Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 29
Mưa lất phất, lá sen lật
Chương 29: Những ngày thong dong, những ngày hạnh phúc
*
Gió nhẹ làm nhăn rèm trắng
Hương thơm ngập tràn cả sân
Khi vào nồi, còn thơm hơn nữa
Tháng 5 năm 2011, “Hậu Duệ của Ngự Trù Vinh Quang và Những Món Ngon” của Ngô Thường
*
Ngô Thường thích ngôi nhà của Lâm Tại Đường, vì anh đã cho cô đủ tự do. Anh chưa từng nói bất kỳ lời nào hạn chế cô, thậm chí khi cô nghỉ ngơi, anh đi lại cũng nhẹ nhàng không chút tiếng động. Anh hay để lại giấy nhắn, dưới tờ giấy thường kèm ít tiền mặt, bảo cô đi mua vài món đồ dùng hàng ngày. Khi dì giúp việc đến, anh luôn dặn dò dì ấy rằng mọi thứ trong nhà đều nghe theo sắp xếp của Ngô Thường.
Ngô Thường cảm thấy anh cho cô quá nhiều tự do và quyền quyết định, nên cô nhắc anh: “Đây là nhà anh mà.”
“Em ở đây thì cũng xem như nhà em chứ.”
Trong sân nhà anh, bức tượng điêu khắc đã bị dời đi, để lại một cái hố sâu đen ngòm. Mỗi lần nhìn vào, Ngô Thường đều có cảm giác cái hố đó giống như một cái miệng đầy máu, muốn nuốt chửng lấy cô.
Nhưng con người Lâm Tại Đường, tâm trí anh vốn chẳng đặt vào cái sân ấy.
Ngày nào anh cũng ra khỏi nhà từ lúc trời còn chưa sáng, đến khi quay về thì đã gần nửa đêm. Nhà xưởng, trung tâm thương mại, cơ quan chính phủ, khách hàng – khắp Hải Châu anh đều chạy, không ngơi nghỉ một khắc. Trước kia, người ta nghe “Đèn Trang Trí Tinh Quang” đến, liền mang trà ngon bánh ngọt ra tiếp đón từ xa; giờ đây, nghe “Đèn Trang Trí Tinh Quang” đến, họ vội xua tay: “Đóng cửa nhanh, đóng cửa nhanh, chắc chắn đến vay tiền!” Lâm Tại Đường bị từ chối còn nhiều hơn số bữa cơm anh ăn, đổi lại là người khác, chắc hẳn đã nản lòng rồi. May nhờ tính cách trầm ổn di truyền từ ông nội Lâm Hiển Tổ, anh gặp chuyện không vội không nóng, lễ độ có chừng mực. Không gặp được người, anh để quà tặng ở vị trí chắc chắn trước cửa, nói lần sau sẽ ghé lại rồi sau đó rời đi, không cố đấm ăn xôi. Lâm Tại Đường chẳng hề nản lòng, anh có độ bền bỉ rất đáng nể.
Anh đi thăm viếng không hẳn chỉ để vay tiền, nhưng trong mắt người khác, giờ anh là “kẻ xin ăn”. Ngày nào anh cũng “xin ăn”, nên chẳng để ý đến cái “miệng khổng lồ” trong sân, thậm chí anh đã quên béng chuyện ấy.
Hôm đó, anh “xin ăn” chẳng được gì, về đến nhà lúc nửa đêm, người mềm nhũn như chẳng còn xương. Trong bếp, nồi đất tỏa hơi nước trắng, thoảng mùi thịt thơm lừng – bay đến tận cửa. Lúc này đã đói meo, anh vào bếp xem có gì ăn được không. Đúng lúc ấy, Ngô Thường đắp mặt nạ từ trên lầu chạy xuống, hồ hởi chào: “Anh về rồi hả?!”
“Em chưa ngủ sao?” Lâm Tại Đường nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ: “Đừng thức khuya, thức khuya không tốt cho sức khỏ đâu.”
Ngô Thường xuýt xoa: “Sao anh lải nhải y như mẹ em vậy!”
Mấy hôm nay họ không chạm mặt nhau. Ban ngày, Ngô Thường bận rộn trong quán cà phê, còn Lâm Tại Đường thì vội vã đi ngang qua cùng nhân viên phía trước. Chị Hứa nói: “Chồng em hình như lại gầy đi nữa rồi, gầy thêm chút nữa thì e là còn mỏng manh hơn cả gia sản của Đèn Trang Trí Tinh Quang ấy chứ.”
Ai cũng biết công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang sắp tiêu đời đến nơi, đến giờ mà vẫn chưa có tiền gắn thêm chữ “Nhật” lên trên chữ “Sinh” (*) trong tấm biển “Tòa nhà Sinh Quang”. Người Hải Châu vốn quen với cảnh lên voi xuống chó trên thương trường nên rất thích đem mấy chuyện này ra đùa cợt. Chị Hứa cũng vậy, nhưng hoàn toàn không có ác ý.
Ngô Thường nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng Lâm Tại Đường. Cô hơi sợ anh mệt mỏi, đói khát mà chết, thế thì cô mất một khoản thu nhập. Nghĩ là vậy, nhưng thật lòng cô thấy anh đáng thương. Vừa tan làm, cô đã ra chợ mua một con gà về.
Về đến nhà, cô bắt đầu nấu gà, hầm lửa nhỏ làm nước súp để nấu mì chay, vừa ngon vừa tiện. Mỗi lần nấu, nước sôi thả mì vào, vài phút là ăn được. Cô còn làm hai món rau để tủ lạnh, ăn kèm một đũa là ngon tuyệt.
Lâm Tại Đường thật sự đói, anh hỏi: “Có gì ăn được không em?”
Ngô Thường vừa vỗ mặt nạ vừa hất cằm: “Mì gà hầm đó!”
“Anh…” Lâm Tại Đường như chẳng quen thuộc với chính nhà mình, đứng trong bếp lóng ngóng, không biết mì để đâu. Ngô Thường thấy thế thì cười ha hả, làm nhăn cả mặt nạ, bèn tháo ra vứt đi, để lộ khuôn mặt mọng nước căng mịn. Cô nhanh tay rửa sạch, sau đó lau khô rồi lấy mì từ tủ ra.
Và rồi cô bắt đầu khoe: “Anh thấy mì tự làm bao giờ chưa? Đây là mì bà ngoại em tự làm đó! Bao nhiêu công đoạn luôn! Làm tay! Ngoài tiệm không có đâu! Mì ngoài tiệm thiếu độ dai, tóm lại là không ngon!”
“Em…” Lâm Tại Đường muốn bảo cô làm nhanh lên, đừng nói nữa, anh đói sắp chết rồi. Nhưng thấy cô vừa nói vừa làm lanh lẹ, anh vừa thốt chữ “em” thì mì đã ra lò. Cô đặt lên trên hai miếng thịt gà mềm nhừ, một cái cánh, một cái đùi, thêm hai lá rau luộc, rắc ít hành lá. Tủ lạnh còn có món rau, cô gắp ra cho anh. Cuối cùng, như làm ảo thuật, cô mang ra một bát nước đậu xanh.
“Ăn đi!” Ngô Thường cũng làm một bát cho mình, cô ngồi đối diện, định ăn cùng anh.
“Em không sợ mũm mĩm hả?” Lâm Tại Đường buột miệng hỏi. Những người phụ nữ anh quen như Nguyễn Xuân Quế và Mạnh Nhược Tinh đều không ăn vào giờ này, họ quản lý vóc dáng rất nghiêm khắc.
“Ăn miếng mì mà mũm mĩm liền hả?” Ngô Thường hừ một tiếng: “Mũm hay không có ảnh hưởng gì tới anh đâu!”
Lâm Tại Đường vội giải thích: “Anh không có ý đó, anh…”
“Anh lại tưởng thật!” Ngô Thường cười: “Anh đúng là… cổ hủ ghê! Em đùa thôi, em biết anh chẳng quan tâm người khác mũm mỉm hay ốm, anh chỉ tò mò thôi… ăn nhanh đi!”
Lâm Tại Đường mới ăn một miếng, rồi gật đầu hai cái: “Ngon, thật sự ngon.”
Nhìn cách anh ăn, Ngô Thường nhớ mùa hè năm ấy, anh ăn uống mạnh mẽ như hùm beo. Giờ đây, dường như anh chẳng còn hứng thú với “ăn”. Cô buột miệng: “Lâm Tại Đường, mấy năm nay anh sống không tốt lắm, đúng không?”
Đũa của Lâm Tại Đường khựng lại, anh ngẩng lên nhìn cô. Thế nào là tốt? Thế nào là khổ? Anh chẳng rõ, như thể anh chẳng làm gì đặc biệt, nhưng từng bước bị đẩy lên kệ, đến được ngày hôm nay cũng là bất đắc dĩ.
“Ăn đi!” Ngô Thường vươn tay qua bàn vỗ vai anh: “Khi em ở nhà anh chẳng giúp được gì nhiều, nhưng làm cho anh một bữa ăn thì vẫn được. Sau này, bất kể anh về nhà lúc mấy giờ thì cứ báo em trước nửa tiếng.”
Lâm Tại Đường lại ngẩng nhìn cô. Cô thật sự vô tư, mang một thứ nghĩa khí kỳ lạ, thật lòng quan tâm đến sống chết của anh. Anh có chút xúc động, nói: “Giờ này chắc phải trả tiền làm thêm giờ, đúng không?”
“Gấp ba.” Ngô Thường giơ ba ngón tay, nhấn mạnh: “Gấp ba, không thì anh chịu đói.”
Lâm Tại Đường lắc đầu cười.
Tối đó, anh ăn rất nhiều, bụng anh đã lâu không có cảm giác no đủ mãn nguyện thế này. Huyết đường tăng lên, khiến anh mơ hồ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Ăn no không thể ngủ ngay, Ngô Thường liền đề nghị anh giúp cô làm chút việc.
“Thế em có trả tiền làm thêm giờ cho anh không?” Lâm Tại Đường hỏi.
Ngô Thường “một cắc không rời tay” đáp ngay: “Đây là nhà anh, làm việc cho nhà anh, anh phải trả tiền cho em!”
“Làm gì?” anh hỏi tiếp.
“Anh giúp em lấp cái hố kia.” Ngô Thường nói: “Không phải em dọa anh, sân có cái hố lớn, ảnh hưởng tài vận đó! Anh nghĩ xem, dạo này anh có thiếu tiền không? Tám phần là do cái hố này gây ra.”
Cô vừa dỗ vừa dọa, cuối cùng nhét được cái xẻng vào tay Lâm Tại Đường. Cô cũng công bằng, không để anh làm một mình, tự tìm một cái xẻng nhỏ rồi ngồi xổm làm bộ làm tịch.
Lâm Tại Đường vừa lấp đất vừa nói: “Em có thấy gì kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ gì?” Ngô Thường ngửa cổ nhìn anh.
“Nếu anh giết em bây giờ rồi chôn thẳng xuống hố…”
Ngô Thường nhặt cục đất ném anh: “Lâm Tại Đường, anh bị khùng hả!”
Lâm Tại Đường đứng thẳng người cười lớn.
Đã lâu anh không cười như thế. Hóa ra cười lớn thật sự có thể chữa lành những vết thương trong lòng. Khi anh cười, luồng khí nặng nề trong người như được xua tan, cả người trông rạng rỡ hẳn lên.
Hai người hì hục lấp hố xong, Lâm Tại Đường hỏi Ngô Thường làm gì tiếp, cô nói: “Anh đưa tiền, em đi mua hoa, em trồng cho anh một vườn hoa.”
“Thôi, để anh đi cùng em. Mai là cuối tuần, anh cũng tự cho mình nghỉ một ngày.”
“Vậy tốt lắm.”
Hôm sau, họ đến chợ hoa. Chợ hoa ở Hải Châu thật thú vị, hoa, chim, cá, côn trùng gì cũng có. Ngô Thường và Tống Cảnh đều thích nơi này. Có khi cả hai muốn mua một bó hoa tươi, sẽ chạy thẳng ra chợ hoa, vì vừa rẻ vừa vui. Lâm Tại Đường trước giờ chưa từng đến chợ hoa, anh đi theo sau hai cô, cảm thấy mình như bà ngoại Lưu bước vào vườn Đại Quan (**). Nói sao nhỉ? Mấy thứ nhỏ nhỏ ở đây đều rất thú vị, anh nhìn không rời mắt.
Con rùa nhỏ giá ba năm nghìn một con, bò đầy trong chậu, còn rùa lục địa to cả vài trăm đến cả ngàn, lười biếng nằm dài trên đất. Cá nhỏ bơi qua bơi lại trong bể lớn, mười nghìn tệ có thể bắt ba bốn con, đựng trong túi nhựa đầy nước mang về thả vào bể. Lại có cả mèo con, chó con, vịt con, thỏ con mới sinh, dễ thương không chịu nổi.
Đẹp nhất vẫn là hoa, cây lá rộng cao lớn, hoa nhỏ đủ màu, từng chậu thủy canh, còn có hoa treo cao, hoa leo trên tường. Ánh nắng xuyên qua khe hở của tòa nhà, chiếu lên giọt nước trên lá, trên hoa, thật là một khoảng thời gian đẹp đẽ.
Ngô Thường thừa hưởng gen thẩm mỹ của mẹ cô – bà Nguyễn Hương Ngọc, cô cũng lấy ra một cuốn sổ nhỏ bắt đầu vẽ. Lâm Tại Đường và Tống Cảnh ghé lại xem, thấy trong sổ đã ghi sẵn các số đo.
“Em còn biết thiết kế vườn tược nữa hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Chuyện đó chẳng phải nhắm mắt làm bừa sao!” Ngô Thường nói: “Làng Thiên Khê tụi em đâu thiếu sân vườn đẹp, anh biết mà! Nhà ai chẳng có vài cái cây…”
“Đúng là vậy.” Tống Cảnh nói: “Làng Thiên Khê tụi em, đến cái nhà cũ không ai ở của nhà em mà sân vườn giờ vẫn đẹp lắm!”
“Anh không yên tâm hả? Sợ em làm hỏng sân anh à? Yên tâm đi, chắc chắn đẹp hơn cái tượng cậu bé tè kia đâu!” Ngô Thường vỗ ngực nói: “Cứ tin em!”
“Anh tin em. Em làm đi.” Lâm Tại Đường quay người đi: “Anh đi bắt vài con ba ba.”
“Anh bắt ba ba làm gì? Anh có thời gian nuôi hả? Em không giúp anh nuôi đâu!” Ngô Thường nói: “Em có việc, sắp tới em cũng bận lắm!”
Lâm Tại Đường đã đi xa rồi.
Anh thấy mấy con rùa nhỏ xinh xắn, đặt trên bàn làm việc cũng coi như có chút linh khí. Chứ văn phòng anh thật sự chết chóc, y như Đèn Trang Trí Tinh Quang vậy.
Họ mua rất nhiều hoa, thùng sau xe bán tải của Lâm Tại Đường đầy ắp, xe của chủ chợ hoa cũng chở đầy. Ngô Thường nhất quyết ngồi trên xe tải nhỏ, nói phải trông chừng “giang sơn” của mình. Tống Cảnh lên xe Lâm Tại Đường, cô ấy hỏi: “Anh có thấy Ngô Thường như bị khùng, vui tính ghê không?”
Lâm Tại Đường gật đầu: “Ngô Thường đúng là người vui tính nhất anh từng gặp. Có lẽ vì cô ấy… thật sự khùng chăng?”
“Đúng vậy. Nếu không sao lại đi chấp nhặt với cái vườn nhà anh chứ?”
Hai người nghe Ngô Thường chỉ huy, làm đến khuya, khu vườn bắt đầu thành hình. Ngô Thường ra lệnh lần sau làm tiếp, bậy giờ tạm nghỉ.
Lâm Tại Đường lại bắt đầu chạy nhà xưởng.
Vì nhà xưởng đưa máy mới vào sử dụng, đơn hàng lớn đang gấp rút, anh ngày nào cũng đi đi về về giữa nhà xưởng và Hải Châu, mất ba bốn tiếng trên đường.
Hôm nọ, Ngô Thường muốn về Thiên Khê thăm bà ngoại, anh tiện đường chở cô. Đưa cô đến nhà, Diệp Mạn Văn đã làm sẵn cơm.
Ăn cơm, Diệp Mạn Văn hỏi Lâm Tại Đường: “Sao ngày càng gầy đi thế? Trẻ thế mà đã tiều tụy vậy.”
Lâm Tại Đường đáp: “Ngoại ơi, giờ con gặp nhiều vấn đề, công việc mệt mỏi, gầy là bình thường mà.”
Diệp Mạn Văn thấy anh hơi đáng thương.
Người ngoài nhìn anh chắc hẳn rất hào nhoáng, ai cũng nghĩ người làm doanh nghiệp thì dư dả, kiếm tiền dễ như trời rải tiền. Nhưng sự thật không phải vậy. Bà hiểu anh, lại hỏi: “Con ngày nào cũng đến nhà xưởng à?”
“Gần đây ngày nào cũng đến thưa bà.”
“Thế thì đừng chạy tới chạy lui nữa, ở lại đây đi.” Diệp Mạn Văn nói: “Con phải ăn uống tử tế, ngủ nghỉ đàng hoàng, ở lại đây, bà nấu món ngon cho tụi con, tụi con cũng bồi bổ cơ thể. Đừng để cuối cùng việc làm ăn không xong, thân thể cũng sụp.”
Lâm Tại Đường thấy gia đình Ngô Thường đều rất tốt, tình cảm chân chất, không có tâm tư phức tạp. Ngô Thường thấy đề nghị của Diệp Mạn Văn hay liền gật đầu lia lịa: “Con thấy được! Con thấy được! Tiện thể con học nấu ăn với ngoại, khỏi phải chạy qua chạy lại mỗi ngày.”
Học nấu ăn là ý của Ngô Thường. Nguyễn Hương Ngọc đang sửa sang tiệm mì, Ngô Thường hiện không có việc gì hay hơn, nghĩ học nấu ăn trước, sau này ít nhất giúp được mẹ một tay.
“Con cũng muốn làm ngự trù!” Ngô Thường tự cổ vũ, rồi ăn uống ngon lành.
“Còn con? Tiểu Lâm, con nghĩ sao?” Diệp Mạn Văn lại hỏi: “Nếu ở lại đây, bà dọn cho tụi con một phòng.”
“Con có thể ở nhà bà Tiêu.” Lâm Tại Đường nói: “Nhiều năm trước đến Thiên Khê, con từng thuê phòng nhà bà Tiêu.”
Ngô Thường ngồi bên cạnh gật đầu: “Đúng rồi, bà ngoại, giờ ngoại nhớ chưa? Người con trước đây chính là anh ấy đó!”
“Xin lỗi, ngoại thật sự không nhớ.”
“Tại con hồi đó ban ngày trốn, ban đêm mới ra ngoài.” Lâm Tại Đường nói: “Thật ra là sợ nắng.”
“Thật ra là ban ngày bận viết báo cáo, đúng không?” Ngô Thường vạch trần: “Giờ em mới ngẫm ra, hồi đó anh không lông bông như anh thể hiện mà âm thầm cố gắng.”
Lâm Tại Đường bị nói trúng thì chỉ nhún vai. Cơm của Diệp Mạn Văn ngon thật, anh ăn nhiều hơn bình thường rất nhiều. Đề nghị của bà cũng tốt, ở lại Thiên Khê tiết kiệm được kha khá thời gian đi đường.
Cũng tránh xa được Hải Châu.
Lâm Tại Đường giờ rất sợ Hải Châu, trong đầu anh, Hải Châu là nơi lạnh lẽo. Quan hệ giữa người với người đều dựa vào tiền bạc, chẳng cần giả vờ.
Thiên Khê là chốn lánh đời.
Quyết định vậy, ăn xong cơm, họ đi tìm bà Tiêu.
Bà Tiêu đã lớn tuổi, mắt mờ, vậy mà vẫn nhớ Lâm Tại Đường, bà nói: “Con chẳng thay đổi gì, chỉ gầy đi chút thôi.”
Lúc này, Lâm Tại Đường nhớ đến bà nội Xuân Hoa, bà của Bộc Quân Dương, bèn nhỏ giọng hỏi Ngô Thường: “Em còn nhớ bà nội Xuân Hoa không, giờ bà thế nào rồi?”
Ngô Thường lập tức buồn bã, nhỏ giọng đáp: “Bà nội Xuân Hoa mất rồi. Năm 2008 đi.”
“Năm 2008, vậy là hai năm sau khi anh rời đi.”
“Đúng vậy.”
“Thế còn Bộc…”
Anh muốn hỏi Bộc Quân Dương giờ ra sao? Thật ra anh đã đoán được, Ngô Thường và Bộc Quân Dương đã sớm mỗi người một ngả, nếu không cô tuyệt đối chẳng đồng ý kết hôn giả với anh. Trong những lần trò chuyện, anh cũng biết Ngô Thường sau này từng yêu vài người, nhưng cô chẳng bền lâu, đối với đàn ông nào cũng dửng dưng.
Lúc này, Ngô Thường cầm một tấm thêu lên, làm bộ kinh ngạc để đánh trống lảng: “Bà Tiêu, bà giờ vẫn thêu được à!”
Bà Tiêu chỉ vào mắt mình: “Mắt này sắp mù rồi, nhưng lòng bà vẫn sáng lắm!” Bà cho Ngô Thường xem tay mình, đầu ngón tay đầy chai sần: “Dùng tay sờ, từng mũi kim, không bao giờ sai.”
Bà cũng có triết lý riêng, nói rằng đường đời phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, thêu thùa cũng phải từng mũi kim.
Bà sống một mình lâu, nhà bỗng có người đến, bà nói không ngừng, một tay kéo Lâm Tại Đường, một tay kéo Ngô Thường, cứ thế mà kể mãi.
Lâm Tại Đường dù có nhiều việc phải làm, nhưng không nỡ cắt lời bà Tiêu, anh chỉ ngồi đó nghe. Thật sự không kịp, anh nháy mắt với Ngô Thường. Hai người đã quen trao đổi bằng ánh mắt, gần như hiểu ý nhau. Ngô Thường kéo tay bà Tiêu, hỏi: “Bà Tiêu, anh ấy vẫn ở phòng cũ, được không hả bà?”
“Được chứ.”
“Giá bao nhiêu ạ?”
“Không lấy tiền.”
“Sao vậy được!” Ngô Thường nói: “Ba triệu một tháng nhé.”
Làng Thiên Khê vô danh, phòng năm trăm nghìn một tháng còn chẳng ai thuê, vậy mà Ngô Thường hét giá ba triệu, nhân cơ hội “chặt” Lâm Tại Đường một vố. Trước khi đi nhà xưởng, anh nói với cô: “Dù sao cũng không phải tiền của em.”
“Anh cũng có thể không ở mà.” Ngô Thường đáp: “Nhà bà Tiêu sạch sẽ, thơm tho thế nào!”
Bà Tiêu cũng như Diệp Mạn Văn, rất thích hoa.
Thật ra phụ nữ Thiên Khê đều yêu hoa, Ngô Thường cũng không ngoại lệ. Cô không thích những bức tượng lạnh lẽo, dù người ta bảo từ góc độ thẩm mỹ, tác phẩm nghệ thuật có giá trị hơn, nhưng cô chẳng hiểu. Cô cũng không ưa cái tượng cậu bé phun nước trong sân nhà Lâm Tại Đường, trông như đang tè ấy. Lần đầu thấy, cô đã nghĩ: Nếu đây thật là nhà mình, mình sẽ dẹp thằng nhỏ đó, trồng cả sân hoa. Giờ thằng nhỏ bị đào đi, cô được toại nguyện trồng hoa.
“Sân vườn phải trồng hoa!” Lúc này cô lại nói.
Lâm Tại Đường dừng lại nhìn cô, cô lùi một bước: “Anh nhìn gì mà âm u vậy!”
“Nhà anh còn gì em thấy chướng mắt, không thích không?” Anh hỏi.
“Ý gì đây?” Ngô Thường ngơ ngác.
“Vì giờ em cũng ở đó, nếu em thấy chỗ nào không thoải mái, không ưng, em có thể thay đổi. Dù chỉ là hợp tác, anh cũng muốn em thoải mái. Em thoải mái, hợp tác của chúng ta mới vui vẻ.”
Đó là triết lý sống của Lâm Tại Đường, anh không giống những thương nhân khác. Nếu bạn gặp nhiều thương nhân, bạn sẽ biết họ giỏi tính toán, càng giàu càng để ý tiền, một xu cũng tính rõ. Với đối tác, họ tranh giành danh lợi, nên trên thương trường thường nói không hợp tác với người thân, vì sớm muộn cũng chia tay. Lâm Tại Đường khác họ.
Anh làm ăn rất nho nhã, có tinh thần giữ lời hứa, đối với đối tác cũng rộng rãi. Nếu không, Đèn Trang Trí Tinh Quang gặp cảnh chia tách cổ phần, với kinh nghiệm non nớt của anh, nó đã sớm sụp đổ. Sở dĩ vẫn còn cầm cự được là vì nhân phẩm anh còn, vẫn có ba người hai người tin tưởng anh.
Anh xem Ngô Thường cũng như đối tác.
Anh tôn trọng sở thích của đối tác, không muốn Ngô Thường sống gò bó, ngôi nhà do Mạnh Nhược Tinh chủ trì trang trí, đương nhiên hợp ý cô ta, nhưng người ở là Ngô Thường, chắc chắn có nhiều bất tiện.
Đó là Lâm Tại Đường, tinh tế đến từng chân tơ kẽ tóc.
Ngô Thường thấy vậy, không khách sáo, nói thẳng: “Thay hết mấy cục đá lạnh lẽo trong sân anh đi, sống thì phải ấm áp chứ, mấy cục đá đó lạnh băng.”
Lâm Tại Đường đáp ngay: “Được, thay, đổi.”
“Vậy rảnh em dỡ nha?”
“Được. Cần anh giúp thì cứ nói.”
“Anh trả tiền là được.”
“Ngô Thường.” Lâm Tại Đường chặn trước mặt cô: “Anh không biết sống thế nào cho đúng, không biết ngày tháng thong dong phải làm ra sao. Giờ em đã ở đây, em cứ thoải mái sống. Em cũng dạy anh một chút đi?”
Anh nghiêm túc quá, khiến Ngô Thường không thoải mái. Cô đẩy anh một cái: “Anh đứng xa chút được không?”
Lâm Tại Đường lùi hai bước, nhìn cô hỏi: “Khoảng cách này, đã ổn chưa?”
Chú thích:
(*) “‘’”: Gắn thêm chữ “Nhật” lên trên chữ “Sinh”
Đây là cách chơi chữ. Thêm bộ “Nhật” () lên đầu chữ “Sinh” () sẽ thành chữ “” (tính/t*nh d*c), ám chỉ việc làm ăn không đứng đắn, hoặc là một kiểu đùa giỡn về sự “hư hao” của công ty.
(**) Bà ngoại Lưu (Lưu lão thái thái) bước vào vườn Đại Quan trong Hồng Lâu Mộng, đây là chi tiết đánh dấu sự đối lập giữa thế giới quê mùa, th* t*c với sự tao nhã, quý phái của phủ Vinh Quốc. Bà là người nhà quê, đến thăm thân nhưng lại vô tình trở thành “tấm gương phản chiếu” đời sống xa hoa, giả tạo trong vườn. Sự xuất hiện của bà mang màu sắc hài hước nhưng cũng để tác giả phê phán thói phù phiếm của tầng lớp quý tộc lúc bấy giờ.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc