Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 31
Chương 31: Người bị bão giam cầm
*
Ngô Thường cầm ô đứng ở trạm xe buýt, mưa ngoài trời mỗi lúc một lớn.
Cơn bão này đã âm ỉ suốt một tuần, cuối cùng cũng đến đúng hẹn. Ngô Thường không thích thời tiết có bão, mỗi lần bão đi qua, làng Thiên Khê đều tan hoang, tả tơi chẳng còn hình dạng.
Đáng ra hôm nay cô không nên ra ngoài, nhưng vì trưa nay sau khi ăn xong, Lâm Tại Đường rời nhà mà quên mang theo một tài liệu quan trọng, nên cô định mang đến nhà xưởng cho anh.
Người dân Thiên Khê chẳng mấy khi tỏ vẻ kính sợ bão, vì ở nơi này, bão là chuyện thường như cơm bữa. Gần như suốt mùa hè đều là mùa mưa, mưa to gió lớn, đến rồi đi. Cũng có những hôm mưa lất phất kéo dài, khiến người ta cảm thấy như sắp mốc lên đến nơi. Trước khi ra cửa, Diệp Mạn Văn bảo cô mặc áo mưa, cô nói không mặc đâu, áo mưa bí lắm. Ngô Thường rất ghét cái cảm giác đó, như thể cả người bị bọc trong lớp màng bọc thực phẩm, hoàn toàn không thể thở nổi. Ngược lại cô lại thích đi dưới mưa, có một kiểu sảng khoái khó tả.
Xe buýt mãi vẫn chưa tới, cô đứng đó, nhìn quanh những cảnh vật quen thuộc, chợt nhớ đến vài năm trước, khi cô dắt Lâm Tại Đường đi vòng vòng quanh đây, cũng từng ghé qua ngôi làng nơi có nhà xưởng. Ngôi làng đó tên là làng Lâm Hải. Thật lạ, làng Thiên Khê nằm ngay sát biển mà lại gọi là Thiên Khê, còn làng Lâm Hải thì chẳng hề gần biển, vậy mà lại tên là Lâm Hải. Dân làng Lâm Hải nhờ giải tỏa đất mà phát tài, có người lên Hải Châu mua nhà, tìm việc làm, sống những ngày yên ổn sung túc; có người thì chuyển sang sống ở làng bên, tìm được việc trong nhà xưởng mới xây. Cũng có người, tiền mới vừa đến tay mấy hôm đã lại trắng tay như cũ.
Đó cũng là một bức tranh muôn mặt của thế gian.
Hồi đó bà Tiêu từng đến xem náo nhiệt, về kể với họ: mấy ngày đó, ngân hàng, công ty bất động sản, đủ hạng người đều chờ sẵn ở đó, nhà nào tiền vừa vào tài khoản là có người xúi đi gửi ngân hàng, mua nhà. Trong số đó còn lẫn lộn vài nhóm tài chính phi chính quy, có cả những trò đỏ đen. Có người mới phất lên, nghĩ chơi cho vui vài ván, chơi tới chơi lui, tiền cũng bay sạch.
Kiếm tiền đã khó, giữ được tiền lại càng khó. Như Lâm Tại Đường, tiếp quản một xí nghiệp gia đình ngày càng suy sụp, muốn vực dậy lại còn khó hơn.
Mưa lớn lắm, Ngô Thường bước lên xe buýt, nói cô sẽ xuống ở Lâm Hải. Tài xế liền quay đầu hỏi cô:
“Làm ở Lâm Hải hả?”
“Tôi nói cô cẩn thận chút nha, mấy bữa nay làng Lâm Hải loạn lắm đó. Nghe nói là nhà xưởng mất đồ hay gì đó.”
Tài xế dặn dò Ngô Thường: “Còn có hai thằng điên vì cờ bạc ngồi dưới cái cổng làng, cô nhớ tránh tụi nó ra nha.”
Ngô Thường lại gật đầu.
Mưa lớn đập vào cửa kính xe, Ngô Thường tựa đầu vào đó, người cứ mơ mơ màng màng, bắt đầu thấy buồn ngủ. Lúc xuống xe, mặt đường trơn trượt, cô không cẩn thận ngã cái rầm xuống đất, quần ướt hết, cả người trông vừa thảm hại vừa buồn cười. Hai gã điên ngồi dưới cổng làng giơ cái dù rách tả tơi dính nước mưa chĩa về phía cô mà cười hô hố, Ngô Thường không dám lên tiếng, vội nhấc chân bỏ chạy.
Cô chạy, mấy gã điên đuổi theo sau, cảnh tượng vừa kinh hoàng vừa nực cười.
Gió lớn quá, ô của cô bị thổi nghiêng ngả, đến chốt bảo vệ phải gõ cửa kính một lúc lâu mới có một ông lão mở hé cửa sổ ra, chỉ cho cô đường đến xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang. Ngô Thường lại leo lên xe trung chuyển, cuối cùng cũng tới được nhà xưởng. Lúc cô lên xe, gã điên phía sau đang móc mông.
Trông chẳng ra con người nữa rồi. Lâm Tại Đường mà phá sản, có khi cũng thành cái dạng móc mông điên khùng vậy không chừng? Ngô Thường tưởng tượng ra cái cảnh đó, lập tức lắc đầu thật mạnh: “Không thể nhìn nổi.”
Đây là lần đầu tiên cô đến làng Lâm Hải sau khi được cải tạo.
Cô đã không còn nhớ làng Lâm Hải trước kia trông như thế nào nữa rồi, bây giờ làng Lâm Hải thực sự đã xây lên từng dãy nhà xưởng san sát. Khi nãy ngồi trên xe trung chuyển, cô có thấy máy móc hạng nặng, thùng hàng và nhiều thứ khác nữa, nhưng vì mưa quá to nên cô chẳng nhìn rõ được. Trong lòng mơ hồ cảm thấy thật hùng vĩ, đồng thời cũng có chút ít hiểu hơn về công việc của Lâm Tại Đường.
Hôm nay vì có bão, Lâm Tại Đường cho công nhân tan ca sớm. Trong xưởng chỉ còn lại anh và vài người quản lý, đang xem xét bộ khuôn mẫu của máy móc mới. Bên trong vang lên những tiếng “đinh đinh đang đang”, may mà rất sạch sẽ. Đây có lẽ chính là hình ảnh nhà xưởng hiện đại mà Lâm Tại Đường từng mơ ước. Vì điều đó, anh gần như đã đem hết tài sản ra đánh cược.
“Lâm Tại Đường.” Ngô Thường gọi anh.
Lâm Tại Đường nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, anh nhìn thấy Ngô Thường bị mưa tạt ướt sũng. Trông cô thật thảm hại, tóc ướt bết vào mặt, quần áo dính sát người, trong tay ôm một túi tài liệu được bọc kín bằng nhiều lớp túi ni lông.
“Sao em lại tới đây?” Lâm Tại Đường vội vàng bước nhanh về phía cô, lúc này còn không quên giới thiệu với mấy người quản lý: “Đây là vợ tôi, Ngô Thường.”
Vợ.
Chữ “vợ” nghe vừa xa lạ lại khiến Ngô Thường bối rối. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Lâm Tại Đường đã đứng ngay trước mặt cô, trách móc: “Trời bão mà em còn ra ngoài làm gì?”
Ngô Thường giơ túi tài liệu lên: “Không phải vì cái này sao! Ngoại nói anh bỏ quên, sợ trễ việc của anh. Gọi điện cho anh hoài mà không được.”
Túi tài liệu ấy thực sự được họ bảo vệ rất kỹ. Lâm Tại Đường nhìn túi tài liệu rồi lại nhìn Ngô Thường, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm nóng.
“Xin lỗi, trời bão tín hiệu kém. Nghe nói trạm phát sóng bên đó bị hỏng rồi.” Lâm Tại Đường nhận lấy túi tài liệu, thấy Ngô Thường đang run lẩy bẩy, liền dặn các quản lý kiểm tra lại kích thước khuôn, rồi kéo Ngô Thường về văn phòng của anh.
Văn phòng của anh thật ra không thể gọi là văn phòng được.
Bên trong chất đầy tài liệu và mẫu hàng, gần như không có chỗ để đặt chân. Trong góc còn để một chiếc giường xếp, trên đó là một chiếc chăn mỏng xếp gọn. Môi trường làm việc của Lâm Tại Đường hoàn toàn không giống với vẻ ngoài bóng bẩy của anh.
Lâm Tại Đường lấy từ trong tủ sắt ra một chiếc sơ mi và một cái quần dài đưa cho Ngô Thường, bảo cô thay vào.
“Cái này… có ổn không?” Ngô Thường nói, “Đây đều là đồ của anh mà.” Vừa nói, cô vừa ướm thử lên người, nhưng cũng chẳng chờ câu trả lời, thay ngay cho xong đã.
Lâm Tại Đường cũng không nói gì, bước ra ngoài văn phòng, đóng cửa lại.
Bên trong vang lên tiếng động thay đồ, anh có chút ngượng ngùng, liền bước thêm vài bước ra xa hơn. Mãi cho đến lúc ấy, trong lòng anh mới dần lắng xuống. Vừa rồi khi thấy Ngô Thường xuất hiện, cảm giác kinh ngạc và ấm áp đồng loạt trào dâng trong tim anh. Diệp Mạn Văn và Ngô Thường coi trọng, trân trọng công việc của anh đến mức này, thật sự vượt ngoài dự liệu của anh. Ngô Thường và người nhà cô, đúng là những người rất tốt.
“Vào đi!”
“Em thay xong rồi.” Ngô Thường nói từ bên trong: “Anh có thể vào rồi đó.”
Lâm Tại Đường có phần buồn cười, trước khi vào còn ra vẻ trịnh trọng gõ cửa, như thể sợ bên trong chưa tiện vậy. Ngô Thường cũng phối hợp với anh: “Xin mời~”
Lúc này anh mới đẩy cửa bước vào.
Anh trông thấy một cô gái thật đáng yêu.
Cô gái búi tóc ướt l*n đ*nh đầu, mấy lọn tóc con rủ xuống hai bên má; mặc chiếc sơ mi rộng thùng thình, kéo cao chiếc quần tây lên tận eo, nhét vạt áo vào trong quần rồi dùng một sợi dây buộc lại. Ống quần quá dài nên cô xắn lên, trông cứ như sắp xuống biển kéo lưới.
Cô xoay một vòng trước mặt Lâm Tại Đường, hỏi anh: “Thế nào? Có phong thái tinh anh đô thị chưa?”
“Không hiểu sao, bộ vest đang đẹp vậy mà lên người em lại mặc ra cảm giác như bao tải…” Lâm Tại Đường trêu cô, rồi đưa cho cô ly nước sôi vừa mới đun: “Uống chút nước đi, kẻo cảm lạnh.”
Ngô Thường nhận lấy ly nước, má phồng lên thổi nhẹ, hơi nóng bốc lên mờ cả sống mũi. Cô áp sát môi vào miệng ly, nhấp một ngụm, rồi thêm một ngụm nữa, thân thể dần dần ấm lại.
Lâm Tại Đường cứ thế nhìn cô. Cô thoải mái đến mức chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của anh. Cô thoải mái, anh cũng thấy thoải mái, bèn ngồi xuống chiếc giường gấp mà xem tài liệu. Nhưng vừa ngồi xuống, chiếc giường phát ra một tiếng kẽo kẹt đầy mờ ám. Ngô Thường dừng uống nước, anh cũng dừng hẳn động tác, cả người như đang nửa ngồi nửa đứng, quay sang hỏi cô:
“Em nhìn gì thế?”
“Em xem coi quần anh có rách không đó. Hì hì.” Ngô Thường đáp, rồi lại cúi đầu uống tiếp.
“Kẽo kẹt”
Một tiếng nữa vang lên, Lâm Tại Đường rốt cuộc cũng ngồi hẳn xuống.
Tập tài liệu mà Ngô Thường mang đến thực ra cũng không gấp gáp gì, nếu gấp thì Lâm Tại Đường đã chẳng quên. Đó là tư liệu về Hội chợ Canton mùa thu, năm nay Đèn Trang Trí Tinh Quang muốn đem vài mẫu đèn mới ra mắt tại hội chợ, cũng là lý do dạo gần đây Lâm Tại Đường bận túi bụi.
Hội chợ Canton vào mỗi mùa xuân và mùa thu, đối với biết bao doanh nghiệp tư nhân mà nói, chính là cọng rơm cứu mạng. Từ lần đầu tiên năm 2000 đi cùng ông nội Lâm Hiển Tổ, Lâm Tại Đường chưa từng bỏ lỡ một kỳ nào. Dù có đang ở nước ngoài, anh cũng sẽ tìm cách quay về. Lâm Hiển Tổ từng nói: Hội chợ Canton là một kênh giao lưu quan trọng giữa doanh nghiệp trong nước với thế giới, nhìn xem mình thế nào, rồi nhìn người ta thế nào, sẽ biết khoảng cách ở đâu.
“Có phải tài liệu rất quan trọng không? Em không mang tới muộn chứ? Ngoại sợ lỡ mất việc của anh.” Ngô Thường bắt chước giọng điệu của Diệp Mạn Văn nói: “Không phải hợp đồng quan trọng, mà hôm nay không ký được thì toi đời chứ?”
Lâm Tại Đường nghe vậy bật cười: “Rất quan trọng, cực kỳ quan trọng. Em với ngoại thật sự giúp anh một việc lớn.”
“Ở nhà, ngoại còn đan cho anh một cái giỏ tài liệu có thể khóa được ấy. Sau này anh ở lại Thiên Khê, cứ để tài liệu vào đó, mỗi ngày trước khi đi nhớ nhìn một cái.”
Lâm Tại Đường bỗng thấy mắt mình nong nóng, anh nói: “Đừng để ngoại phải lo lắng nữa. Lỡ sau này Đèn Trang Trí Tinh Quang phá sản, ngoại chẳng phải phí công sao.”
“Phá sản thì để tài liệu thanh lý phá sản vào trong ấy chứ sao.”
Ngô Thường đứng dậy tham quan văn phòng của anh, Lâm Tại Đường cũng đứng dậy giãn lưng một chút. Cái giường xếp này nằm thì còn tạm, chứ với chiều cao của anh mà ngồi mười lăm phút là đau lưng ngay.
Gió bên ngoài bắt đầu rít lên, thổi bay những cành cây gãy đầy trời. Một cành trong số đó đập mạnh vào cửa sổ, “bụp” một tiếng khiến Ngô Thường giật nảy mình. Cô hét lên một tiếng, không kịp suy nghĩ gì đã nhảy vọt ra sau lưng Lâm Tại Đường trốn, hai tay bấu lấy vạt áo sau lưng anh.
“Phải đập thì đập anh nào cao trước nha!”
Cô vừa cười khúc khích vừa nói. Thấy Lâm Tại Đường đứng yên không nhúc nhích, cả người như cứng đờ, cô liền thò đầu ra hỏi: “Anh có sợ không vậy?”
Lâm Tại Đường không trả lời, chỉ gỡ tay cô ra rồi nói: “Hôm nay chắc về không được đâu. Tối nay chỉ có mì gói thôi.”
“Em dùng điện thoại bàn gọi cho ngoại báo một tiếng đi.” Lâm Tại Đường nói: “Đừng để ngoại lo.”
“Ờ đúng.” Ngô Thường mới nhớ báo bình an, Diệp Mạn Văn dặn cô tuyệt đối đừng ra ngoài lung tung, bão đến sớm vài tiếng, lại gấp như vậy, ra ngoài nguy hiểm lắm.
Ngô Thường “Dạ dạ dạ” trả lời, cuối cùng cúp máy.
Lâm Tại Đường lúc này hỏi: “Em biết lái xe không?”
“Biết chứ.” Ngô Thường nói: “Hồi năm ba, mẹ bảo em đi học lái xe. Nghỉ hè em đi học luôn.”
“Lái bao giờ chưa? Sau khi lấy bằng ấy.” Lâm Tại Đường lại hỏi.
Ngô Thường lắc đầu.
“Vậy là không biết. Ít nhất là biết nửa vời.”
“Anh làm gì thế?” Ngô Thường bị anh nói mà rối hết cả đầu.
“Lái xe đi, sau này ra ngoài tiện hơn.” Lâm Tại Đường nói: “Anh còn chiếc xe hơi chưa bán, em cứ dùng tạm đi.” Sợ cô hiểu lầm, anh giải thích: “Không phải anh keo kiệt, đáng ra anh nên mua xe mới cho em, nhưng giờ anh không có tiền. Anh nghèo lắm.”
“Anh đâu có nghĩa vụ gì đâu mà.” Ngô Thường nói: “Anh nói vậy kỳ lắm, anh không có nghĩa vụ phải mua xe cho em.”
“Không phải vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Trong mắt người ngoài, anh là có nghĩa vụ đó.”
“Anh mua xe cho em là vì sợ người ta nhìn vào đánh giá sao?” Ngô Thường nhíu mày, cô nói: “Anh lạ quá à, người ta nghĩ gì thì…”
“Không phải, anh chỉ hy vọng lần sau khi em ra đường gặp mưa, em đừng bị ướt như vậy nữa.”
Hu hu hu.
Đúng vậy, khi Ngô Thường nghe anh nói câu này, trong lòng cô bỗng bật ra tiếng “hu hu hu”. Hu hu hu, anh là một người tốt bụng thật sự.
“Dĩ nhiên, ngày bão thì tốt nhất là đừng ra đường, cái đó ai cũng biết mà.” Lâm Tại Đường lại nói: “Ngoại ở nhà một mình ổn không? Lỡ có chuyện gì thì sao?”
“Anh đừng lo, trong làng sắp xếp ổn hết rồi. Làng Thiên Khê sát biển mà, mỗi lần có bão là làng đều chuẩn bị trước cả. Tụi em quen rồi.”
“Anh không có nhiều ấn tượng về bão.” Lâm Tại Đường nói: “Chỉ nhớ lúc học cấp hai có một lần bão khiến anh với ông nội bị kẹt lại trong văn phòng, ông kể cho anh nghe nhiều chuyện lắm. Anh chỉ nhớ được lần đó một chút thôi.”
“Ông kể chuyện gì vậy?” Ngô Thường lại hỏi.
“Ông nội anh ban đầu không mang họ Lâm đâu, ông được nhận làm con nuôi. Nghe nói nhà trước của ông cũng là danh gia vọng tộc, ông nội đúng nghĩa là một ‘thiếu gia’…”
“Ồ ồ ồ ồ. Ông nội anh nhìn rất nho nhã, kiểu người có học thức đầy bụng vậy đó. Tên của anh cũng là ông đặt cho hả?”
“Ừ, đúng rồi.”
Lâm Tại Đường chìm vào suy tư, cả hai lặng im. cả hai người đều im lặng. Gió bên ngoài mỗi lúc một mạnh hơn, bản tin thời tiết nói rằng đến chín giờ tối, sẽ đạt mức gió mạnh nhất. Lúc này, sóng biển đã bị gió cuốn cao hai mét, rồi nặng nề đập vào bờ.
Ngô Thường đã từng thấy cảnh tượng như vậy, lúc đó cô còn nhỏ dại, còn vỗ tay kêu lên: “Ghê quá à!” Ba cô đã ôm chặt lấy cô, cố gắng đưa cô về nhà.
Ngô Thường không có quá nhiều ký ức về ba, nhưng đều là những ký ức ấm áp.
Thỉnh thoảng cô lật xem lại những album cũ trong nhà, nhìn thấy người cha tuấn tú, dịu dàng trong ảnh, liền soi gương để so sánh. Ba cô có mái tóc hơi xoăn tự nhiên, cô cũng vậy. Mặt ba đầy đặn, cô cũng thế. Ngô Thường cảm thấy ba mình trông có dáng vẻ nho nhã, không giống con trai của ngư dân chút nào. Mẹ cô lại nói: “Nhưng ba con đúng là con cháu ngư dân đó.”
Không hiểu vì sao, mỗi lần đến ngày có bão, Ngô Thường lại luôn nhớ đến cảnh tượng năm ấy: cô vỗ tay reo vui, còn ba thì bọc cô lại rồi cắm đầu chạy.
“Chút nữa mái nhà chắc bị thổi bay luôn quá.” Ngô Thường nói: “Nhà xưởng bên anh có chắc chắn không đó?”
“Chỗ bọn anh cũng có làm phương án ứng phó rồi.” Lâm Tại Đường trả lời.
“Anh đói không? Mì gói đâu rồi! Chẳng phải nói cho em ăn mì sao?” Bụng Ngô Thường réo ùng ục, cô cần ăn gì đó.
Lâm Tại Đường liền đi kiếm mì gói cho cô.
Trong văn phòng của anh, số mì gói đủ để mở một cái “bảo tàng mì gói” luôn rồi. Đủ loại hương vị, còn có cả dưa muối, trứng gà nữa.
“Bình thường anh ăn mấy cái này hả?”
“Có lúc làm xong thì căn tin ở nhà xưởng hết cơm mất rồi.” Anh nói, còn làm ra vẻ mặt tội nghiệp.
Hai người mỗi người chọn một ly mì với một cây xúc xích, Ngô Thường còn đòi thêm một quả trứng nữa. Lâm Tại Đường cũng quen với sức ăn của cô rồi, lúc đi lấy nước nóng còn dắt cô qua văn phòng của tổ trưởng xưởng để lục thêm chút đồ ăn vặt. Ngô Thường vừa nói: “Vậy có sao không đó?” vừa lựa một mớ đồ ngon: bim bim, bánh sơn tra, thịt cay khô.
“Lát nữa em nhớ trả lại cho người ta đó nha.” Lâm Tại Đường nói: “Anh kêu em lấy một món thôi, em cướp cả đống như ăn cướp vậy.”
Ngô Thường cười khúc khích đi theo anh trở lại văn phòng.
Cô đã lâu lắm rồi không ăn mì gói, vậy mà ăn trong lúc bên ngoài gió mưa ào ào, lại thấy ngon cực kỳ.
“Anh với em cũng coi như từng cùng nhau chịu khổ rồi.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường vội vàng nói: “Không, em tuy thích ăn mì gói, nhưng em không thích chịu khổ đâu nha.”
Hai người nói chuyện dăm ba câu, trời bão nên trời tối rất sớm. Điện áp không ổn định, đèn trong văn phòng cứ chập chờn nhấp nháy, cuối cùng đành tắt luôn cho xong.
Trong phòng tối om, Ngô Thường gọi Lâm Tại Đường ra coi bão. Lâm Tại Đường thấy bão thì có gì mà coi, nhưng cũng bước tới, dán sát mặt vào kính giống cô. Ngô Thường nhớ có năm bão lớn lắm, gió giật bật cả cây to, tốc mái nhà, người nặng hơn trăm ký còn bị cuốn đi. May mà hôm nay thì nhẹ hơn chút.
Ngô Thường nhìn nhìn một hồi lại thấy sợ, không kìm được mà nghiêng người dựa về phía Lâm Tại Đường.
Anh hỏi: “Sợ mà cũng coi?”
“Sợ cũng coi.” Ngô Thường bướng bỉnh nói. Thật kỳ lạ, cứ nhìn bão là cô lại nhớ đến ba. Nhớ tới ba, lòng cô liền trở nên mềm yếu.
“Lâm Tại Đường, cho em mượn vai anh dựa một chút nha.” Ngô Thường nói: “Anh đừng nghĩ lung tung, em nhớ ba em.”
“Lúc cần thì anh cũng có thể làm ba em.”
Ngô Thường bóp mạnh tay anh, vặn một cái: “Anh im giùm em cái được không? Anh biết không, bình thường trông anh cũng bình thường, mà có lúc như đồ khùng vậy đó.”
Điện thoại bàn reo, là Diệp Mạn Văn gọi cho Ngô Thường. Bà hỏi qua điện thoại: “Thường Thường, cái đồng hồ quả quýt mà con nói, ngoại tìm thấy rồi. Ở dưới gầm giường của con.”
Ngô Thường vui mừng nói: “Thiệt hả! Ngoại ơi!”
“Có điều ngoại muốn hỏi, cái đồng hồ này là của ông nội Lâm Tại Đường phải không?” Diệp Mạn Văn lại hỏi.
“Dạ đúng rồi bà…”
“Ông nội Lâm Tại Đường họ Lâm hả?” Diệp Mạn Văn hỏi xong thì tự thấy câu mình hỏi hơi ngớ ngẩn, bà lẩm bẩm: “Không họ Lâm thì họ gì chứ…”
Sau đó bà bật cười bất lực, dặn dò Ngô Thường đừng có chạy lung tung, sau đó cúp máy.
Cùng lúc đó, trong căn nhà nhỏ cạnh quán mì của Nguyễn Hương Ngọc, đang có một “vị khách không mời mà đến”.
Nguyễn Xuân Quế ướt sũng toàn thân ngồi trên ghế, nước từ người nhỏ tí tách xuống sàn.
Lớp trang điểm trôi hết, tóc dính bết vào mặt. Nhìn như một con ma nước vừa mới bò từ dưới sông lên.
Nguyễn Hương Ngọc đang lục tìm quần áo cho bà, mỗi lần đưa một cái cho Nguyễn Xuân Quế, bà lại nói: “Đồ rách! Tôi không thèm mặc!”
Qua lại ba bốn lần, Nguyễn Hương Ngọc đành dừng tay.
Thật ra bà cũng chẳng có bao nhiêu quần áo, nhưng món nào đưa ra cũng bị Nguyễn Xuân Quế chê bai.
Nguyễn Xuân Quế bất ngờ bước tới, cầm lấy một cái áo, rồi ngay trước mặt Nguyễn Hương Ngọc c** đ* ra.
Vết sẹo nhỏ nơi cánh tay phải trông rất ghê, nhưng bà chẳng hề né tránh.
“Ông ấy chết sao vậy?” Nguyễn Xuân Quế hỏi:
“Tôi hỏi bà, ông ấy chết sao vậy?”
“Bệnh chết.” Nguyễn Hương Ngọc trả lời.
“Trước lúc chết, ông ấy nói gì?”
Tay Nguyễn Xuân Quế run rẩy khi cài nút áo, run đến mức cài không nổi, Nguyễn Hương Ngọc bước tới giúp bà.
Nhưng bà hất tay ra, nói: “Nguyễn Hương Ngọc, tôi không cần bà làm bộ tốt bụng! Tôi hỏi bà, trước khi ông ấy chết, ông ấy nói gì?!”
Gió ngoài kia lớn đến mức làm gãy cả cành cây già trên con phố cổ.
Hai người họ nghe thấy một tiếng “rắc”, sự sống của cái cây coi như chấm dứt trong cơn gió.
Hồi nhỏ ở làng Xa, hai người sợ nhất là bão.
Hòn đảo cô lập đó mỗi lần bão đổ bộ, băng ngang, đều bị thế gian bỏ quên.
Hai đứa cứ chui rúc một chỗ, nhìn cuồng phong cuốn theo cành cây, mền gối nhà ai, chậu hoa, bay vèo vèo dưới bầu trời đen kịt, y như tận thế.
Lần đầu tiên chứng kiến cơn bão kiểu đó, Nguyễn Hương Ngọc vừa bị đưa trở về đảo, đã khóc toáng lên.
Nguyễn Xuân Quế ôm lấy bà, nói: “Đừng sợ, không chết đâu, người ta nói bây giờ chỉ có ai đang ở trên tàu mới xui.”
Nỗi sợ hãi đó cứ bám lấy Nguyễn Hương Ngọc mãi.
Cho tới bây giờ, mỗi lần trời bão là bà lại muốn chui vào gầm gì đó để trốn.
Nguyễn Xuân Quế vẫn khăng khăng hỏi mãi: “Trước khi chết, ông ấy đã nói gì?!”
“Ông ấy nói… xin lỗi, vì không thể quay lại đón bà.”
Nguyễn Xuân Quế ngồi phịch xuống, cả người dựa lên bậu cửa sổ, nhìn ra cơn giông dữ dội bên ngoài.
“Tôi cảm thấy mình bị giam cầm trong cơn bão rồi. Hoặc là bị giam cầm ở làng Xa.” Nguyễn Xuân Quế nói nhỏ: “Kỳ lạ thật, tôi rời đi mấy chục năm rồi, sao vẫn cứ như đang ở làng Xa vậy chứ?”
Bà áp mặt lên cánh tay, giống hệt như hồi xưa, nghẹn ngào bật ra một tiếng.
Chỉ một tiếng thôi, rồi bà lau khô nước mắt.
Trước khi ra khỏi nhà còn cãi nhau to với Lâm Chử Súc, tên khốn đó ném cái ly vào bà, trúng ngay chân, giờ vẫn còn nhức.
“Xuân Quế, bà còn điều gì muốn hỏi tôi không?”
Nguyễn Hương Ngọc đặt tay lên vai bà, dịu giọng: “Hay để tôi từ từ kể cho bà nghe được không?”
“Bà nghĩ tôi sẽ tin bà à?”
Nguyễn Xuân Quế bật cười lạnh một tiếng: “Nguyễn Hương Ngọc, bà là thứ tồi tệ nhất! Bà là người xấu nhất mà tôi từng gặp! Cái miệng của bà, không câu nào là thật cả!”
“Bà đã không tin tôi, sao còn hỏi ông ấy nói gì trước khi đi?”
“Tôi chỉ muốn xem bà sẽ bịa gì để lừa tôi.” Nguyễn Xuân Quế nghiến răng: “Bao năm rồi, bà vẫn giả tạo như vậy.”
Bà như thế này, Nguyễn Hương Ngọc im lặng.
Họ chẳng nói thêm lời nào.
Trong căn phòng làm việc bừa bộn của Lâm Tại Đường, cả anh và Ngô Thường đều im lặng không nói gì thêm.
Ngô Thường nằm trên giường xếp, cứ mỗi lần nghe thấy tiếng gì đó đập vào cửa sổ là hồn bay phách lạc.
Lâm Tại Đường thì ngồi trên ghế xoay, ngả lưng ra sau, chân gác lên bàn. Anh rất mệt, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, cơ thể anh giật khẽ một cái, rồi cả người ngã từ trên ghế xuống đất.
Chuyện đó cũng khiến Ngô Thường hoảng hồn ngồi bật dậy.
Cô hỏi gấp: “Lâm Tại Đường, anh sao vậy?”
Lâm Tại Đường vừa xoa mông vừa nhăn mặt, đau đến mức không nói nổi. Anh cố gắng đứng dậy, xoay người vài cái, may mà không gãy xương.
“Anh qua đây nằm đi!” Ngô Thường nói, “Hai ta chen một chút.”
Nói rồi cô dịch vào trong, cả người nép sát vào tường.
Lâm Tại Đường cũng không cố chấp nữa, bước tới nằm xuống giường xếp.
Giường nhỏ, hai người miễn cưỡng chừa ra được khoảng cách vừa một nắm tay. Nhưng dù vậy, họ vẫn nghe thấy rõ tiếng thở nhẹ, thận trọng của đối phương.
“Em căng thẳng hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Không phải em căng thẳng, là em thấy không được tự nhiên.”
“Anh với em đều không có ý gì xấu, sao em lại thấy không được tự nhiên?” Lâm Tại Đường lại hỏi tiếp.
Ngô Thường rõ ràng bị anh hỏi đến nghẹn lời, cô cảm thấy anh nói cũng có lý, đúng vậy, đã không có ý gì xấu, chẳng qua là khác giới mà thôi. Cô thả lỏng ra, duỗi chân đá nhẹ cho đỡ tê, nhưng vừa chạm phải thứ gì đó là động tác lại khựng lại.
“Anh chắc là mình không có ý gì xấu chứ?” Giọng của Ngô Thường xuyên qua một đoạn tối đen ngắn ngủi, làm má Lâm Tại Đường nóng bừng lên.
Phải một lúc lâu sau Lâm Tại Đường mới trả lời cô: “Không có.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc