Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 28
Chương 28: Mùa hè đẹp đẽ năm 2006
*
Hôm đó, Ngô Thường đi tiễn Bộc Quân Dương.
Bộc Quân Dương chẳng khá hơn chút nào, anh ta bước đi mà cứ ba bước lại ngoảnh đầu nhìn lại, ngắm nhìn Thiên Khê sắp xa khuất. Trong lòng anh ta, có thứ gì đó đang dần sụp đổ, khiến anh ta vừa sợ hãi Thiên Khê, lại vừa nhớ nhung Thiên Khê.
Anh ta bắt đầu nhớ Bắc Kinh.
Ở cái thành phố Bắc Kinh rộng lớn ấy, anh ta có thể vô tư, quên đi chính mình, bởi nhịp sống bận rộn lấp đầy mọi khoảng trống, anh ta chẳng cần phải nhìn lại bản thân, cũng có thể quên đi những muộn phiền. Trên cuốn sổ tay anh ta mang theo bên mình, từ lâu đã kín đặc những ghi chú, thêm vào đó là năm dòng mới: 8:00-9:00 sáng, viết bản thảo trên tàu điện ngầm; 12:00-12:30 trưa, gọi điện cho bà; 8:00-9:00 tối, học ngoại ngữ một kèm một; 9:30-10:30 tối, khóa học tâm lý; 10:30 trở đi – gọi điện cho Ngô Thường.
Bộc Quân Dương mang trong mình một nỗi đau mới, nhưng cũng có những hy vọng mới. Nhìn Ngô Thường, cô gái thỉnh thoảng lại nhảy chân sáo vì vui vẻ khi bước đi, anh ta biết cô vẫn đang sống trong quãng thời gian đẹp đẽ của đời người, nơi dù có đau khổ nhưng sự ngây thơ vẫn chưa tan biến.
Thời gian đẹp đẽ ấy dường như chỉ kéo dài vài năm, mà với riêng anh ta, nó lại càng ngắn ngủi.
Gió biển Thiên Khê thổi qua họ, anh ta nói với Ngô Thường: “Ngô Thường, em đợi anh nhé, đợi anh trở thành một người giàu có.”
“Được thôi. Anh cũng đợi em nhé, đợi em cũng trở thành một người giàu có.” Ngô Thường nắm lấy tay áo anh ta, nhìn ngó xung quanh, muốn nhân lúc không có ai để ôm anh ta một cái. Con đường nhỏ ở Thiên Khê vắng tanh, Ngô Thường nhanh chóng tiến tới ôm lấy anh ta: “Bộc Quân Dương, chúng ta cùng nhau cố gắng, thay đổi cuộc sống của mình.”
Tay cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh ta: “Chúng ta sẽ không mãi khổ đâu, cuộc sống của chúng ta rồi cũng sẽ có ngọt ngào.”
Bộc Quân Dương bật cười.
“Đợi anh, anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày.” Bộc Quân Dương nói: “Em phải vui vẻ, khỏe mạnh, ăn uống đàng hoàng, học hành chăm chỉ, thi thêm vài cái chứng chỉ, sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh. Được không?”
Ngô Thường gật đầu: “Được, chúng ta sẽ gặp nhau ở Bắc Kinh. Hoặc ở Quảng Châu, Thượng Hải, Thâm Quyến, tóm lại chúng ta phải cố gắng đến những thành phố lớn. Rời khỏi Thiên Khê, rời khỏi Hải Châu. Đi đến những thành phố lớn.”
Trong lòng Ngô Thường, thành phố lớn thật tuyệt vời, một sự tuyệt vời khác hẳn với Hải Châu.
Bộc Quân Dương dịu dàng xoa đầu cô.
Từ trên cây nhà bà Tiêu truyền đến tiếng huýt sáo, giai điệu vang lên là bài “Tiễn Biệt”.
“Chân trời, góc bể…”
Ngô Thường và Bộc Quân Dương vội vàng đứng cách xa nhau, Ngô Thường nói: “Kỳ nghỉ đông gặp lại nha.”
Lâm Tại Đường ở trên cây bĩu môi, nghĩ bụng: Nghỉ lễ mùng 1 tháng 10 (*) không gặp được sao?
Cho đến nhiều năm sau, Lâm Tại Đường vẫn không thể hiểu được tâm trạng của mình khi thổi giai điệu ấy. Anh đã chứng kiến một câu chuyện tình bí mật của một cô gái, chứng kiến nỗi buồn và niềm vui của cô, chứng kiến khoảnh khắc duy nhất trong đời cô yêu một cách bất chấp tất cả. Anh đầy lòng kính phục đối với cô, nhưng trong lòng anh cũng có chút buồn bã khó nhận ra.
Mẹ anh, bà Nguyễn Xuân Quế, luôn nói với anh rằng: Mọi tình yêu đều có cái giá của nó, tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời này. Vậy tại sao tình yêu của Ngô Thường và Bộc Quân Dương lại chân thành đến thế? Họ rõ ràng chẳng có gì, nhưng trong mắt họ lại chỉ có nhau.
Tiếng huýt sáo của anh xuyên qua những tán lá xanh mướt, theo gió biển, bay đến tận trạm xe buýt. Anh ngồi trên cây, nhìn hai người yêu nhau bịn rịn chia tay. Anh đoán xem câu chuyện của họ sẽ đi đến đâu, anh cảm thấy họ khó mà có cái kết tốt đẹp, bởi “nghèo khó sẽ mài mòn mọi tình cảm.”
Bộc Quân Dương cuối cùng cũng rời đi. Chiếc xe buýt chở anh ta lắc lư rời khỏi Thiên Khê, chạy lên con đường ven biển quanh co. Ngô Thường đứng đó, nhìn chiếc xe chở Bộc Quân Dương xa dần.
Cơ thể cô có chút thay đổi, cô biết điều đó. Cô cảm thấy như xương cốt mình được mở ra, từng tế bào đang tự trưởng thành và hít thở. Cô đứng đó, để gió biển thổi qua, những ký ức của đêm hôm trước cứ xoay vần trong đầu cô, khuôn mặt cô đỏ ửng.
Khi đến tìm Lâm Tại Đường, cô lại trở thành cô gái rạng rỡ, nhí nhảnh như trước. Lâm Tại Đường vì đã biết hết mọi chuyện nên không ngạc nhiên trước sự thay đổi của cô. Anh cảm thấy áy náy vì đã vô tình nhìn trộm, thực ra anh luôn tự trách mình, anh cảm thấy bản thân thật thiếu lịch sự và không đủ tinh tế.
Ngô Thường nhận ra sự khác lạ của anh, cô chạy vòng quanh anh, đuổi theo hỏi: “Sao anh không nhìn em? Mặt em có ma à?”
“Không phải.”
Anh trả tiền công cho cô ngày hôm đó và quyết định sẽ nói với cô rằng anh sắp rời đi khi ngày hôm ấy kết thúc. Nhưng trước khi đi, anh muốn ra biển đi dạo một chút.
“Ra biển làm gì?”
“Chỉ đi dạo thôi.”
“Em đi với anh.”
“Không cần đâu.”
Nhưng Ngô Thường nhất định muốn đi cùng, anh không cản được, đành bước đi phía trước. Anh luôn cúi đầu tìm kiếm, lo lắng chiếc đồng hồ quả quýt sẽ bị cát vùi lấp. Lâm Tại Đường từng nhận được rất nhiều món quà đắt tiền trong đời, nhưng thứ anh yêu thích nhất chính là chiếc đồng hồ quả quýt ấy. Anh có chút giống ông nội Lâm Hiển Tổ, một người rất cổ điển, yêu thích những thứ cũ kỹ. Anh cũng giống ông nội, luôn quá khắt khe với bản thân.
Hải Châu có bao nhiêu cậu ấm nhà giàu, con cái các ông chủ nhà xưởng, họ sống cuộc đời áo gấm ngựa tốt, phóng khoáng tự do. Họ chu du khắp thế giới, chơi cưỡi ngựa, lái du thuyền, đánh bóng, yêu đương hết lần này đến lần khác, họ tiêu tiền như nước, chẳng có khái niệm gì về tiền bạc. Lâm Tại Đường là một kẻ khác biệt trong số họ, đến mức trong cái vòng tròn ấy, anh chẳng có bạn bè. Hai người bạn thân duy nhất của anh là hai kẻ “mọt sách.”
Mẹ anh, bà Nguyễn Xuân Quế, từng nói với anh rằng: “Ở thời đại này, thằng cha không ra gì của con lại càng có sức hút hơn. Người như con, quá cổ điển, quá khuôn phép. Đàn bà không bắt nạt con thì bắt nạt ai?”
Hôm đó, khi tìm chiếc đồng hồ quả quýt, anh đã nghĩ mãi về những điều này. Lo lắng đồng hồ bị cát vùi lấp, chỉ cần thấy một dấu vết nhỏ là anh lập tức ngồi xuống bới cát. Ngô Thường thấy anh thú vị, bèn hỏi: “Anh làm rơi cái gì à?”
“Đồng hồ quả quýt.”
“Để em giúp anh tìm.”
“Ờ.”
Lâm Tại Đường không dám đi về phía cửa hàng tiện lợi, sợ Ngô Thường phát hiện ra điều gì. Anh sợ cô sẽ xấu hổ. Anh đổi hướng đi, ra đến bãi biển rồi nói: “Thôi, không tìm nữa.”
Ngô Thường bảo: “Đừng bỏ cuộc chứ, mất rồi tiếc lắm! Cái đồng hồ đẹp thế mà!”
Lâm Tại Đường kiên quyết không tìm nữa. Anh nghĩ đợi tối một chút, anh sẽ quay lại tìm lần nữa.
Hôm đó thực ra chẳng có kế hoạch gì, Lâm Tại Đường đã đi khắp mọi nơi quanh đây. Thế nên khi Ngô Thường hỏi anh muốn làm gì, anh nói: “Đi lên trấn đi. Đi ăn ở cái quán nhỏ dưới gốc cây ấy.”
“Được thôi.” Ngô Thường nói: “Tiện thể em mua vé số luôn.”
Hai người lên xe buýt đi lên trấn, ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Hàng ghế cuối cao cao, họ nhìn xuống mọi người, thấy được vài cái đầu hói của mấy ông cụ. Không biết sau này họ già đi có như thế không?
Ngô Thường bất ngờ nói: “Giờ này chắc Bộc Quân Dương đã lên tàu đi Bắc Kinh rồi.”
“Sao em không đi Bắc Kinh với cậu ta?” Lâm Tại Đường hỏi: “Dù sao kỳ nghỉ của em vẫn còn ít thời gian, sao không đi Bắc Kinh nghỉ hè?”
“Em có việc của em chứ.” Ngô Thường nói: “Dĩ nhiên em rất muốn đi Bắc Kinh nghỉ hè, nhưng em có việc của em mà.”
“Vậy tình cảm của em dành cho Bộc Quân Dương cũng chỉ có vậy thôi.” Lâm Tại Đường cố ý chọc tức cô.
“Anh biết gì chứ? Một cậu ấm như anh làm sao hiểu được? Đi Bắc Kinh là tốn tiền lắm đó…”
“Tôi cho em tiền, em đi không?”
“Em không đi.” Ngô Thường có chút bực mình: “Anh đừng tỏ ra thương hại em như vậy, anh làm thế trông kiêu ngạo lắm ấy.”
Lâm Tại Đường im lặng, không nói thêm gì nữa. Thật ra anh chỉ muốn giúp Ngô Thường, tình cảm của cô đơn thuần mà chân thành, anh thật lòng hy vọng cô có thể giữ được thật nhiều kỷ niệm đẹp từ mối tình này. Anh không biết tại sao mình lại thương cảm cho Ngô Thường, có lẽ vì anh chưa từng phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn như họ.
Hôm đó, khi đến trấn, đi ngang qua một tiệm vé số nhỏ, Ngô Thường nhất quyết muốn vào mua một tờ vé số. Lâm Tại Đường cố giải thích với cô về vấn đề xác suất, nhưng cô nói: “Vậy tại sao vận may chó má lại rơi vào đầu người khác mà không thể rơi vào đầu em chứ?” Cô thực sự nghĩ như vậy, cô khao khát tiền bạc đến thế.
Lâm Tại Đường đưa tay làm động tác mời: “Vậy xin mời cô đây.”
Ngô Thường mua vé số xong rồi cẩn thận cất vào túi, cô hào hứng nói với Lâm Tại Đường: “Nếu một ngày nào đó em trúng số thật, em sẽ khoe với anh! Đến lúc đó, anh phải thật lòng vui cho em khi em trở thành người giàu có nhé!”
“Vậy thì đến lúc đó em mời tôi ăn một bữa cơm Hải Châu thượng hạng đi!” Lâm Tại Đường nói.
“Anh biết món cơm Hải Châu ngon nhất ở đâu không?” Ngô Thường nghiêng đầu hỏi anh.
“Ở đâu?”
“Ở nhà em đó.” Ngô Thường tỏ ra bí ẩn, vỗ vai Lâm Tại Đường: “Đi thôi, giờ anh mời em ăn cơm Hải Châu dưới gốc cây trước đã.”
Trẻ con tụ tập thành vòng dưới gốc cây, xem đàn kiến tha đồ. Hai người cũng chen vào xem. Đám kiến nhỏ đi thành hàng, hướng về một phía khác dưới gốc cây, chẳng biết chúng định dọn nhà đi đâu.
“Vui thật.” Ngô Thường nói.
“Sắp mưa rồi.” Lâm Tại Đường nói.
Họ ngồi dưới gốc cây, mưa lất phất rơi, đáp xuống lá cây, phát ra tiếng sột soạt. Ông chủ quán dựng chiếc ô lớn, miệng lẩm bẩm: “Mưa rồi, mưa rồi.”
Trước mặt ông, nồi nước sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên. Sợi mì mỏng thả vào, ba mươi giây sau vớt ra. Sợi mì trắng như tơ nằm gọn trong tô, trên mặt nước canh trong veo điểm hai cọng hành lá xanh non.
Đây là thứ mà Nguyễn Xuân Quế dù có chết cũng không muốn ăn, chỉ cần trên người mọc thêm một lạng thịt, bà sẽ phát điên mất. Nhưng lúc này, bà vẫn đang nằm trong bệnh viện, trả giá cho những lựa chọn sai lầm năm xưa. Nhưng Lâm Tại Đường biết rõ, Nguyễn Xuân Quế sẽ không bao giờ chịu thua. Dù đang ở thế yếu nhưng bà vẫn sẽ lật ngược tình thế. Với bà, mọi nơi đều là chiến trường.
“Sao anh lại trầm tư thế?” Ngô Thường hỏi: “Cậu ấm nhà giàu cũng có tâm sự à?”
“Cũng có chứ.”
“Tâm sự gì?”
“Tiền xài hoài không hết, phiền thật.” Lâm Tại Đường bắt chước kiểu nói hớn hở của cô, thấy cô giơ nắm đấm định đánh, anh bật cười, sau đó nói: “Ngô Thường, mãi mãi vui vẻ nhé.”
Đây là kỳ nghỉ rất đặc biệt của Lâm Tại Đường.
Khi họ gần ăn xong, một cầu vồng bất ngờ xuất hiện nơi chân trời. Họ ngẩng đầu nhìn, cầu vồng vắt ngang qua ngọn cây, chim trời bay về tổ, đẹp đến nao lòng.
“Ngày mai tôi đi rồi.” Lâm Tại Đường đột nhiên nói.
Trái tim Ngô Thường bất giác trùng xuống, cô có chút luyến tiếc người bạn này: “Sao thế? Mẹ anh lại tự tử à?” Nói rồi, cô cảm thấy mình lỡ lời bèn vội xin lỗi Lâm Tại Đường.
“Không phải. Tôi còn việc phải làm, tôi không thể ở đây mãi được.”
“Rốt cuộc anh làm gì?” Ngô Thường lại hỏi. Cô biết “Mộc Mộc” không phải tên thật của anh, có lần người đưa thư đi ngang qua, cô nghe họ gọi “Lâm Tại Đường” nên cô nhớ. Ở bên nhau lâu như vậy, thế nhưng cô vẫn không biết tên thật của anh, cũng không biết anh làm gì. Chỉ mơ hồ cảm thấy gia cảnh anh hẳn rất khá giả, và anh được giáo dục rất tốt.
Tên Lâm Tại Đường nghe cũng hay. Bạn học của Ngô Thường mấy năm nay thường đặt tên là Bằng, Thành, Kiện, Minh, Tuấn, những cái tên kiểu vậy, làm gì có thằng con trai nào tên Lâm Tại Đường? Trừ phi trong nhà có một người học thức uyên thâm thì mới đặt tên con như thế. Vậy nên Ngô Thường đoán trong nhà Lâm Tại Đường chắc cũng có một người cổ điển giống như một ông cụ non.
“Hỏi anh đấy? Rốt cuộc anh làm gì?”
Lâm Tại Đường kéo dài giọng: “Tôi — hả —” Anh chỉ vào cái bóng đèn nhỏ treo dưới gốc cây: “Tôi làm cái đó.”
“Ồ.”
Ngô Thường không định hỏi thêm, vì có hỏi anh cũng sẽ trả lời mập mờ. Anh bí bí ẩn ẩn, chắc sợ tiết lộ thân phận sẽ rước phiền phức. Dù sao đi nữa thì họ cũng đã quen biết một thời gian, Ngô Thường không muốn anh rời Thiên Khê mà còn tiếc nuối.
Cô cam kết với anh: “Em nhất định sẽ tìm được chiếc đồng hồ quả quýt đó, anh cho em địa chỉ, nếu tìm được em sẽ gửi cho anh.”
“Nếu tìm được thì em cứ giữ lấy đi.” Lâm Tại Đường nói: “Quen biết một thời gian mà tôi chẳng có món quà nào khác tặng em. Chiếc đồng hồ đó vẫn còn dùng được nhiều năm, nếu em tìm được thì hãy trân trọng nó.”
“Anh không tiếc à?” Ngô Thường hỏi.
“Không.”
Ngô Thường quyết định dành vài giờ để tiễn Lâm Tại Đường, cô nói: “Mỗi lần lên trấn đều vội vội vàng vàng, hôm nay em dẫn anh đi xem vài thứ khác biệt. Dĩ nhiên, đây là dịch vụ em tặng anh. Miễn phí đó nha. Em cũng mong anh mãi vui vẻ, nếu không thể mãi mãi thì hãy cố gắng vui lâu nhất có thể.”
“Hôm nay em lại không quan tâm đến tiền nữa rồi.”
“Vì bạn bè cũng quan trọng. Giờ anh là bạn của em rồi.”
Cô dẫn Lâm Tại Đường đi xem phim ngoài trời trước.
Dưới bậc thang tròn trước cửa Cung Thiếu niên của trấn, một màn hình được dựng lên, đang chiếu phim. Các cụ già mang rổ nhỏ bán đồ ăn vặt, trái cây hoặc hạt dưa bên cạnh. Họ lặng lẽ ngồi trên bậc thang xem hết bộ phim.
Lâm Tại Đường dĩ nhiên nhớ, hôm đó phim ngoài trời chiếu là “Tâm Trạng Khi Yêu” (**). Anh không thích những bộ phim như vậy, nhưng Ngô Thường thì thích. Cô liên tục cảm thán, khi nghe được câu thoại chạm đến trái tim, cô còn lặp lại đầy cảm xúc:
Hoa anh đào chỉ nở một mùa,
Yêu thật lòng chỉ có một lần.
Lúc này, Lâm Tại Đường ngắt lời cô, hỏi: “Em tin rằng cả đời người chỉ có một lần yêu thật lòng sao?”
Ngô Thường gật đầu rất nghiêm túc: “Vì một khi em thật lòng yêu một người, em sẽ chẳng thể yêu thêm ai khác nữa.”
Thế giới tình cảm của Lâm Tại Đường rất đơn giản, trong lòng anh đồng tình với câu nói này, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Anh hỏi tiếp: “Vậy nếu là em, có thêm một tấm vé tàu, em có đi theo không?”
Câu hỏi này làm Ngô Thường bối rối, cô nghĩ: Nếu cô có tiền, hôm đó cô có đi Bắc Kinh cùng Bộc Quân Dương không? Khi câu hỏi áp vào bản thân, đáp án trở nên rõ ràng, cô kiên định lắc đầu: “Không.”
Lâm Tại Đường bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, anh vừa ném một miếng dưa hấu mọng nước vào miệng, vừa nói: “Vậy em giỏi thật đấy! Thật sự luôn!”
Họ không thể nhìn thấu được nhiều chuyện sau này, nhưng cuộc gặp gỡ mùa hè này là món quà hoàn hảo mà số phận dành tặng cho kỳ nghỉ của Lâm Tại Đường. Khi họ trở về Thiên Khê và sắp chia tay, Lâm Tại Đường lấy ra hai nghìn tệ, nói là tiền thưởng cho Ngô Thường.
Ngô Thường không chịu nhận, Lâm Tại Đường nói: “Đây là tiền em xứng đáng được vì dịch vụ tuyệt vời của em. Cảm ơn em đã ở bên tôi những ngày qua.”
Ngô Thường nghĩ ngợi, rồi nhận số tiền thưởng thêm. Cô chúc Lâm Tại Đường vui vẻ và nói với anh:
“Hoan nghênh anh quay lại Thiên Khê nhé.”
Đêm hôm đó, Lâm Tại Đường lại ra biển một lần nữa, đi qua đi lại trước cửa hàng tiện lợi nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc đồng hồ quả quýt. Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, tài xế lái xe đến đón anh. Chiếc xe dừng ở đầu làng, trong sương mù buổi sớm trông rất khí thế. Khoảnh khắc anh lên xe, lòng anh chợt có chút uể oải.
Không biết bệnh của bà nội Xuân Hoa có khá hơn không?
Không biết đôi mắt của bà Tiêu còn trụ được bao lâu?
Không biết Ngô Thường cuối cùng có lên chuyến tàu đi Bắc Kinh không?
Không biết làng Thiên Khê có chờ được mùa xuân của nó không…
Những con người và câu chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, nhưng trong đầu anh, từng hình ảnh về họ cứ lướt qua. Làng Thiên Khê yên bình, làng Thiên Khê mộc mạc.
Xe rời khỏi làng, trên con đường hướng ra biển, anh nhìn thấy bóng dáng Ngô Thường thấp thoáng trong sương mù. Cô cầm một cái xẻng, không ngừng đào bới trên cát. Lâm Tại Đường biết cô đang làm gì, cô muốn tìm chiếc đồng hồ để trả lại anh.
Lâm Tại Đường muốn gọi cô một tiếng, nhưng nghĩ đến việc hôm qua đã chính thức chia tay, gặp lại giờ có vẻ thừa thãi. Thế là anh đã rời đi như vậy đấy. Anh xem đây như một lần chia tay bình thường trong đời và nghĩ rằng có lẽ cả đời này họ sẽ không gặp lại.
Khi về đến Hải Châu, anh đến bệnh viện, tinh thần của mẹ anh, bà Nguyễn Xuân Quế, đã khá hơn nhiều, đang lo thủ tục xuất viện. Thấy Lâm Tại Đường đến, bà hỏi anh về chuyện địa điểm nhà xưởng mới, Lâm Tại Đường kể đại khái cho bà nghe.
Nguyễn Xuân Quế rất vui, bảo anh mau đi nói với ông nội, còn nhắc rằng Mạnh Nhược Tinh bất ngờ trở về, hôm qua đã đến bệnh viện thăm bà.
“Chờ các con lo xong mấy chuyện cần lo thì nhanh chóng cưới đi. Nhà Mạnh Nhược Tinh có gia thế tốt, cưới xong sẽ giúp ích cho con. Mẹ cũng thích Nhược Tinh.” Lâm Tại Đường ậm ừ đáp lời, Nguyễn Xuân Quế đẩy đầu anh một cái, hỏi: “Con làm sao thế? Sao cứ như thằng ngố vậy?”
Lâm Tại Đường hỏi bà: “Mẹ, cả đời này mẹ có nơi nào khi rời đi cảm thấy rất luyến tiếc, nhưng mẹ biết mình có lẽ sẽ không quay lại nữa không?”
“Làng Xa.” Bà Nguyễn Xuân Quế nói: “Mẹ không phải đã nói với con rồi sao? Cái nơi khỉ ho cò gáy đó, lúc rời đi mẹ chẳng thèm ngoảnh đầu. Nhưng trong mơ mẹ lại hay mơ thấy. Lạ thật. Sao thế?”
“Không có gì.”
Ngô Thường vẫn miệt mài tìm trên bãi cát, ông chủ cửa hàng tiện lợi mở cửa, ngồi trên ghế dựa trước cửa nhìn cô lật cát, bèn hỏi: “Tìm gì thế, Thường Thường?”
Ngô Thường ra dấu với ông: “Con tìm một cái đồng hồ quả quýt, đẹp lắm, đẹp lắm luôn, vẫn còn chạy tíc tắc. Rơi đâu đó trên bãi cát này!”
Ông chủ nghe vậy thì cười.
Ông vẫy tay với Ngô Thường: “Lại đây, xem có phải cái này không?” Ông đi ra sau quầy, lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Đôi mắt Ngô Thường sáng rực, vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên: “Đúng là nó! Ông tìm thấy ở đâu thế?”
“Ngay trước cửa ấy. Sáng sớm mở cửa, ông thấy nó nằm trên hòn đá vỡ ngay trước cửa.”
“Tuyệt quá! Tuyệt quá!” Ngô Thường nhận chiếc đồng hồ, cảm ơn ông chủ rối rít. Rồi cô chạy ra ngoài gọi điện cho Lâm Tại Đường, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút tút, không ai bắt máy. Hai ngày sau, Ngô Thường gọi thêm vài lần nữa, cô muốn trả chiếc đồng hồ cho Lâm Tại Đường, nhưng chẳng biết sao, điện thoại không kết nối được. Vài ngày sau nữa, số đó thành số không tồn tại. Ngô Thường biết, Mộc Mộc đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Thiên Khê rồi.
Chỉ có điều, nhà bà Tiêu thỉnh thoảng có người mang đồ đến, khi thì thực phẩm chức năng, khi thì đồ ăn, người mang đến chẳng nói là ai gửi, rất là bí ẩn.
Còn tờ vé số cuối cùng mua cùng Lâm Tại Đường, Ngô Thường trúng năm trăm tệ. Dù không phải năm triệu, nhưng năm trăm tệ cũng khiến cô vui lắm.
Ba ngày trước khi khai giảng, cô thu dọn hành lý để về trường ở Hàng Châu, tài khoản ngân hàng nhận được một khoản chuyển khoản một nghìn tệ. Là Bộc Quân Dương gửi cho cô.
Anh ta nói với Ngô Thường: “Ngô Thường, em ăn uống đàng hoàng, đừng tiếc tiền ăn uống, cũng đừng bày vẽ dùng đồ điện trong ký túc. Em cứ lo học hành tử tế, mỗi tháng anh sẽ gửi tiền cho em.”
“Anh làm gì thế!” Ngô Thường hơi bực: “Em không cần tiền của anh, em tự kiếm tiền được! Tiền em kiếm được mùa hè đủ chi tiêu rồi!”
Đầu dây bên kia, Bộc Quân Dương đang nấu mì sợi. Mì này là Ngô Thường gửi cho anh ta từ Bắc Kinh. Là mì do Diệp Mạn Văn tự làm ở nhà. Ngô Thường thích làm mì sợi nhất, khi phơi mì trong sân, trông như một tấm rèm trắng, gió thổi qua, tạo thành từng lớp “sóng mì” trắng muốt, hương mì bay khắp sân, khiến lòng người bình yên.
Mì sợi của Ngô Thường là cọng rơm cứu mạng của Bộc Quân Dương. Sáng trước khi ra ngoài, anh ta nấu một ít, thêm một quả trứng, bỏ hai lá rau; tối về nhà, nấu một ít, thêm một quả trứng, bỏ hai lá rau. Anh ta sống tằn tiện, ngoài công việc chính còn làm thêm hai việc nữa, để lại một ít tiền dự phòng, còn lại gửi cho bà và Ngô Thường. Trong lòng Bộc Quân Dương, anh ta có hai người thân: bà và Ngô Thường, anh ta sẽ dốc hết sức mình để họ có cuộc sống tốt.
Đúng vậy. Cuộc sống tốt.
Lúc đó, Bộc Quân Dương tưởng tượng rất cụ thể về cuộc sống tốt: Ở thành phố lớn, họ sẽ có một mái ấm nhỏ. Bà ngồi trên xe lăn, chăm sóc hoa cỏ trên ban công. Ngô Thường mặc váy áo xinh đẹp, đẩy cửa bước vào và nói với anh ta: “Em về rồi!” Còn anh ta, hôm đó vừa hay không phải tăng ca, đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Hương cơm lan tỏa khắp nhà, Ngô Thường vào bếp hôn lên má anh ta rồi đi rửa tay, sau đó họ cùng ăn tối. Sau bữa tối, họ sẽ đẩy bà đi dạo dưới lầu. Vài năm sau, có thể bà sẽ qua đời, nhưng một sinh mệnh mới sẽ ra đời. Bộc Quân Dương sẽ yêu thương con của anh ta và Ngô Thường như yêu thương bà vậy.
Đời người chỉ dài như vậy, Bộc Quân Dương không có tham vọng lớn, anh ta chỉ muốn một cuộc sống bình yên.
Giờ đây, Bộc Quân Dương chỉ có thể làm được việc để Ngô Thường bớt khổ một chút, cô đã khổ lắm rồi, dù chính cô dường như không biết khổ là gì.
Đầu dây bên kia, Ngô Thường đang đe dọa anh ta: “Em nói anh đừng gửi tiền cho em nữa! Em không cần! Căn tin trường rẻ lắm, em tự làm thêm được, em còn có học bổng nữa mà! Anh phải ăn uống đàng hoàng đấy!”
“Căn tin công ty anh cũng ngon lắm, mỗi tuần còn có vài lần đồng nghiệp tụ họp, sếp mời ăn, anh cảm thấy mình ăn nhiều dầu mỡ quá, muốn thanh lọc ruột cũng chẳng có cơ hội.” Bộc Quân Dương nói.
“Vậy thì tốt. Nhưng anh đừng gửi tiền cho em nữa nhé!” Ngô Thường nói: “Để dành cho bà nội Xuân Hoa, được không?”
Bộc Quân Dương dĩ nhiên không đồng ý, sau đó họ chuyển sang nói chuyện khác.
Với Ngô Thường, mùa hè năm 2006 đẹp đẽ đến nhường nào. Mỗi lần nhớ lại những gì xảy ra trong mùa hè ấy, cô không khỏi mỉm cười.
Nhưng thời gian rồi sẽ trôi đi, thời gian như nước biển Thiên Khê, cuốn theo cát mới, cuốn đi cát cũ. Những gì nó không cuốn đi được, sẽ lắng lại, lắng mãi, lắng đến tận đáy sâu nhất.
Lắng mãi vào lòng người, cả đời không thể quên.
Chú thích:
(*) 1 tháng 10 là Lễ Quốc khánh ở Trung Quốc
(**) “Tâm Trạng Khi Yêu” (In the Mood for Love, 2000) là một bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ, kể về mối quan hệ đầy dằn vặt và tinh tế giữa hai người hàng xóm – ông Châu và bà Tô, sống ở Hồng Kông thập niên 1960, sau khi phát hiện vợ/chồng họ ngoại tình. Họ dần xích lại gần nhau trong nỗi cô đơn và khao khát tình cảm, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn kiềm chế để giữ gìn đạo đức.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc