguyên liệu hạn chế, nhưng kỳ lạ là, mì vào nồi nhỏ của cô, mùi vị lại khác hẳn.
Mấy người chen chúc trong văn phòng của Lâm Tại Đường, vừa ăn vừa trò chuyện. Lâm Tại Đường nói: “Về sau mọi người giao lưu nhiều hơn nhé, Thường Thường sau này sẽ thường xuyên đến đây.”
Anh gọi cô là Thường Thường.
Mấy quản lý vỗ tay hoan nghênh, tiện thể tự giới thiệu nhanh một lượt. Có lão Tôn phụ trách sản xuất, Tiểu Dư phụ trách kiểm định chất lượng, Tiểu Vương phụ trách kho vận… Lúc này Ngô Thường mới nhận ra, không một ai họ Lâm. Lâm Tại Đường đã lặng lẽ hoàn thành công cuộc cải tổ nhân sự ở Đèn Trang Trí, Tinh Quang, hoàn toàn phi gia tộc hóa.
Cô khẽ hỏi anh: “Vậy em… có phải đã cản trở công cuộc cải cách của anh không? Người ta sẽ nghĩ em là vợ anh, rồi cho rằng cải cách của anh vẫn chưa triệt để…”
“Em đang nhận mức lương bán hàng thấp nhất, làm vị trí cơ bản nhất, không ảnh hưởng gì tới ai hết.” Lâm Tại Đường nói: “Làm tốt công việc bán hàng của em đi.”
Ngô Thường chỉ gật đầu, sau đó nói tiếp: “Anh biết em đã nhận được công việc ở một công ty danh tiếng ở Thượng Hải với mức lương năm hai mươi nghìn rồi chứ?”
“Bây giờ em đang bàn chuyện lương bổng với anh hả?”
“Rõ ràng vậy luôn sao?” Ngô Thường bày ra dáng vẻ cao ngạo: “Anh từng trải, anh biết công ty đó khó vào lắm đúng không? Vậy thì anh cũng hình dung được em là một nhân vật không vừa rồi ha? Anh không thể trả lương tối thiểu cho em được đâu.”
“Em biết làm bán hàng chủ yếu là ăn theo hoa hồng mà, đúng không?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Biết chứ.”
“Vậy thì cứ thể hiện bản lĩnh của em ra đi.” Lâm Tại Đường nói: “Trở thành người bán hàng giỏi nhất đi.”
“Vậy còn anh? Anh làm gì?”
“Anh phụ trách quản lý người bán hàng giỏi nhất.” Lâm Tại Đường cố tình chọc tức cô, nói xong còn nhún vai một cái: “Ai bảo anh là thế hệ thứ hai chứ!”
Ngô Thường chỉ hận không thể b*p ch*t anh, nghĩ vậy rồi, cô dùng ngón tay véo một miếng thịt trên cánh tay anh vặn một cái, Lâm Tại Đường đau đến bật ra một tiếng rên, sợ mấy người khác thấy được, liền vội vàng lấy lại vẻ bình thường.
“Cho nên em phải tập lái cho đàng hoàng.”
Lâm Tại Đường nói: “Sau này thế nào cũng phải dùng tới.”
“Dạ, tổng giám đốc Lâm.”
Chiếc xe đầu tiên trong đời Ngô Thường từng lái, chính là xe của Lâm Tại Đường.
Chiếc xe hơi này của Lâm Tại Đường, rất có phong cách của anh, nhìn qua thôi cũng thấy trầm ổn và chững chạc. Cô ngồi vào ghế lái, nhất thời lại không nhớ ra phải lái như nào. Học lái là chuyện của mấy năm trước rồi, lúc đó là do Nguyễn Hương Ngọc bảo cô đi học, cô vui vẻ chạy đi ngay.
Người của trường dạy lái hỏi cô muốn học loại xe nào, cô nói: “Xe tải lớn.”
“Đừng có giỡn nữa.” Giáo viên dạy lái nói.
“Nhưng em thật sự muốn học xe tải lớn, học xong rồi có thể làm tài xế xe hàng kiếm tiền.”
“Vậy em học loại xe thường đi, học xong có thể chạy taxi.”
“Cũng đúng.”
Trong đầu Ngô Thường lúc đó chỉ toàn là tiền, học lái xe cũng vì tiền, thậm chí không hề có tí ý nghĩ nào về chuyện tận hưởng: chẳng hạn như lái xe ra ngoài chơi. Đi chơi không tốn tiền xăng hả? Không tốn phí cao tốc hả? Không đi, không đi.
Trước khi lên xe, cô nói chuyện này với Lâm Tại Đường, Lâm Tại Đường nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: “Em không định lấy xe này đi chạy xe chui đó chứ?”
Mắt Ngô Thường sáng rực lên ngay tức thì: “Được hả anh?”
“Không được.”
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Em đừng có phá chiếc xe của anh.”
Lâm Tại Đường vốn là người không mặn mà gì với mấy món đồ xa xỉ, trên tay đeo đồng hồ hàng fake mà trị giá bản gốc cả một triệu. Cả đời này, thứ đắt tiền duy nhất mà anh thật sự thích chính là xe hơi.
Mặc dù thích, nhưng cũng có giới hạn. Ở Hải Châu, mấy cậu con nhà giàu lái siêu xe là chuyện thường tình, xe sáu bảy trăm, thậm chí cả chục triệu tấp nập trên phố, nhưng Lâm Tại Đường thì không như vậy.
Chiếc xe mà anh cho Ngô Thường lái là chiếc sedan anh mua từ bảy tám năm trước, lúc mua chưa tới một triệu, dòng xe này là một mẫu kinh điển, Lâm Tại Đường thích nhất chính là nó. Nếu Ngô Thường thật sự lấy xe này đi chạy xe chui, có khi anh sẽ không nhịn được mà đánh cho cô một trận.
Lâm Tại Đường đích thân theo Ngô Thường luyện lái.
Lúc này đã hơn mười giờ tối, anh vừa từ nhà xưởng quay về Thiên Khê, ăn xong bữa tối vẫn còn chút thời gian để tiêu cơm. Cuộc sống bỗng dưng trở nên thong thả dễ chịu, cả người anh cũng dần dần có sinh khí lại.
Gió đêm thổi lồng lộng, hai người một trước một sau lên xe.
Diệp Mạn Văn đang đứng trên lầu hai gọi điện cho Nguyễn Hương Ngọc, thấy cảnh đó liền nói: “Hai đứa này, cho dù là đang diễn trò thì cũng có chút thật lòng trong đó.”
“Sao mẹ lại nói vậy?” Nguyễn Hương Ngọc hỏi.
“Lâm Tại Đường bản tính lương thiện, Thường Thường cũng vậy. Cả hai đều biết nghĩ cho nhau, chẳng thua gì vợ chồng thật.”
Diệp Mạn Văn liền kể chuyện chiếc xe cho Nguyễn Hương Ngọc nghe, Nguyễn Hương Ngọc ở đầu dây bên kia im lặng thật lâu rồi nói: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Vì quán mì đang sửa chữa nên Nguyễn Hương Ngọc thuê một căn phòng nhỏ gần đó.
Căn phòng nhỏ trong khu phố cổ khá tồi tàn, nhưng vì nằm sát bên quán mì, mỗi ngày làm việc cũng tiện nên bà thấy vậy là ổn rồi.
Lúc Ngô Thường đến thăm bà, vì thương bà quá nên cô liền sắm cho bà một cái nệm, lại còn mua thêm rất nhiều hoa. Thế là căn nhà nhỏ của bà cũng có chút hơi ấm.
Lúc bà đang gọi điện thoại, bên ngoài có một người đàn ông cứ quanh quẩn trước cửa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây, đeo kính, trông thật thà chất phác.
Nguyễn Hương Ngọc nhận ra ông, người này làm trong cơ quan nhà nước, trước đây mỗi sáng thường đến quán bà ăn mì.
Người như vậy, bà cũng từng gặp qua vài lần.
Tuy Nguyễn Hương Ngọc đã ngoài năm mươi, nhưng nét đẹp vẫn còn hiện rõ từ dáng xương đến làn da, tuy ăn mặc đơn giản, nhưng từng cử chỉ đều nhẹ nhàng dịu dàng.
Vẫn có người thầm thương trộm nhớ bà.
Bà thấy người đàn ông ấy đặt bó hoa nhỏ giấu sau lưng xuống trước cửa nhà bà rồi vội vàng bỏ đi.
Lúc này liền nghe Diệp Mạn Văn nói: “Trời ơi, chưa ra khỏi cổng làng mà suýt nữa tông vô cửa nhà người ta luôn rồi đó!”
Chứ còn gì nữa, Ngô Thường chưa quen tay, đạp thắng với đạp ga cũng không phân biệt rõ, suýt nữa đạp một phát lao thẳng lên. May mà tới phút chót cô kịp phản ứng, nếu không thì chiếc xe của Lâm Tại Đường chắc tiêu rồi.
Cô nghe thấy tiếng Lâm Tại Đường hít một hơi lạnh, cứ tưởng sẽ bị anh chửi một trận té tát, ai ngờ đợi một hồi lâu, Lâm Tại Đường vẫn không nói tiếng nào.
Cô quay đầu nhìn anh nói: “Nếu anh muốn mắng em thì cứ mắng đi.”
Tim Lâm Tại Đường như rỉ máu, nhưng mặt mày vẫn bình thản, nói: “An toàn là trên hết, em từ từ thôi. Chỗ này trước trạm xe buýt có con đường nhỏ, không người không xe, đi đi, tập tiếp.”
“Nhưng mà… em có phải là… phải quẹo đầu xe ra trước không?”
“Em xuống đi, để anh làm.”
Lâm Tại Đường đúng là người có tính nhẫn nại, Ngô Thường xuống xe, anh ngồi vào, lại giảng lại cho cô một lượt về mấy nút bấm, sau đó từ từ quay đầu xe lại ngay ngắn, hoàn toàn không hề khoe kỹ thuật.
“Anh giỏi thiệt đó.” Ngô Thường khen anh.
“Em rồi cũng sẽ giỏi thôi.” Lâm Tại Đường đáp: “Bây giờ, mời em lên xe, từ từ chạy xe ra ngoài.”
Lần này Ngô Thường nghe ra được trong lời anh có chút xót xe, cô cười cong cả người rồi lên xe.
“Được rồi được rồi, em sẽ lái đàng hoàng.”
Khi cô từ từ lái xe rời khỏi Thiên Khê, bỗng nhiên phát hiện một chuyện: Cảnh Thiên Khê mà cô thấy từ ghế lái, không giống với Thiên Khê cô từng đi bộ nhìn thấy.
Cô ngạc nhiên hỏi Lâm Tại Đường: “Tại sao kỳ vậy anh?”
“Vì tâm trạng khác, vị trí cũng khác. Đó là lý do đôi khi anh thích lái xe ra ngoài đi một vòng.”
Lâm Tại Đường kiên nhẫn trả lời.
“Anh thích lái xe đi dạo hả?”
Ngô Thường hỏi xong thì nhớ lại trước đây cũng từng thấy Lâm Tại Đường lái chiếc bán tải lớn, chất đầy đồ cắm trại rồi đi đâu đó.
“Thỉnh thoảng đi cắm trại.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường bĩu môi, trong lòng hiểu rõ, cũng không hỏi thêm. Nhưng lại muốn giỡn chơi một chút, bèn nói: “Vậy sau này tụi mình cùng đi chơi. Hai đứa mình là anh em tốt, có gì nói đó. Chỉ cần anh trả giá hợp lý, em sẽ chơi với anh tới bến luôn.”
Lâm Tại Đường thở dài: “Chơi hay không để tính sau, nhưng em không thấy cái câu ‘em chơi với anh tới bến’ nghe nó… hơi kỳ kỳ sao?”
Ngô Thường phản ứng lại, mắng anh: “Anh đúng là đầu óc dơ thật đó. Cho nên mới nhìn đâu, nghe gì cũng thành dơ.”
“Đầu óc em không dơ à? Vậy sao em với bạn thân của em cứ muốn trói anh lại?”
“Anh không thấy mình đôi khi trông giống dân thích bị ngược đãi hả?” Ngô Thường hỏi.
“Em cứ phải dựa vào ngoại hình mà phán xét người ta sao?”
“Đúng rồi đó. Chọc tức anh luôn.”
Cô hạ kính xe xuống, gió đêm thổi ùa vào người họ. Mùi biển tanh mằn mặn, nhưng lại mang theo cảm giác tự do. Ngô Thường cứ chạy tới chạy lui trên con đường nhỏ đó, Lâm Tại Đường luôn miệng chỉ cô cách quay đầu, quẹo cua, đổi làn.
Cô rất nhanh đã nhớ lại những gì thầy dạy lúc trước ở trường lái, bắt đầu thấy có cảm giác rồi.
Lúc này Lâm Tại Đường lại nói: “Em có năng khiếu lắm đó, nếu em đạp thắng nhẹ tay hơn chút nữa, thì đúng là hoàn hảo luôn.”
Chỉ là… anh thật sự ngại nói thẳng ra: “Em có thù với thắng xe hả? Em đạp từng cú từng cú vậy không thấy mắc ói hả?”
May mà Ngô Thường hiểu ý anh, cô hỏi thẳng: “Anh có phải bị em đạp phanh đến muốn ói không?”
“Đúng vậy.” Lâm Tại Đường gật đầu.
Trước giờ anh không biết chuyện đi theo người ta luyện lái xe lại cực hình như vậy, giờ thì hiểu rồi vì sao ai đi kèm tập lái cũng toàn chửi người ta. Chỉ tiếc là anh không biết chửi.
Ngô Thường có chút nghiện rồi, còn cảm ơn anh, sau đó mời anh tối mai tiếp tục đi cùng cô luyện xe.
Lâm Tại Đường mới nói để anh sắp xếp tài xế đi cùng cô.
Ngô Thường lại cảm thấy tài xế người ta cũng cần nghỉ ngơi, bắt người ta theo mình hoài thì không hay. Cuối cùng, Lâm Tại Đường đành phải đồng ý với cô: “Được rồi, vẫn là anh đi với em luyện tiếp. Để mình anh chịu đòn là được chứ gì!”
Ngô Thường càng ngày càng ghiền lái xe, quyết định tự mình lái xe đi Hải Châu thành.
Chủ yếu là có ba việc:
Thứ nhất là đi thăm Nguyễn Hương Ngọc, xem tiến độ sửa sang quán mì. Thứ hai là đến công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang làm thủ tục nhận việc, tập huấn trước khi nhận ca. Thứ ba là đưa hai món sản phẩm mới cho quán cà phê của chị Hứa.
Tinh thần của cô như bật máy, tràn đầy năng lượng. Thể lực của cô cũng rất tốt, ban ngày theo Diệp Mạn Văn học nghề bếp, đến tối lại không ảnh hưởng chuyện gì.
Tập lái xe, đọc tài liệu, nghiên cứu bánh trái, còn dư mười mấy phút để gọi điện cho Tống Cảnh.
Lâm Tại Đường nhìn cô như vậy, liền nói: “Cái thân thể dẻo dai vậy mà không đi công trường khiêng gạch thì uổng quá.”
Ngô Thường liền nói: “Anh tưởng em chưa từng nghĩ tới hả? Em còn từng muốn lên tàu làm đầu bếp nữa đó! Như vậy là được đi khắp thế giới miễn phí luôn!”
“Muốn đi khắp thế giới dữ vậy hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.”
Lúc nói mấy lời đó, hai người họ đang đứng bên bờ biển Thiên Khê, Ngô Thường đưa tay chỉ về phía xa: “Anh thấy không? Em muốn đến bờ biển kia, còn có cả những nơi ngoài đường bờ biển nữa!”
Lâm Tại Đường nheo mắt nhìn theo, nhưng hướng cô chỉ, anh không nhìn rõ. Anh nói: “Anh sẽ không rời khỏi Hải Châu nữa, nhưng ánh đèn của anh sẽ chiếu sáng con đường em đi.”
Lâm Tại Đường ngẩng đầu nhìn lên trời, còn Ngô Thường thì dõi mắt nhìn thật xa về phía bên kia bờ.
Trên thế giới này, vốn dĩ đã có vô số điểm tận cùng khác nhau.
Sáng hôm sau, Lâm Tại Đường ngồi lên xe của “Ngô Thường”. Đây là lần đầu tiên Ngô Thường thật sự tự lái xe lên đường. Họ xuất phát từ Thiên Khê, chạy về hướng Hải Châu. Trời đang lất phất mưa, sương mù bốc lên từ mặt biển. Xe chạy trên con đường ven biển, một bên là núi, một bên là biển. Mỗi lần quẹo cua, Ngô Thường thì lúc thì cảm giác như sắp đâm vào vách núi, lúc lại thấy mình như sắp lao thẳng xuống biển.
Lâm Tại Đường nắm chặt tay cầm cửa xe, ngoài mấy lần nói “chạy chậm thôi, chậm nữa đi”, còn lại anh đều ráng nhịn không hé môi.
Anh phát hiện mình bị say xe. Nói chính xác hơn là… anh say xe của Ngô Thường.
Bản thân Ngô Thường cũng hoảng, vừa xoay vô lăng vừa kêu lên: “Đâm rồi đâm rồi!”
Lâm Tại Đường không nhịn được la lên: “Chưa mà, còn xa lắc đó bà!!”
“Vậy hả?”
“Chứ không hả!”
“Ờ… á!”
Dọc đường Ngô Thường cứ la hét hoảng hốt, Lâm Tại Đường ráng nhịn cơn buồn nôn, cuối cùng cũng đi cùng cô đến được phố cổ.
Cô hỏi anh có muốn đi ăn một tô mì không, Lâm Tại Đường lắc đầu, vịn vào gốc cây mà nôn.
Cô lại hỏi buổi tối có cần cô chở anh về Thiên Khê không, anh xua tay nói: “Thôi khỏi đi, em đừng nói chuyện với anh nữa.”
Thế là Ngô Thường hí hửng đi gặp Nguyễn Hương Ngọc.
Lúc này mẹ cô đang đội một cái khăn vuông trên đầu, đang cùng với hai ông chú quét vôi bức tường.
Hai căn nhỏ được đập thông nhìn rộng rãi sáng sủa hơn hẳn, Nguyễn Hương Ngọc còn bọc gỗ tự nhiên vào mấy góc nhà, làm cho cả căn phòng trông rất mộc mạc, hoài cổ.
Ngô Thường kéo mẹ ngồi xuống, nhất quyết phải bóp lưng cho bà. Nguyễn Hương Ngọc cũng ngồi yên đó, để cô muốn làm gì thì làm.
“Có chuyện gì muốn nói phải không?” Nguyễn Hương Ngọc thấy cô cứ cười hoài liền hỏi.
Ngô Thường thật sự không giấu được chuyện trong lòng, liền ngồi thụp xuống trước mặt bà mà nói: “Kính thưa quý bà Nguyễn Hương Ngọc yêu dấu của con, con tìm được việc làm rồi nè!”
Mắt mày Nguyễn Hương Ngọc lập tức tươi lên: “Việc gì vậy con?”
“Con sắp đi làm bán hàng cho Đèn Trang Trí Tinh Quang!” Ngô Thường phấn khởi rạng rỡ: “Mẹ ơi, con sẽ làm việc này đàng hoàng, con sẽ bán đèn đi khắp thế giới! Con sẽ trở thành người bán hàng giỏi nhất!”
“Con muốn làm bán hàng hả?” Nguyễn Hương Ngọc hơi lo lắng:
“Mẹ tưởng con thích viết lách, làm mấy việc liên quan tới chữ nghĩa cơ.”
“Công việc con tìm được ở Thượng Hải đúng là công việc mơ ước thật.” Ngô Thường nói, “Nhưng con người thì phải sống mà mẹ! Con nghĩ thoáng lắm, chỉ cần kiếm ra tiền, không phạm pháp, không trái đạo lý, cái gì con cũng có thể làm được!”
“Ở chung với Lâm Tại Đường có vui không con?” Nguyễn Hương Ngọc lại hỏi.
“Vui chứ mẹ.” Ngô Thường nói: “Mẹ biết không, con cảm thấy cuộc sống này tràn đầy hy vọng luôn đó.”
Ngô Thường đang mơ về một cuộc sống hoàn toàn mới, nơi cô được ở bên bà ngoại và mẹ, có một công việc đầy thử thách.
Cô tưởng tượng về tương lai của mình, đó sẽ là một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.
Lúc đó cô thật ngây thơ.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc