Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 29

1@-

Mưa lất phất, lá sen lật

Trong sân nhà anh, bức tượng điêu khắc đã bị dời đi, để lại một cái hố sâu đen ngòm. Mỗi lần nhìn vào, Ngô Thường đều có cảm giác cái hố đó giống như một cái miệng đầy máu, muốn nuốt chửng lấy cô.

Nhưng con người Lâm Tại Đường, tâm trí anh vốn chẳng đặt vào cái sân ấy.

Ngày nào anh cũng ra khỏi nhà từ lúc trời còn chưa sáng, đến khi quay về thì đã gần nửa đêm. Nhà xưởng, trung tâm thương mại, cơ quan chính phủ, khách hàng – khắp Hải Châu anh đều chạy, không ngơi nghỉ một khắc. Trước kia, người ta nghe “Đèn Trang Trí Tinh Quang” đến, liền mang trà ngon bánh ngọt ra tiếp đón từ xa; giờ đây, nghe “Đèn Trang Trí Tinh Quang” đến, họ vội xua tay: “Đóng cửa nhanh, đóng cửa nhanh, chắc chắn đến vay tiền!” Lâm Tại Đường bị từ chối còn nhiều hơn số bữa cơm anh ăn, đổi lại là người khác, chắc hẳn đã nản lòng rồi. May nhờ tính cách trầm ổn di truyền từ ông nội Lâm Hiển Tổ, anh gặp chuyện không vội không nóng, lễ độ có chừng mực. Không gặp được người, anh để quà tặng ở vị trí chắc chắn trước cửa, nói lần sau sẽ ghé lại rồi sau đó rời đi, không cố đấm ăn xôi. Lâm Tại Đường chẳng hề nản lòng, anh có độ bền bỉ rất đáng nể.

Ai cũng biết công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang sắp tiêu đời đến nơi, đến giờ mà vẫn chưa có tiền gắn thêm chữ “Nhật” lên trên chữ “Sinh” (*) trong tấm biển “Tòa nhà Sinh Quang”. Người Hải Châu vốn quen với cảnh lên voi xuống chó trên thương trường nên rất thích đem mấy chuyện này ra đùa cợt. Chị Hứa cũng vậy, nhưng hoàn toàn không có ác ý.


Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Story Chương 29
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...