Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 30
Chương 30: Cô vốn không yêu anh
*
Khoảng cách ấy là một khoảng cách không xa không gần, là khoảng cách an toàn trong lòng Ngô Thường. Cô gật đầu nói: “Được thôi.”
“Anh còn nhớ chiếc đồng hồ quả quýt của anh không?” Trên đường đi dạo bãi biển, Ngô Thường hỏi anh.
“Dĩ nhiên.” Lâm Tại Đường đáp: “Đó là món quà rất quý giá với anh.”
“Em tìm được nó rồi. Nó bị mất gần cửa hàng tiện lợi, ông chủ nhặt được, sau đó đưa lại cho em. Khi tìm được đồng hồ cho anh em mừng lắm, vui mừng khôn xiết gọi điện cho anh, nhưng anh không bắt máy. Mấy ngày sau, số đó thành số không liên lạc được. Em tức lắm.” Ngô Thường không hiểu, nếu anh không muốn liên lạc với cô, chỉ cần nói một tiếng là được, sao phải đổi số điện thoại?
“Xin lỗi em.” Lâm Tại Đường nói: “Hồi đó có chút chuyện bất ngờ.”
Lúc ấy, Mạnh Nhược Tinh bất ngờ trở về, gặp Lâm Tại Đường thì hỏi anh sống ở Thiên Khê thế nào và kể vài câu chuyện nhỏ nhặt. Lâm Tại Đường chỉ kể qua loa, nhưng cô ta linh cảm có điều gì đó không ổn, cho rằng Lâm Tại Đường đã ngoại tình tư tưởng. Đúng lúc ấy, Ngô Thường gọi đến, Mạnh Nhược Tinh nhìn thấy liền tra hỏi không ngừng. Về Ngô Thường, Lâm Tại Đường không biết phải giải thích thế nào. Anh đúng là đã giấu đi một phần cảm xúc, nhưng tuyệt đối không phải ngoại tình tư tưởng. Sự ấm áp, niềm vui của Ngô Thường đã mang đến cho anh một mùa hè đặc biệt, điều mà anh không muốn nhìn bằng con mắt thế tục.
Mạnh Nhược Tinh là người không chịu nổi một hạt cát trong mắt, còn Lâm Tại Đường lại là kẻ cứng đầu. Cô ta ép anh thừa nhận ngoại tình, anh không chịu nhận tội danh không có, thế là họ cãi nhau một trận to nhất kể từ khi yêu nhau. Một ngày nọ, Mạnh Nhược Tinh cầm điện thoại và chứng minh thư của Lâm Tại Đường, đi hủy số điện thoại ấy.
“Chuyện bất ngờ gì chứ?” Ngô Thường hỏi: “Bất ngờ đến mức phải hủy số điện thoại? Anh đi tù hả? Đi tù cũng đâu cần làm vậy…”
Lâm Tại Đường liếc cô một cái, giọng trầm trầm: “Em có thể, ý anh là mạch suy nghĩ của em, có thể đừng kỳ lạ như thế được không?”
“Vậy tại sao?”
“Anh quên rồi.”
Lâm Tại Đường không muốn nhắc chuyện này với Ngô Thường, anh sợ cô cảm thấy xấu hổ. Lần đó vì hủy số điện thoại, anh và Mạnh Nhược Tinh suýt chia tay. Anh cảm thấy Mạnh Nhược Tinh đang sỉ nhục nhân cách của mình, còn cô ta thì đi mách với Nguyễn Xuân Quế.
Nguyễn Xuân Quế lúc ấy rất thích Mạnh Nhược Tinh, luôn hy vọng Lâm Tại Đường và cô ta thành đôi để hỗ trợ sự nghiệp của anh, nên bà đã khuyên: “Con gái cần được dỗ dành mà! Con chẳng làm gì trái lương tâm, cũng chẳng lưu luyến nơi đó, hủy thì hủy thôi… Con phải biết cái nào quan trọng hơn chứ!”
“Thật đáng tiếc.” Ngô Thường lúc này nói tiếp: “Chiếc đồng hồ đó em mang về nhà, nhưng giờ lại không tìm thấy đâu. Anh chờ em đi, em sẽ lục tung nhà lên để tìm.”
“Em không đem bán đi chứ? Chẳng phải em nói đồ gì đáng tiền em đều bán lấy tiền à?”
“Không phải của em thì em lấy tiền gì, anh bị khùng hả? Lấy tiền của đồ không phải của mình, đó là phạm tội đó!”
Lâm Tại Đường không nhịn được, bật cười ha ha, tự nhiên đưa tay xoa đầu Ngô Thường.
Ngô Thường theo phản xạ né ra, nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân là không được đâu.”
Trong lòng Ngô Thường, Lâm Tại Đường là bạn bè, là đối tác làm ăn, nhưng lại không phải người yêu. Cô không có cảm giác “yêu” với Lâm Tại Đường. Thực ra, sau khi chia tay Bộc Quân Dương, cô thật sự không còn yêu sâu đậm nữa. Có lúc cô rung động với một người đàn ông, bắt đầu một mối quan hệ, nhưng lạ thay, cảm xúc của cô chỉ dừng lại ở “bãi cạn”. Họ có thể ngủ với nhau, cãi nhau, thảo luận về yêu hay không yêu, nhưng chỉ đến đó mà thôi. Trái tim Ngô Thường không còn rung động nữa. Vì thế, đàn ông ghét cô, nói cô trông thì ngây thơ, nhưng lại là người vô cảm.
Hóa ra trong đời người, thật sự chỉ có một lần yêu sâu đậm, bất chấp tất cả.
Tay Lâm Tại Đường khựng lại lúng túng, sau đó anh lập tức nói với cô: “Xin lỗi, anh không có ý sỗ sàng với em.”
“Em biết.” Ngô Thường nói: “Anh không phải loại người đó. Bây giờ anh còn nhớ Mạnh Nhược Tinh không? Có lúc nào, ở một nơi hay một thời điểm nào đó, anh tự nhiên nhớ đến cô ấy không? Có không?”
“Vừa nãy em nhắc đến đồng hồ, anh có nghĩ đến cô ấy. Nhưng không thường xuyên nhớ nữa.”
“Em thì hay nhớ Bộc Quân Dương.” Ngô Thường nói: “Mỗi lần nhớ đến anh ấy, em lại thấy đau lòng, em cảm thấy có lỗi với anh ấy.”
Ngón chân Ngô Thường khẽ đá vào cát, những hạt cát mỏng bị gió cuốn bay. Bộc Quân Dương sau này không bao giờ quay lại Thiên Khê, đã hòa vào biển người mênh mông ở thành phố lớn.
Lâm Tại Đường đứng ngay bên cạnh cô, chỉ cần cô ngẩng đầu là thấy được gương mặt nghiêng của anh. Lâm Tại Đường thật sự rất giống Bộc Quân Dương.
“Dù sao đi nữa, hoan nghênh anh đến Thiên Khê.” Ngô Thường nói.
Thiên Khê dù nghèo khó, nhưng nó nguyên sơ và tách biệt. Thế giới bên ngoài thay đổi từng ngày, chỉ riêng Thiên Khê vẫn như cũ hàng chục năm. Phát triển kinh tế cố ý né qua Thiên Khê, người trẻ đi du lịch chẳng biết đến Thiên Khê, chỉ có bão là công bằng, năm nào cũng ghé thăm nơi này.
Hôm đó, Nguyễn Hương Ngọc nói với Ngô Thường: “Cả đời mẹ đã trải qua hai nơi bị người ta lãng quên như thế này, một nơi gọi là Làng Xa, một nơi là Thiên Khê. Rõ ràng là nơi nhỏ bé, nhưng chúng ta cứ như bị mắc kẹt vậy.”
“Bị kẹt thì không đi nữa.” Ngô Thường nói: “Mẹ ơi, mẹ chờ xem, con sẽ mở một quán ăn đậm chất Hải Châu ở Thiên Khê, chúng ta không cần bước ra ngoài, tự nhiên sẽ có người đến ăn. Con làm được mà.”
“Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Lâm Tại Đường cảm nhận được hôm nay Ngô Thường có chút khác lạ, khung cảnh này mơ hồ giống như trở lại mùa hè năm 2006, ít nhất là nhân vật thì trùng lặp. Cả hai đều hơi hoảng hốt, ký ức về mùa hè ấy như ùa về trong khoảnh khắc. Lâm Tại Đường nhìn Ngô Thường, nhớ đến lời Mạnh Nhược Tinh từng nói: “Những gì anh không chịu nói với em, những gì anh giấu, đều là những thứ anh xấu hổ không dám mở miệng!”
Hôm ấy mặt biển yên ả, trăng tròn to như cái đĩa, từ từ nhô lên trời. Tóc Ngô Thường bị gió thổi bay, chạm vào cánh tay Lâm Tại Đường, làm anh thấy nhột nhột.
Lúc này, Lâm Tại Đường nói với Ngô Thường: “Anh biết em cần tiền, còn anh cần một mái ấm ổn định. Anh thật sự không đòi hỏi gì xa xỉ trong cuộc sống, một bát mì nóng là đủ. Ngô Thường, em có thể suy nghĩ về đề nghị của anh, có lẽ chúng ta thật sự có thể sống chung với nhau. Vì một cuộc hôn nhân không bị ràng buộc bởi tình cảm nhưng có mục tiêu chung là bền vững nhất.”
“Thật kỳ lạ, giờ nghe anh nói những lời này, em không cảm thấy bị xúc phạm.” Môi Ngô Thường hơi trễ xuống: “Con người đúng là có thể bị thuần hóa. Khả năng thích nghi của con người thật sự rất mạnh. Nhưng em vẫn không thể đồng ý với anh. Nói thật, Lâm Tại Đường, em không tự tin có thể đi cùng anh được bao xa, em đối với anh thật sự không có tình yêu. Tình huống như anh nói, phải dựa trên một chút nền tảng tình cảm, nếu không có chút nào, chẳng phải cuối cùng sẽ dẫn đến phản bội sao?”
Cô hạ thấp giọng thêm chút nữa: “Phản bội là thứ rất xấu xí, cảm giác đó anh hiểu mà.”
Ngô Thường nói vậy, Lâm Tại Đường cũng không cảm thấy bị tổn thương. Đầu óc cô rất tỉnh táo, cô biết rõ trong hoàn cảnh hiện tại, tâm lý của cô có thể chịu đựng được những gì. Cô cũng đủ hiểu bản thân, biết những lựa chọn cô có thể sẽ làm trong tương lai. Một Ngô Thường như thế trái ngược rõ rệt với sự nhiệt tình, thiện lương của cô ngày trước, cô thẳng thắn, phức tạp, và cũng thật sâu sắc.
Lâm Tại Đường rất trân trọng một cô như vậy.
Dù thế nào, vào mùa hè năm 2011, anh lại có cơ hội sống ở Thiên Khê, thật sự là một chuyện khiến người ta vui vẻ. Với Lâm Tại Đường, dù là năm 2006 hay 2011, anh đến Thiên Khê đều vì Đèn Trang Trí Tinh Quang. Anh là một người lý tưởng thuần túy, dù con đường hiện thực hóa lý tưởng có ngàn vạn khó khăn, anh đều tin mình có thể vượt qua.
“Chúc ngủ ngon nhé, Ngô Thường.”
“Chúc ngủ ngon nhé, Lâm Tại Đường.” Lần này Ngô Thường đáp lại anh.
–
Vì Lâm Tại Đường tạm thời ở lại Thiên Khê, nên Nguyễn Xuân Quế đến một lần.
Lúc ấy là tháng 5, hoa khắp Hải Châu đều nở rộ. Nguyễn Xuân Quế lái xe trên con đường ven biển, nhìn thấy một bên núi rừng cây cối xanh mướt và những bông hoa rực rỡ, bà bất giác nhớ đến Làng Xa.
Sau khi rời khỏi Làng Xa, bà không bao giờ quay lại nữa. Với bà, Làng Xa như một cơn ác mộng khổng lồ. Ký ức đẹp đẽ duy nhất chỉ có cây cối và hoa.
Làng Xa, một hòn đảo nhỏ như thế, đường sá xa xôi cách trở, nên chẳng có ai đến.
Nơi dân cư thưa thớt thường mọc lên những loài thực vật hiếm có.
Hồi còn thơ bé, bà hay leo lên những nơi cao, giả vờ mình là một loài cây quý hiếm chẳng ai biết tên. Bà ngồi đó, chờ đợi những khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi.
Tàu liên lạc với thế giới bên ngoài ba bốn ngày mới có một chuyến. Ngày tàu đến là ngày Nguyễn Xuân Quế vui nhất. Bà đứng ở đó, chờ tàu mang đến những thứ lạ lẫm.
Một ngày nọ, từ trên tàu bước xuống hai người, một thiếu phụ xinh đẹp dắt theo một cô bé xinh xắn. Cô bé mặc một chiếc váy hoa nhỏ nhắn, đáng yêu. Đó là mùa xuân năm 1965. Nguyễn Xuân Quế nhớ rõ như in, bởi mùa xuân ấy, ba của bà ra biển đánh cá và không bao giờ trở về. Mẹ bà sau đó lén lên tàu bỏ đi. Mùa xuân năm 1965, Nguyễn Xuân Quế bắt đầu học cách một mình mưu sinh trên đời.
Nguyễn Xuân Quế nhớ đến Làng Xa, nhưng lại nghĩ Thiên Khê đâu phải Làng Xa. Làng Xa thậm chí chẳng có con đường tử tế, huống chi là những ngôi nhà cổ kính đẹp đẽ như ở đây. Làng Xa đã bị thế gian lãng quên từ lâu. Sau khi rời khỏi đó, bà chỉ gặp một người từ Làng Xa đúng một lần. Đó là một ông lão từ Làng Xa, làm vệ sinh trong nhà vệ sinh của một khách sạn. Bà đi vệ sinh và bị ông lão mơ hồ nhận ra.
Bà hỏi ông lão: “Làng Xa giờ ra sao rồi? Kinh tế phát triển nhanh thế, tàu đến Làng Xa có phải ngày một chuyến không?”
Ông lão xua tay: “Chẳng còn Làng Xa nữa.”
Người ở Làng Xa đã dọn đi hết, nhà cửa phủ đầy dây leo, mặt đất trải kín rêu xanh trơn trượt. Không còn điện, không còn người ở, chỉ còn chuột, chim biển, và những cái cây chẳng ai biết tên.
Nguyễn Xuân Quế không hỏi thêm nữa, lúc ấy bà “chậc” một tiếng, nói: “Cái chỗ rách nát đó, đáng lẽ chẳng nên còn ai ở lại.”
Nguyễn Xuân Quế ghét làng quê, bà cảm thấy dù ở thời nào, làng quê cũng mang cảm giác mục nát, lạc hậu. Bà thích thành phố lớn, thích văn minh phương Tây. Khi ngồi bên bờ sông Seine uống cà phê, bà cảm thấy mình mới thật sự là con người.
Hôm nay bà đến Thiên Khê, tiện tay hỏi một ông lão: “Ông biết nhà Ngô Thường ở đâu không?”
“Thường Thường hả? Nhà Thường Thường ở tít trong làng. Cô cứ đi thẳng, đi thẳng mãi, thấy cái cửa đầy hoa leo, có con chó vàng nhỏ nằm trước cửa sủa cô, đó chính là nhà cô bé.”
Nguyễn Xuân Quế nghĩ thầm: Sao một con chó mà cũng đáng nói nhiều thế? Dân Thiên Khê đúng là rảnh rỗi. Họ không lo kiếm tiền, mở miệng ra là cả đống lời vô bổ, thảo nào nghèo thế.
Đôi giày cao gót của bà gặp rắc rối chưa từng có ở Thiên Khê. Đường đá cứ vài bước lại kẹt gót giày. Bà vừa đi vừa chửi, cuối cùng cũng đến được cánh cửa đầy hoa leo. Một con chó không biết từ đâu lao ra, nhe răng sủa ầm ĩ. Nguyễn Xuân Quế cầm túi xách quát con Tí Vàng: “Cút đi! Con chó thúi!”
Bà quát một tiếng, làm Tí Vàng nổi khùng, cổ họng phát ra âm thanh gừ gừ, răng nhe to hơn, chuẩn bị lao lên cắn chân bà!
Ngô Thường đang học làm mì sợi, tay đầy bột mì chạy ra quát Tí Vàng: “Tí Vàng, đừng cắn! Chỉ có mày là giỏi thôi!”
Và rồi cô thấy Nguyễn Xuân Quế. Không ngờ Nguyễn Xuân Quế tự dưng ghé, cô ngẩn ra. Lúc này Tí Vàng đứng cạnh chân cô, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Nguyễn Xuân Quế lấy lại khí thế, nói: “Trời ơi, con chó nhà cô ghê gớm thế, thấy người là cắn. Đón khách kiểu đó hả?”
“Tí Vàng bình thường không cắn người, hôm nay không biết sao nữa.” Ngô Thường nhẹ nhàng đáp trả, ngồi xổm nói với Tí Vàng: “Nói mày đó! Sao mày lại cắn người? Làm bà ấy sợ hả!”
Tí Vàng hừ một tiếng, nằm bẹp xuống đất.
“Thôi, con chó làm sao hiểu tiếng người.” Nguyễn Xuân Quế biết Ngô Thường là cái đinh mềm, cũng chẳng so đo với bà, ngày dài còn phía trước.
Ngô Thường thấy vậy bèn mời bà: “Cô vào ngồi chơi, nhưng chắc phải đợi chút. Bọn con đang làm mì sợi, không thể dừng, không là ăn không ngon.”
“Làm đi.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Tôi cũng xem thử.”
“Bà ngoại con…” Ngô Thường định nói bà ngoại con cũng ở đây, cô nhất định đừng nói bậy. Nhưng Nguyễn Hương Ngọc đã xua tay, bực bội: “Tôi biết bà ngoại cô.”
Ngô Thường sững người.
Cô biết Nguyễn Xuân Quế quen mẹ mình, không ngờ bà ấy còn quen cả bà ngoại.
Nguyễn Xuân Quế theo Ngô Thường vào trong, nhìn thấy Diệp Mạn Văn trong ký ức sâu thẳm. Thật kỳ lạ, bà như vẫn là Diệp Mạn Văn bước xuống từ con tàu năm ấy, chỉ thêm vài nếp nhăn trên mặt, lưng hơi còng đi.
Bà mơ hồ thấy cả một đời phiêu bạt của Diệp Mạn Văn qua tấm lưng và những ngón tay hơi biến dạng của bà cụ. Nguyễn Xuân Quế hiếm khi xúc động vì điều gì, trái tim bà như tường đồng vách sắt, nhưng lúc này đây, bà lại thấy tủi thân và buồn bã.
“Dì Diệp.” Giọng bà hơi nghẹn ngào.
Diệp Mạn Văn ngẩng đầu từ ánh sáng loang lổ, bà cụ nhìn không rõ bèn bước tới vài bước để nhìn kỹ. Bà cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp này chắc mình từng gặp, nhưng chẳng nhớ ra nổi. Cũng bình thường thôi, đã ba mươi năm không gặp, Nguyễn Xuân Quế chẳng còn là cô bé năm xưa. Bà đã chi rất nhiều tiền cho gương mặt mình, chỉ để từ biệt cái tôi ở Làng Xa.
“Con, Nguyễn Xuân Quế. Nguyễn Xuân Quế của Làng Xa.” Nguyễn Xuân Quế vỗ ngực, bước tới hai bước: “Dì Diệp nhìn kỹ lại đi, có nhớ ra con không?”
Diệp Mạn Văn lấy mu bàn tay dụi mắt, giọng run run, lộ vẻ không tin nổi: “Xuân Quế? Là con ư? Con…” Mắt bà đỏ hoe, vội bước tới trước mặt Nguyễn Xuân Quế. Bà nhìn người phụ nữ sang trọng, quý phái trước mặt rồi lau mắt, nói: “Con sống tốt chứ? Có sống tốt không? Bao năm không gặp, có lúc dì vẫn nhớ con lúc nhỏ…”
“Con sống tốt lắm, con rất giàu.” Nguyễn Xuân Quế làm một biểu cảm tinh nghịch: “Con có rất rất nhiều tiền.”
“Không khổ là tốt rồi.” Diệp Mạn Văn vỗ tay bà, lòng đầy cảm khái nhưng chẳng biết nói sao. Theo thời gian, khả năng ngôn ngữ của bà cụ đã dần suy giảm, nhiều lời muốn nói chỉ nằm trong lòng, chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Nguyễn Xuân Quế hoàn thành việc nhận mặt, bà đứng thẳng, trở lại dáng vẻ kiêu ngạo: “Đúng, là con.” Rồi bà nói: “Dì làm mì sợi trước đi, làm xong rồi chúng ta hàn huyên.”
“Được, được, được.” Diệp Mạn Văn quay lại, nhưng cứ ngoái nhìn Nguyễn Xuân Quế. Bà nhớ cô gái này mệnh khổ, có năm còn nghe nói cô bé suýt chết trên biển vì trốn hôn. Đó là chuyện sau này. Nhắc đến những năm ấy, Diệp Mạn Văn cũng buồn, vì thấy có lỗi với con gái Nguyễn Hương Ngọc.
Con người là thế, trong dòng quãng thời gian dài đằng đẵng, họ quên hết khổ đau xưa, chỉ nhớ những điều tốt đẹp. Như vậy mới sống tiếp được.
“Dì Diệp, dì làm mì sợi vẫn như hồi đó.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Hồi đó con thích nhất là nhìn dì làm mì.”
Nguyễn Xuân Quế thích nhất cảnh mì sợi được phơi. Những sợi mì được cuộn quanh hai que tre, rồi que tre được c*m v** thùng gỗ sáng bóng. Sau đó, kéo vài lần, treo vài lần, mì dần dài ra, rồi nó mỏng đi. Cuối cùng sẽ đem ra phơi ngoài sân.
Mì sợi mỏng như tơ, như những tấm rèm mỏng manh, gió thổi qua là gợn sóng, gió thổi tiếp, mang theo hương mì.
Nguyễn Xuân Quế ngồi trong sân ngửi mùi này, bớt đi chút hung hăng.
“Cô học nghề của bà ngoại hả?” Bà hỏi Ngô Thường.
“Dạ.” Ngô Thường vừa treo mì vừa nói: “Tay nghề bà ngoại tốt lắm, con phải học cho bằng, để những món ngon này không bị mai một.”
“Học xong rồi làm gì?” Nguyễn Xuân Quế lại hỏi.
“Mẹ con làm món Hải Châu ở thành phố, con có thể giúp.”
“Nếu làm không tốt, phá sản thì sao?” Nguyễn Xuân Quế hỏi tiếp: “Mẹ cô mà thành công, sao đến tuổi này còn phải mở lại quán mì?”
Ngô Thường nổi giận, buông việc đang làm, mắt long lanh nhìn Nguyễn Xuân Quế. Khi giận, hơi thở cô nặng nề, mặt hơi phồng lên.
“Giận hả?” Nguyễn Xuân Quế nói: “Cô giận là chứng tỏ tôi nói đúng!”
“Con không biết cô với mẹ con có ân oán gì, nhưng cô không được sỉ nhục người khác! Mẹ con rất giỏi, chỉ là không may mắn như cô thôi.” Ngô Thường nói: “Mẹ con luôn cố gắng, con không cho phép cô nói mẹ con như vậy!”
Nguyễn Xuân Quế vuốt tóc, cúi xuống nói với Tí Vàng: “Tao biết tại sao mày hay sủa rồi, mày giống cô chủ nhỏ của mày.”
Bà ấy thật sự vô lý, Ngô Thường chẳng muốn đôi co, nhưng vì bà ngoại ở đó, cô không thể làm ầm nên đành dậm chân, quay đi làm việc.
Nguyễn Xuân Quế quen bị người ta ghét, tự mình đi xem nhà Ngô Thường. Nhà cô sạch sẽ, chẳng ngoài dự đoán, vì Diệp Mạn Văn và Nguyễn Hương Ngọc đều là người sạch sẽ. Sân đầy hoa, cũng không bất ngờ. Nguyễn Xuân Quế mấy hôm trước ghé nhà Lâm Tại Đường, thấy mấy bức tượng trong sân anh bị đào đi, thay vào đó chính là hoa. Bà biết ngay Ngô Thường là cô gái có tài, mới đến vài ngày đã bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của Mạnh Nhược Tinh.
Lúc này Lâm Tại Đường về ăn cơm, thấy Nguyễn Xuân Quế đi qua đi lại trong sân. Anh rõ ràng ngẩn ra, nói: “Mẹ đến làm gì?”
“Con chó này không sủa con, còn vẫy đuôi, thân với con ghê.” Nguyễn Xuân Quế nói: “Mẹ đến thăm con.” Sau đó bà lấy từ túi ra một phong bì đưa cho Lâm Tại Đường: “Con tự xem đi.”
Lâm Tại Đường chẳng thèm để ý việc Nguyễn Xuân Quế ngăn cản, anh mở ngay ra, thấy một tấm ảnh cô gái dịu dàng xinh đẹp, bên dưới là thông tin của cô gái.
“Ý gì đây?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Cô gái này có ba mẹ là đầu ngành xuất nhập khẩu, nắm trong tay vô số kênh lớn ở nước ngoài. Bản thân cô ấy cũng rất tốt, con biết không, trùng hợp lắm, cô ấy từng gặp con và rất thích con.”
“Rồi sao? Để cả Hải Châu nghĩ con đã kết hôn rồi ly hôn ngay, sau đó cặp kè với người tốt hơn, để rồi bị gán mác ăn bám hả?” Lâm Tại Đường nói: “Mẹ giỏi mấy chuyện này thế, sao mẹ không đổi giới tính đi cưới cô ta thay con luôn đi!”
Nguyễn Xuân Quế vỗ bốp bốp vào lưng Lâm Tại Đường: “Con nói nhăng nói cuội gì thế! Mẹ mà tự làm được thì cần gì đến con?”
Lâm Tại Đường chỉ vào thông tin trên giấy: “Mẹ xem đi, ba mẹ cô ta ly dị rồi. Mẹ kêu ba con đi xử lý mẹ cô ta, mẹ xử lý ba cô ta, sau này cả nhà mình vui vẻ hòa thuận, chẳng phải cũng tốt sao? Ba con cũng nên cố gắng chút đi.”
Ngô Thường đứng bên nghe lỏm được vài câu, nhịn không nổi muốn cười. Cô phát hiện Lâm Tại Đường bình thường thì lịch sự đàng hoàng, nhưng một khi nổi khùng thì đúng là đồ hư hỏng. Nguyễn Xuân Quế cũng bị anh làm cho cứng họng, lúc này bà im re, như thể bắt đầu cân nhắc lời đề nghị của anh thật.
“Con muốn sống đàng hoàng với Ngô Thường, mẹ đừng tìm mấy người này cho con nữa. Thứ nhất, con không ăn bám. Thứ hai, con tự lo được.” Lâm Tại Đường nói.
Nguyễn Xuân Quế tưởng mình nghe lầm, bà hỏi: “Con nói gì?”
“Con nói con không ăn bám…”
“Không, câu đầu.”
“Con nói con muốn sống đàng hoàng với Ngô Thường.” Lâm Tại Đường nói: “Nói thật, con biết con nên ở bên ai, sống kiểu đời gì.”
“Con biết con muốn gì, mẹ ạ.”
“Con muốn gì? Con cần một người giúp được sự nghiệp của con.” Nguyễn Xuân Quế chẳng ngại Ngô Thường nghe thấy, nhưng lại e dè Diệp Mạn Văn, nên giọng lúc to lúc nhỏ, nghe có vẻ hơi kỳ.
Lâm Tại Đường thấy Nguyễn Xuân Quế có phần đáng thương. Thời gian qua anh sống không dễ, Nguyễn Xuân Quế chắc chắn còn khổ hơn. Bà khổ sở duy trì cuộc sống thể diện mấy chục năm, giờ có nguy cơ tan biến vì Lâm Tại Đường “phá sản”. Bà mạnh mẽ như thế, nên không cho phép chuyện này xảy ra với mình.
Bà ngày nào cũng đi uống rượu, giao thiệp, cố tìm đường ra cho Lâm Tại Đường. Suy nghĩ của bà bắt đầu rối: lúc thì muốn Ngô Thường tiếp tục đóng kịch, lúc lại không cam tâm, muốn tìm người tốt hơn.
Anh thấy mẹ đáng thương, nên giọng cũng dịu đi: “Mẹ nghe con nói, đừng rối. Mẹ từng trải qua bao sóng gió, tình cảnh bây giờ có là gì? Máy mới đã về dần, đơn hàng lớn cũng sẽ có. Tất cả chỉ là vấn đề thời gian.”
“Máy mới, máy mới, nhắc đến máy mới là mẹ tức! Bên thu máy cũ ép giá, đòi mua với giá đồng nát! Đúng là thừa nước đục thả câu!” Nguyễn Xuân Quế nghiến răng ken két.
“Vậy thì chưa bán.” Lâm Tại Đường tiếp tục dỗ bà: “Đừng vội, trước núi ắt có đường. Con tưởng mẹ mạnh hơn Lâm Chử Súc, sao giờ lại mất bình tĩnh thế.” Anh nói xong, tiện tay nhét tập tài liệu vào túi bà, sau đó dặn dò: “Đừng làm mấy chuyện này nữa. Mẹ càng rối, người ta càng chờ xem kịch vui, chẳng phải mẹ dạy con thế sao!”
Ngô Thường xách mì sợi ra phơi, Lâm Tại Đường bước tới giúp. Nguyễn Xuân Quế nhớ lại lời anh vừa nói về việc sống đàng hoàng với Ngô Thường, bà cau mày đứng đó.
Ngô Thường ngày thường vui vẻ, làm việc cũng nheo mắt cười toe, Lâm Tại Đường đứng cạnh cô trông trẻ ra hẳn. Dĩ nhiên, con trai bà cũng chẳng già, nó chỉ là quá chững chạc thôi.
Nguyễn Xuân Quế thấy thời gian như có vòng tuần hoàn, cảnh này mơ hồ giống Làng Xa những năm bảy mươi. Đột nhiên bà thấy nhức đầu, quay người bỏ đi.
Khi họ làm xong việc định mời bà, bà đã lặng lẽ rời đi.
Diệp Mạn Văn buồn bã, nói với Lâm Tại Đường: “Hôm nay mới biết Xuân Quế là mẹ con, con nói với mẹ lúc rảnh thì ghé thăm dì Diệp. Mẹ muốn ăn gì để dì Diệp làm cho.”
“Dạ.”
Lúc này Ngô Thường “phì” cười, Lâm Tại Đường hỏi: “Gì thế?”
“Anh nói muốn sống đàng hoàng với em.” Ngô Thường nói: “Anh đúng là mở miệng ra là nói bậy!”
Lâm Tại Đường nghiêm túc: “Anh nói thật, Ngô Thường. Hôm đó anh nói đều là thật.”
“Không có tình yêu cũng được sao?”
“Được. Như bây giờ, làm bạn, quan tâm nhau, mỗi người lấy cái mình cần, thế là tốt rồi. Em với anh đều biết, cả đời này có lẽ chẳng còn gặp được tình yêu nữa. Dù có gặp thì cũng chẳng sâu đậm, chỉ là thoáng qua thôi.”
Lâm Tại Đường chẳng muốn yêu đương gì nữa, công việc đã đủ phiền, anh không muốn đối mặt với tình cảm phức tạp. Anh chỉ muốn sống thoải mái với một người, khi mệt mỏi về nhà, có một ngọn đèn sáng, một bát mì nóng chờ sẵn. Anh có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, và người kia hiểu được. Thế là đủ.
Anh thật đáng thương.
Ngô Thường nghĩ: Dù anh ấy gia cảnh khá giả, nhưng cũng đáng thương. Cuộc sống của anh đầy lỗ hổng, nhưng được che đậy bình yên.
“Ôi—” Ngô Thường thở dài: “Vậy thì sống chung đi. Dù sao sống với ai cũng là sống.”
“Tiêu cực thế à?” Lâm Tại Đường không vui: “Nói thế này, sống với anh, em sẽ vui hơn với người khác.”
“Sao thế?”
“Vì anh giống Bộc Quân Dương.” Lâm Tại Đường bất ngờ tung một câu đùa chết người, Ngô Thường chụp cây chổi đánh anh, anh ôm đầu chạy trối chết. Tí Vàng hứng chí sủa quanh họ.
Có một khoảnh khắc, Lâm Tại Đường thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Ngô Thường khi cười, cảm giác Thiên Khê luôn có thời tiết đẹp. Ngô Thường suýt ngã, anh đưa tay đỡ, cô đâm sầm vào lòng anh.
Xương cứng của anh đập vào trán cô, cô đau đến suýt khóc, ôm trán ngồi xổm xuống. Anh cũng ngồi xuống ngay, hỏi: “Không sao chứ? Ai bảo em không để ý. Có lúc em cứ như mù ấy…”
Anh kéo tay cô ra, thấy trán đỏ một mảng, chép miệng: “Cũng không khó coi.” Sau đó anh đưa tay xoa trán cho cô.
Bàn tay ấm áp, hơi thô ráp của anh áp vào trán cô, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, như thể muốn đè bẹp đầu cô, làm Ngô Thường chóng mặt.
Ngô Thường không chịu nổi, nói: “Lâm Tại Đường, anh biết sao anh điều kiện tốt mà duyên với phụ nữ lại bình thường không?”
“Tại sao?”
“Vì khi đối mặt với phụ nữ, anh cứ như không có não ấy.” Ngô Thường càu nhàu: “Anh không thể nhẹ tay chút à?”
Lâm Tại Đường đẩy mạnh trán cô một cái: “Em đúng là không biết điều!”
Cả hai cùng bật cười.
Lâm Tại Đường nhìn khóe miệng cong cong của Ngô Thường, như mang hương vị ngọt ngào của trái dương mai, có một khoảnh khắc, anh rất muốn hôn cô. Ánh mắt anh vì suy nghĩ lan man mà trở nên sâu thẳm, cặp kính cũng không che nổi.
Ngô Thường nhận ra, đột nhiên nín thở. Cô mím môi, lùi lại, chỉ tay vào Lâm Tại Đường, muốn nói gì đó, lại sợ mình nghĩ nhiều nên đành bỏ qua.
Cô nói với Tống Cảnh: “Có phải lâu quá mình không ngủ với đàn ông không?”
“Sao thế?”
“Mình cũng không biết. Vừa nãy mình tưởng Lâm Tại Đường muốn hôn mình.”
Tống Cảnh gọi điện ngay, cô ấy hét ầm ở đầu bên kia: “Không phải tưởng đâu! Chắc chắn anh ấy muốn hôn cậu! Đừng nói anh ấy, mình còn muốn hôn cậu nữa kìa!”
“Cậu bình tĩnh chút được không?” Ngô Thường hạ giọng.
“Nếu cậu biết hôm nay mình xem mắt với cái đầu heo nào, cậu sẽ thấy hôn Lâm Tại Đường hạnh phúc cỡ nào đâu! Nếu không, hay cậu nhường Lâm Tại Đường cho mình đi, để mình hôn cho! Mình muốn hôn!”
Ngô Thường bị Tống Cảnh chọc cười, cô quay lại nhìn, Lâm Tại Đường đang phụ giúp Diệp Mạn Văn. Anh hơi cúi đầu, môi mỏng mím lại, làn da sạch sẽ, gương mặt tuấn tú thanh tú.
Anh chẳng phải người đáng ghét!
Lâm Tại Đường cảm nhận được ánh mắt cô, anh ngẩng lên nhìn. Tí Vàng lúc này sủa một tiếng, chạy từ trước mặt anh sang cô rồi chạy lại.
Ngô Thường quay đi, dỗ Tống Cảnh: “Cho mình xem đầu heo nào coi?”
“Lúc gặp mình cho xem.” Tống Cảnh nói: “Trước giờ mình không biết Hải Châu có nhiều ‘đầu heo thế hệ F2’ thế. Hải Châu không nên phát triển kinh tế hàng hóa nhỏ, nên làm chăn nuôi mới đúng!”
“Chẳng phải cậu nói không quan tâm ngoại hình sao?”
“Mình gọi anh ta là đầu heo không phải vì mình nông cạn. Ngô Thường, anh ta vừa gặp đã đòi thuê phòng với mình. Anh ta nói có cả đống con gái chờ cưới anh ta, phải thử trước mới được.”
“Rồi cậu đánh anh ta.” Ngô Thường nói.
“Mình đâu có.” Tống Cảnh nói: “Mình kêu anh ta c** q**n cho mình xem, mình nói mình cũng phải kiểm hàng trước.”
“Rồi sao?”
“Rồi anh ta chạy mất dép chứ sao.”
Ngô Thường tưởng tượng cảnh gã đàn ông bỏ chạy, vai cô run lên, cười hồi lâu.
Bên kia, Lâm Tại Đường cầm cuốn sổ nhỏ của Ngô Thường trên bàn, chi chít hơn trăm món ăn. Anh hỏi Diệp Mạn Văn: “Ngoại ơi, Ngô Thường định học hết mấy món này sao?”
Diệp Mạn Văn nói: “Đúng vậy! Thường Thường học rất chăm, ngày nào cũng đứng cạnh nhìn ngoại làm, rồi nó tự làm. Con bé có năng khiếu lắm.”
“Mấy món này là đồ ăn trong cung ngày xưa thật hả bà?” Lâm Tại Đường hỏi thêm.
Diệp Mạn Văn gật đầu: “Chuyện này Thường Thường không nói dối, tổ tiên ngoại đúng là ngự trù. Nhưng đó là chuyện từ đời thứ ba trở lên. May là nghề không bị mai một.”
“Vậy Ngô Thường là đời thứ sáu.” Lâm Tại Đường tính nhẩm, đột nhiên thấy Ngô Thường giỏi ghê.
Ngô Thường phấn khởi: “Không ngờ ha? Con ngày nào cũng sống như vua chúa đó! Chỉ thiếu ba nghìn giai nhân hậu cung thôi!”
“Con không cần ba nghìn giai nhân.” Lâm Tại Đường nghiêm túc: “Con tuyệt đối không cần.”
“Em biết, anh là người đàng hoàng.” Ngô Thường nói: “Nhưng em thì cần! Em cần thật!”
Cô vốn đùa, nhưng Lâm Tại Đường đột nhiên lườm cô một cái dữ dội, sau đó quay người bỏ đi.
Editor có lời muốn nói:
Mình sẽ đổi Tiểu Hoàng thành Tí Vàng nhé ~~~ Khi nào không thấy dòng này là mình đã beta xong các chương trước ~
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc